Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
Chương 586: Đèn Cung Đình
Từ tửu lâu Liên Ký tới tháp chín tầng có một con đường tắt, đi qua ngõ nhỏ ở phía sau tửu lâu Liên Ký, lại qua một ngọn núi đá giả là có thể tới tháp chín tầng. Đám người Liên Mạn Nhi tự nhiên là đi đường tắt này, bởi vì con hẻm kia rất vắng vẻ, vì vậy trên đường chỉ có đoàn người bọn họ. Gã sai vặt Hỏa Kế của Liên gia và tùy tùng của Trầm Khiêm cầm đèn lồng dẫn đường khiến cho cả con ngõ nhỏ sáng như ban ngày. Liên Mạn Nhi, Ngũ lang, Trầm Khiêm và Tiểu Thất, bốn người vừa đi vừa tán gẫu.
“Tiểu Cửu chỉ một mình huynh tới thôi sao?” Liên Mạn Nhi thấy những người đi theo Trầm Khiêm chỉ có gã sai vặt và gia đinh vì vậy liền hỏi. Theo nàng biết, đối với tuổi này của Trầm Khiêm ở Trầm gia là không thể nào ra khỏi cửa mà chỉ có một mình, muốn đi đâu cũng phải có trưởng bối đưa đi. Nói ví dụ như mấy lần hắn tới Tam Thập Lý Doanh Tử đều là đi theo Trầm Lục. Đây cũng là lý do tại sao Liên Mạn Nhi luôn cảm thấy Trầm Khiêm vẫn còn bé.
“Đúng vậy, Tiểu Cửu ca, người nhà huynh yên tâm để cho huynh ra ngoài chơi một mình à?” Tiểu Thất cũng hỏi theo. Mặc dù nhóc vẫn gọi là Tiểu Cửu ca, nhưng trong mắt nhóc thì Trầm Khiêm cũng giống như bạn cùng lứa tuổi với mình vậy. Ai bảo thời điểm Trầm Khiêm xuất hiện trước mặt tỷ đệ Liên gia mang bộ dạng mập mạp, hổng răng như vậy.
“Chỉ có mình huynh thôi. Giờ huynh đã mười ba tuổi rồi, nên có thể tự mình ra khỏi cửa.” Trầm Khiêm kiên nhẫn giải thích, vừa quay đầu hỏi Liên Mạn Nhi: “Mạn Nhi, lần trước huynh nhờ Ngũ ca tặng muội cái hộp âm nhạc Tây Dương kia, muội thích không?”
Năm trước, Liên Thủ Tín và Ngũ lang cùng nhau vào thành tặng lễ tết, Trầm Khiêm cũng chọn không ít đồ tặng cho Liên Mạn Nhi và Tiểu Thất, trong đó bao gồm cả hộp âm nhạc Tây Dương. Phía trên hộp âm nhạc gắn một hình người nho nhỏ mặc trang phục cung đình Tây Dương, chỉ cần vặn dây cót là hình người này có thể khiêu vũ xoay tròn theo tiếng nhạc. Bởi vì ở nơi đây ít trò tiêu khiển, cho nên cũng khó mà được nghe nhạc, khi Liên Mạn Nhi nhận được cái hộp âm nhạc này thì rất vui mừng, chơi liên tục mấy ngày liền.
“Thích lắm. Cám ơn huynh nha, Tiểu Cửu.” Liên Mạn Nhi liền đáp: “Đúng rồi, Lỗ Tiên Sinh còn nói chữ viết của huynh rất tốt đấy.”
“Mạn Nhi muội cũng cảm thấy như vậy?” Trầm Khiêm lại hỏi Mạn Nhi.
“Cái này còn phải nói.” Liên Mạn Nhi vốn chỉ muốn nói một câu, quay đầu thấy vẻ mặt mong đợi của Trầm Khiêm lại nói tiếp: “Lần đầu tiên xem thư huynh viết cho chúng muội, muội và Tiểu Thất đã nói chữ huynh viết thật tốt. Tiểu Thất còn nói muốn học theo huynh nữa kìa.”
“Mạn Nhi, chữ của muội viết cũng tốt cực kỳ.” Trầm Khiêm híp ánh mắt, cười nói. Đáng tiếc là người hồi âm cho hắn luôn là Tiểu Thất, còn Liên Mạn Nhi chỉ thi thoảng mới viết vài chữ thôi. Có điều, hôm nay tới thật sự là đúng dịp, thu hoạch ngoài mong đợi. Nghĩ như vậy, Trầm Khiêm theo bản năng sờ sờ bộ ngực, khóe miệng cười càng đậm.
“Tiểu Cửu, Lục ca của huynh lần này không đi cùng sao?” Đi xuống ngọn núi đá giả, mắt thấy phía trước là tháp chín tầng, Liên Mạn Nhi lại hỏi.
