Trưởng Công Chúa
39: Bùi Gia
Hai người sau khi rời cung trực tiếp đi đến Bùi phủ.
Vốn dĩ theo quy củ, tân nương bình thường vào sáng sớm ngày thứ hai phải đi kính trà cho mẹ chồng.
Nhưng Lý Dung là Công chúa, lại được Lý Minh nhất mực sủng ái, buổi sáng phải tham gia cung yến thiết đãi quần thần nên việc bái phỏng Bùi gia đành lùi đến buổi trưa.
Hai người ngồi trên xe bàn xong chuyện triều chính, vốn định tranh thủ nghỉ ngơi chốc lát, chẳng ngờ được đã đến nơi.
Bùi Văn Tuyên đỡ Lý Dung xuống xe, khi bước qua cổng, hắn không khỏi thấp giọng hỏi, “Người nhà của ta cô còn nhớ không?”
“Nhớ rõ”
Lý Dung đáp rất nhanh, “Nhị thúc của ngươi Bùi Lễ Hiền là một tên khẩu phật tâm xà, tam thúc của ngươi Bùi Lễ Văn là một kẻ bất tài vô dụng.
Ngươi có ba vị đường huynh cùng rất nhiều muội muội.
Ba vị đường huynh kia phân biệt là đại đố kị, nhị thất đức, tam thỏ đế, mẹ của ngươi…”
“Được rồi”, Bùi Văn Tuyên sợ rằng nếu nàng nói tiếp sẽ mắng cả nhà hắn không chừa một ai nên nhanh chóng cắt lời Lý Dung, “Ta biết cô có trí nhớ tốt, ta sẽ không giới thiệu lại, trừ mẹ ta, những người khác cô tùy ý”
Lý Dung nâng mắt nhìn hắn, Bùi Văn Tuyên thấy nàng nhìn mình vội vàng cười lấy lòng, “Trở về ta sẽ bóp vai cho cô”
“Vậy Bổn cung đành cho Bùi đại nhân chút mặt mũi vậy”
Nghe được điều kiện của Bùi Văn Tuyên, nàng lập tức bật cười.
Hai người được hạ nhân dẫn đến chính đường.
Vừa bước vào, Lý Dung liền thấy một nhóm người chen chút đen kịt.
Bọn họ đứng dậy, đi đầu là Bùi Lễ Văn, bước đến thỉnh an Lý Dung.
Nàng khẽ gật đầu, cho phép mọi người đứng lên xong, nàng đi theo người hầu đến vị trí chủ tọa của hàng đầu tiên bên tay trái ngồi xuống.
Bùi Văn Tuyên ngồi bên cạnh Lý Dung, Bùi Lễ Hiền ngồi đối diện nàng, còn mẫu thân và ông nội của Bùi Văn Tuyên thì lần lượt ngồi ở trung tâm hai bên trái phải.
Ghế của Ôn thị để hơi nhích về phía cửa để làm rõ được thân phận của ông nội Bùi Văn Tuyên, Bùi Huyền Thanh.
Những trường hợp như thế này rõ ràng khiến bà có chút không thích ứng nổi.
Lý Dung ngồi bên cạnh bà, tuy nàng chưa làm gì song Ôn thị lại cảm thấy có một sự áp bức vô hình bao lấy mình.
Bà nâng mắt nhìn về phía Bùi Văn Tuyên nhằm cầu cứu, hắn thấy vậy vội vàng nói, “Mẹ, đây là Công chúa Điện hạ.
Mẹ cũng đừng quá câu nệ, hôm nay là gia yến, mẹ cùng Điện hạ cứ trò chuyện bình thường là được”
Ôn thị nghe thấy thế mới thả lỏng một chút.
Lý Dung cười không nói, để mặc những người xung quanh trong tối ngoài sáng đánh giá nàng.
Nàng quá quen với những ánh mắt thế này, chỉ là Bùi gia hơi làm quá một tý.
Từ trên xuống dưới, ngay cả nha hoàn nô bộc trong nội viện đều đến đông đủ, thông qua mọi ngóc ngách mà nhìn lén Lý Dung.
