Trọng Sinh Trở Thành Bạch Nguyệt Quang Của Chồng Cũ

Chương 4

95@-

Sau một hồi suy nghĩ mông lung, Cố Tri Vi lặng lẽ tự mỉm cười, vừa cười chính mình ngây thơ, vừa cười bản thân xem trọng Lục Nghiên Tu, nhưng đồng thời cũng hiểu rõ anh ta cũng chỉ là người bình thường, vẫn chưa đạt được những chuẩn mực đạo đức cao thượng như thần tiên.


Nghĩ đến Lục Nghiên Tu đang chờ câu trả lời, cô nói: “Em vừa đến, chưa kịp nói với anh.”


Cố Tri Vi đã tính trước nên không vội vào liền nói chuyện, vì đó không phải thói quen của cô. Lục Nghiên Tu đoán được ý tứ, đáp: “Vậy giờ em vào phòng anh đi, anh muốn thảo luận với em về vị trí công việc mới.”


“Được.”


Phòng làm việc của Lục Nghiên Tu ngay bên cạnh, Cố Tri Vi cúp máy, đứng dậy đi.


Chỉ mới bước mấy bước, cô cảm thấy chân bước nặng nề, vô thức kháng cự việc đối mặt Lục Nghiên Tu.


Với anh ta, hiện tại đang muốn tránh mặt em gái, nhưng cô thì lại muốn bình thường đối xử với anh như trước kia, việc đó khiến Tri Vi phải cố gắng giữ tâm trạng và kỹ năng.


Mở cửa phòng anh, cô hít sâu vài hơi, cố gắng bình tĩnh.


Đi vào phòng, Cố Tri Vi nở nụ cười rạng rỡ: “Anh.”


“Ngồi đi.” – Lục Nghiên Tu chỉ chiếc ghế đơn trước mặt.


Anh ngồi trên sofa, dù cao lớn nhưng chỗ vẫn đủ cho hai người.


Trước kia Lục Nghiên Tu thường để Tri Vi ngồi bên cạnh, nhưng giờ anh giữ khoảng cách với cô.


Anh sợ chậm một bước cô sẽ “ăn vạ” anh.


Điều này khiến Cố Tri Vi nhớ lại những lần sau hôn nhân, Lục Nghiên Tu không chủ động tiếp xúc, mọi chuyện đều do cô chủ động, thậm chí ngay cả chạm tay anh cũng tránh né.


Tri Vi không hiểu tại sao Nghiên Tu lại lãnh đạm như thế, trong khi anh cũng tuổi trẻ sung sức.


Sau đó, anh lại thay đổi, không cần cô chủ động, tự anh tiếp xúc, nhưng bên ngoài vẫn còn miệt mài với việc ở bên cạnh một người phụ nữa khác, cả trong lẫn ngoài nhà.


Cố Tri Vi nhìn Lục Nghiên Tu, rồi ngồi xuống ghế, giả vờ không hiểu ý đồ của anh, mỉm cười hỏi: “Anh sắp xếp cho em vị trí gì?”


“En muốn làm phòng nào?” – Anh đứng dậy đến bàn làm việc, lấy tài liệu chuẩn bị, rồi đưa cho cô xem: “Xem trước đi.”



“Dạ, anh.”


Tri Vi xem qua tài liệu, chỉ vào phòng mình muốn: “Phòng này.”


Lục Nghiên Tu lướt qua giao diện: “Phòng Hành Chính Tổng Hợp?”


“Dạ.” – Cô gật đầu.


“Chức vụ thì sao?”


“Nhân viên chính thức.”


“Tốt, em đợi bên kia thông báo. Hôm nay em đến gặp trợ lý Ngô bàn công việc, ngày mai dọn sang đó đi?”


“Không vấn đề.” – Cố Tri Vi trả tài liệu cho anh: “Em đi ra ngoài làm việc trước.”


“Đi đi.”


Nhìn cô rời đi, Lục Nghiên Tu thả tài liệu xuống bàn, suy nghĩ mãi không ra.


Khi bổ nhiệm vị trí mới, cô hoàn toàn phối hợp, không biểu hiện giận dữ. Mỗi lần anh nhắc việc Tri Vi đều không giận, cũng không vòi vĩnh xin lùi lại.


Điều này không giống bản thân cô bình thường.


Phải chăng cô đang giấu giếm sự tức giận?


Ra khỏi phòng, Cố Tri Vi đến bàn làm việc của mình rồi lập tức tìm Ngô Chấn Nam trao đổi công việc.


