Trồng Trọt Làm Giàu Tại Dị Giới
Chương 106: 106: Thầy Hướng Dẫn
Ngày tiếp theo cũng nên bắt đầu học tập chính thức rồi, Dư Chu dậy từ sớm mang theo bút, mực, giấy, nghiên cùng những loại sách cần sử dụng đi tới thư viện.
Hôm qua thầy hướng dẫn Thẩm đã quy định thời gian có mặt của mọi người là vào giờ thìn, nhà mấy người Dư Chu đều cách thư viện khá gần, hôm nay lại là ngày đầu tiên chính thức nhập học nên mấy người họ đã thương lượng từ trước, đều cảm thấy đến sớm một chút sẽ tốt hơn, nhỡ có cần chuẩn bị thêm thứ gì khác cũng không đến nỗi luống cuống hoảng loạn.
Bởi vì nhà họ cách thư viện gần cho nên lúc tới nơi vẫn còn khoảng ba khắc nữa mới tới giờ thìn, bầu trời lúc này còn đang âm u tối mịt.
Mấy người vừa mới đi tới trước cổng thư viện thì đã thấy được không ít thư sinh đang lục tục đi tới.
Đào Khương giải thích nói: "Cách thời gian thi hương năm sau còn chưa tới một năm nữa cho nên đã có rất nhiều người bắt đầu làm tốt những khâu chuẩn bị cuối cùng cho kì thi lần này, mặc dù thư viện quy định rõ cứ đúng giờ thìn tới là được, nhưng có rất nhiều đệ tử đều nguyện ý tới sớm một chút, thậm chí có một vài đệ tử nhà ở cách xa thư viện liền quyết định trọ luôn bên trong thư viện giống như những thư sinh không phải người phủ thành nữa cơ."
Dư Chu gật đầu, hắn có thể hiểu được cũng như chấp nhận tiếp thu sự nỗ lực như vậy, bởi vì một khi có thể thành công, thứ nhận được chính là sự vượt bậc về giai cấp.
Suy nghĩ kĩ thì trước khi xuyên qua tới nơi này hắn cũng từng trải qua một lần phấn đấu quên mình như vậy, năm cuối cấp ba hắn cũng từng quên ăn quên ngủ ngày đêm vùi đầu vào học tập, kết quả cuối cùng chính là giành lấy được thành tích cực kì ưu tú tiến vào ngôi trường đại học lý tưởng trong lòng mình, xây dựng cho bản thân nền cơ sở vững chắc cho sự nghiệp thành công trong tương lai.
Nhìn những con người đang vì tiền đồ phía trước mà nỗ lực phấn đấu, Dư Chu thầm nghĩ, dốc hết toàn lực phấn đấu thêm một năm thì hắn cũng có thể làm được.
Tiến vào trong thư viện lại đi thêm một đoạn đường nữa thì tới vị trí cần tách ra để đi, Đào Khương nói:
"Hôm qua người thầy hướng dẫn đã nói lại vị trí phòng đọc sách cho các ngươi biết rồi chứ hả?"
"Thầy Thẩm đã mang chúng ta qua đó một lần rồi." Dư Chu nói.
"Vậy các ngươi tự mình đi qua đó đi, ta liền không đi cùng nữa," Đào Khương nói, "Buổi tối đợi nhau bên ngoài cổng thư viện rồi cùng trở về nhé."
"Được." Dư Chu mỉm cười gật đầu đồng ý.
Dù đã học tập đọc sách tại thế giới này được vài năm lại bởi vì trước đây đều chỉ theo sau Văn tiên sinh học tập, đây là lần đầu tiên hắn tiến vào trong thư viện còn là cùng vào học tập với mấy người bằng hữu thân thiết của mình nữa, bởi vậy sau khi nghe được lời này của Đào Khương hắn vậy mà có loại cảm giác như được quay về với thời thơ ấu.
Sau khi tách khỏi với Đào Khương thì nhóm ba người Dư Chu cũng không nói thêm gì nhiều, cứ vậy đi thẳng tới phòng đọc sách dành cho nhóm thư sinh bọn họ từ nay về sau mà hôm qua thầy hướng dẫn Thẩm đã mang mọi người tới một lần.
