Trường An Thái Bình
Chương 51: Đoạt môn
185@-Mấy tên cao to Ngột Xích Cáp nói năng thì ấp úng nhưng làm việc lại nhanh nhẹn vô cùng, khi Tô Sầm đến Đan Phượng Môn thì người mặt đỏ đã cầm quan phục chờ sẵn ở đó, râu quai nón cũng đã kéo Trịnh Dương đến. Không biết là giải thích không rõ ràng hay hoàn toàn không giải thích mà trông Trịnh Dương cực kỳ bất lực, mắt sắp trợn ngược lên trời.
Thấy Tô Sầm mắt y mới sáng lên: “Ô, Tô huynh, huynh cũng bị kéo tới đây à? Huynh nói xem dễ gì tôi có một ngày nghỉ mà cậu tôi cũng không cho nghỉ yên nữa, chiều tôi còn có hẹn đánh cờ với Trương Hàn lâm đây… Y phục của huynh làm sao đấy? Họ đánh huynh à?”
Nói xong y lại quay sang chống nạnh mắng Ngột Xích Cáp: “Các ngươi làm gì đấy? Có biết đây là ai không? Ban đầu huynh ấy giành Hội Nguyên của ta ta muốn tìm người trùm đầu đánh một trận còn bị cậu ta mắng nửa ngày kìa, cậu ta mà biết các ngươi làm vậy với huynh ấy có khi các ngươi phải về Mạc Bắc chăn dê mất thôi.”
Tô Sầm: “…”
Ngột Xích Cáp cũng cuống theo, vội vàng xua tay, lắp bắp nói: “Không… không phải, tự ngài ấy… không phải ta…”
Trịnh Dương cười ầm lên, nói với Tô Sầm: “Đừng thấy họ đáng sợ vậy thôi, trêu vui lắm.”
Biết đôi ba câu không nói rõ được sự tình, Tô Sầm cũng không giải thích làm gì, cậu vừa mặc quan phục vừa nói: “Tôi có việc phải vào cung gấp, nhưng với thân phận của tôi e là còn chẳng vào được cổng cung, vẫn phải nhờ huynh giúp tôi.”
“Chuyện gì thế?” Trịnh Dương chau mày nhìn Tô Sầm, thấy cậu nghiêm túc không có vẻ đùa giỡn gì mới gật đầu: “Cho huynh học hỏi cách vào cung nhanh nhất đây.”
Bước tới cổng cung lập tức có thị vệ cản lại, hắn cung kính hành lễ với Trịnh Dương, nghe Trịnh Dương nói muốn vào cung mới nói rằng phải thông truyền trước, đợi Hoàng thượng hạ chỉ mới cho vào được.
Trịnh Dương híp mắt, bước lên: “Ngươi có biết ta là ai không?”
Thị vệ kia lùi lại, khó xử đáp: “Thế tử, tiểu nhân cũng chỉ là hạng tôi tớ, mong thế tử đừng làm khó tiểu nhân.”
“Biết điều đấy.” Trịnh Dương không lùi bước mà kéo Tô Sầm tiếp tục tiến lên: “Thế có biết cha ta là ai không?”
Thị vệ: “…”
“Biết mẹ ta là ai không?”
Thị vệ: “…”
“Biết cậu ta là ai không?”
Thị vệ: “…”
“Biết mợ ta là…” Nhìn sang Tô Sầm: “Cái này tính trước luôn.”
Thị vệ: “…”
Trong lúc nói chuyện, hai thị vệ kia đã bị dồn vào bên trong, Trịnh Dương cười với họ: “Đa tạ.”
Sau đó kéo Tô Sầm nghênh ngang vào cung.
“Nhanh không?” Trịnh Dương nhướng mày nhìn Tô Sầm.
“Nhanh…” Tô Sầm gật đầu: “Thế sao hôm tôi điều tra vụ sĩ tử cũng gặp huynh ở đây, huynh lại không dẫn tôi vào?”
Không dẫn vào thì thôi còn bảo cậu đi tìm Lý Thích, từ đó “vào cửa vương hầu sâu tựa bể”.
