Trọng Sinh Trở Thành Bạch Nguyệt Quang Của Chồng Cũ
Chương 46
99@-
“Được.” – Lục Nghiên Tu lại phát ra một tiếng đáp cụt lủn.
Cố Tri Vi không còn cách nào khác, đành bưng bát canh giải rượu quay trở lại, dùng muỗng khuấy nhẹ, cẩn thận cảm nhận độ ấm xem đã vừa uống chưa, rồi tự tay đút cho Lục Nghiên Tu uống, còn làm động tác há miệng mẫu cho anh nhìn theo.
Cô đút từng muỗng từng muỗng, cảm giác chẳng khác gì đang làm ở nhà trẻ, chuyên phụ trách đút cơm cho mấy đứa nhỏ.
Dù Lục Nghiên Tu rất phối hợp, nhưng ánh mắt anh lại không hề chuyển động, cứ nhìn chằm chằm cô như hóa đá.
Người say rượu có chỉ số thông minh không nhỉ?
Cố Tri Vi thật sự không rõ lắm, bởi vì cô chưa từng thật sự say bao giờ.
Không biết rốt cuộc Lục Nghiên Tu trước mắt còn giữ được bao nhiêu tỉnh táo, nhưng ánh mắt kia như phủ một lớp sương mờ, sâu thẳm đầy sức hút, khiến người ta không khỏi muốn tìm hiểu xem trong đầu anh đang nghĩ gì.
“Anh nhìn em mãi làm gì vậy?” – Cố Tri Vi hỏi thẳng.
“Đẹp.”
Lục Nghiên Tu trả lời rành mạch, khiến cô bật cười khẽ.
Từ nhỏ đến lớn, Cố Tri Vi vẫn biết mình có lợi thế về ngoại hình.
Một trong những lý do cô được ở lại nhà họ Lục là vì cô xinh đẹp, rất hợp với gu thẩm mỹ của mẹ Lục – bà luôn ao ước có một cô con gái như vậy.
Bây giờ nghe Lục Nghiên Tu khen mình đẹp, tuy là khi anh đang say, nhưng được khen vẫn là một chuyện khiến người ta vui vẻ.
“Được rồi, lên giường ngủ đi.”
Sau khi đút xong canh giải rượu, Cố Tri Vi chỉ tay về phía giường: “Ngoài đau đầu ra, chắc không còn chỗ nào thấy khó chịu nữa đúng không?”
Người say như Lục Nghiên Tu vẫn còn có thể giao tiếp, chỉ là không biết được bao nhiêu phần trăm tỉnh táo.
Nhưng cô vẫn phải hỏi, phòng khi anh thấy khó chịu chỗ nào mà không nói ra được, để lâu lại phiền.
Lục Nghiên Tu mơ màng lắc đầu.
Cố Tri Vi tạm thời yên tâm là anh không có vấn đề gì khác, lại nhắc lần nữa bảo anh lên giường ngủ.
Lục Nghiên Tu ngoan ngoãn làm theo, đứng dậy đi về phía giường.
Xem như “hoàn thành nhiệm vụ”, Cố Tri Vi cũng định cầm bát ra ngoài.
Nhưng để chắc ăn, cô vẫn ở lại bên cạnh “giám sát” Lục Nghiên Tu nằm xuống, tránh xảy ra chuyện gì bất ngờ.
Chỉ là… anh đi tới mép giường rồi vẫn chưa nằm xuống, lại bắt đầu từ tốn cởi áo khoác, rồi ném xuống đất.
“…” – Cố Tri Vi không biết nên nói gì, đành nhặt áo khoác lên, đặt tạm qua một bên.
Nhưng Lục Nghiên Tu chưa dừng lại, tiếp tục cởi đồng hồ, rồi cũng vứt xuống đất.
Trước hành động “ném đồ lung tung” của anh, cô chẳng ngăn được, chỉ có thể lặng lẽ nhặt đồng hồ lên.
Sau đó, anh bắt đầu cởi từng chiếc nút áo sơ mi.
Nút bung ra, từng đường cong rắn rỏi của cơ ngực, cơ bụng hiện rõ mồn một trước mắt cô.
Trước cảnh này, trong đầu Cố Tri Vi chỉ có một suy nghĩ:
Lục Nghiên Tu mà cởi nốt quần, thì ngày mai tỉnh lại chắc xấu hổ chết mất.
