Trọng Sinh Trở Thành Bạch Nguyệt Quang Của Chồng Cũ
Chương 20
101@-
“Bởi vì…” – Cố Tri Vi cố tình ngập ngừng – “Làm trợ lý cho anh mệt muốn xỉu. Em thích kiểu sống nhàn hạ, đi bộ phận công vụ làm cho khỏe.”
“… Anh có thể giảm khối lượng công việc cho em.” – Lục Nghiên Tu nhượng bộ.
“Không cần luôn! Anh à, đừng làm khó em nữa. Em không phải viên gạch, anh muốn chuyển em sang đông là em phải đi đông, ngày mai lại muốn em sang tây là em phải đi tây. Em không dễ bảo vậy đâu.”
Lục Nghiên Tu thừa hiểu Tri Vi không phải kiểu người ngoan ngoãn nghe lời. Ở nhà thì nghe lời cha mẹ, nhưng với anh thì luôn có phần cứng đầu, hay cãi.
Anh xoa nhẹ huyệt thái dương đang nhức nhối: “Anh hứa đây là lần cuối cùng điều chuyển công việc của em. Sau này nếu em muốn đổi vị trí nào thì cứ tùy ý.”
“Không! Trừ bộ phận công vụ ra, giờ em không muốn đi đâu cả.” – Cố Tri Vi cứng rắn từ chối – “Em muốn đi ngủ rồi, không nói chuyện nữa.”
Nói xong, cô còn cố ý ngáp một cái thật to để anh nghe thấy rõ, rồi dập máy luôn.
Tiếng cúp máy vang lên khô khốc, Lục Nghiên Tu nhìn điện thoại, đành phải bỏ xuống.
Cô một lần nữa từ chối lời đề nghị điều chuyển – hơn nữa còn rất dứt khoát, không thèm thương lượng.
Chuyện này khiến cả đêm anh trằn trọc không yên. Trong lòng vướng bận, giấc ngủ cũng không sâu, cứ chập chờn mơ mộng rồi tỉnh dậy liên tục.
Trong giấc mơ, Cố Tri Vi đã kết hôn, sinh con. Cô dắt chồng và con về nhà cũ của nhà họ Lục.
Cô bế con vào lòng, vui vẻ nói: “Đây là bà ngoại, ông ngoại, cậu!”
Sau đó, từng người một cô giới thiệu cho con nhận mặt. Đứa bé con giọng non nớt chào từng người một, như thể sợ không nhớ nổi, phải khắc thật sâu vào đầu.
Chồng cô thì đứng bên cạnh cười hiền, ba mẹ anh cũng vui rạng rỡ. Mẹ anh còn tự hào nói:
“Quả nhiên, mắt nhìn người của mẹ luôn chuẩn. Gả cho được người tốt, sinh con vừa xinh đẹp vừa thông minh, đúng là di truyền toàn điểm mạnh.”
Cơn mơ không có gì bất ổn, điều đáng nói là nó chân thật đến mức khiến Lục Nghiên Tu không phân biệt được đâu là thật, đâu là mơ.
Mãi đến khi ánh nắng ban mai xuyên qua cửa sổ, anh mới bừng tỉnh hẳn khỏi giấc mơ.
Cả đêm không ngủ được, nhưng anh cũng không cảm thấy quá mệt. Chỉ là, ngoài cảm giác phiền muộn vốn có, trong lòng anh còn thêm một phần bực bội.
Anh bắt đầu chán ghét cái cách có 1 đứa bé gọi mình là “cậu”.
Trong tiềm thức, có một giọng nói cứ vang lên không ngớt: “Tôi không muốn làm cậu của ai hết!”
Buổi sáng hôm sau.
Tiếng chuông báo thức vang lên, Cố Tri Vi lười biếng rời giường đi làm.
Hôm nay việc nhiều, đến hoa còn chẳng kịp cắm, nước cũng không uống nổi một ngụm. Cô cắm đầu cắm cổ làm việc, chẳng mấy chốc đã đến giờ nghỉ trưa.
Mở điện thoại ra xem, cô phát hiện từ sáng tới giờ cái group mà Tần An kéo vào hôm qua đã có hơn 300 tin nhắn mới.
