Trước Sông Mưa Tạnh Gió Lắng

Chương 104: Lận Vũ Lạc

Mãi đến tối khuya, Cố Tuấn Xuyên cũng không gửi tin nhắn.

Lận Vũ Lạc ngồi đó, thấy mình chờ đến mức bạc tóc. Lúc này nếu gửi tin nhắn cứ như đang điều tra, nhưng không gửi lại có vuốt mèo cào tim cô.

Đầu óc cô toàn những suy nghĩ linh tinh, có thể Cố Tuấn Xuyên ngồi trong xe trò chuyện với ánh trăng, tại sao lại ngồi trong xe? Vì trễ quá không còn nơi nào để đi, đâu thể đến khách sạn đặt phòng được? Đặt phòng là chuyện không thể nào, Cố Tuấn Xuyên sẽ không xem nhẹ ánh trăng của mình như vậy.

Anh mất điện thoại rồi ư? À, không mất. Cố Tuấn Xuyên đã đăng lên vòng bạn bè, là mặt trăng tối nay. Anh gần như không đăng vòng bạn bè, vậy mà hôm nay lại đăng lên.

Lận Vũ Lạc không thể bình tĩnh nổi. Cô nhất định phải tìm cớ để nói vài câu với Cố Tuấn Xuyên, nếu không cô sẽ điên mất. Lục hết các tủ, tìm áo ngủ khi trước Cao Phái Văn cho cô, bảo cô lúc nào rảnh rỗi tăng thêm chút tình thú. Cô mặc vào, chụp ảnh gửi cho Cố Tuấn Xuyên: Đẹp không?

Cô đứng trước gương chụp, cũng chẳng biết tạo dáng gì, cả người thẳng như cán bút, gương mặt cố ý nở nụ cười thoạt trông khá hài hước, Cố Tuấn Xuyên không trả lời cô.

Cuối cùng cô không nhịn được gọi điện, Cố Tuấn Xuyên bắt máy, nói:

"Xin chào."

Nghe qua như thể hai người hoàn toàn không thân thiết gì. Lận Vũ Lạc thậm chí nảy sinh ảo giác mình gọi nhầm số.

"Khi nào anh về?"

Lận Vũ Lạc hỏi.

"Anh à, không biết."

Cố Tuấn Xuyên đáp.

Lận Vũ Lạc thầm đếm số trong lòng, khi lên tiếng giọng điệu đã bình tĩnh lại:

"Anh biết bây giờ là mấy giờ rồi không?"

"Một giờ rưỡi."

Cố Tuấn Xuyên nói:

"Cứ như vậy trước nhé, về nhà nói sau."

Lận Vũ Lạc nhìn điện thoại của mình, không dám tin người đàn ông chó má dễ thay đổi này. Mấy ngày trước chẳng biết xấu hổ hôm nào cũng muốn muốn muốn, giờ lại nói với cô cứ vậy trước nhé, về nói sau.

Lận Vũ Lạc giận rồi.

Thu dọn đồ đạc đi mất.

Ai muốn nói sau với anh? Anh thích nói với thì nói!

Lúc cô vào cửa Lý Tư Lâm đang thu dọn hành lý, họ phải đến Thanh Đảo làm việc, chụp bộ sưu tập du lịch mùa thu. Bờ biển, thảo nguyên, rừng rậm, thành cổ, cô ấy phải chạy một vòng lớn, đồng nghiệp đã gửi quần áo đến địa điểm trước, nhưng vì lần này ra ngoài thời gian khá dài, vật dụng cá nhân của cô ấy cũng nhiều.

"Sao cô không vui vậy?"

Lý Tư Lâm thấy vẻ mặt chực khóc của cô, lên tiếng hỏi.

"Cố Tuấn Xuyên tham gia họp lớp cấp ba, đến giờ vẫn chưa về, cũng không có động tĩnh gì."

"Có thể chơi high quá?"

"Mối tình đầu của anh ấy cũng đi."

"..."

Lý Tư Lâm nào biết phải giải quyết làm sao, chỉ đành an ủi Lận Vũ Lạc:

"Anh ấy yêu cô như vậy..."

