Trúc Mã Câm Mà Ai Cũng Ghét Là Hotboy Trường
Chương 19
131@-Edit + Beta: V
Ngày đi học lại bình thường sau Hội thao, Chu Ải bị cô tần gọi lên văn phòng một chuyến, đi chung với cậu còn có Tưởng Văn Ý ngồi cùng bàn.
Trường Trung học số 6 là ngôi trường giáo dục có danh tiếng trăm năm, hằng năm, ngoại trừ thành công đưa một lượng lớn học sinh thông qua kỳ thi đại học vào các ngôi trường danh giá, trường còn đạt thành tích xuất sắc trong các cuộc thi và các đợt tuyển thẳng, gần tháng mười một, Liên đoàn Vật lý Trung học phổ thông toàn quốc sẽ phát động vòng sơ loại ở các khu vực khác nhau.
Trong văn phòng, cô Tần mở văn bản thông báo cho bọn họ xem: "Sắp tới tháng mười một rồi, đàn anh đàn chị lớp 12 của các em sẽ bắt đầu tham gia vào vòng sơ loại, bán kết, chung kết, sau đó giành huy chương vàng. Nhưng đợt này, trường giành được một số suất cho vòng sơ loại, nên thầy cô sẽ phân cho học sinh lớp 10 và 11."
"Chu Ải, em đã có kinh nghiệm đi thi ở Trung học cơ sở, thành tích sau khi nhập học luôn rất ổn định, còn thành tích mấy bài kiểm tra gần đây của Tưởng Văn Ý... hơi kém, nhưng Vật lý là sở trường của em, cho nên ba suất của lớp 10, có hai suất dành cho hai em."
Chu Ải giương mắt nhìn cô Tần.
Cô Tần nở nụ cười: "Các em không cần áp lực quá, chắc chắn các em sẽ không thi chuyên như lớp 12. Lần thi đua này chủ yếu để hai em đi theo thầy cô và các đàn anh đàn chị trong đội tuyển làm quen một chút, nếu có cơ hội, có chỉ tiêu thì sẽ chọn các em. Cứ đi trải nghiệm thử đi, nếu mai sau các em theo con đường này thì có thể xem như luyện tập trước."
Tưởng Văn Ý không phản đối, nhanh chóng gật đầu đồng ý. Nhưng Chu Ải lại im lặng, qua 2 phút mà cậu vẫn không tỏ thái độ gì, cho đến khi cô Tần thúc giục: "Chu Ải, em còn thắc mắc gì không?"
Nghe cô Tần giục, Chu Ải chợt hoàn hồn, cậu nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô rồi chậm rãi lắc đầu, ý là mình không có thắc mắc.
Trước khi thi vòng đầu tiên, nhóm dự thi khóa dưới gồm Chu Ải và các học sinh khác có thêm ba lớp bồi dưỡng và lớp học buổi tối sau khi tan học, bọn họ muốn nhờ thầy cô bổ sung kiến thức và ôn thi cấp tốc cho mình. Các thầy cô trong trường không thể nào để bọn họ lên trường với đôi mắt gấu trúc nên chỉ đến giải đề sương sương thôi.
Lớp học buổi tối từ 7 đến 10 giờ có rất nhiều kiến thức khó, nhưng giáo viên lại dạy rất nhanh, ngay cả thời gian để tải cho học sinh cũng không có, cho nên, sau khi kết thúc mỗi tiết học rời khỏi lớp, đám học sinh bên cạnh Chu Ải cứ như bị áp bức, nào là thở dài, nào là oán giận. Và rồi, bọn họ sẽ bất chợt im bặt, nhẹ nhàng lia mắt về phía cậu - người yên tĩnh nhất trong bầy.
Hôm nay cũng không ngoại lệ, bởi vì bọn họ lại nhìn thấy Trần Tầm Phong đang dựa vào lan can bên ngoài hành lang. Từ ngày đầu tiên bắt đầu ôn thi, mỗi tối hắn đều xuất hiện ở đây chờ Chu Ải, kể cả trời mưa to hai hôm trước, sau 10 giờ tối bọn họ đẩy cửa ra, ngoài mưa như trút nước bên ngoài thì thứ đầu tiên bọn họ nhìn thấy chính là sườn mặt của Trần Tầm Phong.
