Trùng Sinh: Hào Môn Đại Tiểu Thư

Chương 124

Diễm Tinh nhìn cô hầu gái kia hoảng hốt lui ra sau đó ánh mắt chuyển đến gương mặt tuấn mỹ đang kề sát vào mình. Nhìn thế nào cũng không thấy thuận mắt, người đàn ông này đẹp đến đáng ghét. Cô hừ lạnh một tiếng đưa tay đẩy mặt Tần Phong ra sau đó chăm chú ăn cơm trong bát mình, không để ý tới hắn nữa.

Tần Phong lần đầu tiên cảm thấy đau đầu. Rốt cuộc hắn làm gì chọc cho cô không vừa ý rồi?

"Tinh Nhi sao lại mất hứng vậy?" Tần Phong nhìn cô. Sau khi ăn tối xong tới giờ cô vợ nhỏ vẫn chưa thèm liếc hắn đến một cái. Vì vậy, khi vừa lên phòng, hắn đem người Diễm Tinh vây lại trong ngực mình, nhu tình hỏi.

Diễm Tinh nhìn hắn, cô biết Tần Phong sẽ không làm chuyện gì có lỗi với cô nhưng không nhịn được muốn làm mình làm mẩy với hắn. Có điều cũng chỉ vậy thôi, ăn xong bữa cơm, cơn giận của cô cũng đã nguôi rồi. Xem ra trong nhà cần thanh tẩy lại một lần. Diễm Tinh kiễng chân, ôm cổ Tần Phong làm nũng: "Bụng em có chút không thoải mái~"

Nghe đến đây, Tần Phong ngay lập tức ôm ngang eo cô đưa cô đến bên giường quan tâm nói: "Anh gọi Cẩm Trúc tới."

"Chỉ vì vấn đề này mà gọi cô ấy đến thì mất mặt lắm." Diễm Tinh căn bản không biết hắn sẽ phản ứng lớn như vậy, cô vội vàng giữ tay hắn lại, ngại ngùng nói.

"Anh xoa cho em một chút là tốt rồi." Diễm Tinh cầm bàn tay to lớn của hắn đặt lên bụng mình sau đó nói.

"Được, anh xoa cho em." Tần Phong gật đầu, ngồi xuống giường, để cô dựa vào người mình, bàn tay ấm nóng mang theo ôn nhu nhẹ nhàng xoa bụng cho Diễm Tinh.

"Tối mai em phải về nhà chính Triệu gia một chuyến. Triệu Lâm Lam đi tố giác với ông nội rồi." Diễm Tinh cười nhẹ nói.

"Anh đi cùng em." Tần Phong nhìn cô gái đang cong môi cười gian cũng bật cười thành tiếng.

"Vâng." Diễm Tinh gật đầu. Không biết nếu Triệu Đức Hải biết chuyện của cô cùng Tần Phong thì sẽ có biểu cảm như thế nào nhỉ?

"Tinh Nhi." Tần Phong gọi cô.

"Dạ."

"5 ngày nữa anh phải đến Death một chuyến. Có thể sẽ đi mất 1 tuần." Nhìn cô gái trong lòng, Tần Phong thật sự không nỡ rời xa cô. Hắn muốn đưa cô theo bên cạnh, nhưng hắn biết cô hiện tại rất bận, chưa chắc đã có thể đi cùng hắn.


"Gấp vậy ạ?" Diễm Tinh hơi ngạc nhiên nhìn Tần Phong.

"Xảy ra chút chuyện, anh cần phải xử lý." Tần Phong gật đầu nói.

"Lúc nãy anh vừa tới lâu đài cổ. Có người theo dõi em, là của Mục gia phái tới." Nói đến chuyện này, giọng điệu của Tần Phong lạnh đi vài phần.

Diễm Tinh cau mày: "Mục Đình Sâm?"

"Đúng vậy." Tần Phong gật đầu.

"Cho nên trong thời gian anh không có ở đây, nếu không có việc vậy em đừng ra khỏi nhà. Còn nếu có việc, tuyệt đối không được đi một mình, phải có người đi theo có biết không. Khẩu súng kia nhất định phải để bên người." Tần Phong căn dặn.

"Em biết rồi, em sẽ cẩn thận hơn." Diễm Tinh gật đầu, ánh mắt cô thâm thầm hơn chút.