Trên đường đi cũng lướt qua vài phòng đọc sách khác, gần như bên trong mỗi phòng đều có một vài học sinh đã ngồi sẵn bên trong đó, mọi người đều đang chăm chỉ nghiêm túc học bài, dù có âm thanh phát ra thì cũng là tiếng đọc sách học thuộc lòng nho nhỏ.
Ba người Dư Chu rất nhanh đã đi tới phòng học của mình, cửa phòng đã được mở rộng từ trước, lúc ba người tiến vào đều không khỏi đơ người trong chốc lát.
Bên trong phòng cũng đã có người ngồi, chỉ có điều tình huống không quá giống với những phòng học khác mà thôi.
Bên trong các phòng học khác đều là những thư sinh đến sớm để học tập, mà phòng học này của bọn họ chỉ có một người duy nhất tới sớm, người đang ngồi ngăn ngắn ở phía trên cùng đó chính là thầy Thẩm.
Nghe thấy có tiếng bước chân thầy Thẩm mới quay đầu nhìn qua, thấy ba người Dư Chu đều đang đứng sững lại trước cửa liền nói: "Đã đến rồi sao còn không chịu tiến vào."
Ba người Dư Chu vội vàng thu lại nét ngạc nhiên tột độ trên khuôn mặt mình, chỉnh lý vuốt thẳng y phục xong mới lần lượt tiến vào bên trong phòng học, sau đó lại đi tới bên cạnh thầy Thẩm hành lễ vái chào.
Thầy Thẩm đợi họ đứng thẳng người liền chỉ vào mấy vị trí ngồi phía trên cùng nói: "Ngồi đi."
"Vâng ạ."Ba người đồng thanh đáp rồi mới chia nhau ra ngồi xuống.
Thầy hướng dẫn đang ngồi ngay phía trước nên ba người họ cũng chẳng dám nói chuyện hay làm việc gì khác, chỉ đành mở sách đã mang tới ra ôn tập trước.
Thẳng tới lúc có học sinh tiếp theo tới thì không ai trong số họ nói thêm lời nào, trong phòng học yên tĩnh chỉ còn lại tiếng lật sách khe khẽ vang lên.
May mắn trước giờ thìn thì hai mươi thư sinh do thầy Thẩm phụ trách cũng đều lục tục đến đủ, mặc dù cái người tới cuối cùng kia chạy vội tới không cả kịp lấy lại nhịp thở nhưng vẫn kịp thời bước chân vào phòng học trước khi tiếng chuông báo giờ chấm dứt.
Trên mặt thầy Thẩm vẫn không có biểu cảm như cũ, dưới ánh mắt hoảng hốt bất an của thư sinh nọ gật đầu cho người đi vào chỗ ngồi.
Tiếng chuông báo giờ vừa chấm dứt thì mấy người Dư Chu cũng dừng động tác trong tay lại, ngồi im đợi thầy Thẩm ngồi phía trước nói chuyện.
Ánh mắt thầy Thầm lướt qua tất cả khuôn mặt phía dưới một lượt rồi mới chậm rãi hỏi: "Trước khi tới thư viện ngày hôm nay có những ai đã ôn tập đọc sách trước từ ở nhà rồi?"
Biểu cảm trên mặt Dư Chu nghiêm túc hẳn lên, Dư Ôn Lương thì hắn biết rõ, tiểu hài tử vốn giấc ngủ khá dài, hôm qua chắc hẳn không ngừng nghĩ tới chuyện sắp được tới thư viện học tập nên đi ngủ khá muộn, buổi sáng hôm nay chính là hắn tới gõ cửa mới gọi được người dậy, vậy nên hắn liếc nhanh về phía Hạ Vân Kỳ đang ngồi bên cạnh mình một cái.
Hạ Vân Kỳ hơi nhún vai một cái, ý tứ không cần nói cũng hiểu, đều giống với họ là thức dậy ăn cơm xong liền đi thẳng tới thư viện luôn.
Ba người đều ngồi tại hàng đầu tiên nên không thấy được hành động của các hàng phía sau, nhưng nghe động tĩnh trong phòng thì hẳn là mấy hàng phía sau thì chắc hẳn cũng có người đã thức dậy sớm để đọc sách.