Lúc này, hắn đang tựa lưng lên lan can, thân hình dong dỏng cao thả lỏng, lúc cậu nam sinh hơi cúi đầu xem điện thoại, bờ vai ẩn hiện lên những đường cong. Bên ngoài hành lang có gió, tóc và quần áo của Trần Tầm Phong bị thổi bay phấp phới, phát hiện động tĩnh, hắn cất điện thoại rồi ngẩng đầu lên, rất tự nhiên nhìn về phía Chu Ải, hắn đi đến chỗ cậu, hỏi: "Xong rồi à?"
Dạo bước ở trường lúc chập tối, bầu không khí tràn ngập mùi ẩm ướt của thực vật sau cơn mưa, ngoài đó ra, Chu Ải còn ngửi được mùi hương tươi mát trên người nam sinh bên cạnh, có vẻ Trần Tầm Phong đã về tắm rồi lên lại.
Gần đây, sáng tối gì cậu cũng có tài xế trong nhà đưa đón tới trường, tối nào Trần Tầm Phong cũng chờ ở đây, quãng đường bọn họ cùng đi cũng chỉ từ phòng học đến trước cổng sau.
Đến đài phun nước trong trường, Chu Ải dừng bước, Trần Tầm Phong bên cạnh cũng dừng lại theo: "Sao vậy?"
Cậu nhìn hắn, lấy điện thoại ra, sau đó hơi cúi đầu click mở ghi chú mới rồi nhanh chóng gõ chữ: [Tối đừng đến chờ tôi nữa, không cần thiết.]
Cậu đưa màn hình điện thoại cho Trần Tầm Phong xem, mắt hắn dừng trên đó khoảng chừng 2 giây, sau đó như khẽ cười, giọng điệu nói chuyện rất nhẹ nhàng: "Nhà tôi không có ai, về cũng có một mình."
Màn đêm yên tĩnh, ánh đèn đường màu trắng trong trường chiếu lên mặt Chu Ải, phác họa rõ nét gương mặt cậu. Trần Tầm Phong nhìn gương mặt bình thản kia, cũng thấy cậu gõ câu thứ hai trên ghi chú: [Vậy cũng đừng lãng phí thời gian cho tôi làm gì.]
Trần Tầm Phong nhẹ nhàng nghiền nát một viên đá vụn dưới chân, hắn cúi thấp đầu không nhìn Chu Ải: "Nếu cậu cảm thấy thời gian dành cho cậu là... lãng phí." Lúc này, hắn ngẩng đầu lên nhìn vào mắt cậu: "Thì có lẽ tôi rất thích lãng phí thời gian cho cậu."
Sau mấy đợt mưa thu rơi xuống thì trời trở lạnh, Trần Tầm Phong thấy Chu Ải vẫn cầm điện thoại trong tay thì hắn rất tự nhiên chạm vào mu bàn tay cậu, có cảm giác hơi lạnh, hắn bỏ qua đề tài trước đó, hỏi Chu Ải: "Có lạnh không? Đi thôi, về nhà sớm một chút."
Ánh mắt Trần Tầm Phong rất nghiêm túc, lúc nhìn cậu, đôi mắt ấy vừa đen láy lại vừa sâu hun hút, Chu Ải tránh ánh nhìn của Trần Tầm Phong, cậu rụt tay về đút vào túi áo khoác đồng phục, rồi cất bước đi về phía trước.
Trần Tầm Phong đuổi theo phía sau.
...
Tưởng Văn Ý rời trường học từ cổng sau, khi đếm đến cây ngô đồng thứ ba thì cậu ta nhìn thấy một nam sinh đang ngồi xổm dưới tàng cây.
Bước chân cậu ta chợt khựng lại một chốc, sau đó mới đi qua: "Là cậu nhắn tin cho tôi à?"
Áo khoác đồng phục trên người nam sinh không kéo khóa, vạt áo rũ hai bên, trong tay hắn cầm điếu thuốc màu xanh lục, ngẩng đầu nhìn cậu ta qua làn khói trắng. Tuy đang ở tư thế ngồi xổm, nhưng đối phương chẳng hề mất đi chút khí thế nào.