"Không thể đi cùng anh được sao?" Tần Phong không yên tâm nói.

"Dạo này Ellie có đơn đặt hàng mới, em không thể vắng mặt được." Diễm Tinh lắc đầu, có chút rầu rĩ nói.

"Anh cả em cũng đi sao ạ?"

"Ừ, Hạo Hiên cũng đi." Tần Phong gật đầu.

"Phong, anh phải cẩn thận đó!" Đôi mắt Diễm Tinh nhiễm thêm một tầng lo lắng. Nếu việc khiến cho cả Tần Phong và anh cả phải đi thì cũng không phải chuyện nhỏ.

"Hay mấy ngày này, em sẽ về nhà ở cùng cha mẹ. Cho nên anh đừng lo lắng gì cả, có cha mẹ bên cạnh, còn có cả anh hai nữa, em sẽ không xảy ra chuyện. Anh có thể tập trung giải quyết việc bên đó."

"Cũng được." Tần Phong suy nghĩ một chút sau đó gật đầu. Đúng là như vậy hắn sẽ yên tâm hơn. Kỹ năng bắn súng của Tinh Nhi không tồi. Hầu như ngày nào cũng luyện tập còn có hắn cũng Hạo Hiên hướng dẫn. Hiện tại kỹ thuật của cô không hề kém Hạo Hiên.



Hôm đó, sau khi đưa Diễm Tinh về lại biệt thự Triệu Gia Tần Phong mới tới lâu đài cổ, hắn đi máy bay tư nhân của mình. Diễm Tinh nhìn chiếc xe đã đi xa, trong lòng không biết vì sao lại có chút không yên tâm. Nhìn đến lúc chiếc sẽ của Tần Phong đi khuất Diễm Tinh mới vào nhà.

Vừa vào bên trong, một ngọn gió mang theo một người nhanh như chớp lao tới Diễm Tinh. Cô còn chưa kịp định thần thì bên tai vang lên giọng nói: "A Tinh, cuối cùng chị cũng về rồi. Mấy ngày gần đây em nhớ chị lắm đó."

Người đang ôm chặt Diễm Tinh như con gấu koala chính là Đắc Vũ Wilson. Diễm Tinh cười gượng nói: "Nếu em còn không buông, chị sẽ bị em làm ngạt chết mất!"

Diễm Tinh vừa dứt lời thì Đắc Vũ Wilson cũng buông cô ra. Cô còn chưa kịp ngạc nhiên thì đằng sau Đắc Vũ Wilson đã có một bóng dáng cao lớn đứng, trong tay còn đang nắm cổ áo của Đắc Vũ Wilson, hiển nhiên là vừa rồi Đắc Vũ Wilson bị anh túm cổ lôi ra.

Triệu Tuấn Khải nhìn em gái, giọng nói lộ ra mấy phần cưng chiều: "Về rồi à."

Diễm Tinh mỉm cười nhìn anh hai của mình, mềm mại nói: "Vâng ạ."

"Vào nhà đi, mẹ biết em về nên đang nấu ăn bên trong. Còn vấn đề khác, để anh hai lo." Tuấn Khải vừa nói vừa liếc sang cái người đang có rúm bên cạnh anh.

"Đã học xong chưa, mau đi vào học bài, ở đây lảm nhảm nữa cẩn thận anh tịch thu xe của em." Giọng nói và thái độ của Tuấn Khải với Đắc Vũ Wilson khác hoàn toàn với em gái mình.

Đắc Vũ Wilson dù không cam lòng nhưng không dám cãi lại anh họ, chỉ có thể đưa ánh mắt cầu cứu cho Diễm Tinh. Có điều Diễm Tinh làm ra vẻ mặt cái gì cũng không biết. Vì vậy Đắc Vũ Wilson chỉ có thể ấm ức đi lên tầng. Lưu Hạo không tới dạy thêm nữa, vì vậy chuyện dạy học này không hiểu vì một lý do nào đấy lại rơi vào tay Tuấn Khải. Diễm Tinh chỉ có thể âm thầm cầu phúc cho đứa em họ này của mình mà thôi.

"Tần Phong đưa em về sao?" Tuấn Khải thấy Đắc Vũ Wilson đã đi lên tầng mới đi tới trước mặt Diễm Tinh xoa đầu em gái nói.