Ngô Chấn Nam đầy nghi hoặc: “Trợ lý Cố, cô định từ chức à?”


“Không, từ ngày mai tôi chuyển sang phòng Hành Chính Tổng Hợp làm việc.” – Cô giải thích.


“À, hóa ra là vậy.”


Biết rõ lý do Tri Vi muốn chuyển, Ngô Chấn Nam không hỏi thêm.


Trọng sinh không hoàn toàn tốt, có lúc cũng khó khăn. Cô phải nỗ lực làm lại từ đầu, cũng may cuối cùng cô thành công nắm bắt công việc trước giờ tan sở.



Không còn việc gì, Cố Tri Vi chuẩn bị về.


Lúc này, Triệu Nhã Kỳ gửi tin nhắn WeChat: Em “iu” ơi, tối nay chị buồn chán quá, em ra chơi không?


Cô không thích lời mời bất ngờ, nhưng Triệu Nhã Kỳ là bạn thân nhất, có đặc quyền, nên cô trả lời: Chơi gì?


Chỉ một lát sau, Triệu Nhã Kỳ nhắn lại: Đi ăn uống, “con rồng” một bữa!


Đương nhiên, em “iu” chỉ cần ăn thôi, uống rượu chị đây lo!


Sau khi trưởng thành, Triệu Nhã Kỳ thử uống rượu rồi dần yêu thích, thường lui tới quán bar ăn chơi, trái ngược với Cố Tri Vi ngoan ngoãn không bao giờ uống rượu hay đi bar.


Vì vậy, mỗi lần muốn cô đi chơi, Triệu Nhã Kỳ đều tránh dẫn cô vào những chốn ăn chơi nhếch nhác. Nhưng giờ, cô ấy lại muốn Tri Vi hồi phục tính cách cũ.


Không cần đâu, hai đứa mình ăn cơm uống rượu cũng được.


Triệu Nhã Kỳ hơi nghi ngờ, vì nhớ chưa từng thấy cô bạn thân mình uống rượu, nhiều lắm cũng chỉ chút rượu nhẹ.


Nhưng cô vẫn đáp: Ok, địa chỉ chị gửi ngay, không đến chị đây không về!


Nhận được địa chỉ, Cố Tri Vi chỉnh điện thoại cẩn thận rồi mang giỏ xách ra về sau giờ tan tầm.


Hai người vừa gặp nhau, Triệu Nhã Kỳ không khỏi tò mò dò xét một trận, cuối cùng cảm thấy Cố Tri Vi yên tĩnh đến mức kỳ lạ. Dù Cố Tri Vi chăm chú lắng nghe mình nói chuyện, thi thoảng phụ họa, nhưng vẫn quá đỗi bình thản.


Hơn nữa, khi ăn cơm, cô tự nhiên rót một chén rượu lên, rồi nâng chén uống, không hề có vẻ say ngơ ngẩn, ngược lại như người đã quen uống rượu lâu.


Triệu Nhã Kỳ nhìn Tri Vi từ đầu đến chân, kinh ngạc hỏi: “Mày học uống rượu từ khi nào thế?”


Làm bạn thân, họ liên lạc mỗi ngày, chia sẻ mọi chuyện lớn nhỏ, gặp mặt thường xuyên, vậy mà hôm nay cô mới phát hiện Cố Tri Vi biết uống rượu.


Cố Tri Vi lặng lẽ đặt chén rỗng xuống, đáp: “Uống rượu cần học sao? Chẳng phải uống vào là được rồi sao?”


“Lý này đúng, nhưng mày là ai, mày là Cố Tri Vi mà, cô gái ngoan hiền kia!” – Triệu Nhã Kỳ dùng từ “ngoan hiền” để miêu tả cô, đây vốn là tính từ mang nghĩa trung tính, chỉ đơn giản mô tả cô từ nhỏ đã rất ngoan, đến mức được trưởng bối yêu thích.


“Tao có phải gì ngoan hiền đâu.” – Cố Tri Vi mỉm cười mờ ám, khóe miệng nhếch lên, mí mắt hơi rũ, che giấu tận sâu trong đáy mắt là nỗi phản nghịch tồn tại nhiều năm nay.


“Không ngoan hiền thì là ai?” – Triệu Nhã Kỳ đếm trên đầu ngón tay những câu chuyện ngoan ngoãn của cô bạn, rồi kết luận: “Mày là gái ngoan trên mọi phương diện rồi!”



