Trường An Thái Bình
Chương 141: Hổ Thiếu
163@-Chú Tào nhíu mày: “Mi có ý gì?”
Nhưng Tống Phàm chỉ cười u ám hoàn toàn không thấy mình ở thế yếu, biểu cảm kia giống như đang đợi một vở tuồng hay.
Chú Tào nhìn sang Tô Sầm.
Lúc này Tô Sầm cũng nhíu mày: “Hai đứa bé đang ở phòng ta, ta phái người trông chừng rồi, chắc không có việc gì đâu.”
Đoạn quay sang sai thị vệ: “Dẫn hai đứa bé qua đây.”
Nghe thế chú Tào mới yên lòng, ngày đó cùng chung hoạn nạn, ông đã để ý đến chàng thanh niên này, gặp nguy không loạn, làm đâu ra đấy. Khi đó ông còn cảm thán người này còn trẻ đã có kiến thức bực này, sau biết thân phận của Tô Sầm rồi mới hiểu được sự can đảm và tài trí phi thường ấy ở đâu mà ra.
Vậy nên Tô Sầm đã làm ông ta cũng yên tâm.
Nhưng nhìn biểu cảm của Tống Phàm ông vẫn không khỏi lo lắng, không tận mắt trông thấy thì chưa yên dạ được.
Nhân lúc đợi thị vệ đi tìm người, Tô Sầm lại gần Lý Thích, nhíu mày nhìn từ đầu đến chân người nọ: “Ngài có bị thương không?”
Lý Thích khẽ cười: “Em thấy sao?”
“Em còn lo ngài…” Tô Sầm cúi đầu khẽ thở ra, người cậu vẫn còn ướt, mái tóc vừa bị mưa xối ướt sũng đang nhỏ nước, khác với dáng vẻ đanh thép buộc tội lúc nãy, Tô đại nhân bây giờ lại bộc lộ chút yếu ớt như vừa thoát chết, khiến người ta muốn ôm vào lòng mà thương.
Sự lo lắng vừa rồi không giả, nỗi sợ mất đi kia cũng là thật, Lý Thích nhìn thấy. Hắn nâng tay xoa mái tóc ướt sũng của người nọ: “Ta không sao, Trọng An đã nhắc ta cẩn thận người thôn Tào, ta có chuẩn bị. Hơn nữa chú Tào tự đến nhận tội, không định ra tay thật.”
Lương Phương từng giao đấu với Tống Phàm và người thôn Tào, tất nhiên cũng biết Tống Phàm và chú Tào là đồng bọn, trái lại chỉ có cậu luống cuống mất hết chừng mực.
Tô Sầm cúi đầu điều chỉnh lại cảm xúc, sau đó ngẩng đầu cười với Lương Phương: “Ngày đó đắc tội đại nhân, xin Lương đại nhân lượng thứ.”
Trước giờ Lương Phương vẫn coi Tô Sầm như yêu tinh giỏi quyến rũ chủ, lão cũng không ngờ yêu tinh này còn có thủ đoạn như thế. Thật ra họ đã đến từ lúc Tô Sầm bắt đầu suy luận, vừa đến cửa thì Lý Thích giơ tay không cho vào, họ bèn đứng ngoài cửa nghe toàn bộ quá trình vụ án, bao nhiêu chi tiết quanh co phức tạp như vậy mà người này cũng có thể xâu chuỗi lại rõ ràng rành mạch, còn là trong tình thế bị người khác áp chế.
Lương đại nhân không phải người thù dai, lại càng ưa thích những người sống tình cảm, lão cười với Tô Sầm: “Chuyện nhỏ thôi, không cần để bụng.”
Giải quyết xong ân oán bên này, Tô Sầm quay lại tính sổ với Lý Thích: “Nhưng lúc đầu rõ ràng Vương gia đã biết Lương đại nhân đáng nghi lại giấu người đi không cho em biết. Đã thế ngài biết Tống Phàm với chú Tào có quan hệ lâu rồi còn không nói với em!”
Lý Thích bật cười, cứ tưởng có thể qua quýt cho qua chuyện này rồi, không ngờ nghi phạm đã bắt, chân tướng đã rõ, con cáo con này lại đánh hơi được, xù lông lên muốn cắn hắn.
