Trọng Sinh Trở Thành Bạch Nguyệt Quang Của Chồng Cũ
Chương 31
96@-
Không bao lâu, Cố Tri Vi thay đồ xong, từ phòng thay đồ bước ra.
Cô nhìn người đàn ông đang ngồi cạnh bàn trang điểm, vẻ mặt nghiêm túc giúp cô sắp xếp đồ đạc. Ánh mắt cô dừng lại trên người anh vài giây, sau đó lập tức dời sang đống đồ trên bàn trang điểm, không nhịn được mà bước tới.
Có lẽ là lâu rồi không dọn dẹp lại bàn trang điểm, nên giờ cô cảm thấy mọi thứ quá nhiều, lại còn bừa bộn, cần phải “đoạn tuyệt” bớt đi.
Cô tiện tay cầm lấy một lọ kem dưỡng, nhớ mang máng chỉ dùng được hai ba lần là bỏ đấy, không do dự vứt luôn vào thùng rác. Sau đó, cô tập trung tiếp tục vứt từng món đồ dưỡng da, mỹ phẩm mà mình không còn dùng nữa, gần như quên mất bên cạnh còn có một người đàn ông đang ngồi đó.
“Dọn xong rồi, em ra ngoài đây.”
Vừa nói xong, cô nghiêng đầu liếc nhìn anh một cái.
Mấy món đồ cô mới mua, Lục Nghiên Tu đều giúp cô sắp xếp đâu vào đó, giờ cũng không nói gì mà đứng dậy rời đi luôn.
Không biết có phải cô ảo giác không, nhưng bước chân của Lục Nghiên Tu hôm nay có vẻ nhanh hơn thường ngày, thậm chí có chút vội vàng.
Sau khi liếc theo bóng anh một lúc, Cố Tri Vi tiếp tục lọc và vứt bớt các món mỹ phẩm linh tinh không dùng đến nữa.
Chưa kịp dọn xong, chuông điện thoại đã vang lên.
Là Triệu Nhã Kỳ gọi đến, cô bắt máy hỏi: “Gì đấy?”
“Nguy rồi, mày nhìn xem có phải tao đưa nhầm đầm cho mày không? Tao tìm mãi cũng không thấy đâu hết!”
Triệu Nhã Kỳ vừa mới về đến nhà đã chạy ngay vào phòng, đứng trước gương chuẩn bị thử bộ đồ định mặc để tạo “trải nghiệm đáng nhớ” cho bạn trai, nhưng tìm khắp nơi cũng không thấy cái váy lụa ngắn yêu thích nhất đâu.
“Đầm gì cơ? Mày tả cụ thể một chút.”
“Đầm ngắn lụa mỏng.”
“Để tao tìm thử.”
Cố Tri Vi lập tức đi tới lục đống túi bên cạnh cái bàn, nhưng tìm qua tìm lại mấy lần vẫn không thấy cái váy nào phù hợp. Cô nói: “Không thấy. Mày nghĩ lại xem có phải để quên trong tiệm, hay mày gọi người giao tận nhà rồi?”
Triệu Nhã Kỳ cố vắt óc suy nghĩ cũng không nhớ ra đã để váy ở đâu, cuối cùng đành bỏ cuộc: “Thôi, để hôm nào tao mua cái khác.”
Cúp máy xong, Cố Tri Vi tiếp tục dọn bàn trang điểm.
Cuối cùng cũng dọn xong, cô nằm phịch xuống giường nghỉ ngơi, tiện miệng gọi quản gia lên giúp đem rác đi.
Quản gia lên rất nhanh, nhưng trước khi mang rác xuống, theo đúng nghiệp vụ chuyên nghiệp, ông cẩn thận kiểm tra trong túi xem có sót món nào cần giữ lại không. Sau cùng, ông nói: “Nhị tiểu thư, trong túi có một cái đầm, cô định bỏ luôn sao?”
Nhiều năm làm việc trong giới nhà giàu, quản gia đã quá quen với lối sống của người giàu có: những thứ đắt đỏ với người bình thường có khi chỉ là rác rưởi với họ, không cần nữa thì vứt đi cũng chẳng tiếc.
Nhưng chiếc đầm này trông còn mới toanh, rõ ràng là hàng mới mua về hôm nay, nên ông vẫn hỏi lại để xác nhận, tránh ném nhầm.