Cố Tri Vi không cãi, chỉ bảo: “Đồ ăn lên hết đi, ăn cơm thôi.”


“Không đúng, mày có chuyện gì sao?” – Triệu Nhã Kỳ nhìn cô không đúng lắm, cảm giác cô có gì đó không ổn.


Nói sao nhỉ?


Trên người như có nỗi đau nhẹ nhàng thoáng qua.


“Có gì đâu.” – Cố Tri Vi nói không nên lời mình vừa mới từ tương lai 3 năm sau trọng sinh trở về, cái chuyện trọng sinh nghe thật không tưởng, còn có vẻ đùa giỡn quá lố nữa.


"Tao không tin!" – Triệu Nhã Kỳ lục trong túi trang điểm lấy ra chiếc gương, dí sát vào mặt Cố Tri Vi: "Mày nhìn kỹ lại đi, mặt mày rõ ràng giấu đầy nỗi đau không ai hay biết! Mau nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"


"Nếu cứ phải bịa ra một lý do nghe hợp lý, thì chắc là... hôm nay anh tao điều tao sang bộ phận khác rồi." – Cố Tri Vi vẫn không thể nào thốt ra hai chữ "trọng sinh".


"!!!" – Triệu Nhã Kỳ lập tức thu lại gương, "Không phải mày nói gần quan thì được ban lộc à? Giờ anh mày còn không có ở nhà, lại điều mày đi bộ phận khác, thế thì mày định 'ở gần nước xây lầu' kiểu gì hả?"


Trước đây không lâu, cô ta vô tình phát hiện Cố Tri Vi có vẻ có tình cảm với Lục Nghiên Tu, nhưng lúc đó còn chưa dám chắc chắn.


Cố Tri Vi là người trong Lục gia, với Lục Nghiên Tu quan hệ như anh em ruột thịt, ai nhìn cũng nghĩ thế, không thể hiểu lầm tình cảm thành chuyện khác.


Triệu Nhã Kỳ hỏi thử một câu không ngờ cô lại thẳng thắn thừa nhận!


Cô bạn còn làm cô choáng váng vì chuyện từ quan hệ anh em bỗng thành tình nhân với Lục Nghiên Tu.


Lúc đó, đầu cô quay mòng mòng.


Cô hỏi: “Mày là con nuôi Lục gia, tưởng là yêu nhau, đã xin phép cha mẹ nuôi chưa? Có muốn xóa bỏ quan hệ nuôi dưỡng với Lục gia không?”


Không ngờ, Cố Tri Vi lại nói với cô:
"Trên danh nghĩa thì là con nuôi, nhưng thực ra tao và nhà họ Lục về mặt pháp lý không hề có quan hệ nhận nuôi. Người được ghi là cha mẹ nuôi của tao trên giấy tờ là cậu mợ tao – anh trai của mẹ tao và vợ ông ấy. Tao chỉ là được họ gửi nhờ sang nhà họ Lục để nuôi dưỡng thôi."


Sau khi nghe rõ đầu đuôi, Triệu Nhã Kỳ liền bắt đầu bày mưu tính kế giúp Cố Tri Vi.


Tri Vi vào làm việc ở Tập đoàn Lục Thị, trở thành trợ lý của Lục Nghiên Tu. Trong hơn một tháng qua, cô cứ tưởng mọi chuyện tiến triển rất thuận lợi. Nào ngờ kết quả lại là... Cố Tri Vi bị điều sang bộ phận khác.


"Không thể tiếp cận được nữa rồi." – Cố Tri Vi vừa rót cho mình ly rượu thứ hai, vừa nói.


"Hả?" – Triệu Nhã Kỳ sững người. "Vậy mày còn định làm theo kế hoạch cũ, dọn đến ở chung với anh ta không?"



Trước đó hai người đã bàn bạc kỹ càng, phải tranh thủ tiếp cận càng gần càng tốt. Vì Lục Nghiên Tu sống ở một khu chung cư cao cấp gần công ty nên Cố Tri Vi sẽ mượn lý do đi lại cho thuận tiện rồi dọn tới ở cùng một cách danh chính ngôn thuận. Đến lúc đó, không chỉ có thể cố gắng "hái trăng" trong công ty, mà về đến nhà cũng vẫn có cơ hội "hái trăng" tiếp.


“Không đâu, tao từ bỏ.” – Cố Tri Vi uống một hơi rượu cay đắng, dùng men rượu giải tỏa trong lòng chua xót và tự mỉa mai.


