Trọng Sinh Trở Thành Bạch Nguyệt Quang Của Chồng Cũ
Chương 24
101@-
Trong khoảnh khắc, Cố Tri Vi thật sự không nghĩ ra được câu trả lời nào là hợp lý nhất, chỉ im lặng nhìn Lục Nghiên Tu.
Chờ thêm một lát nữa mà vẫn không nghe cô nói gì, Lục Nghiên Tu liền xoay người bước đi, thẳng tiến về phía phòng mình. Ngay sau đó, cô nghe tiếng cửa phòng bị đóng lại mạnh hơn thường ngày.
Tiếng đóng cửa không quá lớn, cũng không dữ dội, nhưng lại khiến Cố Tri Vi không kìm được mà thở dài một hơi.
Cô ôm đồ về phòng mình, nằm vật xuống ghế sofa để nghỉ ngơi.
Tầng ba là nơi cô và Lục Nghiên Tu cùng ở, hai phòng chỉ cách nhau một bức tường. Nhớ lại bóng lưng u ám khi nãy của anh, Cố Tri Vi cầm điện thoại, nhắn tin cho Triệu Nhã Kỳ qua WeChat:
“Tặng quà xong, không được gì cả, anh tao còn giận hơn nữa.”
Nhận được tin, Triệu Nhã Kỳ lập tức thấy khó tin.
Cố Tri Vi mà cũng có cách tặng quà khiến Lục Nghiên Tu tức hơn à? Cô không nhắn lại mà gọi thẳng qua voice chat. Cố Tri Vi vừa nghe máy là Nhã Kỳ đã nghe thấy tiếng thở dài mệt mỏi bên kia, nghe có vẻ rất phiền não.
“Trước tiên kể rõ đầu đuôi đi, sao lại khiến anh mày giận hơn vậy? Tao nghe mà thấy hoang mang.”
“Ổng hỏi tao tại sao lại xa cách ổng như thế.” – Cố Tri Vi vừa kể vừa nhớ lại: “Tao cũng muốn thân thiết như trước, nhưng không làm được.”
Mọi chuyện đã thay đổi quá nhiều từ kiếp trước. Ở kiếp này, cô đã hiểu rõ vị trí của mình, muốn giữ khoảng cách, không dẫm vào vết xe đổ, nào ngờ lại dẫn tới hiệu ứng dây chuyền lớn thế này.
“Thế mày trả lời sao? Trước khi bị hỏi, mày làm gì khiến ổng nghi ngờ?”
“Không trả lời nổi.” – Cố Tri Vi xoa trán nhức nhối: “Hôm tụi mình đi nhà Tần An chơi, lúc đó ổng định nắm tay tao, tao không để ổng nắm. Với lại, bị ổng phát hiện tao đã gỡ ổng khỏi mục ‘ghim trên đầu’ ở WeChat.”
Triệu Nhã Kỳ ban đầu còn tưởng chuyện nắm tay là chuyện nhỏ, nhưng nghe đến việc gỡ khỏi danh sách ghim, lập tức cảm thấy Lục Nghiên Tu giận là có lý.
“Mày có bao nhiêu người ghim trên đầu?”
“Có 4 người à. Mày, ổng, ba mẹ nuôi. Gỡ ổng rồi thì 3 người còn lại vẫn giữ nguyên.”
“Trời má ơi!” – Triệu Nhã Kỳ hét lên – “Không lạ gì ổng tức. Cả cái vòng quen biết nhỏ bé ai cũng biết ổng cưng mày nhất, mày lại là người duy nhất gỡ ổng khỏi ghim, không giận mới lạ.”
“Tao biết tao sai, nhưng tao có lý do mà.”
“Lý do gì thì lý, người ta giận là đúng rồi.”
“Trước đây tao thích ổng mà, giờ không muốn thích nữa thì phải giữ khoảng cách, điều chỉnh mọi thứ dần dần. Vậy nên tao mới gỡ ghim với ổng.”
