Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ
Chương 162: C162: Không gì không biết làm
“Diệp Tinh?” Chu Vũ Huyên nghĩ tới chàng trai một quyền đập nát đá đó, trong lòng cũng yên tâm hơn rất nhiều.
Thực lực của Diệp Tinh rất mạnh, có hắn ở đó, có thể tránh được rất nhiều nguy hiểm.
“Con gọi điện nói cho mẹ con một tiếng, ba phải lập tức tới núi Hỗn Nguyên!” Chu Kinh Thiên trầm giọng nói.
“Vâng.” Chu Vũ Huyên lập tức gật đầu.
...
Trong động, mọi người liên hệ với người nhà, trong lòng tạm thời ổn định lại.
“Tôi ra ngoài kiếm ít đồ đốt lửa về.” Diệp Tinh nhìn mọi người nói.
“Anh Diệp, anh đi đâu?” Lý Minh Hằng vội vàng đứng dậy.
Thấy những người khác đều đang nhìn anh ta, Lý Minh Hằng có chút ngượng nói: “Tôi chuẩn bị giúp anh Diệp.”
“Không cần, tôi tới ngay bên cạnh thôi.” Diệp Tinh lắc đầu.
Cách đó không xa có mấy cái cây, Diệp Tinh đi tới đó, đấm một phát, vậy mà cái cây trực tiếp bị đánh gãy, sau đó đánh thêm mấy quyền nữa, cả một cái câu trở nên tan nát.
Trước đó mọi người đã được thấy thủ đoạn của Diệp Tinh, hiện giờ thấy tình huống như vậy, trong lòng cũng không còn gì kinh ngạc nữa.
“Mọi người lau khô nước trên khúc gỗ này, sau đó dựng thành một đống đốt lửa, tôi xử lý lợn rừng một chút.” Hắn phân phó mọi người.
“Được, Diệp Tinh, trước đây tôi từng làm việc này rồi.” Thạch Lỗi lập tức nói.
“Chỗ tôi có bật lửa.”
...
Tám người không giúp được gì, liền tập trung tinh thần lau khô nước trên khúc gỗ, thử đốt lửa.
“Lý Minh Hằng, đưa con dao ngắn đó cho tôi.”
Lý Minh Hằng nghe vậy, lập tức mở túi của mình ra, rút ra một con dao ngắn.
Diệp Tinh mặc áo mưa vào, đem theo con dao nhanh chóng đi ra ngoài.
Hắn suy nghĩ một lát, rồi đào một cái hố trên mặt đất, mưa rào rất nhanh đã trút đầy nước xuống cái hố này.
Diệp Tinh nhanh chóng dùng dao cắt thịt lợn rừng xuống, bỏ vào trong hố nước rửa sạch sẽ.
Những phần thịt ngon nhất trên con lợn rừng đều được cắt xuống, những phần còn lại Diệp Tinh không lấy, hắn trực tiếp đi tới một nơi, đây là đoạn vách núi cao bên sườn núi, hắn đem thịt heo còn thừa vứt hết xuống dưới.
Xác lợn để đó cũng chẳng có tác dụng gì, ngược lại còn thu hút những động vật khác tới, vứt đi là tốt nhất.
Đợi sau khi xử lí xong, đống lửa trong động đã được nhóm lên.
Dựng hay cành cây ở hai bên, biến thành một chiếc giá, sau đó Diệp Tinh dùng một đoạn cây xiên mấy miếng thịt lại, bắt đầu quay tròn nướng.
Có điều chỉ có Diệp Tinh biết nướng, những người khác chỉ có thể ngồi xem.
“Thạch Lỗi, anh biết nướng thịt không?” dường như Hạ Lâm có hơi ngại, cô ta nhỏ giọng hỏi bạn trai mình.
Thạch Lỗi xấu hổ cười hai tiếng: “Trước đây từng dùng bếp chuyên nướng thịt để nướng, đống lửa to như vậy anh không nướng nổi.”
