Trường An Thái Bình
Chương 180: Giấy trắng
103@-Chương Hà sửng sốt, cau mày nhìn Tô Sầm: “Ta đã ngủ được rồi vẫn cần cho anh biết lý do ta không ngủ được sao?”
Tô Sầm lắc đầu: “Chữa ngọn mà không trị gốc là tối kỵ trong nghề y, nhất là với tâm bệnh. Ngày nghĩ đêm mơ, Chương đại nhân gặp ác mộng thực chất là phản ánh lại những suy nghĩ trong lòng ban ngày. Nếu tùy tiện dùng thuốc, tích tụ trong lòng lâu ngày không trút ra sẽ chỉ càng thêm nặng, lúc nghiêm trọng còn ảnh hưởng đến tính mạng.”
Chương Hà vẫn còn lo lắng, cau mày không ư hử gì. Song Tô Sầm đã tự đứng dậy, lẳng lặng thu dọn đồ của mình chuẩn bị đi, trước đi khi còn nói: “Dù có rước phải tiếng vô dụng tôi cũng không thể hại mạng người được, nếu Chương đại nhân không muốn nói thì tôi cũng không ép nữa, mong đại nhân tự liệu lấy.”
Nói xong, Tô Sầm chắp tay cáo từ, song vừa bước chân khỏi cửa đã nghe tiếng thở dài vang lên trong phòng: “Ta nói, ta nói được chưa!”
Tô Sầm mỉm cười, thong thả quay lại: “Chương đại nhân nghĩ kĩ rồi?”
“Là Điền Bình Chi.” Dứt lời, khúc mắc trong lòng Chương Hà cũng được gỡ bớt: “Người đêm nào cũng vào trong giấc mơ của ta là Điền Bình Chi.”
Tô Sầm híp mắt, bụng nghĩ quả đúng là vậy. Cậu dừng bước, chọn đại một cái ghế để ngồi, ra hiệu cho lão ta nói tiếp.
Chương Hà nghiêng đầu nhìn Tô Sầm: “Hôm đó anh nói lúc Điền Bình Chi bị ta chôn vẫn còn sống, là thật chăng?”
Tô Sầm gật đầu.
Chương Hà nằm xuống giường thở dài: “Ta không biết, ta tưởng hắn chết rồi, ta thật sự không biết lúc ấy hắn còn sống. Vốn dĩ ta đã quên cả hình dáng của Điền Bình Chi ấy rồi, nhưng hôm đó nghe các anh nói xong, bây giờ đêm nào nhắm mắt lại ta cũng thấy gương mặt đó, nằm vào trong đất, nhìn ta chòng chọc! Ta… ôi chao, vừa tiễn được chuột tinh lại đến Điền Bình Chi, ta tạo nghiệt gì thế này!”
Tô Sầm lạnh lùng nghĩ: Ông chôn sống người ta còn không phải tạo nghiệt à?
Tô Sầm hỏi: “Ý ngài là lúc chôn Điền Bình Chi, hắn đã mất ý thức, gần như là chết rồi đúng không?”
“Đúng thế.” Chương Hà lộn dậy, trong lòng sáng tỏ: “Hắn bị người khác hại, không liên quan đến ta, hắn có ám cũng không nên ám ta chứ.”
Một suy nghĩ dần thành hình trong lòng Tô Sầm, cậu xác định lại rồi nói thử: “Có lẽ hắn cũng không biết người hại mình thật ra là ai nhỉ?”
Chương Hà lập tức mắc câu, nói theo Tô Sầm: “Ta biết.”
Tô Sầm ngẩng đầu: “?!”
Chương Hà lập tức nhận ra mình lỡ lời, đưa tay che miệng. Song giờ đã muộn, đôi mắt sáng quắc của Tô Sầm nhìn lão ta, lấp lóe ánh sáng làm người ta chột dạ khó hiểu.
“Ai?!”
“Ta… ta nói bừa thôi…” Chương Hà chợt rùng mình, rời mắt đi như trốn tránh: “Sao… sao ta biết được là ai?”
“Ngài vừa nói xong, ngài biết.” Tô Sầm nhìn lão, gằn từng chữ: “Là ai?”