“Lục ca không ở nhà.” Trầm Khiêm trả lời cực kỳ nhanh: “Vừa qua năm mới, huynh ấy đã phải vào kinh rồi, có lẽ tháng hai mới trở về.”
“Vào kinh rồi?”
“Ừ, hoàng thượng triệu kiến.” Trầm Khiêm gật đầu, nói.
“Chắc không có đại sự gì chứ?” Liên Mạn Nhi cơ hồ là tự nhủ, nói.
“Hẳn là không có. Trước lễ mừng năm mới, Lục ca cũng đã nói sẽ phải vào kinh.” Trầm Khiêm lại đáp.
Nói qua nói lại đã tới tháp chín tầng, Liên Mạn Nhi chỉ ồ một tiếng cũng không nói thêm gì nữa.
Tết nguyên tiêu, bên trong bên ngoài tháp chín tầng, tất cả đều là đèn dầu sáng rực rỡ. Bởi vì tháp chín tầng rất cao, chỉ cần đứng ở tầng thứ tư là đã có thể quan sát toàn cảnh huyện thành rất tốt. Bởi vì có Lý thị tuổi cao, và đám trẻ nhỏ như Tiểu Thất, Tiểu Long, Tiểu Hổ nên mọi người dừng lại ở tầng tư, dựa vào lan can ngắm đèn.
Liên Mạn Nhi, Trầm Khiêm, Ngũ lang, Tiểu Thất đang đứng cùng một chỗ. Không biết Trầm Khiêm nói gì cùng Ngũ lang và Tiểu Thất mà cả ba người cùng để lại Liên Mạn Nhi ở chỗ này, chạy tới một tầng khác. Liên Mạn Nhi thấy bọn họ không gọi mình, nàng cũng không chạy theo, đang vui vẻ đứng dựa lan can ngắm đèn một mình, đột nhiên cảm thấy lòng bàn tay ngưa ngứa. Quay đầu lại, hóa ra là Trầm Khiêm không biết đã quay trở lại lúc nào, đang len lén gãi gãi lòng bàn tay nàng. Tiểu hài tử xấu xa này, gan lớn rồi phải không? Liên Mạn Nhi lúc này nắm chặt lòng bàn tay, trừng mắt lên đe dọa.
“Mạn Nhi, chúng ta lên trên đi, trên tầng chót đẹp vô cùng.” Trầm Khiêm thấy Liên Mạn Nhi nghiêng đầu vội nhỏ giọng nói.
“Có thể không?” Nghe nói có thể đi lên tầng chót, Liên Mạn Nhi tạm thời dừng lại việc muốn phát tác với Trầm Khiêm, vội hỏi.
“Đương nhiên là có thể, vừa nãy huynh đã đi gọi người mở khóa rồi.” Trầm Khiêm gật đầu, lại đi lên tầng trên chỉ chỉ.
Thì ra vừa rồi là chạy đi tìm người mở khóa. Liên Mạn Nhi nghĩ vậy, nhưng có chút kì quái, tại sao Ngũ lang và Tiểu Thất không cùng trở về. Có điều, Liên Mạn Nhi cực kỳ nguyện ý lên tầng chót ngắm đèn. Mà nàng cũng tin tưởng chỉ cần Trầm Khiêm đánh ra chiêu bài Trầm gia, đừng nói tầng chót, chính là ngọn tháp cũng đi được.
Thứ tốt dĩ nhiên muốn chia sẻ với mọi người.
Sau một hồi, mọi người đều biết có thể đi lên được tầng chót ngắm đèn.
“Thật tốt quá, Tiểu Cửu ca.” Tiểu Thất từ bên cạnh đã chạy tới, vừa nhảy nhót vừa nói, bộ dạng kia giống như là muốn nói cho Liên Mạn Nhi biết nhóc vừa mới nhận được tin có thể đi lên tầng chót.
Liên Mạn Nhi không khỏi liếc nhìn Trầm Khiêm một cái. Trầm Khiêm chỉ đứng đó mỉm cười. Bọn họ đối với việc được lên tầng chót rất là vui sướng. Còn người lớn phản ứng tương đối bình thản. Mấy tầng phía trên của tháp chín tầng quanh năm đóng cửa, kể cả Tri huyện muốn đi lên cũng phải xem xét là trường hợp nào, hơn nữa phải là lý do cực kỳ chính đáng mới được. Mọi người thương lượng xem ai đi, Tiểu Hổ và Tiểu Long thì không được phép lên, Liên Chi Nhi cũng không đi, cuối cùng chỉ có Liên Mạn Nhi, Ngũ lang, Tiểu Thất, Trầm Khiêm, Liên Diệp Nhi và Trương Thái Vân muốn đi. Liên Thủ Tín vốn muốn đi theo, nhưng thấy Trầm Khiêm mang theo nhiều tùy tùng, đành thôi, để cho Tiểu Hỉ, Tiểu Phúc đi theo Liên Mạn Nhi, và dặn Ngũ lang trông trừng bọn nhỏ.
