Trúc Mã Ngu Đần Nhà Tôi
Chương 34: C34: Chương 34
Lộc Kim nhận được lê thì tâm trạng vui vẻ, chỉ giữ lại hai quả, còn lại chia cho mọi người, vui quá quên hỏi hắn lấy ở đâu.
Giữa giờ huấn luyện buổi chiều, chủ nhiệm lớp đội mũ và đeo kính râm xuất hiện, lúc nghỉ ngơi đột nhiên gọi Lộc Kim, kéo cậu sang một bên, "Thầy hỏi em một chút."
Lộc Kim đứng nghiêm, chăm chú lắng nghe, chủ nhiệm lớp tháo kính râm, từ tốn nói: "Hôm qua có nam sinh nào trong lớp đi rừng cây ăn quả trộm lê không?"
Nghe đến chữ lê, ánh mắt Lộc Kim lóe lên, nghĩ đến Phó Ngọc, lập tức hiểu ra, trả lời: "Không có."
Chủ nhiệm lớp nheo mắt, miệng hơi lẩm bẩm, "Quản lý và kẻ trộm đụng mặt, hỏi là học sinh lớp nào, họ trả lời là lớp một."
"Có thể là trường khác, ở đây có bốn trường huấn luyện, đồng phục học sinh đều giống nhau, có thể quản lý đã nhận nhầm."
Lộc Kim bình tĩnh phân tích, không ngờ lại bị nghi ngờ, "Lộc Kim, em là lớp trưởng, không được bao che cho bạn học."
Lộc Kim hơi sửng sốt, sau đó kiên định nói: "Thầy, em sẽ không."
Lúc này phía sau vang lên tiếng còi, giáo quan gọi tập hợp.
Chủ nhiệm lớp quay đầu nhìn, đeo lại kính râm, vẫy tay với cậu, "Được rồi, về tập luyện đi."
Trở lại đội ngũ, Lộc Kim bắt đầu suy nghĩ, hóa ra những quả lê đó là ăn trộm, không những thế còn khai gian lớp!
Trong lòng tức giận, Lộc Kim đợi đến khi kết thúc thì trực tiếp đi tìm Phó Ngọc.
Tìm thấy là đấm ngay, Phó Ngọc bị đánh cho choáng váng, ăn ba cú đấm chắc nịch, sau đó mới né sang một bên, hỏi cậu: "Kim nhi, sao thế?"
Những người khác nhanh chóng tản ra, vừa xem vừa hỏi: "Này... cần giúp không?"
Một trong những người trộm lê nói: "Không cần đâu, anh trai dạy dỗ em trai, đúng rồi, đừng xen vào."
Một người khác: "Đồng ý."
Phó Ngọc nghe thấy cuộc thảo luận của họ, trong lòng bốc hỏa, nghiến chặt răng, thầm mắng: Được, hai tên khốn này! Lát nữa sẽ xử lý các cậu!
Lộc Kim nói đến là tức, nắm đấm ngày càng mạnh, chất vấn: "Cậu còn dám hỏi sao, trong lòng cậu không biết à?"
Phó Ngọc kêu á á, nửa thật nửa giả, vừa đỡ đấm vừa hồi tưởng, nói: "Biết cái gì? 1234567? Tôi làm gì sai thì cậu cứ nói thẳng."
"Được." Lộc Kim đột nhiên dừng tay, thở hổn hển nhìn hắn, "Hôm qua cậu có đi rừng cây ăn quả bên bãi tập trộm lê không?"
Chỉ thấy đồng tử của Phó Ngọc giãn ra, ánh mắt khựng lại một giây, lông mày không tự chủ được mà nhướng lên, Lộc Kim biết mình đã đoán đúng, một tay chống nạnh, "Chậc, cậu không chỉ trộm, còn đổ oan cho người khác."
"Đổ oan cho người khác?" Phó Ngọc nghi hoặc.
"Đừng giả vờ nữa." Lộc Kim mặt lạnh, lại hừ lạnh một tiếng.
"Không phải..." Phó Ngọc như hiểu ra, trong đó chắc chắn có hiểu lầm, liền giải thích, "Tôi không đổ oan cho ai, tôi thừa nhận là chúng tôi trộm."
Lộc Kim tiếp lời hắn, "Vậy nên cậu nói với người ta là lớp một."
Phó Ngọc gật đầu, "Đúng vậy, lớp mười một."