“Khỏi phiền Chương đại nhân.” Tô Sầm bình tĩnh đứng dậy, chỉnh trang lại quần áo: “Chương đại nhân nghĩ mệnh quan triều đình chơi gái lầu xanh đáng tội gì?”
“Chơi gái?” Chương Hà khựng lại: “Gái gú gì?”
“Chương đại nhân không biết đúng không? Tiểu Điệp cô nương vừa vào phủ là kỹ nữ nổi tiếng thành Dương Châu, Khanh Trần, khi ở Dương Châu ta từng vinh hạnh được gặp mặt Khanh Trần cô nương, tư thái tuyệt trần khiến người khác nhìn là nhớ mãi.”
“Không thể nào!” Chương Hà nói chắc nịch, khi Tiểu Điệp vào phủ lão đã sai người điều tra thân phận, quả thật là phận con gái trong sạch. Nhưng thấy vẻ mặt Tô Sầm bình tĩnh không giống giả, dù gì chuyện này có phải đổ oan hay không kiểm tra là biết, lão ta tự thấy Tô Sầm không nhất thiết phải lừa mình chuyện này, thế là không khỏi dao động.
Tô Sầm đứng thẳng, ung dung nói: “Nếu Chương đại nhân không tin thì vời cô Tiểu Điệp sang hỏi là biết.”
Cũng không phải gì khó, Chương Hà lập tức sai người đi gọi Tiểu Điệp.
Đợi người đến, Tô Sầm không đợi Chương Hà đặt câu hỏi đã nói trước: “Khanh Trần cô nương, đã lâu không gặp.”
Khanh Trần đang gói ghém đồ đạc bỗng dưng bị gọi tới, cô ta còn tưởng Tô Sầm bán đứng mình rồi, cứ lo ngay ngáy. Nhưng thấy ở đây không có quan binh cũng không có đầy tớ trong nhà, không có vẻ gì là định bắt mình, Khanh Trần đành nghi hoặc nhìn Tô Sầm, xem người này định bày trò gì.
Tô Sầm mỉm cười: “Tôi đang bảo Chương đại nhân cô là danh kỹ nổi tiếng khắp Dương Châu Khanh Trần, Chương đại nhân không tin, một hai đòi mời cô sang tự hỏi chuyện, cô không ngại thì đích thân nói cho Chương đại nhân nghe cô là ai.”
Khanh Trần lập tức hiểu ra, vừa rồi cô ta nói nợ ơn Tô Sầm, giờ Tô Sầm đang muốn cô giúp đỡ.
Lạnh lùng lườm Tô Sầm xong, Khanh Trần quay sang khẽ cười với Chương Hà, nụ cười như sen đỏ hé nở, thu hút hồn người: “Tiểu nữ Khanh Trần bái kiến đại nhân.”
“Ngươi… ngươi…” Ngón tay Chương Hà run rẩy, suýt thở không ra hơi.
Tô Sầm gật đầu, Khanh Trần chậm rãi lui xuống. Đợi người đi rồi Tô Sầm bèn đóng cửa, nói với Chương Hà: “Theo hình luật đương triều, quan viên chơi gái phạt năm mươi trượng, biếm thành dân thường, không bao giờ tuyển lại. Tôi biết Chương đại nhân không quan tâm chút hình phạt nhỏ ấy, nhưng sống trên đời, danh tiếng là một gương mặt khác, Chương đại nhân cũng không muốn đến tuổi thất thập cổ lai hy rồi lại mất hết tiếng thơm chứ?”
“Ngươi dọa ta?” Lời này nắm đúng điểm yếu của Chương Hà, bình sinh lão coi trọng danh tiếng nhất, cẩn thận cả đời để tích cóp chút danh hão này, không ngờ lại có ngày mất hết trong tay một tiểu tử.
“Nói đi, anh muốn gì?” Cuối cùng Chương Hà cũng chịu đầu hàng: “Muốn giết hung thủ giết Điền Bình Chi? Nói rồi anh có bảo đảm không liên lụy đến ta không?”