Càng nói, đầu cô càng đau. Cô chỉ muốn làm đúng vai trò em gái, không có nghĩa là muốn quan hệ của họ trở nên căng thẳng.
“Vậy thì mày cũng không sai.” – Triệu Nhã Kỳ nhớ lại kế hoạch “gần gũi lấy lòng” trước đó không lâu rồi bị phá sản: “Giờ mày thử nói chuyện nghiêm túc lại với ổng, ghim lại ổng lên đầu, cam kết không lặp lại nữa?”
“Nói hết, cũng ghim lại rồi. Nhưng không có tác dụng.”
“Chắc ổng đang giận quá, đợi một thời gian là ổn.”
“Hy vọng vậy.”
Cuộc trò chuyện kết thúc, Cố Tri Vi vẫn đau đầu như cũ.
Không biết Lục Nghiên Tu còn định giận đến bao giờ. Trước khi ngủ cô vẫn nghĩ xem phải làm sao để hàn gắn quan hệ.
Ai ngờ, sáng hôm sau, cô lần đầu tiên trong đời được trải nghiệm cảm giác rùng mình thật sự
Lục Nghiên Tu hoàn toàn phớt lờ cô.
Gặp cô, anh coi như không khí.
Cô nói gì, anh hoàn toàn không phản ứng, giống như không nghe thấy gì cả.
Trước sự lạnh nhạt này, Cố Tri Vi chưa đến mức luống cuống tay chân, nhưng đúng là có hơi... ngu người.
Khi trước, dù anh có ngại né cô, cũng chưa bao giờ lạnh lùng đến thế. Dù sao vẫn còn hỏi còn đáp, chứ không hờ hững tuyệt tình như bây giờ.
Lên công ty, nhớ lại chuyện này, cô không tập trung làm việc nổi. Xoa trán vài cái, cô nhìn ra cửa sổ ngẩn người.
Người đang giận thì khó dỗ lắm sao?
Lục Nghiên Tu vừa thấy cô là tức lên liền?
Vậy mấy hôm tới, chi bằng... tránh xa anh ấy ra?
Nghĩ đến đây, Cố Tri Vi quyết định tạm thời không chủ động làm phiền anh nữa, đợi khi nào anh nguôi giận rồi mới tính tiếp.
Vài ngày sau đó, cô vẫn sinh hoạt bình thường.
Dù vậy, mỗi khi gặp Lục Nghiên Tu, cô vẫn lễ phép gọi một tiếng “anh”, sau đó ai làm việc nấy, không còn kiểu cố lấy lòng như trước.
Tối thứ sáu.
Ngày mai được nghỉ, gần hết giờ làm, Cố Tri Vi bắt đầu lên lịch cuối tuần.
Triệu Nhã Kỳ gọi điện tới hỏi:
“Đi uống rượu không?”
“Không có tâm trạng uống.”
“Đừng nói là còn buồn vì vụ anh mày giận mày nha?” – Triệu Nhã Kỳ khó tin: “Tới giờ vẫn chưa làm hòa hả?”
“Thật sự không phải, chỉ là...” – Cố Tri Vi ngừng một nhịp: “Muốn về nhà sớm nghỉ ngơi thôi.”
Cô đúng là có hơi phiền, nhưng không đến mức u uất. Chủ yếu là hôm nay không muốn ra ngoài uống rượu.
“Vậy... mày với anh mày giờ sao rồi?” – Triệu Nhã Kỳ tò mò hỏi.
“Căng đấy, ổng không thèm ngó tao luôn.”
Vì đang ở văn phòng, Cố Tri Vi hạ thấp giọng nói chuyện, cảm thấy nơi công cộng không tiện bàn chuyện riêng, cô dứt khoát đứng dậy đi sang phòng uống nước.
“Oa, mở mang tầm mắt thật sự luôn á. Anh mày mà cũng có lúc mặc kệ mày?”