“Đầm?” – Cố Tri Vi ngồi bật dậy: “Đưa tôi xem nào.”
Không chừng là cái đầm mà Triệu Nhã Kỳ nhắc tới?
Quản gia lập tức mở đầm ra cho cô xem, tiện hỏi: “Tôi mang lên phòng để đồ cho cô nhé?”
“Không cần, để lại trong túi đi.” – Cố Tri Vi chỉ tay về phía cái bàn gần đó: “Đặt ở trên bàn ấy.”
Thảo nào lúc nãy cô tìm không thấy, thì ra là Lục Nghiên Tu không lấy cái đầm này ra.
Lần sau gặp Triệu Nhã Kỳ, cô sẽ mang theo trả lại cái đầm này.
Nhưng mà... cái đầm này...
Sao nhìn chẳng giống... đầm đàng hoàng gì cho cam?
Nghĩ tới chiếc đầm ren lúc nãy Triệu Nhã Kỳ đưa cho mình xem, Cố Tri Vi cũng không thấy kỳ lạ gì nữa.
Quần áo hôm nay Nhã Kỳ mua, vốn không phải chỉ để mặc bình thường, mà còn có “tác dụng khác”.
May mà Lục Nghiên Tu không lấy cái đầm này ra. Nếu không, chắc cũng có chút ngại ngùng.
Chờ đã… Lục Nghiên Tu không giúp cô lấy ra, nhưng đâu có nghĩa là anh không nhìn thấy?
Cố Tri Vi nghĩ đến đây thì thôi, cũng không để tâm mấy.
Dù sao thì chỉ là một cái đầm không phù hợp mặc hằng ngày, cũng chẳng phải món đồ gì khó nói. Lục Nghiên Tu chưa chắc đã để ý. Huống hồ, thành phố này vốn nổi tiếng thoáng trong cách ăn mặc, kiểu đầm táo bạo hơn còn đầy ngoài phố. Lục Nghiên Tu cũng là người trưởng thành rồi, chắc anh hiểu chuyện và tôn trọng sự tự do trong ăn mặc của người khác.
“Vâng, nhị tiểu thư.”
Làm theo lời dặn của cô, quản gia đặt đầm lên bàn, đồng thời vừa gom rác vừa nói: “Phu nhân và tiên sinh tối nay không về ăn cơm. Chỉ còn cô và cậu cả. Cơm tối sắp xong rồi, nhị tiểu thư nhớ xuống dùng bữa nhé.”
“Biết rồi.” – Cố Tri Vi thản nhiên đáp.
Thế nhưng, đến khi cô xuống ăn tối, trong phòng ăn lại chỉ có một mình cô, chẳng thấy bóng dáng Lục Nghiên Tu đâu cả.
“Anh ấy đâu rồi? Sao chưa ăn cơm?” – Đồ ăn đã được dọn lên đầy đủ, Cố Tri Vi định cầm đũa thì nhận ra vẫn chưa thấy Lục Nghiên Tu đâu, đành hỏi quản gia.
“Tôi vừa hỏi rồi, thiếu gia nói không đói, muốn ăn trễ một chút.” – Quản gia đã dặn đầu bếp lát nữa sẽ nấu thêm vài món mà Lục Nghiên Tu thích, chờ anh ăn sau.
Cố Tri Vi không nói thêm gì, yên tĩnh ăn bữa tối một mình.
Ông bà Lục không có ở nhà, Lục Nghiên Tu dù ở nhà nhưng chẳng rõ trốn đâu, cô chẳng cần tiếp chuyện ai, không có gì phải bận tâm. Ăn xong, vì nhàm chán nên cô đi chơi với con vẹt mẹ Lục nuôi, dạy nó nói chuyện.
Không bao lâu sau, con vẹt có vẻ chán cô, dù cô nói gì cũng không chịu mở miệng, cô đành lên lầu trở về phòng mình.
Cô vừa bước lên cầu thang thì gặp Lục Nghiên Tu đang đi xuống.
“Anh định xuống ăn cơm à?” – Cố Tri Vi nhớ quản gia nói anh sẽ ăn muộn, nên tiện miệng hỏi.