Tô Sầm bình tĩnh đáp: “Tôi sẽ bắt hung thủ ra trước pháp luật.”
Chương Hà mím môi chần chừ mãi, mới nói: “Là Liễu Trình.”
“Liễu tướng?” Tô Sầm sững người: “Vì sao?”
“Anh có biết khoa cử năm đó chưa bắt đầu, khắp nơi đã kháo nhau có hai người chiếm chắc Trạng nguyên, Bảng nhãn, đương thời không một ai có tài học sánh bằng không?”
Tô Sầm: “Điền Bình Chi và Liễu Trình?”
Chương Hà gật đầu: “Nhưng những nhân tài kiệt xuất ấy lại không một ai lên được bảng hạnh. Điền Bình Chi chết trong cống viện thì khỏi phải kể rồi, còn Liễu Trình thì rời trường thi trước, nộp giấy trắng lên!”
“Giấy trắng?” Tô Sầm kinh ngạc, mãi sau mới hoàn hồn, chỉ nghe Chương Hà nói tiếp: “Liễu Trình và Điền Bình Chi là bạn thân thiết, chắc chắn là hắn hại Điền Binh Chi xong thì sợ hãi không làm được bài, đành phải ủ ê mà đi.”
Tô Sầm hỏi: “Vậy Liễu Trình thành Trạng nguyên bằng cách nào?”
“Kỳ khoa cử năm đó quái dị vô cùng, triều cục cũng hỗn loạn.” Chương Hà nheo mắt nhớ lại, rồi thở dài: “Năm đó Hoàng đế Thái tông bệnh nặng, biên cương biến động, Tiên đế lâm triều giám quốc, chọn cách cử hiền nạp sĩ, cũng tức là không câu nệ hình thức khoa cử mà hễ là người có tài có đức đều có thể đề cử. Trạng nguyên Liễu Trình năm đó là Tiên đế đích thân tiến cử và khâm điểm.”
“Cử hiền nạp sĩ?” Tô Sầm cau mày: “Sao tôi chưa từng nghe chuyện này?”
“Nói cho cùng thì mọi người cũng toàn đề cử người có tiếng tăm trên bảng, sĩ tử được chọn không khác biệt nhiều so với bảng hạnh, chính nó có thể coi như một lần thi Đình rồi. Chỉ riêng Liễu Trình là ngoại lệ, nhưng khi ấy Tiên đế đã nắm quyền, thánh thượng đích thân yêu cầu, chúng ta cũng không dám nói gì thêm.” Chương Hà thở dài, lắc đầu: “Sau này Tiên đế vẫn luôn trọng dụng Liễu Trình, không ai dám đắc tội, cũng không ai nhắc lại chuyện năm đó nữa.”
Tô Sầm nhớ trước đây ông Trần cũng từng nói, năm đó ông cụ điều tra vụ Điền Binh Chi tới chỗ Liễu Trình cũng bị Tiên đế đứng ra ngăn cản, thậm chí còn không tiếc hy sinh ông Trần để bảo vệ Liễu Trình. Rốt cuộc Liễu Trình này có tài năng vượt trội gì khiến Tiên đế phải coi trọng đến vậy?
“Ta biết gì đã nói cho anh hết rồi.” Chương Hà nhún vai, lạnh lùng nói: “Anh muốn điều tra Điền Binh Chi hay Liễu Trình cũng không liên can gì đến ta, chỗ khỉ ho cò gáy của ta không thờ nổi Phật lớn như Tô đại nhân, sau này không có việc gì thì đừng đến nữa.”
Tô Sầm hỏi xong rồi cũng không định quấy rầy thêm, cậu đứng dậy cáo từ. Trước khi đi Tô Sầm sực nhớ ra gì đó, lấy nửa cân trà lâu năm ra để lên bàn: “Đây là thuốc trị mất ngủ, mỗi ngày pha với nước nóng uống trước khi ngủ là được.”
Mắt Chương Hà sáng lên, đợi Tô Sầm ra ngoài liền vui vẻ cất đi.
Tô Sầm liếc mắt trông thấy mới buồn cười, nửa chén trà đặc trước khi ngủ, ngủ được mới lạ.
