Trọng Sinh Trở Thành Bạch Nguyệt Quang Của Chồng Cũ

Chương 41

97@-

“Vậy thì anh tự nói với mẹ đi.” – Cố Tri Vi vốn luôn nghe theo sự sắp xếp của bà Lục, còn Lục Nghiên Tu có đi hay không thì cô chẳng quan tâm. Anh không đi chúc Tết một lần cũng chẳng sao, sẽ không gây ảnh hưởng gì tiêu cực cả.


“Thôi, chắc là anh cứ đi, ở nhà một mình buồn chết.”


Nghe Lục Nghiên Tu nói vậy, cô không trả lời, xoay người đi về phòng mình.


Lục Nghiên Tu cũng rất tự nhiên mà đi theo vào. Cố Tri Vi liếc anh một cái: “Anh vào đây làm gì?”


“Đi tắt đèn phòng khách.”


Tính từ lối cầu thang nhỏ đi lên, thì từ phòng cô qua phòng khách gần hơn nhiều so với từ phòng anh. Cô không nói gì thêm, tiếp tục đi rửa mặt.


Chưa kịp vào đến phòng tắm thì sau lưng đã vang lên giọng nói nghi hoặc của Lục Nghiên Tu.


“Em chẳng phải nói đã không còn liên lạc với người theo đuổi trước kia nữa sao? Vậy mà mấy món quà hắn tặng, sao vẫn còn giữ lại?”


Đồ đạc trong phòng Cố Tri Vi gần như luôn được sắp xếp gọn gàng, mọi thứ đều ở đúng vị trí. Lục Nghiên Tu chỉ liếc một cái đã thấy được tác phẩm nghệ thuật do người kia tặng cô.


Nghe thấy anh hỏi, cô biết ngay anh đang nói đến món nào, nhưng không quay đầu lại, chỉ trả lời: “Tất nhiên là giữ chứ. Người ta có phải kiểu nhỏ mọn keo kiệt gì đâu, theo đuổi không thành rồi còn bắt người ta trả lại quà thì quá khó coi.”


Đó là tác phẩm của một bậc thầy điêu khắc đương đại, năm đó Triệu Nhã Kỳ đã bỏ ra hơn ba triệu để đấu giá mua về.


“Anh nghĩ em nên gửi lại cho hắn, hoặc ít nhất tặng lại món gì có giá trị tương đương, như vậy thì tốt hơn.” – Lục Nghiên Tu vẫn thấy chướng mắt với món đồ đó, còn đem so với những gì anh từng tặng Cố Tri Vi: “Đỡ để người khác nghĩ Lục gia chúng ta…”


Cho đến bây giờ, cô vẫn phải bịa chuyện để che đậy, thật sự có hơi mệt mỏi. Cũng chẳng còn tâm trạng nghe anh càm ràm, cô ngắt lời: “Em sẽ xử lý.”


“Vậy được.”


Vào phòng tắm, Cố Tri Vi chuyên tâm rửa mặt.


Sau khi cô sửa soạn xong, buổi sáng quản gia gõ cửa nhắc nhở: “Nhị tiểu thư, cơm trưa đã chuẩn bị xong, mời cô xuống dùng bữa.”


Cô là người cuối cùng có mặt ở phòng ăn, bà Lục và mọi người đã ngồi sẵn.


Thấy cô đến, bà Lục nói: “Chút nữa, chúng ta sẽ sang nhà chú thím và cô bên nội chúc Tết.”



Với địa vị và tài sản của nhà họ Lục, thường là người ta đến chúc Tết họ, nhưng một số người thân thiết thì họ sẽ tự đến tận nơi. Người bà Lục nhắc đến là họ hàng duy nhất bên nội của ông Lục còn sống, năm nay đã hơn tám mươi tuổi.


Cố Tri Vi gật đầu: “Vâng, mẹ.”


Sau bữa trưa, bốn người cùng đến một biệt thự kiểu Tây.


“Cô ơi, chúc mừng năm mới, cô còn nhận ra cháu không?” – Ông Lục vừa xách giỏ quà vừa đưa cho người hầu bên cạnh cô của mình, vừa mỉm cười hỏi người phụ nữ già với ánh mắt mờ đục.


Cô của ông đã có triệu chứng sa sút trí tuệ từ mấy năm trước. Năm ngoái tới chúc Tết, bà đã không còn nhận ra họ. Năm nay càng không khá hơn, ánh mắt nhìn họ xa lạ như người dưng.