“Ừm.” – Lục Nghiên Tu đáp, bước chân không dừng lại, đi thẳng qua người cô.
Cố Tri Vi cũng không để ý, tiếp tục đi lên.
Nhưng đúng lúc hai người đi lướt qua nhau, Lục Nghiên Tu lại thấy không tự nhiên, tim đập nhanh hơn bình thường, mặt cũng hơi nóng lên.
Có thể vì hôm qua anh đã nhận ra mình dành cho Cố Tri Vi thứ tình cảm vượt mức anh em.
Cũng có thể là do anh chưa quen với sự thay đổi trong lòng mình. Huống hồ, khi giúp cô sắp xếp đồ đạc, anh đã thấy chiếc đầm không giống phong cách hằng ngày cô hay mặc. Từ đó, trong đầu anh cứ tự động hiện lên hình ảnh cô mặc chiếc đầm đó.
Anh cảm thấy xấu hổ, sao bản thân lại có ý nghĩ như vậy?
Chính cảm giác xấu hổ đó khiến anh cố tình tránh né cô tối nay.
Nhưng tránh né cũng không giúp được gì. Tới giờ đi ngủ, Lục Nghiên Tu rõ ràng đã chìm vào giấc ngủ, nhưng lại đột ngột tỉnh lại giữa đêm, bật đèn bàn lên.
Ánh đèn sáng rực, bóng tối tan biến, anh nhìn sang bên cạnh giường.
Chỉ có một mình anh nằm đó, bên cạnh trống trơn, nhưng hình ảnh trong mơ vẫn như tua lại trong đầu anh.
Anh mơ thấy…
Cố Tri Vi mặc chiếc dầm ngắn đó, ngồi trong lòng anh, hai tay ôm cổ anh, lúm đồng tiền tươi rói, giọng ngọt ngào gọi anh “chồng ơi” hết lần này tới lần khác, vừa nũng nịu vừa mềm mại.
Anh bảo cô xuống khỏi người mình, cô lại không chịu, cứ như con bạch tuộc bám chặt lấy anh, đầu còn dụi vào ngực anh, ra vẻ “xem anh làm gì được tôi”.
Cảnh tượng đó cứ ám ảnh không buông, khiến anh không tài nào ngủ lại được, miệng khô khốc, cổ họng nóng rát.
Trong phòng có máy lọc nước và nước khoáng. Anh bước ra lấy một chai nước khoáng, tu một hơi hơn nửa chai.
Kệ nước để sát tường, mà phía bên kia bức tường chính là phòng của Cố Tri Vi. Đã là nửa đêm, cô chắc hẳn đang ngủ. Nghĩ đến chuyện giữa hai người chỉ cách nhau một bức tường, anh bỗng thấy càng khát nước hơn, uống nốt nửa chai còn lại.
Lại lấy chai thứ hai, Lục Nghiên Tu mở cửa sổ kính lớn, để gió lạnh thổi vào, giảm nhiệt độ trong phòng.
Chắc là do mở máy sưởi quá cao nên mới thấy nóng thế này, khiến anh uống mãi vẫn không đã khát.
Nhưng ngay cả chai thứ hai cũng uống cạn mà cảm giác nóng rát không giảm chút nào. Trong đầu anh vẫn còn rõ mồn một những hình ảnh trong mơ, cơ thể cũng trỗi dậy thứ khát khao chưa từng có.
Cố Tri Vi là em gái mày, mày đang nghĩ cái gì vậy?
Anh tự nhủ câu đó không biết bao nhiêu lần, nhưng chẳng có tác dụng gì. Ngược lại, còn có một giọng khác như đang thì thầm vào tai anh: Hai người đâu có quan hệ huyết thống. Mày nghĩ vậy cũng chẳng tính là quá đáng.
Anh càng cố dập tắt suy nghĩ đó, nó lại càng mạnh hơn.
Lục Nghiên Tu giằng co trong lòng rất lâu, đột nhiên nhớ đến những lần trước từng nghi ngờ Cố Tri Vi có tình cảm không đúng với mình. Một số hành vi của cô không giống như tình anh em bình thường, giống như đang thử anh.
Nhưng… lỡ đâu những hành vi đó căn bản không phải là thử? Có khi nào là do anh tự tưởng tượng ra, chỉ vì muốn che giấu ý nghĩ sai trái trong lòng mình nên mới đổ lỗi cho cô?
