Trưởng Công Chúa
17: Thuyết Phục
Lý Dung nghe những lời này thấp giọng cười một tiếng, nàng xòe cây quạt trong tay che nửa gương mặt, cong mắt cười nói, “Vậy Bổn cung xin đợi tin tốt từ Bùi đại nhân”
Bùi Văn Tuyên cúi đầu hành lễ, cung tiễn Lý Dung.
Lý Dung xếp quạt lại, nhấc chân bước thẳng ra ngoài.
Khi đã ra khỏi cửa nàng mới nhìn thấy có nhiều cung nhân đang đứng hầu.
Săc mặt Lý Dung chợt lạnh xuống, nàng phân phó người hầu bên cạnh, “Bãi giá Đông cung”
Lý Dung rời đi chưa bao lâu, Hoàng hậu đã dần hồi thần.
Bà chỉnh trang lại nhan sắc xong liền nói vọng ra bên ngoài, “Thiện Đức”
Nghe thấy tiếng gọi, Thiện Đức liền vội vã chạy vào quỳ trước mặt Hoàng hậu, “Nương nương”
Hoàng hậu ngồi trên kim tọa có chút mệt mỏi nói, “Bảo Bùi Văn Tuyên vào đây”
Nghe thế, Thiện Đức ban đầu có hơi ngẩn ra nhưng rất nhanh liền hiểu Hoàng hậu chắc không biết việc Bùi Văn Tuyên nãy giờ vẫn đang đứng hầu bên ngoài.
Nhưng ông ta không nhiều lời chỉ thấp giọng đáp “vâng”, tiếp đến ông ta quay đầu đi ra cửa cao giọng hô, “Tuyên, Bùi Văn Tuyên vào yết kiến…”
Bùi Văn Tuyên hành lễ với Thiện Đức xong liền bước vào.
Hoàng hậu đang ngồi trên kim tọa, tay đỡ lấy trán, thấy hắn bước vào, bà liền nâng mắt lên lặng lẽ quan sát người thanh niên trước mặt.
Bùi Văn Tuyên thần sắc trấn định bước vào đại điện rồi quỳ xuống hành lễ.
Hoàng hậu chăm chú nhìn hắn vài phút mới chầm chậm hỏi, “Ban nãy ngươi đứng ở bên ngoài?”
Nều từ ngoài cổng đi vào sẽ không xuất hiện nhanh như vậy.
Bùi Văn Tuyên quỳ trên đất, bình tĩnh thưa, “Ban nãy Công chúa bảo thần cứ đứng ở ngoài điện chờ Nương nương tuyên gọi”
Hoàng hậu khẽ gật đầu, Thiện Đức hiểu ý lui ra ngoài đứng hầu.
Hoàng hậu đứng dậy và nói với tông giọng trầm khàn, “Vậy cuộc nói chuyện giữa ta và Công chúa, ngươi cũng nghe rõ rồi”
Bùi Văn Tuyên không nói gì, Hoàng hậu liền ngầm hiểu hắn thừa nhận.
Sau khi im lặng phút chốc, bà chậm rãi nói, “Phụ thân ngươi mất sớm, trong nhà lại không có vị trưởng bối nào lo lắng cho tiền đồ của ngươi.
Tự tiện nhúng tay vào tranh chấp chốn cung đình không hề có lợi cho ngươi.
Chuyện đêm qua ngươi nhất định không được hé môi với ai.
Sau khi về nhà, ta sẽ phong cho ngươi một chức quan, sau đó sắp xếp một mối hôn sự môn đăng hộ đối, ngươi không cần lo lắng”
Bùi Văn Tuyên vẫn trầm mặc không nói, Hoàng hậu dường như có chút nhức đầu, bà ôm trán hỏi, “Ngươi còn điều gì bất mãn sao?”
“Vi thần cảm tạ Nương nương đã cảm thông cho cái khó của thần, tính toán cho tiền đồ của thần.
Chỉ là có một chuyện vi thần vẫn chưa hiểu”
“Là chuyện gì?”
“Nếu vi thần rút lui”, Bùi Văn Tuyên ngẩng đầu lên, đón lấy ánh nhìn của Hoàng hậu, “Công chúa Điện hạ sẽ thế nào?”
“Đây không phải là chuyện ngươi cần quan tâm”
Hoàng hậu lạnh lùng lên tiếng, Bùi Văn Tuyên bình tĩnh nhìn Hoàng hậu nói, “Nếu vi thần muốn quan tâm thì sao ạ?"
“Ngươi có ý gì?”