……………………..
Leo mấy tầng lầu đối với những người nhà nông như Liên Mạn Nhi mà nói căn bản không tính là vấn đề. Vốn nàng còn có chút lo lắng cho Trầm Khiêm, thấy hắn cước bộ nhẹ nhàng không có chút khó khăn nào, lúc này mới thả lỏng tâm tình. Rất nhanh mấy người đã lên tới tầng trên cùng. Tháp chín tầng cao chừng hai mươi ba trượng, đứng ở tầng chót, Liên Mạn Nhi nhất thời cảm thấy mọi thứ thật yên tĩnh, mênh mông, trong không khí hàn khí tựa hồ như nặng hơn. Nhưng mà khi dựa vào lan can ngắm nhìn cảnh vật bên dưới, tất cả đều bị sự vui sướng thay thế. Ở đây cảnh đêm của thành Cẩm Dương được thu hết vào tầm mắt. Hàng nghìn hàng vạn ngọn đèn dầu của các gia đình giống như sao lốm đốm đầy trời, mà sáng ngời nhất, phồn hoa nhất chính là chợ đèn hoa trên đường cái, trông giống như là hai dải ngân hà tuyệt diệu. Tiểu Thất đã sớm vui mừng tới nhảy nhót, Ngũ lang chững chạc hơn chút ít, có điều cũng có thể nhìn ra sự kích động của hắn, dù sao hắn cũng mới chỉ là thiếu niên. Về phần mấy nữ hài tử, hào hứng nhất là Trương Thái Vân đang lôi kéo Liên Diệp Nhi vui mừng líu ríu bàn luận không ngừng.
“Đẹp không?” Trầm Khiêm đi bên cạnh Liên Mạn Nhi, híp mắt hồ ly cười hỏi.
“Ừ.” Liên Mạn Nhi gật đầu: “Tiểu Cửu, huynh đã tới đây rồi phải không?”
“Ừ đã tới hai lần.” Trầm Khiêm cũng gật đầu.
“Lát nữa sẽ có múa rồng đấy, đừng bỏ lỡ.” Ngũ lang ở bên cạnh nói: “Xem từ trên cao như thế này chắc sẽ thú vị lắm.”
Trong thời gian diễn ra chợ đèn hoa, buổi tối mỗi ngày ở một canh giờ cố định sẽ có múa rồng, múa từ đầu đường tới cuối phố, nhìn đẹp vô cùng. Tới đây xem hội, ngắm đèn, nhất định là phải xem múa rồng.
Quả nhiên, sau một hồi chờ đợi, hai cái đèn rồng thật dài đã xuất hiện ở đầu chợ đèn hoa, từ đỉnh tháp nhìn xuống phảng phất như hai con rồng đang đi du ngoạn trong biển đèn, một vài chỗ còn đốt pháo hoa, nhìn pháo hoa như nở rộ ngay trước mắt, mấy tiểu hài tử phát ra tiếng hoan hô đầy thỏa mãn. Múa rồng đi tới giữa đường thì tiếp tục đi về hướng đông, mọi người cũng từ tháp Tây đi sang tháp Đông. Liên Mạn Nhi cũng muốn đi qua, nhưng tay lại bị người kéo lại. Kéo Liên Mạn Nhi là Trầm Khiêm, hắn không dùng sức, chỉ là nhẹ nhàng mà lôi kéo. Quả nhiên là tay Tiểu Mập mà, toàn thịt là thịt, trong một nháy mắt Liên Mạn Nhi đã nghĩ như thế.
Thấy Liên Mạn Nhi cúi nhìn tay hai người đang ở chung một chỗ, Trầm Khiêm rất không tình nguyện mà bỏ tay ra, cũng hướng về một bên tháp vẫy vẫy. Lập tức có một gã sai vặt đi tới, đưa đồ trong tay cho Trầm Khiêm.
“Mạn Nhi, cái này tặng muội.” Trầm Khiêm đưa đèn lồng trong tay cho Liên Mạn Nhi, khóe miệng cong cong nói, đôi mắt hồ ly có vẻ như cũng mở lớn hơn một chút.
“Oa…” ánh mắt Liên Mạn Nhi khẽ mở to hơn, bởi vì đèn lồng của Trầm Khiêm quá đẹp.