May mà Lý Thích chỉ cần một câu đã vuốt xuôi được lông cáo: “Ta không tin lão, chỉ tin em.”
Thực vậy, hắn giúp đỡ Lương Phương nhưng không hoàn toàn tin tưởng lão, nói là thu nhận nhưng cũng là một dạng giam cầm biến tướng, nếu Lương Phương có tội thật thì đỡ công đi bắt.
Lương Phương rợn tóc gáy, thầm nghĩ: Quả nhiên vẫn là yêu tinh.
…
Đang nói dở, thị vệ ra ngoài tìm người đã về, phía sau là người canh cửa lúc đầu. Mặt người kia trắng bệch, giọng hơi nghẹn, run rẩy nói: “Đại… đại nhân, hai đứa bé biến mất rồi.”
Tim Tô Sầm hẫng một nhịp: “Không phải các anh canh chừng bên ngoài sao? Sao lại biến mất?!”
Người nọ trả lời: “Là hai đứa bé tự trèo cửa sổ ra ngoài. Trẻ con ham chơi, mọi ngày cũng hay chạy ra sân chơi, chúng tôi nhãng đi một lúc, đến khi trời mưa thì phát hiện hai đứa bé biến mất rồi. Chúng tôi đã tìm khắp hành cung, không tìm thấy.”
Tô Sầm mím môi, chưa kịp làm gì đã nghe tiếng nện vang lên, đó là tiếng kim loại đánh lên xương cốt, sau một tiếng rên khẽ, Tống Phàm ngã ra đất.
“Mày giấu chúng nó ở đâu?!” Hai mắt chú Tào đỏ rực, dùng sức vung điếu thuốc bằng đồng lên giáng xuống cánh tay bị thương của Tống Phàm.
“Ông đoán xem.” Tống Phàm vẫn mải cười, nụ cười xen lẫn vẻ đau đớn lại càng thêm dữ tợn: “Đoán xem… đoán xem chúng nó đang làm gì? Có khóc không? Kêu ông hay kêu anh chúng cứu?”
Chú Táo ngẩn ra rồi nổi giận, đá ngang người đi. Tống Phàm đụng vào giá trưng bày, sách vở trên giá tức thì rơi đầy đất.
Chú Tào vẫn chưa dừng lại, bước lên đá thêm mấy phát, cú nào cũng nện lên tim người kia, cuối cùng ông xách cổ áo gã lên: “Người ở đâu? Nói!”
“Khụ… khụ khụ…” Tống Phàm ho sặc sụa, vẻ tươi cười vẫn không giảm bớt, gã nghiêng đầu nhìn cơn mưa ngoài cửa sổ, nhếch mép nói: “Tầm này… chắc chết rồi nhỉ?”
Một cú đấm giáng xuống đầu, Tống Phàm nghiêng đầu ho ra máu.
Chú Tào đang nổi cơn tức, không nghe được gì, Kỳ Lâm và Khúc Linh Nhi phải cùng lên mới giữ lại được.
“Để em nói chuyện với hắn.” Tô Sầm ngước lên nhìn Lý Thích.
Lý Thích nhìn Tống Phàm đã thoi thóp, chắc chắn người này không còn gì uy hiếp nữa mới gật đầu.
Tô Sầm từ từ đến cạnh Tống Phàm, ngồi xổm xuống: “Ngươi cho ta biết hai đứa bé ở đâu, ta thả ngươi đi.”
Tống Phàm vừa ho ra máu, lẩm bẩm một tiếng nghe không rõ lắm, nhưng Tô Sầm nghe được đó là một tiếng cười. Mấy tháng trước, cũng là người này đứng trước nhà lao cung Hưng Khánh nói với gã “Cho ta biết Hoàng Uyển Nhi ở đâu, ta thả ngươi đi”, nay cảnh tượng đã đổi, người đứng xem cũng khác, chỉ có lời nói ra là không mấy thay đổi.
Tống Phàm nhếch mép, đau đớn vô cùng, gã đành kệ đấy, hỏi Tô Sầm: “Lời ngươi nói… có tính không?”