Tưởng Văn Ý ngửi được mùi bạc hà lẫn trong khói thuốc, sau đó, cậu ta nghe Trần Tầm Phong hỏi: "Rõ quá rồi còn gì?"
Tưởng Văn Ý không hỏi sao Trần Tầm Phong lại có số của mình, cậu ta cúi đầu nhìn hắn, vào thẳng chủ đề: "Cậu tìm tôi có chuyện gì?"
Trần Tầm Phong ngồi nghiêng mình trước mặt, cũng không nhìn cậu ta mà chỉ phả nhẹ khói ra, hỏi: "Thứ ba tuần sau tụi mày đi thi phải không?"
Tưởng Văn Ý ừ một tiếng, lại bổ sung: "Đúng vậy."
"Khi nào về? Ngồi xe gì?"
Tưởng Văn Ý trả lời từng câu một: "Thứ ba đi, thứ tư thi, thi xong thì về, có xe đưa đón do trường sắp xếp."
Ban đêm gió lớn, Tưởng Văn Ý bị gió thổi mà rùng mình, nhưng người ngồi trước mặt cứ như không cảm giác được, điếu thuốc trên tay hắn sắp tàn, hắn chậm rãi dí đầu thuốc xuống đất, nói: "Hỏi mày một chuyện."
Tưởng Văn Ý lạnh đến mức khẽ run, song vẫn ừ một tiếng.
Rốt cuộc Trần Tầm Phong cũng quay đầu sang, bình tĩnh nhìn cậu ta: "Hôm đó, cái thằng ở lớp 1 mà mày bá cổ kéo đi trên hành lang, nó tên gì? Nó học chung lớp với mày mà."
Tưởng Văn Ý giật mình, cậu ta lập tức ý thức được, hôm ấy Trần Tầm Phong đã nhìn thấy. Cậu ta chỉ khựng lại vài giây ngắn ngủi, song Trần Tầm Phong đã hơi mất kiên nhẫn, bắt đầu thúc giục: "Tên."
Tưởng Văn Ý không cần phải lừa Trần Tầm Phong, cũng không lừa được, cậu ta thở hắt ra: "Nó tên Hồ Thành."
Trần Tầm Phong lặp lại cái tên này: "Hồ, Thành."
Tưởng Văn Ý gật đầu: "Đúng vậy."
Rốt cuộc hắn cũng đứng dậy, Tưởng Văn Ý vô thức lùi về sau, song lại bị Trần Tầm Phong kéo lấy cánh tay, trên người hắn mang theo hương vị mát mẻ của bạc hà và lành lạnh của gió đêm, nháy mắt, chúng đánh úp về phía Tưởng Văn Ý khiến cậu ta run cầm cập.
"Mày để mắt tới Hồ Thành, đừng để thằng đó giở trò."
Tưởng Văn Ý nuốt nước miếng, im re không nói gì.
"Mày hiểu tao đang nói gì không?" Trần Tầm Phong hỏi.
"... Hiểu rồi."
Trần Tầm Phong nhanh chóng buông tay cậu ta, hắn lấy hộp thuốc lá trong túi đồng phục, rũ mắt mở ra: "Hiểu là tốt, biến đi."
Tưởng Văn Ý vội vã rời đi, chớp mắt đã khuất dạng, còn Trần Tầm Phong thì đứng dựa lên thân cây hút thuốc.
Hắn đã theo dõi Chu Ải, cho nên hắn biết hoạt động mỗi ngày của cậu đơn điệu và có quy luật, cậu không thể nào chủ động khiêu khích người khác được. Mâu thuẫn trong trường, Trần Tầm Phong có thể tìm được lý do, nhưng việc côn đồ theo dõi ngoài trường, hắn không chấp nhận bất kỳ tình huống "tống tiền" trùng hợp nào.
Tối đó, hắn có hỏi Chu Ải, tại sao tụi côn đồ lại theo dõi cậu, nhưng Chu Ải không nói cho hắn biết, cậu có lý do để không nói, song Trần Tầm Phong cũng có chấp nhất muốn biết được của mình.