Tò mò nhanh chóng chuyển thành kinh ngạc, Triệu Nhã Kỳ không ngờ nổi mối quan hệ của hai người lại căng đến mức đó: “Vậy mày chịu thua chưa?”
“Ổng không thèm nhìn tao, tao có muốn mềm cũng đâu có cửa.” – Vừa ngồi xuống ghế trong phòng nước, Cố Tri Vi thở dài.
“Hay mày tìm cớ nào đó rồi kiếm chuyện làm chung với ổng đi? Hai người ở chung chút thời gian coi có dịu lại không?” – Triệu Nhã Kỳ gợi ý.
“Để tao suy nghĩ đã.”
Nói chuyện thêm một lúc, Cố Tri Vi cúp máy, rồi chuẩn bị tan làm để về nhà.
Trùng hợp thay, ngay lúc ra khỏi cổng lớn tầng một, cô lại gặp đúng Lục Nghiên Tu cũng đang tan làm. Tài xế vừa lái xe tới, chắc anh cũng chuẩn bị lên xe.
“Anh.”
Bất kể Lục Nghiên Tu có thèm để ý hay không, Cố Tri Vi vẫn chào anh rồi quay người định đi lấy xe mình. Cứ tưởng anh vẫn lạnh nhạt, không ngờ anh lại đáp: “Ừ.”
Nghe được tiếng anh trả lời, Cố Tri Vi khựng bước, quay người bước tới gần, cẩn thận quan sát sắc mặt anh.
“Cuối cùng thì anh cũng chịu để ý tới em rồi à.” – Cô nhướng mày, mừng rỡ như được ban ơn mà nhìn anh.
“Chứ sao? Em tưởng ai cũng vô tâm như em chắc?” – Lục Nghiên Tu cũng định tiếp tục dửng dưng, nhưng cuối cùng không chịu nổi. Trong lòng có một lực kéo vô hình khiến anh không thể lạnh lùng nữa.
Dù cô không chịu nói rõ lý do, dù trong lòng anh vẫn thấy như có vết rách chưa lành, nhưng suy cho cùng... cô vẫn là em gái anh, không phải sao?
Cho dù có mâu thuẫn lớn đến đâu, họ vẫn là người một nhà.
“Em vô tâm hồi nào chứ.” – Cô cười cười, che giấu chút chột dạ dâng lên trong lòng: “À đúng rồi, anh, tối nay anh có về nhà không? Em đi cùng nha?”
“Lên xe đi.” – Lục Nghiên Tu liếc về phía chiếc xe bên cạnh.
“Dạ.” – Cố Tri Vi không chần chừ, leo lên xe ngồi cùng anh ở ghế sau.
Thừa dịp, cô lén liếc nhìn sắc mặt anh, thấy hôm nay có vẻ dễ chịu hơn mấy hôm trước, liền dịch sát lại gần một chút: “Anh, cuối tuần này em rảnh hai ngày. Anh muốn làm gì thì nói, em đi cùng.”
“Lạ nha, tự nhiên đổi tính, biết dành thời gian cho anh rồi hả?”
Nghe em gái chủ động rủ đi chơi, Lục Nghiên Tu biết là do anh giận nên cô mới đổi thái độ. Đây rõ ràng không phải chuyện mà cô vẫn hay làm.
Nhận ra sự khó chịu ẩn sau lời nói của anh, cơ mặt Cố Tri Vi hơi giật nhẹ:“Anh à, sao nói nghe kỳ vậy? Em vẫn luôn…”
Cô định phản bác, nhưng nghĩ lại thì đúng là lâu lắm rồi cô không chủ động dành thời gian cho anh. Phản bác không nổi, đành sửa lại: “Xin lỗi mà! Em biết sai rồi, được chưa? Anh đừng giận nữa nha!”
