Trùng Sinh Chi Hệ Thống Tự Cứu Của Nhân Vật Phản Diện
Chương 70: Nhiệm vụ thất bại 1
Nhạc Thanh Nguyên nói: “Trúc Chi Lang vì bảo vệ chủ, bị thuật thiên kiếp giáng tội của sư tôn ta đánh trúng chính diện, chịu chú thuật, quay về nguyên hình, biến thành dáng vẻ người không ra người xà không ra xà, lập tức trốn đi. Thiên Lang Quân mới bị trấn áp dưới chân núi Bạch Lộ.”
Thì ra hình thái xà nam trong động lộ chi của Trúc Chi Lang khi đó là bị một đòn thiên lôi oanh đỉnh của vị phong chủ đời trước Khung Đỉnh Phong đánh thành như vậy, theo cái tính dở người ân oán rõ ràng, có thù tất báo của y… Thẩm Thanh Thu còn chưa kịp nghĩ tiếp, hệ thống đã đing đang gửi thông báo nhắc nhở:
nhiệm vụ tuyên bố! Thỉnh hiệp trợ “Lạc Băng Hà” hoàn thành mục tiêu nhánh Chiêu Hoa Tự: Chỉ số chính diện đề cao không dưới 200 điểm!
Chỉ số chính diện?
Ồ ồ ồ! Thẩm Thanh Thu bừng tỉnh đại ngộ, rốt cuộc nhớ ra Chiêu Hoa Tự có tình tiết gì!
Tới đây không thể không nhắc tới cha của Sa Hoa Linh – Cửu Trùng Quân.
Vị quý tộc ma giới không may này, sau khi bị con gái mình hãm hại đẩy ra ngoài, lưu lạc một thời gian ngắn ở Nam Cương, tụ tập một đám ô hợp, mong được Đông Sơn tái khởi, tìm Lạc Băng Hà báo thù rửa hận. Nhưng gặp hào quang nam chính kim thân không hỏng, cả đời này lão đừng hòng có thể hoàn thành bất cứ cái nào trong hai nguyện vọng tốt đẹp kia…
Kế hoạch của Cửu Trùng Quân nhiều lần bị hỏng, đương nhiên trong lòng uất ức. Uất ức thì làm gì?
Đương nhiên là tìm người khác trút!
Vì thế, “người khác” này, chính là Chiêu Hoa Tự…
Hành vi này, cũng giống như lúc trước Sa Hoa Linh tấn công Khung Đỉnh Phong, hiệu quả vi diệu như nhau. Rõ là không biết trời cao đất rộng, vội vàng tìm đường chết. Lúc ấy Thẩm Viên đọc sách đã ném đá, không hổ là cha con ruột, đường về của tư duy não bộ cũng kỳ cục như nhau.
Bởi vì Cửu Trùng Quân phái một đống tạp binh tạp tướng đến vùng phụ cận Chiêu Hoa Tự làm phiền dân chúng và nhà sư. Nguyên tác, nguyên nhân họp của Chiêu Hoa Tự không phải để đối phó Thiên Lang Quân, mà là để xử lý vị Ma tộc tinh thần sa sút muốn tạo cảm giác tồn tại này.
Có điều, mục đích họp không quan trọng, quan trọng là, Chiêu Hoa Tự, đích xác là một tình tiết khiến Lạc Băng Hà cày giá trị chính diện.
Thủ hạ Cửu Trọng Quân trộn lẫn vào đám người nhân cơ hội gây sự, muốn “cho đám lừa ngốc này biết mùi” (nguyên văn), nhưng họ mới gây sự được vài giây, đã bị Lạc Băng Hà hoành tráng áp chế. Tình tiết phát triển như thế, giá trị chính diện cũng phải tăng ít nhiều. Ít nhất có thể từ “tội ác tày trời” biến thành “nửa chính nửa tà”.
Thẩm Thanh Thu bất động thanh sắc, đồng tử di chuyển, quả nhiên ở trong đám người, phát hiện một “người” vẻ mặt không đúng lắm.
Rất tốt, đạo cụ đều chuẩn bị sẵn rồi!
Ba đạo cô xinh đẹp vốn cũng là nhân vật quan trọng của đoạn này, có hậu cung nội ứng ngoại hợp, hiệu suất cày giá trị chính diện đương nhiên rất cao. Nhưng mà, hiện tại các nàng đã biến thành quần chúng vây xem không hơn không kém.
Kết luận: Cho nên chính là lại cắt đất diễn của nữ chính cho ông đây ràu đúng không? [tay vẫy bái bai]
Vô Vọng nghiêm nghị nói: “Trong mộng cảnh kia, Thiên Lang Quân dựa vào thân thể tái tạo, huyết tẩy nhân giới, khiến sinh linh đồ thán. Lão nạp cho rằng, đây là gã thị uy với chúng ta, cũng là điềm báo gã sẽ báo thù trận chiến núi Bạch Lộ.”
Có người nói: “Nếu thân thể nguyên bản của Thiên Lang Quân đã tổn hại, cho dù gã muốn báo thù cũng không đến nỗi đáng sợ đi?”
Vô Vọng nói: “Tuyệt đối không thể khinh thường Thiên Lang Quân. Gã là người thừa kế của hệ máu thiên ma cực mạnh được Ma tộc công nhận, trước nay chưa từng có ngoại lệ. Huống hồ, dưới tay gã ngoại trừ vị tướng có năng lực là Trúc Chi Lang, còn có một đứa con trai.”
