Trọng Sinh Trở Thành Bạch Nguyệt Quang Của Chồng Cũ

Chương 6

100@-

“Chị chu đáo quá ạ.” – Cố Tri Vi khẽ cười, giọng điệu nhàn nhạt.


“Vị trí của em, chị đã sắp xếp sẵn bên này.” – Lý Diệu Tuyết ra hiệu cho Cố Tri Vi đi cùng.


Không nói nhiều, Cố Tri Vi theo sau cô ta.


“Nếu em không thích chỗ này thì có thể đổi cái khác.” – Lý Diệu Tuyết nói, giọng không giấu được sự quan tâm. Cô ấy đã cẩn thận chọn vị trí này cho Cố Tri Vi.


Nếu không phải phòng ban này không có phòng làm việc riêng thì cô ấy đã sắp cho Tri Vi một phòng độc lập rồi. Dù sao ai có chút thông tin trong tập đoàn cũng biết sau lưng Cố Tri Vi là tổng giám đốc Lục và chủ tịch Lục – hai chỗ dựa lớn. Trong mắt người khác, cô ấy gần như là “tiểu công chúa” của công ty. Lấy lòng cô, chỉ có lợi, không có hại.


“Dạ, em ổn mà, không cần đổi đâu.” – Cố Tri Vi đáp thật lòng. Nhìn quanh, chỗ này đúng là một vị trí tốt: rộng rãi, gần cửa sổ, xung quanh còn có cây xanh, thoáng đãng và sáng sủa.


“Vậy thì tốt.” – Lý Diệu Tuyết mỉm cười. “Bên phòng mình chia thành nhiều nhóm nhỏ, em sẽ vào tổ marketing nội bộ. Người ngồi phía trước em là trưởng nhóm, còn hàng ghế này và dãy phía trước đều là đồng nghiệp cùng tổ.”


Nói xong, cô liếc mắt ra hiệu cho trưởng nhóm Trần Nhã Chi đứng lên.


Trần Nhã Chi nhanh chóng hiểu ý, đứng dậy tự giới thiệu: “Chào bạn, mình là Trần Nhã Chi.”


“Chào bạn.” – Cố Tri Vi mỉm cười đáp lại.


Lý Diệu Tuyết dặn tiếp: “Tri Vi còn chưa quen việc, em giới thiệu cụ thể tình hình công việc cho bạn ấy, hướng dẫn tận tình một chút nhé.”


“Dạ, em hiểu.” – Trần Nhã Chi nhanh nhẹn trả lời.


Ai cũng ngầm hiểu thân phận đặc biệt của Cố Tri Vi, nên ngầm đồng thuận với nhau: tuyệt đối không được tỏ thái độ kẻ cả với cô ấy.


Việc Cố Tri Vi vừa mới vào đã bị điều chuyển từ phòng tổng giám đốc xuống làm vị trí cơ sở, ai nhìn vào cũng đoán đây là kiểu “luân chuyển nội bộ” để làm quen với từng phòng ban, chuẩn bị cho vị trí cao sau này.


Sau khi Lý Diệu Tuyết rời đi, Trần Nhã Chi tiếp tục thay cô ta tiếp đón, nhiệt tình hướng dẫn Cố Tri Vi.


Đối với việc người khác quan tâm hay lấy lòng, Cố Tri Vi vốn đã quá quen, nên cũng không cảm thấy phiền.


Chẳng mấy chốc buổi sáng trôi qua, lúc Trần Nhã Chi hỏi: “Giữa trưa cậu tính ăn gì? Đi căn tin hay ra ngoài?”


Lúc này Cố Tri Vi mới chợt nhận ra suốt sáng nay mình chẳng làm được việc gì, chỉ lo sắp xếp lại bàn làm việc, dọn đồ lặt vặt.


“Mình ăn ở căn tin.”



“Đi chung không?” – Trần Nhã Chi mời.


“Thôi, mình muốn ăn một mình.” – Với Cố Tri Vi, ăn cơm là chuyện mang tính riêng tư. Nếu ăn với người chưa thân, cô sẽ thấy không thoải mái, có khi còn không nuốt nổi, nên không muốn tự làm khó bản thân.


“Vậy cũng được.” – Trần Nhã Chi biết ý, không làm phiền, rút lui trước.