Cô thì không sao cả. Đời trước thấy anh khỏa thân đến tám trăm lần rồi, đời này nhìn lại cũng chẳng ảnh hưởng gì.
Nhưng Lục Nghiên Tu thì khác, chắc chắn anh sẽ thấy mất mặt.
Vì để anh khỏi xấu hổ, Cố Tri Vi bước tới, nói: “Anh, anh cởi áo thôi là được rồi, đừng động vào quần.”
Tiếc là Lục Nghiên Tu hoàn toàn không để ý đến lời cô, sau khi cởi áo sơ mi liền đưa tay lên dây lưng.
Cố Tri Vi nhanh tay ấn tay anh lại, nhẹ giọng khuyên: “Anh, muốn cởi thì đợi em ra ngoài rồi hãy cởi.”
Lục Nghiên Tu nghe không hiểu cô nói gì, chỉ thấy ánh mắt anh đầy mơ hồ, còn hơi nhíu mày.
Cô bèn dỗ dành: “Nào, nằm xuống ngủ đi.”
“…” – Cố Tri Vi bó tay: “Anh muốn cởi thì cứ cởi đi, em ra ngoài đây.”
Cô bước ra ngoài trước, định chờ Lục Nghiên Tu c** q**n áo xong, nằm xuống ngủ rồi sẽ quay vào kiểm tra lại.
Dứt lời, cô xoay người rời đi.
Sắp đến cửa, Cố Tri Vi chợt nghe phía sau vang lên một tiếng “phịch” rất nhỏ.
Xảy ra chuyện gì vậy?
Cô lập tức quay ngược trở lại, thấy Lục Nghiên Tu đang nửa ngồi trên giường, vẻ mặt đau đớn, tay ôm lấy sau đầu.
“Anh bị sao vậy? Đầu có đụng trúng chỗ nào không?” – Cố Tri Vi vội bước đến mép giường để tiện kiểm tra, định lại gần xem thử trên đầu anh có bị thương gì không.
Ai ngờ, khi cô vừa bước sát đến mép giường, chân lại đạp phải thứ gì đó, không kịp đề phòng bị vấp té.
Cũng may không ngã thẳng xuống đất, Cố Tri Vi nhẹ nhàng thở ra, hai tay chống lên giường định đứng dậy.
Ánh mắt của người đàn ông trước mặt bị cô thu hút, không hiểu cô đang làm gì mà lại nằm bò ra như vậy, cúi đầu nhìn chằm chằm cô.
Lúc này cô mới phát hiện, hai tay mình chống không phải là giường mà là... ngực của Lục Nghiên Tu.
Lục Nghiên Tu vốn có thói quen rèn luyện thường xuyên, dáng người so với người mẫu đúng là có chênh lệch, nhưng tuyệt đối không thua kém. Cơ ngực anh vừa cứng rắn vừa đàn hồi, đụng vào cảm giác Q đạn Q đạn.
Cô không hề có ý tham luyến cảm giác ấy, lập tức điều chỉnh lại tư thế, định chống tay lên giường để đứng dậy.
Ai ngờ bất ngờ lại xảy ra. Người đàn ông trước mặt đột nhiên ôm chặt lấy eo cô, giọng nói khàn khàn phát ra bên tai: “Em... cũng muốn ngủ à?”
Cơ thể trên của hai người gần như kề sát, mà anh lại không mặc áo, thành ra khoảng cách giữa họ chỉ còn lớp quần áo mỏng manh của cô. Dù không cảm nhận được gì quá rõ ràng, nhưng Cố Tri Vi vẫn thấy nhiệt độ cơ thể của Lục Nghiên Tu dường như cao hơn bình thường.
“Em không ngủ. Anh ngủ đi.” Cô dùng khuỷu tay huých huých tay anh: “Buông ra.”
Người đàn ông không hề động đậy, tay cũng không thả lỏng, còn hỏi tiếp: “Đã... không ngủ, vậy sao em lại lên giường?”
“Không phải em muốn lên giường, mà là bị vấp té.” – Cố Tri Vi quay đầu nhìn xuống sàn, xem thử lúc nãy mình đã vướng phải cái gì.
Tìm kiếm một vòng, cô cho rằng “thủ phạm” chính là đôi giày da của Lục Nghiên Tu.
Một tiếng đáp nhàn nhạt truyền vào tai, tay anh vẫn chưa buông ra. Cố Tri Vi thúc giục: “Buông tay.”