"Canh ba thắp đèn canh năm gà gáy, chính là thời khắc học hành của đấng nam nhi, ta nghĩ từ thời học vỡ lòng thì các lão sư đều đã dạy qua câu nói này cho các ngươi rồi, những năm tiếp theo đó mọi người cũng bởi dùng nó làm tiêu chuẩn cố gắng nỗ lực nên mới có thể lấy được thành tích như ngày hôm nay, các ngươi là người đã trúng tuyển trong kì thi lần này cũng được coi là người có công danh trong người," Thầy Thẩm chầm chậm nói xong mấy câu chữ vừa rồi lại quét mắt nhìn phía dưới một lượt, thấy dáng vẻ mọi người như có chút thả lỏng liền đột ngột thay đổi giọng điệu tiếp tục nói, "Nếu như mục tiêu của các ngươi chỉ đến đây mà thôi thì những chuyện về sau ta cũng không cưỡng ép, dù gì có thân phận tú tài trong người cũng đã được miễn lao dịch địa tô, đã đủ để các ngươi có thể trở về quê nhà sinh sống an ổn suốt quãng đời còn lại.
Nhưng nếu như các ngươi vẫn còn ý chí tiến về phía trước thêm một bước thì dù chỉ là một khắc cũng không được phép lười biếng, các ngươi nên hiểu rõ thời gian từ giờ tới kì thi hương năm sau cũng chỉ còn chưa tới một năm nữa mà thôi."
Thầy Thẩm nói xong cả đoạn dài phía dưới không một người nào dám ho he lên tiếng, ngay cả người có suy nghĩ lại cố gắng thêm một năm nữa nếu có thể trúng cử trong kì thi Hương là điều tốt mà không trúng cử được thì cũng coi như thôi như Dư Chu cũng cảm thấy mấy ngày gần đây bản thân đúng là đã bắt đầu lười biếng rồi.
Huống hồ mọi người ở đây đều hiểu rõ, đám người mới trúng cử tú tài như bọn họ mà đem ra so sánh với những người đã trúng cử tú tài một vài năm trước hoặc là nhiều năm trước và đã từng tham gia thi Hương mà không trúng tuyển kia thì có thể nói đã thua người ta một bậc trên phương diện kinh nghiệm rồi.
Thấy mọi người đều không nói chuyện, thậm chí có một vài người còn biểu hiện ra dáng vẻ ảo não muộn phiền thì biểu cảm nghiêm nghị của thầy hướng dẫn Thẩm mới thả lỏng một chút, giọng điệu cũng không còn nặng nề nghiêm trọng như trước nữa,
"Hai mươi người các ngươi người có tuổi tác lớn nhất cũng mới chỉ vừa tới tuổi ba mươi, người nhỏ tuổi nhất là Dư Ôn Lương cũng mới tròn mười năm tuổi, đều thuộc vào độ tuổi chiếm ưu thế, ta tin tưởng sẽ không có ai trong các vị mười năm đèn sách lại chỉ vì cái thân phận tú tài này mà thôi, bày ra trước mắt chúng ta hiện tại chính là thân phận cử nhân, tiến sĩ, lẽ nào không ai muốn có được hay sao?"
"Muốn!"
Ông mới vừa nói xong đã có vị nào đó nhanh miệng hô to.
Thầy Thẩm nở nụ cười hiếm thấy hơi gật nhẹ đầu, dáng vẻ thực tán thưởng.
Những người khác thấy vậy cũng lần lượt nói ra từ này theo.
Đợi mọi người đều đáp xong thầy Thẩm mới gật đầu nói tiếp, "Nhỡ kĩ đáp án vừa rồi của các ngươi, bây giờ chúng ta bắt đầu giảng nội dung bài học ngày hôm nay."
Ngoài dự liệu của mọi người chính là thầy Thẩm nhìn bề ngoài là một người nghiêm khắc khó gần nhưng khi giảng giải bài học lại vô cùng thú vị dễ hiểu, những bài học có mơ hồ khó hiểu tới đâu qua lời giảng của ông đều không làm cho người ta cảm thấy nhàm chán hoặc nghe không vào bài được.
Một tiết học qua đi, giữa chừng còn có thời gian nghỉ ngơi, thậm chí là có thầy hướng dẫn khác tới giảng giải các bài học khác nhau nữa.
Nhưng tới tiết học cuối cùng vẫn là do thầy Thầm tới giảng bài.
