Trọng Sinh Trở Về Vị Trí Cũ

Chương 64-65

217@-

Chương 64:

Thật ra không riêng mấy hoàng tử nhỏ tuổi này, mấy người hơn tuổi cũng muốn nhìn nhiều thêm vài lần. Nhưng lúc này Đế hậu đều ở đây, phải thể hiện lễ nghi đúng mực.
 
Ngay cả Thái Tử cũng không phải không tiếc nuối mà nghĩ: Nữ tử này xuất thân quá thấp, cho dù là nữ thương hộ, nũng nịu dưỡng ở khuê phòng cũng được! Nhưng cả ngày xuất đầu lộ diện, cả kinh thành ai không biết đến nàng? Dù mang cái danh Thiều Dung công chúa thì cũng không thể gả.
 
Đúng lúc này, hoàng đế cười mỉm ý bảo thái giám tuyên bố, tiệc hạ tủy chính thức bắt đầu, mong các vị quý nữ ở Hạ Cung đã nhiều ngày cứ tùy ý như ở trong nhà mình.
 

 
Hoàng đế khách khí như vậy, ai cũng không nghĩ là thật. Lúc này nhóm quý nữ đều hiểu rõ, từ giờ trở đi, mỗi tiếng nói mỗi cử động của mình đều vào mắt Đế hậu. Có thể vào hoàng gia, trở thành nhi tức Lưu gia hay không, chỉ dựa vào hành vi ngày hôm nay tại đây.
 
Cái gọi là tiệc hạ tủy, tất nhiên là vì mục đích giải nhiệt mát lạnh. Hoàng đế ngồi trên, trong lòng ai lại không nóng hừng hực?
 
Gia Khang Đế ngồi được một lúc đã phải đi rồi.
 
Mà trước khi đi ông lại dặn dò Hoàng Hậu vài câu, phải thay Thái Hậu chiếu cố vị nghĩa nữ này thật tốt.
 
Hoàng Thượng nói vậy, tất nhiên Hoàng Hậu đồng ý.
 
Chẳng qua Hoàng Hậu biết, xưa nay Gia Khang Đế lười quản lý công việc tông thân vụn vặt của hậu cung, huống chi là nghĩa nữ Thái Hậu quăng tám sào cũng không tới! Trịnh trọng dặn dò như vậy trái lại hiếm thấy.
 
Gia Khang Đế đi rồi, lúc này bà mới nhìn kỹ Quỳnh Nương vẫn luôn an tĩnh ngồi ở phía cuối.
 

 
Vừa nhìn, trong lòng chấn động, phẩm mạo này thật sự là xuất sắc… dường như còn có khí chất vô cùng quen mắt, nói không nên lời… cực kỳ giống Tình Nhu tiểu thư dưỡng bên người Thái Hậu năm đó…
 
Chẳng lẽ là hoàng đế nhìn trúng nữ tử này?

 
Nói đến Hoàng Hậu, con đường triển phượng này đã đi được nhiều năm, vô cùng gian khổ.
 
Người khác không rõ ràng lắm, nhưng Hoàng Hậu hiểu, đừng nhìn hoàng đế mưa móc đều dính, mỗi năm đều nạp tân phi tần, nhưng phấn trang kiều nga cả hoàng cung, hoàng đế đều không yêu.
 
Bởi vì chuyện năm đó, Hoàng Hậu dính một chút liên lụy, từ đó về sau cảm tình phu thê niên thiếu liền lạnh đi. Nếu hoàng đế oán trách một mình bà là được, nhưng bây giờ sắp lan đến gần Thái Tử.
 
Nhi tử duy nhất của bà dần mất thánh tâm, Hoàng Hậu có thể không sốt ruột sao?
 
Nhưng còn may, bà xuất thân sĩ tộc Ngụy gia, phụ huynh trong nhà là trọng thần lâu dài trong triều. Thái Tử cũng coi như có chỗ dựa.
 
