Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
Chương 900: Song hỉ lâm môn
Bây giờ Liên Thủ Nghĩa dường như đã liều rồi, chuyện gì cũng không để ý, da mặt rất dày, bất kể Chu thị mắng chửi ra sao, hắn cũng không thèm để ý. Hai mẹ con xung đột, đều chỉ có mình Chu thị bị chọc tức, hắn vẫn bình chân như vại.
Mặc dù Chu thị là người ghê gớm, ngang ngược nhưng bà cũng không chịu nổi Liên Thủ Nghĩa ngày ngày nháo loạn. Bà vì muốn được yên tĩnh mà cũng có lúc thỏa hiệp với Liên Thủ Nghĩa. Chính là vào Tết Trung thu này Chu thị có vẻ rất thoải mái, xem ra bà đã cho Liên Thủ Nghĩa lợi ích gì rồi.
Còn về chuyện Liên Thủ Nghĩa cầm tiền đi làm những gì, thậm chí có khả năng sa vào hư hỏng thì bà cũng không quan tâm, hoặc có thể nói bà cho đó không phải là chuyện bà nên quản.
Từ trước đến giờ Chu thị chính là người như vậy, bà quản lý con cháu trong nhà cực nghiêm, nhưng sự nghiêm khắc này là vì muốn bọn họ hiếu kính bà, thuận theo bà, còn về phương diện khác bà không quan tâm. Giống như việc bà làm chủ trong nhà, bà chỉ chăm chăm vào việc giành quyền chia thức ăn, còn những việc khác, bà không để ý.
Liên Mạn Nhi đã từng nghĩ đến vấn đề này, nàng cảm thấy Chu thị làm như vậy, một phần là do tính cách của bà, phần khác là do tiêu chuẩn đạo đức của phụ nữ thời đại này, cùng với yêu cầu về chức năng tiêu chuẩn trong nhà.
Chu thị thiên vị, xem trọng Liên Lan Nhi và Liên Tú Nhi hai khuê nữ, nhưng chuyện hôn nhân của hai khuê nữ, bà đều không thể làm chủ. Lúc trước khi Liên Lan Nhi gả đi bà cũng không vừa ý, là do Liên lão gia tử làm chủ, không hề hỏi qua Chu thị và Liên Lan Nhi, hai mẹ con cũng không dám làm loạn. Thậm chí, tình trạng của Liên Tú Nhi còn thảm hại hơn, Chu thị cũng không thật sự náo loạn, chỉ hành hạ Cổ thị để trút giận.
Nói trắng ra, từ trước đến nay Chu thị không phải là người biết suy tính cho gia đình của mình, bà chỉ vì bản thân mà lao tâm, có thể đẻ con, nuôi lớn chính là thiên ân của bà, bà là đại công thần rồi.
Liên Thủ Nghĩa lần này có bạc để đánh bài, chắc chắn là có phần của Chu thị.
“ Vị thái thái này …. Cũng có lúc chịu thua.” Trương Thải Vân nói.
“ Trước kia, mẹ muội luôn nói không thể cùng bà ầm ĩ được, với tính cách của bà nếu mẹ muội không nhường bà, bà sẽ náo loạn cả nhà không sống được một ngày yên tĩnh. Bây giờ thì tốt rồi, trái ngược.” Liên Mạn Nhi nói.
Đây không phải là nói Chu thị lớn tuổi rồi, tính tình thay đổi, mà là nói tính Chu thị như vậy cũng phải thua cho Liên Thủ Nghĩa.
“ Cái này gọi là ‘ vỏ quýt dày có móng tay nhọn’.” Trương Thải Vân nói. Sau đó lại hỏi Diệp Nhi, “ Tỷ thấy bây giờ Tam bá cũng không qua nhà cũ nữa đúng không?”
“ Cũng đi,” Diệp Nhi nói, “ Chỉ là không thường xuyên như trước kia. Cha muội đi, lão thái thái lúc nào cũng to nhỏ với cha muội, còn nói xấu hai mẹ con muội, cha muội không thích nghe … đổi lại là người khác cũng không ai thích nghe.”
