Trọng Sinh Tự Mang Thuốc Cho Mình
Chương 8: 8: Khoảng Thời Gian Trống Rỗng
Tác giả: Mạc Như Quy
Edit: Wattpad Phượng Vô Song
___________________
Trong phòng chỉ còn lại một mình Lưu Trưng, anh suy tư một chút về hành vi thất thường của Tần Hải Tuấn, không nghĩ ra được gì lắc đầu không suy nghĩ nữa.
Thật ra cách xa một chút Tần Hải Tuấn cũng tốt, gần đây Lưu Trưng bận rộn thi tuyển sinh, thời gian dành cho Tần Hải Tuấn không nhiều.
Mặc dù cuộc đời này là tự nhiên có được, nhưng Lưu Trưng vẫn rất quý trọng.
Anh hi vọng mình có thể thi đậu học viện mỹ thuật, thuận lợi tốt nghiệp, tương lai có lẽ còn có cơ hội đi nước ngoài đào tạo chuyên sâu, bái sư học nghệ.
Sau đó có thể trở thành một hoạ sĩ tốt nhất, nếu không thể cũng không miễn cưỡng, tóm lại tìm được công việc mình thích có thể đảm nhiệm.
Lưu Trưng tràn ngập hy vọng đối với tương lai.
Về phần Tần Hải Tuấn, nói thật Lưu Trưng cũng không biết nên bắt cậu làm thế nào mới tốt.
Hiện tại có thể kéo tâm tư của Tần Hải Tuấn từ trên người Tưởng Hinh về hay không, vẫn là một ẩn số.
Tâm tình nhẹ hẳn nên vẽ cả buổi tối, bảy tám giờ ngày mai, sáng sớm Lưu Trưng lên thức dậy.
Hơn chín giờ ăn bữa sáng, mang theo tiền, xuống lầu đón taxi đi trung tâm thương mại mua đồ.
Bởi vì thói quen kiếp trước, những nơi Lưu Trưng đi vẫn là chỗ mình quen thuộc, chi phi tiêu dùng cao.
Đi đến nơi mới đau đầu vỗ trán vì đồ ở đây quá đắt, Lưu Trưng không mua nổi.
Đang muốn quay đầu rời đi, phía trước có hai cái bóng dáng quen thuộc sóng vai bước tới.
Đây là lần đầu Lưu Trưng nhìn thấy Tưởng Hinh ở kiếp này, cô ta vẫn trẻ trung đẹp đẽ như vậy, xung quanh tỏa ra một phần khí chất tinh xảo cùng linh khiết.
Lại nhìn thấy Lưu Trưng cau mày, cực kỳ ghê tởm.
Càng kinh tởm hơn chính là người đi bên Tưởng Hinh là Tần Hải Tuấn, cái người xúi quẩy kia đang giúp Tưởng Hinh xách đồ.
Trong lòng Lưu Trưng chửi một câu th ô tục, cực kỳ muốn chạy qua mắng người.
Nhưng vẫn nhịn xuống không làm như thế, mắt thấy Tưởng Hinh và Tần Hải Tuấn đang đến gần Lưu Trưng tùy ý huýt một tiếng sáo, hệt như lưu manh đùa giỡn.
Tưởng Hinh và Tần Hải Tuấn đồng thời cau mày, thuận tiện muốn nhìn người đã huýt sáo.
Trong mắt Tưởng Hinh, Lưu Trưng chính là thằng nhóc lưu manh phổ thông không đáng nhắc tới, liếc mắt một cái liền không muốn nhìn thêm nữa.
Tần Hải Tuấn nhìn thấy Lưu Trưng, giữa mày đột ngột nhảy lên, cậu không biết sắc mặt mình trong tức khắc thay đổi bất thường khó coi đến mức nào.
Vì chưa bao giờ nghĩ tới Tưởng Hinh và Lưu Trưng sẽ gặp được nhau, dù sao hai người cũng thuộc về hai thế giới khác nhau.
Lưu Trưng lẵng lặng nhìn Tần Hải Tuấn, nhưng Tần Hải Tuấn không nhìn anh, cùng lúc đó âm thanh Tưởng Hinh vang lên bên tai: "Tiểu Tuấn, người quen của con hả?"
"Không quen biết." Tần Hải Tuấn nói, tiếp tục đi về phía trước, từ lúc bọn họ gặp mặt đến lúc đi qua chỉ vỏn vẹn vài giây.