“…” Trịnh Dương nhìn lên trời, hắng giọng: “À… Giờ này chắc Thiên tử nhỏ đang ở tẩm cung, tôi dẫn huynh qua đó…”
Đi qua Sùng Minh Môn là đến nội triều[1], đứng từ xa Tô Sầm đã thấy một người vừa bước ra, đến khi lại gần ba người mới đều dừng lại.
[1] Nơi Thiên tử làm việc và nghỉ ngơi.
“Thôi Hạo?” Trịnh Dương nhíu mày: “Huynh làm gì ở đây vậy?”
“Thế huynh làm gì ở đây?” Thôi Hạo ôm chặt cuốn sách trong tay, chỉ sợ hai người kia bỗng dưng có thiên nhãn nhìn được bí mật bên trong, sau đó gã cảnh giác nhìn Tô Sầm: “Sao huynh cũng đến đây?”
Trịnh Dương híp mắt nhìn gã: “Có gì mà không lên triều nói được, phải đợi hạ triều rồi mới lén lút qua đây, lại muốn làm chuyện gì táng tận lương tâm đấy hử?”
Thôi Hạo lập tức cãi lại: “Huynh cũng dám nói tôi à, đừng nói huynh vào đây tâm sự chuyện gia đình với Hoàng thượng đấy nhé?”
Hai người đã chẳng ưa nhau vì cái chức Bảng Nhãn từ lâu, sau lại đấu đá như nước với lửa vì chủ của mình, giờ oan gia ngõ hẹp e là lại ngứa miệng muốn so bì một phen.
Tô Sầm nhíu mày kéo tay áo Trịnh Dương, nhắc y chính sự quan trọng hơn.
Trịnh Dương lập tức dừng lại: “Đừng cản đường, ông đây còn có việc.”
Thôi Hạo bĩu môi: “Huynh mà có việc gì quan trọng?”
Tô Sầm thở dài, đi vòng qua hai người họ.
Trịnh Dương trừng mắt nhìn Thôi Hạo, vội vàng đuổi theo.
Thôi Hạo đứng sững một hồi, thấy hai người này có chuyện thật cũng bám theo hòng biết người biết ta.
Trịnh Dương vừa đi vừa cau có hỏi: “Huynh đi theo làm gì?”
“Tôi nhớ ra tôi cũng có chuyện cần tâu nữa, huynh cấm được à?”
“Đừng có làm rộn.”
“Huynh chột dạ đúng không?”
Hai người chí chóe suốt đến khi tới điện Tử Thần, thái giám hầu ngoài cửa nói Thái hậu qua thăm bệ hạ, e là họ phải đợi Sở Thái hậu đi rồi mới được gặp Thiên tử.
Chiêu kia của Trịnh Dương chỉ dùng được ngoài cổng cung thôi, đến đây thì cũng đành chịu. Dù sao đây cũng là thái giám chứ không phải thị vệ, dù tổ tiên nhà ngươi có là Ngọc Hoàng đại đế thì họ cũng chỉ có một chủ là Thiên tử, không sợ ai ngầm tố cáo gây khó dễ.
Đợi hai mẹ con tâm sự xong chẳng biết đến lúc nào, tất nhiên Tô Sầm không đợi được, cậu cắn răng, vừa định cắm đầu lao vào thì nghe thấy một chất giọng the thé: “Làm gì ồn ào ở đây thế? Có ra thể thống gì không?”
Một thái giám bước ra nhìn mọi người, thấy Tô Sầm, mắt gã sáng rực, ưỡn ngực tươi cười bước tới: “Chao ôi, Tô đại nhân đến à, có việc gì thế?”
Thấy gã đon đả, Tô Sầm cũng không hiểu ra sao, nhưng vẫn đáp: “Ta có việc gấp muốn bái kiến Hoàng thượng, xin nhờ công công truyền cho một tiếng.”
Thái giám kia có vẻ chần chừ, song vẫn đồng ý: “Tô đại nhân hãy chờ, để tôi vào bẩm bệ hạ.”
Đợi thái giám vào rồi Tô Sầm mới hỏi Trịnh Dương: “Người này biết tôi à?”
Trịnh Dương nói: “Tô huynh lại quên rồi, đây là thái giám suýt bị cậu tôi đánh chết trên triều hội hôm ấy, chính huynh cứu mà.”
Tô Sầm nhíu mày, hồi lâu sau mới nhớ ra: “Không phải bị giáng tới Nội Bộc Cục rồi sao?”