Dù phải đối phó với Liên Thủ Nghĩa nhưng Chu thị cũng không buông tha cho chuyện lôi kéo Liên Thủ Lễ cùng với chèn ép Triệu thị và Diệp Nhi. Có lúc Liên Mạn Nhi nghĩ, Chu thị lớn tuổi rồi mà vẫn còn tinh thần như vậy quả là kỳ tích.
“ Đừng thấy Tam bá muội làm vậy là vô ích nha, muội thấy dạo này lão thái thái đối với Tam bá đã tốt hơn trước kia rồi đó.” Liên Mạn Nhi nói.
Liên Thủ Lễ không giống như trước thuận theo Chu thị, không biết bản thân, không màng vợ con. Chu thị đối với hắn ngược lại cũng không tùy ý như trước kia, lại còn ôn hòa hơn. Chỉ là, cái loại ôn hòa này không giữ được lâu, chỉ cần không vừa ý Chu thị vẫn mở miện mắng chửi như thường.
Trên thực tế, thái độ của Chu thị đối với mỗi đứa con của mình đều không giống trước kia.
“ Sáng nay, muội mới qua nhà cũ một chuyến.” Liên Diệp Nhi nói, “ Lão thái thái đang chỉ huy đại tẩu nấu cơm, xem bộ dạng rất vui vẻ, đồ ăn cũng chuẩn bị không ít. Chiên xào, nấu hầm đều có, lão thái thái lần này cũng nỡ ăn rồi.”
“ Là thức ăn bên này đưa qua, bà có gì mà không nỡ ăn chứ!” Trương Thải Vân nói.
“ Nha Nhi cũng theo giúp đỡ, lão thái thái hình như cũng may cho nàng một cái váy mới.” Liên Diệp Nhi lại nói.
“ Bây giờ Nha Nhi là trở thành tri kỷ của bà rồi.” Liên Chi Nhi nói.
“ Nha Nhi rất nghe lời bà, bảo gì làm nấy.” Liên Mạn Nhi gật đầu nói.
Hai đứa con này của Liên Thủ Nghĩa và Hà thị, Nha Nhi có thể nói là do Chu thị nuôi lớn, mà Lục lang lại là do nhà các nàng nuôi. Hai người bọn họ chỉ cần bản thân ăn no, thì cả nhà không đói bụng.
Mấy người cười cười nói nói cho đến khi trăng lên cao, bàn tiệc ở ao sen mới tan. Mấy người Liên Thủ Tín đều uống chút rượu, may mà ở gần đây, trong nhà lại có xe, Liên Mạn Nhi dặn dò quản sự chọn phu xe lão thành, đưa mọi người về.
Liên Thủ Tín về phòng, uống một chén canh giải rượu nóng, cũng không cởi áo mà nằm luôn trên nệm, vừa nói vừa cười ngớ ngẩn. Tửu lượng của Liên Thủ Tín cũng không tệ, hơn nữa về phương diện này ông rất biết kìm chế bản thân, chưa từng say không biết gì. Bây giờ như vậy thật sự là đã say rồi.
Lúc này tâm tư trong lòng Liên Thủ Tín không có gì ngoài hai chữ cao hứng.
“ Không biết Ngũ lang và tiểu Thất thi thế nào rồi?” Trong lời nói của Liên Thủ Tín còn mang theo ý cười.
Trương thị và Liên Mạn Nhi nhìn thấy Liên Thủ Tín như vậy đều cảm thấy có chút mắc cười. Liên Thủ Tín vào lúc này mà vẫn còn nhớ tới tiểu Thất và Ngũ lang, Trương thị càng khỏi phải nói.
“ Bây giờ trời lạnh rồi, không biết Ngũ lang và tiểu Thất có mặc đủ ấm không? Hôm nay không biết ăn cái gì … “ Trương thị lẩm bẩm một tràng, nhưng một câu cũng không nhắc đến bọn họ thi ra sao, có đậu được không.