“Lần này ta có thể thả ngươi đi thì chắc chắn sau này cũng sẽ bắt được ngươi lại.” Tô Sầm cúi đầu nhìn gã, biểu cảm vẫn lạnh lùng như trước. Cậu trước mặt hắn vẫn luôn là thế này, ở thành Trường An là vậy, ở Từ Châu cũng thế.
“Lý Thích đồng ý?”
Tô Sầm quay lại nhìn Lý Thích: “Ta sẽ khiến Vương gia đồng ý.”
Tống Phàm khẽ cười, gã gánh trên lưng mấy vụ án mạng, lại cuỗm sáu mươi vạn lượng bạc của Từ Châu, sao gã tin được Lý Thích có thể thả mình vì mấy câu nói của Tô Sầm chứ.
Nhưng Tô Sầm lại kiên định nhìn gã, không cho phép gã nghi ngờ.
“Thú vị… thú vị thật…” Tống Phàm như vừa phát hiện được chuyện gì vui vẻ, gã gục đầu cười, nhưng vì lồ ng ngực đau nhói mà chỉ có thể cười khục khặc, sấm sét bên ngoài chớp giật càng khiến gã trở nên đáng sợ, u ám: “Vậy mà hắn lại giữ ngươi đến tận bây giờ…”
“Năm đó Ninh Vương phi cũng bị hắn ta tự tay giết, vậy mà hắn ta lại để một điểm yếu như ngươi sống đến bây giờ…”
Tô Sầm lập tức khựng lại như bị đóng băng tại chỗ, từng chữ thốt ra đều run rẩy như phát ra từ trong kẽ xương: “Ngươi nói gì?”
Tống Phàm ngồi thẳng dậy nhích lên, kề sát bên tai Tô Sầm, lời nói ra lại không liên quan gì đến lúc trước: “Người ở vách Hổ Thiếu, đi tìm đi.”
Tô Sầm sửng sốt mấy giây mới từ từ đứng dậy, quay lại nói: “Ở vách Hổ Thiếu.”
“Vách Hổ Thiếu ở sau núi.” Lương Phương là Thứ sử Từ Châu, hiểu rất rõ địa hình ở đây, lão lo lắng nhìn ra màn mưa ngoài cửa sổ, nhíu mày nói: “Nhưng sợ là…”
Chú Tào nghiêng đầu nhìn lão: “Làm sao?”
“Thôi.” Lương Phương phất tay áo: “Các người tới đó xem là biết.”
Mọi người được Lương Phương dẫn ra sau núi, Tô Sầm đi cuối cùng, không biết cậu nói gì với Lý Thích mà hắn lại khoát tay, cho thuộc hạ lui hết.
…
Vách Hổ Thiếu thực chất chỉ là một bệ đá mọc ngang ra từ trên bờ vực, vừa đủ cho mấy người đứng sát nhau, đối mặt là Hoàng Hà uốn lượn sau núi. Vốn ở đây có cầu thang bằng dây leo dẫn xuống để quan sát sông, nhưng hiển nhiên sau khi Tống Phàm đưa hai đứa bé xuống thì đã hủy mất rồi, tạo nên tình thế chơi vơi giữa núi không nơi nương tựa này.
Nhìn rõ tình hình, cuối cùng Tô Sầm cũng hiểu tại sao Tống Phàm nhìn mưa liên tục. Có cơn mưa trợ giúp, nước sông dâng cao, sóng trào lên không vỗ vào vách núi, giờ đây đầu ngọn sóng đã có thể với đến bệ đá rồi. Mà hai bóng dáng nho nhỏ kia thì ngồi co ro trên bệ đá, ngồi sát nhau dán chặt vào vách núi.
“Hổ Tử! Cái Hai!” Tô Sầm hét xuống dưới vách.
“Anh ơi!” Mãi lâu sau mới nghe thấy Hổ Tử đáp lại, giọng nó chứa đựng sự kinh ngạc xen lẫn cùng vui mừng khôn xiết.
Nghe thấy hồi âm Tô Sầm mới thoáng yên lòng, ít ra đến giờ người vẫn còn sống.
“Cái Hai sao rồi?” Tô Sầm hỏi tiếp.
“Em Hai đang khóc.” Nghe giọng Hổ Tử cũng hơi nghẹn ngào: “Anh ơi, bọn em phải làm sao đây?”