Thôi Hạo đứng bên cạnh lập tức móc mỉa: “Ở đó hai hôm lại được gọi về rồi, loại người này chỉ cần Hoàng thượng còn để ý thì vẫn có thể diễu võ giương oai được.”
Chưa nói xong thái giám kia đã quay lại, hoan hỉ cười với Tô Sầm: “Mời Tô đại nhân, Hoàng thượng muốn gặp ngài.”
Bất kể nhân phẩm người này thế nào thì gã cũng đã giúp y, Tô Sầm cảm kích nói: “Đa tạ.”
Vào điện, Thiên tử đang bưng một bát chè ăn đến là vui, Sở Thái hậu vẫn ngồi bên cạnh.
Tô Sầm không vòng vo nhiều, cậu hành lễ đơn giản rồi nói thẳng: “Bắc Lương Vương Tiêu Viêm thông đồng với Đột Quyết, mang binh mai phục trong khu rừng ngoài thành, Ninh Vương ra mặt đàm phán hiện đang kẹt giữa doanh địch, xin Hoàng thượng lập tức xuất binh cứu viện.”
Mọi người: “?!”
Thiên tử mắc ngụm chè trong họng, mãi lâu sau mới nhớ mà sặc.
Thái giám, cung nữ xung quanh lập tức vây quanh, người vỗ người vuốt, điện Tử Thần náo loạn vô cùng.
Sở Thái hậu nhíu mày, khuôn mặt xinh đẹp có vẻ giận dữ: “To gan! Dám lớn tiếng trước mặt bệ hạ, kinh động Thánh giá, người đâu!”
Tô Sầm lấy chiếc nhẫn ban chỉ trong ngực ra, sống lưng thẳng tắp: “Câu nào của thần cũng là thật, có tín vật của Vương gia làm chứng.”
Lúc này Trịnh Dương mới hoàn hồn: “Huynh nói cậu ta đang ở trong tay phản quân?”
Thấy chiếc nhẫn ban chỉ Sở Thái hậu mới hoảng hốt, ai ai cũng biết chiếc nhẫn này là Ninh Vương đeo không rời mình, giờ nó ở đây chắc chắn Vương gia đã gặp chuyện.
Sở Thái hậu nắm mười ngón tay thon dài lại, suy tư một lúc rồi chợt đứng dậy, vung tay áo: “Mau! Triệu tập cấm quân vào cung hộ giá, phong tỏa cổng thành!”
Mọi người: “?!”
Tô Sầm nhảy dựng lên: “Vậy Vương gia thì sao?!”
“Tất nhiên an nguy của bệ hạ quan trọng hơn!” Đôi mắt hạnh của Sở Thái hậu trợn trừng, bà ta hung ác nhìn Tô Sầm. Sau đó bà ta loanh quanh vài vòng, dù người phụ nữ này có tranh đấu nảy lửa với Lý Thích trên triều thế nào thì suy cho cùng cũng chỉ là một người phụ nữ sống an nhàn sung sướng tại thành Trường An từ thuở chào đời, có bao giờ phải đối mặt với tình thế này?
Một lát sau, bà ta dặn thái giám gọi truyền ngoài cửa: “Lập tức triệu thống lĩnh cấm quân… Liễu tướng, Liễu tướng nữa, gọi Liễu Trình vào đây cho ta!”
“Không thể mặc kệ an nguy của Vương gia được!” Tô Sầm bước lên: “Vương gia là mạch máu Đại Chu, nếu ngài có mệnh hệ gì thì Đại Chu cũng xong!”
“Hỗn láo!” Sở Thái hậu quát lên, âm thanh sắc bén rạch qua đại điện: “Bệ hạ mới là mạch máu của Đại Chu! Người đâu, bắt tên loạn thần tặc tử này lại cho ta!”
Tô Sầm không hơi đâu quan tâm quy củ phép tắc nữa, cậu vừa đẩy hai thái giám toan đè mình ra vừa đáp trả: “Nếu Ninh Vương có mệnh hệ gì ai sẽ kiềm hãm phiên vương các nơi? Biên quan có dị động ai trấn áp? Có ai hiểu rõ những chuyện như sóng ngầm cuồn cuộn khắp trong cung ngoài cung? Ai sẽ bảo vệ mẹ góa con côi hai người! Bệ hạ!”