"Vâng." Diễm Tinh cười nhẹ. Trong lòng lại âm thầm nói, rõ ràng Phong ca ca hơn anh hai tới 9 tuổi. Mà anh hai gọi thẳng tên một chút cũng không ngượng miệng.

Tuấn Khải thấy em gái mặt mày sáng láng, tinh thần rất tốt. Biết được thời gian qua em mình sống rất vui vẻ, vì vậy cũng yên tâm. Hai anh em vừa trò chuyện vừa đi vào phòng bếp.

"Mẹ, A Tinh rất nhớ mẹ nha~" Diễm Tinh nhìn thấy mẹ mình trong phòng bếp thì chạy tới, ôm mẹ cười nói.

"Tiểu quỷ con. Chúng ta vừa mới gặp nhau hôm vừa rồi, con còn kêu nhớ. Huống hồ nếu thật sự nhớ mẹ, vậy sao đợt vừa rồi con ở lỳ với chồng con, không chịu về thăm mẹ. Hừ, đúng là chỉ được cái dẻo miệng mà thôi." Ngô Giai Ý châm chọc nói.


"Mẹ...là A Tinh bận mà. Nếu không có việc đột xuất, con cùng Phong ca ca cũng định hôm nay về chơi với cha mẹ đó. Con gái nhớ mẹ thật mà!" Diễm Tinh chu môi nói.

"Được được, miệng con lợi hại nhất. Mau mau dịch ra để mẹ còn nấu ăn nào. Nếu con còn ôm mẹ, tối nay nhả mình chắc chắn sẽ nhịn đói." Ngô Giai Ý cười cười, bất đắc dĩ nói.

"Vâng ạ." Diễm Tinh ngay lập tức buông tay, trước khi ra phòng khách còn hôn lên má mẹ mình một cái. Tuấn Khải thì đã ngồi ở ngoài phòng khách từ bao giờ.

"Anh hai, chuyện của anh với Nhu Nhi, tiến triển đến đâu rồi ạ?" Diễm Tinh chớp mắt, ngồi sát lại Tuấn Khải, giọng điệu mang theo 3 phần gian tà nói.

"Sao đây? Chuyện của mình xong rồi nên muốn quan tâm tới chuyện của anh hai?" Tuấn Khải bỏ quyển sách trong tay xuống, cong môi hỏi.

"Chứ còn gì nữa." Diễm Tinh hất mặt ra vẻ đương nhiên.

"Anh với cô ấy vẫn tốt lắm. Chắc mấy ngày nữa là sang nhà cô ấy nói chuyện thôi." Tuấn Khải nhìn em gái nói.

"Vậy còn Thẩm Tử Mặc. Dạo này em nghe nói Thẩm gia đang gặp vấn đề lớn. Nếu trong này không có anh nhúng tay, có đánh chết em cũng không tin."

"Ừ, là anh làm." Tuấn Khải thoải mái thừa nhận.

"Anh hai, em không ngờ cũng có một ngày anh hai lấy việc công trả thù riêng đâu đấy."

"Nếu đổi lại là Tần Phong. E rằng Thẩm Tử Mặc sẽ không còn sống đến bây giờ đâu." Tuấn Khải liếc Diễm Tinh, thản nhiên nói.

"Sao lại lôi Phong ca ca vào chứ."

"Hôm trước, lúc Tần Phong gặp Triệu Đức Hải. Em đã quên là chồng em dọa Triệu Đức Hải sợ đến mức còn không dám ở lại ăn tối à."

"Cái đó..." Được rồi, cô nhận thua. Về việc này. thật sự là Tần Phong lấy việc công trả thù riêng.

Hôm đó khi cô đến nhà chính Triệu gia, cha con Triệu Đức Hải đã sớm ở đó. Còn là lúc Triệu Lâm Lam đang ngồi khóc bên cạnh ông nội.

Triệu lão gia nhìn thấy Tần Phong đến cùng Diễm Tinh, trong lòng ít nhiều hiểu ra.

"A Tinh đến rồi à, Phong Nhi cũng tới sao. Mau ngồi đi mau ngồi đi." Ông coi như cái gì cũng không biết cười nói.