Tiếp xúc trong khoảng thời gian một ngày hôm nay, đặc biệt còn có sự so sánh với các thầy hướng dẫn khác thì không biết người khác cảm thấy như thế nào chứ ấn tượng tốt của ba người Dư Chu, Hạ Vân Kỳ cùng với Dư Ôn Lương đối với thầy Thẩm thực sự đang không ngừng tăng cao.
Tiếng chuông báo giờ học cuối cùng vang lên thì thầy Thẩm cũng không thả cho mọi người rời đi luôn mà còn nhắc nhở thêm vài lời:
"Bài học hôm nay tạm thời dừng lại tại đây, sau khi các ngươi trở về thì nhớ ôn tập lại nội dung bài học hôm nay thêm một lần nữa biết chưa."
Nói xong ông ngừng một chút rồi mới tiếp tục, "Ngày mai hi vọng tất cả mọi người đều có ý thức dậy sớm đọc bài, ngoài ra cũng đừng quên có mặt tại thư viện sớm hơn một chút."
Lúc nói những lời này ông còn không quên mỉm cười nhìn vị thư sinh tới sát nút giờ vào học ngày hôm nay kia, sau này Dư Chu mới biết được là vị kia sáng sớm thức dậy đọc sách tới quên mất thời gian tới trường, trong nhà lại không có thư đồng nhắc nhở thời gian nên mới suýt chút nữa là tới trễ giờ học.
Bên chỗ bọn họ kéo dài một chút thời gian nên khi đi tới trước cổng thư viện thì Đào Khương cùng với Lý Hạo Lâm đã đứng đợi sẵn ở đó từ lâu.
Còn đang cách khá xa thì Đào Khương đã vẫy tay không ngừng về phía họ.
Người xung quanh quá nhiều, ngoại trừ có Dư Ôn Lương giơ tay vẫy lại coi như đáp lời với cậu ta ra thì Dư Chu và Hạ Vân Kỳ chỉ tăng nhanh tốc độ bước đi mà thôi, chứ không làm ra bất cứ hồi đáp nào nữa.
Đợi mấy người họ đi tới nơi Lý Hạo Lâm mới hỏi: "Cảm giác sau khi tới thư viện học tập ngày hôm nay như thế nào?"
"Khá tốt." Dư Chu nghĩ sao nói vậy, thời gian học tập thư viện sắp xếp cực kì chặt chẽ, lại thêm bầu không khí nơi đây làm người ta không cách nào có suy nghĩ lười biếng, hiệu quả học tập đúng là cao hơn nhiều so với khi hắn tự mình ở nhà ôn luyện trước đó.
Đào Khương cũng hỏi: "Ta nghe nói thầy Thẩm làm người khá là nghiêm khắc, hôm nay không có bắt bẻ gì mọi người đấy chứ?"
"Ngươi nghe ai nói vậy chứ hả?" Hạ Vân Kỳ lắc đầu biểu thị đây chỉ là lời đồn đại bừa bãi mà thôi.
Dư Chu cũng cảm thấy vị thầy hướng dẫn này của mấy người họ khá tốt, mặc dù yêu cầu đặt ra với học sinh của mình không thấp nhưng vẫn khá vừa mắt hắn.
Trước khi xuyên tới đây hắn cũng giống như vậy, chỉ cần thầy giáo giảng dạy của môn nào vừa mắt hắn thì thành tích môn đó của hắn cũng thuận theo tăng cao không ít.
Cho nên hắn cảm thấy gặp được một giáo viên vừa mắt nói không chừng chính là một sự khởi đầu thuận lợi ấy chứ.
Đào Khương lảm nhảm hỏi chuyện suốt dọc đường, đều là một số lời quan tâm thân thiết, Dư Chu nghe tới nghe lui đột nhiên nhớ tới vị Kỳ công tử có tính cách hoàn toàn khác biệt so với Đào Khương kia.
Vậy nên hắn không chút thương tiếc ngắt lời cậu ta:
"Hôm qua ta cùng với Cẩm Xuyên thương lượng với nhau một hồi liền quyết định đợi chúng ta nghỉ phép thì mời Kỳ công tử tới nhà ta làm khách, ngươi thấy thế nào?"
Đào Khương nghe vậy lập tức ngậm miệng không nói tiếp nữa, ánh mắt lén lút liếc nhanh Hạ Vân Kỳ ở bên cạnh một cái, không bao lâu sau mới nói:
"Vậy thì để ta đi nói trước với cậu ấy một tiếng để dành thời gian trống ra mới được."