Sáng hôm sau
“Lục Nghiên Tu, con ăn cơm chưa mà đi đâu vậy?”
Cố Tri Vi ngủ dậy muộn, uể oải bước vào phòng ăn thì nghe thấy mẹ Lục đang khó hiểu hỏi anh.
Hai người đứng cách cô một đoạn, Lục Nghiên Tu đứng quay lưng về phía cô.
Tri Vi liếc mắt nhìn sang. Hình như anh cảm nhận được, liền quay lại liếc cô một cái.
Chưa kịp chào anh như thói quen, thì anh đã làm như không thấy cô, nói với mẹ: “Con không ăn đâu, có việc.” – Rồi nhanh chóng rời khỏi nhà.
Bà Lục còn đứng đó, bối rối chẳng hiểu gì. Thấy Cố Tri Vi đi xuống, bà lập tức cười dịu dàng: “Ngủ dậy rồi à?”
“Vâng, con chào mẹ.” – Cố Tri Vi mỉm cười, đi đến bên bà, tò mò liếc về phía Lục Nghiên Tu vừa rời đi: “Anh ấy bị gì vậy?”
“Sáng nay từ lúc thức dậy là tâm trạng đã không vui rồi.” – Mẹ Lục có chút buồn phiền. Dạo gần đây cảm xúc của con trai bà không hề khá hơn, mà bà cũng không biết rốt cuộc là vì chuyện gì.
“Kỳ lạ thật.” – Cố Tri Vi khẽ nhíu mày: “Tối qua con còn thấy anh ấy bình thường mà.”
Không đúng, tối qua anh ấy có hơi kỳ lạ.
Rõ ràng nói sẽ đưa cho cô một bản phụ lục tài liệu gì đó, nhưng sau lại không nhắc gì nữa, đến giờ cũng chưa thấy đâu.
“Mặc kệ nó, mình ăn trước đã.” – Mẹ Lục kéo tay cô, cùng nhau đi vào phòng ăn.
“Ơ, Lục Nghiên Tu đâu rồi?” – Ông Lục đã ngồi trong phòng ăn, thấy chỉ có vợ và Cố Tri Vi đi vào, liền hỏi theo phản xạ.
“Nó không vui, bảo có việc, đi rồi.” – Mẹ Lục nhớ lại sắc mặt con trai lúc nói câu đó, môi mím chặt, trên mặt lộ ra biểu cảm khiến người ta không thể đoán nổi là đang nghĩ gì.
“Chuyện gì khiến nó không vui đến mức bỏ bữa cơm thế này?” – Ba Lục ít khi thấy con trai mình như vậy, “Nhà này ai chọc giận nó à?”
“Trong nhà này có ai dám chọc nó?” – Bà Lục gõ nhẹ lên trán ông: “Nó đâu phải kiểu người hễ bị chọc là bỏ ăn, chắc là…”
“Là gì?” – Ông Lục không đợi vợ suy nghĩ thêm, liền hỏi dồn.
“Yêu đương chăng?” – Mẹ Lục nhớ tới hôm trước từng nói chuyện này với Cố Tri Vi.
“Với con gái nhà ai?” – Ông Lục bình thường không can thiệp chuyện tình cảm của con, nhưng yêu đương thì là chuyện đáng quan tâm và vui mừng.
“Chỉ là đoán thôi.” – Mẹ Lục nhận lấy chén canh ông đưa rồi nói: “Để hôm nào em hỏi thử.”
Ba Lục ngoài mặt không nói gì nữa, nhưng trong lòng vẫn đang nghĩ đến chuyện này. Dù công việc con trai bận rộn hơn ông rất nhiều, nhưng vẫn có thời gian yêu đương, vậy là tốt rồi.
Ông mong con trai sớm ổn định chuyện tình cảm, để mình có thể an tâm về hưu và tận hưởng cuộc sống. Dù ông không phải kiểu bố cực đoan bắt con chỉ biết làm việc, nhưng nếu có thể cân bằng thì càng tốt.
Trọng Sinh Trở Thành Bạch Nguyệt Quang Của Chồng Cũ
Không bao lâu, Cố Tri Vi thay đồ xong, từ phòng thay đồ bước ra.