Làm một người mẹ, sự quan tâm chính của Trương thị từ trước đến nay chưa từng là điều này.
“ Mẹ, người yên tâm đi, cho dù ca và tiểu Thất không nhớ thì vẫn còn có bọn người hầu mà. Con đã dặn dò Tiểu Hỷ và Tiểu Khánh rồi, mà trước lúc đi chẳng phải mẹ đã dặn bọn họ rồi sao, người yên tâm đi, hai nha đầu này sẽ chăm sóc tốt cho ca ca và tiểu Thất.” Liên Mạn Nhi nói.
“ Cũng đúng.” Trương thị nghĩ rồi gật đầu, “ Mạn Nhi, chuyện này phải nhờ có con. Con gái và con trai khác nhau, con trai dù chu đáo mấy cũng không bằng con gái.”
Liên Mạn Nhi dạy dỗ hai nha đầu tốt như vậy đưa qua hầu hạ Ngũ lang và tiểu Thất, chuyện này làm Trương thị cảm thấy Liên Mạn Nhi là tri kỷ của bà.
“ Ài, có hơn nữa năm không gặp anh con rồi …” Trương thị dừng tay đang xếp quần áo, nhìn ra cửa sổ.
“ Mẹ, người lại nhớ anh con rồi.” Liên Mạn Nhi cười nói.
Vào những ngày lễ, nhất là Trung thu nên là ngày cả nhà đoàn viên.
“ Sao có thể không nhớ chứ ?” Trương thị cũng không phủ nhận, “ Đó là máu thịt của ta mà.”
“ …. Người sắp được gặp rồi, anh con thi xong nhất định sẽ về nhà.” Liên Mạn Nhi trấn an nói.
“ Ừ.” Trương thị gật đầu.
Lúc Liên Mạn Nhi nói Ngũ lang sắp về, là trong lòng nàng tin chắc như vậy, nhưng chuyện xảy ra lại không nằm trong dự đoán của nàng.
Ngũ lang và tiểu Thất thi xong, lại không lập tức về nhà. Lỗ tiên sinh gửi thư cho Ngũ lang bảo hắn giúp ông làm một chuyện. Ngũ lang vì vậy mà lưu lại phủ thành, tiểu Thất cũng ở lại chờ Ngũ lang, hàng ngày cùng với Trầm Khiêm theo Sở tiên sinh học bài.
Chớp mắt đã đến cuối tháng tám, Trương thị gần như mỗi ngày đều trông mong Ngũ lang và Tiểu Thất.
Sáng nay, Liên Mạn Nhi ở hành lang cho chim ăn, xem các nha đầu chăm sóc hoa cỏ, nghe thấy bên ngoài một trận huyên náo, tiếng thanh la ầm ĩ cả một vùng.
“ Có chuyện gì?” Liên Mạn Nhi hơi kinh ngạc, trong lòng nghi ngờ, vội sai một tiểu nha đầu ra ngoài xem, lát sau tiểu nha đầu sắc mặt vui mừng chạy vào.
“ Thưa cô nương, là chuyện vui.” Có lẽ là do chạy nhanh, lại thêm tâm tình kích động, tiểu nha đầu thở hổn hển nói: “ Là người hầu trong huyện báo tin vui, nói Nhị gia đậu tú tài rồi.”
Liên Mạn Nhi nghe xong vui mừng nhướng mày.
“ Ta cũng đoán hai ngày nay nhất định có tin tức.” Liên Mạn Nhi nói xong, quay đầu thấy Trương thị từ trong phòng đi ra.
“ Mẹ, người nghe chưa, tiểu Thất đã thi đậu tú tài rồi đó.”
Trương thị ở trong phòng cũng có nghe nhưng không dám tin, bây giờ nghe Mạn Nhi xác định, nàng mới hoàn toàn tin tưởng, trong chốc lát vành mắt đỏ lên.
“ Thật không? Là thật sao? Tiểu Thất thi đậu tú tài rồi hả?” Trương thị nắm lấy Liên Mạn Nhi hỏi.