Mọi người đều chú đầu ghé tai: “Tô Tịch Nhan còn có con với gã?”
“Là ai?”
Có người còn chú tâm vào điểm đặc biệt, cân nhắc tới cả việc sinh sản khác loài: “Người và Ma tộc thật sự có thể có con?”
“Vẻ ngoài cũng không khác là mấy, có lẽ là có được.”
Vô Vọng nói: “Người này, chư vị cũng hết sức quen thuộc. Chính là người vừa đề cập tới, chiếm Huyễn Hoa Cung làm sào huyệt, Lạc Băng Hà!”
Câu kia vừa nói ra, tiếng thì thào trong điện nháy mắt trở nên ồn ào.
Liễu Thanh Ca cũng ngẩn ra, hiếm thấy mà mở miệng ở chốn công cộng: “Lạc Băng Hà là hậu nhân của Thiên Lang Quân?”
Thẩm Thanh Thu không nhịn được lặng lẽ quan sát Lạc Băng Hà.
Lúc mới đầu, Lạc Băng Hà nghe nghe, còn có tâm tư trêu đùa, càng nghe tiếp, càng nghiêm túc. Giờ phút này, nụ cười đã hoàn toàn biến mất, mặt xem ra cũng có chút tái nhợt. Chỉ có một đôi mắt sáng đến mức phát lạnh, đồng tử như có băng nhọn.
Nhạc Thanh Nguyên chầm chậm đặt các ngón tay lên Huyền Túc Kiếm nói: “Ta và Tô Tịch Nhan từng gặp mặt một lần ở Tiên Minh Đại Hội mấy năm trước, tướng mạo Lạc Băng Hà và mẫu thân có bảy phân tương tự. Ban đầu cũng cho rằng chỉ là trùng hợp, dù sao trên đời này người dung mạo tương tự, số lượng không ít, nhưng nếu y còn có một nửa huyết thống thiên ma máu, cái này bất luận thế nào cũng không phải trùng hợp.”
Một lão đạo sĩ của Thiên Nhất Quan kinh nghi bất định: “Lão cung chủ nhốt Tô Tịch Nhan ở Huyễn Hoa Cung, đã tra xét, phát hiện nàng mang bầu. Cái này ta nhớ, nhưng ta còn nhớ, đứa nhỏ này bị phá rồi.”
... What the?!
Da đầu Thẩm Thanh Thu tê dại.
Đây là gì.
Đây là gì!!!
Hình như nghe được cái gì kinh hoàng lắm?!
Cái tên của Bá Khí tông lại chen miệng: “Nghe nói Tô Tịch Nhan này vô cùng ái mộ si mê Thiên Lang Quân, sao đành lòng phá bỏ cốt nhục trong bụng?
Vô Vọng nói: “Đúng vậy, mới đầu lão cung chủ vừa đấm vừa xoa, nàng cũng không chịu nghe lệnh. Nhưng nếu như, Thiên Lang Quân và Lạc Băng Hà, chỉ có thể chọn một trong hai?”
# Ông xã và con trai, rốt cuộc chọn ai? #
Thẩm Thanh Thu không ngờ, còn có thể có loại trắc nghiệm giữ lớn hay giữ nhỏ kiểu này.
Vô Vọng nói: “Trong lúc Tô Tịch Nhan bị giam ở thủy lao, biết được Thiên Lang Quân sắp bị vây ở núi Bạch Lộ. Lão cung chủ nói với nàng, nếu chịu uống thuốc, thì có thể thả nàng đi gặp Thiên Lang Quân. Tô Tịch Nhan đành khuất phục, chủ động uống thuốc.”
Lạc Băng Hà mặt không biểu cảm, ngón tay lại khẽ giật vài cái. Dường như là vô ý thức.
Ngay bên cạnh chỗ hai người họ đứng, có người nói nhỏ: “Cho dù là để mật báo cho Thiên Lang Quân, cô gái này không khỏi cũng...”
“Một là đứa nhỏ chưa ra đời, một là ái lang, cân nhắc hai cái, đương nhiên là tính mạng của Thiên Lang Quân quan trọng hơn.”
Gã của Bá Khí tông đột nhiên nói: “Chậm đã. Nói như vậy, Tô Tịch Nhan uống thuốc, các người lại vẫn vây công Thiên Lang Quân?”
Bỗng nhiên, cả đại điện lặng ngắt như tờ.
Người đó hoàn toàn không phát giác ra, nói tiếp: “Ta chỉ hỏi thôi. Có điều, đây không phải là lừa gạt một tiểu cô nương sao?”
Vị nhân huynh này tuy rằng mỗi lần đều KY, nhưng cuối cùng cũng có một lần KY có lý.
(KY: viết tắt của cụm tiếng Nhật kuuki ga yomenai, ý là không có mắt nhìn, phát ngôn không thích hợp hoàn cảnh)
Đánh vỡ sự trầm mặc ngắn ngủi này vẫn là Vô Vọng.
Lông mi trắng của ông dựng thẳng, chắp tay nói: “Nghiệt chủng tư thông với Ma tộc, sao có thể giữ lại? Nếu có thể bỏ nghiệt thai này, thủ đoạn gì cũng không quá đáng! Chỉ hận ma đầu kia sinh mệnh cường thịnh, dù là uống thuốc, dường như cũng không thể bỏ thai nhi. Cũng may, năm đó Tô Tịch Nhan chung quy không thể kịp thời báo tin cho Thiên Lang Quân.”