Sau khi bị giục lần hai, người đàn ông mới chịu buông tay. Nhưng đôi môi mím chặt, ánh mắt có chút uất ức nhìn cô.
Cô đứng thẳng dậy, đối mặt với ánh mắt anh.
“Nằm xuống ngủ đi.” – Cô ra lệnh rõ ràng, còn ấn vai anh xuống, tiện thể kiểm tra đầu xem có bị va chạm gì không.
Sau khi kiểm tra xong, thấy anh ngoan ngoãn nằm xuống, cô giúp anh kéo chăn đắp lại rồi mới xoay người rời khỏi phòng.
Rốt cuộc cũng ‘thu phục’ được Lục Nghiên Tu, trở về phòng mình, cô bắt đầu thấy hơi buồn ngủ, nhanh chóng rửa mặt rồi leo lên giường ngủ một giấc ngon lành.
Sáng hôm sau.
Ánh mặt trời rực rỡ chiếu vào phòng, Lục Nghiên Tu mở mắt ra.
Cơn đau đầu như thủy triều ập đến, anh không khỏi ôm trán.
Sau khi nhận ra mình đang ở trong phòng ngủ của chính mình, chứ không phải phòng của Triệu Nhã Kỳ, Lục Nghiên Tu thoáng bối rối, nhưng những hình ảnh hỗn loạn thoáng lướt qua trong đầu khiến anh phải cố nhớ lại sự thật.
Tối qua mình làm sao từ phòng Triệu Nhã Kỳ trở về?
Cố Tri Vi đâu?
Ký ức của tối qua đứt đoạn từng khúc, dù anh suy nghĩ hồi lâu vẫn không tài nào nối lại được đầy đủ, chỉ đành gượng gạo rời giường.
Nhưng khi vừa mở chăn ra, thấy mình c** tr*n, Lục Nghiên Tu lập tức sững người.
Ai c** q**n áo cho mình?
Mang theo nghi hoặc, anh bước vào phòng tắm.
Sau khi rửa mặt xong, hình ảnh trong đầu dần rõ ràng hơn chút.
Mơ hồ anh nhớ được Cố Tri Vi đã nắm tay mình, còn cùng ngồi trên xe, hình như còn đắp chăn cho anh.
Cố chịu cơn đau đầu, Lục Nghiên Tu rời khỏi phòng, gõ nhẹ lên cửa phòng bên cạnh.
Một khuôn mặt trẻ trung tuấn tú hiện ra trước mắt, cô đánh giá Lục Nghiên Tu từ trên xuống dưới: “Anh tỉnh rồi à? Thấy sao rồi? Đỡ chưa?”
“Tối qua...” – Nhìn gương mặt xinh xắn với nụ cười dịu nhẹ trước mặt, ký ức tối qua của Lục Nghiên Tu bỗng ùa về, hình ảnh cuối cùng dừng lại ở cảnh cả hai cùng nằm trên giường, cô còn nằm trong ngực anh. Ánh mắt anh khẽ biến đổi: “Tối qua... anh say thật à?”
“Phải, tối qua anh say thiệt luôn đó.”
Thấy Lục Nghiên Tu hình như không nhớ nổi những gì xảy ra sau khi say, Cố Tri Vi trả lời xong liền hỏi tiếp: “Anh mất trí luôn rồi à? Không nhớ nổi đã làm gì sao?”
Dù Lục Nghiên Tu có nhớ hay không cũng chẳng sao.
Vì không có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra, cũng không phải cô c** đ* anh, nên hai bên cũng không có gì đáng ngại hay khó xử.
“Anh... hình như không nhớ, thật sự không nhớ nổi mình đã làm gì.” – Lục Nghiên Tu im lặng hồi lâu rồi mới nói.
“Không sao, em đưa anh về nhà an toàn rồi.” – Cố Tri Vi nói, giọng chợt nghiêm túc hơn: “Nhưng mà này, em phải nhắc anh một câu: về sau uống rượu thì nhớ, tuyệt đối đừng vượt quá một ly.”
Lục Nghiên Tu không ngờ chỉ vài ly đã đủ khiến anh say mềm.
Nhìn bộ dạng nghiêm túc nhắc nhở của cô, anh mím môi: “Anh... tối qua không làm gì quá đáng chứ? Với lại... quần áo của anh... ai cởi?”