Mà điều bà phải làm để hoàng đế không thể nào bắt bẻ, chỉ có mẫu hậu hiền đức, nhi tử mới có thể lập trụ. Bà cẩn trọng nhiều năm như vậy, đặt đế tâm lên đầu, chưởng quản hậu cung giai lệ đối xử bình đẳng, đó là muốn để văn võ bá quan xem ở trong mắt.
 
Đến lúc đó, nếu hoàng đế muốn phế Thái Tử, phải xem văn võ cả triều có đáp ứng hay không!


 
Nghĩ vậy, bà cảm thấy hậu cung của hoàng đế nên đầy. Nghĩ đến đây, bà nhìn Quỳnh Nương, nụ cười trở nên thân thiết hơn rất nhiều.
 
Tuy Quỳnh Nương không biết vì sao Hoàng Hậu đột nhiên hòa ái như gió xuân, nhưng lúc này hành tẩu trong cung, được Hoàng Hậu quan tâm tất nhiên tiện hơn nhiều.
 
Các phi tần thấy Hoàng Hậu liên tiếp tán dóc với Thiều Dung công chúa, cũng nháo nhào thân thiện lên.
 
Quỳnh Nương bất động thanh sắc, đề tài này liền hướng sang phấn nước vải dệt, một buổi sáng, rất nhiều người đặt vải lụa mềm trên người nàng, lại thu hút rất nhiều nguồn khách cho phấn nước.
 
Quỳnh Nương cảm thấy mỹ mãn, chuyển biến tốt bèn dừng lại, còn thừa thời gian thì nghe Hoàng Hậu các nàng tán gẫu.
 
Nội dung chủ yếu là chọn tân thê cho Thái Tử.

 
Hoàng Hậu đánh giá vị Thái Tử Phi trước kia thân phẩm mạo đều tốt, nhưng phúc báo quá mỏng, sau khi đẻ non liền bệnh không dứt, máu dưới thân không hề ngừng, càng không bàn đến chuyện con nối dõi cho Thái Tử, cơ thể tiều tụy, sắp không qua khỏi.
 
Thái Tử Phi qua đời, Thái Tử còn phải góa cư một khoảng thời gian?
 
Phủ Thái Tử quá tiu nghỉu, cũng cần xung hỉ một phen. Cho nên tuy Thái Tử Phi vẫn còn, nhưng không chậm trễ chuyện chọn tân Thái Tử Phi.
 
Quỳnh Nương ngồi nghe, thở dài một hơi vì sự lạnh lùng của hoàng gia.
 
Mà ngoài dự đoán của Quỳnh Nương chính là, ngoài Cận Vân Hi lại còn một người được vào mắt thần của Hoàng Hậu. Đó là nữ nhi của Liễu đại học sĩ —— Liễu Bình Xuyên.
 
Theo lý mà nói, thanh danh của Liễu Bình Xuyên không tốt, tuy chuyện sao chép không rùm beng nhưng hầu như ai cũng biết, phẩm hạnh như vậy sao có thể làm Thái Tử Phi?
 
Nghe tiếp mới biết, hoá ra khoảng thời gian này nàng bế quan ở nhà cẩn thận dưỡng trắng, động tác của Liễu Bình Xuyên lại không nhỏ, liên tiếp ra chiêu, tỏa sáng rực rỡ.
 
Đầu tiên là tiểu nhi tử của phu nhân Lễ Bộ thị lang suýt thì bị lừa đảo bắt cóc trên phố, may mà ả ta và tôi tớ phát hiện đúng lúc, đuổi theo mấy phố xá mới cứu được về.
 
Sau đó du thuyền với các vị khuê tú, là người đầu tiên phát hiện lỗ hổng của du thuyền, cũng bảo mọi người trấn định, múc nước tự cứu, chỉ huy du thuyền cập bờ đúng lúc…
 
Còn khoảng bốn năm chuyện như vậy, đủ để triệt tiêu thanh danh không tốt trước đó của ả ta.
 