Đó là một chiếc đèn Lưu Ly bát giác. Đèn cung đình từ khung đèn, viền đèn tới tay cầm đều làm bằng gỗ tử đàn hương đỏ thượng hạng. Tám góc phía trên của đèn đều được điêu khắc đầu rồng tinh xảo, mỗi đầu rồng trong miệng đều ngậm một viên bạch châu, mỗi viên bạch châu còn thả xuống một dải tơ lụa. Đầu còn lại của mỗi dải tơ lụa đều gắn một tấm bạch ngọc tròn, dưới ánh đèn có thể mơ hồ nhìn thấy mỗi tấm bạch ngọc này cũng được trạm trổ hoa văn tinh xảo. Phía dưới mỗi tấm bạch ngọc và dưới đáy đèn lưu ly được trang trí bằng những sợi tua rua đỏ chót được buông thõng vô cùng mềm mại xinh đẹp.
Mà hấp dẫn nhất chính là xung quanh đèn đều được khảm ngọc lưu ly, mỗi một mặt lưu ly đều được khảm nạm tô màu rất thật, các bức tranh lụa trông cũng rất sống động, như lưu hải đùa giỡn kim thiền, cá chép hóa rồng,v.v… không phải là ít. Càng đặc biệt hơn chính là những bức tranh lụa kia được đặt ở giữa hai tấm ngọc Lưu ly mỏng manh.
Trầm Khiêm nhìn vẻ mặt của Liên Mạn Nhi, hiển nhiên nàng rất thích đèn mình tặng, đôi mắt hồ ly không khỏi cong lên thành hình bán nguyệt.
“Huynh biết muội chắc chắn sẽ rất thích mà. Mạn Nhi….tặng…..muội nè……” Trầm Khiêm đem đèn lồng đặt vào trong tay Liên Mạn Nhi.
Thích thì thích, đồ đẹp như vậy có ai mà không thích chứ, nhưng mà……. ánh mắt của Liên Mạn Nhi chuyển từ đèn lưu ly sang nhìn vẻ mặt của Trầm Khiêm. Tuy có một đôi mắt hồ ly, nhưng nụ cười của Trầm Khiêm lúc này tuyệt đối không có bộ dạng của hồ ly chút nào, ngược lại hơi có chút ngốc nghếch, cực giống bộ dạng muốn lấy lòng của Đại Mập cùng Tiểu Mập. Cười như vậy khiến cho lòng của Liên Mạn Nhi……
Đèn Lưu Ly bát giác
mh
Chương 585: Tâm sự của thiếu niên
Trầm Khiêm thấy mắt Liên Mạn Nhi mở lớn, liền cầm đèn cung đình đi qua đi lại, còn bắt tay Liên Mạn Nhi thăm dò, lắc lắc chiếc đèn. Lúc làm những động tác này, thần sắc Trầm Khiêm cẩn thận từng li từng tí, tận tới khi giao đèn vào trong tay Liên Mạn Nhi rồi hắn mới thở dài một hơi nhẹ nhõm, dường như là đã hoàn thành một đại sự khó khăn gì đó. Đúng lúc này Liên Mạn Nhi cũng phục hồi lại tinh thần, nhìn đèn cầm trong tay, lại nhìn Trầm Khiêm, không khỏi cười một tiếng thoải mái.
“Cảm ơn huynh, Tiểu Cửu.” tự đáy lòng Liên Mạn Nhi phát ra tiếng nói. Muốn biết một người đối xử với mình ra sao, đôi khi rất đơn giản. Nếu có một người luôn để ý, trân trọng mình, mà người đó cho rằng mình rất thích đồ nào đó, thì sẽ không chút do dự mang tặng mình, hơn nữa còn lo lắng sợ mình không thích, không chấp nhận. Vậy tình cảm của người này đối với mình là không cần hoài nghi. Mà người như vậy, một phần tâm ý như vậy, cần phải được nâng niu quý trong và bảo vệ. Liên Mạn Nhi cầm đèn trong tay, lại đánh giá một phen, càng xem càng thích.
“Tiểu Cửu, cái này huynh có được ở đâu đấy?” Liên Mạn Nhi hỏi Trầm Khiêm. Công nghệ tinh xảo như vậy, không biết là ở đâu có người thợ tay nghề giỏi làm được như thế này
“Lúc tám tuổi huynh vào kinh thành, là hoàng hậu cô cô tặng cho huynh.” Thẩm Khiêm vui tươi hớn hở đáp.
“Aaa, trân quý như vậy?”
“Cô cô đã tặng cho huynh thì là đồ của huynh. Hiện tại huynh tặng cho muội thì nó là của muội rồi Mạn Nhi. Chỗ huynh có rất nhiều đồ tốt, chờ khi nào muội đến phủ thành, huynh sẽ lấy ra cho muội từ từ xem.” Dường như là sợ Liên Mạn Nhi trả đèn lại cho mình, Trầm Khiêm vội vàng giải thích. Mà nói tới lúc Liên Mạn Nhi sẽ tới phủ thành, sự mong đợi trong ánh mắt Trầm Khiêm cứ như muốn tràn cả ra ngoài.