Sau khi dọn dẹp gọn gàng đồ đạc trên bàn làm việc, Cố Tri Vi rời khỏi văn phòng, đi thẳng tới căn-tin.


Khu căn-tin là một toà nhà riêng biệt, cô vừa bước đến cửa thì chợt nghe một giọng nam quen thuộc vang lên bên tai.


“Tri Vi.”


Theo phản xạ, Cố Tri Vi quay đầu tìm chủ nhân của giọng nói ấy.


Khuôn mặt điển trai, trẻ trung của Lục Nghiên Tu lập tức hiện ra trước mắt. Không hiểu sao, trong đầu cô lại chợt hiện lên hình ảnh hắn ngoại tình ở kiếp trước. Ánh mắt lập tức né tránh, cô bĩu môi, hờ hững đáp:
“Anh.”


“Còn giận anh đấy à?” – Hắn dễ dàng nhận ra cái bĩu môi của cô, theo phản xạ giơ tay định xoa đầu cô như an ủi.


Thấy bàn tay to đang tiến về phía mình, rõ ràng định xoa đầu, Cố Tri Vi bất giác lùi lại một bước.


Tay còn chưa kịp chạm tới, cô đã tránh đi. Đây là lần đầu tiên Lục Nghiên Tu định xoa đầu Cố Tri Vi mà bị cô từ chối thẳng. Tay hắn khựng lại giữa không trung.


“Anh chỉ điều em sang bộ phận khác thôi mà, có cần giận đến mức này không?” – Lục Nghiên Tu rút tay về, tiến lên thêm một bước.


Anh cao hơn cô gần một cái đầu, vóc người vạm vỡ, bước lại gần khiến cô có cảm giác bị áp lực. Cố Tri Vi lại bước lùi một bước nữa: “Em không có giận anh.”


“Không giận? Vậy sao anh mới giơ tay lên đã né như gặp vi trùng?” – Lục Nghiên Tu khẽ nhếch mép.


“Em lớn tướng rồi, anh còn xoa đầu cái gì!” – Cố Tri Vi cau mày, khó chịu.


Trước đây cô chưa từng nghĩ mình là người sạch sẽ đến mức khó chịu, nhưng giờ phút này, cô nhận ra đúng là như thế.


Chỉ cần tưởng tượng Lục Nghiên Tu từng chạm vào người phụ nữ khác, rồi lại chạm vào mình, cô đã thấy như bị vấy bẩn.


“Vậy à?” – Hắn lại giơ tay, vờ như không nghe thấy lời cô nói, xoa nhẹ l*n đ*nh đầu cô vài cái, giọng nhẹ như gió: “Bất kể em bao nhiêu tuổi, trong mắt anh, em vẫn là em gái anh. Anh xoa đầu em gái mình thì có gì sai.”


Câu nói đó, Cố Tri Vi nghe thấy quen lắm.


Lục Nghiên Tu luôn thích nhấn mạnh cái danh "em gái", để nhắc cô phải biết giới hạn, đừng vượt qua ranh giới.



Kiếp trước nghe vậy, cô từng thấy đau lòng. Nhưng giờ, cô chỉ hơi cúi đầu, tránh tay hắn, nhăn mặt: “Anh làm rối tóc em rồi! Em cấm anh đụng đầu em đấy!”


Hai người lớn lên cùng nhau, Cố Tri Vi rất ít khi giấu cảm xúc trước mặt hắn. Lần này, cô thẳng thừng bày tỏ sự khó chịu với cái xoa đầu vừa rồi, ánh mắt thậm chí lộ rõ vẻ chán ghét. Tay Lục Nghiên Tu cứng đờ lại giữa không trung.


Hắn chưa bao giờ ngờ rằng có một ngày Cố Tri Vi sẽ phản ứng mạnh như vậy với hành động nhỏ bé đó. Giọng hắn trầm xuống:
“Tóc em không có rối đâu.”


“Hừ.” – Cố Tri Vi hừ lạnh một tiếng đầy cố ý.


Cô vẫn đang tìm cơ hội để cắt đứt hoàn toàn những tín hiệu tình cảm từng gửi tới hắn, không để hắn hiểu nhầm thêm gì nữa. Giờ là cơ hội tốt để làm rõ mọi chuyện.


“Xin lỗi.” – Lục Nghiên Tu nhỏ giọng nói.


