Trọng Sinh Tự Mang Thuốc Cho Mình
Chương 19: 19: Rất Ấm Áp Siêu Ấm Áp
"Lưu Trưng..."
Tần Hải Tuấn lặp lại tên Lưu Trưng, ôm mền từ từ ngủ.
Lưu Trưng ở đầu điện thoại bên kia nghe thấy tiếng hít thở đến đều, anh giơ ngón tay lên xoa xoa giữa mày, nhẹ nhàng nói: "Ngủ ngon."
Lều trại hai người lớn như vậy, mình anh ngủ bên trong thì dư dả, có vẻ trống trải.
Nhắm mắt lại, một mảnh âm thanh thiên nhiên chung quanh, trong một chốc lại ngủ không được.
"Tiểu Tuấn ngốc, em rời giường chưa?"
Sáng sớm, Tần Hải Tuấn nhận điện thoại gọi mình rời giường từ Lưu Trưng, cậu một tay kéo quần lên, một tay cầm điện thoại: "Em đang đi tiểu."
Lập tức truyền tới tiếng cười trầm thấp của Lưu Trưng, làm cho cậu mau ra nước tiểu hơn, chết tiệt.
"Không biết đường thì hỏi anh."
"Được."
Tần Hải Tuấn sờ sờ trước ngực, hít vào hai lần khí, nhanh chóng đánh răng rửa mặt, cầm theo đồ ra khỏi cửa.
Địa chỉ Lưu Trưng gửi cho cậu, là một cái thôn rất xa ở vùng ngoại ô, từ thành phố lái xe qua cũng cỡ hai giờ.
Bảy giờ đồng hồ xuất phát, hơn chín giờ đến.
Lưu Trưng ngồi ở cửa thôn, bên cạnh có cái hồ sen, đang tán gẫu cùng người già trong thôn.
Nhìn thấy xe Tần Hải Tuấn chạy đến, anh nở nụ cười, đứng dậy nhẹ nhàng bước đến, vẫy tay với Tần Hải Tuấn: "Bên này."
Tần Hải Tuấn đậu xe xong, từ trên xe bước xuống với đôi mắt sáng ngời, thấy Lưu Trưng tới tích cực giúp mình đem đồ xuống.
Là một ít đồ ăn và đồ uống, chuẩn bị cho trẻ con và người già trong thôn.
Sau khi Lưu Trưng hết bận tay, nghiêm túc nhìn Tần Hải Tuấn: "Ăn sáng chưa?" Phát hiện tóc của thiếu niên có chút bù xù, anh giơ tay chỉnh lại.
Động tác tự nhiên thoải mái, tựa như đang chỉnh lại cho chính mình, bởi vậy, mới có thể khiến Tần Hải Tuấn cảm nhận được, cậu và Lưu Trưng rất thân.
Bụng Tần Hải Tuấn ục ục hai tiếng, mới nhận ra mình cực kỳ đói bụng: "Chưa ăn."
"Em cũng thật là..." Lưu Trưng không biết thế nào, anh nói tiếp: "Đi, anh dẫn em đi ăn."
Mượn dùng nhà bếp của một bác gái, Lưu Trưng làm bữa sáng cho Tần Hải Tuấn, một chén thịt thái mặt.
"Không khí ở đây rất trong lành, có hương vị đặc biệt." Ăn xong bữa sáng, đi đạo trong thôn, Tần Hải Tuấn thỉnh thoảng ngửi ngửi xung quanh, cảm thấy hơi là lạ.
"Đi tới phía trước em sẽ biết." Lưu Trưng cõng giá vẽ cười híp mắt, dẫn theo thiếu niên đi đến, là một mảng đại dương vô tận màu lục.
Đó là lá sen xanh ngọc bích, bên trong lá xanh tình cờ dựng thẳng có một hai búp sen.
Nụ hoa đang chờ đợi nở, duyên dáng yêu kiều; nửa che nửa lộ, không chịu nổi gió lạnh, e thẹn ướt át.
