Trọng Sinh Tự Mang Thuốc Cho Mình
Chương 43: 43: Thi Đại Học
_____________________
"Em hi vọng anh sẽ đối tốt với em giống như trước kia."
"Đó là chuyện không có khả năng, chỉ với em của hiện tại." Theo bản năng, Lưu Trưng vẫn k1ch thích đối phương, để cậu biết được bản thân mình chưa đủ.
Qua rất lâu, Tần Hải Tuấn cất quyển bút ký, nằm xuống ngủ.
Cậu nằm dưới mền không biết đang suy nghĩ gì, ánh mắt u ám một lúc, trong chốc lát trở nên nham hiểm.
Dù sao...
Trước mắt chỉ cần như vậy là đủ rồi, Tần Hải Tuấn cảm nhận.
...
Sau khi dẫn Tần Hải Tuấn về, Lưu Trưng trước sau như một đối tốt với cậu.
Giữa bọn họ ngoại trừ không hôn môi, không thân mật, còn lại hết thảy đều bình thường.
Vốn là Tần Hải Tuấn không quen nhưng trời sinh da mặt mỏng, sau khi bị Lưu Trưng từ chối vài lần cũng bắt đầu yên tĩnh.
Cậu luôn cảm thấy Lưu Trưng còn chán ghét mình bởi vì liên quan đến Tưởng Hinh.
Đã rất lâu không nghĩ đến cái tên Tưởng Hinh này, không lâu trước đó có nghe Tần Thiên nói sẽ đưa vào viện điều dưỡng.
Còn những chuyện cặn kẽ khác Tần Hải Tuấn không hỏi tới, cậu ước gì trên đời này không tồn tại cái người tên Tưởng Hinh này.
Tuy rằng suy nghĩ như vậy có vẻ quá mức tuyệt tình, nhưng từ trong xương Tần Hải Tuấn chính là người như thế, ích kỷ bạc tình.
Lưu Trưng quá hiểu bản thân mình, là động vật máu lạnh triệt để từ đầu tới đuôi, yêu rồi lại lạnh nhạt không kém Tần Thiên là bao.
Nếu không phải bởi vì Tần Hải Tuấn chính là mình, sau khi Lưu Trưng trải qua đủ thứ chuyện trong hai kiếp này, hẳn sẽ không yêu thêm một ai nữa.
...
Đến tháng sáu, sáng sớm
Tần Hải Tuấn ăn mặc chỉnh tề, trên lưng là cặp sách Lưu Trưng sửa soạn cho cậu, chuẩn bị đi thi đại học.
"Trạng thái hôm nay thế nào, có khẩn trương không?" Lưu Trưng vừa mang giày vừa hỏi cậu, một lát nữa đưa cậu đến trường thi.
"Hoàn hảo." Chàng trai đứng bên cạnh Lưu Trưng, khí chất trên người đã lắng đọng không ít, trải qua mấy tháng căng thẳng ôn tập, giữa hai lông mày tựa như mất đi một phần trẻ con, cậu đưa mắt nhìn xuống Lưu Trưng nói: "Hôm nay em đi thi."
Lưu Trưng nói: "Anh biết mà, làm sao vậy?"
Tần Hải Tuấn nhếch miệng, dựa lên tường nói: "Em muốn anh hôn em một cái."
"Hả? Cái yêu cầu đùa giỡn lưu manh này khiến Lưu Trưng ngớ người.
"Nụ hôn may mắn, chúc em đi thi thuận lợi." Tần Hải Tuấn vẫn nhìn anh như cũ.
Lưu Trưng lập tức nhướn mày, anh cảm giác gần đây Tần Hải Tuấn cứ luôn tìm các kiểu cơ hội để chiếm tiện nghi của mình, là ảo giác hay sự thật?
Anh muốn nói không cho, nhưng chàng trai trước mặt đã nhắm chặt đôi mắt, dáng vẻ chuẩn bị tiếp nhận.
