Trùng Sinh: Hào Môn Đại Tiểu Thư

Chương 117

Chu Thiên Ân nhìn cô gái đang tươi cười trước mặt mình, cảm giác sợ hãi bao trùm lên toàn thân cô ta. Mắt mở to, khóe môi run nhẹ, cũng không tiếp lời cô gái.

Mà sự xuất hiện của Chu Thiên Tâm ở nơi đây lại khiến cho tất cả mọi người được một trận choáng váng. Rốt cuộc chuyện gì thế này? Không phải nói Chu Thiên Tâm bị tai nạn mất rồi hay sao? Ngày đó Chu gia còn tổ chức tang lễ cho cô ấy cơ mà. Nếu vậy hiện tại người đang đứng trước mặt họ là ai đây!

"Tâm Nhi, con...con không sao chứ?" Người có phản ứng đầu tiên vẫn là mẹ của Chu Thiên Tâm. Bà bước lên bắt lấy tay Chu Thiên Tâm, nghẹn ngào nói.

Chu Thiên Tâm thấy mẹ mình, nụ cười trên môi chân thành hơn rất nhiều, cô nắm chắc tay bà cười nói: "Mẹ, con không sao." Sau đó cô thì thầm nói: "Mẹ, con còn chút việc phải giải quyết. Khi nào trở về con sẽ giải thích với mẹ sau."

Mẹ Chu Thiên Tâm lúc này mới bình ổn lại tâm trạng kích động của mình. Nhưng ánh mắt vẫn dừng trên người con gái. Giống như bà sợ chỉ cần chớp mắt một cái, con gái bà sẽ lại biến mất. Chu Thiên Tâm mỉm cười nhìn đôi nam nữ đứng trao nhẫn đằng xa kia, trong lòng hiện lên phần trào phúng. Vậy mà ngày xưa cô ta lại có thể thưởng thức loại đàn ông như Thẩm Tử Mặc. Nghĩ đến đây, trong ánh mắt Chu Thiên Tâm bắn ra tia chán ghét, sau đó cười nói: "Anh chị cứ tiếp tục đi ạ. Em đã làm gián đoạn mất rồi." Nói xong cô ta xấu hổ lùi sang một bên. Đuôi mắt miết nhẹ qua Diễm Tinh đang đứng mỉm cười bên kia. Nhìn cô hiện tại nhu hòa dễ gần, không giống với người đứng đằng sau thao túng hết mọi chuyện như vậy. Nghĩ đến đây Chu Thiên Tâm cảm thấy mình càng phải cẩn thận trước mặt cô gái này, nếu không kết cục của cô chắc chắn cũng sẽ không kém Chu Thiên Ân là bao.

"Màn kịch đã bắt đầu rồi!" Mạn Nhu đứng cạnh cha mẹ mình cong môi cười nhẹ.

Giản phu nhân và Giản lão gia không biết quá nhiều, nhưng có biết tới chuyện con gái mình ra tay với Chu Thiên Ân ngày hôm nay. Hôm trước ông bà cũng đã nghe ba cô gái tường thuật lại mọi chuyện. Lúc đó cha Giản suýt chút nữa đã tới Chu gia, may mà có Nhu Nhi cản ông lại. Một gia tộc họ Chu đi lên từ may mắn mà dám làm như vậy với con gái của ông, đúng là chán sống. Sau đó nghe được con gái nói muộn tự tay trả thù ông mới lắng xuống đợi đến bây giờ.

Khi Chu Thiên Tâm lui sang một bên, ánh mắt Chu Thiên Ân vẫn dừng ở trên người cô ta như gặp quỷ. Mãi đến khi mẹ Chu nhắc nhở cô ta mới hoàn hồn, miễn cưỡng kéo ra một nụ cười khó coi. Rồi sau đó cô ta tiếp tục công việc trao nhẫn của mình nhưng trong lòng đã sớm không yên nổi. Mà vì hành động này của Chu Thiên Ân cũng đã khiến những người có mặt tại đây hiểu được phần nào câu chuyện. Họ đều là những nhân vật lão làng trong giới, có thể những người trẻ tuổi có vài người chưa hiểu nhưng hầu như mọi người đều đoán ra phần nào.