Thôn này gọi là thôn Hoa Sen, toàn bộ người trong thôn đều sống bằng ngó sen.
Cho nên mới có cảnh tượng đồ sộ như thế.
"Thật xinh đẹp." Tần Hải Tuấn đứng trên bờ ruộng, hít thở thật sâu.
Một cơn gió thổi tới, hương hoa lướt nhẹ qua mặt, không khí thanh mát lượn lờ.
Lưu Trưng nhìn những nụ hoa yêu kiều đó nói: "Chờ mấy ngày nữa, hoa sen nở biến toàn bộ thành đường sen, sẽ đẹp hơn."
"Bây giờ cũng rất đẹp." Tần Hải Tuấn lấy điện thoại ra, định chụp vài tấm đăng lên mạng.
Suy nghĩ đã rõ, cậu giơ máy lên lén lút chụp hình gò má Lưu Trưng, sau đó mới tới hoa sen.
"Chụp xong rồi? Vậy thì cởi ra đi." Lưu Trưng nói với thiếu niên, mình đang ở trên bờ ruộng, tầng đường hoa sen tiếp theo chỉ cần trải lớp thảm.
"Cái gì?" Tần Hải Tuấn không hiểu nhìn anh.
"Anh muốn vẽ em lỏa thể." Lưu Trưng nói.
"..." Khuôn mặt Tần Hải Tuấn đỏ cứng đơ ngay tại chỗ, không kịp phản ứng: "Anh muốn em..." Ở chỗ này, khoả th@n cho anh vẽ?
"Không ai đến đây đâu, em không cần sợ." Lưu Trưng chuẩn bị xong xuôi, đứng lên vỗ vỗ tay, đôi mắt nhìn Tần Hải Tuấn, chờ cậu cởi qu@n áo.
"Lưu Trưng, em..." Tần Hải Tuấn cảm thấy rất xấu hổ, không muốn c ởi đồ ở chỗ này.
"Trải sẵn cái thảm nhỏ kế bên, có người đến lập tức lấy che lại, em sợ cái gì." Lưu Trưng dụ dỗ cậu, trên mặt mang nụ cười văn nhã.
Nhưng mà không lừa được Tần Hải Tuấn, cậu biết Lưu Trưng đùa giỡn lưu manh sẽ luôn như vậy, nên không hề thẹn thùng.
"Cởi kiểu nào?"
"Cởi toàn bộ." Lưu Trưng đi lên trước, lấy Tần Hải Tuấn điện thoại và đồng hồ đeo tay cùng những vật khác, bỏ vào trong ba lô ở sau lưng.
Tần Hải Tuấn liếc mắt nhìn xung quanh, bọn họ đang ở trong ruộng lá sen xanh tươi, nằm xuống thì thật sự không ai nhìn thấy.
Vì vậy ngầm cho phép Lưu Trưng cởi áo và quần của mình...
Thân thể sạch sẽ, đi chân đất, đạp lên thảm mặt.
"Nằm xuống." Lưu Trưng đỡ Tần Hải Tuấn, điều chỉnh tư thế tự nhiên thoải mái trên mặt thảm, đầu ngón tay nhẹ nhàng kề sát lên da mặt đối phương: "Có lạnh không?"
Tần Hải Tuấn chớp chớp mí mắt, hơi xấu hổ lắc đầu.
Trời trong nắng ấm, mặt hướng về phía ánh nắng, trên người trần như nhộng, cảm giác này rất mắc cỡ.
Ánh mắt Lưu Trưng vẫn luôn nhìn lên thân thể trẻ tuổi ngây ngô này, làm Tần Hải Tuấn sau đó chú ý tới ánh mắt thưởng thức của mình, liền dùng lời nói tán thưởng cậu: "Thật đẹp, lá sen xanh mướt, hoa sen phấn hồng, th@n thể trắng nõn, cưng làm anh mê muội."
Tần Hải Tuấn ngừng thở, trơ mắt nhìn đôi môi Lưu Trưng hạ xuống, hôn lên mặt mình, miệng...!Sau đó đi vào trạng thái, nụ hôn mềm mại trải rộng toàn thân.