Da mặt mỏng đâu rồi?
Lưu Trưng âm thầm càu nhàu, bởi vì cái nụ hôn may mắn này anh không cho là không được.
"Em đúng là lắm chuyện mà..."
Kỳ thật trong lòng Tần Hải Tuấn cũng đang thấp thỏm, nhẩm trên đầu ngón tay cậu với Lưu Trưng đã hơn ba tháng chưa có hôn nhau.
Đối phương có thể chấp nhận buổi tối ngủ chung một chỗ, tình cờ ôm một cái, chiếm chút tiện nghi.
Hai gò má được bàn tay ấm áp nâng lên, mí mắt Tần Hải Tuấn run run, tiếp theo là một nụ môi ướt át mềm mại, đúng như mong đợi hơn tới.
Nhân cơ hội này, vươn hai tay ôm chặt lấy, Tần Hải Tuấn dùng sức hôn trả, m*t lấy đầu lưỡi Lưu Trưng không tha.
Từ lúc bắt đầu cậu yêu sâu sắc những nụ hôn dài triền miên như vậy, là người đàn ông này đã dạy cậu, cái gì gọi là hôn môi, cái gì gọi là yêu.
Mỗi một lần ở bên nhau, đều hi vọng có thể cùng người đàn ông này hôn đến lúc thiên hoang địa lão.*
*Thiên hoang địa lão: thời gian dài đăng đẳng; lâu như trời đất.
Vài phút sau, Lưu Trưng cảm thấy đủ rồi, anh lui về phía sau nhưng Tần Hải Tuấn lập tức áp sát, không cho anh rời đi: "Lưu Trưng..." Tần Hải Tuấn muốn nữa biểu cảm trở nên mê say, mãi đến lúc Lưu Trưng đẩy vào góc chết, cậu vẫn như cũ dây dưa không buông.
"Được rồi." Lưu Trưng nói, duỗi tay đẩy trán Tần Hải Tuấn ra: "Em đừng có mà được voi đòi tiên." Nói xong hơi thở có chút ngổn ngang, anh ảo não cau mày, bởi vì lúc nãy thất thần trong nháy mắt, nếu không thì sao có thể bị Tần Hải Tuấn đánh lén được.
"Ừm." Tần Hải Tuấn ngoan ngoãn lui về phía sau, tiện thể li3m li3m đôi môi trong đôi mắt lập loè tia sáng thỏa mãn.
Ánh mắt nóng bỏng nửa che nửa dấu của cậu lướt qua tại liên tục trên người Lưu Trưng, giống như đang nhìn trộm vật sở hữu tương lai của mình vậy, vừa thỏa mãn lại tràn ngập ước muốn.
Lưu Trưng chửi Tần Hải Tuấn là đúng rồi, cậu chính là một người cực kỳ tuyệt vời.
Người khác nỗ lực thi đại học bởi vì phấn đấu cho cuộc đời mình còn Tần Hải Tuấn thì không phải, cậu phấn đấu vì trai.
"Đi thôi." Lưu Trưng nhanh chóng xoay người rời khỏi cửa, anh không muốn đối mặt với ánh mắt nóng bỏng đó của Tần Hải Tuấn cũng bởi vậy nên đã bỏ lỡ thêm một cô hội nhận thức lại Tần Hải Tuấn thêm lần nữa.
Chàng trai đứng sau lưng Lưu Trưng, ánh mắt cậu lóe sáng, tràn đầy tính toán và đắc ý.
Lưu Trưng ngồi trên xe, đưa một tay lên che trán mình, anh cảm thấy có chút phiền não.
Mới vừa nãy hôn môi cùng Tần Hải Tuấn, vậy mà lại không kìm lòng được sa vào.
Đây là chuyện không nên, mình đâu phải là Tần Hải Tuấn cái gì cũng không biết, Làm sao có thể sa vào?