Bóng lưng hai người trong mắt Lưu Trưng càng ngày càng xa, anh thấy Tần Hải Tuấn ngay cả ý định quay đầu lại nhìn cũng không có, đi một đường thẳng về phía trước.
Ha ha, không rảnh đi hẹn hò nhưng rảnh rỗi dẫn Tưởng Hinh đi dạo phố, cũng đủ rồi.
Tâm tình Lưu Trưng rất khó chịu, đương nhiên anh không thể nào là bởi vì ghen mà xuất hiện trước mặt Tưởng Hinh, người phụ nữ làm anh buồn nôn muốn chết này.
Càng kinh tởm hơn là bản thân thời niên thiếu làm đủ loại la li3m trước mặt Tưởng Hinh, mẹ nó.
Ở trong lòng hung hăng nguyền rủa chửi một trận, tâm tình Lưu Trưng buồn bực trở lại phòng trọ, cái gì cũng không muốn làm, chả không muốn ôn tập gì hết.
Cứ tưởng rằng ảnh hưởng của Tưởng Hinh với mình đã không còn, thật ra là vẫn có, Lưu Trưng hận Tưởng Hinh.
Còn Tần Hải Tuấn nữa, Lưu Trưng bất mãn khẽ cắn răng, anh thật sự thật sự rất muốn kéo cái đứa ngốc này ra ngoài đánh một trận!
Lại nói sau khi chạm mặt Lưu Trưng cả người Tần Hải Tuấn không được thoải mái, lúc Tưởng Hinh hỏi ý kiến, cậu đều mất tập trung.
Tưởng Hinh đối với tâm tình của người khác rất mẫn cảm nên nhanh chóng đoán được nguyên nhân làm Tần Hải Tuấn không chuyên tâm, cô đem quần áo mình lựa trả về, nói: "Người trẻ tuổi ban nãy là bạn của con?"
"..." Tần Hải Tuấn không hề trả lời, trong tay cầm đồ mua sắm của Tưởng Hinh, yên tĩnh nhìn cô.
"Vậy hôm nay chỉ tới đây thôi, con muốn đi chơi với bạn thì cứ đi đi." Tưởng Hinh nói, hôm nay Tần Thiên không ở nhà, một mình cô quạnh nhạt nhẽo mới nhờ Tần Hải Tuấn cùng nhau đi dạo.
Thường ngày tuy rằng Tần Hải Tuấn không nhiều lời, mắt nhìn cũng không hợp thẩm mỹ phụ nữ nhưng cậu rất nghiêm túc, hôm nay lại có chút ngoài ý muốn.
"Không sao, con không muốn đi." Tần Hải Tuấn nói, tiếp tục theo Tưởng Hinh đi dạo khắp nơi.
Từ thứ bảy đến nay, bọn họ chưa từng liên lạc qua, mãi cho đến cuối tháng, giữa trưa ngày 29 tháng 4.
Điện thoại Tần Hải Tuấn nhận được một tin nhắn ngắn ngọn nội dung là tài khoản ngân hàng của Lưu Trưng và họ tên người sử dụng.
"Chuyển gấp cho anh 40 ngàn, nộp học phí."
Lúc này đang dùng cơm, Vệ Thanh Phong nhìn thấy biểu cảm Tần Hải Tuấn không đúng lắm, liền hỏi cậu: "Làm sao vậy?"
Tần Hải Tuấn không nói gì, đứng dậy muốn rời đi: "Tao đi làm chút việc."
Vệ Thanh Phong nghĩ thầm chuyện gì gấp gáp dữ vậy cả cơm cũng không ăn.
Vì vậy Tần Hải Tuấn bỏ nửa bữa ăn trưa, đi ra ngoài chuyển tiền cho Lưu Trưng.
Lúc nhập số tiền chuyển khoản, do dự mãi, cuối cùng chuyển cho Lưu Trưng 80 ngàn.
Lưu Trưng nhận được 80 ngàn tệ, hơi kinh ngạc, nhắn tin hỏi cậu: "Có ý gì?" Chẳng lẽ là phí chia tay? Cũng không đúng, không ở bên nhau thì lấy gì chia tay.
"Nộp hai học kỳ."
Nhận được bốn chữ này, Lưu Trưng hồi phục tiếp tục cuộc sống của mình.
Cũng không có suy nghĩ giữa mình và Tần Hải Tuấn là gì, tiếp tục thế nào thì cứ thành như vậy.
Những thứ này đều không quan trọng, một lần nữa dùng thân phận Lưu Trưng sống lại trên cuộc đời này, sinh hoạt của Lưu Trưng muôn màu muôn vẻ, có thể sống tùy ý thoải mái.
