Trọng Sinh Trở Về Vị Trí Cũ
Chương 17
Nghe Lang Vương hỏi có xứng hay không, Quỳnh Nương chỉ muốn “hừ” một tiếng khinh miệt vào gương mặt núi xa cao ngạo của hắn!
Đời trước Liễu gia Tương Quỳnh là nhân vật Dao Trì thánh liên. Công tử phóng đãng nhất kinh thành cũng không dám cợt nhả nói bậy, tiết lộ nội tình của mình trước mặt tiểu thư khuê các đoan trang như nàng.
Cho nên trượng phu của nàng - Thượng Vân Thiên ngượng ngùng không dám khinh bạc nàng trong phòng ngủ. Nhưng bây giờ nàng lại bị nam tử mới gặp mặt vài lần kéo vào trong lòng dán tai nói chuyện, tức giận đến nỗi gương mặt ửng đỏ, nhưng nàng không thể đánh lại nam nhân này.
Chỉ có thể hít sâu một hơi, cố gắng áp chế cơn giận dữ, “thương lượng” với hắn một phen.
Mỹ nhân hai má ửng đỏ, trong mắt Sở Tà lại là vẻ thẹn thùng mới yêu, khiến dục vọng người ta trỗi dậy.
Đã nhiều ngày hắn không vào kinh, bởi vì lúc nhỏ đọc sách với các hoàng tử ở ngự thư phòng trong kinh thành ba năm, kết giao với mấy người bạn chí hướng hợp nhau rồi tham gia vài yến hội của các biệt viện khác ngoài kinh thành.
Bạn phẩm rượu rất nhiều, cũng đã nghe nói đến lời đồn lờ mờ về Liễu gia rồi, thiên kim Liễu gia ôm sai lúc còn trong tã lót, gần đây mới đổi về.
Có lẽ là sợ thiên kim chính tông Liễu gia mới đổi về chưa thấy qua cảnh đời, tiết Khất Xảo vào cung khiến Hoàng Hậu coi thường, hai ngày nay phu nhân Liễu gia đặc biệt lệnh cho đại công tử nhà mình đưa muội muội mới đi tham dự các loại yến hội.
Chẳng qua làm mọi người cảm thấy ngoài ý muốn là, nghe nói Liễu Bình Xuyên tiểu thư được người nhà nghèo nuôi nấng cũng không hề kém cỏi. Dáng vẻ đối nhân xử thế tự nhiên hào phóng, y phục lịch sự tao nhã mà người đời chưa từng thấy. Dẫn tới những phu nhân tiểu thư yêu cái đẹp tranh nhau hỏi thăm, hỏi rồi mới biết những bộ y phục đó là Liễu tiểu thư tự làm ra.
Ngoài ra tài văn chương của Liễu Bình Xuyên cũng không tồi, gần đây biên soạn một quyển 《 Thanh Khê thi tập 》, từ ngữ thanh lệ uyển chuyển, khiến người ta lại lau mắt nhìn vị Liễu tiểu thư nửa đường về nhà này.
Trong một yến hội, người Liễu gia phân phát thi tập cho mọi người xem, Lang Vương cũng được một quyển. Hắn thấy vị Liễu tiểu thư mới đổi về không có sự đoan trang che dấu đanh đá trong xương cốt như vị kia, thiếu chút hứng thú.
Lần này vào kinh hắn có tính toán cưới vợ, người hắn chọn là vị gặp qua một năm trước miệng đầy ớt kia. Cũng không phải loại nhất kiến chung tình không thể không cưới, nữ tử với hắn luôn là có thể có có thể không, nếu phải cưới một, vậy không bằng chọn Liễu Tương Quỳnh. Thứ nhất, để nàng ở bên cạnh, trừng trị nàng năm đó nhanh mồm nhanh miệng. Thứ hai, phụ thân nàng - Liễu Mộng Đường ở trong triều danh tiếng vững vàng, mà Binh Bộ là một loại chức vị quan trọng mẫn cảm, khiến hoàng đế nghi kỵ. Có vị nhạc phụ này giúp đỡ trong triều, rất có lợi với Giang Đông hắn.
Nhưng không ngờ Liễu gia làm ra trò cười ôm sai nữ nhi. Quỳnh Nương đã về Thôi gia, hắn đường đường là Giang Đông Vương, tuyệt đối không có chuyện cưới một nữ nhi thương gia trấn nhỏ.