“Đừng sợ, chăm sóc cho cái Hai, bọn anh nghĩ cách cứu các em!” Tô Sầm quay lại: “Nghĩ cách cứu người.”
Lương Phương nhíu mày: “Vấn đề là cứu kiểu gì?”
Nếu vách núi thẳng đứng thì còn dễ, thế nhưng bệ đá này lại hơi hõm vào, cũng tức là dù có thả dây thừng xuống cũng không thể thả đến bệ đá, mà còn một khoảng không lớn ở giữa.
Thấy rõ tình hình, Tô Sầm không khỏi nhíu mày, Khúc Linh Nhi thắc mắc: “Cho một người xuống đưa hai đứa bé lên là được mà?”
“Khoảng cách quá xa, dây thừng không đủ dài chỉ có thể nối lại, huống chi một lần cũng chỉ đưa được một người lên.” Tô Sầm mím môi: “Một người đi xuống có thể đổi cho một đứa lên, vấn đề là xong chuyện làm sao để người đó đi lên?”
“Hai đứa bé nhẹ, một người đổi được hai người.” Kỳ Lâm nói.
Tô Sầm gật đầu, lại nói: “Vẫn là vấn đề đó, người xuống đó lên bằng cách nào?”
Khúc Linh Nhi hỏi: “Thế nếu cho một người xuống bế một đứa lên trước, rồi xuống thêm chuyến nữa đưa nốt đứa còn lại thì sao?”
Tô Sầm nhíu mày suy nghĩ một lát, nói: “Không biết hai sợi buộc lại có chịu được sức nặng của một lớn một nhỏ không…” Ngừng một lát rồi nói tiếp: “Nhưng hiện giờ cũng chỉ có cách này thôi.”
Thời gian không đợi người, mưa vẫn chưa tạnh, mỗi cơn sóng dội lên vách đá lại khiến mọi người giật mình sợ hãi, một khi nước sông nhấn nhìn bệ đá, trên đó lại không có chỗ vịn, hai đứa bé có thể bị sóng đánh đi bất cứ lúc nào.
“Ta đi.” Chú Tào cài điếu thuốc vào thắt lưng: “Tôi xuống cho hai đứa lên.”
“Chú không được.” Tô Sầm cản lại bàn tay cầm dây thừng của chú Tào: “Tôi biết ông nghĩ gì, một người đổi hai đứa bé? Không có kiểu đổi nào thế hết.”
“Ta đây già rồi, gần đất xa trời rồi.” Chú Tào thở dài: “Anh coi như cho ta chuộc tội.”
“Tội của ông để Luật Đại Chu phán, người khác không có quyền, cả ông cũng không được.” Tô Sầm nhặt sợi dây dưới đất: “Để ta.”
Một hòn đá dậy ngàn lớp sóng, mọi người lập tức ồ lên, gần như đồng thanh nói: “Không được!”
“Để ta đi.” Lương Phương nói: “Ta là quan phụ mẫu Từ Châu, vốn nên có trách nhiệm, lỡ đánh mất cậu dưới đó Vương gia cũng không tha cho ta.”
Tô Sầm lắc đầu: “Sợ là sợi dây này không gánh nổi đại nhân với một đứa bé.”
Lương đại nhân cao to cường tráng, có thể coi là cao lớn nhất trong số này, quả thực không phù hợp.
“Hai đứa bé từng cứu ta, ta cũng đồng ý sẽ bảo vệ chúng, vả lại ta là khâm sai Hoàng thượng khâm điểm, có việc gì ta cũng nên đi đầu.” Tô Sầm buộc dây lên hông, thầm nghĩ may mà Lý Thích không tới đây, ở đây chức quan của cậu là lớn nhất, nhiều khi độc đoán cũng mang đến hiệu quả rất nhanh.
Chưa đắc chí được lâu, chỉ thấy có người gõ lên lưng cậu, cơ thể cứng lại, không cử động được nữa.
Khúc Linh Nhi bước ra từ phía sau, ung dung tháo dây buộc lên người mình, rồi cười với cậu: “Tô ca ca, đợi tôi lên rồi huynh xin Vương gia giúp tôi, đừng bắt tôi ăn ve nữa được không?”