Đoạn này nói rất hiên ngang lẫm liệt, lập tức có người vỗ tay lớn tiếng trầm trồ khen ngợi. Vô Trần đại sư mặt lộ vẻ không đành lòng, chắp tay trước ngực, niệm kinh Phật.
Không phải không có ai cảm thấy như thế là tàn nhẫn, nhưng nghe xong những lời Vô Vọng mới nói, lại nghĩ nghĩ, thai nhi trong bụng kia là Lạc Băng Hà, có gì đáng đồng tình đâu? Vì thế, cũng khen ngợi ủng hộ theo.
Lạc Băng Hà rũ xuống mi mắt, giống như đang nghe, lại giống như xuất thần. Hình dáng vốn đang từ từ mềm hóa lại một lần nữa trở nên lạnh như băng.
Những người trong Đại Hùng bảo điện này, đang vì việc y không chết mà nghiến răng nghiến lợi, vì tưởng tượng ra cảnh y chết mà trầm trồ hoan hô, y lại giống như một câu cũng không nghe được.
Dự cảm chẳng lành trong lòng Thẩm Thanh Thu càng ngày càng đậm.
Cái chỗ này vốn phải phát triển như vầy: Đám chưởng môn nghiêm túc thương nghị làm thế nào đối phó Thiên Lang Quân → đột nhiên xuất hiện Ma tộc khiêu khích quấy rối → Lạc Băng Hà một mình đấu Ma tộc cày giá trị chính diện và độ hảo cảm.
Nhưng bởi vì vài câu tám nhảm của đám nhân sĩ, moi ra thân thế của Lạc Băng Hà, làm cho trọng điểm bị lệch.
Nhìn Lạc Băng Hà chẳng nói một tiếng, hiện giờ hắn có hơi hối hận.
Có lẽ, nhiệm vụ Chiêu Hoa Tự này, không nên nhận.
Vô Trần đại sư thở dài nói: “Kỳ thật cần gì phải nói như vậy? Nếu không phải vạn bất đắc dĩ, làm gì có mẫu thân nào chịu phá bỏ con của mình? Tô thí chủ lưu lạc bên ngoài, lão cung chủ không hết nhớ thương đồ đệ, phái người tìm kiếm không ngừng, cuối cùng vẫn không thấy bóng dáng...”
Vô Vọng trách mắng: “Sư đệ chớ từ bi lầm chỗ, ở Kim Lan Thành đệ bị hại tới nông nỗi này, phải hiểu Ma tộc hiểm ác biết bao. Hai cha con này mưu đồ đã lâu, liên thủ ngóc đầu trở lại, mưu đồ giết chết chúng ta. Dung túng chúng không phải nhân từ, mà là lòng dạ đàn bà, kết cục còn thảm hơn so với trong mộng cảnh!”
Vô Vọng hòa thượng tu vi dù cao, lệ khí lại quá nặng, ngoại trừ đầu không có tóc, còn lại trên người không có mấy phật tính. Không nên cầm pháp trượng, nên cầm búa thì hơn. Vô Trần tuy rằng công lực thường thường, lại từ bi ôn hòa, càng đảm đương được hai chữ “đại sư”, dù bị trách cứ cũng không đổi sắc mặc, lại càng không sửa lời: “Chủ mưu liên thủ, điều này… cũng chưa chắc đi?”
Hai vị phương trượng Chiêu Hoa Tự bên này còn chưa tranh cãi rõ ràng, Nhạc Thanh Nguyên đã đột ngột nói: “Bất luận họ liên thủ hay không, có một điểm khẳng định được. Lạc Băng Hà cũng không phải hạng lương thiện.”
Y cao giọng: “Thanh Thu, còn không ra?”
Thẩm Thanh Thu dựng lông khắp lưng. Lề mề vài giây, mới chầm chậm bước ra.
Hắn có một cảm giác là học sinh tiểu học lên lớp bị thầy giáo chỉ đích danh phê bình, dưới da mặt hơi cay, có điều cũng may da mặt dày, bình thản ung dung, cúi người hành lễ: “Chưởng môn sư huynh.”
Nếu đã chú ý tới hắn, vị bên cạnh hắn kia cũng không giấu được. Lúc này có người kinh hô: “Lạc Băng Hà! Là Lạc Băng Hà!”
“Thật sự là y! Khi nào thì trà trộn vào?!”
“Thẩm Thanh Thu cũng có mặt. Hắn chưa chết thật à?!”
“Lúc trước ở Hoa Nguyệt Thành, ta tận mắt thấy hắn tự bạo mà…”
Những thanh âm này phần lớn nghe như thấy ma, trong đó có vài giọng nữ mềm mại, chính là ba đạo cô xinh đẹp của Thiên Nhất Quan. Ba người nhanh chóng nắm lấy tay nhau, mặt nổi lên vẻ ửng đỏ mất tự nhiên. Kỳ lạ chính là, sự đỏ ửng này hình như còn là do Thẩm Thanh Thu gây ra…
Nhạc Thanh Nguyên ngồi nhìn hắn, thản nhiên hỏi: “Mấy ngày nay, nghịch đủ rồi?”