“Yên tâm, anh không làm gì quá đáng cả. Còn về...” – Cố Tri Vi ngập ngừng, rồi nói tiếp: “Quần áo là anh tự cởi đó.”
Nghe giọng điệu của Lục Nghiên Tu, cô mơ hồ cảm nhận được dường như anh đang lo mình chính là người c** đ* cho anh.
Cũng chẳng có gì lạ.
Dù sao nam nữ cũng khác biệt.
“Anh tự cởi?” – Lục Nghiên Tu không nhớ chút nào, ánh mắt biến đổi liên tục, cuối cùng vẫn hỏi: “Nhưng sao trong đầu anh lại nhớ có cảnh cả hai cùng nằm trên giường? Em còn nằm trong lòng anh?”
Nghe câu hỏi ấy cùng với vẻ mặt anh như đang hoài nghi cô nhân lúc "cháy nhà" mà tranh thủ lợi dụng, Cố Tri Vi lập tức nghiêm mặt giải thích: “Quần áo đúng là anh tự cởi, hoàn toàn không liên quan gì đến em!”
Chuyện nhân lúc "cháy nhà" mà lợi dụng này kiếp trước cô đã làm rồi, nhưng đời này cô hoàn toàn trong sạch.
Cô thề luôn, nếu có chuyện gì khuất tất, nguyện bị Lục Nghiên Tu đè xuống giường mà... à không, nói chung là thề độc!
Thề xong, Cố Tri Vi cố gắng tẩy sạch hiềm nghi, tiếp tục giải thích: “Chuyện nằm trên giường, nằm trong lòng anh ấy, là do em bị vấp giày của anh nên té, ngã thẳng lên giường, rồi anh tự động ôm lấy em!”
“Vậy à?” – Trong đầu Lục Nghiên Tu không có thêm hình ảnh nào rõ nét hơn, nhưng lời giải thích của cô nghe cũng có lý. Anh không nghi ngờ cô đang nói dối, chỉ là hơi không tự nhiên, khẽ ho một tiếng: “Vậy... tối qua anh không nói bậy gì chứ?”
Trọng Sinh Trở Thành Bạch Nguyệt Quang Của Chồng Cũ
“Được.” – Lục Nghiên Tu lại phát ra một tiếng đáp cụt lủn.
Cố Tri Vi không còn cách nào khác, đành bưng bát canh giải rượu quay trở lại, dùng muỗng khuấy nhẹ, cẩn thận cảm nhận độ ấm xem đã vừa uống chưa, rồi tự tay đút cho Lục Nghiên Tu uống, còn làm động tác há miệng mẫu cho anh nhìn theo.
Cô đút từng muỗng từng muỗng, cảm giác chẳng khác gì đang làm ở nhà trẻ, chuyên phụ trách đút cơm cho mấy đứa nhỏ.
Dù Lục Nghiên Tu rất phối hợp, nhưng ánh mắt anh lại không hề chuyển động, cứ nhìn chằm chằm cô như hóa đá.
Người say rượu có chỉ số thông minh không nhỉ?
Cố Tri Vi thật sự không rõ lắm, bởi vì cô chưa từng thật sự say bao giờ.
Không biết rốt cuộc Lục Nghiên Tu trước mắt còn giữ được bao nhiêu tỉnh táo, nhưng ánh mắt kia như phủ một lớp sương mờ, sâu thẳm đầy sức hút, khiến người ta không khỏi muốn tìm hiểu xem trong đầu anh đang nghĩ gì.
“Anh nhìn em mãi làm gì vậy?” – Cố Tri Vi hỏi thẳng.
“Đẹp.”
Lục Nghiên Tu trả lời rành mạch, khiến cô bật cười khẽ.
Từ nhỏ đến lớn, Cố Tri Vi vẫn biết mình có lợi thế về ngoại hình.
Một trong những lý do cô được ở lại nhà họ Lục là vì cô xinh đẹp, rất hợp với gu thẩm mỹ của mẹ Lục – bà luôn ao ước có một cô con gái như vậy.
Bây giờ nghe Lục Nghiên Tu khen mình đẹp, tuy là khi anh đang say, nhưng được khen vẫn là một chuyện khiến người ta vui vẻ.
“Được rồi, lên giường ngủ đi.”
Sau khi đút xong canh giải rượu, Cố Tri Vi chỉ tay về phía giường: “Ngoài đau đầu ra, chắc không còn chỗ nào thấy khó chịu nữa đúng không?”