"Tôi gọi cho anh ấy, anh ấy giả vờ không thân với tôi. Nói xin chào, còn bảo về nói sau."

"Chuyện này..."

Lý Tư Lâm không an ủi nổi nữa, mắng một câu:

"Đàn ông đều là thứ chó má!"

Cô ấy mắng xong mới nhận ra trước mặt là chị gái của người mình thích, bèn che miệng giải thích:

"Tôi cũng không thường mắng người đâu, chỉ khi nào giận lắm mới mắng một câu thôi."

"Không sao, nghe cô mắng lòng tôi cũng dễ chịu hơn."

Lận Vũ Lạc nặn ra nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.

Cô không nói rõ được mình làm sao thế này, chỉ cảm thấy khi Cố Tuấn Xuyên bảo cô về nhà nói sau, cô rất giận. Nhưng hai tiếng trôi qua, giận dữ hóa thành buồn bã. Đã giờ này rồi, Cố Tuấn Xuyên hẳn vẫn chưa về nhà. Nếu anh về, anh sẽ biết cô đã đi. Anh sẽ hỏi cô, nhưng anh không có.

Lận Vũ Lạc hơi hối hận vì từ chối đề nghị mở camera ở nhà Cố Tuấn Xuyên cho cô xem. Khi đó cô nói:

"Em không cần quyền hạn này, đây là không gian riêng tư của anh, tuyệt đối đừng mở cho em. Giữa chúng ta vẫn nên có chút cảm giác giới hạn, từ từ thôi."


Giờ cô muốn xem tình hình trong nhà cũng không được.

Lý Tư Lâm vắt hết óc tìm lời an ủi cô:

"Theo tôi, cho dù có chút gì đó, cũng sẽ không nhanh đến vậy. Đầu tiên, theo tôi quan sát, Cố Tuấn Xuyên không phải người tùy tiện. Thứ hai, đã mười mấy năm không gặp, đối phương thay đổi thế nào ai mà biết được? Muốn nhìn trúng cũng cần duyên phận nữa đúng không? Thứ ba, Tô Cảnh Thu cũng là bạn học của anh ấy, chắc chắn sẽ đi theo mà? Cao Phái Văn thì sao? Không đúng, Cao Phái Văn phải tăng ca với tôi."

"Chính vì có Tô Cảnh Thu ở đó nên mới có khả năng hơn. Tô Cảnh Thu thích xem chuyện náo nhiệt, gây rối, chỉ sợ thiên hạ không loạn. Anh ta còn có thể giúp Cố Tuấn Xuyên che giấu..."

Tô Cảnh Thu tên xấu xa đó, hôm ấy gọi điện không hề có ý tốt, sao cô không nghe ra được kia chứ?

Cảm giác an toàn Cố Tuấn Xuyên cho Lận Vũ Lạc dễ dàng bị một cuộc họp lớp đánh đổ. Trước giờ Lận Vũ Lạc không biết mình lại có dục vọng chiếm hữu mạnh mẽ với Cố Tuấn Xuyên như vậy, cũng chưa từng nhớ anh nhiều nhường ấy.

Lý Tư Lâm nhìn dáng vẻ Lận Vũ Lạc, đại khái khắc họa mỗi ngày cô ấy đối với Lận Vũ Châu. Cậu đang làm gì? Đã hẹn hò với Sầm Gia Dung chưa? Cậu có nhớ cô ấy không? Nhưng có lẽ mức độ của cô ấy nhẹ hơn một chút, vì cô ấy và Lận Vũ Châu chưa từng bắt đầu, còn Lận Vũ Lạc lại yêu đương nồng nhiệt với Cố Tuấn Xuyên.

Cô ấy nghĩ ngợi rất lâu mới nói vài câu tốt đẹp thay Cố Tuấn Xuyên:

"Tôi thấy nhân phẩm của anh ấy rất ổn. Dù hôm nay anh ấy gặp được mối tình đầu, trong lòng gợn sóng, nhưng chắc chắn cơ thể sẽ không ngoại tình. Cố Tuấn Xuyên vẫn phân biệt rõ ràng."