"Vậy cậu còn cãi gì nữa?" Lộc Kim đột nhiên cao giọng, hùng hổ doạ người.
"Tôi... không cãi mà." Phó Ngọc sợ đến lắp bắp.
"Là lớp một, chính cậu nói đấy!"
"Đúng vậy, là... lớp mười một, không phải là lớp một." Phó Ngọc nói được nửa chừng, đột nhiên vỗ mạnh vào trán, dừng lại mấy giây rồi nói: "Xin lỗi, tôi chạy nhanh nói vội, ông kia có thể nghe nhầm.”
Lộc Kim cúi đầu lẩm bẩm, lớp mười một, là lớp một, dù đọc nhanh hay chậm thì nghe cũng giống nhau, điều này rất là khó xử.
Lộc Kim ấm ức, thầy giáo không làm rõ, thật là khó xử.
Còn Phó Ngọc mới thấy ấm ức chứ, vô cớ bị ăn nhiều cú đấm như vậy, càng thấy khó hiểu vì sao Lộc Kim lại nổi nóng như thế, trước kia cậu hiền như con gái, chỉ khi bị dồn vào đường cùng mới chửi thề hoặc động tay. Bây giờ thì hay rồi, chưa làm rõ sự việc đã nổi nóng, chẳng lẽ đây là tuổi dậy thì sao?
Cậu ấy sẽ không biến thành như vậy chứ.
Lộc Kim nóng tính hơn, nhưng mặt thì không dày, Phó Ngọc còn chưa trách cậu, tai đã đỏ bừng rồi. Ở lại lâu hơn nữa sẽ khó xử, cậu quay người rời đi, Phó Ngọc xoa xoa cánh tay đuổi theo đến cửa, bị cậu đẩy vào trong, sau đó một tay đóng cửa lại.
Khoảnh khắc trước khi cánh cửa khép lại, một câu nói vọng vào từ khe cửa: "Tự bôi thuốc."
Phó Ngọc nhẹ nhàng tựa trán vào cửa, cong môi rất lâu, sau đó biểu cảm thay đổi, xắn tay áo, đi xử lý hai tên khốn đã không giúp đỡ hắn lúc nãy.
Những buổi huấn luyện tiếp theo bắt đầu bước vào giai đoạn mệt mỏi, một ngày luyện tập mệt muốn chết, mấy ngày đầu còn là những cô cậu tiểu thư, thiếu gia được nuông chiều, chê bữa sáng chỉ có bánh bao và dưa muối, mấy ngày sau đã biến thành những đứa trẻ nhà quê, bánh bao và dưa muối càng ăn càng thấy ngon, càng ăn càng nhiều.
Rừng cây ăn quả cũng không còn tin tức ai đó trộm lê nữa, nhưng không cần họ đi trộm, đã có người dân được sự chấp thuận, lái xe ba gác đến bán hoa quả, táo, đào và lê, dưa hấu, đu đủ và dưa hấu, lần này có thể tiêu số tiền tiết kiệm được rồi.
Hôm đó, mỗi người đều cầm một miếng dưa hấu, mùi thơm ngọt ngào lan tỏa trong không khí, đó là mùi vị của mùa hè.
Lộc Kim và Phó Ngọc đã làm lành, lúc rảnh rỗi sẽ tụ tập lại với nhau, còn có một người thứ ba, Tiếu Doanh. Anh ta thường đột nhiên xuất hiện khi hai người đang trò chuyện vui vẻ, sau đó dễ dàng cướp đi sự chú ý của Lộc Kim, anh ta có thể nói chuyện khắp trời dưới đất, theo Phó Ngọc thấy thì đó là nói bậy bạ, nhưng Lộc Kim lại tin sái cổ.
Mỗi lần muốn kéo cậu trở lại, cậu đều hét "Câm miệng", sau đó tiếp tục nghe Tiếu Doanh kể chuyện.
Nếu Phó Ngọc là một quả bóng bay, thì hắn đã bị thổi căng phồng và bay lên trời rồi, muốn đi nhưng lại không nỡ, không cam tâm, coi như người đó là con ếch trong ao mùa hè, lúc nào mệt rồi thì sẽ không kêu nữa.
Buổi tối, Lộc Kim đi tắm ra, tính toán ngày tháng, đã đến đây được 7 ngày rồi, mà cậu hình như chỉ gửi cho mẹ Lộc một tin nhắn trước khi lên xe, sau đó thì tắt máy.