Hoàng hậu nhíu mày, Bùi Văn Tuyên vẫn bình tĩnh nói, “Nương nương, đêm qua Ninh phi đến cung Vị Ương, dùng cách vừa đe dọa vừa dụ dỗ Người, hòng khiến Dương gia và Thái tử gắn chặt với nhau.
Nhưng sau đó Ninh phi lại đến cung của Nhu phi, chẳng lẽ Nương nương không nghĩ ra lý do bà ấy đến tìm Nhu phi là gì sao?”
Hoàng hậu cứng ngắc nói, “Ngươi nói xem”
“Hiện tại Dương gia một lòng muốn kết thân với Công chúa.
Nhu phi đang đắc sủng, Ninh phi tìm Nhu phi, chắc chắn muốn nhờ bà ấy cầu hôn giúp Dương gia.
Nhưng Nhu vi với Hoàng hậu và Thái tử lại là kẻ thù không đội trời chung, nếu việc kết thân giữa Dương gia và Công chúa là chuyện tốt, bà ấy sao có thể giúp đỡ? Có thể thấy mối hôn sự này nhất định ẩn giấu hiểm họa, kính xin Nương nương xem xét lại”
Hoàng hậu im lặng trầm tư, Bùi Văn Tuyên lại tiếp tục, “Dương gia hứa cho Nương nương binh quyền, nhưng binh quyền này chỉ có lợi cho Thái tử khi Dương gia còn sức phản kháng.
Nếu Dương gia đang trong tình trạng cá mắc cạn liều chết giãy giụa, vậy chỉ càng liên lụy Thái tử.
Trong tay Thái tử thật sự không có binh quyền, binh quyền duy nhất chính là dựa vào nhà ngoại của Nương nương, Thượng quan gia.
Điều Bệ hạ nghi kị nhất bây giờ chỉ là thân phận đích trưởng tử của Thái tử, vì nếu muốn phế truất sẽ kích động quần thần, triều đình bị lung lây.
Nhưng nếu Thái tử hiện tại tự lộ ra sơ hở, Nương nương cảm thấy, việc Dương gia bắt tay với Thượng Quan gia có thể áp chế được quần thần và Bệ hạ không?”
“Vậy theo ngươi”, Hoàng hậu do dự hỏi, “Bây giờ nên làm thế nào?”
“Nương nương không cần làm gì cả”, Bùi Văn Tuyên bình tĩnh đáp, “Những người này đều có tính toán riêng cả rồi.
Hiện tại Nương nương và Thái tử chỉ cần làm 2 việc, thứ nhất, sau khi thần rời khỏi cung Vị Ương, Nương nương hãy lập tức phong tỏa tin tức thần và Công chúa đêm qua ở cạnh nhau”
“Chuyện này Bổn cung đã làm rồi”, Hoàng hậu có chút kì quái, “Ngươi muốn Bổn cung làm điều này nhằm mục đích gì?”
“Trong cung đầy rẫy tai mắt của Bệ hạ, những chuyện Nương nương làm chắc chắn không giấu diếm được”, Bùi Văn Tuyên nhàn nhạt nói, “Chỉ khi Nương nương có xích mích với vi thần, vi thần mới được Bệ hạ tín nhiệm.
Hơn nữa tiếp theo đây, những gì Thái tử cần làm là chuẩn bị một tấu chương tố cáo Dương gia, để một khi Dương gia gặp nạn”, Bùi Văn Tuyên nâng mắt, nghiêm túc nói, “Thái tử lập tức dâng tấu lên, sau đó nhanh chóng đề cử một người thay thế cho chức Trấn Bắc tướng quân”
“Vì sao phải làm thế?”
“Sau này Nương nương sẽ tự hiểu ạ”
Bùi Văn Tuyên nhìn Hoàng hậu, “Chỉ là không biết bây giờ Nương nương có tin tưởng vi thần không?”
Hoàng hậu nhìn Bùi Văn Tuyên, người này nhìn chưa quá 20 tuổi nhưng nói chuyện mạch lạc rõ ràng, suy nghĩ lại thấu đáo.
Dù đang đối diện với một người quyền cao chức trọng như bà, hắn vẫn trấn định như không, hoàn toàn không giống một thiếu niên!
Hắn lặng lẽ quan sát Hoàng hậu, sau hồi lâu, bà mới hỏi, “Ngươi muốn gì?”
Nói rồi, Hoàng hậu đứng lên, “Ngươi chẳng qua chỉ là một tiểu quan bát phẩm, cuốn vào tranh chấp chốn cung đình rốt cục là vì cái gì?”
“Nhược vô thanh vân chí, hà bất quải quan quy*?”, Bùi Văn Tuyên nhàn nhạt đáp, “Người trong triều, không phải đều muốn một thứ giống nhau sao?”