Cô nhìn người đàn ông đang ngồi cạnh bàn trang điểm, vẻ mặt nghiêm túc giúp cô sắp xếp đồ đạc. Ánh mắt cô dừng lại trên người anh vài giây, sau đó lập tức dời sang đống đồ trên bàn trang điểm, không nhịn được mà bước tới.
Có lẽ là lâu rồi không dọn dẹp lại bàn trang điểm, nên giờ cô cảm thấy mọi thứ quá nhiều, lại còn bừa bộn, cần phải “đoạn tuyệt” bớt đi.
Cô tiện tay cầm lấy một lọ kem dưỡng, nhớ mang máng chỉ dùng được hai ba lần là bỏ đấy, không do dự vứt luôn vào thùng rác. Sau đó, cô tập trung tiếp tục vứt từng món đồ dưỡng da, mỹ phẩm mà mình không còn dùng nữa, gần như quên mất bên cạnh còn có một người đàn ông đang ngồi đó.
“Dọn xong rồi, em ra ngoài đây.”
Vừa nói xong, cô nghiêng đầu liếc nhìn anh một cái.
Mấy món đồ cô mới mua, Lục Nghiên Tu đều giúp cô sắp xếp đâu vào đó, giờ cũng không nói gì mà đứng dậy rời đi luôn.
Không biết có phải cô ảo giác không, nhưng bước chân của Lục Nghiên Tu hôm nay có vẻ nhanh hơn thường ngày, thậm chí có chút vội vàng.
Sau khi liếc theo bóng anh một lúc, Cố Tri Vi tiếp tục lọc và vứt bớt các món mỹ phẩm linh tinh không dùng đến nữa.
Chưa kịp dọn xong, chuông điện thoại đã vang lên.
Là Triệu Nhã Kỳ gọi đến, cô bắt máy hỏi: “Gì đấy?”
“Nguy rồi, mày nhìn xem có phải tao đưa nhầm đầm cho mày không? Tao tìm mãi cũng không thấy đâu hết!”
Triệu Nhã Kỳ vừa mới về đến nhà đã chạy ngay vào phòng, đứng trước gương chuẩn bị thử bộ đồ định mặc để tạo “trải nghiệm đáng nhớ” cho bạn trai, nhưng tìm khắp nơi cũng không thấy cái váy lụa ngắn yêu thích nhất đâu.
“Đầm gì cơ? Mày tả cụ thể một chút.”
“Đầm ngắn lụa mỏng.”
“Để tao tìm thử.”
Cố Tri Vi lập tức đi tới lục đống túi bên cạnh cái bàn, nhưng tìm qua tìm lại mấy lần vẫn không thấy cái váy nào phù hợp. Cô nói: “Không thấy. Mày nghĩ lại xem có phải để quên trong tiệm, hay mày gọi người giao tận nhà rồi?”
Triệu Nhã Kỳ cố vắt óc suy nghĩ cũng không nhớ ra đã để váy ở đâu, cuối cùng đành bỏ cuộc: “Thôi, để hôm nào tao mua cái khác.”
Cúp máy xong, Cố Tri Vi tiếp tục dọn bàn trang điểm.
Cuối cùng cũng dọn xong, cô nằm phịch xuống giường nghỉ ngơi, tiện miệng gọi quản gia lên giúp đem rác đi.
Quản gia lên rất nhanh, nhưng trước khi mang rác xuống, theo đúng nghiệp vụ chuyên nghiệp, ông cẩn thận kiểm tra trong túi xem có sót món nào cần giữ lại không. Sau cùng, ông nói: “Nhị tiểu thư, trong túi có một cái đầm, cô định bỏ luôn sao?”
Nhiều năm làm việc trong giới nhà giàu, quản gia đã quá quen với lối sống của người giàu có: những thứ đắt đỏ với người bình thường có khi chỉ là rác rưởi với họ, không cần nữa thì vứt đi cũng chẳng tiếc.
Nhưng chiếc đầm này trông còn mới toanh, rõ ràng là hàng mới mua về hôm nay, nên ông vẫn hỏi lại để xác nhận, tránh ném nhầm.
“Đầm?” – Cố Tri Vi ngồi bật dậy: “Đưa tôi xem nào.”