Là thói quen hay là thế nào đây?
Lưu Trưng tự hỏi bản thân, nếu như có điều kiện ở bên Tần Hải Tuấn, mình nguyện ý không?
Đáp án được Lưu Trưng rút ra khiến bản thân giật mình, mồ hôi lạnh toát hết ra ngoài.
Anh thế mà lại cảm thấy nếu như có điều kiện mà nói thì ở bên Tần Hải Tuấn cũng không tồi?
Đờ mờ...
Tần Hải Tuấn ngồi vào ghế, nhìn thấy người đàn ông với khuôn mặt kìm nén, cảm thấy rất kỳ quái: "Lưu Trưng làm sao vậy?" Cậu duỗi tay sờ trán Lưu Trưng?"Không nóng, nhưng mặt rất là đỏ."
"Nhiều chuyện." Lưu Trưng kéo tay Tần Hải Tuấn xuống, cho cậu một mặt biểu cảm khốc liệt.
Tần Hải Tuấn cũng không bởi vậy mà khó chịu, cậu chỉ kinh ngạc là Lưu Trưng cũng biết giận dỗi hả?
"Nhìn anh mãi làm gì?" Lưu Trưng liếc nhìn chàng trai sát vách một cái, anh phát hiện suốt dọc đường đi cứ bị đối phương nhìn chằm chằm, cảm giác siêu cấp kỳ cục.
"Không có gì." Tần Hải Tuấn rũ mắt, trong lòng lại lẳng lặng trả lời: Cảm thấy anh rất đáng yêu.
"Thi xong thì tự mình về, khả năng là anh không có thời gian tới đón em." Đưa cậu tới trước phòng thi, Lưu Trưng nói với cậu.
"Được." Tần Hải Tuấn gật đầu, cậu biết Lưu Trưng gần đây cũng rất bận rộn, có thể đưa mình tới phòng thi là đủ rồi.
"Ừm." Cái gì cần nói đều đã nói hết, có thể đi rồi.
Thế nhưng Lưu Trưng lại không nhấc nổi bước chân, thậm chí anh còn có chút cảm xúc khẩn trương.
Rõ ràng là người cần thi đâu phải anh là Tần Hải Tuấn mà: "Em phải cố gắng lên, anh ủng hộ em."
"Được." Tần Hải Tuấn yên lặng nhìn anh, đôi mắt chăm chú lạ thường, rất trầm ổn.
"Vậy anh đi đây." Lưu Trưng vừa muốn quay người, liền bị một người nhào tới ôm lấy eo, sau đó là giọng nói rầu rĩ phát ra từ trong lồ ng ngực mình: "Lưu Trưng, em sợ thi không được..."
"..." Đau lòng một lúc, Lưu Trưng xoa xoa đầu cậu an ủi nói: "Không sao, chỉ cần bản thân cố gắng hết sức, mặc kệ thành tích như thế nào, thi xong là được."
"Không đâu, thành tích kém anh sẽ không hài lòng." Tần Hải Tuấn có vẻ càng khẩn trương hơn, vì vậy hai tay ôm chặt Lưu Trưng đến mức không thở nổi.
"Không không, anh hài lòng." Lưu Trưng nghĩ thầm, lúc sau khi em từ phòng thi vừa ra, anh cũng sẽ rất khẩn trương.
"Em không tin đâu, em mà hơi lơ mơ thì anh liền mắng em là rác rưởi." Tần Hải Tuấn không phải bực bội, cậu chỉ thuật lại sự thật.
"..." Vào lúc này rồi còn lôi chuyện cũ ra, đúng là không thích hợp, Lưu Trưng cạy cánh tay chàng trai, thái độ ôn tồn nói: "Lần này thật sự không có đâu, anh biết em đã thay đổi rất tốt, không còn tiếp tục rác rưởi nữa.
Thành tích không phải mấu chốt, mấu chốt là em đã hiểu chuyện."