Bùi Văn Tuyên có chút xấu hổ, kiếp trước tình hình hiện tại thật sự cũng không khác là bao, hắn nhớ lúc đó Lý Dung còn có chút trêu chọc hắn.
Bùi Văn Tuyên vội quay đầu nhìn ra ngoài, thấp giọng nói, “Bảo mấy người trong viện giải tán đi, làm gì có chuyện ai cũng đến được đây?”
Những nô bộc bên cạnh nghe thế liền vô thức nhìn Bùi Lễ Hiền.
Ông ta khẽ ho một tiếng, quản gia đứng cạnh mới ra giải tán đám hạ nhân.
Lý Dung nhìn Bùi Văn Tuyên một cái rồi quay đầu sang nhìn Bùi Lễ Hiền, “Xem ra việc trong nhà là do Bùi đại nhân làm chủ?”
“Gia huynh không còn”, Bùi Lễ Hiền cung kính đáp, “Đại tẩu ngày thường sức khỏe không tốt nên thần giúp đỡ quản lý”
“Thì ra là vậy”, Lý Dung gật gật đầu, “Thế thì thật cực khổ cho ngài rồi”
Thần sắc Bùi Lễ Hiền không thay đổi, cung kính nói, “Vốn là chuyện nên làm”
Hai người bàn đến vấn đề này khiến ai có mặt ở đây đều có chút sợ hãi.
Họ sợ Lý Dung không hiểu chuyện sẽ nhắc đến việc để Bùi Văn Tuyên quản gia.
Để Bùi Văn Tuyên quản gia là không thể được song Lý Dung lại là Công chúa, đến lúc đó không khỏi phát sinh một trận tranh chấp.
Bùi Huyền Thanh nhìn ra manh mối, khẽ ho một tiếng, nhìn Lý Dung nói, “Cháu dâu hôm nay có khỏe không? Hôm qua chắc mệt lắm nhỉ?”
Bùi Huyền Thanh hiện tại đã không lên triều song năm đó cũng từng làm được chức Thượng thư.
Tuy không thể so sánh với Bùi Lễ Chi nhưng cũng tính là làm qua quan to, thêm việc tuổi ông ta cũng đã lớn, nên dứt khoát bỏ qua thân phận Công chúa của nàng, xem đây chỉ đơn thuần là cuộc trò chuyện của người trong nhà.
Lý Dung dè dặt cười, hơi gật đầu đáp, “Cũng ổn”
Cách trả lời ngắn gọn nhường này có chút khiến người ta không biết tiếp tục thế nào.
Ai nấy đều thấy được, Lý Dung không dễ đối phó, e rằng chẳng phải là một người ôn hòa, nhất thời chẳng biết làm sao.
Bùi Lễ Hiền thấy thế liền cười hỏi, “Chi bằng trước tiên kính trà? Hôm qua thành thân, hôm nay trong cung lại thiết yến.
Điện hạ nhất định rất mệt mỏi, Văn Tuyên”, Bùi Lễ Hiền nhìn Bùi Văn Tuyên, “Con phải hiểu chuyện chút, chăm sóc Công chúa nhiều hơn mới được”
Mấy lời này của Bùi Lễ Hiền khiến Lý Dung có chút cao hứng.
Nàng nhìn Bùi Văn Tuyên một cái, hắn mỉm cười đứng dậy, mang theo Lý Dung tiến lên phía trước kính trà cho Bùi Huyền Thanh cùng Ôn thị.
Khi kính trà, Lý Dung không cần quỳ, chỉ cần dâng lên là được.
Hiện tại nghĩ lại chỉ cảm thấy bản thân năm ấy ấu trĩ đến mức đáng chê cười.
Những người như Bùi gia, nếu ta thể hiện sự mềm yếu họ càng cho rằng ta dễ bị ức hiếp.
Bản thân vốn ở ngôi cao, liền không nên cúi đầu, có khí thế không dùng mới là kẻ ngốc.
Lý Dung dâng xong trà, Ôn thị cùng Bùi Huyền Thanh liền cho Lý Dung bao lì xì.