Hoàng đế khạc nốt miếng đào cuối cùng, phất tay bảo hai thái giám lui xuống, cậu bé dè dặt nhìn Sở Thái hậu: “Mẫu hậu, Trẫm nghĩ y nói cũng có lý.”
Trịnh Dương vội vàng quỳ xuống: “Xin Thái hậu suy xét, cậu thần là rường cột nước nhà, không thể có chuyện gì được!”
Cuối cùng biểu cảm của Sở Thái hậu cũng thay đổi, bà cắn môi chần chừ hỏi: “Lão ta muốn gì? Ai gia có thể cho người đi đàm phán.”
Thiển cận!
Tô Sầm lạnh lùng nói: “Nếu lão muốn cả Lũng Hữu đạo thì sao?”
Sở Thái hậu sững người, đơ ra tại chỗ. Một người phụ nữ như bà ta cũng biết rõ tầm quan trọng của Lũng Hữu đạo, mất đi Lũng Hữu đạo khác nào mất đi tấm chắn cuối cùng bảo vệ kinh thành, sau này Đột Quyết Thổ Phiên nhập quan là có thể thẳng lối mà đi, không gì ngăn cản.
Sở Thái hậu lùi lại hai bước, ngã ngồi xuống ghế: “Ai gia… Ai gia phải thương lượng với Liễu tướng, đợi Liễu tướng qua đây… Liễu Trình đâu! Sao vẫn chưa tới?!”
“Không kịp nữa rồi.” Tô Sầm nhìn Thiên tử nhỏ: “Xin bệ hạ lập tức hạ chỉ, xuất binh chi viện Ninh Vương.”
“Chuyện này…” Thiên tử nhỏ lại nhìn Sở Thái hậu: “Mẫu hậu, làm sao đây?”
Sở Thái hậu nhìn quanh đại điện, Tô Sầm hai mắt đỏ ngầu, Trịnh Dương quỳ mãi không dậy, còn một người… từ đầu đến giờ chưa nói tiếng nào.
Mắt Sở Thái hậu bỗng sáng lên, chỉ vào Thôi Hạo: “Ngươi… Nhà ngươi là…”
Thôi Hạo lập tức hành lễ: “Hạ quan Thôi Hạo.”
“Ai gia nhớ ngươi, ngươi là người của Liễu tướng, ngươi nói đi, nên làm thế nào?”
Thôi Hạo lặng lẽ nhìn mọi người trong điện, cuối cùng mới sâu xa nhìn Trịnh Dương.
Trịnh Dương thót tim, ai ai cũng biết Thôi Hạo bất hòa với y, nếu lúc này gã quyết tâm báo thù thì hậu quả không thể tưởng tượng. Y vội nói: “Thôi Hạo, huynh…”
Không đợi y nói hết, Thôi Hạo đã nhìn sang Sở Thái hậu: “Thần cho rằng nên lấy đại cuộc làm trọng, xuất binh ứng cứu Ninh Vương.”
Sở Thái hậu không còn hi vọng nào nữa, bà ta bỗng nói: “Nếu bệ hạ có chuyện gì…”
Tô Sầm quỳ xuống: “Thần thề chết bảo vệ an nguy của bệ hạ, chỉ cần còn một hơi thở, thần quyết không để phản quân vào thành!”
Thôi Hạo cũng quỳ xuống, đồng thanh với Trịnh Dương: “Chúng thần thề chết bảo vệ an nguy của bệ hạ!”
Sở Thái hậu tỳ Thái Dương ngồi xuống, ba người nhất giáp đăng khoa năm nay đồng loạt quỳ gối, từ lúc đăng khoa tới giờ mới có một lần chung tiếng nói, rường cột nước nhà lại đều hướng về phía Ninh Vương mưu đồ soán ngôi kia.
Bà ta khoát tay, nói với Thiên tử: “Con là Hoàng thượng, Hoàng thúc dạy con gặp chuyện gì cũng phải có chính kiến, con tự quyết định đi.”