Đã như thế, Tần Hải Tuấn không cần câu nệ tiểu tiết, cậu bắt đầu hưởng thụ ánh mắt mê muội của Lưu Trưng, điên cuồng hôn môi.
"Chói mắt hả?" Lưu Trưng nắm lấy cánh tay Tần Hải Tuấn, để cậu che lên trán, nở nụ cười xán lạn lại mê hoặc: "Em có thể như này."
Độ ấm trên người rút đi, Tần Hải Tuấn nhìn Lưu Trưng đi lấy giá vẽ, mà trạng thái toàn thân mình vẫn xoay vòng chỗ cũ...
"Như vậy rất tốt, phải giữ vững." Lưu Trưng nhẹ nhàng nói, bút vẽ trong tay sắc bén hung mãnh, dùng thời gian nhanh nhất phác hoạ hình dáng của Tần Hải Tuấn.
"Tiểu Tuấn, hiện tại anh đang nhìn hông em, bắt đầu vẽ từ eo của em, chân em rất đẹp, rất thẳng..."
"..." Tần Hải Tuấn hít thở nhẹ nhàng, ánh nắng chiếu lên cơ thể, da dẻ ấm áp.
Có gió nhàn nhạt thổi qua, phất phơ qua thân, như ánh mắt của Lưu Trưng, tuần tra từng tấc từng tấc.
"Tốt lắm, chính là như vậy, cưng quá tuyệt vời, anh siêu cấp thích cưng."
"Thích ở chỗ nào?"
Lưu Trưng phác hoạ bộ vị quan trọng của Tần Hải Tuấn, hô hấp nặng nề nói: "Toàn thân chỗ nào cũng thích."
"Vẽ tới chỗ nào rồi?"
"Vẽ khuôn mặt đẹp trai của em, còn có cổ nữa."
Sau một lúc, Tần Hải Tuấn lại hỏi: "Giờ thì sao?"
Giọng Lưu Trưng thanh thoát nói: "Vẽ eo nhỏ của cưng, tiếp tục giữ vững trạng thái được không bảo bối, đừng để mềm lại."
"Không được..." Tần Hải Tuấn nói với anh: "Anh tự nghĩ cách đi, em không giữ được."
Gác bút vẽ lên, Lưu Trưng nhấc cẳng chân Tần Hải Tuấn lên, làm chút chuyện xấu hổ.
"Vẽ chỗ nào?" Tần Hải Tuấn hô hấp dồn dập.
Lưu Trưng li3m li3m miệng cười: "Vẽ hạ bộ, trạng thái này giỏi quá, cố gắng giữ nguyên hai phút, thân ái."
"..." Tần Hải Tuấn ngoẹo cổ, lồ ng ngực hơi phập phồng, vì khống chế biểu cảm nên đành phải nhấp môi.
Qua thêm vài phút, cuối cùng Lưu Trưng cũng nói: "Vẽ xong rồi, em có thể kết thúc công việc." Còn một vài chi tiết nhỏ, Lưu Trưng có thể tự mình giải quyết.
Vẽ hai nét bút, phát hiện Tần Hải Tuấn không nhúc nhích, Lưu Trưng gác đồ trong tay xuống, chạy qua đưa quần áo cho cậu: "Dậy, mặc vào."
Thông qua sự giúp đỡ của Lưu Trưng, Tần Hải Tuấn ngồi dậy, ngồi trên mặt thảm từ từ mặc quần áo vào.
"Thế nào, có khỏe không?" Lưu Trưng sờ sờ mặt cậu.
"Vẫn ổn, có hơi là lạ." Đối với Tần Hải Tuấn mà nói, đây là một cuộc trải nghiệm kỳ lạ nhưng mới mẻ.
"Lạ cái gì, về sau em quen rồi thì sẽ cảm thấy vui thôi." Lưu Trưng cười cười, ôm eo Tần Hải Tuấn từ phía sau, giúp cậu kéo quần lên.