Liên Mạn Nhi nhìn Trầm Khiêm một chút, ý muốn đem đèn trả lại đành phải thu về. Trầm Khiêm mặc dù tuổi không lớn lắm nhưng làm việc luôn có chừng mực. Hắn sẽ không đem đồ không thể tặng cho người khác mà lấy ra đem tặng nàng. Mặc dù là đèn cố hoàng hậu tặng, nhưng cũng chỉ là đèn cung đình thôi. Cái đèn này quý trọng ở chỗ tâm ý của người tặng.
“Tiểu Cửu, huynh cầm giúp muội một lát.” Liên Mạn Nhi đem đèn giao cho Trầm Khiêm. Sau đó giơ tay lên, đem chuỗi hạt châu đàn hương điêu khắc Phật ở tay trái tháo ra đưa cho Trầm Khiêm: “Tiểu Cửu, cái này cho huynh. Đây là năm trước mẹ muội đã xin cho muội đấy, để trong chùa bốn mươi chín ngày, lại mời trụ trì đại sư khai quang nữa, nói là có thể bảo vệ bình an. Muội luôn đeo nó bên người. Cái này một năm qua rất hiệu nghiệm đó, một chút tai ương hay bệnh tật vụn vặt cũng không có.”
Năm trước, Liên Mạn Nhi bắt đầu đeo chiếc vòng này, căn cứ vào truyền thống và cách nói của người nông dân, cái này sẽ giúp mình vượt qua các tai ách trong một năm. Trương thị nhờ Lý thị cầu người xin chuỗi phật châu này, nhờ Phật khai quang, cung phụng ở chùa, rồi mang về cho Liên Mạn Nhi đeo làm bùa hộ mệnh.
“Tặng cho huynh, cũng có thể bảo vệ bình an cho huynh.”
Trầm Khiêm không ngờ tới Liên Mạn Nhi cũng sẽ tặng đồ cho hắn, vui mừng tới choáng váng, một hồi lâu mới vui tươi hớn hở trở lại, đem đèn cung đình đưa cho Liên Mạn Nhi, cầm chuỗi phật châu trong tay vuốt ve một lúc mới cẩn thận từng li từng tí đeo lên cổ tay. Sau đó, hai người cầm đèn lồng, đứng tựa lan can xem cảnh đêm chợ đèn hoa.
“Ngư Long, múa Ngư Long.” Trầm Khiêm xem một lúc, liền mang bộ dạng suy tư, trong miệng không nhịn được mà lẩm bẩm, mắt thì vẫn nhìn Liên Mạn Nhi.
“Cái gì mà Ngư Long, Tiểu Cửu, huynh làm thơ à?” Liên Mạn Nhi cười rộ lên hỏi.
“Không phải là làm thơ, đột nhiên nhớ tới, có một bài thơ ghi lại cảnh hội đèn lồng ngày tết nguyên tiêu đấy, từ nơi này xem hội rất giống với miêu tả trong tài liệu kia.Chỉ nhớ trong đó có một câu là Ngư long vũ, còn những cái khác nghĩ mãi không ra.” Trầm Khiêm híp híp mắt cười nói.
“Thế mà cũng đòi là tú tài.” Liên Mạn Nhi cười. Kỳ thật, khoa cử quan trọng nhất là những bài văn chương bát cổ, còn thi từ theo lối ngược lại sẽ bị cho là tạp nham. Nhất là tại triều đại này, xem nặng nhất chính là thực lực. “Cái bài thơ này, ngay cả muội cũng biết.”
Trầm Khiêm nói tới múa Ngư Long, Liên Mạn Nhi mới nhớ tới quả thật cũng có một bài thơ như vậy, miêu tả đúng cảnh tượng đang diễn ra trước mắt hai người.
“Mạn Nhi muội gạt huynh hả? Huynh không phải Tiểu Thất đâu nhé.” Mắt Trầm Khiêm mở lớn, bộ dãng rõ ràng là không tin lời Liên Mạn Nhi một chút nào.
“Xem thường muội không được đi học phải không?” Liên Mạn Nhi nhìn qua Trầm Khiêm một cái, vừa nhìn trong lòng liền động: “Tiểu Cửu, cổ nhân có một chữ Sư. Hôm nay, huynh không nhớ ra được bài thơ viến về múa Ngư Long này, muội nói cho huynh biết. Vậy huynh sẽ tôn muội là vi sư chứ?”
“Cái này….vậy cũng được. Nhưng mà Mạn Nhi, nếu muội chỉ biết đôi ba câu thì sẽ không được tính.”
“Ta không phải chỉ biết đôi ba câu thôi đâu.” Liên Mạn Nhi nhíu mày, thầm nghĩ, tên mập này tôn nàng làm sư, vậy sau này nàng cũng không cần phải vướng bận việc gọi hắn là Tiểu Mập hay Tiểu Cửu ca nữa rồi.