Mà Triệu Đức Hải lúc này cũng bất chấp tiến lên cười lấy lòng: "Tần đại thiếu tới đó à, lâu lâm rồi không gặp cậu."

Tần Phong nhếch môi, chỉ nhìn Triệu Đức Hải một cái sau đó kéo tay Diễm Tinh, ngồi xuống sofa nói: "Cháu đã lâu chưa tới thăm Triệu lão gia nên hôm nay tới. Vừa vặn gặp được A Tinh bên ngoài nên cũng với A Tinh vào."

Diễm Tinh ý cười mềm mại chào ông nội sau đó nhìn Triệu Đức Hải cùng Triệu Lâm Lam, vẻ mặt thắc mắc hỏi: "Chú, chị họ gặp chuyện gì, sao lại khóc thành như vậy?"

Triệu Lâm Lam nhìn thấy Diễm Tinh thản nhiên như thế, cơn giận lại tăng lên: "A Tinh, không phải em nói, sẽ để cho chị tới gặp và thuyết phục những nhãn hàng muốn ký hợp đồng với Hạo Tinh hay sao. Vì sao em nói một đằng làm một nẻo chứ?"

"Chị họ, em thật sự đã sắp xếp cho chị cùng họ gặp mặt, chị không thuyết phục được họ, vì sao lại đổ thừa cho em?" Diễm Tinh vẻ mặt vô tội nhìn Triệu Lâm Lam.

"Tốt lắm, em còn dám đổi trắng thay đen. Khi chị đến gặp họ, họ nói chị không phải là người mẫu đó cho nên họ không muốn nhận!" Triệu Lâm Lam bất chấp việc Tần Phong cũng có mặt tại đây, nghiến răng nói.

Ánh mắt của Tần Phong nghe thấy câu này của cô ta tối đi vài phần nhưng vẫn yên lặng không nói gì.

"À, vậy ý của chị, em phải nói với họ rằng người tới chính là người mẫu đã chụp hình cho Ellie ngày trước?" Diễm Tinh nhếch môi hỏi lại một câu.

Triệu Đức Hải vốn không biết tới chuyện này. Ngày đó ông chỉ thấy Lam Lam về khóc với ông rất thảm, nói rằng Triệu Diễm Tinh chèn ép con bé. Cho nên ông mới đưa Lam Lam tới đây muốn nhân cơ hội này nói vài câu với cha. Nhưng nhìn tình hình hiện tại, e rằng chuyện đó không thể làm nữa.

Triệu Đức Hải đang muốn nói chuyện giải vây cho Triệu Lâm Lam thì đã bị Tần Phong chặn lời: "Xem ra chi thứ 2 của Triệu gia dạy con như vậy. Sự việc của Aline ngày trước còn chưa kịp đi vào quá khứ thì đã muốn tiếp diễn lại một lần nữa. Việc đó tôi nghĩ người trong giới thời trang còn chưa quên đâu."

Triệu Đức Hải sao không hiểu ý của Tần Phong. Chính là muốn mỉa mai mình, đồng thời nhắc nhở rằng chuyện ngày trước của Lam Lam ai cũng biết. Như vậy làm gì có ai dám mời Lam Lam làm người đại diện chứ. Nhưng ông dù đã lớn tuổi cũng không dám đứng trước mặt người này múa may. Dù ông ta biết chắc trong chuyện này Triệu Diễm Tinh ít nhiều có nhúng tay vào, vì nếu Triệu Diễm Tinh không làm gì, thì những người kia chắc chắn sẽ không thẳng thừng từ chối Lam Lam mà không kiêng nể tới nhà họ Triệu. Nhưng ông ta hiện tại không thể làm gì khác, chỉ đành cười gượng rồi kéo Triệu Lâm Lam đi về.

Diễm Tinh ngồi nhớ lại cảnh tượng lúc đó của Triệu Đức Hải, đúng là mặt ông ta khó coi muốn chết nhưng không thể làm gì. Cô nhìn đã thấy tâm trạng vui vẻ rồi.

Trùng Sinh: Hào Môn Đại Tiểu Thư
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Trùng Sinh: Hào Môn Đại Tiểu Thư Truyện Trùng Sinh: Hào Môn Đại Tiểu Thư Story Chương 124
9.5/10 từ 27 lượt.
loading...