"Ngoại tình tư tưởng hay cơ thể đều không thể tha thứ. Nhưng tôi cũng hiểu Cố Tuấn Xuyên, tôi biết anh ấy sẽ không ngoại tình. Đó là điểm mấu chốt của anh ấy. Tôi buồn là vì nếu Cố Tuấn Xuyên động lòng, anh ấy sẽ chia tay tôi nhanh thôi. Anh ấy cực kỳ thẳng thắn về mặt tình cảm."

"Không đâu."

Lý Tư Lâm mở lời:

"Anh ấy đợi cô lâu đến vậy, chịu biết bao tủi thân, khó khăn lắm hai người mới ở bên nhau, anh ấy sẽ không ngốc như thế? Vả lại anh ấy cũng đâu phải người yêu đương nóng đầu."

"Đó là ánh trăng của anh ấy kia mà."

Lận Vũ Lạc không phải tự ti. Cô biết cảm giác đó, cũng như ban đầu cô đối với Ninh Phong vậy. Cô đột nhiên hiểu được cảm giác của Cố Tuấn Xuyên khi cô và Ninh Phong bên nhau. Tâm trạng anh cũng giống cô lúc này, mất khống chế, trong đầu chỉ toàn là hình bóng cô sao?

Hóa ra mùi vị này lại đắng nhường ấy.

Cả đêm cô không chợp mắt, hôm sau đi làm mang theo đôi mắt gấu trúc. Quan Quan uyển chuyển khuyên cô, tuy chúng ta còn trẻ, nhưng cũng không thể túng dục quá độ. Phải từ từ, hở chút là làm cả đêm ai mà chịu nổi? Lận Vũ Lạc không thể giải thích, chỉ đành gật đầu.

Buổi chiều Cố Tuấn Xuyên đến Lục Dã kiểm tra trang trí mở rộng cửa tiệm, anh vừa ló đầu ra khi đi thang cuốn Lận Vũ Lạc đã thấy ngay. Cô tưởng Cố Tuấn Xuyên sẽ như trước, nhìn vào phòng tập yoga từ sớm, nhưng anh không có.

Anh thậm chí hiếm khi không thay quần áo.

Vậy mà Cố Tuấn Xuyên không thay đồ, vẫn là bộ hôm qua.

Lận Vũ Lạc thấy như có thứ gì đó mắc lại ngay cổ họng, nuốt không được nhả không xong, cô sắp nghẹt thở mất rồi.

Cô chạy đến cửa Lục Dã, nói với Cố Tuấn Xuyên:

"Anh ra đây một chút."

Cô muốn tìm chỗ không người ôm anh, nói với anh tối qua anh không ở đó cô rất nhớ anh.

Người chết Cố Tuấn Xuyên này lại bảo cô:

"Chờ một lát, anh bận xong sẽ tìm em."

Lời khước từ này, kéo đến tận chạng vạng. Giữa chừng Lận Vũ Lạc liên tục nhìn anh, anh bận xong đứng đó chơi điện thoại, hoặc gọi điện, thậm chí ngồi trong cửa hàng mới trống trải của Lục Dã uống trà. Anh không vội vàng gặp cô như trước nữa.

Đến tối đi gặp Lận Vũ Lạc, không còn kề sát cạnh cô, ngược lại đứng trước mặt cô, xa lạ lại có khoảng cách.

"Có chuyện gì?"

Cố Tuấn Xuyên hỏi.

"Tối qua mấy giờ anh về?"

Lận Vũ Lạc hỏi.

"Không về nhà."

Cố Tuấn Xuyên cười:

"Hôm qua, nhóm bọn anh ăn chiều xong đến rạp chiếu phim xe xem phim, tối thì ăn khuya rồi đi hát, chơi đến tận sáng."

"Anh gửi tin nhắn cho em sẽ chết à?"

Lận Vũ Lạc gắng nhịn cơn giận và tủi thân, nhưng tay cô vì tức mà lạnh buốt. Cô không biết Cố Tuấn Xuyên vốn đã khốn kiếp như vậy hay bắt đầu từ hôm qua mới khốn kiếp.

"Anh thấy không có chuyện gì đặc biệt để nói với em, nên không gửi."

Cố Tuấn Xuyên lấy bút ra quay, xoay đến nỗi Lận Vũ Lạc phiền lòng.

"Tụ tập thế nào?"