Nhạc Thanh Nguyên chưa từng dùng thái độ nghiêm khắc như vậy để nói chuyện với hắn. Trình độ của từ “nghịch” này, tương đương với đánh bằng roi. Xem ra vừa rồi Liễu Thanh Ca nói xấu hắn không ít.
Thẩm Thanh Thu thề một ngày nào đó phải đem Thừa Loan trộm tới chặt hết thịt chân giò của phòng bếp mười hai đỉnh, chặt đến mức kiếm sáng bóng mỡ mới thôi.
Quay về với tình tiết! Quay về với tình tiết được không! Các người làm ơn quan ngại sâu sắc tới cái tên Ma tộc lẫn vào trong chùa được không!
Thế này còn cày giá trị chính diện kiểu gì!
Hắn đang muốn động tay động chân, để những người xung quanh chú ý tới chỗ dị thường của những đệ tử giả ngụy trang thành đệ tử mấy phái nhỏ, pháp trượng của Vô Vọng đã đập mạnh xuống đất, cười lạnh nói: “Lạc Băng Hà, chính ngươi đưa đến tận cửa, cũng bớt việc. Không bằng nói thẳng, Thiên Lang Quân tính khi nào thực hiện hành vi trong mộng cảnh?”
Lạc Băng Hà lạnh lùng nói: “Đó là việc gã muốn làm, liên quan gì đến ta.”
Người bên cạnh thở phì phò: “Các ngươi là cha con, ngươi nói không liên quan gì?”
Lạc Băng Hà hờ hững nói: “Gã không phải cha ta.”
Vô Vọng nói: “Bằng chứng rõ ràng, còn muốn giảo biện, chẳng có ý nghĩa gì nữa.”
Lạc Băng Hà lắc lắc đầu, không biết đang chấp nhất cái gì, chỉ lặp lại: “Gã không phải cha ta.”
Vô Vọng hừ nói: “Thật là tai họa ngàn năm, nếu lúc trước Tô Tịch Nhan diệt trừ ngươi, thì đã sạch sẽ rồi!”
Lời này không khỏi ác độc. Hô hấp của Lạc Băng Hà giống như đình trệ trong chớp mắt, đáy mắt ẩn ẩn huyết sắc, Thẩm Thanh Thu chẳng nghĩ được nhiều, nắm lấy tay y.
Liễu Thanh Ca ôm tay đứng sau lưng Nhạc Thanh Nguyên, nhìn hắn trước mặt quần chúng nắm tay Lạc Băng Hà, trán có gân xanh nảy lên: “Này!”
Khi Liễu Thanh Ca tức giận, lại không muốn nhiều lời, thì sẽ kêu một tiếng này, hoàn toàn không có sức uy hiếp, Thẩm Thanh Thu trực tiếp bơ đẹp. Nếu Lạc Băng Hà phát tác vào lúc này, cũng không vui đâu. Đừng nói đến vấn đề giá trị chính diện có tăng được không, mấu chốt là, phó bản Chiêu Hoa Tự, không dễ đánh.
Dùng linh lực, ở đây mấy trăm người cùng nhau lấy linh lực đánh một mình y, quá dữ; Dùng ma khí, nơi này là Chiêu Hoa Tự toàn cao thủ kết giới, am hiểu nhất chính là phong ấn ma quái. Cứ đánh cứng, chỉ số thông minh có lẽ sẽ rớt đến mức ngang bằng cha con nữ phụ bị cắt đất diễn kia.
Lạc Băng Hà lạnh như băng nói: “Tô Tịch Nhan là ai? Mẫu thân của ta chỉ là một phụ nữ giặt quần áo.”
Thẩm Thanh Thu thấp giọng nói: “Lời Vô Vọng thuật lại không thật, lão cung chủ là ai ngươi rõ hơn cả, hai người này đã phóng tác chuyện xưa, độ đáng tin còn phải bàn lại. Tạm thời quên sạch đi!”
Hắn dùng giọng giáo huấn đồ đệ, cố hết sức bình tĩnh khách quan. Lạc Băng Hà nắm lấy một cánh tay của hắn, như đang chứng thực, hoặc chứng thực bản thân: “Sư tôn, Thiên Lang Quân không phải cha ta. Ta không cần phụ thân.”
Thẩm Thanh Thu không biết nên nói cái gì, chỉ có thể nắm chặt tay y, ý bảo y ổn định trước đã.
Nguyên bản, thân thế của Lạc Băng Hà cũng không bị vạch trần chi tiết đến vậy, cho nên Thẩm Thanh Thu không thể phán đoán chuyện này có bao nhiêu đả kích với Lạc Băng Hà, nhưng chỉ sợ không phải vài câu an ủi vài cái vỗ đầu là có thể giải quyết được.
Mong đợi và ảo tưởng mỏng manh tích tụ bấy lâu đều bị đập nát không chút lưu tình. Cha không cha, con không con, nửa chữ không nhắc tới, ở trong thánh lăng cũng không nương tay chút nào. Mẫu thân lại đưa ra lựa chọn rõ ràng. Tuy là gian nan, nhưng chung quy vẫn đã lựa chọn.
Lạc Băng Hà, không được những người thân nhất cần đến.
Thẩm Thanh Thu chỉ lo thổn thức, lại quên mất một định luật cứng như thép trong Cuồng ngạo tiên ma đồ
Định luật này còn là chính hắn tổng kết ra:
Mỗi lần chịu đả kích, trải nghiệm ác ý của thế giới này, trình độ hắc hóa của nam chính, đều sẽ tự động nâng cao một bậc...