Dù Chu Ải có nói rằng không sao, không có gì, thì hắn cũng muốn làm rõ mười mươi câu chuyện.
Phần lớn thời gian mỗi ngày của Chu Ải là dành cho việc học, cho nên, rất có thể mâu thuẫn này dính líu từ trong trường, thậm chí là từ lớp 1. Nghĩ vậy, điện thoại trong túi Trần Tầm Phong đột ngột rung lên, hắn lấy ra xem, là Trần Trinh.
Vừa bắt máy, giọng Trần Trinh lập tức vang lên: "11 giờ rồi! Học sinh cấp ba 5 giờ tan học mà vẫn chưa về nhà hả?"
Trần Tầm Phong nhấc lưng khỏi thân cây đang dựa: "Về liền đây."
...
Sáng hôm xuất phát đi thi, tâm trạng của Chu Ải không tốt lắm, lúc lên xe buýt, ngay cả giáo viên phụ trách còn nhìn ra, bèn đến hói thăm cậu: "Em say xe à? Trên xe có thuốc đấy, bên cạnh có bịch nilon."
Chu Ải không say xe, cậu lắc đầu, sau đó gật nhẹ đầu, ý là cảm ơn. Cậu ngồi dựa vào cửa sổ, giáo viên đi rồi, Chu Ải bèn nghiêng mặt nhìn ra ngoài, tay chống cằm, ngẩn người, cụp mắt nhìn xuống một cách lạnh nhạt.
Qua vài phút, bả vai đột nhiên bị người nào đó chạm vào, Chu Ải hoàn hồn, chậm rãi nhìn sang bên cạnh, Tưởng Văn Ý đang đứng ở lối đi, trên tay xách theo một cái túi đưa cho cậu, Chu Ải đảo mắt nhìn qua, bên trong bịch nilon là hộp thuốc, sữa chua và hộp đựng trái cây cắt sẵn.
Tưởng Văn Ý chỉ ra ngoài cửa sổ, bình tĩnh nói: "Cậu ta bảo tôi đưa cho cậu."
Chu Ải chợt khựng lại, nhận bịch nilon trên tay Tưởng Văn Ý, sau đó cậu quay đầu, quả nhiên nhìn thấy Trần Tầm Phong đang đứng bên ngoài cửa kính.
Xe buýt ngừng ở cổng trường, Trần Tầm Phong bèn đứng dưới tán cây ở vỉa hè, bên cạnh hắn là Giang Xuyên đang vẫy tay cười khoa trương, vẻ mặt hơi lố của cậu ta càng làm nổi bật vẻ mặt lãnh đạm của Trần Tầm Phong.
Nắng sáng ló dạng chiếu lên người cậu nam sinh, cách một tấm cửa kính, hắn đang lẳng lặng nhìn cậu.
—
V: Hề lô cả nhà, tui lại ngoi lên đây =))) Sẵn đây tui báo chung luôn cho những ai đọc tới chương này, là khi nào tui đăng thông báo DROP thì mới ngưng, còn không đăng nghĩa là đang lê lết.
Chả là dạo này khum biết sao bộ này lên view vèo vèo =))) Phải nói nó là bộ hot nhất cái nhà quạnh hiu này, nên sẽ có nhiều bạn đọc mới follow. Còn những ai follow nhà tui lâu thì cũm biết cái nết ngụp lặn bất chợt của chủ nhà rồi =))) bán mình cho tư bản nên rất đau cột sống, khi nào hứng lên với có thời gian mới edit được chứ không phải không muốn làm.
Nếu mấy bồ định theo chân tui từ những chương đầu thì phải kiên nhẫn lắm á =))) Vì có bộ kỷ lục là hơn năm rưỡi tui mới update chương tiếp.
Vậy nên, tui gấc cảm ơn những bạn đã like và follow từ lúc cái nhà này mới lập cho tới bây giờ <3 Và cũng khuyên thậc lòng là nếu mấy bồ không ngại chờ đợi thì cứ đến với nhao, còn giục chương cũng không có đâu, tui edit để dành không được, có nhiu là đăng hết rồi đó =)))
Trúc Mã Câm Mà Ai Cũng Ghét Là Hotboy Trường
Ngày đi học lại bình thường sau Hội thao, Chu Ải bị cô tần gọi lên văn phòng một chuyến, đi chung với cậu còn có Tưởng Văn Ý ngồi cùng bàn.