Cố Tri Vi không đáp, bước nhanh hơn.


Gặp nhau ở căn-tin, lẽ ra họ có thể ăn trưa cùng nhau, nhưng cô không muốn.


Nhân lúc Lục Nghiên Tu lơ đãng, Cố Tri Vi rẽ qua hướng khác, nhanh chóng lên thang máy.


Khi hắn định thần lại, cửa thang máy đã đóng sầm.


Chỉ một cái sơ sẩy, Cố Tri Vi đã “bốc hơi” khỏi tầm mắt hắn. Lục Nghiên Tu mím môi lại.


Cố Tri Vi đúng là đang giận hắn thật rồi.


Nhưng việc điều cô sang bộ phận khác cũng không phải hắn không có lý do. Dù sao, đó là chuyện bắt buộc phải làm, và hắn không hối hận vì đã làm vậy.


Lúc này, vài người đang đứng trong thang máy vẫn còn ngẩn người vì chuyện vừa rồi.


Người vừa đi cùng Cố Tri Vi lúc nãy… không phải là Lục tổng sao?


Tại sao Cố Tri Vi lại không cho Lục tổng lên thang máy cùng?


Thắc mắc thì thắc mắc, nhưng không ai dám nói gì. Dù sao bọn họ cũng chỉ là nhân viên quèn, không quản nổi chuyện của cấp trên.


Sau giờ nghỉ trưa, Cố Tri Vi quay lại làm việc.


Nội dung công việc ở tổ truyền thông với cô mà nói không có gì khó. Hơn nữa hôm nay mới là ngày đầu đi làm ở vị trí mới, tổ trưởng Trần Nhã Chi cũng chưa giao cho việc gì cụ thể, nên đúng giờ tan ca là cô rút luôn.


Vừa bước vào biệt thự nhà họ Lục, đã đụng ngay mẹ Lục.



Mẹ Lục tươi cười hỏi: “Công việc mới có hợp không con?”


“Dạ, rất ổn ạ.” – Cố Tri Vi vừa đỡ bà ngồi xuống vừa dịu dàng đáp.


“Nếu có gì không quen thì nhớ nói với anh con, đổi sang vị trí nào con thấy hợp nhất cũng được.” – Bà Lục luôn không thích nhúng tay vào chuyện công ty, nhưng với Cố Tri Vi thì có thể đổi cả trăm vị trí cũng chẳng sao.


“Dạ.” – Cô gật đầu.


Sau một hồi hỏi han chuyện công việc, bà Lục đột ngột chuyển chủ đề:
“À, Tri Vi này, con thích kiểu nhà như thế nào?”


Cố Tri Vi ngơ ngác:
“Dạ? Mẹhỏi vậy là...?”


“Chiều nay đánh mạt chược với mấy bà bạn, người ta nói đang chuẩn bị của hồi môn cho con gái, mẹ nghĩ dù sớm hay muộn gì cũng phải chuẩn bị cho con, nên thôi chuẩn bị sớm luôn. Dù gì con cũng tốt nghiệp rồi, nên có nhà riêng rồi tính chuyện tương lai. Mua căn hộ trước, sau này lấy chồng thì dọn vào ở.”


Bà vừa nói vừa nắm tay cô, như đã tưởng tượng ra cảnh cô lên xe hoa, trong lòng thấy không nỡ.


Cố Tri Vi ngẩn người.


Kiếp trước, nhà họ Lục chưa bao giờ nhắc gì đến chuyện mua nhà hay chuẩn bị của hồi môn cho cô. Khi cô cưới Lục Nghiên Tu, mọi thứ diễn ra âm thầm, chẳng có sính lễ hay hồi môn gì hết.


Chẳng lẽ cô sống lại rồi khiến hiệu ứng cánh bướm xuất hiện?


Hiệu suất làm việc của bà Lục cực cao, chưa tới mấy ngày đã gom một đống thông tin nhà đất, đưa cho Cố Tri Vi lựa chọn.


Vì không rành bất động sản, cô chỉ biết nhìn diện tích và tiện ích khu vực, nhưng không chọn ra được căn nào thực sự ưng ý. Thấy vậy, bà Lục liền quyết định dẫn cô đi xem trực tiếp.


Trên đường đi, Cố Tri Vi vô tình nghe bà gọi điện cho Lục Nghiên Tu.