Trường An Thái Bình
Nhưng Tống Phàm chỉ cười u ám hoàn toàn không thấy mình ở thế yếu, biểu cảm kia giống như đang đợi một vở tuồng hay.
Chú Tào nhìn sang Tô Sầm.
Lúc này Tô Sầm cũng nhíu mày: “Hai đứa bé đang ở phòng ta, ta phái người trông chừng rồi, chắc không có việc gì đâu.”
Đoạn quay sang sai thị vệ: “Dẫn hai đứa bé qua đây.”
Nghe thế chú Tào mới yên lòng, ngày đó cùng chung hoạn nạn, ông đã để ý đến chàng thanh niên này, gặp nguy không loạn, làm đâu ra đấy. Khi đó ông còn cảm thán người này còn trẻ đã có kiến thức bực này, sau biết thân phận của Tô Sầm rồi mới hiểu được sự can đảm và tài trí phi thường ấy ở đâu mà ra.
Vậy nên Tô Sầm đã làm ông ta cũng yên tâm.
Nhưng nhìn biểu cảm của Tống Phàm ông vẫn không khỏi lo lắng, không tận mắt trông thấy thì chưa yên dạ được.
Nhân lúc đợi thị vệ đi tìm người, Tô Sầm lại gần Lý Thích, nhíu mày nhìn từ đầu đến chân người nọ: “Ngài có bị thương không?”
Lý Thích khẽ cười: “Em thấy sao?”
“Em còn lo ngài…” Tô Sầm cúi đầu khẽ thở ra, người cậu vẫn còn ướt, mái tóc vừa bị mưa xối ướt sũng đang nhỏ nước, khác với dáng vẻ đanh thép buộc tội lúc nãy, Tô đại nhân bây giờ lại bộc lộ chút yếu ớt như vừa thoát chết, khiến người ta muốn ôm vào lòng mà thương.
Sự lo lắng vừa rồi không giả, nỗi sợ mất đi kia cũng là thật, Lý Thích nhìn thấy. Hắn nâng tay xoa mái tóc ướt sũng của người nọ: “Ta không sao, Trọng An đã nhắc ta cẩn thận người thôn Tào, ta có chuẩn bị. Hơn nữa chú Tào tự đến nhận tội, không định ra tay thật.”
Lương Phương từng giao đấu với Tống Phàm và người thôn Tào, tất nhiên cũng biết Tống Phàm và chú Tào là đồng bọn, trái lại chỉ có cậu luống cuống mất hết chừng mực.
Tô Sầm cúi đầu điều chỉnh lại cảm xúc, sau đó ngẩng đầu cười với Lương Phương: “Ngày đó đắc tội đại nhân, xin Lương đại nhân lượng thứ.”
Trước giờ Lương Phương vẫn coi Tô Sầm như yêu tinh giỏi quyến rũ chủ, lão cũng không ngờ yêu tinh này còn có thủ đoạn như thế. Thật ra họ đã đến từ lúc Tô Sầm bắt đầu suy luận, vừa đến cửa thì Lý Thích giơ tay không cho vào, họ bèn đứng ngoài cửa nghe toàn bộ quá trình vụ án, bao nhiêu chi tiết quanh co phức tạp như vậy mà người này cũng có thể xâu chuỗi lại rõ ràng rành mạch, còn là trong tình thế bị người khác áp chế.
Lương đại nhân không phải người thù dai, lại càng ưa thích những người sống tình cảm, lão cười với Tô Sầm: “Chuyện nhỏ thôi, không cần để bụng.”
Giải quyết xong ân oán bên này, Tô Sầm quay lại tính sổ với Lý Thích: “Nhưng lúc đầu rõ ràng Vương gia đã biết Lương đại nhân đáng nghi lại giấu người đi không cho em biết. Đã thế ngài biết Tống Phàm với chú Tào có quan hệ lâu rồi còn không nói với em!”
Lý Thích bật cười, cứ tưởng có thể qua quýt cho qua chuyện này rồi, không ngờ nghi phạm đã bắt, chân tướng đã rõ, con cáo con này lại đánh hơi được, xù lông lên muốn cắn hắn.
May mà Lý Thích chỉ cần một câu đã vuốt xuôi được lông cáo: “Ta không tin lão, chỉ tin em.”