Trường Trung học số 6 là ngôi trường giáo dục có danh tiếng trăm năm, hằng năm, ngoại trừ thành công đưa một lượng lớn học sinh thông qua kỳ thi đại học vào các ngôi trường danh giá, trường còn đạt thành tích xuất sắc trong các cuộc thi và các đợt tuyển thẳng, gần tháng mười một, Liên đoàn Vật lý Trung học phổ thông toàn quốc sẽ phát động vòng sơ loại ở các khu vực khác nhau.
Trong văn phòng, cô Tần mở văn bản thông báo cho bọn họ xem: "Sắp tới tháng mười một rồi, đàn anh đàn chị lớp 12 của các em sẽ bắt đầu tham gia vào vòng sơ loại, bán kết, chung kết, sau đó giành huy chương vàng. Nhưng đợt này, trường giành được một số suất cho vòng sơ loại, nên thầy cô sẽ phân cho học sinh lớp 10 và 11."
"Chu Ải, em đã có kinh nghiệm đi thi ở Trung học cơ sở, thành tích sau khi nhập học luôn rất ổn định, còn thành tích mấy bài kiểm tra gần đây của Tưởng Văn Ý... hơi kém, nhưng Vật lý là sở trường của em, cho nên ba suất của lớp 10, có hai suất dành cho hai em."
Chu Ải giương mắt nhìn cô Tần.
Cô Tần nở nụ cười: "Các em không cần áp lực quá, chắc chắn các em sẽ không thi chuyên như lớp 12. Lần thi đua này chủ yếu để hai em đi theo thầy cô và các đàn anh đàn chị trong đội tuyển làm quen một chút, nếu có cơ hội, có chỉ tiêu thì sẽ chọn các em. Cứ đi trải nghiệm thử đi, nếu mai sau các em theo con đường này thì có thể xem như luyện tập trước."
Tưởng Văn Ý không phản đối, nhanh chóng gật đầu đồng ý. Nhưng Chu Ải lại im lặng, qua 2 phút mà cậu vẫn không tỏ thái độ gì, cho đến khi cô Tần thúc giục: "Chu Ải, em còn thắc mắc gì không?"
Nghe cô Tần giục, Chu Ải chợt hoàn hồn, cậu nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô rồi chậm rãi lắc đầu, ý là mình không có thắc mắc.
Trước khi thi vòng đầu tiên, nhóm dự thi khóa dưới gồm Chu Ải và các học sinh khác có thêm ba lớp bồi dưỡng và lớp học buổi tối sau khi tan học, bọn họ muốn nhờ thầy cô bổ sung kiến thức và ôn thi cấp tốc cho mình. Các thầy cô trong trường không thể nào để bọn họ lên trường với đôi mắt gấu trúc nên chỉ đến giải đề sương sương thôi.
Lớp học buổi tối từ 7 đến 10 giờ có rất nhiều kiến thức khó, nhưng giáo viên lại dạy rất nhanh, ngay cả thời gian để tải cho học sinh cũng không có, cho nên, sau khi kết thúc mỗi tiết học rời khỏi lớp, đám học sinh bên cạnh Chu Ải cứ như bị áp bức, nào là thở dài, nào là oán giận. Và rồi, bọn họ sẽ bất chợt im bặt, nhẹ nhàng lia mắt về phía cậu - người yên tĩnh nhất trong bầy.
Hôm nay cũng không ngoại lệ, bởi vì bọn họ lại nhìn thấy Trần Tầm Phong đang dựa vào lan can bên ngoài hành lang. Từ ngày đầu tiên bắt đầu ôn thi, mỗi tối hắn đều xuất hiện ở đây chờ Chu Ải, kể cả trời mưa to hai hôm trước, sau 10 giờ tối bọn họ đẩy cửa ra, ngoài mưa như trút nước bên ngoài thì thứ đầu tiên bọn họ nhìn thấy chính là sườn mặt của Trần Tầm Phong.