(*Ý chỉ nếu không có chí lớn thì hãy từ quan về quê)
“Vậy tại sao ngươi lại chọn Thái tử?”
Hoàng hậu nhìn chằm chằm Bùi Văn Tuyên, Bùi Văn Tuyên trầm ngâm phút chốc sau đó thành thực nói.
“Vi thần, không nhẫn tâm nhìn Công chúa Điện hạ phải chịu ủy khuất”
“Ngươi thích con gái ta sao?”, Hoàng hậu có vài phần hoảng hốt, Bùi Văn Tuyên im lặng.
Sau hồi lâu, hắn cung kính khấu đầu nói, “Thần nguyện trồng cây ngô đồng trong sân để nghênh đón Phượng giá*”
(Theo truyền thuyết, cây ngô đồng là nơi trú ẩn ưa thích của phượng hoàng, ý câu này của Bùi Văn Tuyên là muốn rước Lý Dung về nhà)
Hoàng hậu vừa đánh giá Bùi Văn Tuyên vừa trầm ngâm, sau khi nhìn hắn rất lâu bà mới nói, “Ngươi lui đi”
“Vi thần cáo lui”
Bùi Văn Tuyên hành lễ sau đó ung dung đứng dậy.
Hắn chầm chậm bước ra cổng, có một thái giám tiến đến dẫn hắn sang một cỗ kiệu nâng.
Sau khi ngồi trên kiệu chưa được bao lâu, hắn mới phát hiện dường như phương hướng mình đang đi không đúng.
Kiếp trước hắn ra vào cung rất nhiều năm, đối với đường đi trong cung đã quá quen thuộc.
Hắn vén màn lén nhìn ra ngoài liền biết chiếc kiệu này đang đi về hướng Ngự thư phòng.
Chỉ cần động não một chút, hắn liền hiểu Lý Minh đã biết tin tức trong cung Vị Ương nên muốn triệu kiến hắn.
Bùi Văn Tuyên xác định được chuyện này bèn giả vờ ngủ thiếp đi, đợi khi kiệu hoàn toàn dừng lại, hắn nghe thấy một tiếng gọi, “Bùi đại nhân?”
Hắn vờ như ngủ mới tỉnh, hoảng hốt mở tròn hai mắt.
Khi nhìn thấy trước mặt là một Thái giám với nụ cười tươi rói, hắn có chút hoảng sợ, “Đại nhân là…”
“Nô tài là Phúc Lai, hầu cận bên cạnh Bệ hạ.
Bệ hạ muốn triệu kiến Bùi đại nhân, vẫn mong ngài dời bước theo thần”
Nghe thế, Bùi Văn Tuyên lại giả vờ chấn kinh, hắn vội vàng xuống kiệu đi đến sân trong của Ngự thư phòng.
Hắn run lẩy bẩy theo sau Phúc Lai hỏi thăm tình hình, “Công công có biết vì sao Bệ hạ muốn triệu kiến ta không?”
Phúc Lai cười cười, “Trong lòng Đại nhân chắc chắn đã biết rồi”
Sắc mặt Bùi Văn Tuyên khẽ biến nhưng chẳng nói gì.
Khi đến trước cổng, hắn liền thấy Dương Tuyền đang đứng ở đấy.
Bùi Văn Tuyên tiến đến hành lễ với Dương Tuyền, Phúc Lai bảo hai người cứ đứng đây chờ sau đó bước vào trong.
Khi Phúc Lai đã rời khỏi, Bùi Văn Tuyên nhìn Dương Tuyền cười hỏi, “Dương đại nhân hôm nay đến đây làm gì vậy?”
Dương Tuyền lạnh lùng nhìn Bùi Văn Tuyên một cái, nhàn nhạt đáp, “Cầu thân"
“Vậy phải khiến đại nhân thất vọng rồi”, Bùi Văn Tuyên khoanh tay trước ngực, ưỡn thẳng lưng nhỏ giọng nói, “Việc này e rằng đã được định đoạt”
“Ngươi có ý gì?”
Dương Tuyền nâng mắt nhìn Bùi Văn Tuyên, hắn cười tươi rói đáp, “Đại nhân có biết vì sao đêm qua ta quay lại không?”
Nghe thế, sắc mặt Dương Tuyền nhất thời thay đổi.
Người ngoài nghe không hiểu nhưng Dương Tuyền lại hiểu rõ, việc hắn mai phục đêm qua theo lý không ai biết được.
Nhưng Bùi Văn Tuyên không những biết rõ mà còn quay lại cứu được Công chúa, cùng Công chúa ở riêng với nhau cả đêm.