Lướt sơ qua vài tin, cô cũng đoán được mọi người đang bàn chuyện gì, liền mở danh sách thành viên group lên xem.
Lúc đầu group chỉ có cô, Triệu Nhã Kỳ, Tần An và Du Hoài Châu. Giờ lại thêm vài người nữa – trong đó có một cái tên quen thuộc tới phát ngán:
Lục Nghiên Tu.
Tần An thế mà lại dám kéo cả Lục Nghiên Tu vào nhóm!
Cô nhìn chằm chằm vào avatar của anh, nhớ lại tối qua anh gọi điện nói mấy câu kỳ quặc với mình, đầu lại hơi đau nhói.
May mà cuối cùng Lục Nghiên Tu không ép cô chuyển công tác, nếu không hôm nay cô đã không còn được yên thân ở bộ phận công vụ nữa rồi.
Tắt giao diện trò chuyện, Cố Tri Vi rời khỏi chỗ ngồi, xuống nhà ăn tầng dưới.
Vừa mở cửa thang máy, một gương mặt đẹp trai quen thuộc đập ngay vào mắt cô.
“Anh!” – Cô vẫy tay chào Lục Nghiên Tu.
Vừa thấy cô bước vào, hình ảnh trong mơ đêm qua lại chợt hiện về khiến anh khẽ mím môi.
Trong thang máy chỉ có hai người. Cô đợi mãi không thấy anh phản ứng gì, đành liếc sang nhìn – thấy gương mặt anh căng cứng, hàm dưới siết chặt, môi thì mím thành một đường thẳng.
Tâm trạng hôm nay còn tệ hơn hôm qua nữa.
Ai lại chọc anh cáu nữa vậy?
Cô còn đang định hỏi thì anh đột ngột lên tiếng, ánh mắt nhìn cô chằm chằm:
“Tần An kéo anh vào group kia. Anh đọc sơ qua mấy tin nhắn. Gần đây em định cùng Tần An với Triệu Nhã Kỳ đi chơi nữa hả?”
Triệu Nhã Kỳ và Tần An là do anh giới thiệu nhau. Sau đó anh cũng không theo dõi chuyện của họ nữa, không ngờ hai người lại rủ nhau đi chơi thường xuyên như vậy. Nhìn nội dung group chat, Cố Tri Vi tham gia cũng không ít.
“Ừm.” – Cô không phủ nhận, chỉ đành thừa nhận.
“Đi làm bóng đèn hoài không thấy chán hả?” – Lục Nghiên Tu hỏi thẳng. Anh không chắc cô có đang làm bóng đèn thật không, nhưng nếu hai người kia có tình ý với nhau, mà cô cứ đi theo, kiểu gì chẳng bị cảm giác thừa thãi.
Cố Tri Vi bĩu môi:
“Anh nói thế là sai rồi.”
“Vậy anh phải nói sao?”
“Không nói nữa.” – Cô dứt khoát.
“…” – Lục Nghiên Tu nghẹn họng, không biết cãi kiểu gì.
Thấy Lục Nghiên Tu bị nghẹn bởi câu nói của mình, sắc mặt anh tối sầm, khí áp tụt xuống đáy, Cố Tri Vi tò mò nhìn anh, hỏi:
"Anh, em thấy lạ nha. Mấy bữa nay ai chọc giận anh vậy? Nhìn tâm trạng anh cứ như bị ai đạp trúng đuôi vậy đó?"
Lục Nghiên Tu quả thực đang bực, mà lý do thì chỉ có một.
Khi đã trưởng thành, dường như người ta bắt buộc phải chấp nhận việc các mối quan hệ anh em, tình thân… dần xa cách. Ai cũng có cuộc sống riêng, cứ như hai thế giới tách biệt. Bị Cố Tri Vi loại khỏi cuộc sống của cô, cảm giác đó khiến anh khó chịu.
“Nếu anh nói là do em chọc đấy, em tin không?” – Anh mím môi nói.