"Thay đổi tốt hơn rồi, bây giờ em đã đáng để anh tiếp nhận?" Chàng trai đứng trước mặt Lưu Trưng, nơi nào còn căng thẳng đâu, con ngươi cậu đen kịt, không chớp mắt nhìn Lưu Trưng, tuy rất chờ mong đáp án, thế nhưng cậu nói: "Thôi, chờ em thi xong sau đó anh trả lời em."
Lưu Trưng trơ mắt nhìn cậu quay người vừa thong thả lại thận trọng bước chân đi vào phòng thi.
Cũng vì vậy mà nhận ra, kỳ thực Tần Hải Tuấn đã dần thành thục hơn so với rất nhiều người cùng trang lứa.
Nhìn lại những học sinh sắp thi xung quanh, không có chỗ nào là không là ngây ngô sinh động, có hơi hiện ra vẻ tính cách trẻ con.
...
"Em thi xong rồi, Lưu Trưng." buổi tối hôm đó sau khi kết thúc kì thi đại học trở lại phòng trọ, Tần Hải Tuấn nói với Lưu Trưng một câu thì lập tức đi làm việc nhà.
Người này ngoan ngoãn đến mức không ổn, khiến Lưu Trưng phải ghé mắt nhìn.
"Thi thế nào?" Lưu Trưng bước vào nhà bếp, nhìn chàng trai vo gạo nấu cơm, sau đó tự mình đi rửa rau, để một chút nữa xào.
"Cảm giác không ổn lắm." Tần Hải Tuấn vừa làm vừa nói.
Khiến Lưu Trưng nhíu mày, nghi vấn: "Chắc không tới nỗi nào đâu? Lúc thi thử em làm rất khá.
Lần này do đề quá khó hay là trạng thái không tốt?"
Tần Hải Tuấn lắc đầu một cái: "Không nói rõ được, chờ em suy nghĩ kỹ một chút." Gương mặt cậu lo lắng sốt ruột còn khoa trương hơn so với Lưu Trưng.
Như vậy sao mà được.
Thật ra trong lòng Lưu Trưng anh chẳng qua tiếc nuối vì đã không tham gia thi đại học, thành tích thế nào cũng không quá chấp nhất, anh vỗ vai Tần Hải Tuấn nói: "Đừng nghĩ nhiều như thế, dù sao cũng thi xong rồi, em cứ an tâm chờ kết quả đi."
"Không được, em không thể không nghĩ tới."
Suốt cả buổi tối, Tần Hải Tuấn xuất hiện tình trạng lo lắng không yên, trực tiếp gây ảnh hưởng đến chất lượng giấc ngủ của hai người.
"Bây giờ em lăn qua lộn lại cũng có ít gì đâu? Không thể yên tĩnh một chút chờ kết quả à." Lưu Trưng đè chàng trai bên cạnh lại, cưỡng chế bắt cậu đi ngủ.
"Em không ngủ được." Tần Hải Tuấn trợn tròn mắt nói.
"Vậy thì ráng ép bản thân, cố gắng ngủ." Lưu Trưng duỗi tay che đôi mắt Tần Hải Tuấn lại: "Anh nói tố chất tâm lý em thấp em còn không chịu, chỉ có chút chuyện không đâu đó thôi cũng có thể mất ngủ."
"Đây mà là chuyện không đâu? Nếu em thi không tốt, anh liền không hài lòng với em.
Mà anh đã không hài lòng với em, sẽ giáo huấn em." Nói tới đây, Tần Hải Tuấn hé miệng trầm mặc một lúc, mới nói tiếp: "Anh muốn đánh muốn chửi em đều sẽ tiếp thu, nhưng em không chấp nhận việc anh cứ lạnh nhạt."
"Ồ." Lưu Trưng không trả lời, mỗi lần nói đến cái vấn đề này anh chỉ biết trầm mặc.