Thực vậy, hắn giúp đỡ Lương Phương nhưng không hoàn toàn tin tưởng lão, nói là thu nhận nhưng cũng là một dạng giam cầm biến tướng, nếu Lương Phương có tội thật thì đỡ công đi bắt.
Lương Phương rợn tóc gáy, thầm nghĩ: Quả nhiên vẫn là yêu tinh.
…
Đang nói dở, thị vệ ra ngoài tìm người đã về, phía sau là người canh cửa lúc đầu. Mặt người kia trắng bệch, giọng hơi nghẹn, run rẩy nói: “Đại… đại nhân, hai đứa bé biến mất rồi.”
Tim Tô Sầm hẫng một nhịp: “Không phải các anh canh chừng bên ngoài sao? Sao lại biến mất?!”
Người nọ trả lời: “Là hai đứa bé tự trèo cửa sổ ra ngoài. Trẻ con ham chơi, mọi ngày cũng hay chạy ra sân chơi, chúng tôi nhãng đi một lúc, đến khi trời mưa thì phát hiện hai đứa bé biến mất rồi. Chúng tôi đã tìm khắp hành cung, không tìm thấy.”
Tô Sầm mím môi, chưa kịp làm gì đã nghe tiếng nện vang lên, đó là tiếng kim loại đánh lên xương cốt, sau một tiếng rên khẽ, Tống Phàm ngã ra đất.
“Mày giấu chúng nó ở đâu?!” Hai mắt chú Tào đỏ rực, dùng sức vung điếu thuốc bằng đồng lên giáng xuống cánh tay bị thương của Tống Phàm.
“Ông đoán xem.” Tống Phàm vẫn mải cười, nụ cười xen lẫn vẻ đau đớn lại càng thêm dữ tợn: “Đoán xem… đoán xem chúng nó đang làm gì? Có khóc không? Kêu ông hay kêu anh chúng cứu?”
Chú Táo ngẩn ra rồi nổi giận, đá ngang người đi. Tống Phàm đụng vào giá trưng bày, sách vở trên giá tức thì rơi đầy đất.
Chú Tào vẫn chưa dừng lại, bước lên đá thêm mấy phát, cú nào cũng nện lên tim người kia, cuối cùng ông xách cổ áo gã lên: “Người ở đâu? Nói!”
“Khụ… khụ khụ…” Tống Phàm ho sặc sụa, vẻ tươi cười vẫn không giảm bớt, gã nghiêng đầu nhìn cơn mưa ngoài cửa sổ, nhếch mép nói: “Tầm này… chắc chết rồi nhỉ?”
Một cú đấm giáng xuống đầu, Tống Phàm nghiêng đầu ho ra máu.
Chú Tào đang nổi cơn tức, không nghe được gì, Kỳ Lâm và Khúc Linh Nhi phải cùng lên mới giữ lại được.
“Để em nói chuyện với hắn.” Tô Sầm ngước lên nhìn Lý Thích.
Lý Thích nhìn Tống Phàm đã thoi thóp, chắc chắn người này không còn gì uy hiếp nữa mới gật đầu.
Tô Sầm từ từ đến cạnh Tống Phàm, ngồi xổm xuống: “Ngươi cho ta biết hai đứa bé ở đâu, ta thả ngươi đi.”
Tống Phàm vừa ho ra máu, lẩm bẩm một tiếng nghe không rõ lắm, nhưng Tô Sầm nghe được đó là một tiếng cười. Mấy tháng trước, cũng là người này đứng trước nhà lao cung Hưng Khánh nói với gã “Cho ta biết Hoàng Uyển Nhi ở đâu, ta thả ngươi đi”, nay cảnh tượng đã đổi, người đứng xem cũng khác, chỉ có lời nói ra là không mấy thay đổi.
Tống Phàm nhếch mép, đau đớn vô cùng, gã đành kệ đấy, hỏi Tô Sầm: “Lời ngươi nói… có tính không?”
“Lần này ta có thể thả ngươi đi thì chắc chắn sau này cũng sẽ bắt được ngươi lại.” Tô Sầm cúi đầu nhìn gã, biểu cảm vẫn lạnh lùng như trước. Cậu trước mặt hắn vẫn luôn là thế này, ở thành Trường An là vậy, ở Từ Châu cũng thế.