Lận Vũ Lạc hỏi.

"Rất tốt."


"Sau đó thì sao?"

"Cái gì sau đó?"

"Cô ấy..."

"Cô ấy à, vẫn giống ngày xưa, gần như chẳng có gì thay đổi."

Cố Tuấn Xuyên thản nhiên nói:

"Tối nay anh còn có việc, nhiều bạn học đã lâu không gặp, cảm thấy chơi chưa đã. Tối nay tiếp tục tụ tập."

Cố Tuấn Xuyên nói xong còn thêm một câu:

"Đừng lo, Tô Cảnh Thu cũng đi. Cậu ấy có thể thay em trông chừng anh."

"Đi đi."

Lận Vũ Lạc không nhận ra tiếng đi đi của mình thoáng chút run rẩy.

Cô chưa từng trải nghiệm qua loại đàn ông nào khó nắm bắt như Cố Tuấn Xuyên. Trước đây lúc anh theo đuổi cô, trông trung thành là thế, vậy mà chỉ mới một ngày anh đã biến thành người cô không quen biết, cô vốn bất ngờ, nhưng giờ lại nghĩ bất ngờ gì chứ? Nếu không tại sao bạn gái cũ của anh đều muốn anh không được chết yên ổn kia chứ? Lẽ nào không phải vì nóng đầu yêu đến muốn sống muốn chết, gặp phải người kế tiếp khiến mình động lòng lại buông tay hay sao?

Lận Vũ Lạc chẳng nói thêm gì:

"Em đi dạy, tối nay em về nhà mình."

"Được."

Cố Tuấn Xuyên xoay người định đi, Lận Vũ Lạc đột nhiên kéo anh lại:

"Tốt xấu gì anh cũng nên về nhà thay đồ chứ, cứ đi như vậy?"

Nhớ lại nỗi giày vò cả tối, cô không muốn để Cố Tuấn Xuyên đi. Tiến lên một bước, muốn nhanh ôm anh một lúc làm dịu trái tim mình đôi chút. Nhưng trên người Cố Tuấn Xuyên lại có mùi nước hoa rất nhạt, trước giờ cô chưa từng ngửi thấy.

Lận Vũ Lạc thoáng chốc sững sờ, ngẩng đầu nhìn Cố Tuấn Xuyên:

"Anh đổi nước hoa à?"

"Không đổi."

"Vậy mùi trên áo anh đổi rồi."

"Có lẽ bất cẩn đụng trúng đồ ai đó?"

Cố Tuấn Xuyên trông như chẳng muốn giải thích.

Suy nghĩ duy nhất của Lận Vũ Lạc lúc này không phải là tranh giành hay cãi nhau với Cố Tuấn Xuyên, mà là chơi chứ gì, ai lại chẳng biết?

Tan làm cô đi nhảy bungee với Quan Quan, tắt máy, ai muốn làm gì thì làm.

Hôm sau cô ngủ đến khi tự tỉnh mới mở máy, thấy Cố Tuấn Xuyên vừa sáng sớm đã hỏi cô:

"Hết cà phê rồi?"

"Em đâu phải dì giúp việc nhà anh, hết cà phê anh hỏi em làm gì?"

Lận Vũ Lạc trả lời anh, rồi ném điện thoại sang một bên. Nhảy bungee quá thú vị, lần đầu tiên cô mới phát hiện nhảy bungee lại vui đến thế. Trước đây cô chưa từng thử, khi còn làm ở thẩm mỹ viện, bà chủ có dẫn đi vài lần, bên trong ồn ào cô chẳng thể thích ứng. Giờ xem ra, đúng là thế giới cực lạc ở nhân gian!

Cô và Quan Quan mỗi người ôm theo một bình giữ nhiệt, đựng nước trong phòng tập, lên sàn nhảy, nóng thì ra ngoài hóng gió. Các cô xinh đẹp, có nhân viên bán hàng hoặc anh chàng nào đó ngang qua mời họ đến hàng ghế ngồi, hai người đều lịch sự từ chối. Về sau cảm thấy quá phiền, dứt khoát đổi sang chỗ khác nhảy tiếp.

Vui vẻ biết mấy!