Trùng Sinh Chi Hệ Thống Tự Cứu Của Nhân Vật Phản Diện
Thì ra hình thái xà nam trong động lộ chi của Trúc Chi Lang khi đó là bị một đòn thiên lôi oanh đỉnh của vị phong chủ đời trước Khung Đỉnh Phong đánh thành như vậy, theo cái tính dở người ân oán rõ ràng, có thù tất báo của y… Thẩm Thanh Thu còn chưa kịp nghĩ tiếp, hệ thống đã đing đang gửi thông báo nhắc nhở:
nhiệm vụ tuyên bố! Thỉnh hiệp trợ “Lạc Băng Hà” hoàn thành mục tiêu nhánh Chiêu Hoa Tự: Chỉ số chính diện đề cao không dưới 200 điểm!
Chỉ số chính diện?
Ồ ồ ồ! Thẩm Thanh Thu bừng tỉnh đại ngộ, rốt cuộc nhớ ra Chiêu Hoa Tự có tình tiết gì!
Tới đây không thể không nhắc tới cha của Sa Hoa Linh – Cửu Trùng Quân.
Vị quý tộc ma giới không may này, sau khi bị con gái mình hãm hại đẩy ra ngoài, lưu lạc một thời gian ngắn ở Nam Cương, tụ tập một đám ô hợp, mong được Đông Sơn tái khởi, tìm Lạc Băng Hà báo thù rửa hận. Nhưng gặp hào quang nam chính kim thân không hỏng, cả đời này lão đừng hòng có thể hoàn thành bất cứ cái nào trong hai nguyện vọng tốt đẹp kia…
Kế hoạch của Cửu Trùng Quân nhiều lần bị hỏng, đương nhiên trong lòng uất ức. Uất ức thì làm gì?
Đương nhiên là tìm người khác trút!
Vì thế, “người khác” này, chính là Chiêu Hoa Tự…
Hành vi này, cũng giống như lúc trước Sa Hoa Linh tấn công Khung Đỉnh Phong, hiệu quả vi diệu như nhau. Rõ là không biết trời cao đất rộng, vội vàng tìm đường chết. Lúc ấy Thẩm Viên đọc sách đã ném đá, không hổ là cha con ruột, đường về của tư duy não bộ cũng kỳ cục như nhau.
Bởi vì Cửu Trùng Quân phái một đống tạp binh tạp tướng đến vùng phụ cận Chiêu Hoa Tự làm phiền dân chúng và nhà sư. Nguyên tác, nguyên nhân họp của Chiêu Hoa Tự không phải để đối phó Thiên Lang Quân, mà là để xử lý vị Ma tộc tinh thần sa sút muốn tạo cảm giác tồn tại này.
Có điều, mục đích họp không quan trọng, quan trọng là, Chiêu Hoa Tự, đích xác là một tình tiết khiến Lạc Băng Hà cày giá trị chính diện.
Thủ hạ Cửu Trọng Quân trộn lẫn vào đám người nhân cơ hội gây sự, muốn “cho đám lừa ngốc này biết mùi” (nguyên văn), nhưng họ mới gây sự được vài giây, đã bị Lạc Băng Hà hoành tráng áp chế. Tình tiết phát triển như thế, giá trị chính diện cũng phải tăng ít nhiều. Ít nhất có thể từ “tội ác tày trời” biến thành “nửa chính nửa tà”.
Thẩm Thanh Thu bất động thanh sắc, đồng tử di chuyển, quả nhiên ở trong đám người, phát hiện một “người” vẻ mặt không đúng lắm.
Rất tốt, đạo cụ đều chuẩn bị sẵn rồi!
Ba đạo cô xinh đẹp vốn cũng là nhân vật quan trọng của đoạn này, có hậu cung nội ứng ngoại hợp, hiệu suất cày giá trị chính diện đương nhiên rất cao. Nhưng mà, hiện tại các nàng đã biến thành quần chúng vây xem không hơn không kém.
Kết luận: Cho nên chính là lại cắt đất diễn của nữ chính cho ông đây ràu đúng không? [tay vẫy bái bai]
Vô Vọng nghiêm nghị nói: “Trong mộng cảnh kia, Thiên Lang Quân dựa vào thân thể tái tạo, huyết tẩy nhân giới, khiến sinh linh đồ thán. Lão nạp cho rằng, đây là gã thị uy với chúng ta, cũng là điềm báo gã sẽ báo thù trận chiến núi Bạch Lộ.”
Có người nói: “Nếu thân thể nguyên bản của Thiên Lang Quân đã tổn hại, cho dù gã muốn báo thù cũng không đến nỗi đáng sợ đi?”
Vô Vọng nói: “Tuyệt đối không thể khinh thường Thiên Lang Quân. Gã là người thừa kế của hệ máu thiên ma cực mạnh được Ma tộc công nhận, trước nay chưa từng có ngoại lệ. Huống hồ, dưới tay gã ngoại trừ vị tướng có năng lực là Trúc Chi Lang, còn có một đứa con trai.”
Mọi người đều chú đầu ghé tai: “Tô Tịch Nhan còn có con với gã?”
“Là ai?”
Có người còn chú tâm vào điểm đặc biệt, cân nhắc tới cả việc sinh sản khác loài: “Người và Ma tộc thật sự có thể có con?”