Không chừng là cái đầm mà Triệu Nhã Kỳ nhắc tới?
Quản gia lập tức mở đầm ra cho cô xem, tiện hỏi: “Tôi mang lên phòng để đồ cho cô nhé?”
“Không cần, để lại trong túi đi.” – Cố Tri Vi chỉ tay về phía cái bàn gần đó: “Đặt ở trên bàn ấy.”
Thảo nào lúc nãy cô tìm không thấy, thì ra là Lục Nghiên Tu không lấy cái đầm này ra.
Lần sau gặp Triệu Nhã Kỳ, cô sẽ mang theo trả lại cái đầm này.
Nhưng mà... cái đầm này...
Sao nhìn chẳng giống... đầm đàng hoàng gì cho cam?
Nghĩ tới chiếc đầm ren lúc nãy Triệu Nhã Kỳ đưa cho mình xem, Cố Tri Vi cũng không thấy kỳ lạ gì nữa.
Quần áo hôm nay Nhã Kỳ mua, vốn không phải chỉ để mặc bình thường, mà còn có “tác dụng khác”.
May mà Lục Nghiên Tu không lấy cái đầm này ra. Nếu không, chắc cũng có chút ngại ngùng.
Chờ đã… Lục Nghiên Tu không giúp cô lấy ra, nhưng đâu có nghĩa là anh không nhìn thấy?
Cố Tri Vi nghĩ đến đây thì thôi, cũng không để tâm mấy.
Dù sao thì chỉ là một cái đầm không phù hợp mặc hằng ngày, cũng chẳng phải món đồ gì khó nói. Lục Nghiên Tu chưa chắc đã để ý. Huống hồ, thành phố này vốn nổi tiếng thoáng trong cách ăn mặc, kiểu đầm táo bạo hơn còn đầy ngoài phố. Lục Nghiên Tu cũng là người trưởng thành rồi, chắc anh hiểu chuyện và tôn trọng sự tự do trong ăn mặc của người khác.
“Vâng, nhị tiểu thư.”
Làm theo lời dặn của cô, quản gia đặt đầm lên bàn, đồng thời vừa gom rác vừa nói: “Phu nhân và tiên sinh tối nay không về ăn cơm. Chỉ còn cô và cậu cả. Cơm tối sắp xong rồi, nhị tiểu thư nhớ xuống dùng bữa nhé.”
“Biết rồi.” – Cố Tri Vi thản nhiên đáp.
Thế nhưng, đến khi cô xuống ăn tối, trong phòng ăn lại chỉ có một mình cô, chẳng thấy bóng dáng Lục Nghiên Tu đâu cả.
“Anh ấy đâu rồi? Sao chưa ăn cơm?” – Đồ ăn đã được dọn lên đầy đủ, Cố Tri Vi định cầm đũa thì nhận ra vẫn chưa thấy Lục Nghiên Tu đâu, đành hỏi quản gia.
“Tôi vừa hỏi rồi, thiếu gia nói không đói, muốn ăn trễ một chút.” – Quản gia đã dặn đầu bếp lát nữa sẽ nấu thêm vài món mà Lục Nghiên Tu thích, chờ anh ăn sau.
Cố Tri Vi không nói thêm gì, yên tĩnh ăn bữa tối một mình.
Ông bà Lục không có ở nhà, Lục Nghiên Tu dù ở nhà nhưng chẳng rõ trốn đâu, cô chẳng cần tiếp chuyện ai, không có gì phải bận tâm. Ăn xong, vì nhàm chán nên cô đi chơi với con vẹt mẹ Lục nuôi, dạy nó nói chuyện.
Không bao lâu sau, con vẹt có vẻ chán cô, dù cô nói gì cũng không chịu mở miệng, cô đành lên lầu trở về phòng mình.
Cô vừa bước lên cầu thang thì gặp Lục Nghiên Tu đang đi xuống.
“Anh định xuống ăn cơm à?” – Cố Tri Vi nhớ quản gia nói anh sẽ ăn muộn, nên tiện miệng hỏi.
“Ừm.” – Lục Nghiên Tu đáp, bước chân không dừng lại, đi thẳng qua người cô.
Cố Tri Vi cũng không để ý, tiếp tục đi lên.