“ Dạ, con không phải nói với mẹ rồi sao, tiểu Thất nhất định sẽ thi đậu mà.” Liên Mạn Nhi vừa nói vừa kêu Cát Tường đi lấy tin báo cho nàng xem.
Cát Tường vội đi ra tiền viện, rất nhanh, vợ Hàn Trung và vợ mấy quản sự đi vào xin chỉ thị việc chiêu đãi người báo tin như thế nào. Liên Mạn Nhi dặn dò xong, mọi người lui ra thì Cát Tường đem tin báo vào.
“ Lão gia nói, đưa cho cô nương xem, lát nữa còn phải treo lên tường.” Cát Tường nói.
Liên Mạn Nhi cầm lấy tin báo xem cẩn thận. Trương thị dù không biết chữ nhưng vẫn ghé đầu vào xem.
“ Mẹ, lần này tiểu Thất đứng thứ hai, đậu cao hơn cả anh con lúc trước.” Liên Mạn Nhi nói.
Trương thị vui mừng chỉ biết niệm a di đà Phật.
“ Thưa cô nương, lúc nãy nô tỳ nghe người báo tin nói đứng thứ nhất là một người lớn hơn nhị gia mười mấy tuổi, đã thi mấy năm Đồng sinh rồi, nói năm nay có lẽ do trúng đề thi nên mới đậu trên nhị gia nhà ta, nếu không nhị gia nhất định sẽ đứng đầu.” Cát Tường nói.
“ Chuyện như vậy đừng nói lung tung, đây chỉ là do người đưa tin muốn làm chúng ta vui thôi.” Liên Mạn Nhi nói, tiểu Thất tuy là đậu Tú tài nhưng dù sao tuổi hắn vẫn còn nhỏ, quan trọng là không được kiêu căng.
“ Nhị gia đậu Tú tài, đây là chuyện vui, truyền lời xuống bảo lão gia và thái thái nói, mỗi người được thưởng một phong bao.” Liên Mạn Nhi nói.
“ Dạ.” Cát Tường vui mừng đáp ứng, định đem tin báo đi ra thì lại nghe một trận thanh la vang lên.
“ Người báo tin mừng này, còn báo hai lần?”
Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
Mặc dù Chu thị là người ghê gớm, ngang ngược nhưng bà cũng không chịu nổi Liên Thủ Nghĩa ngày ngày nháo loạn. Bà vì muốn được yên tĩnh mà cũng có lúc thỏa hiệp với Liên Thủ Nghĩa. Chính là vào Tết Trung thu này Chu thị có vẻ rất thoải mái, xem ra bà đã cho Liên Thủ Nghĩa lợi ích gì rồi.
Còn về chuyện Liên Thủ Nghĩa cầm tiền đi làm những gì, thậm chí có khả năng sa vào hư hỏng thì bà cũng không quan tâm, hoặc có thể nói bà cho đó không phải là chuyện bà nên quản.
Từ trước đến giờ Chu thị chính là người như vậy, bà quản lý con cháu trong nhà cực nghiêm, nhưng sự nghiêm khắc này là vì muốn bọn họ hiếu kính bà, thuận theo bà, còn về phương diện khác bà không quan tâm. Giống như việc bà làm chủ trong nhà, bà chỉ chăm chăm vào việc giành quyền chia thức ăn, còn những việc khác, bà không để ý.
Liên Mạn Nhi đã từng nghĩ đến vấn đề này, nàng cảm thấy Chu thị làm như vậy, một phần là do tính cách của bà, phần khác là do tiêu chuẩn đạo đức của phụ nữ thời đại này, cùng với yêu cầu về chức năng tiêu chuẩn trong nhà.
Chu thị thiên vị, xem trọng Liên Lan Nhi và Liên Tú Nhi hai khuê nữ, nhưng chuyện hôn nhân của hai khuê nữ, bà đều không thể làm chủ. Lúc trước khi Liên Lan Nhi gả đi bà cũng không vừa ý, là do Liên lão gia tử làm chủ, không hề hỏi qua Chu thị và Liên Lan Nhi, hai mẹ con cũng không dám làm loạn. Thậm chí, tình trạng của Liên Tú Nhi còn thảm hại hơn, Chu thị cũng không thật sự náo loạn, chỉ hành hạ Cổ thị để trút giận.