Chủ yếu là, Nghiêu thị dẫn các vị phu nhân đến Hoàng Tự bói toán, may mắn được trụ trì đích thân giải quẻ. Là mệnh tốt bát tự kim quý, tướng vượng phu dày nặng.
 
Đã có một nhi tức ma ốm trước đó. Hoàng Hậu trông chờ vào chuyện tìm một nữ tử phúc lộc dày nặng xứng với Thái Tử, bây giờ cả kinh thành đều biết Liễu Bình Xuyên bát tự kỳ giai, thêm nữa phụ thân của ả ta ở triều đình đức cao vọng trọng, rất được thánh tâm.

 
Chọn nữ tử như vậy làm nhi tức, không có gì không ổn. Còn những lời đồn truyền lung tung đó cũng không ảnh hưởng gì đến đại cục.
 
Quỳnh Nương uống hai ngụm trà an ủi, tự hỏi: Liễu Bình Xuyên làm sao vậy?
 

Nàng không tin những chuyện trùng hợp đó đâu! Liễu Bình Xuyên cũng không có nhiều ý tốt như vậy, cứu người cả kinh thành.
 
Chuyện các phi tần nói Quỳnh Nương kiếp trước không nhớ rõ lắm. Dẫu sao các phu nhân phủ trạch đều là cao thủ tô son điểm phấn, nhà mình lại nhiều bất hạnh, cũng không nhiều lời trước mặt người khác, cho người ta uống trà ăn điểm tâm có đề tài để nói chuyện, phần lớn là đàm luận về phụ từ tử hiếu, nhi nữ ngoan ngoãn nhà mình.
 
Có điều nàng nhớ có một lần Thượng Vân Thiên xã giao uống rượu về, hắn nhắc mãi chuyện Lễ Bộ thị lang uống rượu thất nghi, khóc kể con mình bị bắt cóc. Mà Đốc Nha lục bộ Lý đại nhân cũng khóc kể năm đó nhà mình bất hạnh, du thuyền chìm ngoài ý muốn, nữ nhi của ông mất…
 
Nghĩ vậy, Quỳnh Nương dựa lưng lên ghế, thầm hít một ngụm khí lạnh.
 
Những chuyện này, kiếp trước sau khi về phủ, Liễu Bình Xuyên vẫn chưa giao thiệp quá sâu vào vòng luẩn quẩn các phu nhân tuyệt đối sẽ không biết.
 
Như vậy thấy việc nghĩa hăng hái làm nghĩa cử, nếu không phải trùng hợp thì là có người cố ý làm, có thể nói chi tiết cho Liễu Bình Xuyên như vậy… cũng chỉ có Thượng Vân Thiên đồng thời trọng sinh.
 
Hắn… muốn làm gì? Chuẩn bị đóng gói “ý tốt trong lòng, bảo vật trên giường ” kiếp trước đưa cho Thái Tử hưởng thụ sao?
 
Nếu thật sự là như vậy, quả thật Liễu Bình Xuyên đã nỗ lực phấn đấu, không hề hắt chước nàng nữa. Cuối cùng trở thành Thái Tử Phi, có thể một bước lên trời, một sớm trở thành Hoàng Hậu, hiển quý thiên hạ!
 
Quỳnh Nương quá hiểu tính Liễu Bình Xuyên. Nếu ả ta thật sự trở thành Hoàng Hậu, chuyện thứ nhất là tinh tế lựa Quỳnh Nương ra, tra tấn đến chết!
 
Thượng Vân Thiên! Đến tột cùng là ngươi muốn làm cái gì!
 
Tạm thời không nhắc đến nữa, Quỳnh Nương kinh giận, lúc này Liễu Bình Xuyên cực kỳ đắc ý.
 
Vài lần ra tay xinh đẹp gần đây cuối cùng nhận về cục diện thay đổi! Cái danh phúc tinh của Liễu Bình Xuyên dần dần truyền khắp kinh thành, mấy ngày nay lại có người liên tiếp đến cửa quyên tiền.
 