Nhưng đúng lúc hai người đi lướt qua nhau, Lục Nghiên Tu lại thấy không tự nhiên, tim đập nhanh hơn bình thường, mặt cũng hơi nóng lên.
Có thể vì hôm qua anh đã nhận ra mình dành cho Cố Tri Vi thứ tình cảm vượt mức anh em.
Cũng có thể là do anh chưa quen với sự thay đổi trong lòng mình. Huống hồ, khi giúp cô sắp xếp đồ đạc, anh đã thấy chiếc đầm không giống phong cách hằng ngày cô hay mặc. Từ đó, trong đầu anh cứ tự động hiện lên hình ảnh cô mặc chiếc đầm đó.
Anh cảm thấy xấu hổ, sao bản thân lại có ý nghĩ như vậy?
Chính cảm giác xấu hổ đó khiến anh cố tình tránh né cô tối nay.
Nhưng tránh né cũng không giúp được gì. Tới giờ đi ngủ, Lục Nghiên Tu rõ ràng đã chìm vào giấc ngủ, nhưng lại đột ngột tỉnh lại giữa đêm, bật đèn bàn lên.
Ánh đèn sáng rực, bóng tối tan biến, anh nhìn sang bên cạnh giường.
Chỉ có một mình anh nằm đó, bên cạnh trống trơn, nhưng hình ảnh trong mơ vẫn như tua lại trong đầu anh.
Anh mơ thấy…
Cố Tri Vi mặc chiếc dầm ngắn đó, ngồi trong lòng anh, hai tay ôm cổ anh, lúm đồng tiền tươi rói, giọng ngọt ngào gọi anh “chồng ơi” hết lần này tới lần khác, vừa nũng nịu vừa mềm mại.
Anh bảo cô xuống khỏi người mình, cô lại không chịu, cứ như con bạch tuộc bám chặt lấy anh, đầu còn dụi vào ngực anh, ra vẻ “xem anh làm gì được tôi”.
Cảnh tượng đó cứ ám ảnh không buông, khiến anh không tài nào ngủ lại được, miệng khô khốc, cổ họng nóng rát.
Trong phòng có máy lọc nước và nước khoáng. Anh bước ra lấy một chai nước khoáng, tu một hơi hơn nửa chai.
Kệ nước để sát tường, mà phía bên kia bức tường chính là phòng của Cố Tri Vi. Đã là nửa đêm, cô chắc hẳn đang ngủ. Nghĩ đến chuyện giữa hai người chỉ cách nhau một bức tường, anh bỗng thấy càng khát nước hơn, uống nốt nửa chai còn lại.
Lại lấy chai thứ hai, Lục Nghiên Tu mở cửa sổ kính lớn, để gió lạnh thổi vào, giảm nhiệt độ trong phòng.
Chắc là do mở máy sưởi quá cao nên mới thấy nóng thế này, khiến anh uống mãi vẫn không đã khát.
Nhưng ngay cả chai thứ hai cũng uống cạn mà cảm giác nóng rát không giảm chút nào. Trong đầu anh vẫn còn rõ mồn một những hình ảnh trong mơ, cơ thể cũng trỗi dậy thứ khát khao chưa từng có.
Cố Tri Vi là em gái mày, mày đang nghĩ cái gì vậy?
Anh tự nhủ câu đó không biết bao nhiêu lần, nhưng chẳng có tác dụng gì. Ngược lại, còn có một giọng khác như đang thì thầm vào tai anh: Hai người đâu có quan hệ huyết thống. Mày nghĩ vậy cũng chẳng tính là quá đáng.
Anh càng cố dập tắt suy nghĩ đó, nó lại càng mạnh hơn.
Lục Nghiên Tu giằng co trong lòng rất lâu, đột nhiên nhớ đến những lần trước từng nghi ngờ Cố Tri Vi có tình cảm không đúng với mình. Một số hành vi của cô không giống như tình anh em bình thường, giống như đang thử anh.
Nhưng… lỡ đâu những hành vi đó căn bản không phải là thử? Có khi nào là do anh tự tưởng tượng ra, chỉ vì muốn che giấu ý nghĩ sai trái trong lòng mình nên mới đổ lỗi cho cô?
