Trùng Sinh Sủng Em Tận Xương Tủy
1: Kẻ Có Tiền
Trong phòng tổng thống, một người đàn ông trung niên cung kính khom lưng nói:
- Mạc thiếu! Người ngài muốn tìm ở Vân Thành!
Trên chiếc ghế sô pha cao cấp màu trắng, xuất hiện hình bóng một người đàn ông cao lớn tuấn tú, nhướng mày nói :
- Vân Thành?!
- Đúng vậy!
Đôi mắt thâm thúy của hắn nhìn ra ngoài cửa sổ.
- Sắp xếp một chút, tôi tự mình đi!
Trên mặt người đàn ông trung niên hiện lên vẻ khó xử:
- Mạc thiếu! Cái này……
- Sao?
Ánh mắt lạnh lẽo lướt qua khiến cho người đàn ông trung niên lập tức đổ mồ hôi lạnh, không dám nhiều lời :
- Vâng! Tôi lập tức sắp xếp!
……
Vân Thành, một thành phố ở phía bắc, có bốn mùa rõ rệt, mùa xuân mùa thu dài, mùa hè ngắn, nhiệt độ chênh lệch giữa buổi sáng và buổi tối rất lớn.
Thời tiết sắp vào tháng 9, mới qua đầu thu.
Hôm nay là một ngày mùa thu mát mẻ, bầu trời trong xanh mây trắng nhẹ, không khí trong lành khiến người ta không khỏi hít một hơi thật sâu, tâm trạng cũng vui vẻ thoải mái.
Tô Đường đứng đợi bạn bên cạnh con sư tử bằng đá ở lối vào trung tâm thương mại, nhìn đám người đi ngang qua cô đều mặc quần áo chỉnh tề, vẻ mặt kiêu ngạo.
Thỉnh thoảng có người liếc nhìn Tô Đường đang đứng ở nơi đó, đánh giá trên dưới, trong mắt hiện lên vẻ khinh thường.
Tô Đường cúi đầu nhìn lại bản thân, quần jean, giày vải.
Có lẽ ở trong mắt những người đó đều cảm thấy như này là đơn giản, keo kiệt phải không?!
Tô Đường ưỡn ngực ngẩng đầu, thoải mái nhìn lại, có cái gì mà nhìn!
Nhìn thì cứ nhìn đi, cô cũng chẳng quan tâm những người đó nghĩ gì! Đối với người trở về từ vài năm sau như cô, nhìn vào những thứ được gọi là hàng xa xỉ cao cấp kia, cô thật sự muốn cười có được không!
Bất ngờ, một hàng ô tô màu đen sáng bóng sang trọng từ từ dừng lại trước cửa trung tâm thương mại, trong nháy mắt đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người chung quanh.
Tô đường duỗi dài cổ, nhìn chăm chú về phía đó, muốn coi thử người chuẩn bị xuống xe là ai, đột nhiên có người từ phía sau vỗ mạnh vào vai cô:
- Này! Tô đường!
Tô Đường giật mình, nhảy dựng, vội vàng quay đầu lại, lúc nhìn thấy người đến là Hàn Kha đang cười tươi như hoa, hai mắt cô như muốn phun lửa, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Cậu định hù chết tớ à?! Có biết dọa như vậy có thể hù chết người hay không?
Hàn kha cười cười, cô ấy mặc bộ váy liền áo màu xanh lục, dáng vẻ cả người cao gầy.
- Ai nha! Còn không phải là do tớ thấy cậu cứ ngơ ngác như một kẻ ngốc sao, nên mới chọc cậu một chút! Đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, đừng trách nha! Đừng trách nha!
Tô Đường trợn trắng mắt nhìn cô ấy:
- Hừ! Sớm muộn gì cũng bị cậu dọa cho phát bệnh tim mà chết!
- Hì hì! Không được nha! Cậu cũng không phải người bình thường! Ai nha! Cậu nhìn cái gì vậy? Trai đẹp sao? Ở đâu? Ở đâu?
Tô Đường cũng nhân cơ hội phản kích, vỗ mạnh vào cánh tay cô ấy, cười bĩu môi:
- Tự nhìn đi.
Hàn Kha “Wow” một tiếng, đôi mắt như phát sáng,
Hai người hòa vào đám đông xem náo nhiệt
Tô Đường tò mò nhìn chằm chằm mấy chiếc xe kia.
- Đó là đương nhiên! Nhưng mà sao người bên trong không xuống xe? Định chơi trò gì vậy?
Hàn Kha cũng có chút bối rối, không kiềm chế được mà nói ra suy đoán của mình:
- Có lẽ là đang đợi ai đó, đúng không nhỉ?
- Có lẽ vậy! Được rồi, nhanh vào mua đồ đi! Đừng ở đây suy nghĩ nữa!
Tô Đường xoay người kéo Hàn Kha đi vào trung tâm thương mại, Hàn Khả cũng ăn ý hợp tác không lơ là.
- Được rồi! Đi mua sắm thôi, cuối cùng mẹ tớ cũng trợ cấp cho tớ một khoản! Giờ tớ cũng là người giàu có! Lát nữa xong việc, tớ sẽ mời cậu ăn kem.
Tô Đường liếc cô ấy một cái, nói:
- Nha! Tớ làm việc cho cậu, mà cậu chỉ trả công tớ một bữa kem thôi sao? Nhân công của tớ rẻ mạt như vậy sao?
- Không thể nào!! Chúng ta có thể đi ăn kem trước rồi làm, đó có được tính là chân thành không?