Duy nhất không đổi là mỗi ngày trải qua đều rất nghiêm túc, đủ đầy.
E là không biểu đạt trên mặt, nhưng trong lòng chính là nghĩ như vậy.
Có lẽ còn có thể diễn đạt qua hội họa, thầy giáo thưởng thức Lưu Trưng khích lệ anh, em vẽ rất tốt, bề ngoài cũng rất đẹp.
So sánh với đó, sinh hoạt của Tần Hải Tuấn hiện ra vẻ đơn điệu nhạc nhẽo, ngày qua ngày bị Vệ Thanh Phong gọi đùa là tình hình đáng buồn.
Đồng thời rất ngạc nhiên, rõ là tuổi thanh xuân xinh đẹp nhất nhưng không tìm được một tia sắc màu cảm xúc nào trên người Tần Hải Tuấn.
Cậu cuối cùng là làm sao?
Tần Hải Tuấn cũng không biết mình làm sao, nhưng ngày qua ngày trải qua có chút trống rỗng, cũng hơi hoảng loạn, không tìm được thứ có thể bổ sung vào.
"Đúng rồi, người bạn kia của mày, đã lâu rồi không gặp." Vệ Thanh Phong mới vừa nói xong đã không thấy bóng dáng tăm hơi của Tần Hải Tuấn đâu, tên kia đi toilet rửa tay.
Hướng Ninh đến nói với bọn họ, tối nay cùng đi quán bar.
Tần Hải Tuấn không quá thích đi những nơi như quán bar nhưng lần này cậu đồng ý.
Tuy nhiên rất bắt bẻ, liên tiếp đổi vài quán bar làm Vệ Thanh Phong và Hướng Ninh lặn lộn không ít.
Mà hai người họ cũng biết tâm trạng Tần Hải Tuấn không được tốt, liền mặc kệ cậu dày vò.
"Đây là quán cuối cùng rồi, còn là bar gay nữa, có muốn vào không?" Hướng Ninh hết cách đứng trước cửa.
"Vào đi."
Tần Hải Tuấn một lần nữa gặp được Lưu Trưng, chính là đêm nay.
Thanh niên mặc đồng phục quán bar mặt mỉm cười chống lên quầy, anh và khách hàng nói cười chuyện trò vui vẻ.
Tướng mạo khôi ngô cùng nụ cười ôn hoà, hấp dẫn đông đảo người đến vây xem.
"Biết sao quầy bar đó lại bốc lửa như vậy không?" Theo tầm mắt của Tần Hải Tuấn, Hướng Ninh nhìn thấy giải thích cho cậu: "Bởi vì bartender là một soái ca, từ gương mặt đến vóc dáng, chính là gay yêu nhất."
Nhưng Vệ Thanh Phong càng nhìn càng cảm thấy bartender hơi quen mắt, vội vàng nói: "Đó không phải là...!Lưu Trưng hả?"
Quay về phía Tần Hải Tuấn, phát hiện Tần Hải Tuấn đã sớm chực chờ nhìn người ta, ngay cả mắt cũng không thèm chớp.
"Nè! Tần Tuấn, có muốn qua đó chào hỏi thử không?" Hướng Ninh nói.
"...!Không đi." Tần Hải Tuấn nói, nhanh chóng thu hồi ánh mắt.
Rồi dẫn bọn họ ngồi vào cái góc không có gì nổi bật, đêm nay ở chỗ này uống rượu.
"Mẹ kiếp, gì mà hẻo lánh vậy, Tần Tuấn mày cố ý đúng không." Hướng Ninh chít chít trách trách nói, hơi nghi ngờ không biết nhân viên phục vụ có tìm được chỗ bọn họ hay không.
"Mày với Lưu Trưng làm sao vậy? Cãi nhau à?" Vệ Thanh Phong tâm tư tỉ mỉ nhìn ra được sự thay đổi của Tần Hải Tuấn trong thời gian này.
Nếu nói trước kia chỉ là buồn thì gần đây như sắp chết đến nơi.
Nhưng vừa nãy lại có cảm giác như mới sống lại, có chút sức sống.
"Không có." Tần Hải Tuấn đốt một điếu thuốc nói, bĩu môi: "Không định kết bạn với anh ta." Sau đó hút một hơi rồi lại một hơi, giống như có cũng được mà không có cũng được.
Bởi vì thuốc lá là hương vị đem đến cảm giác bình yên nhất, trong ký ức có bị như vậy một hai lần, hút thuốc cực kỳ sảng khoái.
