Trọng Sinh Trở Lại Bảo Vệ Gia Đình Của Tôi
C5: Ngày tôi gặp lại anh
« Buổi sáng Lục Cảnh đến trước phòng Hạ Nhi.»
Cốc... Cốc.
- Hạ Nhi, con có ở trong không?
Hạ Nhi mở cửa ló đầu ra ngoài.
- Dạ sao vậy Papa?
Lục Cảnh bế Hạ Nhi ra khỏi phòng, đi xuống phòng khách.
- Hạ Nhi nè, Papa vừa làm thủ tục cho con nhập học ở trường tiểu học Lữ Chi rồi, lát nữa Ba cho người mua sách cho con nhé.
Lục Cảnh nói đúng vì Hạ Nhi đã sáu tuổi nên đi học được rồi.
- Mà có chuyện này nữa, đối tác làm ăn hôm nay có dẫn theo đứa con trai thằng bé đó đòi kết bạn với con đó.
Hạ Nhi đã biết trước là ai nên không có bất ngờ gì nhiều. Xuống tới phòng khách, thấy có hai người đang ngồi thưởng thức trà ở đó.
- Đây là Lục tiểu thư sao?
- Thật đáng yêu mà!
Người đàn ông ấy, miệng thì niềm nở tươi cười với Hạ Nhi nhưng cô biết đó chỉ là nụ cười mang tính chất thương mại của gã thôi. Miệng thì lúc nào cũng cười như tỏ ra thân thiện trông chẳng khác gì mấy con rối.
- Chào tiểu thư út, tôi là chủ tịch tập đoàn Phó thị tên Phó Hoài.
- Đây là con trai tôi, cũng trạc tuổi tiểu thư mong cô có thể làm quen.
Cậu nhóc đó tiến lại phía bé con, chủ động nắm nhẹ tay cô mỉm cười. Nụ cười của cậu rất đẹp và ấm áp tựa như nắng ban mai. Ngay khoảnh khắc gặp lại cậu, đôi mắt Hạ Nhi hiện rõ lên sự thù địch của bản thân.
Cậu nhóc ấy bước tới và giới thiệu:
- Chào Lục tiểu thư! Tôi là tứ thiếu gia Phó gia tên là Phó Sơ Vỹ 9 tuổi.
- Tôi nghe tiểu thư sắp nhập học ở trường Lữ Chi, tôi cũng đang học ở đó nên có thể gặp mỗi ngày rồi.
Hạ Nhi không hề vui khi thấy Sơ Vỹ nắm tay mình như vậy, cô liền rút lại và giữ khoảng cách tối thiểu với cậu.
- Ừm, chào cậu tôi là Lục Hạ Nhi sáu tuổi!
Vì Phó Sơ Vỹ muốn nói chuyện với cô nên Lục Cảnh sai Trác Thần đưa hai người ra vườn. Khu vườn kế bên biệt thự vô cùng rộng và đặc sắc, với những bông hoa và tán lá cây sum xuê, gió lộng thoáng qua vô cùng mát mẻ. Hạ Nhi ngồi trên xích đu, Sơ Vỹ tự dưng ngồi kế bên cô.
- Tứ thiếu gia, mặt tôi dính gì sao?
Cậu ta khẽ cười rồi đáp:
- Không ạ, chỉ là tôi nhìn vì tiểu thư quá đáng yêu thôi!
Vừa nói Sơ Vỹ vừa nhìn Hạ Nhi với cặp mắt đẹp hiếm có và cặp lông mi dài đẹp óng ả của mình, cùng với ngũ quan tuấn tú. Nếu như ngây thơ thì chắc chắn sẽ mê mẩn trước nó thôi.
- Cảm ơn lời khen của cậu nhưng mà cậu ngồi xích ra tí đi!
Cậu thắc mắc:
- Sao vậy? Tiểu thư tôi muốn được thân thiết với cô, không biết chúng ta có thể gọi nhau bằng tên không?
Hạ Nhi lập tức từ chối thẳng thừng: Không được!
- Trừ gia đình ra tôi không muốn người ngoài gọi bằng tên, cứ xưng hô như lúc đầu đi là được.
Sơ Vỹ tay sờ má Hạ Nhi, dịu dàng nhìn cô đặt câu hỏi.
- Lục tiểu thư, cô ghét tôi à? Nãy giờ tôi thấy cô nói chuyện với tôi khá khó chịu đó.
Hạ Nhi cảm thấy không vừa ý, liền gạt mạnh tay cậu nhóc ra.
- Không có gì, cảm giác của cậu thôi.
- Vậy cậu thích tôi không? [ Cậu ta hỏi. ]
Hạ Nhi dường như tức muốn đỏ mặt, cái tên nhóc này giờ nghe mấy câu thả thính của hắn làm mình ứa gan ghê! Tính lợi dụng tôi như trước nữa sao? Cô giơ tay lên định đánh vào cậu ta thì tiểu Soba đột nhiên xuất hiện.