Tiếp đến Bùi Văn Tuyên dẫn Lý Dung đi một vòng, giới thiệu từng người một.
Khí thế của Lý Dung quá lớn nên khi đứng trước mặt người Bùi gia, đối phương liền nói không nên lời.
Mọi người đều hoảng loạn đưa lì xì, nói vài câu chúc phúc liền vội vã để Lý Dung đi.
Chính vì thế, cả quá trình diễn ra rất nhanh, đi xong một vòng, toàn trường một mảng yên lặng.
Ai cũng không dám nói chuyện, Lý Dung uống một ngụm trà, quay đầu nhìn Bùi Văn Tuyên hỏi, “Còn có chuyện gì khác không?”
Bùi Văn Tuyên quay sang nhìn Bùi Lễ Hiền, “Nhị thúc, còn lễ nghi nào nữa không?”
“Đã hết rồi”
“Vậy chúng ta đi thôi”, Lý Dung lười biếng nói, “Bổn cung mệt rồi”
Lời này rất tùy ý, như thể đến nhà ai đó nể mặt ăn một bữa cơm rồi đi, khiến sắc mặt của Bùi gia không tốt lắm.
Bùi Văn Tuyên lại không có thái độ gì, hắn tiến lên phía trước đỡ Lý Dung rồi quay đầu nhìn Bùi Huyền Thanh, “Ông nội”, tiếp đến nhìn Ôn thị, “Mẹ, con xin phép lui xuống trước”
Sắc mặt Bùi Huyền Thanh không tốt lắm, Ôn thị hơi ngẩn người, Lý Dung theo thứ tự nhìn mọi người khẽ gật gật đầu sau đó đi thẳng ra ngoài.
Lúc này Ôn thị mới có phản ứng, bà vội vàng đứng dậy hỏi, “Không… không ở lại nhà sao?”
Theo cách nghĩ của Ôn thị, dù cho con bà có cưới Công chúa, ngày sau có ở lại phủ Công chúa, nếu đã đến Bùi gia bái kiến thì phải lưu lại một đêm.
Suy cho cùng, dù cưới Công chúa, Bùi Văn Tuyên vẫn không ở rể vì ít nhiều cũng cần chút mặt mũi.
Vốn Ôn thị không có lá gan nói ra những lời trên, chỉ là phu nhân của nhị phòng cùng tam phòng giật dây bà, khiến bà cảm thấy nếu để hai người họ cứ thế mà đi, mặt mũi nhà này sẽ không thể giữ được.
Chính vì lẽ đó, khi thấy Lý Dung cùng Bùi Văn Tuyên rời khỏi, Ôn thị mới có chút nhịn không được bật hỏi.
Lý Dung dừng bước, nhìn về phía Bùi Văn Tuyên.
Nàng hiểu rõ tính cách của Ôn thị, về chuyện mặt mũi, nàng đã đáp ứng Bùi Văn Tuyên sẽ cấp cho Ôn thị.
Vì thế nàng cũng không trả lời ngay, nàng nhìn Bùi Văn Tuyên, rồi lại quay đầu nhìn Ôn thị, sau đó cười nói, “Cũng không phải là không thể, ta đều nghe theo Văn Tuyên”
Nghe thế, Ôn thị thoắt cái thở phào một hơi, ngẩng đầu nhìn Bùi Văn Tuyên, “Văn Tuyên, vậy thì…”
“Mẹ”, Bùi Văn Tuyên đọc ra được ý của Lý Dung, nếu hắn dám lưu lại, nàng sẽ lột da của hắn, vì thế hắn chỉ cười nói, “Phủ Công chúa còn rất nhiều chuyện cần phải sắp xếp, ngày khác con sẽ về nói chuyện với mẹ.
Đợi qua mấy ngày bận rộn này, con lại cùng Công chúa đến thăm mẹ”
Sắc mặt Ôn thị có chút cứng nhắc nhưng lời đã nói đến mức này, bà cũng không tiện nói thêm gì nữa, chỉ có thể lắp bắp đáp, “Vậy… vậy các con cứ đi đi”
Bùi Văn Tuyên hành lễ với mọi người xong liền cùng Lý Dung đi khỏi.