“Cháu… cháu là…” – Bà cô cẩn thận nhìn mặt ông Lục, một lúc sau mới bừng tỉnh: “Cháu trai của ta… Lục…”


Thấy bà không nhớ nổi tên mình, ông Lục liền chủ động nói ra.


“Đúng rồi! Còn mấy người này…” – Ánh mắt bà cô chuyển sang ba người còn lại đi cùng ông. Nghĩ mãi một lúc, bà nói, “Đây là vợ cháu, còn kia là con trai… còn cô gái này…”


Cố Tri Vi không chắc bà đã bị lão suy hay chưa, thấy bà không nhận ra mình thì định tự giới thiệu.


Ai ngờ, bà cô lại nói trước: “Là con dâu cháu? Con trai cháu lớn thế rồi à? Trước đây ta chưa từng gặp con dâu cháu. Năm nay đưa đến ra mắt à?”


Bị nhận nhầm thân phận, nét mặt Cố Tri Vi hơi cứng lại. Nhưng người lớn tuổi, lại không cố ý nhầm lẫn, cô chỉ khẽ cười, định lên tiếng giải thích.


Bà Lục liền nói: “Cô à, đây là Tri Vi, em gái của Nghiên Tu, là con gái nhà chúng ta.”


“Con gái à?” – Bà cô càng thêm hoang mang: “Ta nhớ các cháu chỉ sinh một đứa con trai mà.”


“Cô ơi.” – Bà Lục bước lên: “Đúng là nhà cháu chỉ sinh Nghiên Tu, nhưng sau này có nhận nuôi thêm Tri Vi, coi như con gái ruột.”


Dù bà cô có mắc chứng suy giảm trí nhớ, thì với thân phận của Cố Tri Vi trong nhà họ Lục, bà Lục cũng không muốn để người khác hiểu lầm, nên nhất định phải nói rõ ràng. Dù sao, con gái là con gái, không thể để người ta nhầm thành con dâu.


Được người khác lên tiếng giải thích giúp, Cố Tri Vi mỉm cười: “Cô ơi, năm nào cháu cũng đến thăm cô mà, cô không nhớ cháu sao?”


“Không… không nhớ.” – Bà lão nhìn cô gái đang cười, gương mặt xa lạ thật sự: “Ôi, già rồi, không còn minh mẫn nữa, cái gì cũng hay quên, cháu đừng trách ta.”


“Dạ, không sao đâu ạ.” – Cố Tri Vi xua tay.


Bị nhận nhầm thân phận chút xíu cũng chẳng đáng gì, cô không để tâm.



Huống chi đối với người đã hơn tám mươi tuổi, thật sự chẳng có gì đáng để chấp nhặt.


“Khi nào thì cháu kết hôn, nhớ mời ta uống rượu mừng nhé?” – Bà cô quay sang nhìn Lục Nghiên Tu.


“Còn sớm lắm.” – Bà Lục thay con trả lời, “Nhưng nếu nó cưới vợ, nhất định sẽ báo cho cô đầu tiên.”


“Tốt tốt, cô đợi tin.” – Bà cô cười hiền, ánh mắt đầy mong chờ: “Cũng lâu lắm rồi ta chưa được uống rượu cưới.”


bà Lục tiếp tục trò chuyện với bà cô. Còn Cố Tri Vi thì tìm một cái ghế ngồi xuống, yên lặng làm cô bé ngoan.


Không biết từ lúc nào, cô vừa ngồi xuống thì Lục Nghiên Tu cũng ngồi cạnh bên.


Hai người ngồi song song, khoảng cách khá gần.


Người đàn ông bên cạnh không biết đang nghĩ gì, cứ nhìn chằm chằm vào cô như đang suy nghĩ gì đó.


Một lúc sau, anh mới dời mắt, chuyển sang nhìn bà cô đang được cha mẹ mình vây quanh.


Buổi chúc Tết kết thúc rất nhanh, thời gian mà bà cô còn tỉnh táo trong ngày vốn đã ít, khi không tỉnh thì lại rơi vào trạng thái lơ mơ hỗn loạn, nếu không phải người chăm sóc thường xuyên thì bà không nhận ra ai, lại dễ bị kích động nên người hầu không dám để bọn họ ở lại quá lâu.


Trước khi rời đi, Cố Tri Vi bất ngờ nhận được một bao lì xì đỏ to.


Bà cô cười tươi: “Đây là chút tấm lòng của ta.”


Tiền mừng tuổi à?