Người say như Lục Nghiên Tu vẫn còn có thể giao tiếp, chỉ là không biết được bao nhiêu phần trăm tỉnh táo.
Nhưng cô vẫn phải hỏi, phòng khi anh thấy khó chịu chỗ nào mà không nói ra được, để lâu lại phiền.
Lục Nghiên Tu mơ màng lắc đầu.
Cố Tri Vi tạm thời yên tâm là anh không có vấn đề gì khác, lại nhắc lần nữa bảo anh lên giường ngủ.
Lục Nghiên Tu ngoan ngoãn làm theo, đứng dậy đi về phía giường.
Xem như “hoàn thành nhiệm vụ”, Cố Tri Vi cũng định cầm bát ra ngoài.
Nhưng để chắc ăn, cô vẫn ở lại bên cạnh “giám sát” Lục Nghiên Tu nằm xuống, tránh xảy ra chuyện gì bất ngờ.
Chỉ là… anh đi tới mép giường rồi vẫn chưa nằm xuống, lại bắt đầu từ tốn cởi áo khoác, rồi ném xuống đất.
“…” – Cố Tri Vi không biết nên nói gì, đành nhặt áo khoác lên, đặt tạm qua một bên.
Nhưng Lục Nghiên Tu chưa dừng lại, tiếp tục cởi đồng hồ, rồi cũng vứt xuống đất.
Trước hành động “ném đồ lung tung” của anh, cô chẳng ngăn được, chỉ có thể lặng lẽ nhặt đồng hồ lên.
Sau đó, anh bắt đầu cởi từng chiếc nút áo sơ mi.
Nút bung ra, từng đường cong rắn rỏi của cơ ngực, cơ bụng hiện rõ mồn một trước mắt cô.
Trước cảnh này, trong đầu Cố Tri Vi chỉ có một suy nghĩ:
Lục Nghiên Tu mà cởi nốt quần, thì ngày mai tỉnh lại chắc xấu hổ chết mất.
Cô thì không sao cả. Đời trước thấy anh khỏa thân đến tám trăm lần rồi, đời này nhìn lại cũng chẳng ảnh hưởng gì.
Nhưng Lục Nghiên Tu thì khác, chắc chắn anh sẽ thấy mất mặt.
Vì để anh khỏi xấu hổ, Cố Tri Vi bước tới, nói: “Anh, anh cởi áo thôi là được rồi, đừng động vào quần.”
Tiếc là Lục Nghiên Tu hoàn toàn không để ý đến lời cô, sau khi cởi áo sơ mi liền đưa tay lên dây lưng.
Cố Tri Vi nhanh tay ấn tay anh lại, nhẹ giọng khuyên: “Anh, muốn cởi thì đợi em ra ngoài rồi hãy cởi.”
Lục Nghiên Tu nghe không hiểu cô nói gì, chỉ thấy ánh mắt anh đầy mơ hồ, còn hơi nhíu mày.
Cô bèn dỗ dành: “Nào, nằm xuống ngủ đi.”
“…” – Cố Tri Vi bó tay: “Anh muốn cởi thì cứ cởi đi, em ra ngoài đây.”
Cô bước ra ngoài trước, định chờ Lục Nghiên Tu c** q**n áo xong, nằm xuống ngủ rồi sẽ quay vào kiểm tra lại.
Dứt lời, cô xoay người rời đi.
Sắp đến cửa, Cố Tri Vi chợt nghe phía sau vang lên một tiếng “phịch” rất nhỏ.
Xảy ra chuyện gì vậy?
Cô lập tức quay ngược trở lại, thấy Lục Nghiên Tu đang nửa ngồi trên giường, vẻ mặt đau đớn, tay ôm lấy sau đầu.
“Anh bị sao vậy? Đầu có đụng trúng chỗ nào không?” – Cố Tri Vi vội bước đến mép giường để tiện kiểm tra, định lại gần xem thử trên đầu anh có bị thương gì không.
Ai ngờ, khi cô vừa bước sát đến mép giường, chân lại đạp phải thứ gì đó, không kịp đề phòng bị vấp té.
Cũng may không ngã thẳng xuống đất, Cố Tri Vi nhẹ nhàng thở ra, hai tay chống lên giường định đứng dậy.