“Bệ hạ là một quân vương Thánh minh”, Bùi Văn Tuyên thấp giọng nói, “Dương đại nhân chẳng có gì phải không cam lòng cả, hay ngài quay về Tây Bắc đi, hoa Cách Tang* ở đó rất đẹp”
(*đã tra và tìm hiểu nhưng không biết nó tiếng Việt là gì nên dịch theo hán việt TT^TT)
Ở Tây Bắc hoa Cách Tang là loài hoa được rải trên nắp quan tài khi hạ táng, người Hoa kinh đa số nghe không hiểu, song Dương Tuyền đã thông suốt ý tứ của Bùi Văn Tuyên.
Bùi Văn Tuyên sớm đã được định là phò mã, hôm qua xảy ra chuyện không hay, Hoàng đế còn tuyên hắn đến đây, còn định dùng gã làm giá y, trải đường cho Công chúa và Bùi Văn Tuyên.
Dương Tuyền đã định sẵn một con đường chết.
Hoàng thượng không những biết hết lại còn nói cho cái tên Bùi Văn Tuyên vô tri ngu dốt này, để hắn có thể hỗn xược đùa bỡn trước mặt gã.
Bùi Văn Tuyên thấy Dương Tuyền đang vô cùng tức giận chỉ cười cười không nói.
Chính vào lúc này, trong điện vang lên tiếng gọi vào triệu kiến Hoàng thượng.
Hai người cùng tiến vào điện, Lý Minh đang xem tấu chương, cả hai hành lễ, Lý Minh vẫn ngồi phía trên không nhúc nhích.
Lý Minh chậm rãi uống một ngụm trà, sau đó mới nâng mắt nói, “Đến rồi sao?”
Sau đó, Lý Minh nhìn Bùi Văn Tuyên nói, “Bùi ái khanh đứng lên đi”
Bùi Văn Tuyên lập tức hoan hỉ đáp một tiếng sau đó đứng thẳng người dậy.
Dương Tuyền vẫn quỳ trên đất tay siết chặt thành quyền.
Lý Minh nhìn gã một cái, lạnh nhạt hỏi, “Khanh đến đây làm gì?”
“Hôm nay vi thần cố ý đến đây để xin cầu thân cùng Bệ hạ”
Dương Tuyền cung kính nói, Lý Minh nhướn mày, “Cầu thân? Khanh muốn cưới ai?”
“Vi thần ngưỡng mộ Bình Lạc Công chúa”, giọng Dương Tuyền cứng nhắc, “Cầu xin Bệ hạ hạ chỉ tứ hôn”
“Là vậy sao”, Lý Minh gật đầu nói, “Chuyện này trẫm phải suy nghĩ lại, Bùi ái khanh”, Lý Minh đứng dậy quay đầu sang nhìn Bùi Văn Tuyên, “Cùng trẫm đi dạo hoa viên nào”
Bùi Văn Tuyên lĩnh mệnh, nhanh chóng tiến lên đỡ Lý Minh, bọn họ đi lướt qua người Dương Tuyền.
Khi ra đến cửa, Bùi Văn Tuyên như bất ngờ nhớ ra, “Bệ hạ, Dương đại nhân vẫn đang quỳ”
“Ồ”, Lý Minh dường như chợt nhớ đến chuyện này, ông quay đầu nhìn Dương Tuyền nhàn nhạt nói, “Đứng lên đi, nếu không còn chuyện gì khác hãy lui xuống”
Đợi đi đến nơi có ít người, tùy tùng xung quanh không biết từ bao giờ đã không còn theo hầu, Bùi Văn Tuyên vẫn đỡ Lý Minh và nghe ông chầm chậm nói, “Trẫm nghe nói, đêm qua khanh đã cứu Bình Lạc”
Bùi Văn Tuyên im lặng, Lý Minh nâng mắt, “Sao khanh không nói gì?”
Bùi Văn Tuyên dừng bước, sau hồi lâu, hắn hít vào một hơi thật sâu, dường như vừa có một quyết định vô cùng trọng đại.
Hắn đi đến trước mặt Lý Minh quỳ xuống.
“Vi thần khẩn cầu Bệ hạ”, hắn cúi đầu thật thấp, giọng điệu khẩn thiết, “Hãy cứu vi thần một mạng”
♪Góc tám nhảm♪
Thấy chưa, anh nhà không bèo đâu nhá, cũng phải giành được giải Ảnh đế ấy chứ, lúc châm chọc thì thượng thừa, mà giả vờ đáng thương lại chẳng thua kém ai.
Bởi gừng càng già càng cay thật..
Trưởng Công Chúa