Vì quá mệt, nên căn bản không có sức chơi điện thoại, thời gian chơi điện thoại còn không bằng nằm trên giường ngủ một lát. Nhưng không chơi thì không chơi, cậu không liên lạc với nhà, mẹ Lộc chắc sẽ rất lo lắng.
Vì vậy, sau khi về phòng, cậu lấy điện thoại ra, bật máy, nhập số và gọi đi.
Có một giây im lặng, sau đó một giọng nữ xa lạ vang lên: "Xin lỗi, số điện thoại bạn gọi hiện đang bận, vui lòng gọi lại sau." Sau đó là tiếng Anh, Lộc Kim không nghe nữa mà cúp máy.
Cậu đứng dậy cầm chậu đi phơi quần áo, khi quay lại thì tiếp tục gọi, vẫn như vậy... Cậu thoát về màn hình chính, xem thời gian mới chỉ 9 giờ, đang gọi điện cho ai thế này.
Sau đó, Lộc Kim ngồi trên giường gọi ba, bốn cuộc, đều là "đang bận", cậu tức giận ném điện thoại sang một bên, Phó Ngọc đến tìm cậu vừa lúc nhìn thấy cảnh này, lông mày hơi nhếch lên, sau đó nhanh chóng bước tới.
"Cậu mang theo điện thoại không?" Hắn vừa định nói thì bị cắt ngang, hắn chậm chạp gật đầu, nói có mang.
Lộc Kim nói: "Cậu đưa đây tôi dùng một chút."
Phó Ngọc quay lại lấy điện thoại, đưa cho cậu, hỏi: "Sao thế?"
Lộc Kim nhận lấy, bấm vài nút, đưa lên tai, sau đó trả lời cậu: "Gọi cho mẹ tôi."
Lời còn chưa dứt, đầu bên kia đã bắt máy, giọng nói rõ ràng của mẹ Lộc truyền qua sóng điện thoại: "Tiểu Ngọc à, hôm nay sao lại rảnh rỗi gọi điện thế?"
Ngẩn người vài giây, Lộc Kim mặt không biểu cảm cúp điện thoại, sau đó bò tới nhặt chiếc điện thoại ở góc tường, gọi lại cùng một số, bên trong vẫn là câu xin lỗi lúc nãy...
Cậu cầm điện thoại nhìn Phó Ngọc, nhìn hắn một lúc, điện thoại của Phó Ngọc đột nhiên reo, cậu không nhìn số mà bắt máy, trực tiếp mở miệng: "Là con, Lộc Kim."
Mẹ Lộc ở đầu dây bên kia khá bất ngờ, giọng nói pha chút vui vẻ, nhưng mở miệng hỏi vẫn là Phó Ngọc: "Con trai, sao con lại cầm điện thoại của Tiểu Ngọc?"
Lộc Kim ngập ngừng một chút, nhàn nhạt nói: "Vì con không gọi được cho mẹ."
"Ể? Sao thế, mẹ không thấy cuộc gọi nhỡ của con." Mẹ Lộc nghi ngờ hỏi lại: "Con chắc là không gọi nhầm số chứ?"
"Không có." Lộc Kim dùng ngón tay xoa xoa thái dương.
"Sao lại thế nhỉ..."
"Mẹ có phải chặn số con không?"
"Con là con trai mẹ mà, mẹ chặn số con làm gì?" Mẹ Lộc khịt mũi trước câu hỏi của cậu, nhưng giọng điệu lập tức yếu đi: "Nhưng hình như mẹ có chặn một số điện thoại bán hàng, lúc đó suýt nữa thì nhìn nhầm, số đó chỉ khác số của con một chữ số thôi."
Lộc Kim buông tay, thở phào nhẹ nhõm, sau đó nói: "Đó chính là con."
Kết luận là mẹ Lộc nhìn nhầm, vì các chữ số trong số điện thoại gần giống nhau, nhất thời quên mất ai là ai, nhưng lại quá tin vào trực giác của mình, tiện tay chặn luôn số của cậu.
Lộc Kim đã nói với bà rất nhiều lần, bảo bà lưu tên vào danh bạ, nhưng bà luôn nói quá phiền phức, hùng hồn tuyên bố rằng dù sao thì bà cũng đã thuộc lòng rồi.
Kết quả là thuộc lòng thật, rồi lại chặn số cậu, Lộc Kim sắp "cảm động" đến phát khóc rồi.