“Vẻ ngoài cũng không khác là mấy, có lẽ là có được.”
Vô Vọng nói: “Người này, chư vị cũng hết sức quen thuộc. Chính là người vừa đề cập tới, chiếm Huyễn Hoa Cung làm sào huyệt, Lạc Băng Hà!”
Câu kia vừa nói ra, tiếng thì thào trong điện nháy mắt trở nên ồn ào.
Liễu Thanh Ca cũng ngẩn ra, hiếm thấy mà mở miệng ở chốn công cộng: “Lạc Băng Hà là hậu nhân của Thiên Lang Quân?”
Thẩm Thanh Thu không nhịn được lặng lẽ quan sát Lạc Băng Hà.
Lúc mới đầu, Lạc Băng Hà nghe nghe, còn có tâm tư trêu đùa, càng nghe tiếp, càng nghiêm túc. Giờ phút này, nụ cười đã hoàn toàn biến mất, mặt xem ra cũng có chút tái nhợt. Chỉ có một đôi mắt sáng đến mức phát lạnh, đồng tử như có băng nhọn.
Nhạc Thanh Nguyên chầm chậm đặt các ngón tay lên Huyền Túc Kiếm nói: “Ta và Tô Tịch Nhan từng gặp mặt một lần ở Tiên Minh Đại Hội mấy năm trước, tướng mạo Lạc Băng Hà và mẫu thân có bảy phân tương tự. Ban đầu cũng cho rằng chỉ là trùng hợp, dù sao trên đời này người dung mạo tương tự, số lượng không ít, nhưng nếu y còn có một nửa huyết thống thiên ma máu, cái này bất luận thế nào cũng không phải trùng hợp.”
Một lão đạo sĩ của Thiên Nhất Quan kinh nghi bất định: “Lão cung chủ nhốt Tô Tịch Nhan ở Huyễn Hoa Cung, đã tra xét, phát hiện nàng mang bầu. Cái này ta nhớ, nhưng ta còn nhớ, đứa nhỏ này bị phá rồi.”
... What the?!
Da đầu Thẩm Thanh Thu tê dại.
Đây là gì.
Đây là gì!!!
Hình như nghe được cái gì kinh hoàng lắm?!
Cái tên của Bá Khí tông lại chen miệng: “Nghe nói Tô Tịch Nhan này vô cùng ái mộ si mê Thiên Lang Quân, sao đành lòng phá bỏ cốt nhục trong bụng?
Vô Vọng nói: “Đúng vậy, mới đầu lão cung chủ vừa đấm vừa xoa, nàng cũng không chịu nghe lệnh. Nhưng nếu như, Thiên Lang Quân và Lạc Băng Hà, chỉ có thể chọn một trong hai?”
# Ông xã và con trai, rốt cuộc chọn ai? #
Thẩm Thanh Thu không ngờ, còn có thể có loại trắc nghiệm giữ lớn hay giữ nhỏ kiểu này.
Vô Vọng nói: “Trong lúc Tô Tịch Nhan bị giam ở thủy lao, biết được Thiên Lang Quân sắp bị vây ở núi Bạch Lộ. Lão cung chủ nói với nàng, nếu chịu uống thuốc, thì có thể thả nàng đi gặp Thiên Lang Quân. Tô Tịch Nhan đành khuất phục, chủ động uống thuốc.”
Lạc Băng Hà mặt không biểu cảm, ngón tay lại khẽ giật vài cái. Dường như là vô ý thức.
Ngay bên cạnh chỗ hai người họ đứng, có người nói nhỏ: “Cho dù là để mật báo cho Thiên Lang Quân, cô gái này không khỏi cũng...”
“Một là đứa nhỏ chưa ra đời, một là ái lang, cân nhắc hai cái, đương nhiên là tính mạng của Thiên Lang Quân quan trọng hơn.”
Gã của Bá Khí tông đột nhiên nói: “Chậm đã. Nói như vậy, Tô Tịch Nhan uống thuốc, các người lại vẫn vây công Thiên Lang Quân?”
Bỗng nhiên, cả đại điện lặng ngắt như tờ.
Người đó hoàn toàn không phát giác ra, nói tiếp: “Ta chỉ hỏi thôi. Có điều, đây không phải là lừa gạt một tiểu cô nương sao?”
Vị nhân huynh này tuy rằng mỗi lần đều KY, nhưng cuối cùng cũng có một lần KY có lý.
(KY: viết tắt của cụm tiếng Nhật kuuki ga yomenai, ý là không có mắt nhìn, phát ngôn không thích hợp hoàn cảnh)
Đánh vỡ sự trầm mặc ngắn ngủi này vẫn là Vô Vọng.
Lông mi trắng của ông dựng thẳng, chắp tay nói: “Nghiệt chủng tư thông với Ma tộc, sao có thể giữ lại? Nếu có thể bỏ nghiệt thai này, thủ đoạn gì cũng không quá đáng! Chỉ hận ma đầu kia sinh mệnh cường thịnh, dù là uống thuốc, dường như cũng không thể bỏ thai nhi. Cũng may, năm đó Tô Tịch Nhan chung quy không thể kịp thời báo tin cho Thiên Lang Quân.”
Đoạn này nói rất hiên ngang lẫm liệt, lập tức có người vỗ tay lớn tiếng trầm trồ khen ngợi. Vô Trần đại sư mặt lộ vẻ không đành lòng, chắp tay trước ngực, niệm kinh Phật.
