Trường An Thái Bình

Chương 167: Hang động

187@-
Nắng sớm mờ mờ, Khúc Linh Nhi dẫn cấm quân đánh lên giữa màn sương quanh chân núi Nhặng, đi theo còn có Thứ sử Từ Châu Lương Phương.

Lý Thích chắp tay sau lưng, dặn dò Lương Phương: “Bao vây tiêu diệt toàn bộ loạn đảng Ám Môn bên trong Lục Gia Trang, nếu có kẻ phản kháng lập tức xử lý.”

Lương Phương nhận lệnh, dẫn cấm quân trùng điệp đi vào thôn.

Bỗng dưng một tiếng nổ rền vang, cả thôn chấn động, đứng dưới chân núi còn cảm nhận được sức chấn mạnh mẽ, khỏi phải nói thôn làng đang chấn động trước mắt.

“Có chuyện gì? Động đất à?” Khúc Linh Nhi hoảng hốt nhìn quanh, lại thấy tất cả mọi người đăm đăm nhìn xuống thôn làng dưới chân núi, như đang đưa tiễn người nào.

Tất cả mọi người đều biết, những đường hầm quanh co phức tạp dưới thôn, nỗi sợ hãi quanh quẩn trong lòng và cả những ngày tăm tối, không thấy mặt trời đều không còn nữa.

Khúc Linh Nhi quay lại, phát hiện Kỳ Lâm đứng bên cạnh mình, mừng rỡ nói: “Kỳ ca ca!”

Sau đó lại nhíu mày: “Huynh bị thương à?”

Kỳ Lâm nhìn xuống cánh tay, bình thản vung tay: “Không sao, vết thương nhỏ.”

Vết máu chảy ngoằn ngoèo trên cánh tay, thấm đỏ nửa tay áo, cuối cùng khô cằn lại trên chuỗi tràng hạt nơi cổ tay.

Sao mà không sao được chứ?

Khúc Linh Nhi cương quyết kéo Kỳ Lâm sang bên cạnh băng bó cẩn thận, xác nhận Kỳ Lâm không có vết thương nào khác mới hài lòng mỉm cười. Vừa quay đầu, y đã đụng phải mấy ánh mắt ai oán.

Nhìn mấy Đồ Đóa tam vệ nằm nghiêng ngả dưới đất mình đầy vết thương, thậm chí có những người còn thiếu tay thiếu chân, so ra thì vết thương nhỏ trên tay Kỳ Lâm đúng là chẳng xá gì.

Nhìn lại đã thấy Kỳ Lâm không biết xấu hổ xắn cao tay áo, dửng dưng đi vòng quanh với cánh tay băng vải trắng tỉ mỉ.

Trần Lăng tức tối nghiến răng, sớm biết vậy đêm qua hắn phải để Kỳ Lâm bị chọc thêm mấy lỗ, hôm nay hai người gặp nhau diễn cảnh sinh ly tử biệt chả tốt hơn à!

“Tô ca ca đâu?” Khúc Linh Nhi nhìn quanh không thấy Tô Sầm, đành quay lại hỏi Kỳ Lâm.

Kỳ Lâm hất cằm chỉ vào phòng, không nói thêm gì khác. Khúc Linh Nhi nhìn lại, chỉ thấy người qua kẻ lại trong sân không một ai có ý lại gần căn phòng đó, cả Vương gia cũng đợi bên ngoài. Khúc Linh Nhi khó hiểu, lại gần xem thử.

Trong phòng vẫn còn tối, Khúc Linh Nhi đứng cho quen mắt mới nhìn rõ bày trí trong phòng, Tô Sầm đang ngồi bên chiếc bàn cạnh giường, ngẩn ngơ nhìn bàn cờ Lục bác.

“Tô ca ca?” Khúc Linh Nhi dè dặt lại gần, chỉ sợ quấy rầy người đang suy nghĩ. Lại gần rồi y mới nhận ra Tô Sầm đang cầm một quân cờ trắng, im lặng hồi lâu.


Khúc Linh Nhi nhìn mãi không hiểu, đành hỏi: “Tô ca ca, huynh đang làm gì thế?”

Cuối cùng Tô Sầm cũng cử động: “Tôi đang nghĩ, sau khi quân trắng vào Thủy có thể mang cá về không.”

Khúc Linh Nhi nhớ Tô Sầm từng nói, vị trí chính giữa bàn cờ là “Thủy”, mà lúc này quanh nơi đó đang bị quân đen bao vây, bất kể quân trắng đứng vào chỗ nào cũng chỉ một đường chết.

Khúc Linh Nhi gãi đầu: “Có thể không?”

Lát sau, Tô Sầm lắc đầu, thả quân trắng vào hộp.

Số mệnh của quân trắng đã hết, cục diện đã ngã ngũ.