Trường An Thái Bình
Tô Sầm lắc đầu: “Chữa ngọn mà không trị gốc là tối kỵ trong nghề y, nhất là với tâm bệnh. Ngày nghĩ đêm mơ, Chương đại nhân gặp ác mộng thực chất là phản ánh lại những suy nghĩ trong lòng ban ngày. Nếu tùy tiện dùng thuốc, tích tụ trong lòng lâu ngày không trút ra sẽ chỉ càng thêm nặng, lúc nghiêm trọng còn ảnh hưởng đến tính mạng.”
Chương Hà vẫn còn lo lắng, cau mày không ư hử gì. Song Tô Sầm đã tự đứng dậy, lẳng lặng thu dọn đồ của mình chuẩn bị đi, trước đi khi còn nói: “Dù có rước phải tiếng vô dụng tôi cũng không thể hại mạng người được, nếu Chương đại nhân không muốn nói thì tôi cũng không ép nữa, mong đại nhân tự liệu lấy.”
Nói xong, Tô Sầm chắp tay cáo từ, song vừa bước chân khỏi cửa đã nghe tiếng thở dài vang lên trong phòng: “Ta nói, ta nói được chưa!”
Tô Sầm mỉm cười, thong thả quay lại: “Chương đại nhân nghĩ kĩ rồi?”
“Là Điền Bình Chi.” Dứt lời, khúc mắc trong lòng Chương Hà cũng được gỡ bớt: “Người đêm nào cũng vào trong giấc mơ của ta là Điền Bình Chi.”
Tô Sầm híp mắt, bụng nghĩ quả đúng là vậy. Cậu dừng bước, chọn đại một cái ghế để ngồi, ra hiệu cho lão ta nói tiếp.
Chương Hà nghiêng đầu nhìn Tô Sầm: “Hôm đó anh nói lúc Điền Bình Chi bị ta chôn vẫn còn sống, là thật chăng?”
Tô Sầm gật đầu.
Chương Hà nằm xuống giường thở dài: “Ta không biết, ta tưởng hắn chết rồi, ta thật sự không biết lúc ấy hắn còn sống. Vốn dĩ ta đã quên cả hình dáng của Điền Bình Chi ấy rồi, nhưng hôm đó nghe các anh nói xong, bây giờ đêm nào nhắm mắt lại ta cũng thấy gương mặt đó, nằm vào trong đất, nhìn ta chòng chọc! Ta… ôi chao, vừa tiễn được chuột tinh lại đến Điền Bình Chi, ta tạo nghiệt gì thế này!”
Tô Sầm lạnh lùng nghĩ: Ông chôn sống người ta còn không phải tạo nghiệt à?
Tô Sầm hỏi: “Ý ngài là lúc chôn Điền Bình Chi, hắn đã mất ý thức, gần như là chết rồi đúng không?”
“Đúng thế.” Chương Hà lộn dậy, trong lòng sáng tỏ: “Hắn bị người khác hại, không liên quan đến ta, hắn có ám cũng không nên ám ta chứ.”
Một suy nghĩ dần thành hình trong lòng Tô Sầm, cậu xác định lại rồi nói thử: “Có lẽ hắn cũng không biết người hại mình thật ra là ai nhỉ?”
Chương Hà lập tức mắc câu, nói theo Tô Sầm: “Ta biết.”
Tô Sầm ngẩng đầu: “?!”
Chương Hà lập tức nhận ra mình lỡ lời, đưa tay che miệng. Song giờ đã muộn, đôi mắt sáng quắc của Tô Sầm nhìn lão ta, lấp lóe ánh sáng làm người ta chột dạ khó hiểu.
“Ai?!”
“Ta… ta nói bừa thôi…” Chương Hà chợt rùng mình, rời mắt đi như trốn tránh: “Sao… sao ta biết được là ai?”
“Ngài vừa nói xong, ngài biết.” Tô Sầm nhìn lão, gằn từng chữ: “Là ai?”
“Khỏi phiền Chương đại nhân.” Tô Sầm bình tĩnh đứng dậy, chỉnh trang lại quần áo: “Chương đại nhân nghĩ mệnh quan triều đình chơi gái lầu xanh đáng tội gì?”