“Đừng nhắc lại chuyện này hôm nay.” – Lục Nghiên Tu không muốn nghe, sợ càng nghe càng bực, nghẹn đến mức muốn bốc hỏa: “Anh không có lịch gì cuối tuần, em cứ ở nhà đi.”
“Vậy anh có làm gì không? Tăng ca hả?”
“Việc công ty.”
“Vâng.”
Biết anh bận rộn, Cố Tri Vi cũng không ép. Dù sao cô cũng không mong trong chốc lát có thể sửa chữa được hết mọi chuyện.
Dù sao thì, thấy anh chịu nói chuyện lại, chắc là không còn giận dai như mấy ngày đầu đâu nhỉ?
Đang suy nghĩ mông lung, ánh mắt cô lại vô thức liếc sang phía anh.
Bỗng điện thoại reo, cắt ngang dòng suy nghĩ.
Là số tiếp thị. Cô lướt mắt nhìn rồi nhanh chóng tắt máy.
Nghĩ đến chuyện khiến anh giận, Cố Tri Vi mở WeChat, giơ ra cho anh xem: “Anh, anh coi nè, em để anh lại lên đầu danh sách bạn bè rồi đó.”
Cô giống như đang hiến vật quý, khoe danh sách ghim đầu của mình. Nhưng Lục Nghiên Tu không buồn liếc mắt, lúc này mới nhìn sang, sắc mặt lập tức trầm xuống: “Cố Tri Vi, anh để ý không phải mỗi chuyện đó thôi, em hiểu không?”
Toang rồi… làm quá hóa hỏng rồi…
Cố Tri Vi vội thu điện thoại lại, ngoan ngoãn nhận lỗi: “Em hiểu mà.”
“Hiểu gì? Nói anh nghe thử 1, 2, 3, 4, 5 cái xem?” – Lục Nghiên Tu liếc xéo cô, thái độ như đang thẩm vấn.
“Em không nên…” – Cô bẻ ngón tay, định đếm từng lỗi của mình, nhưng chạm ngay ánh mắt sắc lạnh của anh, mới hiểu ra: không phải cô tùy tiện nói sai chuyện gì, là anh thật sự quan tâm đến nhiều hơn như vậy.
“Anh, em…”
Chưa nói hết câu, xe đột ngột phanh gấp khiến cơ thể cô lao về phía trước.
Vì muốn thể hiện thành ý xin lỗi, lúc nãy Cố Tri Vi đã ngồi thẳng người quay hẳn về phía anh, không cài dây an toàn.
Trong khoảnh khắc, cô sắp ngã đập vào lưng ghế phía trước, thì một đôi tay rắn chắc kịp thời giữ lấy eo cô, giữ cô lại.
“Lái xe kiểu gì vậy?”
Chưa kịp hoàn hồn, bên tai cô đã vang lên giọng nói lạnh tanh đầy khó chịu.
Lúc nãy có một chiếc xe đổi làn đột ngột, tài xế phản xạ nhanh đạp phanh tránh va chạm.
Nghe Lục Nghiên Tu trách, tài xế vội vã giải thích: “Xin lỗi đại thiếu gia, nhị tiểu thư. Có chiếc xe phía trước đổi làn bậy bạ, tôi buộc phải phanh gấp để tránh tai nạn.”
Lục Nghiên Tu nhìn ra ngoài, quả nhiên có một chiếc xe đang lạng lách như thể coi đường phố là sân đua riêng.
Trong lúc anh đang nói chuyện với tài xế, Cố Tri Vi liền toan rút ra khỏi vòng tay anh.
Tuy hiện tại cô không còn bài xích đụng chạm tay chân với Lục Nghiên Tu như hồi mới trọng sinh, nhưng dù sao hai người vẫn là anh em, vẫn cần có khoảng cách.
Ai ngờ, tay anh như sắt thép, siết chặt không buông…
Trọng Sinh Trở Thành Bạch Nguyệt Quang Của Chồng Cũ
Trong khoảnh khắc, Cố Tri Vi thật sự không nghĩ ra được câu trả lời nào là hợp lý nhất, chỉ im lặng nhìn Lục Nghiên Tu.