Phó Ngọc đứng bên cạnh xem xong toàn bộ sự việc, không biết nên thương cảm cho ai, nhưng qua đó hắn phát hiện ra rằng chỉ số thông minh của Lộc Kim giống ba, còn chỉ số cảm xúc thì giống mẹ.
Thật ra rất muốn gọi cậu ấy chuyển sang đây, hắn không kén ăn, cũng thích tiểu ngốc nghếch.
Nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của cậu khi trò chuyện với mẹ Lộc, Phó Ngọc đột nhiên nhớ đến lời Tiếu Doanh nói với hắn hôm đó, lúc đó đầu óc hắn như bị dội nước sôi, cơn giận dữ và kinh ngạc ập đến trước, bùng nổ như núi lửa, sau khi bình tĩnh lại chỉ còn toàn sự hoảng loạn.
Những ngày này ở bên Lộc Kim, hắn luôn ép mình không được nhớ lại, ngay cả khi đối mặt với người đó, hắn vẫn có thể bình tĩnh. Nhưng hôm nay không hiểu sao lại tự nhiên nhớ lại, cuộc đối thoại rõ ràng đến mức có thể cảm nhận được ngữ điệu lúc đó.
Phó Ngọc đột nhiên cảm thấy khó thở, đưa tay vuốt v e vành tai Lộc Kim, cậu nhanh chóng né tránh và liếc hắn một cái, hắn cười cười nói lời tạm biệt bằng khẩu hình môi.
Sau đó một mình ra ngoài, đón gió đêm mùa hè, ngắm bầu trời đêm trong xanh.
Đầy trời sao, như dòng sông lấp lánh ánh bạc, thật đẹp.
Hôm đó hắn đã trả lời như thế nào nhỉ.
"Rốt cuộc cậu có mục đích gì?" Phó Ngọc trừng mắt, toàn thân cảnh giác.
"Tôi có thể có mục đích gì chứ." Tiếu Doanh khẽ cười, lại nhún vai, giọng điệu không đổi: "Tôi chỉ muốn biết cậu và tôi có giống nhau không."
"Cậu thích Lộc Kim đúng không."
Không suy nghĩ lâu, hắn gần như buột miệng thốt ra: "Thích."
Sau đó biểu cảm trở nên trống rỗng, sắc mặt gần như trong suốt, môi dưới run rẩy hai lần, hắn ngẩng đầu nhìn anh ta, vẻ mặt bất an hỏi: "Chẳng lẽ cậu cũng thích cậu ấy?"
Nhận được câu trả lời như mong đợi, Tiếu Doanh từ từ nở nụ cười, nói: "Tôi không hứng thú với việc bẻ cong người thẳng."
Ý tứ bên ngoài, chính là "hứng thú với người vốn đã cong", vậy nên người anh ta hứng thú là… hắn sao?
Đcm, ai cần cậu hứng thú chứ.
Phó Ngọc tức giận đá đá viên sỏi bên chân, không kiểm soát được khiến viên sỏi bay ra ngoài, làm một bạn học đi ngang qua bị thương, đối phương kêu lên một tiếng đau rồi cúi người, hắn vội chạy tới hỏi thăm tình hình, khi nhìn thấy khuôn mặt của người đó thì đột nhiên sửng sốt.
"Hà Hà Hà Hà Hà Kỳ?"
____
Tác giả có lời muốn nói: Em trai ngốc của chúng ta xuất hiện——
Phó Ngọc: Đứa ngốc nhỏ Hà Kỳ.
Lộc Kim: Hà Kỳ, lâu rồi không gặp.
Hà Kỳ: Cậu là ai?
Phó Ngọc: Anh Lộc Kim của cậu.
Hà Kỳ: Là cậu à.
Phó Ngọc: Nhóc con thối, sao lại nói chuyện như vậy.
Hà Kỳ: Tôi chỉ có một anh trai.
Phó Ngọc:... Tiếu Doanh, nhường thằng ngốc này cho cậu này.
Tiếu Doanh: Tôi không hứng thú với việc bẻ cong người thẳng.
Hà Kỳ: Bi3n thái!!!
Tác giả: Tôi đã chụp màn hình lại rồi, Tiếu Doanh, chờ sau này bị vả mặt đi.
Phó Ngọc: Hahahahahahahahahahaha!
Thứ hai uể oải, buồn ngủ, lười…
Trúc Mã Ngu Đần Nhà Tôi