[ A kí chủ, cậu tính làm gì vậy? ]
Hạ Nhi bực bội trả lời:
- Tát vô mặt hắn chứ gì nữa!
- Ký ức hắn nói lợi dụng tớ làm tớ tức muốn điên lên đây này! Lần này đừng hòng mà tôi dễ dãi tin lời cậu.
Tiểu hệ thống hấp tấp nhào vô, dùng đôi bàn tay nhỏ nhắn ngăn Hạ Nhi lại.
[ Kí chủ cô bình tĩnh đi, cô mà phát điên đánh hắn là hệ thống trừng phạt cô a. ]
[ Làm ơn đi mà! Mục đích trọng sinh của cậu đâu phải là tát hắn đâu. ]
Nghe tiểu Soba nói vậy, Hạ Nhi mới hạ tay xuống. Xong rồi cô lấy hết bình tĩnh trả lời Sơ Vỹ.
- Phó Sơ Vỹ cậu tự tiện sờ má, hỏi đứa con gái như vậy là không được đẹp rồi á.
- Tôi không muốn nói nhiều với cậu nữa, đi đây.
- Tiểu thư cô đi đâu vậy ạ?. Truyện Tiên Hiệp
- Em hơi mệt nên đi vô trước, Trác Thần tiếp tứ thiếu gia họ Phó đi.
Sơ Vỹ nhìn theo bóng lưng của bé con, miệng nhếch cười.
- Lục Hạ Nhi, đúng là cô gái thú vị nhỉ?
« Cậu ta nhếch môi cười. »
...--------------------------------------------...
Hạ Nhi hùng hổ đi vào trong biệt thự, đứng trước cửa chính người hầu đang mở cửa cho cô thì tiểu hệ thống xuất hiện, bay lơ lửng trước mặt Hạ Nhi.
[ Nè kí chủ cái tên Sơ Vỹ đó còn nhỏ mà biết tận dụng nhan sắc của mình để thả thính rồi. ]
[ Chắc tớ cũng tôn hắn lên làm sư phụ quá a. ]
Hạ Nhi vẫn còn tức muốn xì khói, cô nắm tay hình nắm đấm rồi dọng thẳng vô cửa, người hầu đứng bên cạnh cũng giật thót người.
- Tớ không hiểu tại sao kiếp trước thích tên đó được luôn á.
- Thật sự lúc nãy tớ muốn cho cậu ta một bạt tay vô mặt rồi.
- Cậu ngăn tớ lại làm gì?
[ Trời ạ! Kí chủ đừng làm rối loạn tình tiết vì sự nóng nảy chứ. Hệ thống cũng dựa theo ký ức tiền kiếp để thông báo tình hình hiện tại cho cậu. Kí chủ đánh hắn lỡ có gì thì tình cảnh hỗn loạn luôn bây giờ. ]
⟨ Tâm trạng Hạ Nhi: Chậc! Khó chịu bực bội ghê! ⟩
Cô đá đấm loạn xạ thêm vài phát nữa!
__________________________
Chớp nhoáng qua vài ngày, cũng là lúc Hạ Nhi đến trường. Trong ngày khai giảng, cơn gió nhẹ man mát của mùa thu lay động những bông hoa, lá cây cũng dần chuyển sang màu vàng và cam. Những tiếng nói khai giảng năm học, tiếng vui đùa nhộn nhịp giữa các học sinh tạo nên không khí tuyệt vời của tuổi thơ.
Hạ Nhi nắm tay đến cùng anh hai Diệp Thần của mình. Hạ Nhi đụng mặt với Sơ Vỹ ở giữa sân trường. Cậu ta đang chơi với hội bạn, thấy cô thì một phát phi thẳng tới chỗ Hạ Nhi. Cố tình đứng chắn trước mặt không cho Hạ Nhi đi tiếp.
- Gặp lại Lục tiểu thư nè!
- Cậu mới vào trường muốn đi tham quan không? Tôi dẫn cho!
Hạ Nhi thẳng thắn đáp:
- Không cần! Tôi thích đi với anh hai hơn!
Mới vào trường đã gặp Phó Sơ Vỹ, cô cảm thấy không vui tẹo nào. Hạ Nhi chỉ muốn tránh xa cậu ta càng nhiều càng tốt. Cô học ở lớp 1/A, Diệp Thần đưa cô vào chỗ ngồi ở cạnh cửa sổ.
- Hạ Nhi học vui nhé, trưa có người đem đồ ăn cho em.
- Dạ bái bai anh hai!
Diệp Thần áp sát mặt Hạ Nhi, miệng không ngừng nói.
- Nè hôn anh cái đi, không có em ở nhà nhớ lắm!
Hạ Nhi cười trừ với hành động trẻ con của ông anh trai, cô thơm lên má Diệp Thần khiến anh muốn gục tại chỗ với sự đáng yêu này.
Trọng Sinh Trở Lại Bảo Vệ Gia Đình Của Tôi