Ả ta sợ phụ mẫu chủ trương, vội nhắc tới tiệc hạ tủy, Thái Tử có ý cưới tân thê, tạm chờ thêm một chuyến này rồi định việc hôn nhân cho ả ta cũng không muộn.

 
Nghiêu thị không ngờ nữ nhi có chí hướng rộng lớn như vậy, cẩn thận suy nghĩ chuyện này với lão gia, lão gia cũng cảm thấy việc này có lẽ có thể thành, bèn ôm hi vọng thử xem, uyển chuyển từ chối mấy hôn sự, kiên nhẫn chờ đến yến tiệc hạ tủy.
 
Tiệc hạ tủy trọng ở ngắm cảnh, tài nghệ trà đạo của quý nữ các nhà cũng là trọng điểm suy tính.
 
Mọi người ăn yến xong, tiêu phí thời gian, buổi chiều uống trà .
 
Có nhóm quý nữ trà nghệ xuất sắc sẽ chủ động xin ra trận triển lãm trà đạo cho Hoàng Hậu và phi tần xem.
 
Kiếp trước, một tay Vân Hi tiểu thư tự nghĩ ra trà vũ trên bàn trà kinh diễm toàn sảnh, sau đó mới có mỹ danh hai đại tài nữ “Tương Quỳnh Vân Hi” trong kinh thành.
 
Nhưng bây giờ người đầu tiên bước ra khỏi hàng lại là Liễu gia Bình Xuyên.
 
Ả ta ngồi quỳ trước bàn trà. Vòng ngọc dưới ống tay áo tôn lên cổ tay trắng nõn. Ả ta kéo quỳnh hoa giữa không trung rồi bày trà cụ, bắt đầu thành thục chọn trà, nấu nước, tay trắng điều hương.
 
Tuy quá trình giống nhau nhưng Liễu tiểu thư lại sáng tạo sửa kịch bản ước định ban đầu, đôi bàn tay mềm tư thái tuyệt đẹp quay cuồng thao tác, kèm với nhạc sư nhạc đệm ả ta mang đến, thật sự đẹp mắt, khiến người ta nhìn mà lòng tĩnh thần ngưng.
 

 
Quỳnh Nương ngồi ở một bên, không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía Vân Hi tiểu thư Cận phủ. Lúc này không còn nhìn thấy ý cười thong dong ưu nhã ngày thường trên mặt nàng ấy nữa, sắc mặt tái nhợt, kinh nghi bất định nhìn Liễu Bình Xuyên đang pha trà rót nước.
 
Quỳnh Nương cười lạnh một tiếng, còn tưởng rằng cuối cùng Liễu Bình Xuyên cũng chăm lo việc nước, thay đổi triệt để làm người, tìm lối tắt, đi lên con đường Quan Âm phổ độ chúng sinh.
 
Hoá ra chó vẫn ăn phân, chẳng qua là thay đổi sao chép một vị khổ chủ khác thôi!
 
Chỉ đáng thương cho vị Vân Hi tiểu thư này, vì để nổi tiếng ở tiệc hạ tủy này nên chưa bao giờ triển lãm qua trà nghệ trước mặt người khác. Khiến Liễu tiểu thư chui chỗ trống, múa trà vũ trên bàn trà đã được cải tiến, bỏ qua mấy phần khó.
 

 
Tác giả có lời muốn nói: Lang Vương, nếu ngươi còn không cố gắng, dì nuôi sẽ biến thành mợ nuôi trong ngày một ngày hai đấy.

Chương 65:


Sắc mặt Vân Hi tiểu thư càng trắng bệch, xem tình hình chắc là nàng ấy cũng muốn triển lãm trà nghệ.


Đáng tiếc Liễu Bình Xuyên lại triển lãm trà vũ trên bàn trước một bước, dù kỹ năng của Vân Hi tiểu thư có cao hơn một bậc cũng khó tránh khỏi hiềm nghi bắt chước.