Người lớn lì xì cho lớp trẻ là chuyện bình thường, nên cô theo bản năng nghĩ rằng đây là bao lì xì mừng tuổi mà bà cô tặng, liền cảm ơn: “Con cảm ôn bà ạ.”


Nhưng cô lại hơi thắc mắc, cô và Lục Nghiên Tu cùng vai vế, sao bà cô chỉ lì xì cho cô mà không lì xì cho anh?


“Tân dâu lần đầu đến nhà, ta là bà già, nên lì xì cho con.” – Bà cô nắm lấy tay cô, chúc: “Tân hôn hạnh phúc, trăm năm hòa hợp, sớm sinh quý tử.”


“……” – Cố Tri Vi cố giữ biểu cảm không thay đổi, thầm nghĩ không biết nên đáp lại thế nào.


“Cảm ơn cô bà đã chúc phúc. Chúng cháu xin phép về trước, hôm nào sẽ đến thăm bà.”
– Người đàn ông bên cạnh đã lên tiếng thay cô, sau đó còn giơ tay nắm lấy cổ tay cô, kéo cô ra khỏi nhà.


Ra đến ngoài, Cố Tri Vi mới quay đầu nhìn anh.



Trái ngược với vẻ thản nhiên của anh, bà Lục thì hơi lo lắng: “Bệnh của cô nặng lắm rồi sao? Vừa mới nói xong Tri Vi là em gái Nghiên Tu, quay đi một cái đã không nhớ gì.”


“Thật vậy à? Anh nghe em họ anh nói, có lúc cô còn không nhận ra cả con mình, hỏi ngược lại ‘cô là ai’.” – Ông Lục vốn không hiểu rõ lắm bệnh tình của cô mình, nhưng cũng từng nghe con gái cô phàn nàn rằng mẹ không nhận ra mình, nên cũng không bất ngờ khi cô không nhận ra Cố Tri Vi.


Chỉ là, nhận nhầm cô là con dâu nhà họ Lục thì hơi quá thật.


“Thôi kệ đi, cũng chẳng có gì to tát.” – Bà Lục nhanh chóng bỏ qua, dù sao bà cô là bệnh nhân, mà Nghiên Tu với Cố Tri Vi cũng chẳng tỏ thái độ gì.


“Đúng vậy, không có gì to tát.” – Ông Lục cũng không để tâm: “Chỉ không biết cô còn sống tới lúc uống rượu mừng của Nghiên Tu không?”


“Cô bị lão suy trí nhớ nhưng không quá nặng, sống đến 90 tuổi chắc không vấn đề gì.” – Bà Lục nghĩ nhà họ Lục vốn có gen sống thọ, cha mẹ chồng bà cũng mới mất mấy năm gần đây, đều hơn 80 tuổi cả.


“Chắc uống được thôi.”


Đang trò chuyện, con cái vốn không chen vào, nhưng đột nhiên Lục Nghiên Tu lên tiếng, khiến cha mẹ anh bất ngờ.


“Con không phải chưa có bạn gái sao?” – ông Lục nhìn anh.


Bà Lục cũng nhìn theo: “Vậy con thừa nhận con đang thích ai đó?”


Câu chuyện chuyển hướng sang anh, khiến Cố Tri Vi đang xem bao lì xì cũng ngừng lại, trong lòng trỗi lên chút tò mò, liếc nhìn anh.


Lục Nghiên Tu đời này có đang đi đúng con đường tình cảm giống kiếp trước không? Người anh từng ngoại tình kiếp trước, có phải cũng là người mà đời này anh thích? Giờ anh đang tiết lộ cho cả nhà về người đó sao?


Đối mặt với ánh mắt tò mò của ba người, Lục Nghiên Tu vẫn bình tĩnh, giọng nhàn nhạt: “Ừ.”


“Ừ?” – Ông Lục cao giọng: “Con đang trả lời câu hỏi của ba hay mẹ?”


“Của mẹ.”


“Con thích con gái rồi! Ba nói rồi mà, con không thể nào không thích ai cả!” – Bà Lục tỏ ra đắc ý: “Cuối cùng cũng chịu thừa nhận rồi.”


“Con gái nhà ai vậy?” – Ông Lục hỏi tiếp: “Vậy hôm qua sao không rủ người ta đi chơi? Hôm qua là Valentine cơ mà, sao không chủ động?”


Càng nói, ông càng thấy không hiểu nổi.


Nhi tử mình lần đầu biết yêu, chẳng lẽ chưa học được cách theo đuổi con gái?