Thiên tử nhỏ gật đầu, ngồi thẳng người nghiêm túc nói: “Lệnh cho thống lĩnh Cấm quân Tạ Thung chấn chỉnh Cấm quân, hỗ trợ Đại Lý Tự chính Tô Sầm diệt trừ phản quân, ứng cứu Ninh Vương.”
Trường An Thái Bình
Thấy Tô Sầm mắt y mới sáng lên: “Ô, Tô huynh, huynh cũng bị kéo tới đây à? Huynh nói xem dễ gì tôi có một ngày nghỉ mà cậu tôi cũng không cho nghỉ yên nữa, chiều tôi còn có hẹn đánh cờ với Trương Hàn lâm đây… Y phục của huynh làm sao đấy? Họ đánh huynh à?”
Nói xong y lại quay sang chống nạnh mắng Ngột Xích Cáp: “Các ngươi làm gì đấy? Có biết đây là ai không? Ban đầu huynh ấy giành Hội Nguyên của ta ta muốn tìm người trùm đầu đánh một trận còn bị cậu ta mắng nửa ngày kìa, cậu ta mà biết các ngươi làm vậy với huynh ấy có khi các ngươi phải về Mạc Bắc chăn dê mất thôi.”
Tô Sầm: “…”
Ngột Xích Cáp cũng cuống theo, vội vàng xua tay, lắp bắp nói: “Không… không phải, tự ngài ấy… không phải ta…”
Trịnh Dương cười ầm lên, nói với Tô Sầm: “Đừng thấy họ đáng sợ vậy thôi, trêu vui lắm.”
Biết đôi ba câu không nói rõ được sự tình, Tô Sầm cũng không giải thích làm gì, cậu vừa mặc quan phục vừa nói: “Tôi có việc phải vào cung gấp, nhưng với thân phận của tôi e là còn chẳng vào được cổng cung, vẫn phải nhờ huynh giúp tôi.”
“Chuyện gì thế?” Trịnh Dương chau mày nhìn Tô Sầm, thấy cậu nghiêm túc không có vẻ đùa giỡn gì mới gật đầu: “Cho huynh học hỏi cách vào cung nhanh nhất đây.”
Bước tới cổng cung lập tức có thị vệ cản lại, hắn cung kính hành lễ với Trịnh Dương, nghe Trịnh Dương nói muốn vào cung mới nói rằng phải thông truyền trước, đợi Hoàng thượng hạ chỉ mới cho vào được.
Trịnh Dương híp mắt, bước lên: “Ngươi có biết ta là ai không?”
Thị vệ kia lùi lại, khó xử đáp: “Thế tử, tiểu nhân cũng chỉ là hạng tôi tớ, mong thế tử đừng làm khó tiểu nhân.”
“Biết điều đấy.” Trịnh Dương không lùi bước mà kéo Tô Sầm tiếp tục tiến lên: “Thế có biết cha ta là ai không?”
Thị vệ: “…”
“Biết mẹ ta là ai không?”
Thị vệ: “…”
“Biết cậu ta là ai không?”
Thị vệ: “…”
“Biết mợ ta là…” Nhìn sang Tô Sầm: “Cái này tính trước luôn.”
Thị vệ: “…”
Trong lúc nói chuyện, hai thị vệ kia đã bị dồn vào bên trong, Trịnh Dương cười với họ: “Đa tạ.”
Sau đó kéo Tô Sầm nghênh ngang vào cung.
“Nhanh không?” Trịnh Dương nhướng mày nhìn Tô Sầm.
“Nhanh…” Tô Sầm gật đầu: “Thế sao hôm tôi điều tra vụ sĩ tử cũng gặp huynh ở đây, huynh lại không dẫn tôi vào?”
Không dẫn vào thì thôi còn bảo cậu đi tìm Lý Thích, từ đó “vào cửa vương hầu sâu tựa bể”.
“…” Trịnh Dương nhìn lên trời, hắng giọng: “À… Giờ này chắc Thiên tử nhỏ đang ở tẩm cung, tôi dẫn huynh qua đó…”
Đi qua Sùng Minh Môn là đến nội triều[1], đứng từ xa Tô Sầm đã thấy một người vừa bước ra, đến khi lại gần ba người mới đều dừng lại.
[1] Nơi Thiên tử làm việc và nghỉ ngơi.
“Thôi Hạo?” Trịnh Dương nhíu mày: “Huynh làm gì ở đây vậy?”