Đúng lúc này rốt cuộc Ung Dương công chúa khoan thai tới muộn trình diện, thấy rõ người được khen ngợi trà nghệ chính là Liễu Bình Xuyên liền bĩu môi, chào hỏi các vị Hoàng Hậu, mẫu phi rồi ngồi bên cạnh Quỳnh Nương, hướng tới trong sân nhẹ nhàng bĩu môi hỏi: “Lại đang khoe khoang cái gì?”


Trường hợp này không thể mở miệng, Quỳnh Nương đưa mắt ra hiệu với nàng ấy, ý bảo nàng ấy chớ có lên tiếng, trường hợp này sao có thể loạn ngôn?




Liễu Bình Xuyên kết thúc trà vũ, tha thướt đứng lên, tiếp nhận lời khen của Hoàng Hậu và mọi người, Ung Dương công chúa càng không cam lòng, muốn giảm uy phong của Liễu Bình Xuyên, liền hỏi: “Trà đạo của Vân Hi cũng rất chuyên nghiệp, sao không triển lãm một phen?”


Quỳnh Nương thấy sắc mặt Vân Hi lại trắng, nàng không chịu được, lúc trước bản thân cũng trộm thủ pháp ấn huyệt kiếp trước của Vân Hi cứu mạng Thái Hậu, ngẫm lại có khác gì Liễu Bình Xuyên đâu?


Tuy rằng bây giờ Vân Hi tiểu thư bị chèn ép ở nơi đó, không có ai biết nỗi khỗ của nàng ấy, nhưng Quỳnh Nương biết mọi chuyện, nhìn mà trong lòng cũng chua xót.


Nàng lập tức nói: “Nô gia cũng nghiên cứu trà đạo, chỉ là trước kia không có cơ hội triển lãm, không biết hôm nay có thể bêu xấu trước mặt các vị quý nữ hay không?”


Lời này vừa nói ra, các vị quý nữ nổi tò mò. Các nàng đều biết Quỳnh Nương nấu đồ ăn ngon, nhưng không biết Quỳnh Nương có nghiên cứu gì với loại trà cao nhã tiêu khiển này?


Phải biết rằng những quý nữ các nàng đều dùng số tiền lớn trong phủ mời trà sư tới dốc lòng dạy dỗ, những đồ vật đó chú ý vận dụng, hoàn toàn không giống loại của thương hộ giàu có ở nông thôn.


Chỉ sợ Thiều Dung công chúa sớm rời khỏi Liễu gia này không được bồi dưỡng thâm sâu về trà nghệ, thêm nữa vừa rồi thiên kim chân chính của Liễu gia triển lãm trà vũ thật sự khiến người kinh diễm, dù Quỳnh Nương Thôi gia có làm tốt thế nào thì so ra cũng kém cỏi hơn.


Nhưng ngày hè nắng chói chang, được xem trò cười cũng tốt, có vài quý nữ chờ xem trò cười của Quỳnh Nương.


Lúc này trong lòng Quỳnh Nương lại không có gánh nặng gì.


Nơi này không có hoàng tử, dù nàng triển lãm tốt cũng sẽ không câu ong dẫn bướm, bị Hoàng Hậu chán ghét. Thêm nữa mọi người đều biết thật ra nàng là thiên kim Liễu gia nuôi mười lăm năm bị đưa đi. Dù có mất mặt cũng không sợ.


Lần này phải tước đi thể diện của Liễu Bình Xuyên, để ả ta bớt dùng đồ trộm không tinh đi gạt người.


Kiếp trước Quỳnh Nương thật sự quá tranh cường háo thắng. Lúc trước so trà nghệ chỉ kém Thái Tử Phi, tuy có tâng bốc tán thưởng, không thể hạ thể diện của Thái Tử Phi, nhưng luôn cố gắng học hỏi xem bản thân có thể vượt qua trà nghệ của Vân Hi hay không.