Chẳng trách Cố Tuấn Xuyên chơi chưa hết hứng, cô cũng chưa nhảy bungee đã đâu!

Cô chẳng muốn để ý đến Cố Tuấn Xuyên, cũng không hỏi anh có phải lại đi tụ tập, có phải tình cảm với mối tình đầu vẫn còn, chuẩn bị nối lại tình xưa hay không. Trong lòng cô, người bạn trai Cố Tuấn Xuyên đã tạm thời "chết" rồi, cô giả vờ mặc nhận mình đang ở trạng thái độc thân. Chờ tên khốn Cố Tuấn Xuyên vung đao chém xuống, nói với cô:

"Giữa chúng ta đã chơi xong rồi."

Đến lúc ấy, cô sẽ giả vờ thoải mái ung dung:

"Chơi xong rồi ư? Khéo quá, em cũng không muốn chơi nữa."

Tan làm, cô và Quan Quan đi xem phim tối.

Cuối cùng Quan Quan đã nhận ra cô không ổn, hỏi cô có phải cãi nhau không? Lận Vũ Lạc đáp không có. Tối qua nhảy bungee, hôm nay làm việc, tan làm lại đi xem phim, Lận Vũ Lạc mệt muốn chết. Cô ngủ quên trong rạp chiếu phim, tỉnh giấc thấy Cố Tuấn Xuyên nhắn tin:

"Cà vạt màu xanh của anh đâu?"

Lận Vũ Lạc thầm nghĩ, anh không tìm thấy cà vạt của mình liên quan gì đến cô? Ném điện thoại vào túi xách, gọi xe về nhà. Đến nhà đói bụng, cô nấu mì gói cho mình, vừa ăn vừa nhìn chằm chằm điện thoại. Cố Tuấn Xuyên gửi tin đến:

"Giờ anh ở dưới lầu nhà em, xuống đây, nói chuyện một lúc."

Câu nói chuyện một lúc này khiến trái tim Lận Vũ Lạc giật thót. Không phải "đến đón em", không phải "nhớ em", mà là nói chuyện, cô lờ mờ cảm giác tình cảm của họ đã đến điểm cuối. Cố Tuấn Xuyên muốn tìm lại ánh trăng của mình rồi.


Tủi thân đến mau, chỉ mỗi bốn chữ "nói chuyện một lúc" đã khiến cô bật khóc. Lận Vũ Lạc thầm nghĩ: Mình thật sự đã yêu Cố Tuấn Xuyên? Nghĩ đến có thể phải chia tay với anh mình không nhịn nổi nữa. Sao mình lại không có tiền đồ như vậy? Điều này không ổn.

Cô lau nước mắt xong mới xuống lầu, thấy xe Cố Tuấn Xuyên ở đó, nhanh chóng lên xe.

"Nói đi."

Cô mở lời.

"Bạn học cấp ba của bọn anh muốn tổ chức một chuyến đi ngắn, tối thứ sáu này xuất phát, chủ nhật về."

Cố Tuấn Xuyên nói.

"Ừm, anh nói với em chuyện này làm gì, chân mọc trên người anh mà, đi đi."

Lận Vũ Lạc trông cực kỳ ủng hộ, thậm chí còn cười với anh. Không hỏi có những ai đi cùng, cũng chẳng hỏi đi đâu. Cô lười hỏi, cô không làm được chuyện một khóc hai quậy ba treo cổ. Đạo lý hợp thì ở cùng nhau, không hợp thì tách ra, cô hiểu rất rõ.

"Không tò mò anh đi với ai sao?"

Cố Tuấn Xuyên hỏi:

"Cô ấy cũng đi, nếu em để ý, anh sẽ không đi."

"Em không để ý, yên tâm đi."

"Rộng lượng lắm."

Cố Tuấn Xuyên nói.

"Là của em thì không cướp được, không phải của em chẳng giữ nổi."

Lận Vũ Lạc đặt tay lên nắm cửa, chuẩn bị xuống xe:

"Chỉ nói chuyện này thôi à?"

Ngón tay Cố Tuấn Xuyên gõ nhẹ lên vô lăng, như đang suy nghĩ gì đó. Lận Vũ Lạc bèn ngồi lại, chờ Cố Tuấn Xuyên nói hết. Anh có nói gì cô cũng không ngạc nhiên, trước khi xuống lầu cô đã nghĩ hết tất cả khả năng có thể xảy ra một lượt.