Sáng hôm sau
“Lục Nghiên Tu, con ăn cơm chưa mà đi đâu vậy?”
Cố Tri Vi ngủ dậy muộn, uể oải bước vào phòng ăn thì nghe thấy mẹ Lục đang khó hiểu hỏi anh.
Hai người đứng cách cô một đoạn, Lục Nghiên Tu đứng quay lưng về phía cô.
Tri Vi liếc mắt nhìn sang. Hình như anh cảm nhận được, liền quay lại liếc cô một cái.
Chưa kịp chào anh như thói quen, thì anh đã làm như không thấy cô, nói với mẹ: “Con không ăn đâu, có việc.” – Rồi nhanh chóng rời khỏi nhà.
Bà Lục còn đứng đó, bối rối chẳng hiểu gì. Thấy Cố Tri Vi đi xuống, bà lập tức cười dịu dàng: “Ngủ dậy rồi à?”
“Vâng, con chào mẹ.” – Cố Tri Vi mỉm cười, đi đến bên bà, tò mò liếc về phía Lục Nghiên Tu vừa rời đi: “Anh ấy bị gì vậy?”
“Sáng nay từ lúc thức dậy là tâm trạng đã không vui rồi.” – Mẹ Lục có chút buồn phiền. Dạo gần đây cảm xúc của con trai bà không hề khá hơn, mà bà cũng không biết rốt cuộc là vì chuyện gì.
“Kỳ lạ thật.” – Cố Tri Vi khẽ nhíu mày: “Tối qua con còn thấy anh ấy bình thường mà.”
Không đúng, tối qua anh ấy có hơi kỳ lạ.
Rõ ràng nói sẽ đưa cho cô một bản phụ lục tài liệu gì đó, nhưng sau lại không nhắc gì nữa, đến giờ cũng chưa thấy đâu.
“Mặc kệ nó, mình ăn trước đã.” – Mẹ Lục kéo tay cô, cùng nhau đi vào phòng ăn.
“Ơ, Lục Nghiên Tu đâu rồi?” – Ông Lục đã ngồi trong phòng ăn, thấy chỉ có vợ và Cố Tri Vi đi vào, liền hỏi theo phản xạ.
“Nó không vui, bảo có việc, đi rồi.” – Mẹ Lục nhớ lại sắc mặt con trai lúc nói câu đó, môi mím chặt, trên mặt lộ ra biểu cảm khiến người ta không thể đoán nổi là đang nghĩ gì.
“Chuyện gì khiến nó không vui đến mức bỏ bữa cơm thế này?” – Ba Lục ít khi thấy con trai mình như vậy, “Nhà này ai chọc giận nó à?”
“Trong nhà này có ai dám chọc nó?” – Bà Lục gõ nhẹ lên trán ông: “Nó đâu phải kiểu người hễ bị chọc là bỏ ăn, chắc là…”
“Là gì?” – Ông Lục không đợi vợ suy nghĩ thêm, liền hỏi dồn.
“Yêu đương chăng?” – Mẹ Lục nhớ tới hôm trước từng nói chuyện này với Cố Tri Vi.
“Với con gái nhà ai?” – Ông Lục bình thường không can thiệp chuyện tình cảm của con, nhưng yêu đương thì là chuyện đáng quan tâm và vui mừng.
“Chỉ là đoán thôi.” – Mẹ Lục nhận lấy chén canh ông đưa rồi nói: “Để hôm nào em hỏi thử.”
Ba Lục ngoài mặt không nói gì nữa, nhưng trong lòng vẫn đang nghĩ đến chuyện này. Dù công việc con trai bận rộn hơn ông rất nhiều, nhưng vẫn có thời gian yêu đương, vậy là tốt rồi.
Ông mong con trai sớm ổn định chuyện tình cảm, để mình có thể an tâm về hưu và tận hưởng cuộc sống. Dù ông không phải kiểu bố cực đoan bắt con chỉ biết làm việc, nhưng nếu có thể cân bằng thì càng tốt.
Trọng Sinh Trở Thành Bạch Nguyệt Quang Của Chồng Cũ
Đánh giá:
Truyện Trọng Sinh Trở Thành Bạch Nguyệt Quang Của Chồng Cũ
Story
Chương 31
10.0/10 từ 46 lượt.