Thường xuyên qua lại nên có chút tâm đắc, có điều chưa luyện được thuần thục đã làm oan hồn trong giếng.


Không ngờ hôm nay lại có thể triển lãm trước mặt người khác, cũng coi như tạo hóa trêu người.


Tuy rằng mọi người đều ôm tâm tư chế giễu chờ Quỳnh Nương biểu diễn, nhưng lúc Quỳnh Nương một thân y phục vải bông mịn rộng màu trắng thuần, tư thái ưu nhã ngồi ngay ngắn trên trà đài, mọi người đều lập tức an tĩnh lại.


Trà chi nhất đạo, chú ý ý nhị. Rửa chén pha trà động tác tương đồng, người cao minh có thể làm ra nhịp điệu độc đáo của mình, mỹ cảm của tiết tấu và động tác làm người xem vui vẻ thoải mái.


Dung mạo của Quỳnh Nương vốn đã thắng người ta một bậc, khí chất trời sinh càng không phải người như Liễu Bình Xuyên có thể so sánh được.





Nàng bắt đầu làm, tuy rằng không đa dạng phức tạp như Liễu Bình Xuyên, nhưng loại động tác lưu loát mà lại mê người này khiến người xem không rời được mắt, dần dần, phối với dư âm của tiếng đàn cổ như nước chảy chim hót, hô hấp của mọi người bị đôi tay đùa nghịch trà cụ kia chi phối, bất tri bất giác trở nên nhẹ nhàng mà sâu xa, hô hấp dần dần chậm lại, suy nghĩ nóng nảy cũng được gột rửa.


Giờ khắc này, Quỳnh Nương rửa không riêng gì lá trà, còn có nỗi lòng của người đang ngồi xem trà.


Trà xanh vào chén, cuối cùng pha xong, người đang ngồi đều im lặng, cũng không ca ngợi như Liễu Bình Xuyên trước đó.


Ai nấy đều lẳng lặng nhìn bàn tay trắng đang đong đưa chén trà, giờ khắc này thời gian như phảng phất đình trệ.



Qua một lúc lâu, Hoàng Hậu mới hồi thần đầu tiên, chậm rãi ngửi hương trà lan toả: “Lâu rồi bổn cung chưa nhìn thấy trà nghệ ngưng thần như vậy…”


Bởi vì muốn giữ thể diện cho các vị quý nữ ở đây, lời chưa hết của Hoàng Hậu là: Mấy tiểu thư nhỏ tuổi chỉ thích nghiên cứu hoa, còn trà nghệ chỉ để nghịch, lại xem nhẹ cái tinh tuý của trà đạo là an thần tinh khí, người đến trung niên sầu tư nhiều nhất, có thể có một lát đặt mình ngoài thế sự này, thực sự khó được.


Nghe Hoàng Hậu nói xong, mặt Liễu Bình Xuyên tức khắc trở nên khó coi, trong lòng quay cuồng, cũng chỉ có chính ả ta mới biết.


Tuổi tác Thôi Quỳnh Nương không lớn, nhưng loại ý vị kia, rồi cả vẻ tiêu sái hờ hững, thực sự khiến mọi người không thể không sinh hảo cảm với nàng.


Hoàng Hậu càng nhìn càng hài lòng, cảm thấy nếu có thể lung lạc nữ tử này để mình dùng, lo gì không nắm giữ thánh tâm, bảo toàn vị trí trữ quân của Thái Tử.


Bà ta cười nói: “Chỉ ngửi đã thấy trà này hương thuần, bổn cung không dám độc hưởng một mình, Ung Dương, con đi dâng trà cho thánh thượng với Thiều Dung, cũng phải bảo bệ hạ phẩm trà để long thể đỡ mệt mỏi.”


Quỳnh Nương không ngờ Hoàng Hậu lại nói vậy, nàng định từ chối, nhưng Ung Dương lại vui mừng kéo nàng đi.