Ánh mắt của người đàn ông trước mặt bị cô thu hút, không hiểu cô đang làm gì mà lại nằm bò ra như vậy, cúi đầu nhìn chằm chằm cô.
Lúc này cô mới phát hiện, hai tay mình chống không phải là giường mà là... ngực của Lục Nghiên Tu.
Lục Nghiên Tu vốn có thói quen rèn luyện thường xuyên, dáng người so với người mẫu đúng là có chênh lệch, nhưng tuyệt đối không thua kém. Cơ ngực anh vừa cứng rắn vừa đàn hồi, đụng vào cảm giác Q đạn Q đạn.
Cô không hề có ý tham luyến cảm giác ấy, lập tức điều chỉnh lại tư thế, định chống tay lên giường để đứng dậy.
Ai ngờ bất ngờ lại xảy ra. Người đàn ông trước mặt đột nhiên ôm chặt lấy eo cô, giọng nói khàn khàn phát ra bên tai: “Em... cũng muốn ngủ à?”
Cơ thể trên của hai người gần như kề sát, mà anh lại không mặc áo, thành ra khoảng cách giữa họ chỉ còn lớp quần áo mỏng manh của cô. Dù không cảm nhận được gì quá rõ ràng, nhưng Cố Tri Vi vẫn thấy nhiệt độ cơ thể của Lục Nghiên Tu dường như cao hơn bình thường.
“Em không ngủ. Anh ngủ đi.” Cô dùng khuỷu tay huých huých tay anh: “Buông ra.”
Người đàn ông không hề động đậy, tay cũng không thả lỏng, còn hỏi tiếp: “Đã... không ngủ, vậy sao em lại lên giường?”
“Không phải em muốn lên giường, mà là bị vấp té.” – Cố Tri Vi quay đầu nhìn xuống sàn, xem thử lúc nãy mình đã vướng phải cái gì.
Tìm kiếm một vòng, cô cho rằng “thủ phạm” chính là đôi giày da của Lục Nghiên Tu.
Một tiếng đáp nhàn nhạt truyền vào tai, tay anh vẫn chưa buông ra. Cố Tri Vi thúc giục: “Buông tay.”
Sau khi bị giục lần hai, người đàn ông mới chịu buông tay. Nhưng đôi môi mím chặt, ánh mắt có chút uất ức nhìn cô.
Cô đứng thẳng dậy, đối mặt với ánh mắt anh.
“Nằm xuống ngủ đi.” – Cô ra lệnh rõ ràng, còn ấn vai anh xuống, tiện thể kiểm tra đầu xem có bị va chạm gì không.
Sau khi kiểm tra xong, thấy anh ngoan ngoãn nằm xuống, cô giúp anh kéo chăn đắp lại rồi mới xoay người rời khỏi phòng.
Rốt cuộc cũng ‘thu phục’ được Lục Nghiên Tu, trở về phòng mình, cô bắt đầu thấy hơi buồn ngủ, nhanh chóng rửa mặt rồi leo lên giường ngủ một giấc ngon lành.
Sáng hôm sau.
Ánh mặt trời rực rỡ chiếu vào phòng, Lục Nghiên Tu mở mắt ra.
Cơn đau đầu như thủy triều ập đến, anh không khỏi ôm trán.
Sau khi nhận ra mình đang ở trong phòng ngủ của chính mình, chứ không phải phòng của Triệu Nhã Kỳ, Lục Nghiên Tu thoáng bối rối, nhưng những hình ảnh hỗn loạn thoáng lướt qua trong đầu khiến anh phải cố nhớ lại sự thật.
Tối qua mình làm sao từ phòng Triệu Nhã Kỳ trở về?
Cố Tri Vi đâu?
Ký ức của tối qua đứt đoạn từng khúc, dù anh suy nghĩ hồi lâu vẫn không tài nào nối lại được đầy đủ, chỉ đành gượng gạo rời giường.
Nhưng khi vừa mở chăn ra, thấy mình c** tr*n, Lục Nghiên Tu lập tức sững người.
Ai c** q**n áo cho mình?
Mang theo nghi hoặc, anh bước vào phòng tắm.
Sau khi rửa mặt xong, hình ảnh trong đầu dần rõ ràng hơn chút.
Mơ hồ anh nhớ được Cố Tri Vi đã nắm tay mình, còn cùng ngồi trên xe, hình như còn đắp chăn cho anh.