“!!!” – Cố Tri Vi trợn tròn mắt: “Anh, anh đùa cái gì vậy? Em làm gì có bản lĩnh lớn vậy mà chọc anh tức mấy ngày trời luôn á?”
Từ nhỏ đến lớn, kiếp trước cô dù có dùng đủ mánh khóe để ép anh cưới, anh cũng chưa từng giận lâu đến vậy. Huống hồ đời này, cô đã sống rất đàng hoàng, không dám có ý đồ gì với anh nữa. Cô còn có thể làm gì để chọc giận anh?
“Anh à, anh đừng đổ oan cho em. Ai chọc anh giận thì đi tìm người đó mà trút, đừng lôi em ra làm bao cát.” – Cố Tri Vi trợn mắt nói tiếp: “Nếu anh dám đổ lên đầu em, em sẽ méc ba và mẹ, nói anh bắt nạt em đó.”
Cô nàng vừa nói vừa ra vẻ nghiêm túc, như sợ thật sự bị trút giận. Lục Nghiên Tu nhìn vẻ mặt thành thật đó, ánh mắt dần tối lại. Môi anh mím chặt, mấy lần muốn nói gì đó rồi lại thôi.
Cô nói như thế, đề tài coi như bị dập tắt. Anh mặt nặng như chì, không nói thêm câu nào. Cố Tri Vi vẫn chưa bỏ cuộc, hỏi lại:
“Anh, thật đó, ai làm anh bực mình vậy?”
“Đừng hỏi.”
Thang máy xuống tới tầng trệt, Lục Nghiên Tu sải bước đi thẳng ra ngoài, lạnh lùng ném lại ba chữ.
Hiện tại không thích hợp để ở riêng với Cố Tri Vi. Chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt ngây thơ vô tội của cô, trong lòng anh lại thấy rối loạn, cứ muốn kéo cô trở lại công việc trước đó, gần anh hơn.
— “…… Thôi được rồi.” – Cố Tri Vi nhìn theo bóng anh xa dần, khẽ lẩm bẩm.
Ăn trưa một mình dưới căn-tin, cô vừa ăn vừa nhắn tin cho Triệu Nhã Kỳ qua WeChat.
Tần An kéo cả đám vào group làm gì vậy? Còn lôi cả anh tôi vô nữa!
Tôi thấy Du Hoài Châu nói đúng á, hai người hẹn hò riêng một lần đi.
Triệu Nhã Kỳ cũng ngạc nhiên khi thấy Tần An kéo Lục Nghiên Tu vào group. Nhưng nghĩ lại thì cũng hợp lý vì chính nhờ Lục Nghiên Tu mà cô mới quen được Tần An, giờ Tần An tổ chức chơi chung, kéo luôn người quen thì cũng chẳng có gì lạ.
Ừ, để bữa nào tìm lý do nói với Tần An một tiếng.
Cố gắng xử lý nhanh lên, tụi tôi không muốn làm bóng đèn nữa!
Tán gẫu một lúc, Cố Tri Vi cất điện thoại, tập trung ăn cơm.
Vừa ăn, hình ảnh Lục Nghiên Tu với hàm dưới căng cứng lại hiện lên trong đầu cô.
Anh không nói lý do khiến mình khó chịu. Nhưng có chuyện gì có thể khiến anh thay đổi cảm xúc mạnh đến vậy?
Lục Nghiên Tu vốn là người kín tiếng, cảm xúc lên xuống đều rất nhẹ. Đây là lần đầu cô thấy anh thất thường rõ ràng như thế.
Cuối cùng, Tần An vẫn tổ chức buổi gặp mặt, nhưng không phải đi biển như lần trước mà là tổ chức ở căn biệt thự mới mua giữa trung tâm thành phố. Lý do đưa ra là mới chuyển đến nên mời bạn bè đến "tân gia" cho vui.
Nghe vậy, Cố Tri Vi cũng nghĩ liệu có nên chuẩn bị một món quà nhỏ, tránh bị mang tiếng không biết lễ nghĩa.
Nhưng suy nghĩ này là thừa, vì Lục Nghiên Tu đã chuẩn bị sẵn quà từ lâu và nói:
"Chiều mai tụi mình cùng đi."