Thiếp cầu hôn chuẩn bị đưa đến Liễu gia cũng thôi không gửi nữa. Liễu tiểu thư mới đổi về kia, tuy rằng cực lực bày ra sự tự nhiên nhưng trong xương lại thấm nhuần vẻ không phóng khoáng, khiến người ta chán ghét. Không biết vì sao, hình như ả ta rất sợ hắn.
Lúc đại công tử Liễu gia Liễu Tương Cư đưa thi tập đến tay hắn, sắc mặt vị Liễu Bình Xuyên kia bỗng thay đổi.
Như vậy khiến cho hắn hơi tò mò, thuận tay lật đọc một chút, không ngờ lại thấy câu thơ cố nhân từng viết.
Theo như người Liễu gia nói, đây là thi tập tiểu thư mới làm ra. Nhưng trùng hợp là một năm trước hắn đã nghe thấy người ta ngâm câu thơ này ở bến đò của khu vực săn bắn.
Vẫn còn nhớ rõ lúc ấy mưa như trút nước, áo tơi khoác trên người Tương Quỳnh tiểu thư đã ướt đẫm, nhưng nàng lại ngơ ngác nhìn mưa to thất thần, hoàn toàn không mang dáng vẻ khi mắng chửi người ở khu vực săn bắn.
Đúng lúc hắn cho rằng tiểu nương bị nước mưa hất cho choáng váng, nàng đột nhiên mở miệng ngâm thơ, hơn nữa câu chữ cân nhắc, khá nghiêm túc, riêng câu “Thoa vũ thấu sam nhân bất quy, tà dương dã độ kỷ bồi hồi” đã sửa lại ba lần, “loạn vũ, cuồng vũ, thoa vũ”, ngâm đi ngâm lại rồi cuối cùng chốt hạ.
Chính vì dáng vẻ nghiêm túc chuyên chú của tiểu nương lúc đó mới làm hắn khắc sâu ấn tượng với câu thơ quái đản này.
Nào ngờ một năm sau, câu thơ ngâm ra lúc dầm mưa ở bến đò lại xuất hiện trên thi tập của người khác. Không biết có phải vị tiểu thư Liễu Bình Xuyên mới về phủ này bán bánh ngọt ở đầu phố trấn Phù Dung, thơ tình quá độ mà nghĩ ra lệ từ uyển chuyển không.
Nghĩ vậy, lại nhìn tiểu nương hai má ửng đỏ trong lòng, bỗng có cảm giác làm người thương tiếc. Thậm chí tiểu nương này dùng sức đẩy hắn ra ngã ngồi xuống bên cạnh cũng không khiến người ta tức giận.
“Sao ngươi không hỏi ta xuất xứ của thi tập này?” Hắn dựa người về phía trước, rũ mắt nhìn nàng nói.
Quỳnh Nương ngã ngồi bên cạnh, ánh mắt dừng trên bìa thi tập khép lại. Giống kiếp trước, vẫn là danh hào Thanh Khê cư sĩ, chẳng qua có thể là sở thích cá nhân khác nhau, bìa mặt và giấy thi tập in không ít tranh minh hoạ cung nữ, có chút tục khí, rõ ràng là chủ nhân thi tập đã thay đổi.
Xem ra Liễu Bình Xuyên lập chí muốn trở thành tài nữ một thế hệ, không từ thủ đoạn, chuyện sao chép người khác mà cũng có thể làm được. Hơn nữa không thấy phụ mẫu Liễu gia ngăn cản, xem ra cũng góp không ít sức lực giúp ả ta chỉnh sửa văn thơ trước đây nàng để lại…
Bây giờ Lang Vương chế giễu hỏi nàng, đương nhiên là muốn xem vẻ xấu hổ giận dữ của nàng khi bị người khác mạo danh. Nhưng Quỳnh Nương tự hỏi bản thân, thật sự là không có cảm xúc gì quá lớn.
Trong những ngày tháng thứ dân chông chênh một ngày ba bữa, tên tuổi tài nữ chẳng đáng nửa đồng! Liễu Bình Xuyên thích thì cầm đi dùng cho tốt. Bây giờ nàng chỉ nghĩ đến chuyện cửa hàng nhà mình tương lai phát tài, so với thi tập mua danh chuộc tiếng thì thực tế và có lợi hơn nhiều.