“Thế huynh làm gì ở đây?” Thôi Hạo ôm chặt cuốn sách trong tay, chỉ sợ hai người kia bỗng dưng có thiên nhãn nhìn được bí mật bên trong, sau đó gã cảnh giác nhìn Tô Sầm: “Sao huynh cũng đến đây?”
Trịnh Dương híp mắt nhìn gã: “Có gì mà không lên triều nói được, phải đợi hạ triều rồi mới lén lút qua đây, lại muốn làm chuyện gì táng tận lương tâm đấy hử?”
Thôi Hạo lập tức cãi lại: “Huynh cũng dám nói tôi à, đừng nói huynh vào đây tâm sự chuyện gia đình với Hoàng thượng đấy nhé?”
Hai người đã chẳng ưa nhau vì cái chức Bảng Nhãn từ lâu, sau lại đấu đá như nước với lửa vì chủ của mình, giờ oan gia ngõ hẹp e là lại ngứa miệng muốn so bì một phen.
Tô Sầm nhíu mày kéo tay áo Trịnh Dương, nhắc y chính sự quan trọng hơn.
Trịnh Dương lập tức dừng lại: “Đừng cản đường, ông đây còn có việc.”
Thôi Hạo bĩu môi: “Huynh mà có việc gì quan trọng?”
Tô Sầm thở dài, đi vòng qua hai người họ.
Trịnh Dương trừng mắt nhìn Thôi Hạo, vội vàng đuổi theo.
Thôi Hạo đứng sững một hồi, thấy hai người này có chuyện thật cũng bám theo hòng biết người biết ta.
Trịnh Dương vừa đi vừa cau có hỏi: “Huynh đi theo làm gì?”
“Tôi nhớ ra tôi cũng có chuyện cần tâu nữa, huynh cấm được à?”
“Đừng có làm rộn.”
“Huynh chột dạ đúng không?”
Hai người chí chóe suốt đến khi tới điện Tử Thần, thái giám hầu ngoài cửa nói Thái hậu qua thăm bệ hạ, e là họ phải đợi Sở Thái hậu đi rồi mới được gặp Thiên tử.
Chiêu kia của Trịnh Dương chỉ dùng được ngoài cổng cung thôi, đến đây thì cũng đành chịu. Dù sao đây cũng là thái giám chứ không phải thị vệ, dù tổ tiên nhà ngươi có là Ngọc Hoàng đại đế thì họ cũng chỉ có một chủ là Thiên tử, không sợ ai ngầm tố cáo gây khó dễ.
Đợi hai mẹ con tâm sự xong chẳng biết đến lúc nào, tất nhiên Tô Sầm không đợi được, cậu cắn răng, vừa định cắm đầu lao vào thì nghe thấy một chất giọng the thé: “Làm gì ồn ào ở đây thế? Có ra thể thống gì không?”
Một thái giám bước ra nhìn mọi người, thấy Tô Sầm, mắt gã sáng rực, ưỡn ngực tươi cười bước tới: “Chao ôi, Tô đại nhân đến à, có việc gì thế?”
Thấy gã đon đả, Tô Sầm cũng không hiểu ra sao, nhưng vẫn đáp: “Ta có việc gấp muốn bái kiến Hoàng thượng, xin nhờ công công truyền cho một tiếng.”
Thái giám kia có vẻ chần chừ, song vẫn đồng ý: “Tô đại nhân hãy chờ, để tôi vào bẩm bệ hạ.”
Đợi thái giám vào rồi Tô Sầm mới hỏi Trịnh Dương: “Người này biết tôi à?”
Trịnh Dương nói: “Tô huynh lại quên rồi, đây là thái giám suýt bị cậu tôi đánh chết trên triều hội hôm ấy, chính huynh cứu mà.”
Tô Sầm nhíu mày, hồi lâu sau mới nhớ ra: “Không phải bị giáng tới Nội Bộc Cục rồi sao?”
Thôi Hạo đứng bên cạnh lập tức móc mỉa: “Ở đó hai hôm lại được gọi về rồi, loại người này chỉ cần Hoàng thượng còn để ý thì vẫn có thể diễu võ giương oai được.”