"Con người anh, xấu từ trong ra ngoài." Trong lòng Tần Hải Tuấn khinh bỉ anh, đồng thời cũng nhích lại gần anh.
Lần này đây Lưu Trưng không ghét bỏ cậu nhưng cũng không giống như lúc mới bắt đầu, ôm cậu nhóc yêu dấu lên trên người.
Tần Hải Tuấn như vậy cũng không phải Lưu Trưng không đau, chỉ là sợ bản thân làm tiếp sẽ khiến Tần Hải Tuấn chìm xuống càng sâu.
"Lưu Trưng, em vẫn không ngủ được." Qua 2 phút sau, Tần Hải Tuấn lại bắt đầu trằn trọc.
"Mất ngủ là bệnh, phải trị thôi." Lưu Trưng có hơi phiền cậu, đứng dậy chuẩn bị đi xuống mua thuốc cho cậu uống.
Tần Hải Tuấn nhìn anh muốn xuống giường, vội vàng kéo không cho đi: "Đi làm gì? Em không uống thuốc."
Lưu Trưng ngồi xuống nói: "Không uống thuốc thế em muốn làm sao, có để anh ngủ không?" Nhìn gương mặt sầu khổ của Tần Hải Tuấn một chút, anh tin đối phương đúng thật là mất ngủ chứ không phải giờ vờ.
"Ngủ đi." Tần Hải Tuấn nằm xuống, sau khi chờ Lưu Trưng cũng nằm xuống, cậu xoay người áp tới: "Em cảm thấy ngủ như vậy là thoải mái nhất, không chừng có thể ngủ được."
Lưu Trưng bị đè phía dưới mắt trợn trắng, em thật đúng là rất biết cách thoải mái...
Anh không biết rằng người nằm trên người mình luôn chú ý vẻ mặt của mình, nhìn xem có lộ ra vẻ chán ghét hay không.
Kỳ thực Lưu Trưng không phải là chán ghét đụng chạm, anh đối với Tần Hải Tuấn không có chướng ngại gì về phương diện này.
Muốn hôn muốn ôm chỉ là chuyện nhỏ, không những không bài xích mà trong lòng anh cũng rất vui.
Bởi vì lo lắng mà thôi.
Nhưng đặc biệt tối nay có thể chơi đùa với Tần Hải Tuấn, nguyên tắc trong lòng Lưu Trưng được thả lỏng.
Cảm thấy ôm một cái giúp cậu ngủ cũng không phải chuyện quá đáng.
Cách mấy tháng trôi qua, Lưu Trưng một lần nữa dịu dàng ôm Tần Hải Tuấn đặt trên người mình...
Tần Hải Tuấn chưa kịp hưởng thụ, đầu tiên là cảm thấy trong lòng chua xót.
Cho dù cậu yêu cái cảm giác này đến tận xương tủy nhưng cũng rất sợ hãi, sợ tất cả những thứ này đều chỉ là ảo ảnh trong mơ.
"Ngủ đi." Lưu Trưng nhẹ nhàng nói, anh dịu dàng đặt bàn tay lên lưng Tần Hải Tuấn, vuốt v e từng chút từng chút.
Thật sự ngủ rồi.
...
Tới ngày có điểm thi, Tần Hải Tuấn thức dậy cực kỳ sớm.
Chờ Lưu Trưng tra điểm, sau khi đọc kết cho cậu, cậu rất bình tĩnh nói: "Điểm này tạm được."
Còn Lưu Trưng đã sớm vui đến hỏng mất, thành tích này thật sự rất được, đậu nguyện vọng 1 là chuyện chắc chắn.
Trước đó anh nghe Tần Hải Tuấn nói thi không tốt lắm, còn tưởng rằng sẽ thất vọng, không nghĩ tới điểm lại ổn như thể.
"Tiểu Tuấn thật là lợi hại." Tâm trạng Lưu Trưng rất tốt, hôn một cái lên má Tần Hải Tuấn.
