Trọng Sinh Tình Nơi Biển Thệ
C47: Đến nhà cha mẹ chồng
Lương Doanh gật đầu, ôm áo khoác và túi xách nhỏ lại gần anh.
Bỗng nhiên anh nghe cô rất nhỏ hỏi: “Không chuẩn bị gì sao?”
Chuẩn bị cái gì nữa?
Mục Thanh ban đầu vừa nghe thì không hiểu. Nhưng ngay khi trong đầu anh hiện lên câu hỏi kia xong, đối diện với ánh mắt hơi ngượng ngùng hiếm hoi của người con gái thì anh lại hiểu mất rồi.
Thấy anh cười đầy ẩn ý nhìn mình, Lương Doanh bồn chồn mi rũ càng sâu. Sau đó tự cho là mình giả bộ vô cùng tốt, tự nhiên lái sang chuyện khác: “Nên đi chưa?”
“Đi thôi.”
Mục Thanh mím môi nhịn cười, đáp xong, trước khi cô kịp phản ứng đã vượt lên trước, nắm lấy bàn tay nhỏ của cô chậm rãi lôi kéo đi ra ngoài cửa.
Lương cô nương như cô vợ nhỏ xấu hổ bước nhỏ đi theo.
Xe đưa bọn họ một đường từ nội thành, chạy gần đến khi sắp chạy ra ngoại thành mới rẻ vào một khu biệt thự cực kỳ xa hoa.
Họ đi qua một cái cổng có bảo vệ trông coi hai bốn trên bảy, lại chạy sâu vào trong, đến khi dừng lại trước một căn nhà hai tầng nhỏ nhắn đến khó tưởng. Từng dây hoa hồng leo ôm trọn mặt tường bên ngoài, bên trên nở từng bông hoa hồng tiểu li ti màu đỏ rượu vô cùng xinh đẹp, ướt át.
Xung quanh căn nhà là khu vườn lớn, biệt thự nhỏ lại thành ngôi nhà cổ tích trong rừng, bất giác mang theo màu sắc kỳ bí khá tả.
Không khí trong lành thanh mát khác hẳn mùi nhựa đường hằng ngày họ vẫn ngửi.
“Thích à?”
Thấy người con gái cứ chăm chăm nhìn vào giàn hoa leo, anh không khỏi hỏi.
Thật ra không cần hỏi cũng biết, chỉ cần nhiều khuôn mặt ít biểu tình kia, nhưng khi vừa nổi lên một cái biểu tình khác liền không giấu được ai của cô là đủ biết rồi.
Lương Doanh thành thật gật đầu: “Ban đầu tôi định đi K thành định cư, bên đó tôi cũng tìm được một căn nhà có vườn, phong cách như thế này. Tôi định trồng một giàn dây leo, đợi đến khi tiểu Mãn ra đời nơi đó sẽ nở đầy hoa đẹp rực rỡ.”
“Tiểu Mãn?”
Mục Thanh lanh lẹ bắt được hai chữ kia mà híp mắt lập lại.
Lương cô nương ban đầu có giật mình “a” một cái, nhưng trên mặt không có biến đổi gì mà nhìn anh nói: “Đó là tên của đứa nhỏ tôi đặt.”
“Trước đó nó cũng gọi là tiểu Mãn?”
Trước mà anh nói đương nhiên là kiếp trước.
Lương Doanh hơi dừng một chút rồi gật đầu: “Đúng vậy.”
“Nếu anh không thích thì có thể đặt tên khác. Tên đó làm tên thân mật cũng được.”
Cô chỉ là thuận miệng, lại cảm thấy đứa con này theo mình từ kiếp trước nên vẫn định gọi tên này.
“Không cần, tôi cảm thấy kiếp trước nó cũng nhất định là con tôi, cứ lấy tên đó đi.”
Mục Thanh xua tay tự luyến nói.
“Mục Mãn… Mục Mãn… Nghe rất ổn.”