Đợi đến khi lên xe ngựa, Lý Dung mới đánh ngáp nói, “Cuối cùng cũng được nghỉ ngơi rồi”
Nói xong nàng nâng mắt nhìn Bùi Văn Tuyên ngồi phía đối diện đang suy tư gì đó, “Ngươi đang nghĩ cái gì? Sao nào, cảm thấy ta đang vả mặt ngươi?”
“Không”, Bùi Văn Tuyên hồi thần, cười nói, “Không phải là nên làm sao?”
“Ồ?”, Lý Dung có chút hiếu kì, chống cằm hỏi, “Ngươi không cảm thấy mất mặt à?”
“Cô có cuộc sống của cô”, Bùi Văn Tuyên rót trà, bình tĩnh nói, “Không thể lúc nào cũng vì chuyện gả cho ta mà ủy khuất chính mình.
Cô nghĩ sống thế nào cứ sống thế nấy, bọn họ cũng chẳng làm gì được cô”
“Vậy mẹ ngươi…”
“Ta tự mình đi nói.
Cô gả cho ta, chứ không phải bà ấy”
“Ta bất ngờ phát hiện”, cùng Bùi Văn Tuyên nói xong, Lý Dung như nghiềm ngẫm lên tiếng, “Thật ra gả cho người ngược lại rất thoải mái.
Ngươi nói nếu ta gả cho người như Lư Vũ, quy củ của nhà cao cửa rộng bọn họ nhiều chết khiếp.
Đến lúc đó dù trượng phu nhún nhường ta, những trưởng bối trong nhà cũng không tha cho ta.
Sau này chỉ sợ dâng sớ tấu Phụ hoàng…”
Chưa kịp nói song, Lý Dung bất ngờ nhớ ra một chuyện, “Đợi đã, Bùi Lễ Hiền ngày mai sẽ không dâng sớ chứ?”
“Dâng sớ cáo trạng cái gì?”, Bùi Văn Tuyên bật cười, “Nói cô uống trà xong liền đi?”
“Ngươi nói cũng đúng”
Lý Dung gật đầu, “Mặt mũi ta đã cho rồi, chỉ là bọn họ nhận không nổi”
Hai người nói đến đây bỗng không kiềm được bật cười.
Vừa nghĩ đến cảnh Lý Dung đứng trước mặt các thân quyến, ai nấy đều sợ hãi mong Lý Dung đi nhanh, bọn họ cảm thấy có chút cao hứng.
Lý Dung phe phẩy quạt, vui sướng nói, “Hôm nay cũng tính có một chuyện thư thái tâm hồn.
Chỉ là Bùi gia này”, Lý Dung chuyển mắt nhìn hắn, “Ngươi tính khi nào lấy lại?”
“Đến lúc nên lấy lại”, Bùi Văn Tuyên cầm ly trà lên, bình tĩnh nói, “Thì lấy lại thôi”
Lý Dung ừ một tiếng.
Suốt chặng đường hai người thong thả nói chuyện.
Đến khi quay về phủ Công chúa, họ cùng nhau về phòng, ra lệnh hạ nhân không được quấy rầy sau đó dự tính ngủ một giấc thỏa thuê.
Vốn dĩ Bùi Văn Tuyên tính trải nệm, tuy nhiên trong phòng chỉ dư một bộ nệm giường.
Bùi Văn Tuyên nhất thời không trả lời được, vì thế hắn nói không cần nữa và trực tiếp về phòng.
Vừa vào phòng, Lý Dung đã tẩy trang xong, nàng cởi hết y phục đang định chui vào ổ chăn.
Lý Dung ngủ ở góc bên trong, góc bên ngoài giường còn đặt đống chăn mà đêm hôm qua hắn dọn lên đã được người hầu xếp gọn gàng.
Lý Dung thấy hắn bước vào, nâng mắt nhìn hỏi, “Sao thế, không lấy được nệm à?”