Trầm Khiêm thấy Liên Mạn Nhi nhíu mi liền làm ra bộ dáng khiêm tốn, sẵn sàng học hỏi.
“Mạn Nhi, nếu muội biết thì đọc cho huynh nghe đi.”
“Bài thơ này tên là Thanh Ngọc án…” Liên Mạn Nhi nhẹ nhàng nói
Thanh Ngọc án (người dịch: Diệp Luyến Hoa)
Đêm xuân gió thổi ngàn hoa nở,
Rụng như mưa, sao rực rỡ.
Ngựa quý, hương đưa, xe trạm trổ.
Phụng tiêu uyển chuyển,
Ánh trăn lay động,
Suốt đêm rồng cá rộn.
Ngôn ngữ luôn có mị lực đặc biệt của nó, mà cảnh trí trước mắt cùng với những áng thơ này lại cực kỳ phù hợp, Liên Mạn Nhi không khỏi chìm đắm trong cảnh đẹp và ý từ….
Ngài tằm, liễu tuyết, tơ vàng rủ,
Phảng phất hương bay, cười nói rộ,
Giữa đám tìm người…..
Đọc đến đây, Liên Mạn Nhi đột nhiên phát giác thần sắc Trầm Khiêm khác thường, bất giác trong lòng lại khẽ động, nàng ngừng miệng lại từ lúc nào không hay.
Lúc này Trầm Khiêm căn bản cũng không xem cảnh chợ đèn hoa phía dưới, mà đưa lưng về phía ngoài tháp, nhìn nàng. Hai mắt kia híp lại, khóe miệng mỉm cười, ở đâu có bộ dạng của cún con chứ, rõ ràng là một con hồ ly. Trong đôi mắt thông minh mang theo một chút tính toán, mà trong mắt của tiểu hồ ly vì sự toan tính đó thành công liền tràn đầy vẻ dương dương đắc ý.
Trầm Khiêm đợi một lúc không thấy nàng đọc tiếp liền tự mình tiếp tục:
Giữa đám tìm người trăm ngàn độ,
Bỗng quay đầu lại,
Người ngay trước mắt,
Dưới lửa tàn đứng đó.
[ Đây là bài thơ Thời đường tên Thanh Ngọc Án- TG: Tân Khí Tật
Dịch theo: thivien.net
Đông phong dạ phóng hoa thiên thụ,
Cánh xuy lạc, tinh như vũ.
Bảo mã điêu xa hương mãn lộ.
Phụng tiêu thanh động,
Ngọc hồ quang chuyển,
Nhất dạ ngư long vũ.
Nga nhi tuyết liễu hoàng kim lũ,
Tiếu ngữ doanh doanh ám hương khứ.
Chúng lý tầm tha thiên bách độ,
Mạch nhiên hồi thủ,
Na nhân khước tại,
Đăng hoả lan san xứ. ]
Liên Mạn Nhi nheo mắt nhìn lại Trầm Khiêm. Nàng vừa rồi mới quên mất, bài Thanh ngọc án này, mặc dù bản thân tác giả muốn biểu đạt lập trường thanh liêm cùng hoài bão chính trị, nhưng hậu nhân thường sử dụng để gán ghép cho những người có tình duyên, ước hẹn ngày hội tháng Giêng, còn có một số loại nghĩa rộng khác không thể không liên quan tới tình yêu.
Trầm tiểu mập này, không phải là cố ý dụ dỗ nàng đọc bài thơ này đấy chứ? Bằng không sao lúc đầu nói chỉ nhớ có một câu, mà về sau lại có thể tiếp lời nàng một cách trôi chảy được chứ. Là do nàng sai khi đem tiểu hồ ly coi thành chú cún nhỏ? Vẻ mặt Liên Mạn Nhi càng ngày càng nguy hiểm.
Trầm Khiêm cũng nhìn Liên Mạn Nhi, ánh đèn chiếu vào trong đôi mắt khiến cho nó càng có vẻ sáng ngời, trong suốt, long lanh, lóe lên một tia mong đợi, đắc ý còn có chút khẩn trương.
Liên Mạn Nhi vươn tay….
“Mạn Nhi, Tiểu Cửu, sao các đệ còn ở chỗ này?” Ngũ lang từ tháp bên kia quay lại đây, kinh ngạc nói. Vừa nãy hắn mang theo mấy đứa Tiểu Thất đuổi theo đoàn múa rồng hướng bên kia đi, một lúc lâu sau mới phát hiện Liên Mạn Nhi và Trầm Khiêm không đi cùng nên quay lại tìm.
Ngũ lang xuất hiện khiến cho hai người đang nhìn nhau dịch chuyển ánh mắt, Liên Mạn Nhi cũng thu cánh tay vừa mới đưa ra của mình.