Giờ cô chỉ hi vọng Cố Tuấn Xuyên có thể chú ý câu chữ, đừng nói khó nghe quá, nếu không tối nay cô nhất định sẽ xử chết anh.

"Hôm đó anh đẩy cửa vào, vừa nhìn đã thấy cô ấy. Vẫn đeo gọng kính đen hệt như trước đây, mặt nhỏ trắng nõn, ánh mắt sắc bén, nói chuyện rất có trật tự."

Cố Tuấn Xuyên cất lời:

"Cô ấy ly hôn rồi, vừa về nước. Hẳn sẽ nhận lời đến sở nghiên cứu nào đó, tiếp tục việc nghiên cứu của cô ấy."

"Nói thẳng."

Lận Vũ Lạc ngắt lời anh:

"Có gì cứ nói thẳng."

"Hai người bọn anh vẫn trò chuyện hợp nhau, về sao trời, vũ trụ, thế giới trong miệng cô ấy vẫn mới mẻ đến vậy."

"Vẫn còn cảm giác phải không?"

Lận Vũ Lạc lại ngắt lời anh:

"Còn thì tiếp xúc nhiều hơn chút, khoảng thời gian này nhân lúc cô ấy chưa bắt đầu công việc, hai người nên gặp thường xuyên hơn. Chúng ta có thể tạm gác lại. Ý anh là vậy sao?"

Thấy Cố Tuấn Xuyên không nói gì, cô bèn gõ vào bảng điều khiển:

"Là ý này đúng không?"

"Đại khái là vậy."

Cố Tuấn Xuyên đáp:

"Em có thể chấp nhận không?"

"Được chứ, đừng nói chuyện này, cho dù hôm nay anh có nói với em hôm đó hai người gặp nhau, chợt phát hiện quanh đi quẩn lại người trong lòng mình yêu là đối phương, bây giờ muốn chia tay với em, em cũng có thể chấp nhận."

Lận Vũ Lạc kéo cửa xe:

"Đi! Cứ yên tâm mà đi! Có kết luận thì nói cho em biết. Hôm nay em không chủ động chia tay với anh là vì em đã ký tên đóng dấu, em không muốn làm kẻ khốn. Anh muốn làm em hoàn toàn không ngăn cản."

"Còn vì khi em yêu đương với Ninh Phong, hẳn anh cũng đã chịu tổn thương đôi chút về mặt tinh thần, hôm nay báo ứng trả lại cho em, là em nên chịu, em chấp nhận."

Lận Vũ Lạc nói chuyện có tình có lý, hoàn toàn tránh khỏi phần mềm yếu nhất của mình. Anh đã thế này rồi, chắc chắn tôi sẽ không mềm mỏng. Lẽ nào phải cầu xin anh đổi ý? Nằm mơ đi!

Cô xuống xe, Cố Tuấn Xuyên cũng xuống xe, hai người đứng trước xe, chẳng nói tiếng nào, giằng co kéo dài.

Vì giận và tủi thân mà lồng ngực Lận Vũ Lạc nhấp nhô mãnh liệt, Cố Tuấn Xuyên thì sao, như chẳng có chuyện gì, hờ hững lên tiếng:

"Phải nói yêu đương với em đúng là tốt quá. Đến thời khắc mấu chốt, em thật sự chẳng lề mề!"


Lận Vũ Lạc thầm nghĩ anh đúng là biết nói lời lạnh lòng ghê! Tồi tệ đến rõ ràng! Người khác không lề mề, anh cũng đâu thèm che giấu, chẳng phải vừa khéo đúng ý anh sao?

"Cút đi!"

Lận Vũ Lạc đá anh, giận thật rồi. Chưa đã ghiền lại bước lên đánh anh:

"Em nói anh biết Cố Tuấn Xuyên! Đừng có chiếm được lợi lại còn ra vẻ!"

Cô cắn lên cánh tay Cố Tuấn Xuyên, thở dốc, cắn mãi cắn mãi nước mắt ứa ra, lại hất tay anh đi.