Chờ thêm một lát nữa mà vẫn không nghe cô nói gì, Lục Nghiên Tu liền xoay người bước đi, thẳng tiến về phía phòng mình. Ngay sau đó, cô nghe tiếng cửa phòng bị đóng lại mạnh hơn thường ngày.
Tiếng đóng cửa không quá lớn, cũng không dữ dội, nhưng lại khiến Cố Tri Vi không kìm được mà thở dài một hơi.
Cô ôm đồ về phòng mình, nằm vật xuống ghế sofa để nghỉ ngơi.
Tầng ba là nơi cô và Lục Nghiên Tu cùng ở, hai phòng chỉ cách nhau một bức tường. Nhớ lại bóng lưng u ám khi nãy của anh, Cố Tri Vi cầm điện thoại, nhắn tin cho Triệu Nhã Kỳ qua WeChat:
“Tặng quà xong, không được gì cả, anh tao còn giận hơn nữa.”
Nhận được tin, Triệu Nhã Kỳ lập tức thấy khó tin.
Cố Tri Vi mà cũng có cách tặng quà khiến Lục Nghiên Tu tức hơn à? Cô không nhắn lại mà gọi thẳng qua voice chat. Cố Tri Vi vừa nghe máy là Nhã Kỳ đã nghe thấy tiếng thở dài mệt mỏi bên kia, nghe có vẻ rất phiền não.
“Trước tiên kể rõ đầu đuôi đi, sao lại khiến anh mày giận hơn vậy? Tao nghe mà thấy hoang mang.”
“Ổng hỏi tao tại sao lại xa cách ổng như thế.” – Cố Tri Vi vừa kể vừa nhớ lại: “Tao cũng muốn thân thiết như trước, nhưng không làm được.”
Mọi chuyện đã thay đổi quá nhiều từ kiếp trước. Ở kiếp này, cô đã hiểu rõ vị trí của mình, muốn giữ khoảng cách, không dẫm vào vết xe đổ, nào ngờ lại dẫn tới hiệu ứng dây chuyền lớn thế này.
“Thế mày trả lời sao? Trước khi bị hỏi, mày làm gì khiến ổng nghi ngờ?”
“Không trả lời nổi.” – Cố Tri Vi xoa trán nhức nhối: “Hôm tụi mình đi nhà Tần An chơi, lúc đó ổng định nắm tay tao, tao không để ổng nắm. Với lại, bị ổng phát hiện tao đã gỡ ổng khỏi mục ‘ghim trên đầu’ ở WeChat.”
Triệu Nhã Kỳ ban đầu còn tưởng chuyện nắm tay là chuyện nhỏ, nhưng nghe đến việc gỡ khỏi danh sách ghim, lập tức cảm thấy Lục Nghiên Tu giận là có lý.
“Mày có bao nhiêu người ghim trên đầu?”
“Có 4 người à. Mày, ổng, ba mẹ nuôi. Gỡ ổng rồi thì 3 người còn lại vẫn giữ nguyên.”
“Trời má ơi!” – Triệu Nhã Kỳ hét lên – “Không lạ gì ổng tức. Cả cái vòng quen biết nhỏ bé ai cũng biết ổng cưng mày nhất, mày lại là người duy nhất gỡ ổng khỏi ghim, không giận mới lạ.”
“Tao biết tao sai, nhưng tao có lý do mà.”
“Lý do gì thì lý, người ta giận là đúng rồi.”
“Trước đây tao thích ổng mà, giờ không muốn thích nữa thì phải giữ khoảng cách, điều chỉnh mọi thứ dần dần. Vậy nên tao mới gỡ ghim với ổng.”
Càng nói, đầu cô càng đau. Cô chỉ muốn làm đúng vai trò em gái, không có nghĩa là muốn quan hệ của họ trở nên căng thẳng.