Chưa nói xong thái giám kia đã quay lại, hoan hỉ cười với Tô Sầm: “Mời Tô đại nhân, Hoàng thượng muốn gặp ngài.”
Bất kể nhân phẩm người này thế nào thì gã cũng đã giúp y, Tô Sầm cảm kích nói: “Đa tạ.”
Vào điện, Thiên tử đang bưng một bát chè ăn đến là vui, Sở Thái hậu vẫn ngồi bên cạnh.
Tô Sầm không vòng vo nhiều, cậu hành lễ đơn giản rồi nói thẳng: “Bắc Lương Vương Tiêu Viêm thông đồng với Đột Quyết, mang binh mai phục trong khu rừng ngoài thành, Ninh Vương ra mặt đàm phán hiện đang kẹt giữa doanh địch, xin Hoàng thượng lập tức xuất binh cứu viện.”
Mọi người: “?!”
Thiên tử mắc ngụm chè trong họng, mãi lâu sau mới nhớ mà sặc.
Thái giám, cung nữ xung quanh lập tức vây quanh, người vỗ người vuốt, điện Tử Thần náo loạn vô cùng.
Sở Thái hậu nhíu mày, khuôn mặt xinh đẹp có vẻ giận dữ: “To gan! Dám lớn tiếng trước mặt bệ hạ, kinh động Thánh giá, người đâu!”
Tô Sầm lấy chiếc nhẫn ban chỉ trong ngực ra, sống lưng thẳng tắp: “Câu nào của thần cũng là thật, có tín vật của Vương gia làm chứng.”
Lúc này Trịnh Dương mới hoàn hồn: “Huynh nói cậu ta đang ở trong tay phản quân?”
Thấy chiếc nhẫn ban chỉ Sở Thái hậu mới hoảng hốt, ai ai cũng biết chiếc nhẫn này là Ninh Vương đeo không rời mình, giờ nó ở đây chắc chắn Vương gia đã gặp chuyện.
Sở Thái hậu nắm mười ngón tay thon dài lại, suy tư một lúc rồi chợt đứng dậy, vung tay áo: “Mau! Triệu tập cấm quân vào cung hộ giá, phong tỏa cổng thành!”
Mọi người: “?!”
Tô Sầm nhảy dựng lên: “Vậy Vương gia thì sao?!”
“Tất nhiên an nguy của bệ hạ quan trọng hơn!” Đôi mắt hạnh của Sở Thái hậu trợn trừng, bà ta hung ác nhìn Tô Sầm. Sau đó bà ta loanh quanh vài vòng, dù người phụ nữ này có tranh đấu nảy lửa với Lý Thích trên triều thế nào thì suy cho cùng cũng chỉ là một người phụ nữ sống an nhàn sung sướng tại thành Trường An từ thuở chào đời, có bao giờ phải đối mặt với tình thế này?
Một lát sau, bà ta dặn thái giám gọi truyền ngoài cửa: “Lập tức triệu thống lĩnh cấm quân… Liễu tướng, Liễu tướng nữa, gọi Liễu Trình vào đây cho ta!”
“Không thể mặc kệ an nguy của Vương gia được!” Tô Sầm bước lên: “Vương gia là mạch máu Đại Chu, nếu ngài có mệnh hệ gì thì Đại Chu cũng xong!”
“Hỗn láo!” Sở Thái hậu quát lên, âm thanh sắc bén rạch qua đại điện: “Bệ hạ mới là mạch máu của Đại Chu! Người đâu, bắt tên loạn thần tặc tử này lại cho ta!”
Tô Sầm không hơi đâu quan tâm quy củ phép tắc nữa, cậu vừa đẩy hai thái giám toan đè mình ra vừa đáp trả: “Nếu Ninh Vương có mệnh hệ gì ai sẽ kiềm hãm phiên vương các nơi? Biên quan có dị động ai trấn áp? Có ai hiểu rõ những chuyện như sóng ngầm cuồn cuộn khắp trong cung ngoài cung? Ai sẽ bảo vệ mẹ góa con côi hai người! Bệ hạ!”
Hoàng đế khạc nốt miếng đào cuối cùng, phất tay bảo hai thái giám lui xuống, cậu bé dè dặt nhìn Sở Thái hậu: “Mẫu hậu, Trẫm nghĩ y nói cũng có lý.”