Lang Vương nhìn nàng, chậm rãi nói: “Người nhà ngày xưa của ngươi đang truyền những thi tập này đi khắp nơi, nói là vị Liễu gia đại tiểu thư đó viết…”
Sắc mặt Quỳnh Nương vẫn không thay đổi, nàng hờ hững ngắt lời Lang Vương: “Bây giờ nô gia không giỏi những việc phong nhã này nữa, thi tập cũng không liên quan đến ta, có người thích những câu từ ấu trĩ đó thì cứ in… Chỉ là… Vương gia anh minh vĩ đại, là nam tử dũng cảm, đã nói với phụ mẫu nô gia để nô gia đến làm trù nương, có lẽ sẽ không thay đổi xoành xoạch, năm đồng bạc còn làm chuyện xấu với nô gia…”
Nàng không kiêu ngạo không siểm nịnh như vậy, hoàn toàn không để tâm chuyện bị sao chép, đúng là ngoài dự kiến của Lang Vương, hắn nghe ra lời của nàng có ý chế nhạo, lập tức kéo dài giọng hỏi: “Bổn vương làm gì ngươi?”
Quỳnh Nương quỳ một lần nữa, thong thả ung dung nói: “Ngồi trong lòng quân, tay ngọc bị nắm thế này, vốn là bổn phận của phu nhân thị thiếp trong phủ Vương gia. Nô gia bất tài, quen làm việc nặng, khói dầu đầy người, năm đồng bạc cũng không mua nổi phấn thơm son ngọc để bảo dưỡng, nếu tay thô không cẩn thận tra tấn tay quý của Vương gia thì không hay rồi.”
Lang Vương thấy mình vừa nãy cảm thấy tiểu nương này dửng dưng hờ hững thật sự là vô cùng sai, lời nói xảo quyệt, vẫn đanh đá như lúc ở khu vực săn bắn. Trời sinh miệng chợ búa, khó trách trở lại Thôi gia thích ứng nhanh như vậy, lại còn cầm sào phơi đồ đuổi đánh nam tử ở ven sông. Buồn cười lúc trước hắn lại có ý muốn cưới nàng, phẩm hạnh như vậy đâu có xứng làm chính Vương phi của vương phủ?
Lập tức kéo dài giọng hỏi: “Không biết trù nương của ta oán giận là ngại làm việc quá mệt mỏi, hay là ghét bỏ bạc ít, muốn tăng tiền công để mua mỡ thơm làm tay trơn bóng?”
Lời Quỳnh Nương đã nói hết, tất nhiên là nhếch miệng không đáp.
Lang Vương duỗi chân dài ra, dựa vào đệm cười lạnh một tiếng: “Đã làm được thức ăn gì chưa mà đã có mặt mũi mở miệng đòi tăng tiền công rồi?”
“Hương vị không đúng? Mời Vương gia chỉ ra chỗ sai!” Quỳnh Nương nghe vậy tức khắc trừng lớn hai mắt như mèo bị dẫm đuôi, hoàn toàn không hờ hững khinh thường như lúc vừa nghe chuyện thi tập bị sao chép.
Lang Vương lại hừ lạnh một tiếng: “Vịt nhanh chín, chặt ra rồi hấp phải không? Hơi nước toàn mùi rơm rạ. Điểm tâm làm cũng không đủ giờ, cắn phát cứng… Xin hỏi Thôi tiểu thư xem bổn vương là thực khách đầu đường để lừa gạt, hay là bất mãn với việc cắt xén bạc bồi thường tiền xe của ngươi?”
Về điểm này tâm tư của Quỳnh Nương bị người ta nhìn thấu, càng không ngờ vị Vương gia này lại là người tham ăn, có thể tìm ra chỗ thiếu sót. Nàng thực lòng hổ thẹn. Thật ra vừa nãy lúc ăn riêng ở phòng bếp nhỏ nàng cũng đã cảm thấy hương vị khiếm khuyết. Bản thân chuẩn bị lấy ra bản lĩnh an cư lạc nghiệp lại chậm trễ trong vương phủ, còn bị người ta dạy dỗ, thực sự có loại cảm giác hổ thẹn khi ở trường nữ học bị tiên sinh xách đề răn dạy năm đó.