Luồng cảm giác thân thiết này khiến xương cốt Tần Hải Tuấn tê dại, cả người như bị điện giật.
Cũng chỉ có những lúc như vậy, Lưu Trưng mới chịu thân mật.
Mặt không đổi sắc giơ tay sờ lên má, Tần Hải Tuấn không chút hoang mang nói: "Cái điểm thi này chỉ có thể xem là tầm trung, để em hỏi thử Thanh Phong thi thế nào."
Lưu Trưng nhìn Tần Hải Tuấn gọi điện thoại, nghe cậu nói chuyện cùng Vệ Thanh Phong.
Sau khi nói chuyện với một số lượng từ nhiều kinh khủng, Lưu Trưng sợ ngây người.
Nhìn sang Tần Hải Tuấn, sắc mặt cậu rất bình tĩnh, cảm giác như người mấy ngày trước vì điểm thi mà mất ngủ không phải là cậu vậy, cho nên sau khi Lưu Trưng tỉnh táo lại liền cảm thấy kiến thức của mình có phải quá ít hay không, nhìn hai chàng trai này người ta bình tĩnh hơn rất nhiều.
"Thanh Phong nói ra ngoài ăn mừng một chút, muốn tụ tập liên hoan." Biểu cảm của Tần Hải Tuấn nhẹ như mây gió: "Nó bảo sẽ đi du học, về sau có thể không về nước nữa."
"Định cư sao?" Lưu Trưng hơi kinh ngạc, anh nhớ đời trước Vệ Thanh Phong không có xuất ngoại mà thi đậu trường đại thuộc top 5 tốt nhất cả nước.
"Trước mắt không rõ lắm, hẳn là đi." Tần Hải Tuấn không xoắn xuýt về chuyện này, ngay cả lông mày cậu cũng không hề nhíu lấy một lần, phải nói rằng cậu ở cái tuổi này, còn chưa hiểu được đau thương ly biệt.
Vệ Thanh Phong xuất ngoại du học, trong mắt cậu là việc tốt, những chuyện khác trái lại cũng không suy nghĩ nhiều.
"Đó là người bạn duy nhất của em, em không thấy cậu ấy đi rồi em sẽ cô đơn sao?" Lưu Trưng cố gắng dùng tư duy thuở niên thiếu để phỏng đoán thử trong lòng Tần Hải Tuấn, sau đó lại thở dài rút ra một kết luận, cho dù là mình thời niên thiếu hay là mình khi trưởng thành, đối với tình cảm cũng đều không quá chấp.
"Tại sao?" Tần Hải Tuấn không thể lý giải nổi, cô đơn từ đâu mà đến, không phải đã có Lưu Trưng bên mình sao?
Cô đơn là bởi vì trong lòng có người, đồng thời đối với người đó còn phải cầu nhưng không được.
Còn tình hình của Tần Hải Tuấn và Lưu Trưng chưa thể xem là cầu nhưng không được, dù sao trước mắt vẫn có thể ở chung một sớm một chiều.
Hơn nữa ràng buộc tình cảm giữa bọn họ sâu không lường được, cũng không ai dám nói đến cuối cùng sẽ như thế nào.
"À, Tiểu Tuấn, anh hi vọng em ở đại học sẽ kết bạn thật nhiều, nếu có thể..." Lưu Trưng không quá lớn tiếng nói: "Thì đi tìm bạn gái cũng không tồi."
Khả năng ngay cả bản thân cũng cảm thấy chột dạ, Lưu Trưng không dám nhìn sắc mặt Tần Hải Tuấn.
Tần Hải Tuấn liếc mắt nhìn anh một cái, chỉ xem là ăn nói linh tinh: "Anh cảm thấy còn có thể sao?"
Giữa bọn họ đã như vậy rồi, mình làm sao có thể đi quen bạn gái được.
_____________________.
Trọng Sinh Tự Mang Thuốc Cho Mình