“Chơi gái?” Chương Hà khựng lại: “Gái gú gì?”
“Chương đại nhân không biết đúng không? Tiểu Điệp cô nương vừa vào phủ là kỹ nữ nổi tiếng thành Dương Châu, Khanh Trần, khi ở Dương Châu ta từng vinh hạnh được gặp mặt Khanh Trần cô nương, tư thái tuyệt trần khiến người khác nhìn là nhớ mãi.”
“Không thể nào!” Chương Hà nói chắc nịch, khi Tiểu Điệp vào phủ lão đã sai người điều tra thân phận, quả thật là phận con gái trong sạch. Nhưng thấy vẻ mặt Tô Sầm bình tĩnh không giống giả, dù gì chuyện này có phải đổ oan hay không kiểm tra là biết, lão ta tự thấy Tô Sầm không nhất thiết phải lừa mình chuyện này, thế là không khỏi dao động.
Tô Sầm đứng thẳng, ung dung nói: “Nếu Chương đại nhân không tin thì vời cô Tiểu Điệp sang hỏi là biết.”
Cũng không phải gì khó, Chương Hà lập tức sai người đi gọi Tiểu Điệp.
Đợi người đến, Tô Sầm không đợi Chương Hà đặt câu hỏi đã nói trước: “Khanh Trần cô nương, đã lâu không gặp.”
Khanh Trần đang gói ghém đồ đạc bỗng dưng bị gọi tới, cô ta còn tưởng Tô Sầm bán đứng mình rồi, cứ lo ngay ngáy. Nhưng thấy ở đây không có quan binh cũng không có đầy tớ trong nhà, không có vẻ gì là định bắt mình, Khanh Trần đành nghi hoặc nhìn Tô Sầm, xem người này định bày trò gì.
Tô Sầm mỉm cười: “Tôi đang bảo Chương đại nhân cô là danh kỹ nổi tiếng khắp Dương Châu Khanh Trần, Chương đại nhân không tin, một hai đòi mời cô sang tự hỏi chuyện, cô không ngại thì đích thân nói cho Chương đại nhân nghe cô là ai.”
Khanh Trần lập tức hiểu ra, vừa rồi cô ta nói nợ ơn Tô Sầm, giờ Tô Sầm đang muốn cô giúp đỡ.
Lạnh lùng lườm Tô Sầm xong, Khanh Trần quay sang khẽ cười với Chương Hà, nụ cười như sen đỏ hé nở, thu hút hồn người: “Tiểu nữ Khanh Trần bái kiến đại nhân.”
“Ngươi… ngươi…” Ngón tay Chương Hà run rẩy, suýt thở không ra hơi.
Tô Sầm gật đầu, Khanh Trần chậm rãi lui xuống. Đợi người đi rồi Tô Sầm bèn đóng cửa, nói với Chương Hà: “Theo hình luật đương triều, quan viên chơi gái phạt năm mươi trượng, biếm thành dân thường, không bao giờ tuyển lại. Tôi biết Chương đại nhân không quan tâm chút hình phạt nhỏ ấy, nhưng sống trên đời, danh tiếng là một gương mặt khác, Chương đại nhân cũng không muốn đến tuổi thất thập cổ lai hy rồi lại mất hết tiếng thơm chứ?”
“Ngươi dọa ta?” Lời này nắm đúng điểm yếu của Chương Hà, bình sinh lão coi trọng danh tiếng nhất, cẩn thận cả đời để tích cóp chút danh hão này, không ngờ lại có ngày mất hết trong tay một tiểu tử.
“Nói đi, anh muốn gì?” Cuối cùng Chương Hà cũng chịu đầu hàng: “Muốn giết hung thủ giết Điền Bình Chi? Nói rồi anh có bảo đảm không liên lụy đến ta không?”
Tô Sầm bình tĩnh đáp: “Tôi sẽ bắt hung thủ ra trước pháp luật.”
Chương Hà mím môi chần chừ mãi, mới nói: “Là Liễu Trình.”