Lúc này, hắn đang tựa lưng lên lan can, thân hình dong dỏng cao thả lỏng, lúc cậu nam sinh hơi cúi đầu xem điện thoại, bờ vai ẩn hiện lên những đường cong. Bên ngoài hành lang có gió, tóc và quần áo của Trần Tầm Phong bị thổi bay phấp phới, phát hiện động tĩnh, hắn cất điện thoại rồi ngẩng đầu lên, rất tự nhiên nhìn về phía Chu Ải, hắn đi đến chỗ cậu, hỏi: "Xong rồi à?"
Dạo bước ở trường lúc chập tối, bầu không khí tràn ngập mùi ẩm ướt của thực vật sau cơn mưa, ngoài đó ra, Chu Ải còn ngửi được mùi hương tươi mát trên người nam sinh bên cạnh, có vẻ Trần Tầm Phong đã về tắm rồi lên lại.
Gần đây, sáng tối gì cậu cũng có tài xế trong nhà đưa đón tới trường, tối nào Trần Tầm Phong cũng chờ ở đây, quãng đường bọn họ cùng đi cũng chỉ từ phòng học đến trước cổng sau.
Đến đài phun nước trong trường, Chu Ải dừng bước, Trần Tầm Phong bên cạnh cũng dừng lại theo: "Sao vậy?"
Cậu nhìn hắn, lấy điện thoại ra, sau đó hơi cúi đầu click mở ghi chú mới rồi nhanh chóng gõ chữ: [Tối đừng đến chờ tôi nữa, không cần thiết.]
Cậu đưa màn hình điện thoại cho Trần Tầm Phong xem, mắt hắn dừng trên đó khoảng chừng 2 giây, sau đó như khẽ cười, giọng điệu nói chuyện rất nhẹ nhàng: "Nhà tôi không có ai, về cũng có một mình."
Màn đêm yên tĩnh, ánh đèn đường màu trắng trong trường chiếu lên mặt Chu Ải, phác họa rõ nét gương mặt cậu. Trần Tầm Phong nhìn gương mặt bình thản kia, cũng thấy cậu gõ câu thứ hai trên ghi chú: [Vậy cũng đừng lãng phí thời gian cho tôi làm gì.]
Trần Tầm Phong nhẹ nhàng nghiền nát một viên đá vụn dưới chân, hắn cúi thấp đầu không nhìn Chu Ải: "Nếu cậu cảm thấy thời gian dành cho cậu là... lãng phí." Lúc này, hắn ngẩng đầu lên nhìn vào mắt cậu: "Thì có lẽ tôi rất thích lãng phí thời gian cho cậu."
Sau mấy đợt mưa thu rơi xuống thì trời trở lạnh, Trần Tầm Phong thấy Chu Ải vẫn cầm điện thoại trong tay thì hắn rất tự nhiên chạm vào mu bàn tay cậu, có cảm giác hơi lạnh, hắn bỏ qua đề tài trước đó, hỏi Chu Ải: "Có lạnh không? Đi thôi, về nhà sớm một chút."
Ánh mắt Trần Tầm Phong rất nghiêm túc, lúc nhìn cậu, đôi mắt ấy vừa đen láy lại vừa sâu hun hút, Chu Ải tránh ánh nhìn của Trần Tầm Phong, cậu rụt tay về đút vào túi áo khoác đồng phục, rồi cất bước đi về phía trước.
Trần Tầm Phong đuổi theo phía sau.
...
Tưởng Văn Ý rời trường học từ cổng sau, khi đếm đến cây ngô đồng thứ ba thì cậu ta nhìn thấy một nam sinh đang ngồi xổm dưới tàng cây.
Bước chân cậu ta chợt khựng lại một chốc, sau đó mới đi qua: "Là cậu nhắn tin cho tôi à?"
Áo khoác đồng phục trên người nam sinh không kéo khóa, vạt áo rũ hai bên, trong tay hắn cầm điếu thuốc màu xanh lục, ngẩng đầu nhìn cậu ta qua làn khói trắng. Tuy đang ở tư thế ngồi xổm, nhưng đối phương chẳng hề mất đi chút khí thế nào.