Tiếp đến chính là vào bữa tiệc, cô dâu chú rể đi chúc rượu mọi người. Chu Thiên Ân thay chiếc váy cưới tinh xảo kiểu công chúa thành một chiếc váy cưới nhã nhặn và tiện cho việc di chuyển hơn. Vì đây là buổi lễ lớn, có quầy buffet riêng, cũng không sắp bàn ghế như bình thường.


Chu Thiên Tâm thấy Chu Thiên Ân cùng Thẩm Tử Mặc đang tiến về phía mình môi cong lên. Đợi đến khi cô ta vừa đến liền tiến tới ôm lấy Chu Thiên Ân, giọng điệu vô cùng vui vẻ: "Gặp lại chị họ, em thật vui!"

Chu Thiên Ân miễn cưỡng kéo khóe miệng nói: "Chị cũng vậy."

"Em còn tưởng em đến không kịp nữa." Chu Thiên Tâm cười nhẹ, lại ghé sát vào tai Chu Thiên Ân thì thầm: "Mạng của em...cũng suýt chút nữa đã mất đó!" Nói xong cô ta lùi ra tươi cười thật tươi nhìn Chu Thiên Ân.

Mà Chu Thiên Ân nghe được câu này, hai mắt sửng sốt nhìn Chu Thiên Tâm. Mãi đến khi Thẩm Tử Mặc kéo cô ta đi ra chỗ khác cô ta vẫn còn chưa hoàn hồn lại.

Khi Chu Thiên Ân và Thẩm Tử Mặc đi tới chỗ của ba cô gái đang cười nói vui vẻ, ánh mắt của Thẩm Tử Mặc nhìn Mạn Nhu giống như muốn nuốt cô. Ánh mắt đó vô cùng trực tiếp.

Có điều hiện tại Chu Thiên Ân cũng không có tâm trạng quan tâm tới chuyện đó. Cô ta không ngốc, Chu Thiên Tâm quay về vào thời điểm này giống như đã có chuẩn bị sẵn, những lời nói kia cũng giống như có ẩn ý gì đó. Nhưng nãy giờ mọi thứ diễn ra quá suôn sẻ khiến cho cô ta sợ hãi và lo lắng không biết Chu Thiên Tâm đang đánh chủ ý gì.

"Chúc mừng hai vị, nhìn hai vị thật xứng đôi." Diễm Tinh mỉm cười nâng ly rượu trên tay lên làm hành động mời sau đó nhấp một ngụm nhỏ. Ánh mắt cô miết qua gương mặt đang trắng bệch của Chu Thiên Ân, nụ cười lại càng thêm ý vị.

"Quả thật xứng đôi." Diệu An cười cười hùa theo bạn mình.


"Chúc hai vị trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử." Mạn Nhu cũng đồng thời nâng ly, làm động tác giống với Diễm Tinh.

Thẩm Tử Mặc nhìn Mạn Nhu vui vẻ như vậy, trong ánh mắt cô giống như chỉ coi hắn là một người xa lạ. Trong lòng lại có chút hụt hẫng.

"Thẩm thiếu, anh đã có cô vợ xinh đẹp đứng bên cạnh. Đừng nhìn chằm chằm vị hôn thê của tôi như vậy!" Ngay lúc này một giọng nói quen thuộc cắt ngang mạch suy nghĩ của Thẩm Tử Mặc.

Diễm Tinh nhìn thấy anh hai mình đến thì cười nhẹ: "Anh hai~"

Mà Mạn Nhu sau khi nghe được ba chữ "vị hôn thê" từ miệng Tuấn Khải nói ra tai có chút đỏ lên. Người này đúng là cái gì cũng dám nói. Cô và hắn còn chưa ước định gì đâu đấy.

"Triệu nhị thiếu quá nhạy cảm rồi. Tôi chỉ là muốn cảm ơn vì lời chúc của ba vị tiểu thư đây mà thôi." Thẩm Tử Mặc nhìn Tuấn Khải lạnh lùng đáp.

"Không có gì, chúng tôi thật tâm muốn hai người vui vẻ." Mạn Nhu nhếch môi. Sau đó cũng chẳng muốn ở đây lâu thêm quay sang nhìn hai cô bạn mình nói: "Tớ cùng Tuấn Khải ra chỗ cha mẹ một lát."

"Được." Diệu An và Diễm Tinh đồng thời gật đầu.