Không phải không có ai cảm thấy như thế là tàn nhẫn, nhưng nghe xong những lời Vô Vọng mới nói, lại nghĩ nghĩ, thai nhi trong bụng kia là Lạc Băng Hà, có gì đáng đồng tình đâu? Vì thế, cũng khen ngợi ủng hộ theo.
Lạc Băng Hà rũ xuống mi mắt, giống như đang nghe, lại giống như xuất thần. Hình dáng vốn đang từ từ mềm hóa lại một lần nữa trở nên lạnh như băng.
Những người trong Đại Hùng bảo điện này, đang vì việc y không chết mà nghiến răng nghiến lợi, vì tưởng tượng ra cảnh y chết mà trầm trồ hoan hô, y lại giống như một câu cũng không nghe được.
Dự cảm chẳng lành trong lòng Thẩm Thanh Thu càng ngày càng đậm.
Cái chỗ này vốn phải phát triển như vầy: Đám chưởng môn nghiêm túc thương nghị làm thế nào đối phó Thiên Lang Quân → đột nhiên xuất hiện Ma tộc khiêu khích quấy rối → Lạc Băng Hà một mình đấu Ma tộc cày giá trị chính diện và độ hảo cảm.
Nhưng bởi vì vài câu tám nhảm của đám nhân sĩ, moi ra thân thế của Lạc Băng Hà, làm cho trọng điểm bị lệch.
Nhìn Lạc Băng Hà chẳng nói một tiếng, hiện giờ hắn có hơi hối hận.
Có lẽ, nhiệm vụ Chiêu Hoa Tự này, không nên nhận.
Vô Trần đại sư thở dài nói: “Kỳ thật cần gì phải nói như vậy? Nếu không phải vạn bất đắc dĩ, làm gì có mẫu thân nào chịu phá bỏ con của mình? Tô thí chủ lưu lạc bên ngoài, lão cung chủ không hết nhớ thương đồ đệ, phái người tìm kiếm không ngừng, cuối cùng vẫn không thấy bóng dáng...”
Vô Vọng trách mắng: “Sư đệ chớ từ bi lầm chỗ, ở Kim Lan Thành đệ bị hại tới nông nỗi này, phải hiểu Ma tộc hiểm ác biết bao. Hai cha con này mưu đồ đã lâu, liên thủ ngóc đầu trở lại, mưu đồ giết chết chúng ta. Dung túng chúng không phải nhân từ, mà là lòng dạ đàn bà, kết cục còn thảm hơn so với trong mộng cảnh!”
Vô Vọng hòa thượng tu vi dù cao, lệ khí lại quá nặng, ngoại trừ đầu không có tóc, còn lại trên người không có mấy phật tính. Không nên cầm pháp trượng, nên cầm búa thì hơn. Vô Trần tuy rằng công lực thường thường, lại từ bi ôn hòa, càng đảm đương được hai chữ “đại sư”, dù bị trách cứ cũng không đổi sắc mặc, lại càng không sửa lời: “Chủ mưu liên thủ, điều này… cũng chưa chắc đi?”
Hai vị phương trượng Chiêu Hoa Tự bên này còn chưa tranh cãi rõ ràng, Nhạc Thanh Nguyên đã đột ngột nói: “Bất luận họ liên thủ hay không, có một điểm khẳng định được. Lạc Băng Hà cũng không phải hạng lương thiện.”
Y cao giọng: “Thanh Thu, còn không ra?”
Thẩm Thanh Thu dựng lông khắp lưng. Lề mề vài giây, mới chầm chậm bước ra.
Hắn có một cảm giác là học sinh tiểu học lên lớp bị thầy giáo chỉ đích danh phê bình, dưới da mặt hơi cay, có điều cũng may da mặt dày, bình thản ung dung, cúi người hành lễ: “Chưởng môn sư huynh.”
Nếu đã chú ý tới hắn, vị bên cạnh hắn kia cũng không giấu được. Lúc này có người kinh hô: “Lạc Băng Hà! Là Lạc Băng Hà!”
“Thật sự là y! Khi nào thì trà trộn vào?!”
“Thẩm Thanh Thu cũng có mặt. Hắn chưa chết thật à?!”
“Lúc trước ở Hoa Nguyệt Thành, ta tận mắt thấy hắn tự bạo mà…”
Những thanh âm này phần lớn nghe như thấy ma, trong đó có vài giọng nữ mềm mại, chính là ba đạo cô xinh đẹp của Thiên Nhất Quan. Ba người nhanh chóng nắm lấy tay nhau, mặt nổi lên vẻ ửng đỏ mất tự nhiên. Kỳ lạ chính là, sự đỏ ửng này hình như còn là do Thẩm Thanh Thu gây ra…
Nhạc Thanh Nguyên ngồi nhìn hắn, thản nhiên hỏi: “Mấy ngày nay, nghịch đủ rồi?”
Nhạc Thanh Nguyên chưa từng dùng thái độ nghiêm khắc như vậy để nói chuyện với hắn. Trình độ của từ “nghịch” này, tương đương với đánh bằng roi. Xem ra vừa rồi Liễu Thanh Ca nói xấu hắn không ít.
Thẩm Thanh Thu thề một ngày nào đó phải đem Thừa Loan trộm tới chặt hết thịt chân giò của phòng bếp mười hai đỉnh, chặt đến mức kiếm sáng bóng mỡ mới thôi.