Khúc Linh Nhi cũng dọn quân đen giúp cậu, y nghe thấy Tô Sầm khẽ thở dài.

“Cậu nói xem nếu con người cũng giống quân cờ, đen là đen, trắng là trắng, trắng đen rõ ràng, so đấu, chém giết quang minh chính đại thì tốt biết bao?”

Khúc Linh Nhi không biết Tô ca ca của y lấy đâu ra nhiều cảm xúc như vậy, y nghiêng đầu thắc mắc: “Thế còn gì vui nữa?”

Mãi sau, Tô Sầm bỗng cười: “Cũng phải.”

Rồi cậu đứng dậy ra ngoài cửa.

Thôn làng cách đó không xa dấy lên tiếng huyên náo, người của Ám Môn không còn đường chạy, chỉ có thể liều chết. Mà đây vừa đúng ý Lương Phương, đám người này hại dân chúng Từ Châu không còn nhà để về, đúng lúc lão có thể mượn cơ hội này báo thù rửa hận.

Lúc trước Ám Môn cử nhiều người gấp bội đối phó với Đồ Đoá tam vệ còn chẳng được lợi gì, nay Lương Phương dẫn Cấm quân noi theo lối cũ, đánh cho chúng tan tác chim muông.

Tô Sầm tìm thấy Lý Thích, hỏi: “Sao rồi?”

Lý Thích nhìn nơi ồn ã phía xa, hiển nhiên đã tính sẵn: “Chỉ là vấn đề thời gian.”

Sau đó quay đầu nhìn Tô Sầm, hỏi: “Ổn rồi à?”

Tô Sầm ngại ngùng sờ mũi: “Tiền bối hào hiệp ra đi, nếu ngài trông thấy em thế này chắc sẽ cười em kém cỏi.”

Lý Thích khẽ cười: “Không đâu.”


Không lâu sau Cấm quân đã trở về bẩm báo, quân phản loạn Ám Môn trong thôn đã bị trừ sạch, có điều không tìm thấy Lục Tốn, Tống Phàm và Bạch Trù.

Tô Sầm nhíu mày: “Sao lại thế?”

Lý Thích vân vê nhẫn ban chỉ, ngẫm nghĩ một hồi rồi nói: “Tới đó xem.”



Khi Lý Thích dẫn người tới, Lương Phương đã lục soát hết trong ngoài tòa nhà, thấy Lý Thích thì lắc đầu: “Tìm thấy thêm một lối ngầm sau vườn không thông xuống bàn cờ, e là chúng chạy đường đó rồi.”

Lão dẫn Lý Thích vòng qua tiền triều, sân giữa, rồi đến hậu hoa viên. Tô Sầm nghiêng đầu hỏi nhỏ: “Ngài có thấy cách bày trí ở đây hơi quen không?”

Lý Thích khẽ gật đầu: “Cung Thái Cực.”

Tô Sầm thầm nghĩ “quả là vậy”, cậu vào cung không nhiều có thể nhận lầm, nhưng Lý Thích sinh ra trong cung, lớn lên trong cung, không thể nhận nhầm nhà mình được.

“Là dư nghiệt tiền triều?”

Lý Thích im lặng, không nói đúng sai.

Lối đi ngầm nằm ngay sau hòn non bộ trong hậu hoa viên, điều khiến Tô Sầm bất ngờ là lối đi này nằm ngay trước nơi cậu tiến vào lúc đầu, vậy mà lúc đó cậu không hề nhận ra.

Lý Thích dẫn đầu toan vào trước, lại bị Kỳ Lâm cản lại: “Vương gia, tôi vào trước.”

Lý Thích không cương quyết, cho Kỳ Lâm đi trước. Theo sau hắn là Khúc Linh Nhi, sau nữa mới đến Lý Thích và Tô Sầm, Lương Phương thì đi cuối hàng phòng có người đánh lén từ sau.

Bước vào lối đi, không khí lạnh đã phả lên mặt, đi được vài bước nắng đã không chiếu vào được nữa. Kỳ Lâm đánh lửa, chia cho từng người, bấy giờ họ mới thấy rõ xung quanh.

Lối đi này không giống như Tô Sầm từng thấy dưới bàn cờ, đường đi nhỏ hẹp, trên tường không có tranh vẽ, mặt đất cũng gồ ghề, thậm chí có những chỗ chỉ đủ một người khom lưng đi qua. Nếu những thứ lúc trước được chuẩn bị tỉ mỉ thì lối đi này giống như tạo ra vội vàng, hoặc đã bị bỏ hoang hơn.

Đi không biết bao lâu, Tô Sầm áng chừng, nếu lối đi này thẳng lối thì có lẽ bây giờ họ đã ra khỏi thôn, đâu đó đến chân núi Nhặng rồi.