Trịnh Dương vội vàng quỳ xuống: “Xin Thái hậu suy xét, cậu thần là rường cột nước nhà, không thể có chuyện gì được!”
Cuối cùng biểu cảm của Sở Thái hậu cũng thay đổi, bà cắn môi chần chừ hỏi: “Lão ta muốn gì? Ai gia có thể cho người đi đàm phán.”
Thiển cận!
Tô Sầm lạnh lùng nói: “Nếu lão muốn cả Lũng Hữu đạo thì sao?”
Sở Thái hậu sững người, đơ ra tại chỗ. Một người phụ nữ như bà ta cũng biết rõ tầm quan trọng của Lũng Hữu đạo, mất đi Lũng Hữu đạo khác nào mất đi tấm chắn cuối cùng bảo vệ kinh thành, sau này Đột Quyết Thổ Phiên nhập quan là có thể thẳng lối mà đi, không gì ngăn cản.
Sở Thái hậu lùi lại hai bước, ngã ngồi xuống ghế: “Ai gia… Ai gia phải thương lượng với Liễu tướng, đợi Liễu tướng qua đây… Liễu Trình đâu! Sao vẫn chưa tới?!”
“Không kịp nữa rồi.” Tô Sầm nhìn Thiên tử nhỏ: “Xin bệ hạ lập tức hạ chỉ, xuất binh chi viện Ninh Vương.”
“Chuyện này…” Thiên tử nhỏ lại nhìn Sở Thái hậu: “Mẫu hậu, làm sao đây?”
Sở Thái hậu nhìn quanh đại điện, Tô Sầm hai mắt đỏ ngầu, Trịnh Dương quỳ mãi không dậy, còn một người… từ đầu đến giờ chưa nói tiếng nào.
Mắt Sở Thái hậu bỗng sáng lên, chỉ vào Thôi Hạo: “Ngươi… Nhà ngươi là…”
Thôi Hạo lập tức hành lễ: “Hạ quan Thôi Hạo.”
“Ai gia nhớ ngươi, ngươi là người của Liễu tướng, ngươi nói đi, nên làm thế nào?”
Thôi Hạo lặng lẽ nhìn mọi người trong điện, cuối cùng mới sâu xa nhìn Trịnh Dương.
Trịnh Dương thót tim, ai ai cũng biết Thôi Hạo bất hòa với y, nếu lúc này gã quyết tâm báo thù thì hậu quả không thể tưởng tượng. Y vội nói: “Thôi Hạo, huynh…”
Không đợi y nói hết, Thôi Hạo đã nhìn sang Sở Thái hậu: “Thần cho rằng nên lấy đại cuộc làm trọng, xuất binh ứng cứu Ninh Vương.”
Sở Thái hậu không còn hi vọng nào nữa, bà ta bỗng nói: “Nếu bệ hạ có chuyện gì…”
Tô Sầm quỳ xuống: “Thần thề chết bảo vệ an nguy của bệ hạ, chỉ cần còn một hơi thở, thần quyết không để phản quân vào thành!”
Thôi Hạo cũng quỳ xuống, đồng thanh với Trịnh Dương: “Chúng thần thề chết bảo vệ an nguy của bệ hạ!”
Sở Thái hậu tỳ Thái Dương ngồi xuống, ba người nhất giáp đăng khoa năm nay đồng loạt quỳ gối, từ lúc đăng khoa tới giờ mới có một lần chung tiếng nói, rường cột nước nhà lại đều hướng về phía Ninh Vương mưu đồ soán ngôi kia.
Bà ta khoát tay, nói với Thiên tử: “Con là Hoàng thượng, Hoàng thúc dạy con gặp chuyện gì cũng phải có chính kiến, con tự quyết định đi.”
Thiên tử nhỏ gật đầu, ngồi thẳng người nghiêm túc nói: “Lệnh cho thống lĩnh Cấm quân Tạ Thung chấn chỉnh Cấm quân, hỗ trợ Đại Lý Tự chính Tô Sầm diệt trừ phản quân, ứng cứu Ninh Vương.”
Trường An Thái Bình
Đánh giá:
Truyện Trường An Thái Bình
Story
Chương 51: Đoạt môn
10.0/10 từ 23 lượt.