Lòng Lận Vũ Lạc khó chịu.

Phải hình dung thế nào đây? Như có con chuột nhỏ gặm cắn trái tim cô từng chút một, chỉ cần nghĩ đến Cố Tuấn Xuyên sẽ nhức nhối. Bây giờ gặp anh, nghe mấy lời đó của anh, càng đau đớn hơn.

Cô sắp đau đến chịu không nổi nữa.

Nhưng cô có thể nhẫn nhịn, giờ phút này sẽ không bỏ qua thể diện để nói với anh đừng gặp ánh trăng nữa, lần này anh có thể nhịn không đi, lần sau chưa chắc anh nhịn nổi. Chỉ cần anh vẫn nhớ đến chuyện đó, nó sẽ không chấm dứt.

Cô xoay người chạy lên lầu, để Cố Tuấn Xuyên tự xử lý tình cảm thiếu niên của mình.

Về tới nhà, cô lại khóc một trận, mắng Cố Tuấn Xuyên máu chó đầy đầu. Cố Tuấn Xuyên làm chó, cô cũng chẳng muốn làm người nữa. Cứ tùy anh! Cô báo danh tham gia hoạt động thử rượu. Chỉ anh mới có bạn bè, chỉ anh mới có bạn học à, tôi cũng sẽ có thôi. Lận Vũ Lạc nhận ra vòng bạn bè của mình quá hẹp, cô nên làm quen nhiều hơn.

Trước giờ cô không biết hội thử rượu sẽ được tổ chức thế nào, đầu tiên giáo viên sẽ giảng về phân loại, số năm, thành phần, hương vị khác nhau của rượu. Trước mặt cô đặt năm cái ly, mỗi khi giáo viên giảng đến loại rượu nào, sẽ có người rót thử. Người đến tham gia hội thử rượu phần lớn đều gọn gàng sáng sủa, Lận Vũ Lạc không cố ý ăn vận, hoàn toàn dựa vào tinh thần sắc thái của mình tôn lên mới không lép vế.

Người đàn ông ngồi đối diện cô trông khoảng ngoài ba mươi, chú trọng ăn mặc, Lận Vũ Lạc nhận ra đồng hồ kia, Phương Liễu từng dạy, hơn cả triệu. Cô cũng từng nghe nói có một loại người chuyên tham gia đủ mọi hoạt động để cua gái, chẳng rõ người ngồi đối diện này có phải kiểu đó hay không.

Lận Vũ Lạc chẳng quan tâm mấy.

Cô phát hiện một vấn đề: Bản thân tám phần đã bị Cố Tuấn Xuyên nâng cao tiêu chuẩn. Hiện giờ cô nhìn tất cả đàn ông dường như vẫn thấy thiếu chút gì đó. Có người không đẹp bằng Cố Tuấn Xuyên, có người không cao ráo như Cố Tuấn Xuyên, lại có người không ngây thơ giống Cố Tuấn Xuyên...ngay cả ngây thơ cũng biến thành ưu điểm. Đại khái là do trên người Cố Tuấn Xuyên vẫn còn vẻ ngang bướng của thiếu niên, khiến anh thoạt trông vô cùng nồng nhiệt.

Người đàn ông đối diện thỉnh thoảng nhìn cô, Lận Vũ Lạc mỉm cười lịch sự đáp lại. Hội thử rượu khá thú vị, lúc bắt đầu dùng bữa cô đứng dậy trao đổi danh thiếp. Cô cảm thấy những cô gái đang ngồi đây đều là khách hàng mục tiêu của mình, đến cũng đến rồi, thế thì kết bạn thôi.

Tên tuổi của người đàn ông đối diện rất dọa người, chủ tịch khu vực Châu Á – Thái Bình Dương của công ty nào đó.

Lận Vũ Lạc cũng dũng cảm đưa danh thiếp qua, chỉ là quản lý phòng tập yoga, chẳng nâng giá cho mình chút nào, nhưng cô thật sự không hề thấy mất mặt.