- Tính!!
Hai người vừa nói vừa cười đi lên lầu hai, liền thấy một cửa hàng lớn được trang trí rất trang nhã.
Nhân viên bán hàng xinh đẹp có lẽ đã nhớ mặt Hàn kha, mỉm cười chào cô ấy một cách lịch sự.
Tô đường trực tiếp ngồi xuống sô pha bên cạnh quầy bar, nhìn nhìn bốn phía, quần áo ở đây quả thực rất đẹp!
Nhưng theo cô nhìn, những thứ này vẫn có một số khuyết điểm, kiểu dáng có chút cũ, đặc biệt là chiếc váy dài có hoa văn sặc sỡ kia, chỉ nhìn thôi đã không nỡ rồi.
Lúc này, nhân viên bán hàng đi theo bên cạnh Hàn kha, tìm được vài mẫu váy màu hồng, cô ấy cũng mặc thử mấy lần.
Hai mắt Hàn kha giống như phát sáng, cô ấy chỉ vào mình, không ngừng khoa tay múa chân, ngoài miệng không ngừng hỏi:
- Thế nào? Thế nào? Cậu thấy tớ mặc có đẹp không?
Tô đường cẩn thận nhìn cô ấy một lượt từ trên xuống dưới, chiếc váy này không tệ, tôn lên làn da của Hàn kha, đẹp hơn chiếc váy màu tối kia, phần sau eo còn có những bông hoa nhỏ được đính kết tinh tế khéo léo, nhìn rất thời thượng.
Tô đường hài lòng gật đầu:
- Đẹp! Mau mặc vào cho tớ nhìn thử.
- Tuân lệnh!
Hàn kha kích động, đi vào phòng thử đồ, rồi đóng cửa lại.
Tô đường lấy điện thoại di động ra xem giờ, đã 10 giờ 43, cô nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại cảm ứng nhỏ màu đen của mình, khẽ thở dài, cách mạng chưa thành công, cô còn phải tiếp tục cố gắng, mau chóng kiếm tiền mới là chính đạo!
Cô nhớ lại mấy ngày trước, khi vừa mở mắt ra, cô đã quay lại thời đại học, đồng thời cũng trở về trước giải phóng, căn phòng nhỏ rộng 50 mét vuông đã không còn, QQ màu đỏ cũng không còn.
Cảm giác không có tiền trong túi thật khó chịu.
Nhưng ngẫm lại, cuộc sống không có áp lực trả nợ cũng không tệ, ít nhất mỗi sáng thức dậy, cô không phải suy nghĩ xem mình nợ ngân hàng bao nhiêu tiền.
- Chào mừng quý khách!
Giọng nói nhiệt tình của nhân viên bán hàng đã thu hút sự chú ý của Tô Đường.
Một đôi nam nữ có diện mạo ưu tú từ bên ngoài đi vào, nữ mang dáng vẻ thanh tú, còn nam thì lạnh lùng cao quý.
Trong đầu Tô Đường suy nghĩ xoay vòng rất nhiều chuyện, chỉ nhìn thoáng qua đã có đánh giá sơ bộ.
Người phụ nữ này mang vẻ mặt kiêu ngạo, nhìn qua có vẻ không dễ gần, cằm hất lên như một con thiên nga trắng.
Còn người nam lại mang dáng vẻ của một tổng tài bá đạo điển hình!
Thật không nghĩ tới, ở một thành phố nhỏ như Vân Thành lại có nhân vật như vậy! Này không khoa học lắm! Chẳng lẽ hai người này từ nơi khác tới?
Người đàn ông từ từ đi đến ghế sofa, ánh mắt liếc qua Tô Đường một cái, rồi ngồi xuống một bên ghế sofa.
Tức khắc, Tô Đường liền cảm giác được một mùi hương thơm tươi mát, truyền vào mũi mình.
Thật thơm!!
- Đường đường! Cậu xem tớ đẹp……
Đôi mắt hạnh của Hàn kha trừng lớn, vẻ mặt đầy khó tin, cô ấy chưa bao giờ ngờ tới, vừa ra khỏi phòng thử đồ đã nhìn thấy một cảnh tượng bắt mắt như vậy.
Cho dù Tô Đường cách Hàn kha một khoảng khá xa, nhưng cũng thấy rõ đôi mắt đầy sao của cô ấy!
Tô đường nhất thời cảm thấy mất mặt, vội vàng đứng dậy, bước nhanh đến bên cạnh Hàn kha, nháy mắt với cô ấy, rồi nhỏ giọng nói:
- Bình tĩnh! Giữ vững phong độ!
- Đúng! Đúng!
Hàn kha nói chuyện, nhưng đôi mắt lại dán chặt vào người đàn ông trên ghế sô pha.
- Đẹp trai quá!
- Cậu mau dừng lại! Nhanh mua sắm đi, mua xong chúng ta liền rời khỏi đây.
Tuy Tô Đường đồng ý với lời khen của cô ấy, nhưng không thể để người khác khinh thường được! Đặc biệt là người đàn ông này lại đi cùng với bạn gái tính tình không dễ đụng này!
Cô bạn gái tính tình cao ngạo kia nhìn cái gì cũng không vừa mắt, khoanh tay đứng ở nơi đó đầy kiêu ngạo, chỉ vào Hàn kha, nói:
- Cô này! Tôi muốn bộ đồ trên người cô.
Trùng Sinh Sủng Em Tận Xương Tủy