“Ca, bọn muội cũng đang định qua đó. Ca nhìn này, là Tiểu Cửu tặng cho muội đấy.” Liên Mạn Nhi vừa nói vừa đem đèn trong tay giơ cao lên cho Ngũ lang nhìn.
“Oa…….” Ngũ lang chưa kịp nói gì thì Tiểu Thất đã chạy tới đây/
“Đẹp thật đấy, ngày mai vẫn còn nữa, ca, tỷ, Tiểu Cửu ca mai chúng ta có thể tới đây xem nữa không?” Tiểu Thất vừa nói chuyện, lại nhìn thấy chiếc đèn trong tay Liên Mạn Nhi liền trợn to hai mắt nhìn.
“Đèn này đẹp quá. Tiểu Cửu ca, là của huynh à? Huynh tặng cho tỷ của đệ?”
Tiểu Thất vòng qua Ngũ lang, chạy đến bên cạnh Liên Mạn Nhi và Trầm Khiêm, vòng quanh đèn cung đình một vòng, rất hâm mộ mà hỏi.
“Ừ.” Trầm Khiêm gật đầu: “Tiểu Thất, nếu ngày mai đệ vẫn còn muốn xem đèn thì huynh sẽ nói một tiếng với người canh tháp.”
Trầm Khiêm nói như vậy, ngược lại Tiểu Thất không có ý tốt chẳng nói câu nào chỉ cười hi hi hai tiếng rồi chạy qua chỗ Ngũ lang và Liên Mạn Nhi.
Lúc này mọi người đã xem xong múa rồng, rối rít từ tháp bên kia quay trở lại. Ngũ lang thấy trời không còn sớm, đã đến lúc phải về. Tất cả mọi người đều đồng ý, cùng nhau từ đỉnh tháp đi xuống. Đi tới tầng bốn tụ họp cùng với nhóm người Liên Thủ Tín rồi cùng nhau ra khỏi tòa tháp.
Trời đã về đêm, nhưng trên đường người qua lại vẫn tấp nập, náo nhiệt. Bọn họ mặc dù vẫn còn ham chơi vui vẻ, nhưng lại không chịu được khí lạnh ban đêm, hơn nữa còn có một người lớn tuổi là Lý thị, mọi người đành thương lượng, bắt đầu trở về. Trầm Khiêm vẫn đi cùng Liên Mạn Nhi, Ngũ lang và Tiểu Thất như lúc đầu.
“Tiểu Cửu, tối nay chắc chắn đệ không thể quay về phủ thành rồi, đệ đã sắp xếp chỗ ở tốt chưa?” Ngũ lang hỏi Trầm Khiêm.
“Tiểu Cửu ca, huynh không dễ dàng mà được ra ngoài một chuyến, hay là ở lại huyện thành chơi thêm vài ngày. Sau đó lại tới thôn nhà đệ chơi thêm vài ngày nhé.” Tiểu Thất vô cùng nhiệt tình, nó rất thích Trầm Khiêm.
Trước khi trả lời, Trầm Khiêm len lén nhìn Liên Mạn Nhi một cái. Thấy sắc mặt Liên Mạn Nhi không giận dữ, nhất thời cũng có chút yên tâm. Nhưng cũng không thấy Liên Mạn Nhi có chút nào vui mừng, cái này lại khiến hắn có chút bất an.
“Huynh chỉ có thể ở lại một buổi chiều nay thôi, mai phải quay về. Còn chỗ ở à….” Trầm Khiêm nói đến đây thì liếc trộm Liên Mạn Nhi một cái, nếu như chưa sắp xếp chỗ ở liệu có thể theo Liên Mạn Nhi về, đến nhà Liên Mạn Nhi ở nhờ một đêm không?
Không đợi Trầm Khiêm quyết định xong nên nói như thế nào, đã thấy hai người lớn tuổi bộ dáng là quản sự tách từ trong đám người đi ra.
“Đã tìm thấy rồi.”
“Cửu gia, ngài khiến chúng tiểu nhân tìm vất vả quá.”
Tới đây chính là hai quản sự của Trầm gia, trong đó có một người mà nhà Liên Mạn Nhi quen biết, chính là Chung quản sự. Sắc mặt Trầm Khiêm khẽ biến.
“Cửu gia, mời ngài trở về ngay lập tức, trong phủ đã náo loạn tới ngất trời rồi.” Chung quản sự chỉ kịp ôm quyền với Liên Thủ Tín một cái liền quay ra thấp giọng nói với Trầm Khiêm.