Tưởng Văn Ý ngửi được mùi bạc hà lẫn trong khói thuốc, sau đó, cậu ta nghe Trần Tầm Phong hỏi: "Rõ quá rồi còn gì?"
Tưởng Văn Ý không hỏi sao Trần Tầm Phong lại có số của mình, cậu ta cúi đầu nhìn hắn, vào thẳng chủ đề: "Cậu tìm tôi có chuyện gì?"
Trần Tầm Phong ngồi nghiêng mình trước mặt, cũng không nhìn cậu ta mà chỉ phả nhẹ khói ra, hỏi: "Thứ ba tuần sau tụi mày đi thi phải không?"
Tưởng Văn Ý ừ một tiếng, lại bổ sung: "Đúng vậy."
"Khi nào về? Ngồi xe gì?"
Tưởng Văn Ý trả lời từng câu một: "Thứ ba đi, thứ tư thi, thi xong thì về, có xe đưa đón do trường sắp xếp."
Ban đêm gió lớn, Tưởng Văn Ý bị gió thổi mà rùng mình, nhưng người ngồi trước mặt cứ như không cảm giác được, điếu thuốc trên tay hắn sắp tàn, hắn chậm rãi dí đầu thuốc xuống đất, nói: "Hỏi mày một chuyện."
Tưởng Văn Ý lạnh đến mức khẽ run, song vẫn ừ một tiếng.
Rốt cuộc Trần Tầm Phong cũng quay đầu sang, bình tĩnh nhìn cậu ta: "Hôm đó, cái thằng ở lớp 1 mà mày bá cổ kéo đi trên hành lang, nó tên gì? Nó học chung lớp với mày mà."
Tưởng Văn Ý giật mình, cậu ta lập tức ý thức được, hôm ấy Trần Tầm Phong đã nhìn thấy. Cậu ta chỉ khựng lại vài giây ngắn ngủi, song Trần Tầm Phong đã hơi mất kiên nhẫn, bắt đầu thúc giục: "Tên."
Tưởng Văn Ý không cần phải lừa Trần Tầm Phong, cũng không lừa được, cậu ta thở hắt ra: "Nó tên Hồ Thành."
Trần Tầm Phong lặp lại cái tên này: "Hồ, Thành."
Tưởng Văn Ý gật đầu: "Đúng vậy."
Rốt cuộc hắn cũng đứng dậy, Tưởng Văn Ý vô thức lùi về sau, song lại bị Trần Tầm Phong kéo lấy cánh tay, trên người hắn mang theo hương vị mát mẻ của bạc hà và lành lạnh của gió đêm, nháy mắt, chúng đánh úp về phía Tưởng Văn Ý khiến cậu ta run cầm cập.
"Mày để mắt tới Hồ Thành, đừng để thằng đó giở trò."
Tưởng Văn Ý nuốt nước miếng, im re không nói gì.
"Mày hiểu tao đang nói gì không?" Trần Tầm Phong hỏi.
"... Hiểu rồi."
Trần Tầm Phong nhanh chóng buông tay cậu ta, hắn lấy hộp thuốc lá trong túi đồng phục, rũ mắt mở ra: "Hiểu là tốt, biến đi."
Tưởng Văn Ý vội vã rời đi, chớp mắt đã khuất dạng, còn Trần Tầm Phong thì đứng dựa lên thân cây hút thuốc.
Hắn đã theo dõi Chu Ải, cho nên hắn biết hoạt động mỗi ngày của cậu đơn điệu và có quy luật, cậu không thể nào chủ động khiêu khích người khác được. Mâu thuẫn trong trường, Trần Tầm Phong có thể tìm được lý do, nhưng việc côn đồ theo dõi ngoài trường, hắn không chấp nhận bất kỳ tình huống "tống tiền" trùng hợp nào.
Tối đó, hắn có hỏi Chu Ải, tại sao tụi côn đồ lại theo dõi cậu, nhưng Chu Ải không nói cho hắn biết, cậu có lý do để không nói, song Trần Tầm Phong cũng có chấp nhất muốn biết được của mình.
Dù Chu Ải có nói rằng không sao, không có gì, thì hắn cũng muốn làm rõ mười mươi câu chuyện.