Thẩm Tử Mặc và Chu Thiên Ân thấy mình không được hoan nghênh, cũng không có mặt dày muốn ở lại. Có điều đang trong lúc chuẩn bị nhấc chân rời đi, màn hình to đằng kia chiếu một đoạn video ngắn. Trong đoạn video đó là cuộc hoan ái của hai thân ảnh. Dù đã được làm mờ những bộ phận nhảy cảm nhưng gương mặt của cô gái và chàng trai lại vô cùng rõ ràng. Chính là hai vị quan trọng nhất trong buổi tiệc ngày hôm nay.


Tiếng ồn trong đại sảnh đột nhiên yên bặt, vì thế tiếng rên rỉ trầm thấp lại càng rõ ràng. Mà trong lúc này, một bàn tay ấm áp che đi đôi mắt sáng ngời của Diễm Tinh đang hướng lên phía màn hình lớn đằng kia, bên tai cô là tiếng nói trầm ổn: "Không nên nhìn."

Diễm Tinh nghe giọng điệu của Tần Phong, bỗng nhiên bật cười. Sau đó mắt cô nhắm lại thuận theo hắn gật đầu nói: "Ừ, em không nhìn."

Tần Phong cong môi, xoay mặt cô về phía mình lúc này mới bỏ bàn tay đang che đôi mắt của cô ra. Diễm Tinh nhìn thấy hắn, trong lòng giống như tìm được một chỗ dựa to lớn, cô ghé sát vào người Tần Phong nói: "Chỉ nhìn anh mà thôi."

Đôi mắt Tần Phong hiện lên ý cười, khóe môi cũng cong lên một đường cong nhẹ. Hắn không muốn đôi mắt cô vợ nhỏ của hắn bị những thứ kia làm ô uế. Lại nghe thấy tiếng rên rỉ kia, Tần Phong nhíu mày đang muốn ôm cô ra ngoài thì cuối cùng đoạn video kia cũng dừng lại. Dù mọi người đang tập trung vào video bên kia, góc của Tần Phong và Diễm Tinh đang đứng cũng là góc khuất. Nhưng vẫn có vài ánh mắt theo dõi từng cử chỉ của bọn họ. Đại khái như là ánh mắt của hai vị thiếu gia nhà họ Triệu và cha mẹ Triệu, đồng thời là ánh mắt chứa đựng lửa giận ngập trời của Quách Ngọc. Và cũng có một số ánh mắt của những vị khách khác nữa.

Quay lại với hai nhân vật chính trong đoạn video vừa rồi. Cả hai người đều không thể tin được nhìn lên màn hình. Còn chưa kịp lên tiếng giải thích, đoạn video lại được tiếp tục, nhưng lúc này cuộc hoan ái của họ đã xong rồi. Chàng trai và cô gái nằm ôm nhau trên giường, cô gái đó giọng nũng nịu hỏi: "Anh làm như vậy, lỡ để Mạn Nhu biết, cô ấy sẽ buồn lắm. Dù sao hiện tại hai người vẫn đang trong mối quan hệ yêu đương mà."

"Không sao. Cô ấy sẽ không biết được." Thẩm Tử Mặc cười nhẹ nói.

Lúc này hai vị trong câu chuyện kia đã chết sững. Còn cha mẹ Chu và cha mẹ Thẩm nhanh chóng sai người đi tắt đoạn video kia. Đoạn video này rất nhanh kết thúc sau câu nói kia của Thẩm Tử Mặc. Người ở đây đều quay sang nhìn Thẩm Tử Mặc với ánh mắt kì quái. Hóa ra Giản tiểu thư và Thẩm thiếu vì lý do này mới chia tay. Họ ngày xưa đã nghe nói Giản tiểu thư cùng Thẩm thiếu là thanh mai trúc mã, lớn lên cùng nhau, sau này có phát triển thành mối quan hệ kia. Nhưng không hiểu sao họ lại chia tay, Thẩm thiếu lấy Chu Thiên Ân, còn Giản tiểu thư vừa mới gặp tai nạn, may mắn còn sống sót. Còn nghĩ rằng họ vì không hợp mà chia tay, hóa ra là còn có chuyện như vậy. Luận gia thế, diện mạo, học thức không biết Giản tiểu thư hơn Chu Thiên Ân bao nhiêu lần, vậy mà vị thiếu gia này mắt mù không biết nhìn người. Nghĩ tới đây, mọi người đều không hẹn mà liếc nhìn Mạn Nhu, xem hiện tại cô có biểu cảm gì. Nhưng khiến mọi người bất ngờ là, cô một chút biểu cảm khác lạ cũng không có. Cô đang cười nói chuyện với Triệu nhị thiếu gia của Triệu gia, hoàn toàn không để ý tới trên màn hình kia đang phát cái gì. Triệu nhị thiếu ôm hờ vòng eo của cô, cúi thấp đầu nói gì đó bên tai cô khiến cô cười vui vẻ. Nhìn cảnh này mọi người ngay lập tức hiểu ra, à Giản tiểu thư và Triệu nhị thiếu hiện tại đã là một đôi rồi.