Đến lúc Lang Vương nói rau trộn không đúng, Quỳnh Nương vội kêu một tiếng đợi đã, thuận tay cầm lấy tờ giấy và bút lông đặt bên cạnh thư án, chấm mực nước viết chữ nhỏ ghi chép lại những chỗ tân chủ tử yêu cầu cải tiến, dáng vẻ nghiêm túc kia khiến người đang khiển trách bất giác bực mình.
Luận về quy củ thì hình như vị Thôi gia tiểu nương này vẫn chưa thích ứng với thân phận mới của mình, có thể lờ mờ thấy được từ điệu bộ của những tiểu thư thường lui tới phủ cao.
Nếu là người khác, riêng hành vi dám lấy giấy từ trên bàn của Sở Tà hắn đã phải bẻ gãy mười xương ngón tay rồi.
Mà lời nói vọt tới bên miệng lại chậm rãi nuốt xuống. Lang Vương không nỡ phá vỡ một lát yên lặng này của thư phòng. Người ngọc dựa bàn, một dúm tóc dài không được trâm cài cố định nửa rũ trước ngực, lông mi cong cong hơi hơi rung động theo ngòi bút lên xuống.
Một loại cảm giác khác thường đã lâu không xuất hiện bỗng dâng lên trong lòng hắn, tựa như ngày mưa một năm trước, hắn nhìn mỹ nhân trong làn mưa ở bến đò Mãn Giang, si ngốc duỗi bàn tay nhỏ bé đón lấy từng giọt mưa…
Đúng lúc này, ngoài thư phòng có người bẩm báo: “Khởi bẩm Vương gia, Ung Dương công chúa lại đến nữa, người gác cửa không ngăn được, đã xông thẳng đến tiền viện rồi.”
Công chúa vốn đang cười, đến khi thấy rõ Quỳnh Nương ngồi quỳ bên cạnh bàn sát đất của hắn, sắc mặt đột biến, nước mắt tích tụ lại, lã chã rơi lệ nói: “Nàng ấy là ai? Huynh… Huynh lại nạp thị thiếp mới sao?”
Phía sau Ung Dương công chúa còn có một nam tử thân hình cao lớn, hắn cũng nhìn thấy Quỳnh Nương đang ngẩng đầu lên, cũng trợn tròn mắt hỏi: “Muội muội! Sao muội lại ở đây?”
Người đến không ai khác đúng là đại ca ngày xưa của Quỳnh Nương - Liễu Tương Cư.
Ung Dương công chúa đang định hỏi binh vấn tội, nhưng không ngờ cấm cung thị vệ trưởng phía sau hộ tống nàng xuất cung —— đại công tử Liễu gia lại gọi tiểu nương tử kia là muội muội, lập tức tắt tiếng, chuẩn bị nghe chuyện.
Lang Vương nhìn Liễu Tương Cư đang kích động nhìn chằm chằm Quỳnh Nương, hắn không vui, bèn nói với nàng: “Bổn vương có khách, ngươi lui xuống trước đi.”
Quỳnh Nương đột nhiên gặp huynh trưởng ngày xưa ở nơi này, trong lòng ngổn ngang trăm mối. Kiếp trước nàng và Liễu Tương Cư cũng coi như là huynh muội tương ái, nhưng sau khi huynh trưởng lớn rồi, có bạn chơi cùng, không hay về phủ, hai người cũng không thân mật giống huynh muội khác nữa.
Mà lúc nàng rời Liễu gia, vị huynh trưởng này cũng không ở trong phủ, hẳn là tham gia doanh huấn Ngự lâm quân, nếu như hắn ở nhà…
Quỳnh Nương không nghĩ tiếp, nhớ đến quyển thi tập đổi chủ kia, nàng đột nhiên nghĩ ra, nhất định người Liễu gia không hy vọng nữ nhi Thôi gia này quấy nhiễu con đường tài nữ của Liễu Bình Xuyên.
Nàng lập tức làm như không nghe thấy câu hỏi của Liễu Tương Cư, cúi đầu bước nhanh ra ngoài, lướt qua huynh trưởng ngày xưa.
—
Tác giả có lời muốn nói: Con đường tiến bước của tiểu trù nương vẫn còn xa nè ~~
Trọng Sinh Trở Về Vị Trí Cũ