Tất cả bạn bè đều được mời, đi cùng cũng là chuyện bình thường. Nhưng điều bất ngờ là tâm trạng của Lục Nghiên Tu dường như đã bình ổn trở lại, gương mặt anh không còn dấu hiệu cau có như trước.
Cố Tri Vi gật đầu: “Dạ, anh.”
Nói xong, Lục Nghiên Tu cũng quay lưng rời đi.
Ngày hôm sau là cuối tuần. Sáng sớm, Cố Tri Vi ngồi đánh mạt chược với mẹ nuôi.
Đang chơi dở, cô thấy Lục Nghiên Tu quay về.
Vốn định chào một tiếng, nhưng rồi lại bị cuốn vào trận bài. Không ngờ anh chủ động đề nghị người hầu nhường chỗ, ngồi xuống chơi cùng. Cô không nhịn được trêu:
“Quào, hiếm khi thấy anh chịu chơi mạt chược đó nha.”
“Ừ. Chiều còn phải ra ngoài gặp người ta, giờ chưa đến giờ, đánh ván cho vui.” Anh vừa xếp bài, vừa ngẩng lên nhìn cô và mẹ.
“Đi đâu vậy?” – Bà Lục hỏi.
“Đi làm bóng đèn.”
“… Gì cơ?”
“Tri Vi, em giải thích đi.”
Bị điểm danh bất ngờ, Cố Tri Vi cười trừ, vội giải thích với dì cho rõ mọi chuyện.
“Hai đứa anh em tụi con sao lại thích mấy chuyện kỳ lạ thế nhỉ?” – Mẹ Lục nghe xong cũng không phản đối, nhưng vẫn khó hiểu.
“Phải nói là Tri Vi mới kỳ lạ ấy.” Lục Nghiên Tu sửa lại lời mẹ.
Vừa đánh một quân bài, Cố Tri Vi nói:
“Trời ơi, Nhã Kỳ là bạn thân nhất của con, bạn trai cổ tổ chức đi chơi hoặc cổ tổ chức, con rảnh thì đương nhiên phải tham gia rồi. Không đi thì kỳ lắm.”
“Vậy là em nể mặt người ta, còn mặt anh, mời em tham dự tiệc thì em lại từ chối hả?”– Lục Nghiên Tu nói giọng chậm rãi, ánh mắt dừng thẳng trên người Cố Tri Vi, “Mà cái cậu theo đuổi em đó, không rủ em đi chơi sao?”
“……” – Đề tài bất ngờ chuyển hướng khiến cô khựng tay một chút: “Cậu ấy có rủ ạ.”
“Tri Vi.” – Bà Lục nghiêng người nhìn cô: “Mẹ nghe anh con nói là con định yêu đương, có thật không?”
Câu nói kia vốn chỉ để xoa dịu mối quan hệ giữa cô và Lục Nghiên Tu, hoàn toàn không ngờ anh lại nói cho dì biết, còn gói gọn thành một câu: con định yêu đương.
Đồng tử cô hơi mở to.
Rõ ràng hôm trước cô chỉ nói là muốn tiếp xúc nhiều hơn với người ta để tìm hiểu, chưa tới mức yêu đương.
Không muốn tự vả, cũng không muốn để Lục Nghiên Tu chiếm thế thượng phong, cô bèn cắn răng gật đầu:
“Dạ đúng đó, mẹ.”
“Mẹ à, mẹ không biết đâu, Tri Vi giấu như mèo giấu c*t vậy. Con hỏi một câu cũng không hé nửa lời, giấu như phòng kẻ trộm vậy đó.” – Lục Nghiên Tu cố tình ngắt nhịp một lúc, rồi nói tiếp: “Mà cứ như phòng trộm là con.”
“……” – Cố Tri Vi cố giữ mặt không biến sắc: “Anh, anh nói gì kỳ vậy? Anh là người em tin tưởng nhất đó, ai em cũng có thể giấu, nhưng sao có thể giấu anh được chứ?”