“Lý Thích đồng ý?”
Tô Sầm quay lại nhìn Lý Thích: “Ta sẽ khiến Vương gia đồng ý.”
Tống Phàm khẽ cười, gã gánh trên lưng mấy vụ án mạng, lại cuỗm sáu mươi vạn lượng bạc của Từ Châu, sao gã tin được Lý Thích có thể thả mình vì mấy câu nói của Tô Sầm chứ.
Nhưng Tô Sầm lại kiên định nhìn gã, không cho phép gã nghi ngờ.
“Thú vị… thú vị thật…” Tống Phàm như vừa phát hiện được chuyện gì vui vẻ, gã gục đầu cười, nhưng vì lồ ng ngực đau nhói mà chỉ có thể cười khục khặc, sấm sét bên ngoài chớp giật càng khiến gã trở nên đáng sợ, u ám: “Vậy mà hắn lại giữ ngươi đến tận bây giờ…”
“Năm đó Ninh Vương phi cũng bị hắn ta tự tay giết, vậy mà hắn ta lại để một điểm yếu như ngươi sống đến bây giờ…”
Tô Sầm lập tức khựng lại như bị đóng băng tại chỗ, từng chữ thốt ra đều run rẩy như phát ra từ trong kẽ xương: “Ngươi nói gì?”
Tống Phàm ngồi thẳng dậy nhích lên, kề sát bên tai Tô Sầm, lời nói ra lại không liên quan gì đến lúc trước: “Người ở vách Hổ Thiếu, đi tìm đi.”
Tô Sầm sửng sốt mấy giây mới từ từ đứng dậy, quay lại nói: “Ở vách Hổ Thiếu.”
“Vách Hổ Thiếu ở sau núi.” Lương Phương là Thứ sử Từ Châu, hiểu rất rõ địa hình ở đây, lão lo lắng nhìn ra màn mưa ngoài cửa sổ, nhíu mày nói: “Nhưng sợ là…”
Chú Tào nghiêng đầu nhìn lão: “Làm sao?”
“Thôi.” Lương Phương phất tay áo: “Các người tới đó xem là biết.”
Mọi người được Lương Phương dẫn ra sau núi, Tô Sầm đi cuối cùng, không biết cậu nói gì với Lý Thích mà hắn lại khoát tay, cho thuộc hạ lui hết.
…
Vách Hổ Thiếu thực chất chỉ là một bệ đá mọc ngang ra từ trên bờ vực, vừa đủ cho mấy người đứng sát nhau, đối mặt là Hoàng Hà uốn lượn sau núi. Vốn ở đây có cầu thang bằng dây leo dẫn xuống để quan sát sông, nhưng hiển nhiên sau khi Tống Phàm đưa hai đứa bé xuống thì đã hủy mất rồi, tạo nên tình thế chơi vơi giữa núi không nơi nương tựa này.
Nhìn rõ tình hình, cuối cùng Tô Sầm cũng hiểu tại sao Tống Phàm nhìn mưa liên tục. Có cơn mưa trợ giúp, nước sông dâng cao, sóng trào lên không vỗ vào vách núi, giờ đây đầu ngọn sóng đã có thể với đến bệ đá rồi. Mà hai bóng dáng nho nhỏ kia thì ngồi co ro trên bệ đá, ngồi sát nhau dán chặt vào vách núi.
“Hổ Tử! Cái Hai!” Tô Sầm hét xuống dưới vách.
“Anh ơi!” Mãi lâu sau mới nghe thấy Hổ Tử đáp lại, giọng nó chứa đựng sự kinh ngạc xen lẫn cùng vui mừng khôn xiết.
Nghe thấy hồi âm Tô Sầm mới thoáng yên lòng, ít ra đến giờ người vẫn còn sống.
“Cái Hai sao rồi?” Tô Sầm hỏi tiếp.
“Em Hai đang khóc.” Nghe giọng Hổ Tử cũng hơi nghẹn ngào: “Anh ơi, bọn em phải làm sao đây?”
“Đừng sợ, chăm sóc cho cái Hai, bọn anh nghĩ cách cứu các em!” Tô Sầm quay lại: “Nghĩ cách cứu người.”