“Sau này con nói sau.” – Lục Nghiên Tu mở cửa xe, ra hiệu cho ba người lên xe.


“……” – Ông Lục cau mày: “Sao mới nói nửa câu đã dừng rồi? Con không hiểu à? Valentine mà không rủ người ta đi chơi thì mất điểm đấy! Ba nói rồi, đàn ông là phải chủ động.”


“Lên xe đi, lên xe đi.” – Bà Lục kéo tay chồng, nhắc ông đừng mắng nhi tử nữa.


Vừa ngồi lên xe, ông Lục vẫn không nhịn được, lấy tư cách “người từng trải” tiếp tục truyền đạt kinh nghiệm: “Theo đuổi con gái, tối kỵ là thiếu khí phách, con hiểu không…”


Bên trong xe, giọng nói hào sảng của ông vang vọng.


Cố Tri Vi nghe một lúc thì lơ đãng, bởi vì người cần dạy là Lục Nghiên Tu, đâu phải cô.


Cô thực sự chỉ có 1 câu hỏi.


À không, là 2 câu.


Người kia hẳn điều kiện không tệ, nếu không sao Lục Nghiên Tu chịu công khai? Hay là vì đã xác định mối quan hệ, nhưng lo đối phương chưa đủ “chuẩn”, nên giờ đang chuẩn bị tâm lý cho cha mẹ?


“Ba, ba khát nước không? Uống miếng nước đi?” – Thấy cha không có ý dừng lại, Lục Nghiên Tu không tiện nói thẳng, liền tìm cớ ngăn ông lại.


Ông Lục nghe xong hiểu ra ngay: “Con chê ba nói nhiều đúng không? Nhưng ba cũng là vì tốt cho con! Con nghĩ xem, ai mà Valentine không rủ người mình thích ra ngoài? Con đúng là không hiểu gì về việc cưa gái.”


Bà Lục cũng nghe chồng lải nhải đến phiền, không nhịn được nói: “Thôi thôi, không rủ đối phương đi chơi thì sao? Có khi người ta bận. Với lại không hẹn hò, không có nghĩa là Nghiên Tu không tặng quà.”


Con trai sắp bước vào mối tình đầu, bà hiểu chồng xúc động, nhưng không phải ai cũng chịu được bị nói quá nhiều, đặc biệt là con trai đã ám chỉ rõ ràng là muốn ba đừng nói nữa.


“Ờ, cũng đúng.” – Ông Lục nghe xong cảm thấy có lý, rốt cuộc cũng chịu dừng lại.


Không khí trong xe lập tức yên tĩnh trở lại, Cố Tri Vi ngẩng lên nhìn người đàn ông đang lái xe, rồi lại liếc về phía sau qua gương chiếu hậu nhìn ông Lục và bà Lục.


Nếu đời này, Lục Nghiên Tu vẫn đi theo con đường tình cảm giống kiếp trước, thì sang năm anh sẽ có con, ít nhất cũng là sang năm mới kết hôn. Với truyền thống nhà họ Lục, chắc chắn không cho phép có con ngoài giá thú.


Đến lúc đó, Lục Nghiên Tu kết hôn, sinh con, Lục gia sẽ có thêm hai thành viên mới. Cha mẹ anh cũng sẽ có con dâu và cháu đích tôn, thái độ với cô chắc sẽ không thay đổi nhiều, cùng lắm chỉ là giảm bớt sự quan tâm. Thân phận của cô hơi khó xử một chút, nhưng cũng chẳng đến mức quá khó xử.


Cô đã sớm hết tình cảm với Lục Nghiên Tu, từ lâu đã đặt mình đúng vị trí, chỉ coi anh như anh trai. Hai người mới kia chỉ là chị dâu và cháu trai cô thôi, cũng chỉ là người thân bình thường.


Hơn nữa, đợi nhà mới thông gió xong, cuối năm nay cô có thể dọn ra ngoài sống riêng, bắt đầu cuộc sống độc lập. Về mặt vật chất, cô không thiếu thốn gì, cuộc sống tương lai xem như suôn sẻ.


Nghĩ đi nghĩ lại, tương lai của cô cũng không tệ, mọi mặt đều ổn cả.


Trọng Sinh Trở Thành Bạch Nguyệt Quang Của Chồng Cũ
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Trọng Sinh Trở Thành Bạch Nguyệt Quang Của Chồng Cũ Truyện Trọng Sinh Trở Thành Bạch Nguyệt Quang Của Chồng Cũ Story Chương 41
10.0/10 từ 46 lượt.
loading...