Trọng Sinh Trở Thành Bạch Nguyệt Quang Của Chồng Cũ
“Bởi vì…” – Cố Tri Vi cố tình ngập ngừng – “Làm trợ lý cho anh mệt muốn xỉu. Em thích kiểu sống nhàn hạ, đi bộ phận công vụ làm cho khỏe.”
“… Anh có thể giảm khối lượng công việc cho em.” – Lục Nghiên Tu nhượng bộ.
“Không cần luôn! Anh à, đừng làm khó em nữa. Em không phải viên gạch, anh muốn chuyển em sang đông là em phải đi đông, ngày mai lại muốn em sang tây là em phải đi tây. Em không dễ bảo vậy đâu.”
Lục Nghiên Tu thừa hiểu Tri Vi không phải kiểu người ngoan ngoãn nghe lời. Ở nhà thì nghe lời cha mẹ, nhưng với anh thì luôn có phần cứng đầu, hay cãi.
Anh xoa nhẹ huyệt thái dương đang nhức nhối: “Anh hứa đây là lần cuối cùng điều chuyển công việc của em. Sau này nếu em muốn đổi vị trí nào thì cứ tùy ý.”
“Không! Trừ bộ phận công vụ ra, giờ em không muốn đi đâu cả.” – Cố Tri Vi cứng rắn từ chối – “Em muốn đi ngủ rồi, không nói chuyện nữa.”
Nói xong, cô còn cố ý ngáp một cái thật to để anh nghe thấy rõ, rồi dập máy luôn.
Tiếng cúp máy vang lên khô khốc, Lục Nghiên Tu nhìn điện thoại, đành phải bỏ xuống.
Cô một lần nữa từ chối lời đề nghị điều chuyển – hơn nữa còn rất dứt khoát, không thèm thương lượng.
Chuyện này khiến cả đêm anh trằn trọc không yên. Trong lòng vướng bận, giấc ngủ cũng không sâu, cứ chập chờn mơ mộng rồi tỉnh dậy liên tục.
Trong giấc mơ, Cố Tri Vi đã kết hôn, sinh con. Cô dắt chồng và con về nhà cũ của nhà họ Lục.
Cô bế con vào lòng, vui vẻ nói: “Đây là bà ngoại, ông ngoại, cậu!”
Sau đó, từng người một cô giới thiệu cho con nhận mặt. Đứa bé con giọng non nớt chào từng người một, như thể sợ không nhớ nổi, phải khắc thật sâu vào đầu.
Chồng cô thì đứng bên cạnh cười hiền, ba mẹ anh cũng vui rạng rỡ. Mẹ anh còn tự hào nói:
“Quả nhiên, mắt nhìn người của mẹ luôn chuẩn. Gả cho được người tốt, sinh con vừa xinh đẹp vừa thông minh, đúng là di truyền toàn điểm mạnh.”
Cơn mơ không có gì bất ổn, điều đáng nói là nó chân thật đến mức khiến Lục Nghiên Tu không phân biệt được đâu là thật, đâu là mơ.
Mãi đến khi ánh nắng ban mai xuyên qua cửa sổ, anh mới bừng tỉnh hẳn khỏi giấc mơ.
Cả đêm không ngủ được, nhưng anh cũng không cảm thấy quá mệt. Chỉ là, ngoài cảm giác phiền muộn vốn có, trong lòng anh còn thêm một phần bực bội.
Anh bắt đầu chán ghét cái cách có 1 đứa bé gọi mình là “cậu”.
Trong tiềm thức, có một giọng nói cứ vang lên không ngớt: “Tôi không muốn làm cậu của ai hết!”
Buổi sáng hôm sau.
Tiếng chuông báo thức vang lên, Cố Tri Vi lười biếng rời giường đi làm.
Hôm nay việc nhiều, đến hoa còn chẳng kịp cắm, nước cũng không uống nổi một ngụm. Cô cắm đầu cắm cổ làm việc, chẳng mấy chốc đã đến giờ nghỉ trưa.
Mở điện thoại ra xem, cô phát hiện từ sáng tới giờ cái group mà Tần An kéo vào hôm qua đã có hơn 300 tin nhắn mới.
Lướt sơ qua vài tin, cô cũng đoán được mọi người đang bàn chuyện gì, liền mở danh sách thành viên group lên xem.