“Vậy thì mày cũng không sai.” – Triệu Nhã Kỳ nhớ lại kế hoạch “gần gũi lấy lòng” trước đó không lâu rồi bị phá sản: “Giờ mày thử nói chuyện nghiêm túc lại với ổng, ghim lại ổng lên đầu, cam kết không lặp lại nữa?”
“Nói hết, cũng ghim lại rồi. Nhưng không có tác dụng.”
“Chắc ổng đang giận quá, đợi một thời gian là ổn.”
“Hy vọng vậy.”
Cuộc trò chuyện kết thúc, Cố Tri Vi vẫn đau đầu như cũ.
Không biết Lục Nghiên Tu còn định giận đến bao giờ. Trước khi ngủ cô vẫn nghĩ xem phải làm sao để hàn gắn quan hệ.
Ai ngờ, sáng hôm sau, cô lần đầu tiên trong đời được trải nghiệm cảm giác rùng mình thật sự
Lục Nghiên Tu hoàn toàn phớt lờ cô.
Gặp cô, anh coi như không khí.
Cô nói gì, anh hoàn toàn không phản ứng, giống như không nghe thấy gì cả.
Trước sự lạnh nhạt này, Cố Tri Vi chưa đến mức luống cuống tay chân, nhưng đúng là có hơi... ngu người.
Khi trước, dù anh có ngại né cô, cũng chưa bao giờ lạnh lùng đến thế. Dù sao vẫn còn hỏi còn đáp, chứ không hờ hững tuyệt tình như bây giờ.
Lên công ty, nhớ lại chuyện này, cô không tập trung làm việc nổi. Xoa trán vài cái, cô nhìn ra cửa sổ ngẩn người.
Người đang giận thì khó dỗ lắm sao?
Lục Nghiên Tu vừa thấy cô là tức lên liền?
Vậy mấy hôm tới, chi bằng... tránh xa anh ấy ra?
Nghĩ đến đây, Cố Tri Vi quyết định tạm thời không chủ động làm phiền anh nữa, đợi khi nào anh nguôi giận rồi mới tính tiếp.
Vài ngày sau đó, cô vẫn sinh hoạt bình thường.
Dù vậy, mỗi khi gặp Lục Nghiên Tu, cô vẫn lễ phép gọi một tiếng “anh”, sau đó ai làm việc nấy, không còn kiểu cố lấy lòng như trước.
Tối thứ sáu.
Ngày mai được nghỉ, gần hết giờ làm, Cố Tri Vi bắt đầu lên lịch cuối tuần.
Triệu Nhã Kỳ gọi điện tới hỏi:
“Đi uống rượu không?”
“Không có tâm trạng uống.”
“Đừng nói là còn buồn vì vụ anh mày giận mày nha?” – Triệu Nhã Kỳ khó tin: “Tới giờ vẫn chưa làm hòa hả?”
“Thật sự không phải, chỉ là...” – Cố Tri Vi ngừng một nhịp: “Muốn về nhà sớm nghỉ ngơi thôi.”
Cô đúng là có hơi phiền, nhưng không đến mức u uất. Chủ yếu là hôm nay không muốn ra ngoài uống rượu.
“Vậy... mày với anh mày giờ sao rồi?” – Triệu Nhã Kỳ tò mò hỏi.
“Căng đấy, ổng không thèm ngó tao luôn.”
Vì đang ở văn phòng, Cố Tri Vi hạ thấp giọng nói chuyện, cảm thấy nơi công cộng không tiện bàn chuyện riêng, cô dứt khoát đứng dậy đi sang phòng uống nước.
“Oa, mở mang tầm mắt thật sự luôn á. Anh mày mà cũng có lúc mặc kệ mày?”
Tò mò nhanh chóng chuyển thành kinh ngạc, Triệu Nhã Kỳ không ngờ nổi mối quan hệ của hai người lại căng đến mức đó: “Vậy mày chịu thua chưa?”