"Xem bên cậu ấy có thời gian rảnh hay không trước," Dư Chu nói, "Nếu lần này không có thời gian rảnh thì chúng ta để qua lần sau cũng được."
Đào Khương nhỏ giọng nói: "Chắc chắn sẽ có thời gian rảnh mà."
Dư Chu gật đầu không nói thêm gì nữa.
Hạ Vân Kỳ lại khó có một lần cảm thấy hiếu kì hỏi: "Ngươi quen biết với vị Kỳ công tử kia từ khi nào, sao trước đây chưa từng nghe ngươi nhắc tới chuyện này, nếu không phải xảy ra chuyện Trần đại nương sinh bệnh thì có phải ngươi dự tính giấu giếm mọi người tiếp hay không?"
"Quen biết được một khoảng thời gian rồi." Đào Khương cũng hiếm khi để lộ ra vẻ mặt không được tự nhiên nói, "Chỉ là trước đây ta không biết cậu ấy chính là..., vả lại bạn bè bằng hữu của ta nhiều như vậy, nào có thời gian đi giới thiệu từng người từng người một cho các ngươi cơ chứ."
Nói xong ánh mắt cậu ta lướt nhanh qua khuôn mặt của tất cả mọi người ở đây một lượt, cuối cùng là dừng lại trên người Lý Hạo Lâm, lẩm bẩm nói:
"Lý huynh quen biết với cậu ấy cùng một lúc với ta đó, Lý huynh với Cẩm Xuyên cũng là biểu huynh đệ mà có nghe nói huynh ấy kể lại chuyện này với Cẩm Xuyên đâu chứ."
Cậu ta dùng tổ hợp này tới làm vật đối chiếu nghe qua thì đúng là hợp tình hợp lý nhưng thực chất đều là lý lẽ cùn cả.
Quả nhiên là Lý Hạo Lâm không công nhận với cái lý lẽ cong vẹo này của cậu ta, phất tay nói: "Ta nào biết Kỳ công tử là ca nhi đâu, vả lại cậu ta cũng chẳng có...!tâm tư..
ý tứ gì với ta cả."
Đào Khương nghe Lý Hạo Lâm nói vậy thì không cam lòng lẩm bẩm nói: "Cậu ấy mới không thèm có ý tứ gì với ngươi đâu."
Dư Chu bật cười trao đổi ánh mắt với Hạ Vân Kỳ cùng với Lý Hạo Lâm, tiếp đó ba người mới cùng nhau gật đầu biểu thị đồng ý, lòng lại thầm nghĩ quả nhiên là những người đang đắm chìm trong cảm giác yêu đương đều là kẻ ngốc cả.
Nên biết rằng Lý Hạo Lâm thành thân với Tề phu nhân đã nhiều năm, chuyện tình cảm liên quan gì đó giữa hai người còn là do Đào Khương nói với Dư Chu và Hạ Vân Kỳ nữa đâu!
Bất kể quần chúng tại đây cảm thấy Đào Khương ngu ngốc tới chừng nào thì đến ngày nghỉ phép hôm đó tên ngốc kia đều đã thức dậy từ sớm chạy xe qua đón Kỳ công tử tới nhà rồi.
Địa điểm tổ chức tiệc đãi khách được quyết định tại nhà của Dư Chu, vừa nghe thấy tiếng xe ngựa dừng trước cổng thì Dư Chu cùng với Cẩm Xuyên liền cùng nhau đi ra đón người.
Đào Khương nhảy xuống khỏi xe ngựa trước, sau đó mới lấy bệ kê chân đặt xuống cạnh xe để Kỳ Tô có thể bước xuống xe một cách dễ dàng hơn.
Bộ dạng Kỳ Tô vẫn thản nhiên lạnh lùng như cũ, trên mặt cũng không có cảm xúc nào khác, chỉ đến khi thấy được Thần Thần thì khoé miệng mới nhếch lên thành nụ cười nhàn nhạt.
Khác biệt duy nhất so với lần đầu gặp gỡ chính là giữa mi tâm cậu ta có thêm một nốt ruồi son đỏ thẫm.
Người dịch: Hana_Nguyen.
Trồng Trọt Làm Giàu Tại Dị Giới