Hội thử rượu kết thúc, Lận Vũ Lạc thu hoạch rất nhiều bạn wechat. Lúc trao đổi danh thiếp có người biết phòng tập của các cô, cho nên cô đánh dấu lại, sau khi kết thúc tìm một chỗ ngồi dưới trung tâm thương mại Đông An, ưu tiên gửi tin nhắn cho những người bày tỏ hứng thú trước.

Có xe dừng trước mặt cô, ấn còi, vị chủ tịch kia thò đầu ra từ hàng ghế sau:

"Tiễn cô một đoạn nhé?"

Lận Vũ Lạc lịch sự từ chối:

"Tôi ngồi đây hóng gió."

Cửa sổ xe kéo lên, một lúc sau vậy mà chủ tịch kia lại bước xuống, đến trước mặt Lận Vũ Lạc, ngồi cạnh cô.

"Trước đây công ty chúng tôi từng mời huấn luyện viên đến, năm nay hợp tác hết hạn rồi. Cô muốn đến thử không?"

Chủ tịch nói.

"Được ạ."

Lận Vũ Lạc đáp.

"Cô đến tham gia là để tìm học viên?"

"Thuận tiện thôi."

Trò chuyện đôi câu, phát hiện người này không đáng ghét lắm, thậm chí còn có vẻ hài hước, nói câu gì đó, chọc Lận Vũ Lạc bật cười.

Chủ tịch ngồi đó khoanh tay trước ngực, đồng hồ kia lấp lánh trong đêm, khảm kim cương quanh viền. Lận Vũ Lạc chỉ từng xem ảnh, chưa thấy đồ thật. Lúc này lại nghĩ, đồng hồ hơn cả triệu có gì khác biệt nhỉ? Tại sao Cố Tuấn Xuyên không mua đồng hồ triệu tệ này?

Đối phương thấy cô dường như có hứng thú với đồng hồ của anh ấy, bèn tháo xuống, ra hiệu cô lấy qua nghiên cứu. Lận Vũ Lạc nhận lấy, ngắm nghía cả trước và sau hết một lượt.

Cảnh này lọt vào mắt Cố Tuấn Xuyên.

Anh giả vờ hai ngày nay, muốn thử mùi vị Lận Vũ Lạc ghen vì mình. Ngày đầu kết thúc anh thấy vẫn chưa đủ lửa, Lận Vũ Lạc mím môi sắp khóc tới nơi, nhưng vẫn nói với anh: Đi đi.

Cũng chẳng biết cô rộng lượng thật hay vờ rộng lượng nữa.

Cố Tuấn Xuyên tiếp tục giả bộ, hôm qua suýt nữa đầu hàng, Lận Vũ Lạc buông lời hung ác rồi chạy đi mất. Hôm nay bản thân anh chẳng chịu nổi nữa, đến trung tâm Đông An, khá lắm, người ta sắp xếp lớp sáng cho mình, Quan Quan nói cô tan làm đi chơi rồi.

Chơi cái gì? Đang trò chuyện với người đàn ông khác.

Cố Tuấn Xuyên đã biết mùi vị lấy đá đập chân mình. Hoặc nên nói anh không chơi lại Lận Vũ Lạc, trái tim Lận Vũ Lạc thật sự rất rộng!

Cố Tuấn Xuyên quen người đàn ông kia, công ty anh ấy luôn muốn đầu tư vào Lục Dã, Cố Tuấn Xuyên không thích tư bản, nhiều lần từ chối. Lận Vũ Lạc tùy tiện làm quen đàn ông vậy mà đúng ngay người giàu. Đỉnh của chóp.

Hôm nay là đường chết gì nhỉ? Anh em cua gái, cua đến trước mặt mình? Cảnh tượng này chẳng phải sẽ mất khống chế sao? Lận Vũ Lạc có ghen hay không anh không biết, nhưng giờ phút này anh rất không vui. Hùng hổ bước qua, duỗi tay với người đàn ông:

"Derek, đã lâu không gặp."

Lận Vũ Lạc thấy anh đi tới, bướng bỉnh xoay mặt đi vờ không quen biết.

Trước Sông Mưa Tạnh Gió Lắng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Trước Sông Mưa Tạnh Gió Lắng Truyện Trước Sông Mưa Tạnh Gió Lắng Story Chương 104: Lận Vũ Lạc
8.6/10 từ 63 lượt.
loading...