“Ổng không thèm nhìn tao, tao có muốn mềm cũng đâu có cửa.” – Vừa ngồi xuống ghế trong phòng nước, Cố Tri Vi thở dài.
“Hay mày tìm cớ nào đó rồi kiếm chuyện làm chung với ổng đi? Hai người ở chung chút thời gian coi có dịu lại không?” – Triệu Nhã Kỳ gợi ý.
“Để tao suy nghĩ đã.”
Nói chuyện thêm một lúc, Cố Tri Vi cúp máy, rồi chuẩn bị tan làm để về nhà.
Trùng hợp thay, ngay lúc ra khỏi cổng lớn tầng một, cô lại gặp đúng Lục Nghiên Tu cũng đang tan làm. Tài xế vừa lái xe tới, chắc anh cũng chuẩn bị lên xe.
“Anh.”
Bất kể Lục Nghiên Tu có thèm để ý hay không, Cố Tri Vi vẫn chào anh rồi quay người định đi lấy xe mình. Cứ tưởng anh vẫn lạnh nhạt, không ngờ anh lại đáp: “Ừ.”
Nghe được tiếng anh trả lời, Cố Tri Vi khựng bước, quay người bước tới gần, cẩn thận quan sát sắc mặt anh.
“Cuối cùng thì anh cũng chịu để ý tới em rồi à.” – Cô nhướng mày, mừng rỡ như được ban ơn mà nhìn anh.
“Chứ sao? Em tưởng ai cũng vô tâm như em chắc?” – Lục Nghiên Tu cũng định tiếp tục dửng dưng, nhưng cuối cùng không chịu nổi. Trong lòng có một lực kéo vô hình khiến anh không thể lạnh lùng nữa.
Dù cô không chịu nói rõ lý do, dù trong lòng anh vẫn thấy như có vết rách chưa lành, nhưng suy cho cùng... cô vẫn là em gái anh, không phải sao?
Cho dù có mâu thuẫn lớn đến đâu, họ vẫn là người một nhà.
“Em vô tâm hồi nào chứ.” – Cô cười cười, che giấu chút chột dạ dâng lên trong lòng: “À đúng rồi, anh, tối nay anh có về nhà không? Em đi cùng nha?”
“Lên xe đi.” – Lục Nghiên Tu liếc về phía chiếc xe bên cạnh.
“Dạ.” – Cố Tri Vi không chần chừ, leo lên xe ngồi cùng anh ở ghế sau.
Thừa dịp, cô lén liếc nhìn sắc mặt anh, thấy hôm nay có vẻ dễ chịu hơn mấy hôm trước, liền dịch sát lại gần một chút: “Anh, cuối tuần này em rảnh hai ngày. Anh muốn làm gì thì nói, em đi cùng.”
“Lạ nha, tự nhiên đổi tính, biết dành thời gian cho anh rồi hả?”
Nghe em gái chủ động rủ đi chơi, Lục Nghiên Tu biết là do anh giận nên cô mới đổi thái độ. Đây rõ ràng không phải chuyện mà cô vẫn hay làm.
Nhận ra sự khó chịu ẩn sau lời nói của anh, cơ mặt Cố Tri Vi hơi giật nhẹ:“Anh à, sao nói nghe kỳ vậy? Em vẫn luôn…”
Cô định phản bác, nhưng nghĩ lại thì đúng là lâu lắm rồi cô không chủ động dành thời gian cho anh. Phản bác không nổi, đành sửa lại: “Xin lỗi mà! Em biết sai rồi, được chưa? Anh đừng giận nữa nha!”
“Đừng nhắc lại chuyện này hôm nay.” – Lục Nghiên Tu không muốn nghe, sợ càng nghe càng bực, nghẹn đến mức muốn bốc hỏa: “Anh không có lịch gì cuối tuần, em cứ ở nhà đi.”