Lương Phương nhíu mày: “Vấn đề là cứu kiểu gì?”
Nếu vách núi thẳng đứng thì còn dễ, thế nhưng bệ đá này lại hơi hõm vào, cũng tức là dù có thả dây thừng xuống cũng không thể thả đến bệ đá, mà còn một khoảng không lớn ở giữa.
Thấy rõ tình hình, Tô Sầm không khỏi nhíu mày, Khúc Linh Nhi thắc mắc: “Cho một người xuống đưa hai đứa bé lên là được mà?”
“Khoảng cách quá xa, dây thừng không đủ dài chỉ có thể nối lại, huống chi một lần cũng chỉ đưa được một người lên.” Tô Sầm mím môi: “Một người đi xuống có thể đổi cho một đứa lên, vấn đề là xong chuyện làm sao để người đó đi lên?”
“Hai đứa bé nhẹ, một người đổi được hai người.” Kỳ Lâm nói.
Tô Sầm gật đầu, lại nói: “Vẫn là vấn đề đó, người xuống đó lên bằng cách nào?”
Khúc Linh Nhi hỏi: “Thế nếu cho một người xuống bế một đứa lên trước, rồi xuống thêm chuyến nữa đưa nốt đứa còn lại thì sao?”
Tô Sầm nhíu mày suy nghĩ một lát, nói: “Không biết hai sợi buộc lại có chịu được sức nặng của một lớn một nhỏ không…” Ngừng một lát rồi nói tiếp: “Nhưng hiện giờ cũng chỉ có cách này thôi.”
Thời gian không đợi người, mưa vẫn chưa tạnh, mỗi cơn sóng dội lên vách đá lại khiến mọi người giật mình sợ hãi, một khi nước sông nhấn nhìn bệ đá, trên đó lại không có chỗ vịn, hai đứa bé có thể bị sóng đánh đi bất cứ lúc nào.
“Ta đi.” Chú Tào cài điếu thuốc vào thắt lưng: “Tôi xuống cho hai đứa lên.”
“Chú không được.” Tô Sầm cản lại bàn tay cầm dây thừng của chú Tào: “Tôi biết ông nghĩ gì, một người đổi hai đứa bé? Không có kiểu đổi nào thế hết.”
“Ta đây già rồi, gần đất xa trời rồi.” Chú Tào thở dài: “Anh coi như cho ta chuộc tội.”
“Tội của ông để Luật Đại Chu phán, người khác không có quyền, cả ông cũng không được.” Tô Sầm nhặt sợi dây dưới đất: “Để ta.”
Một hòn đá dậy ngàn lớp sóng, mọi người lập tức ồ lên, gần như đồng thanh nói: “Không được!”
“Để ta đi.” Lương Phương nói: “Ta là quan phụ mẫu Từ Châu, vốn nên có trách nhiệm, lỡ đánh mất cậu dưới đó Vương gia cũng không tha cho ta.”
Tô Sầm lắc đầu: “Sợ là sợi dây này không gánh nổi đại nhân với một đứa bé.”
Lương đại nhân cao to cường tráng, có thể coi là cao lớn nhất trong số này, quả thực không phù hợp.
“Hai đứa bé từng cứu ta, ta cũng đồng ý sẽ bảo vệ chúng, vả lại ta là khâm sai Hoàng thượng khâm điểm, có việc gì ta cũng nên đi đầu.” Tô Sầm buộc dây lên hông, thầm nghĩ may mà Lý Thích không tới đây, ở đây chức quan của cậu là lớn nhất, nhiều khi độc đoán cũng mang đến hiệu quả rất nhanh.
Chưa đắc chí được lâu, chỉ thấy có người gõ lên lưng cậu, cơ thể cứng lại, không cử động được nữa.
Khúc Linh Nhi bước ra từ phía sau, ung dung tháo dây buộc lên người mình, rồi cười với cậu: “Tô ca ca, đợi tôi lên rồi huynh xin Vương gia giúp tôi, đừng bắt tôi ăn ve nữa được không?”
Trường An Thái Bình
Đánh giá:
Truyện Trường An Thái Bình
Story
Chương 141: Hổ Thiếu
10.0/10 từ 23 lượt.