Chu Thiên Ân và Thẩm Tử Mặc sắc mặt trắng bệch, tay Thẩm Tử Mặc nắm lại thành quyền. Nếu đây không phải đang ở bữa tiệc thì rất có thể hắn ta đã phát điên lên rồi. Ngay sau đó một giọng nói ngọt ngào len vào tai hai người bọn họ: "Hóa ra hai người làm chuyện như vậy sau lưng Nhu Nhi. Uổng công ngày đó Nhu Nhi tin tưởng anh như vậy."


Người lên tiếng là Diễm Tinh. Giọng nói cô mang theo khinh bỉ cùng chán ghét vô cùng. Cô cũng không thèm giấu diếm bất mãn của mình. Chu Thiên Ân bị động vào trúng chỗ đau, cô ta kìm không được giơ tay lên muốn đánh Diễm Tinh. Nhưng bàn tay chưa kịp thả xuống đã bị một ánh mắt bức hạ xuống.

Tần Phong ánh mắt sắc bén nhìn Chu Thiên Ân, bá khí tỏa ra khiến những người xung quanh cảm thấy khiếp sợ. Mà Chu Thiên Ân đứng mũi chịu sào, vào khoảnh khắc chạm vào độ mắt sâu không thấy đáy kia, chân cô ta mềm nhũn.

"Chu tiểu thư định làm gì vậy?" Tần Phong không nhanh không chậm mở miệng.

Cả người Chu Thiên Ân bị Tần Phong dọa cho sợ đến run cầm cập. Nếu không phải có cha mẹ Chu nhanh chóng đi tới đỡ lấy cô ta, nói không chừng Chu Thiên Ân đã sớm ngã xuống đất.

"Xin lỗi, thật xin lỗi Tần thiếu. Con gái tôi hôm nay cả ngày mệt mỏi, nên đầu óc có chút đần độn. Nếu đắc tội gì với Tần thiếu, tôi ở đây thay nó bồi tội." Cha Chu liếc mắt nhìn Chu Thiên Ân một cái rồi nhanh chóng hướng Tần Phong xin lỗi.

Sau đó ông nói với Thẩm Tử Mặc và Chu Thiên Ân: "Hai đứa mệt rồi, còn không mau vào trong nghỉ ngơi."

Thẩm Tử Mặc hoàn hồn gật đầu nói "Vâng." một tiếng sau đó kéo Chu Thiên Ân vào bên trong. Nhưng vừa đi được mấy bước, màn lớn hình lại chiếu một đoạn video khác. Lần này vẫn là hình ảnh một người đàn ông và một người phụ nữ dây dưa, nhưng quần áo trên người vẫn còn. Có điều nhân vật nam chính trong đoạn video đó không phải Thẩn Tử Mặc nữa mà là một chàng trai nhà giàu mới nổi. Ở đây mọi người cũng có ấn tượng với người này, anh ta thường hay xuất hiện bên cạnh Chu tiểu thư.

"Ân Ân, hay em bỏ Thẩm Tử Mặc kia theo anh đi." Giọng người đàn ông mang đầy dục vọng vang lên.

"Không được. Nhà Thẩm Tử Mặc rất tốt, em nhất định phải vào làm thiếu phu nhân nhà họ Thẩm. Sau đó, không phải em sẽ có thật nhiều tiền hơn nuôi anh hay sao?" Chu Thiên Ân hai má đỏ ửng cười hôn lên môi người đó một cái. Đoạn video cũng tới đây là kết thúc.

Trùng Sinh: Hào Môn Đại Tiểu Thư
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Trùng Sinh: Hào Môn Đại Tiểu Thư Truyện Trùng Sinh: Hào Môn Đại Tiểu Thư Story Chương 117
9.5/10 từ 27 lượt.
loading...