Quay về với tình tiết! Quay về với tình tiết được không! Các người làm ơn quan ngại sâu sắc tới cái tên Ma tộc lẫn vào trong chùa được không!
Thế này còn cày giá trị chính diện kiểu gì!
Hắn đang muốn động tay động chân, để những người xung quanh chú ý tới chỗ dị thường của những đệ tử giả ngụy trang thành đệ tử mấy phái nhỏ, pháp trượng của Vô Vọng đã đập mạnh xuống đất, cười lạnh nói: “Lạc Băng Hà, chính ngươi đưa đến tận cửa, cũng bớt việc. Không bằng nói thẳng, Thiên Lang Quân tính khi nào thực hiện hành vi trong mộng cảnh?”
Lạc Băng Hà lạnh lùng nói: “Đó là việc gã muốn làm, liên quan gì đến ta.”
Người bên cạnh thở phì phò: “Các ngươi là cha con, ngươi nói không liên quan gì?”
Lạc Băng Hà hờ hững nói: “Gã không phải cha ta.”
Vô Vọng nói: “Bằng chứng rõ ràng, còn muốn giảo biện, chẳng có ý nghĩa gì nữa.”
Lạc Băng Hà lắc lắc đầu, không biết đang chấp nhất cái gì, chỉ lặp lại: “Gã không phải cha ta.”
Vô Vọng hừ nói: “Thật là tai họa ngàn năm, nếu lúc trước Tô Tịch Nhan diệt trừ ngươi, thì đã sạch sẽ rồi!”
Lời này không khỏi ác độc. Hô hấp của Lạc Băng Hà giống như đình trệ trong chớp mắt, đáy mắt ẩn ẩn huyết sắc, Thẩm Thanh Thu chẳng nghĩ được nhiều, nắm lấy tay y.
Liễu Thanh Ca ôm tay đứng sau lưng Nhạc Thanh Nguyên, nhìn hắn trước mặt quần chúng nắm tay Lạc Băng Hà, trán có gân xanh nảy lên: “Này!”
Khi Liễu Thanh Ca tức giận, lại không muốn nhiều lời, thì sẽ kêu một tiếng này, hoàn toàn không có sức uy hiếp, Thẩm Thanh Thu trực tiếp bơ đẹp. Nếu Lạc Băng Hà phát tác vào lúc này, cũng không vui đâu. Đừng nói đến vấn đề giá trị chính diện có tăng được không, mấu chốt là, phó bản Chiêu Hoa Tự, không dễ đánh.
Dùng linh lực, ở đây mấy trăm người cùng nhau lấy linh lực đánh một mình y, quá dữ; Dùng ma khí, nơi này là Chiêu Hoa Tự toàn cao thủ kết giới, am hiểu nhất chính là phong ấn ma quái. Cứ đánh cứng, chỉ số thông minh có lẽ sẽ rớt đến mức ngang bằng cha con nữ phụ bị cắt đất diễn kia.
Lạc Băng Hà lạnh như băng nói: “Tô Tịch Nhan là ai? Mẫu thân của ta chỉ là một phụ nữ giặt quần áo.”
Thẩm Thanh Thu thấp giọng nói: “Lời Vô Vọng thuật lại không thật, lão cung chủ là ai ngươi rõ hơn cả, hai người này đã phóng tác chuyện xưa, độ đáng tin còn phải bàn lại. Tạm thời quên sạch đi!”
Hắn dùng giọng giáo huấn đồ đệ, cố hết sức bình tĩnh khách quan. Lạc Băng Hà nắm lấy một cánh tay của hắn, như đang chứng thực, hoặc chứng thực bản thân: “Sư tôn, Thiên Lang Quân không phải cha ta. Ta không cần phụ thân.”
Thẩm Thanh Thu không biết nên nói cái gì, chỉ có thể nắm chặt tay y, ý bảo y ổn định trước đã.
Nguyên bản, thân thế của Lạc Băng Hà cũng không bị vạch trần chi tiết đến vậy, cho nên Thẩm Thanh Thu không thể phán đoán chuyện này có bao nhiêu đả kích với Lạc Băng Hà, nhưng chỉ sợ không phải vài câu an ủi vài cái vỗ đầu là có thể giải quyết được.
Mong đợi và ảo tưởng mỏng manh tích tụ bấy lâu đều bị đập nát không chút lưu tình. Cha không cha, con không con, nửa chữ không nhắc tới, ở trong thánh lăng cũng không nương tay chút nào. Mẫu thân lại đưa ra lựa chọn rõ ràng. Tuy là gian nan, nhưng chung quy vẫn đã lựa chọn.
Lạc Băng Hà, không được những người thân nhất cần đến.
Thẩm Thanh Thu chỉ lo thổn thức, lại quên mất một định luật cứng như thép trong Cuồng ngạo tiên ma đồ
Định luật này còn là chính hắn tổng kết ra:
Mỗi lần chịu đả kích, trải nghiệm ác ý của thế giới này, trình độ hắc hóa của nam chính, đều sẽ tự động nâng cao một bậc...
Trùng Sinh Chi Hệ Thống Tự Cứu Của Nhân Vật Phản Diện
Đánh giá:
Truyện Trùng Sinh Chi Hệ Thống Tự Cứu Của Nhân Vật Phản Diện
Story
Chương 70: Nhiệm vụ thất bại 1
10.0/10 từ 30 lượt.