Phần lớn thời gian mỗi ngày của Chu Ải là dành cho việc học, cho nên, rất có thể mâu thuẫn này dính líu từ trong trường, thậm chí là từ lớp 1. Nghĩ vậy, điện thoại trong túi Trần Tầm Phong đột ngột rung lên, hắn lấy ra xem, là Trần Trinh.
Vừa bắt máy, giọng Trần Trinh lập tức vang lên: "11 giờ rồi! Học sinh cấp ba 5 giờ tan học mà vẫn chưa về nhà hả?"
Trần Tầm Phong nhấc lưng khỏi thân cây đang dựa: "Về liền đây."
...
Sáng hôm xuất phát đi thi, tâm trạng của Chu Ải không tốt lắm, lúc lên xe buýt, ngay cả giáo viên phụ trách còn nhìn ra, bèn đến hói thăm cậu: "Em say xe à? Trên xe có thuốc đấy, bên cạnh có bịch nilon."
Chu Ải không say xe, cậu lắc đầu, sau đó gật nhẹ đầu, ý là cảm ơn. Cậu ngồi dựa vào cửa sổ, giáo viên đi rồi, Chu Ải bèn nghiêng mặt nhìn ra ngoài, tay chống cằm, ngẩn người, cụp mắt nhìn xuống một cách lạnh nhạt.
Qua vài phút, bả vai đột nhiên bị người nào đó chạm vào, Chu Ải hoàn hồn, chậm rãi nhìn sang bên cạnh, Tưởng Văn Ý đang đứng ở lối đi, trên tay xách theo một cái túi đưa cho cậu, Chu Ải đảo mắt nhìn qua, bên trong bịch nilon là hộp thuốc, sữa chua và hộp đựng trái cây cắt sẵn.
Tưởng Văn Ý chỉ ra ngoài cửa sổ, bình tĩnh nói: "Cậu ta bảo tôi đưa cho cậu."
Chu Ải chợt khựng lại, nhận bịch nilon trên tay Tưởng Văn Ý, sau đó cậu quay đầu, quả nhiên nhìn thấy Trần Tầm Phong đang đứng bên ngoài cửa kính.
Xe buýt ngừng ở cổng trường, Trần Tầm Phong bèn đứng dưới tán cây ở vỉa hè, bên cạnh hắn là Giang Xuyên đang vẫy tay cười khoa trương, vẻ mặt hơi lố của cậu ta càng làm nổi bật vẻ mặt lãnh đạm của Trần Tầm Phong.
Nắng sáng ló dạng chiếu lên người cậu nam sinh, cách một tấm cửa kính, hắn đang lẳng lặng nhìn cậu.
—
V: Hề lô cả nhà, tui lại ngoi lên đây =))) Sẵn đây tui báo chung luôn cho những ai đọc tới chương này, là khi nào tui đăng thông báo DROP thì mới ngưng, còn không đăng nghĩa là đang lê lết.
Chả là dạo này khum biết sao bộ này lên view vèo vèo =))) Phải nói nó là bộ hot nhất cái nhà quạnh hiu này, nên sẽ có nhiều bạn đọc mới follow. Còn những ai follow nhà tui lâu thì cũm biết cái nết ngụp lặn bất chợt của chủ nhà rồi =))) bán mình cho tư bản nên rất đau cột sống, khi nào hứng lên với có thời gian mới edit được chứ không phải không muốn làm.
Nếu mấy bồ định theo chân tui từ những chương đầu thì phải kiên nhẫn lắm á =))) Vì có bộ kỷ lục là hơn năm rưỡi tui mới update chương tiếp.
Vậy nên, tui gấc cảm ơn những bạn đã like và follow từ lúc cái nhà này mới lập cho tới bây giờ <3 Và cũng khuyên thậc lòng là nếu mấy bồ không ngại chờ đợi thì cứ đến với nhao, còn giục chương cũng không có đâu, tui edit để dành không được, có nhiu là đăng hết rồi đó =)))
Trúc Mã Câm Mà Ai Cũng Ghét Là Hotboy Trường
Đánh giá:
Truyện Trúc Mã Câm Mà Ai Cũng Ghét Là Hotboy Trường
Story
Chương 19
10.0/10 từ 46 lượt.