Lúc đầu group chỉ có cô, Triệu Nhã Kỳ, Tần An và Du Hoài Châu. Giờ lại thêm vài người nữa – trong đó có một cái tên quen thuộc tới phát ngán:
Lục Nghiên Tu.
Tần An thế mà lại dám kéo cả Lục Nghiên Tu vào nhóm!
Cô nhìn chằm chằm vào avatar của anh, nhớ lại tối qua anh gọi điện nói mấy câu kỳ quặc với mình, đầu lại hơi đau nhói.
May mà cuối cùng Lục Nghiên Tu không ép cô chuyển công tác, nếu không hôm nay cô đã không còn được yên thân ở bộ phận công vụ nữa rồi.
Tắt giao diện trò chuyện, Cố Tri Vi rời khỏi chỗ ngồi, xuống nhà ăn tầng dưới.
Vừa mở cửa thang máy, một gương mặt đẹp trai quen thuộc đập ngay vào mắt cô.
“Anh!” – Cô vẫy tay chào Lục Nghiên Tu.
Vừa thấy cô bước vào, hình ảnh trong mơ đêm qua lại chợt hiện về khiến anh khẽ mím môi.
Trong thang máy chỉ có hai người. Cô đợi mãi không thấy anh phản ứng gì, đành liếc sang nhìn – thấy gương mặt anh căng cứng, hàm dưới siết chặt, môi thì mím thành một đường thẳng.
Tâm trạng hôm nay còn tệ hơn hôm qua nữa.
Ai lại chọc anh cáu nữa vậy?
Cô còn đang định hỏi thì anh đột ngột lên tiếng, ánh mắt nhìn cô chằm chằm:
“Tần An kéo anh vào group kia. Anh đọc sơ qua mấy tin nhắn. Gần đây em định cùng Tần An với Triệu Nhã Kỳ đi chơi nữa hả?”
Triệu Nhã Kỳ và Tần An là do anh giới thiệu nhau. Sau đó anh cũng không theo dõi chuyện của họ nữa, không ngờ hai người lại rủ nhau đi chơi thường xuyên như vậy. Nhìn nội dung group chat, Cố Tri Vi tham gia cũng không ít.
“Ừm.” – Cô không phủ nhận, chỉ đành thừa nhận.
“Đi làm bóng đèn hoài không thấy chán hả?” – Lục Nghiên Tu hỏi thẳng. Anh không chắc cô có đang làm bóng đèn thật không, nhưng nếu hai người kia có tình ý với nhau, mà cô cứ đi theo, kiểu gì chẳng bị cảm giác thừa thãi.
Cố Tri Vi bĩu môi:
“Anh nói thế là sai rồi.”
“Vậy anh phải nói sao?”
“Không nói nữa.” – Cô dứt khoát.
“…” – Lục Nghiên Tu nghẹn họng, không biết cãi kiểu gì.
Thấy Lục Nghiên Tu bị nghẹn bởi câu nói của mình, sắc mặt anh tối sầm, khí áp tụt xuống đáy, Cố Tri Vi tò mò nhìn anh, hỏi:
"Anh, em thấy lạ nha. Mấy bữa nay ai chọc giận anh vậy? Nhìn tâm trạng anh cứ như bị ai đạp trúng đuôi vậy đó?"
Lục Nghiên Tu quả thực đang bực, mà lý do thì chỉ có một.
Khi đã trưởng thành, dường như người ta bắt buộc phải chấp nhận việc các mối quan hệ anh em, tình thân… dần xa cách. Ai cũng có cuộc sống riêng, cứ như hai thế giới tách biệt. Bị Cố Tri Vi loại khỏi cuộc sống của cô, cảm giác đó khiến anh khó chịu.
“Nếu anh nói là do em chọc đấy, em tin không?” – Anh mím môi nói.
“!!!” – Cố Tri Vi trợn tròn mắt: “Anh, anh đùa cái gì vậy? Em làm gì có bản lĩnh lớn vậy mà chọc anh tức mấy ngày trời luôn á?”