Anh lầm bầm mấy lần cái tên này, cảm thấy càng đọc càng thỏa mãn, sau đó tự mình gật đầu tán đồng.
Lương cô nương nghe anh nói một mình, mặt khó hiểu trộm đỏ lên.
Đúng lúc lại nghe anh ghé vào tai nhắc nhở: “Nhà ai cũng biết em là vợ tôi, cho nên lúc gặp họ em nhớ gọi cho đúng vai vế, thân phận. Lần này đến không kịp chuẩn bị cái gì, đành lấy cái này lấp miệng họ vậy. Có khi họ còn sẽ cho em quà gặp mặt.”
Nói xong anh không cho cô kịp tiếp thu đã nắm tay cô đi vào cửa.
Vừa đặt chân vào đã nghe thấy tiếng người trò chuyện xôn xao, náo nhiệt lại thân thiết vô cùng.
Cái sự náo nhiệt này không phải Lương Doanh chưa từng nhìn thấy, nhưng lần nào cô cũng như người đứng ngoài cuộc mà nhìn vào, không có lần nào hòa mình vào bên trong.
Lần này cô mới bước tới, cái náo nhiệt kia sau khi dừng lại một chút như bị bấm nút stop xong thì bắt đầu tràn về phía cô, chẳng chốc đã đem cô nhấn chìm trước khi cô kịp phản ứng.
“Ây zo, đây là cháu dâu của nhà ta phải không?”
“Đúng rồi còn gì! Đám con cháu trong nhà chỉ có một người chị dâu này thôi đấy!”
“Thật là, con còn nghĩ bản thân sẽ đi trước anh Thanh, cho nhà ta thêm dâu trước chứ!”
“Anh Thuật thôi đi, anh xem mình có mấy phần lịch lãm như anh Thanh!”
“Không bằng nhưng anh đâu có ngày ngày chỉ biết cắm đầu vào công việc như anh ấy, cho nên anh mới dễ có người yêu hơn chứ!”
“Rồi không phải càng nhục?”
"Ha ha ha!
Trong phòng khách nhỏ là thế nhưng phải chứa hơn mười người nhất thời tràn ngập tiếng cười.
“Được rồi im lặng cái đi nào.”
Mẹ Mục đúng lúc ngừng lại âm thanh hỗn độn kia, vừa đi ra nắm tay con dâu đi vào: “Doanh Doanh đi đường có mệt mỏi không?”
“Không ạ, anh ấy lái xe rất vững.”
Mục tổng nhất thời bị lời khen ngợi của vợ làm nức mũi, theo bản năng ngẩng đầu nhìn trời đắc ý.
“Ha ha ha!”
Không ngoại lệ rước lấy một đám tiếng cười trêu.
Đặng Lệ Nguyệt kín đáo nhìn con dâu mặc dù ở trong hoàn cảnh này vẫn không có biểu hiện gì khác thường, nhiều lắm chỉ có chút không hiểu vì sao họ lại cười, trước còn thấy hơi khó khăn, bây giờ lại không khỏi buồn cười. Con dâu thế này cũng thật đặc biệt nha. Nhưng bà cho rằng sẽ nhanh thôi, nó sẽ hòa vào được sự nhộn nhịp này.
Đám người kia có lẽ đã phát hiện cháu/chị dâu này không giống bình thường, nhưng mà họ rất ăn ý không có trắng trợn tìm tòi xăm xoi. Ai nấy đều mỉm cười nhìn mẹ Mục giới thiệu cô với họ.
“Lại đây, giới thiệu cho cháu.”
“Dạ mẹ.”
Một câu này khiến tay đang lôi kéo của mẹ Mục khựng lại rõ ràng. Bà theo phản xạ quay đầu lại nhìn con dâu, nhưng chỉ đối diện với đôi mắt trong suốt không chút tạp chất của cô. Như một điều hiển nhiên, không cần phải bất ngờ.
Trọng Sinh Tình Nơi Biển Thệ