Bếp nướng nhiệt độ đều được cố định, có thể tự mình điều chỉnh, lúc nướng chỉ cần chú ý quay thịt đều tay là được, đơn giản hơn nhiều.
Trước đây Thạch Lỗi cũng từng thử nướng trên đống lửa, nhưng căn bản không thể ăn được, hiện giờ tất nhiên anh ta không dám tự bêu xấu.
Mọi người nhìn Diệp Tinh, nhìn hắn thuần thục quay thịt lợn rừng.
“Diệp Tinh, anh học được những thứ này từ bao giờ vậy?” Lâm Tiểu Ngư tò mò hỏi, cô không hề biết Diệp Tinh biết những thứ này.
“Anh thức những loại kiểu dã ngoại sinh tồn, thử vài lần là biết.” Diệp Tinh cười nói.
Thực tế, ngày tận thế đen tối giáng xuống, không có ánh mặt trời, một lượng lớn thực vật đã chết, cây lương thực cũng vậy, rất nhiều người không có đồ ăn, bởi vì đói khát thậm chí bùng phát những trận chiến sinh tử.
Rất nhiều người đi săn bắt động vật.
Những động vật biến dị không thể ăn, nhưng cũng có một số loại có thẻ dùng làm thức ăn bình thường.
Ở những ngày tận thế đấu tranh sinh tồn lâu như vậy, cơ bản là cái gì Diệp Tinh cũng biết.
“Lợi hại quá, Diệp Tinh, tôi cảm thấy bản lĩnh của anh, nếu như đi vào những nơi rừng rậm thần bí đó, thảo nguyên Châu Phi vân vân,... thám hiểm, tay nghề tuyệt đối điêu luyện.” Lý Minh Hằng cảm thán nói.
Trong lòng anh ta lại rất ngưỡng mộ Diệp Tinh, nếu anh có có những năng lực như vậy, vậy thì tốt bao nhiêu.
Diệp Tinh cười, không nói gì, chuyên tâm nướng thịt lợn rừng.
Dần dần, thịt lợn trở nên vàng óng, dầu mỡ bên trên bắt đầu chảy xuống, một mùi thơm kỳ lạ bắt đầu lan ra.
“Đói quá.” Ngửi thấy mùi thơm, Trương Mộng xoa bụng, không nhịn được nói.
Trước đó bữa tối còn chưa kịp ăn đã xuất hiện nguy hiểm, bọn họ trải qua những nguy hiểm to lớn đó bây giờ mới được yên ổn, bụng đã sớm kêu vang vì đói.
Rất nhanh đã nướng xong thịt, Diệp Tinh đưa miếng đầu tiên cho Lâm Tiểu Ngư.
“Không có gia vị, có lẽ không ngon lắm.” Diệp Tinh cười nói.
Lâm Tiểu Ngư nếm một miếng, mặt ngập tràn vui vẻ nói: “Ngon lắm, thơm ngon hơn tất cả những loại thịt lợn em từng ăn.”
Mặc dù không có vị gì, nhưng cả con lợn rừng lại có một mùi thơm kỳ lạ.
Nói xong, cô đưa miếng thịt lợn trong tay qua, để Diệp Tinh cắn một miếng.
“Ừm, khá ngon đó.” Diệp Tinh cười.
Động vật hoang dã vốn ngon hơn động vật nuôi trong nhà rất nhiều.
“Ăn từ từ, cẩn thận nóng.” Diệp Tinh nhìn Lâm Tiểu Ngư dặn dò, sau đó đem mấy miếng thịt đã nướng xong cho mấy người Trương Mộng, Chu Lãnh Huyên.
“Cảm ơn.” Trương Mộng, Chu Lãnh Huyên vội vàng nói cảm ơn.
Nhận lấy thịt lợn, bọn họ đều bắt đầu ăn.
“Tiểu Ngư nói không sai, thịt lợn rừng này thơm quá.”
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