Quỳnh Nương thầm nghĩ: Cũng không phải chưa gặp Hoàng Thượng, chỉ đưa chén trà rồi đi, cũng không thể dong dài gì.


Vì thế nhận mệnh, nhận khay vàng phủ khăn, đi ra khỏi cung điện, thướt tha bước vào cung điện của Hoàng Thượng.


Trước cửa có thái giám canh gác, nhìn thấy Ung Dương công chúa và Quỳnh Nương, hỏi ý đồ đến, thấp giọng nói: “Thái Tử điện hạ đang bái kiến thánh thượng, xin hai vị công chúa chờ một lát.”


Quỳnh Nương nói: “Một khi đã như vậy, ta về bẩm Hoàng Hậu trước, lát nữa lại đến bái kiến thánh thượng sau.”


Lúc này, trong điện đột nhiên truyền đến tiếng Thái Tử: “Bệ hạ, mở kênh đào dĩ nhiên là chuyện tốt lợi quốc lợi dân, kênh đào mở thông đến phía nam rồi ngô, tơ lụa, đồ đựng xuôi sông mà lên, châu báu, đồ ngọc phương bắc xuôi dòng mà xuống, thuyền của thương nhân lui tới không dứt, đến lúc đó cảnh hưng thịnh của ta tất nhiên càng nhiều, thương nhân cũng bởi vậy mà rầm rộ…”


Hai chữ “kênh đào” thực sự tác động đến tâm Quỳnh Nương, bước chân liền ngừng lại.


Nghe Thái Tử hơi chần chờ một lúc rồi lại nói: “Nhưng … Phụ hoàng, công trình đào kênh đào thật sự quá mức to lớn, liên lụy cực rộng, chẳng những hao phí vô số tiền bạc vật chất, hơn nữa kênh đào qua quận huyện tất nhiên lao dịch lớn. Nếu có quan viên không hợp pháp, kiếm lời vào túi tiền riêng, dân chúng lầm than, không thể không thận trọng.”


Ngừng một lát, Thái Tử lại nói: “Kênh đào nước Tần cách nước Trịnh hơn ba trăm dặm, mười năm đầu, tuy Quan Trung bởi vậy mà giàu có nhưng Tần lại vong một kiếp. Dạng đế đào Tùy triều Đại Vận Hà, trưng tập hai trăm vạn dân phu, thiên hạ rung chuyển, mất đi đế vị. Nguyên triều tu sửa Hoàng Hà, đến nỗi thiên hạ vô số xác chết đói, phụ huynh thân nhân của Chu Trọng Bát bởi vậy đói chết, toại diệt Nguyên triều. Ba triều cường thịnh, nghiêm trọng nhất là triều ta lại đoản mệnh mà chết, theo thần thấy, thật dự không thoái được quan hệ với chuyện xây dựng lao dịch mở kênh đào. Mong phụ hoàng suy nghĩ lại.”


Quỳnh Nương nghe xong trong lòng cả kinh, Thái Tử muốn cản trở đào kênh đào? Còn nói ba triều Tần Tùy Nguyên vì kênh đào mà vong!





Nàng là một thương nhân, không thông đạo trị quốc. Nhưng rất rõ ràng, nếu kênh đào không thông, thuyền lớn nàng chế tạo cũng chỉ có thể mốc ở xưởng đóng tàu, tiền đặt cọc trắng bóng mấy ngày nay thu được cũng phải trả lại hết…




Mưu tính rời xa kinh thành, định cư Nguyên Tây tiêu dao của nàng cũng tan thành mây khói!




Đi từ đại điện ra, Ung Dương công chúa trố mắt nhìn Quỳnh Nương bưng khay nước trà chuẩn bị trình lên cho phụ hoàng, ngửa cổ ừng ực uống cạn.


Xem cảnh kia, hình như Thiều Dung công chúa khát khô cổ, như Khoa Phụ đuổi mặt trời(1), như có thể uống hết nước của Hoàng Hà và Vị Hà.