Kỳ Lâm đi trước bỗng dừng lại, nói: “Vương gia, phía trước thay đổi.”

Lý Thích dẫn Tô Sầm qua, nương ánh lửa trên tay Kỳ Lâm nhìn tới. Chỉ thấy lối đi bằng đá nhỏ hẹp ban đầu bỗng rộng ra, những tảng đá hình thù kỳ lạ sừng sững bên trong, những tảng đá này không theo từng cục mà có hình dáng như đinh dài, cắm ngược trên trần hang, như thể có thể rơi xuống xuyên thủng người ta bất cứ lúc nào.

Tiếng nước nhỏ giọng vang lên ở đâu đó, nghe xa xăm và mơ hồ.

“Là hang động đá vôi.” Tô Sầm thấy vậy, nói: “Nam Sơn Kinh trong Sơn Hải Kinh có viết, “Núi Nam Ngu, trên có nhiều vàng ngọc, dưới có nhiều nước. Trên núi có động, mùa xuân nước chảy vào, hạ chảy ra, đông khô cạn”, là để nói tới loại hang động này. Những tảng đá này hình thành do bị nước xói mòn ngày này qua tháng nọ, cũng giống như nước chảy đá mòn. Có lẽ chúng đào đến đấy phát hiện ra hang động tự nhiên này, bèn giấu đi làm lối thoát.”

Lý Thích trêu cậu: “Sơn Hải Kinh cũng tin được?”

Tô Sầm trừng mắt: “Trí tuệ tiên hiền viết nên, sao lại không tin? Tuy có những thứ giờ đã không còn, nhưng thế sự thay đổi khôn lường, sao ngài biết trước đây không có?”

“Thế lúc trước em đi du ngoạn theo Sơn Hải Kinh được những gì rồi?”

Tô Sầm há miệng, cuối cùng đành tức tối ngậm lại, bực bội nói: “Có đi nữa không?”

Lý Thích ngừng cười, ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Đi.”

Đá trong hang này mọc lởm chởm, hình thù quái lạ, có cái nhọn hoắt như kim, có cái thì dàn ra như tấm rèm. Ban đầu mấy người còn hơi sợ thứ kiệt tác điêu luyện này, đi một chốc mới phát hiện ngoài hình thù quái lạ ra, chúng cũng không khác gì đá bình thường, bấy giờ mới thoải mái bước đi.

“Hình như tôi từng đến đây rồi.” Khúc Linh Nhi nói nhỏ, thấy Kỳ Lâm quay lại nhìn mình như muốn hỏi, bèn nói: “Trông mấy tảng đá này hơi quen.”

Tô Sầm đi theo, hỏi: “Cậu thấy lúc nào?’

“Thì trước đây tôi từng nói đấy. Hồi nhỏ tôi với sư phụ, đám Hàn Thư sống ở một nơi không nhìn thấy sao, chỗ đó có nhiều loại đá kỳ lạ thế này lắm.” Khúc Linh Nhi nhíu mày: “Nhưng cũng không chắc, có khi chỗ khác cũng có loại đá này.”

“Điều kiện hình thành hang động đá vôi vô cùng khắc nghiệt, thiên thời địa lợi đều không thể thiếu, không phải chỗ nào cũng có được. Hơn nữa dù có, thì do tính chất của nước và đá khác nhau, đá trong hang cũng chưa chắc đã giống nhau…”

Mải nói không để ý dưới chân, Tô Sầm bất cẩn vấp phải, đập đầu lên một cột đá. Hốc mắt cay xè, suýt ch ảy nước mắt.

Lý Thích nghe tiếng quay đầu lại, thấy Tô Sầm ôm đầu ngồi thụp xuống, lẩm bẩm co rúm người, bỗng chốc vừa thương vừa tức cười, đành dừng bước quay lại dỗ dành cậu.

Tai nạn nhỏ khiến tất cả dừng lại, đúng lúc này họ cũng đi hơn nửa canh giờ rồi, Lý Thích bèn bảo tất cả tạm dừng nghỉ ngơi.

Trán Tô Sầm đỏ bừng, lát nữa có khi còn sưng lên, vành mắt cậu đỏ lên, hiếm khi có vẻ đáng thương thế này. Lý Thích kéo người lại thổi, cuối cùng lại ma xui quỷ khiến sáp gần lại, nhẹ nhàng hôn lên chỗ sưng đỏ.

Tô Sầm cảm thấy trán mình lành lạnh, thích vô cùng. Vừa ngẩng đầu đã thấy trước mắt tối đi, Lý Thích tắt que đánh lửa, nghiêng người hạ xuống nơi đã nhắm từ trước.