Tần Hải Tuấn nắm chặt hai tay, không muốn buông ra.
Ánh mắt Lưu Trưng tối sầm, giữ cơ thể Tần Hải Tuấn ôm trước mắt.
Tần Hải Tuấn nghiêng đầu mặc kệ anh làm, hai tay nắm chặt tay Lưu Trưng, tiếp theo bị Lưu Trưng chụp lại, mười ngón quấn quýt, hô hấp rối loạn.
"Tiểu Tuấn, Tiểu Tuấn." Từng tiếng gọi khảm vào trong tim Tần Hải Tuấn, tâm hồn nổi lên từng gợn sóng, từng đợt dập dờn.
Vì thế Lưu Trưng nghe được, thiếu niên trong lồ ng ngực mình há miệng r3n rỉ, cậu thổ lộ ra những âm thanh thuần túy ngây thơ, hình ảnh cậu mỹ lệ kiều diễm.
"Em thật đẹp." Lưu Trưng một lần nữa than thở, ngón tay đặt trên gương mặt thiếu niên.
"Bởi vì anh thích em." Tần Hải Tuấn thấp giọng nói, duỗi tay sờ đuôi mắt của mình, vừa nóng lên còn thêm ướt át.
Buổi chiều, những hạt mưa nhỏ rơi xuống từ phía chân trời, tạo nên một chiếc cầu vồng.
Lưu Trưng và Tần Hải Tuấn ngồi dưới mái hiên, kế bên còn có vài sinh viên của học viện Mĩ Thuật, bọn họ đều đang vẽ tranh.
Vừa nói chuyện tán gẫu, vừa trau chuốt.
Mà bức tranh trên giá vẽ của Lưu Trưng, cũng không phải là bức buổi sáng nay, mà là tác phẩm của ngày hôm qua.
"Đây là bài tập phải nộp, bức tranh vẽ em chờ anh trở về lên màu đã."
"Ồ." Ngồi bên người Lưu Trưng, ngẩng đầu nhìn cầu vồng phía chân trời, trông có chút tẻ nhạt, nhưng lại tốt đẹp lạ thường.
Chút mưa nhỏ ấy, bị ánh mặt trời chiếu lên lập tức khô đi.
Vài cơn gió mùa hạ thổi tới, cảm giác như chưa từng có trận mưa nào đi qua, mặt đất lại khô ráo như trước.
Chờ đến buổi chiều 3, 4 giờ, Lưu Trưng dẫn theo Tần Hải Tuấn đi thu dọn đồ đạc, lên xe chuẩn bị trở về thành phố.
Tới giờ về bọn họ ngồi ô tô.
Bởi vì Tần Hải Tuấn có xe nên Lưu Trưng không đi chung với bạn học.
"Bạn học của anh có nói gì anh không?"
"Có làm sao đâu? Em tương đối quan trọng."
Về đến nhà đã hơn sáu giờ, Lưu Trưng không muốn đi nấu cơm nên bảo Tần Hải Tuấn gọi điện đặt đồ ăn.
Tần Hải Tuấn nằm bất động, ánh mắt nghiêng nghiêng nhìn Lưu Trưng, gương mặt mang theo khó chịu: "Em không muốn ăn cơm hộp, em muốn ăn cơm anh làm."
Lưu Trưng cũng nhìn cậu, ánh mắt hiện lên chút bất lực, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, cười cười rồi lập tức đi mở tủ lạnh, nhìn thử còn thứ gì có thể ăn không.
"Lưu Trưng." Tần Hải Tuấn gọi một tiếng.
"Hả?" Lưu Trưng quay đầu lại nhìn.
"Không có gì." Tần Hải Tuấn lắc đầu một cái, chẳng qua là cậu cảm thấy Lưu Trưng là một người rất ấm áp siêu ấm áp.
_____________________
Edit: Thích chương này ghê ngắn ngủn à:>.
Trọng Sinh Tự Mang Thuốc Cho Mình