Nói trắng ra, từ trước đến nay Chu thị không phải là người biết suy tính cho gia đình của mình, bà chỉ vì bản thân mà lao tâm, có thể đẻ con, nuôi lớn chính là thiên ân của bà, bà là đại công thần rồi.
Liên Thủ Nghĩa lần này có bạc để đánh bài, chắc chắn là có phần của Chu thị.
“ Vị thái thái này …. Cũng có lúc chịu thua.” Trương Thải Vân nói.
“ Trước kia, mẹ muội luôn nói không thể cùng bà ầm ĩ được, với tính cách của bà nếu mẹ muội không nhường bà, bà sẽ náo loạn cả nhà không sống được một ngày yên tĩnh. Bây giờ thì tốt rồi, trái ngược.” Liên Mạn Nhi nói.
Đây không phải là nói Chu thị lớn tuổi rồi, tính tình thay đổi, mà là nói tính Chu thị như vậy cũng phải thua cho Liên Thủ Nghĩa.
“ Cái này gọi là ‘ vỏ quýt dày có móng tay nhọn’.” Trương Thải Vân nói. Sau đó lại hỏi Diệp Nhi, “ Tỷ thấy bây giờ Tam bá cũng không qua nhà cũ nữa đúng không?”
“ Cũng đi,” Diệp Nhi nói, “ Chỉ là không thường xuyên như trước kia. Cha muội đi, lão thái thái lúc nào cũng to nhỏ với cha muội, còn nói xấu hai mẹ con muội, cha muội không thích nghe … đổi lại là người khác cũng không ai thích nghe.”
Dù phải đối phó với Liên Thủ Nghĩa nhưng Chu thị cũng không buông tha cho chuyện lôi kéo Liên Thủ Lễ cùng với chèn ép Triệu thị và Diệp Nhi. Có lúc Liên Mạn Nhi nghĩ, Chu thị lớn tuổi rồi mà vẫn còn tinh thần như vậy quả là kỳ tích.
“ Đừng thấy Tam bá muội làm vậy là vô ích nha, muội thấy dạo này lão thái thái đối với Tam bá đã tốt hơn trước kia rồi đó.” Liên Mạn Nhi nói.
Liên Thủ Lễ không giống như trước thuận theo Chu thị, không biết bản thân, không màng vợ con. Chu thị đối với hắn ngược lại cũng không tùy ý như trước kia, lại còn ôn hòa hơn. Chỉ là, cái loại ôn hòa này không giữ được lâu, chỉ cần không vừa ý Chu thị vẫn mở miện mắng chửi như thường.
Trên thực tế, thái độ của Chu thị đối với mỗi đứa con của mình đều không giống trước kia.
“ Sáng nay, muội mới qua nhà cũ một chuyến.” Liên Diệp Nhi nói, “ Lão thái thái đang chỉ huy đại tẩu nấu cơm, xem bộ dạng rất vui vẻ, đồ ăn cũng chuẩn bị không ít. Chiên xào, nấu hầm đều có, lão thái thái lần này cũng nỡ ăn rồi.”
“ Là thức ăn bên này đưa qua, bà có gì mà không nỡ ăn chứ!” Trương Thải Vân nói.
“ Nha Nhi cũng theo giúp đỡ, lão thái thái hình như cũng may cho nàng một cái váy mới.” Liên Diệp Nhi lại nói.
“ Bây giờ Nha Nhi là trở thành tri kỷ của bà rồi.” Liên Chi Nhi nói.
“ Nha Nhi rất nghe lời bà, bảo gì làm nấy.” Liên Mạn Nhi gật đầu nói.
Hai đứa con này của Liên Thủ Nghĩa và Hà thị, Nha Nhi có thể nói là do Chu thị nuôi lớn, mà Lục lang lại là do nhà các nàng nuôi. Hai người bọn họ chỉ cần bản thân ăn no, thì cả nhà không đói bụng.