“Liễu tướng?” Tô Sầm sững người: “Vì sao?”
“Anh có biết khoa cử năm đó chưa bắt đầu, khắp nơi đã kháo nhau có hai người chiếm chắc Trạng nguyên, Bảng nhãn, đương thời không một ai có tài học sánh bằng không?”
Tô Sầm: “Điền Bình Chi và Liễu Trình?”
Chương Hà gật đầu: “Nhưng những nhân tài kiệt xuất ấy lại không một ai lên được bảng hạnh. Điền Bình Chi chết trong cống viện thì khỏi phải kể rồi, còn Liễu Trình thì rời trường thi trước, nộp giấy trắng lên!”
“Giấy trắng?” Tô Sầm kinh ngạc, mãi sau mới hoàn hồn, chỉ nghe Chương Hà nói tiếp: “Liễu Trình và Điền Bình Chi là bạn thân thiết, chắc chắn là hắn hại Điền Binh Chi xong thì sợ hãi không làm được bài, đành phải ủ ê mà đi.”
Tô Sầm hỏi: “Vậy Liễu Trình thành Trạng nguyên bằng cách nào?”
“Kỳ khoa cử năm đó quái dị vô cùng, triều cục cũng hỗn loạn.” Chương Hà nheo mắt nhớ lại, rồi thở dài: “Năm đó Hoàng đế Thái tông bệnh nặng, biên cương biến động, Tiên đế lâm triều giám quốc, chọn cách cử hiền nạp sĩ, cũng tức là không câu nệ hình thức khoa cử mà hễ là người có tài có đức đều có thể đề cử. Trạng nguyên Liễu Trình năm đó là Tiên đế đích thân tiến cử và khâm điểm.”
“Cử hiền nạp sĩ?” Tô Sầm cau mày: “Sao tôi chưa từng nghe chuyện này?”
“Nói cho cùng thì mọi người cũng toàn đề cử người có tiếng tăm trên bảng, sĩ tử được chọn không khác biệt nhiều so với bảng hạnh, chính nó có thể coi như một lần thi Đình rồi. Chỉ riêng Liễu Trình là ngoại lệ, nhưng khi ấy Tiên đế đã nắm quyền, thánh thượng đích thân yêu cầu, chúng ta cũng không dám nói gì thêm.” Chương Hà thở dài, lắc đầu: “Sau này Tiên đế vẫn luôn trọng dụng Liễu Trình, không ai dám đắc tội, cũng không ai nhắc lại chuyện năm đó nữa.”
Tô Sầm nhớ trước đây ông Trần cũng từng nói, năm đó ông cụ điều tra vụ Điền Binh Chi tới chỗ Liễu Trình cũng bị Tiên đế đứng ra ngăn cản, thậm chí còn không tiếc hy sinh ông Trần để bảo vệ Liễu Trình. Rốt cuộc Liễu Trình này có tài năng vượt trội gì khiến Tiên đế phải coi trọng đến vậy?
“Ta biết gì đã nói cho anh hết rồi.” Chương Hà nhún vai, lạnh lùng nói: “Anh muốn điều tra Điền Binh Chi hay Liễu Trình cũng không liên can gì đến ta, chỗ khỉ ho cò gáy của ta không thờ nổi Phật lớn như Tô đại nhân, sau này không có việc gì thì đừng đến nữa.”
Tô Sầm hỏi xong rồi cũng không định quấy rầy thêm, cậu đứng dậy cáo từ. Trước khi đi Tô Sầm sực nhớ ra gì đó, lấy nửa cân trà lâu năm ra để lên bàn: “Đây là thuốc trị mất ngủ, mỗi ngày pha với nước nóng uống trước khi ngủ là được.”
Mắt Chương Hà sáng lên, đợi Tô Sầm ra ngoài liền vui vẻ cất đi.
Tô Sầm liếc mắt trông thấy mới buồn cười, nửa chén trà đặc trước khi ngủ, ngủ được mới lạ.
Trường An Thái Bình
Đánh giá:
Truyện Trường An Thái Bình
Story
Chương 180: Giấy trắng
10.0/10 từ 23 lượt.