Cố chịu cơn đau đầu, Lục Nghiên Tu rời khỏi phòng, gõ nhẹ lên cửa phòng bên cạnh.
Một khuôn mặt trẻ trung tuấn tú hiện ra trước mắt, cô đánh giá Lục Nghiên Tu từ trên xuống dưới: “Anh tỉnh rồi à? Thấy sao rồi? Đỡ chưa?”
“Tối qua...” – Nhìn gương mặt xinh xắn với nụ cười dịu nhẹ trước mặt, ký ức tối qua của Lục Nghiên Tu bỗng ùa về, hình ảnh cuối cùng dừng lại ở cảnh cả hai cùng nằm trên giường, cô còn nằm trong ngực anh. Ánh mắt anh khẽ biến đổi: “Tối qua... anh say thật à?”
“Phải, tối qua anh say thiệt luôn đó.”
Thấy Lục Nghiên Tu hình như không nhớ nổi những gì xảy ra sau khi say, Cố Tri Vi trả lời xong liền hỏi tiếp: “Anh mất trí luôn rồi à? Không nhớ nổi đã làm gì sao?”
Dù Lục Nghiên Tu có nhớ hay không cũng chẳng sao.
Vì không có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra, cũng không phải cô c** đ* anh, nên hai bên cũng không có gì đáng ngại hay khó xử.
“Anh... hình như không nhớ, thật sự không nhớ nổi mình đã làm gì.” – Lục Nghiên Tu im lặng hồi lâu rồi mới nói.
“Không sao, em đưa anh về nhà an toàn rồi.” – Cố Tri Vi nói, giọng chợt nghiêm túc hơn: “Nhưng mà này, em phải nhắc anh một câu: về sau uống rượu thì nhớ, tuyệt đối đừng vượt quá một ly.”
Lục Nghiên Tu không ngờ chỉ vài ly đã đủ khiến anh say mềm.
Nhìn bộ dạng nghiêm túc nhắc nhở của cô, anh mím môi: “Anh... tối qua không làm gì quá đáng chứ? Với lại... quần áo của anh... ai cởi?”
“Yên tâm, anh không làm gì quá đáng cả. Còn về...” – Cố Tri Vi ngập ngừng, rồi nói tiếp: “Quần áo là anh tự cởi đó.”
Nghe giọng điệu của Lục Nghiên Tu, cô mơ hồ cảm nhận được dường như anh đang lo mình chính là người c** đ* cho anh.
Cũng chẳng có gì lạ.
Dù sao nam nữ cũng khác biệt.
“Anh tự cởi?” – Lục Nghiên Tu không nhớ chút nào, ánh mắt biến đổi liên tục, cuối cùng vẫn hỏi: “Nhưng sao trong đầu anh lại nhớ có cảnh cả hai cùng nằm trên giường? Em còn nằm trong lòng anh?”
Nghe câu hỏi ấy cùng với vẻ mặt anh như đang hoài nghi cô nhân lúc "cháy nhà" mà tranh thủ lợi dụng, Cố Tri Vi lập tức nghiêm mặt giải thích: “Quần áo đúng là anh tự cởi, hoàn toàn không liên quan gì đến em!”
Chuyện nhân lúc "cháy nhà" mà lợi dụng này kiếp trước cô đã làm rồi, nhưng đời này cô hoàn toàn trong sạch.
Cô thề luôn, nếu có chuyện gì khuất tất, nguyện bị Lục Nghiên Tu đè xuống giường mà... à không, nói chung là thề độc!
Thề xong, Cố Tri Vi cố gắng tẩy sạch hiềm nghi, tiếp tục giải thích: “Chuyện nằm trên giường, nằm trong lòng anh ấy, là do em bị vấp giày của anh nên té, ngã thẳng lên giường, rồi anh tự động ôm lấy em!”
“Vậy à?” – Trong đầu Lục Nghiên Tu không có thêm hình ảnh nào rõ nét hơn, nhưng lời giải thích của cô nghe cũng có lý. Anh không nghi ngờ cô đang nói dối, chỉ là hơi không tự nhiên, khẽ ho một tiếng: “Vậy... tối qua anh không nói bậy gì chứ?”
Trọng Sinh Trở Thành Bạch Nguyệt Quang Của Chồng Cũ
Đánh giá:
Truyện Trọng Sinh Trở Thành Bạch Nguyệt Quang Của Chồng Cũ
Story
Chương 46
10.0/10 từ 46 lượt.