Mấy người cười cười nói nói cho đến khi trăng lên cao, bàn tiệc ở ao sen mới tan. Mấy người Liên Thủ Tín đều uống chút rượu, may mà ở gần đây, trong nhà lại có xe, Liên Mạn Nhi dặn dò quản sự chọn phu xe lão thành, đưa mọi người về.
Liên Thủ Tín về phòng, uống một chén canh giải rượu nóng, cũng không cởi áo mà nằm luôn trên nệm, vừa nói vừa cười ngớ ngẩn. Tửu lượng của Liên Thủ Tín cũng không tệ, hơn nữa về phương diện này ông rất biết kìm chế bản thân, chưa từng say không biết gì. Bây giờ như vậy thật sự là đã say rồi.
Lúc này tâm tư trong lòng Liên Thủ Tín không có gì ngoài hai chữ cao hứng.
“ Không biết Ngũ lang và tiểu Thất thi thế nào rồi?” Trong lời nói của Liên Thủ Tín còn mang theo ý cười.
Trương thị và Liên Mạn Nhi nhìn thấy Liên Thủ Tín như vậy đều cảm thấy có chút mắc cười. Liên Thủ Tín vào lúc này mà vẫn còn nhớ tới tiểu Thất và Ngũ lang, Trương thị càng khỏi phải nói.
“ Bây giờ trời lạnh rồi, không biết Ngũ lang và tiểu Thất có mặc đủ ấm không? Hôm nay không biết ăn cái gì … “ Trương thị lẩm bẩm một tràng, nhưng một câu cũng không nhắc đến bọn họ thi ra sao, có đậu được không.
Làm một người mẹ, sự quan tâm chính của Trương thị từ trước đến nay chưa từng là điều này.
“ Mẹ, người yên tâm đi, cho dù ca và tiểu Thất không nhớ thì vẫn còn có bọn người hầu mà. Con đã dặn dò Tiểu Hỷ và Tiểu Khánh rồi, mà trước lúc đi chẳng phải mẹ đã dặn bọn họ rồi sao, người yên tâm đi, hai nha đầu này sẽ chăm sóc tốt cho ca ca và tiểu Thất.” Liên Mạn Nhi nói.
“ Cũng đúng.” Trương thị nghĩ rồi gật đầu, “ Mạn Nhi, chuyện này phải nhờ có con. Con gái và con trai khác nhau, con trai dù chu đáo mấy cũng không bằng con gái.”
Liên Mạn Nhi dạy dỗ hai nha đầu tốt như vậy đưa qua hầu hạ Ngũ lang và tiểu Thất, chuyện này làm Trương thị cảm thấy Liên Mạn Nhi là tri kỷ của bà.
“ Ài, có hơn nữa năm không gặp anh con rồi …” Trương thị dừng tay đang xếp quần áo, nhìn ra cửa sổ.
“ Mẹ, người lại nhớ anh con rồi.” Liên Mạn Nhi cười nói.
Vào những ngày lễ, nhất là Trung thu nên là ngày cả nhà đoàn viên.
“ Sao có thể không nhớ chứ ?” Trương thị cũng không phủ nhận, “ Đó là máu thịt của ta mà.”
“ …. Người sắp được gặp rồi, anh con thi xong nhất định sẽ về nhà.” Liên Mạn Nhi trấn an nói.
“ Ừ.” Trương thị gật đầu.
Lúc Liên Mạn Nhi nói Ngũ lang sắp về, là trong lòng nàng tin chắc như vậy, nhưng chuyện xảy ra lại không nằm trong dự đoán của nàng.
Ngũ lang và tiểu Thất thi xong, lại không lập tức về nhà. Lỗ tiên sinh gửi thư cho Ngũ lang bảo hắn giúp ông làm một chuyện. Ngũ lang vì vậy mà lưu lại phủ thành, tiểu Thất cũng ở lại chờ Ngũ lang, hàng ngày cùng với Trầm Khiêm theo Sở tiên sinh học bài.