Từ nhỏ đến lớn, kiếp trước cô dù có dùng đủ mánh khóe để ép anh cưới, anh cũng chưa từng giận lâu đến vậy. Huống hồ đời này, cô đã sống rất đàng hoàng, không dám có ý đồ gì với anh nữa. Cô còn có thể làm gì để chọc giận anh?
“Anh à, anh đừng đổ oan cho em. Ai chọc anh giận thì đi tìm người đó mà trút, đừng lôi em ra làm bao cát.” – Cố Tri Vi trợn mắt nói tiếp: “Nếu anh dám đổ lên đầu em, em sẽ méc ba và mẹ, nói anh bắt nạt em đó.”
Cô nàng vừa nói vừa ra vẻ nghiêm túc, như sợ thật sự bị trút giận. Lục Nghiên Tu nhìn vẻ mặt thành thật đó, ánh mắt dần tối lại. Môi anh mím chặt, mấy lần muốn nói gì đó rồi lại thôi.
Cô nói như thế, đề tài coi như bị dập tắt. Anh mặt nặng như chì, không nói thêm câu nào. Cố Tri Vi vẫn chưa bỏ cuộc, hỏi lại:
“Anh, thật đó, ai làm anh bực mình vậy?”
“Đừng hỏi.”
Thang máy xuống tới tầng trệt, Lục Nghiên Tu sải bước đi thẳng ra ngoài, lạnh lùng ném lại ba chữ.
Hiện tại không thích hợp để ở riêng với Cố Tri Vi. Chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt ngây thơ vô tội của cô, trong lòng anh lại thấy rối loạn, cứ muốn kéo cô trở lại công việc trước đó, gần anh hơn.
— “…… Thôi được rồi.” – Cố Tri Vi nhìn theo bóng anh xa dần, khẽ lẩm bẩm.
Ăn trưa một mình dưới căn-tin, cô vừa ăn vừa nhắn tin cho Triệu Nhã Kỳ qua WeChat.
Tần An kéo cả đám vào group làm gì vậy? Còn lôi cả anh tôi vô nữa!
Tôi thấy Du Hoài Châu nói đúng á, hai người hẹn hò riêng một lần đi.
Triệu Nhã Kỳ cũng ngạc nhiên khi thấy Tần An kéo Lục Nghiên Tu vào group. Nhưng nghĩ lại thì cũng hợp lý vì chính nhờ Lục Nghiên Tu mà cô mới quen được Tần An, giờ Tần An tổ chức chơi chung, kéo luôn người quen thì cũng chẳng có gì lạ.
Ừ, để bữa nào tìm lý do nói với Tần An một tiếng.
Cố gắng xử lý nhanh lên, tụi tôi không muốn làm bóng đèn nữa!
Tán gẫu một lúc, Cố Tri Vi cất điện thoại, tập trung ăn cơm.
Vừa ăn, hình ảnh Lục Nghiên Tu với hàm dưới căng cứng lại hiện lên trong đầu cô.
Anh không nói lý do khiến mình khó chịu. Nhưng có chuyện gì có thể khiến anh thay đổi cảm xúc mạnh đến vậy?
Lục Nghiên Tu vốn là người kín tiếng, cảm xúc lên xuống đều rất nhẹ. Đây là lần đầu cô thấy anh thất thường rõ ràng như thế.
Cuối cùng, Tần An vẫn tổ chức buổi gặp mặt, nhưng không phải đi biển như lần trước mà là tổ chức ở căn biệt thự mới mua giữa trung tâm thành phố. Lý do đưa ra là mới chuyển đến nên mời bạn bè đến "tân gia" cho vui.
Nghe vậy, Cố Tri Vi cũng nghĩ liệu có nên chuẩn bị một món quà nhỏ, tránh bị mang tiếng không biết lễ nghĩa.
Nhưng suy nghĩ này là thừa, vì Lục Nghiên Tu đã chuẩn bị sẵn quà từ lâu và nói:
"Chiều mai tụi mình cùng đi."
Tất cả bạn bè đều được mời, đi cùng cũng là chuyện bình thường. Nhưng điều bất ngờ là tâm trạng của Lục Nghiên Tu dường như đã bình ổn trở lại, gương mặt anh không còn dấu hiệu cau có như trước.