Qua nội dung cuộc gọi, cô đoán được hình như mẹ định gọi hắn đi xem nhà chung. Cô nhịn không được hỏi:
“Mẹ ơi, anh con cũng đi ạ?”


“Ừ.” – bà Lục quay đầu nhìn cô:
“Căn đầu tiên mình định xem chính là khu anh con đang ở. Nó rảnh nên tiện thể đi luôn.”


“!!!” – Cố Tri Vi sửng sốt.


“Hai đứa ở cùng khu thì sau này tiện chăm sóc nhau hơn.” – Bà Lục nghĩ đơn giản, khu đó an ninh tốt, tiện ích đầy đủ, lại gần công ty Lục thị. Có nhà trống ở đó thì dĩ nhiên phải xem trước.


Dù không muốn ở gần Lục Nghiên Tu, nhưng việc này do mẹ Lục quyết định, cô chẳng có quyền từ chối.


Từ chối… nghe có vẻ cô thật không biết điều.



Mẹ Lục đối xử với cô quá tốt, cô đâu thể kén cá chọn canh.


Huống chi, cô cũng cần một căn nhà riêng.


Vì vậy, Cố Tri Vi chỉ mỉm cười ngoan ngoãn không nói gì thêm.


Lục Nghiên Tu đứng đợi hai người ở cổng khu căn hộ. Từ xa đã thấy xe quen thuộc tiến tới, anh bước tới đón.


“Mẹ, Tri Vi, 2 người định xem căn nào vậy?” – Nghiên Tu hỏi, trong lòng có chút khó hiểu: tại sao mẹ đột nhiên lại muốn mua nhà cho Cố Tri Vi, còn chọn khu mình đang ở?


“Căn bên cạnh căn con đang ở đó.” – Bà Lục vốn định chọn đúng căn bên dưới chỗ anh ở, để hai anh em làm hàng xóm tầng trên tầng dưới. Tiếc là căn đó đã có người mua.


“Căn bên cạnh con?” – Nói rồi, Lục Nghiên Tu liếc nhìn cô gái đứng bên cạnh.


Mấy ngày trước hắn mới từ chối để cô dọn đến nhà mình, hôm nay mẹ đã dẫn cô đi xem nhà ngay trong khu hắn ở. Thời điểm này hơi nhạy cảm.


Cái liếc đó ẩn chứa nhiều điều và Cố Tri Vi đoán ra ngay.


Anh sẽ không tưởng cô giở trò gì, cố tình lấy cớ thuyết phục mẹ mua nhà tại đây đấy chứ?


Muốn giải thích, mà không biết mở lời thế nào. Thôi thì… im luôn.


Xác định căn hộ cần xem, bà Lục kéo cả hai theo người môi giới đi xem nhà.


Để chốt giao dịch, môi giới nói không ngừng, liệt kê đủ thứ ưu điểm, điểm xấu cũng nói sơ để khách biết rõ.


Xem xong căn hộ, mẹ Lục hỏi: “Tri Vi, con thấy sao?”


Cố Tri Vi chưa nghĩ ra nên trả lời sao, chỉ nói: “Cũng được ạ.”


“Không được nói chung chung như vậy. Đây là của hồi môn mẹ chuẩn bị cho con, phải nhìn kỹ, có gì không ưng thì nói.” – Mẹ Lục không tiếc tiền mua nhà, nhưng phải là con gái nuôi thật sự thích.


“Của hồi môn?” – Hai từ đó vừa lọt vào tai, Lục Nghiên Tu hơi sững người.


“Đúng vậy.” – Mẹ Lục quay nhìn quanh, nhẹ giọng nói: “Mẹ chuẩn bị của hồi môn trước cho em con.”


Lục Nghiên Tu lập tức nhìn sang Cố Tri Vi, ánh mắt khẽ thay đổi.


Anh suýt nữa tưởng rằng cô cố tình làm vậy, ai ngờ là mẹ tự quyết định cho cô.


Trọng Sinh Trở Thành Bạch Nguyệt Quang Của Chồng Cũ
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Trọng Sinh Trở Thành Bạch Nguyệt Quang Của Chồng Cũ Truyện Trọng Sinh Trở Thành Bạch Nguyệt Quang Của Chồng Cũ Story Chương 6
10.0/10 từ 46 lượt.
loading...