Chớp mắt đã đến cuối tháng tám, Trương thị gần như mỗi ngày đều trông mong Ngũ lang và Tiểu Thất.
Sáng nay, Liên Mạn Nhi ở hành lang cho chim ăn, xem các nha đầu chăm sóc hoa cỏ, nghe thấy bên ngoài một trận huyên náo, tiếng thanh la ầm ĩ cả một vùng.
“ Có chuyện gì?” Liên Mạn Nhi hơi kinh ngạc, trong lòng nghi ngờ, vội sai một tiểu nha đầu ra ngoài xem, lát sau tiểu nha đầu sắc mặt vui mừng chạy vào.
“ Thưa cô nương, là chuyện vui.” Có lẽ là do chạy nhanh, lại thêm tâm tình kích động, tiểu nha đầu thở hổn hển nói: “ Là người hầu trong huyện báo tin vui, nói Nhị gia đậu tú tài rồi.”
Liên Mạn Nhi nghe xong vui mừng nhướng mày.
“ Ta cũng đoán hai ngày nay nhất định có tin tức.” Liên Mạn Nhi nói xong, quay đầu thấy Trương thị từ trong phòng đi ra.
“ Mẹ, người nghe chưa, tiểu Thất đã thi đậu tú tài rồi đó.”
Trương thị ở trong phòng cũng có nghe nhưng không dám tin, bây giờ nghe Mạn Nhi xác định, nàng mới hoàn toàn tin tưởng, trong chốc lát vành mắt đỏ lên.
“ Thật không? Là thật sao? Tiểu Thất thi đậu tú tài rồi hả?” Trương thị nắm lấy Liên Mạn Nhi hỏi.
“ Dạ, con không phải nói với mẹ rồi sao, tiểu Thất nhất định sẽ thi đậu mà.” Liên Mạn Nhi vừa nói vừa kêu Cát Tường đi lấy tin báo cho nàng xem.
Cát Tường vội đi ra tiền viện, rất nhanh, vợ Hàn Trung và vợ mấy quản sự đi vào xin chỉ thị việc chiêu đãi người báo tin như thế nào. Liên Mạn Nhi dặn dò xong, mọi người lui ra thì Cát Tường đem tin báo vào.
“ Lão gia nói, đưa cho cô nương xem, lát nữa còn phải treo lên tường.” Cát Tường nói.
Liên Mạn Nhi cầm lấy tin báo xem cẩn thận. Trương thị dù không biết chữ nhưng vẫn ghé đầu vào xem.
“ Mẹ, lần này tiểu Thất đứng thứ hai, đậu cao hơn cả anh con lúc trước.” Liên Mạn Nhi nói.
Trương thị vui mừng chỉ biết niệm a di đà Phật.
“ Thưa cô nương, lúc nãy nô tỳ nghe người báo tin nói đứng thứ nhất là một người lớn hơn nhị gia mười mấy tuổi, đã thi mấy năm Đồng sinh rồi, nói năm nay có lẽ do trúng đề thi nên mới đậu trên nhị gia nhà ta, nếu không nhị gia nhất định sẽ đứng đầu.” Cát Tường nói.
“ Chuyện như vậy đừng nói lung tung, đây chỉ là do người đưa tin muốn làm chúng ta vui thôi.” Liên Mạn Nhi nói, tiểu Thất tuy là đậu Tú tài nhưng dù sao tuổi hắn vẫn còn nhỏ, quan trọng là không được kiêu căng.
“ Nhị gia đậu Tú tài, đây là chuyện vui, truyền lời xuống bảo lão gia và thái thái nói, mỗi người được thưởng một phong bao.” Liên Mạn Nhi nói.
“ Dạ.” Cát Tường vui mừng đáp ứng, định đem tin báo đi ra thì lại nghe một trận thanh la vang lên.
“ Người báo tin mừng này, còn báo hai lần?”
Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
Đánh giá:
Truyện Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
Story
Chương 900: Song hỉ lâm môn
9.7/10 từ 30 lượt.