“Bọn họ hỏi ta có phải cảm thấy lạnh không”
Bùi Văn Tuyên có chút bất lực, đi đến bồn rửa tay, “Ta không biết phải trả lời thế nào liền quay về”
“Vậy thì ngủ thôi”, Lý Dung nằm nghiêng, một tay chống đầu, một tay khẽ vỗ lên đùi của mình, dịu dàng nói, “Dù sao ta tin Bùi đại nhân là chính nhân quân tử, Liễu Hạ Huệ chuyển thế.
Cả ta còn không ngại, vậy Bùi đại nhân còn ngại cái gì?”
“Cô…”, Bùi Văn Tuyên có chút bất lực, “Cô có thể…”
“Có thể dè dặt chút?”, Lý Dung quay người lại, kéo dài giọng hỏi, “Vậy chi bằng ngươi đổi cách hỏi khác? Ví dụ như, ta có dè dặt hay không, ngươi không biết sao?”
“Lý Dung!”
Bùi Văn Tuyên thấp giọng quát, Lý Dung cũng không muốn tiếp tục đùa giỡn, nàng nằm trên giường nói, “Được rồi, sau này ngày tháng còn dài, ngươi có thể ngày nào cũng đi trải nệm không? Mỗi ngày đều phải mang đi giặt một bộ, sáng sớm còn phải bỏ công gấp nệm, ngươi không mệt à?”
Bùi Văn Tuyên chần chừ hồi lâu, Lý Dung nhắm mắt nói, “Được rồi, đi ngủ đi, chúng ta chưa phải chưa từng ngủ chung, Bùi đại nhân không cần tự rước phiền toái”
Lý Dung nói xong liền nhắm mắt ngủ.
Bùi Văn Tuyên tiếp tục do dự thêm chốc nữa, cuối cùng vẫn cởi áo ngoài, đi đến cạnh giường.
Sau vài phút chần chờ, hắn nằm xuống giường, nghĩ ngợi hồi lâu lại nói, “Cô yên tâm, ta không có hứng thú gì với cô hết”
Lý Dung quay lưng về phía hắn, “phụt” một tiếng phì cười.
Bùi Văn Tuyên cau mày, “Cô cười cái gì?”
Lý Dung quay đầu lại, mỗi người nằm đắp một cái chăn riêng, nàng đưa tay gối đầu, híp mắt cười hỏi, “Ngươi không có hứng thú với ta nhưng ta lại có hứng thú với ngươi thì làm sao đây?”
“Ăn nói bậy bạ”, mặt Bùi Văn Tuyên bất giác đỏ lên, lập tức quay người đi, “Cô lại không nghiêm túc mà đùa cợt ta”
“Bùi Văn Tuyên”, Lý Dung chống đầu nhìn hắn, “Ta phát hiện, sống lại kiếp này, ngươi rất dễ xấu hổ nha”
“Ai giống cô”, Bùi Văn Tuyên nhắm mắt, “Không biết xấu hổ ngượng ngùng"
“Con người đều có ***, ta hà tất phải ngượng ngùng xấu hổ”, Lý Dung nói rất bình thản, Bùi Văn Tuyên che kín hai lỗ tai lại, hối thúc nàng, “Ngủ đi ngủ đi”
Lý Dung cười nhìn Bùi Văn Tuyên, thấy hắn đưa lưng về phía mình, nàng vẫn như cũ bảo trì nụ cười, không hiểu vì sao cảm thấy trêu ghẹo Bùi Văn Tuyên thế này vô cùng thú vị.
Sau vài phút, nàng cũng cảm thấy mệt mỏi, chính vì thế liền nhắm mắt nằm xuống ngủ.
Lúc này, Bùi Văn Tuyên mới chậm rãi mở mắt, hắn nhìn về phía trước, lần nữa tự nhắc bản thân.
Con người Lý Dung thích nói đùa, không thể xem là thật.
♪Góc tám nhảm♪
Nhiều khi thấy anh nhà ngây thơ ghê nơi, chọc xíu là đỏ mặt, thấy cưng ghê hihi ????
Mấy nay đang tính in mấy chương đã dịch thành sách, để in rồi khoe chị em coi chơi nha ????.
Trưởng Công Chúa