Giờ nhìn lại, cô thấy mình từng bước bị ép đến thế này, trong khi Lục Nghiên Tu không thích cô, đối xử bình thường.


“Sao nhanh thế đã bỏ cuộc rồi?” – Triệu Nhã Kỳ nhớ rõ Cố Tri Vi từng hừng hực quyết tâm, không ngờ không lâu sau đã buông xuôi, “Vậy mày cam tâm sao? Cam tâm nhìn người mình thích bên người khác, còn gọi mày là cô em chồng?”


Cố Tri Vi nhớ lại hình ảnh ngày trước, nhẹ giọng: “Thật ra tao không có quyền lựa chọn, không biết mày có hiểu không?”


Giọng cô quá nhẹ, nhẹ đến mức Triệu Nhã Kỳ suýt không nghe rõ.


Cô ấy suy nghĩ vài giây rồi ngạc nhiên hỏi: “Mày không có quyền chọn à? Nếu thích người ta thì tranh thủ theo đuổi đi chứ, anh mày chỉ điều mày sang chỗ khác thôi, có phải chuyện gì quá nghiêm trọng đâu.”


“Thật sự là không có quyền chọn.” – Cố Tri Vi trước giờ chưa bao giờ có nhiều cơ hội để lựa chọn điều gì cho mình.


Khi còn nhỏ, cha mẹ cô qua đời bất ngờ, cô không được sống cùng người thân nào cụ thể mà phải chờ họ quyết định phân chia nuôi dưỡng, cuối cùng các thân thích coi Tri Vi như trái banh, đá qua đá lại, lúc sống ở nhà này lúc sang nhà kia, chẳng ai quan tâm cảm nhận của cô.


Cha mẹ để lại tài sản, thân thích chia phần hưởng lợi, chỉ biết lấy tiền chứ không lo việc.


Bạn thân của mẹ không ưa cô, chỉ vì lòng tốt mà nhận nuôi, nhưng cũng chỉ là thủ tục trên giấy tờ, chứ không thể tự tay chăm sóc. Bà ấy quen sống tự do, vừa ra khỏi cửa liền đưa cô đến nhà họ Lục, giao xong là xong luôn, nhà họ Lục cũng vì thế mà để cô ở lại lâu dài.


Để có được một cuộc sống ổn định, không phải mỗi ngày đều bị người ta đẩy tới đẩy lui, cô buộc phải học cách quan sát sắc mặt người khác, đoán xem người lớn thích kiểu trẻ con thế nào rồi làm theo. Người lớn nói gì, cô liền nghe nấy.


Lớn lên, cô ép Lục Nghiên Tu cưới mình, tưởng mình là người có thể đưa ra lựa chọn, kỳ thực lựa chọn thuộc về Lục Nghiên Tu, anh ta có thể rút lui bất cứ lúc nào.


“Mày còn chưa thổ lộ chính thức với anh ta, sao biết không có quyền lựa chọn?” – Triệu Nhã Kỳ nói, “Nói đi, mềm mỏng không được thì mạnh mẽ một chút? Thử mọi cách mới biết có hay không quyền lựa chọn.”


Cố Tri Vi ngượng ngùng nói đã thử rồi, Lục Nghiên Tu mềm cứng đều không động lòng.


“Thôi, tính đi.” – Cô nhìn ra cửa sổ, ngắm ánh đèn đủ màu sắc, “Anh ấy không thích tao. Tao sẽ không tỏ tình đâu, anh ấy tránh mặt, tao cũng coi như không biết vậy, cứ giữ mối quan hệ như hiện tại, coi như người ngoài.”


“Ờ, coi như anh em cũng tốt.” – Triệu Nhã Kỳ an ủi.


“Ừ, cũng được.” – Cố Tri Vi gật đầu.


Điều cô không muốn lặp lại nhất là không hiểu chính mình, kiếp trước không tỏ rõ, đời này thì khác rồi, từ lợi ích cá nhân mà nói, làm em gái Lục Nghiên Tu là tốt nhất.


Trọng Sinh Trở Thành Bạch Nguyệt Quang Của Chồng Cũ
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Trọng Sinh Trở Thành Bạch Nguyệt Quang Của Chồng Cũ Truyện Trọng Sinh Trở Thành Bạch Nguyệt Quang Của Chồng Cũ Story Chương 4
10.0/10 từ 46 lượt.
loading...