“Vậy anh có làm gì không? Tăng ca hả?”
“Việc công ty.”
“Vâng.”
Biết anh bận rộn, Cố Tri Vi cũng không ép. Dù sao cô cũng không mong trong chốc lát có thể sửa chữa được hết mọi chuyện.
Dù sao thì, thấy anh chịu nói chuyện lại, chắc là không còn giận dai như mấy ngày đầu đâu nhỉ?
Đang suy nghĩ mông lung, ánh mắt cô lại vô thức liếc sang phía anh.
Bỗng điện thoại reo, cắt ngang dòng suy nghĩ.
Là số tiếp thị. Cô lướt mắt nhìn rồi nhanh chóng tắt máy.
Nghĩ đến chuyện khiến anh giận, Cố Tri Vi mở WeChat, giơ ra cho anh xem: “Anh, anh coi nè, em để anh lại lên đầu danh sách bạn bè rồi đó.”
Cô giống như đang hiến vật quý, khoe danh sách ghim đầu của mình. Nhưng Lục Nghiên Tu không buồn liếc mắt, lúc này mới nhìn sang, sắc mặt lập tức trầm xuống: “Cố Tri Vi, anh để ý không phải mỗi chuyện đó thôi, em hiểu không?”
Toang rồi… làm quá hóa hỏng rồi…
Cố Tri Vi vội thu điện thoại lại, ngoan ngoãn nhận lỗi: “Em hiểu mà.”
“Hiểu gì? Nói anh nghe thử 1, 2, 3, 4, 5 cái xem?” – Lục Nghiên Tu liếc xéo cô, thái độ như đang thẩm vấn.
“Em không nên…” – Cô bẻ ngón tay, định đếm từng lỗi của mình, nhưng chạm ngay ánh mắt sắc lạnh của anh, mới hiểu ra: không phải cô tùy tiện nói sai chuyện gì, là anh thật sự quan tâm đến nhiều hơn như vậy.
“Anh, em…”
Chưa nói hết câu, xe đột ngột phanh gấp khiến cơ thể cô lao về phía trước.
Vì muốn thể hiện thành ý xin lỗi, lúc nãy Cố Tri Vi đã ngồi thẳng người quay hẳn về phía anh, không cài dây an toàn.
Trong khoảnh khắc, cô sắp ngã đập vào lưng ghế phía trước, thì một đôi tay rắn chắc kịp thời giữ lấy eo cô, giữ cô lại.
“Lái xe kiểu gì vậy?”
Chưa kịp hoàn hồn, bên tai cô đã vang lên giọng nói lạnh tanh đầy khó chịu.
Lúc nãy có một chiếc xe đổi làn đột ngột, tài xế phản xạ nhanh đạp phanh tránh va chạm.
Nghe Lục Nghiên Tu trách, tài xế vội vã giải thích: “Xin lỗi đại thiếu gia, nhị tiểu thư. Có chiếc xe phía trước đổi làn bậy bạ, tôi buộc phải phanh gấp để tránh tai nạn.”
Lục Nghiên Tu nhìn ra ngoài, quả nhiên có một chiếc xe đang lạng lách như thể coi đường phố là sân đua riêng.
Trong lúc anh đang nói chuyện với tài xế, Cố Tri Vi liền toan rút ra khỏi vòng tay anh.
Tuy hiện tại cô không còn bài xích đụng chạm tay chân với Lục Nghiên Tu như hồi mới trọng sinh, nhưng dù sao hai người vẫn là anh em, vẫn cần có khoảng cách.
Ai ngờ, tay anh như sắt thép, siết chặt không buông…
Trọng Sinh Trở Thành Bạch Nguyệt Quang Của Chồng Cũ
Đánh giá:
Truyện Trọng Sinh Trở Thành Bạch Nguyệt Quang Của Chồng Cũ
Story
Chương 24
10.0/10 từ 46 lượt.