Bây giờ Quỳnh Nương muốn ném bản thân vào sông. Đâu còn chú ý đến vẻ mặt kinh ngạc của Ung Dương công chúa?


Uống một chén trà thơm vào, lấy lại bình tĩnh, Quỳnh Nương bắt đầu suy nghĩ lại.


Kiếp trước mở kênh đào thật thuận lợi, không có bước ngoặt Thái Tử cản trở.


Nhưng bây giờ có rồi, hiển nhiên là có người làm khó dễ, sửa lại quỹ đạo kiếp trước.


Người phá rối này là ai? Quỳnh Nương không cần nghĩ cũng biết, tất nhiên là phu quân rường cột nước nhà Thượng Vân Thiên!


Có điều Thượng Vân Thiên phá rối sau lưng Thái Tử, lại không thấy cảnh nàng khuynh tẫn gia sản đặt thuyền lớn.


Kiếp trước, Lang Vương xuất binh thần tốc từ Giang Đông là vì kênh đào tiện lợi.


Nàng còn biết từ trong miệng Thượng Vân Thiên, mấy chục năm sau khi Lang Vương bị giam vào Hoàng Tự, có lẽ còn làm vài chuyện đại nghịch bất đạo khác.


Hiện tại Thượng Vân Thiên ngăn chặn kênh đào là ngăn chặn con đường tạo phản của Lang Vương, bước tiếp theo có lẽ là muốn thiết kế hãm hại Lang Vương, sớm trừ bỏ chướng ngại vật của Thái Tử.


Nếu nghĩ vậy, dự tính ban đầu của Thượng đại nhân rất tốt, công tu sửa rồi ban thưởng hậu hĩnh —— nhưng có thể thoả hiệp hay không, đừng tế gia sản trăm cay ngàn đắng tích góp của tiểu dân nghèo hèn là nàng cho thiên cổ bá nghiệp!


Nghĩ vậy, Quỳnh Nương chỉ cảm thấy máu toàn thân đều đang sôi trào.


Họ Thượng và họ Liễu lăn lộn thế nào cũng được, vốn dĩ chẳng liên quan đến chuyện của nàng. Nhưng bây giờ rõ là đang ăn hiếp khiến Thôi Quỳnh Nương không có nơi dừng chân!


Sao nàng có thể thân thiện được chứ?


Nhưng nàng chỉ là một công chúa Thái Hậu vui đùa rồi phong thôi, nào có khả năng dự được quốc sự chứ?


Vì kế hôm nay, có lẽ chỉ có một người có thể xoay chuyển tình thế, thay đổi thế cục chủ đạo từ Thái Tử…


Nghĩ vậy, Quỳnh Nương ảo não, cảm thấy hôm qua nàng nói quá vẹn toàn, cắn cổ chảy máu, xé rách mặt mũi, thì đi tìm thế nào được!


(1) Khoa Phụ đuổi mặt trời : một câu chuyện thần thoại chép trong kinh Hải Sơn Trung Quốc. Chuyện kể rằng có một người tên là Khoa Phụ, vì đuổi theo mặt trời nên rất khát nước, anh ấy uống cạn nước sông Hoàng Hà, sông Vị Hà mà vẫn không hết khát bèn đến nơi khác để mà tìm nước, giữa đường bị chết khát. Cây gậy mà anh ấy để lại sau này biến thành một khu rừng gọi là Trịnh Lâm, về sau dùng cụm từ "Khoa Phụ đuổi mặt trời" để ví với những người có quyết tâm lớn, hoặc hàm chỉ những người không biết liệu sức mình


Trọng Sinh Trở Về Vị Trí Cũ
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Trọng Sinh Trở Về Vị Trí Cũ Truyện Trọng Sinh Trở Về Vị Trí Cũ Story Chương 64-65
10.0/10 từ 13 lượt.
loading...