Yết hầu của Tô Sầm trượt xuống. Kỳ Lâm và Khúc Linh Nhi thì không sao, nhưng cậu kiêng dè Lương đại nhân đã ngoài năm mươi phía sau họ, chỉ sợ sơ sảy chút lại dọa Lương đại nhân có mệnh hệ gì. Không dám mạnh tay mạnh chân từ chối, vừa khéo lại tạo cơ hội cho Lý Thích dẫn quân thẳng tiến.

Một cái hôn trôi chảy và bí mật dưới sự chỉ đạo của Lý Thích, bấy giờ Tô Sầm mới nhớ ra từ lúc họ gặp lại ở Lục Gia Trang đến giờ chưa ngừng nghỉ phút nào. Giờ đây mượn lúc tối tăm này hưởng thụ chút ôn tồn, Tô Sầm vừa mới thả lỏng, cậu đã nghe tiếng Khúc Linh Nhi thét lên đằng trước: “Tô ca ca, mau tới đây!”

Lý Thích nhíu mày, nếp nhăn giữa hai hàng lông mày mang theo sự khó chịu khi bị cắt ngang, hắn thầm ghi tội cho Khúc Linh Nhi, nắm cằm Tô Sầm hôn sâu một cái nữa mới khó chịu thả ra.


Ánh lửa lại sáng lên, Tô Sầm ngại ngùng hắng giọng, hỏi: “Có gì?”

“Tô ca ca, huynh nói đúng rồi, đúng là tôi từng tới đây rồi.” Khúc Linh Nhi và Kỳ Lâm đang đứng trước một vách đá, Tô Sầm lại gần mới thấy trên vách đá có một khe hở to chừng cánh tay người trưởng thành. Mà Khúc Linh Nhi đang chỉ trỏ vào đó. “Tô ca ca, huynh còn nhớ trước đây tôi kể với huynh tôi và Hàn Thư chơi trốn tìm bị kẹt trong khe đá không? Chính là cái khe này này!”

Tô Sầm nhìn khe đá một chốc, thấy nó không khác biệt gì với các khe đá khác, không khỏi nhíu mày: “Sao cậu biết là khe này?”

“Kỳ ca ca, soi giúp tôi với.” Khúc Linh Nhi nương theo ánh sáng thò tay vào khe đá, không lâu sau thì lấy ra một chiếc giày – là cỡ giày trẻ con, đã phai màu bạc phếch.

“Đây là chiếc giày tôi làm rơi lúc bị kẹt.”

Tô Sầm trầm tư nhìn chiếc giày: “Nếu vậy thì đây chính là cứ điểm ban đầu của Ám Môn, chúng bắt đầu từ đây dần dần lan rộng, cuối cùng len lỏi vào từng ngóc ngách của Đại Chu.”

Nếu năm xưa Tiên đế nghe lời Trần Quang Lộc dẫn binh diệt trừ chỗ này, liệu những chuyện sau này sẽ không xảy ra không?



Đi thêm nửa canh giờ nữa mới bắt đầu thấy chút ánh sáng, đoàn người rảo bước nhanh hơn, ra khỏi đống đá hình thù quái dị, không gian phía trước rộng mở.

Tô Sầm và Khúc Linh Nhi sững lại.

Khúc Linh Nhi đi một vòng: “Tô ca ca, đây có phải là… hang động hôm đó không?”

Tô Sầm nhìn quanh rồi gật đầu, nơi này chính là hang động trên núi Nhặng nơi chứa thi thể của thôn dân Lục Gia Trang, không ngờ đi một vòng cuối cùng lại về đây.”

Tạo hóa trêu ngươi, ông trời không dối gạt chút nào.

Thi thể trong hang đã bị đưa đi, không có gì đặc biệt, mấy người ra khỏi hang, chỉ thấy một con đường nhỏ quanh co dẫn xuống, lòng vòng rẽ quanh vào sâu trong rừng.

Tô Sầm nói: “Đi dọc theo đường này xuống là thôn Cảnh Hòa bọn em ở nhờ lúc trước, từ thôn Cảnh Hòa vào huyện Xuyên Lăng, rồi sau đó đường thông bốn phương tám hướng, e là khó đuổi theo rồi.”

“Ta không thuận núi, núi phải theo ta.” Lý Thích nhìn Lục Gia Trang ẩn dưới chân núi, nhíu mày một lát rồi hỏi Kỳ Lâm: “Lúc đưa Tống Phàm về đã thẩm vấn chưa?”

Kỳ Lâm gật đầu: “Vì không thể để lại dấu vết trên người nên chỉ còn cách dùng dược, mà người này kháng dược rất giỏi, cuối cùng chỉ hỏi được hai từ.”

“Từ gì?”

Kỳ Lâm nói: “Sùng Đức.”
Trường An Thái Bình
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Trường An Thái Bình Truyện Trường An Thái Bình Story Chương 167: Hang động
10.0/10 từ 23 lượt.
loading...