"Sao vậy, người ta cũng không tệ, chơi rất vui." Hướng Ninh nói, đồng thời rướn cổ lên tìm bóng dáng Lưu Trưng.
Tiếc là nhìn từ chỗ này không thấy được.
"Không tệ gì?" Tần Hải Tuấn nói câu này có hơi cứng nhắc: "Mày không biết cái gì cả."
Hướng Ninh ngẩn người: "Đúng đúng đúng, cái gì tao cũng không biết."
Vệ Thanh Phong vội vàng nháy mắt với Hướng Ninh ý bảo cậu đừng đối nghịch với Tần Hải Tuấn, trạng thái của người này rõ là đang không được bình thường.
"Tần Tuấn, vậy mày nói thử xem, mày biết được cái gì?" Hướng Ninh không quản được miệng mình cũng không còn là cợt nhả, có chút không giống cậu của thường ngày.
Vệ Thanh Phong rất đau đầu hết chuyện này rồi đến chuyện khác, tóm lại không bớt được việc.
Sốt sắng nhìn chằm chằm Tần Hải Tuấn, cứ nghĩ Tần Hải Tuấn đang xù lông, nhưng cậu không xù lông mà như trước kia trở lại làm người câm cúi đầu hút thuốc.
"Tao đi toilet rửa tay." Hút xong điếu thuốc đó, Tần Hải Tuấn nói.
Chờ cậu đi rồi, Vệ Thanh Phong giữ Hướng Ninh lại mắng: " Mày nói vậy để làm gì? Có khác gì hồi nãy không."
Hướng Ninh cười hì hì nói: " Không phải đó là thật sự à, mày không cảm thấy hả, nó cần phải k1ch thích một chút." Đáng tiếc Tần Hải Tuấn đang rất buồn bực nên đùa cở nào cũng không đứng lên được.
"Ha ha, mày coi chừng bị tẩn một trận."
Lần này sau khi Tần Hải Tuấn trở lại, Vệ Thanh Phong và Hướng Ninh đều cảm nhận được...!Cậu có chút thay đổi.
Ừm, cảm giác có lại sức sống.
Hướng Ninh len lén thì thầm một tiếng: Tại đây sống lại rồi à? Nhanh như vậy đã rót đầy máu.
"Tối nay đi mấy tiếng?" Thời gian trôi qua hơn một giờ.
Tần Hải Tuấn nhìn đồng hồ đeo tay, không chênh lệnh lắm lập tức kêu tan cuộc, cậu phải đi.
"Thời gian còn sớm, vậy tao về nhà ôn bài." Học sinh giỏi Vệ Thanh Phong thành tích cách xa Tần Hải Tuấn và Hướng Ninh chín con phố, cậu cũng không rõ tại sao mình lại chơi chung với hai đứa dốt này.
"Đờ mờ tao đi phao bài." Hướng Ninh nghiêng miệng cười khẩy, mất hết nhân tính, đây là chuyện thường ngày.
"Vậy đi, nhớ làm kiểm tra cho cẩn thận." Vệ Thanh Phong vỗ vai Hướng Ninh, ba người cùng ra khỏi quán bar, rồi từng người rời đi.
Mười giờ rưỡi công việc của Lưu Trưng kết thúc, anh mặc đồng phục của mình đi ra bằng cửa sau.
"Tiểu Lưu, hết giờ làm việc rồi?"
"Dạ, bác gái." Cửa sau có hai cái thùng rác lớn, bác gái ở đây dọn rác.
Lưu Trưng lên tiếng chào hỏi với bà, tiếp tục đi vào hẻm nhỏ thoáng mờ tối.
Vừa đi được hai bước, thấy có người đứng dựa vào tường, dáng người cao gầy hiện ra để lộ bóng dáng một cậu thiếu niên ngây ngô tự tại.
Càng làm người ta rung động hơn là ánh mắt bất an dưới ánh đèn đường mông lung, tựa như đang do dự, mê man, không biết bản thân đang muốn gì.
Có người từng nói, tuổi trẻ chính là một cánh diều còn mọi thứ xung quanh là gió; trưởng thành chính là một chú chim nhỏ bay đi khắp những nơi mình muốn đến.
Lưu Trưng hướng về cậu thiếu niên kia, anh muốn biết nếu như cánh diều rời xa ngọn gió thì chú chim nhỏ có thể mang cánh diều ấy đi được hay không..
Trọng Sinh Tự Mang Thuốc Cho Mình