Cố Tri Vi gật đầu: “Dạ, anh.”
Nói xong, Lục Nghiên Tu cũng quay lưng rời đi.
Ngày hôm sau là cuối tuần. Sáng sớm, Cố Tri Vi ngồi đánh mạt chược với mẹ nuôi.
Đang chơi dở, cô thấy Lục Nghiên Tu quay về.
Vốn định chào một tiếng, nhưng rồi lại bị cuốn vào trận bài. Không ngờ anh chủ động đề nghị người hầu nhường chỗ, ngồi xuống chơi cùng. Cô không nhịn được trêu:
“Quào, hiếm khi thấy anh chịu chơi mạt chược đó nha.”
“Ừ. Chiều còn phải ra ngoài gặp người ta, giờ chưa đến giờ, đánh ván cho vui.” Anh vừa xếp bài, vừa ngẩng lên nhìn cô và mẹ.
“Đi đâu vậy?” – Bà Lục hỏi.
“Đi làm bóng đèn.”
“… Gì cơ?”
“Tri Vi, em giải thích đi.”
Bị điểm danh bất ngờ, Cố Tri Vi cười trừ, vội giải thích với dì cho rõ mọi chuyện.
“Hai đứa anh em tụi con sao lại thích mấy chuyện kỳ lạ thế nhỉ?” – Mẹ Lục nghe xong cũng không phản đối, nhưng vẫn khó hiểu.
“Phải nói là Tri Vi mới kỳ lạ ấy.” Lục Nghiên Tu sửa lại lời mẹ.
Vừa đánh một quân bài, Cố Tri Vi nói:
“Trời ơi, Nhã Kỳ là bạn thân nhất của con, bạn trai cổ tổ chức đi chơi hoặc cổ tổ chức, con rảnh thì đương nhiên phải tham gia rồi. Không đi thì kỳ lắm.”
“Vậy là em nể mặt người ta, còn mặt anh, mời em tham dự tiệc thì em lại từ chối hả?”– Lục Nghiên Tu nói giọng chậm rãi, ánh mắt dừng thẳng trên người Cố Tri Vi, “Mà cái cậu theo đuổi em đó, không rủ em đi chơi sao?”
“……” – Đề tài bất ngờ chuyển hướng khiến cô khựng tay một chút: “Cậu ấy có rủ ạ.”
“Tri Vi.” – Bà Lục nghiêng người nhìn cô: “Mẹ nghe anh con nói là con định yêu đương, có thật không?”
Câu nói kia vốn chỉ để xoa dịu mối quan hệ giữa cô và Lục Nghiên Tu, hoàn toàn không ngờ anh lại nói cho dì biết, còn gói gọn thành một câu: con định yêu đương.
Đồng tử cô hơi mở to.
Rõ ràng hôm trước cô chỉ nói là muốn tiếp xúc nhiều hơn với người ta để tìm hiểu, chưa tới mức yêu đương.
Không muốn tự vả, cũng không muốn để Lục Nghiên Tu chiếm thế thượng phong, cô bèn cắn răng gật đầu:
“Dạ đúng đó, mẹ.”
“Mẹ à, mẹ không biết đâu, Tri Vi giấu như mèo giấu c*t vậy. Con hỏi một câu cũng không hé nửa lời, giấu như phòng kẻ trộm vậy đó.” – Lục Nghiên Tu cố tình ngắt nhịp một lúc, rồi nói tiếp: “Mà cứ như phòng trộm là con.”
“……” – Cố Tri Vi cố giữ mặt không biến sắc: “Anh, anh nói gì kỳ vậy? Anh là người em tin tưởng nhất đó, ai em cũng có thể giấu, nhưng sao có thể giấu anh được chứ?”
Trọng Sinh Trở Thành Bạch Nguyệt Quang Của Chồng Cũ
Đánh giá:
Truyện Trọng Sinh Trở Thành Bạch Nguyệt Quang Của Chồng Cũ
Story
Chương 20
10.0/10 từ 46 lượt.