Liên Mạn Nhi không biết Chung quản sự đã nói những gì, nhưng qua vẻ mặt và thần thái có vẻ rất cấp bách. Chẳng lẽ Trầm Tiểu Mập chưa hỏi ý kiến người nhà đã chạy qua nhà nàng sao?Từ tửu lâu Liên Ký tới tháp chín tầng có một con đường tắt, đi qua ngõ nhỏ ở phía sau tửu lâu Liên Ký, lại qua một ngọn núi đá giả là có thể tới tháp chín tầng. Đám người Liên Mạn Nhi tự nhiên là đi đường tắt này, bởi vì con hẻm kia rất vắng vẻ, vì vậy trên đường chỉ có đoàn người bọn họ. Gã sai vặt Hỏa Kế của Liên gia và tùy tùng của Trầm Khiêm cầm đèn lồng dẫn đường khiến cho cả con ngõ nhỏ sáng như ban ngày. Liên Mạn Nhi, Ngũ lang, Trầm Khiêm và Tiểu Thất, bốn người vừa đi vừa tán gẫu.
“Tiểu Cửu chỉ một mình huynh tới thôi sao?” Liên Mạn Nhi thấy những người đi theo Trầm Khiêm chỉ có gã sai vặt và gia đinh vì vậy liền hỏi. Theo nàng biết, đối với tuổi này của Trầm Khiêm ở Trầm gia là không thể nào ra khỏi cửa mà chỉ có một mình, muốn đi đâu cũng phải có trưởng bối đưa đi. Nói ví dụ như mấy lần hắn tới Tam Thập Lý Doanh Tử đều là đi theo Trầm Lục. Đây cũng là lý do tại sao Liên Mạn Nhi luôn cảm thấy Trầm Khiêm vẫn còn bé.
“Đúng vậy, Tiểu Cửu ca, người nhà huynh yên tâm để cho huynh ra ngoài chơi một mình à?” Tiểu Thất cũng hỏi theo. Mặc dù nhóc vẫn gọi là Tiểu Cửu ca, nhưng trong mắt nhóc thì Trầm Khiêm cũng giống như bạn cùng lứa tuổi với mình vậy. Ai bảo thời điểm Trầm Khiêm xuất hiện trước mặt tỷ đệ Liên gia mang bộ dạng mập mạp, hổng răng như vậy.
“Chỉ có mình huynh thôi. Giờ huynh đã mười ba tuổi rồi, nên có thể tự mình ra khỏi cửa.” Trầm Khiêm kiên nhẫn giải thích, vừa quay đầu hỏi Liên Mạn Nhi: “Mạn Nhi, lần trước huynh nhờ Ngũ ca tặng muội cái hộp âm nhạc Tây Dương kia, muội thích không?”
Năm trước, Liên Thủ Tín và Ngũ lang cùng nhau vào thành tặng lễ tết, Trầm Khiêm cũng chọn không ít đồ tặng cho Liên Mạn Nhi và Tiểu Thất, trong đó bao gồm cả hộp âm nhạc Tây Dương. Phía trên hộp âm nhạc gắn một hình người nho nhỏ mặc trang phục cung đình Tây Dương, chỉ cần vặn dây cót là hình người này có thể khiêu vũ xoay tròn theo tiếng nhạc. Bởi vì ở nơi đây ít trò tiêu khiển, cho nên cũng khó mà được nghe nhạc, khi Liên Mạn Nhi nhận được cái hộp âm nhạc này thì rất vui mừng, chơi liên tục mấy ngày liền.
“Thích lắm. Cám ơn huynh nha, Tiểu Cửu.” Liên Mạn Nhi liền đáp: “Đúng rồi, Lỗ Tiên Sinh còn nói chữ viết của huynh rất tốt đấy.”
“Mạn Nhi muội cũng cảm thấy như vậy?” Trầm Khiêm lại hỏi Mạn Nhi.
“Cái này còn phải nói.” Liên Mạn Nhi vốn chỉ muốn nói một câu, quay đầu thấy vẻ mặt mong đợi của Trầm Khiêm lại nói tiếp: “Lần đầu tiên xem thư huynh viết cho chúng muội, muội và Tiểu Thất đã nói chữ huynh viết thật tốt. Tiểu Thất còn nói muốn học theo huynh nữa kìa.”
“Mạn Nhi, chữ của muội viết cũng tốt cực kỳ.” Trầm Khiêm híp ánh mắt, cười nói. Đáng tiếc là người hồi âm cho hắn luôn là Tiểu Thất, còn Liên Mạn Nhi chỉ thi thoảng mới viết vài chữ thôi. Có điều, hôm nay tới thật sự là đúng dịp, thu hoạch ngoài mong đợi. Nghĩ như vậy, Trầm Khiêm theo bản năng sờ sờ bộ ngực, khóe miệng cười càng đậm.
“Tiểu Cửu, Lục ca của huynh lần này không đi cùng sao?” Đi xuống ngọn núi đá giả, mắt thấy phía trước là tháp chín tầng, Liên Mạn Nhi lại hỏi.
“Lục ca không ở nhà.” Trầm Khiêm trả lời cực kỳ nhanh: “Vừa qua năm mới, huynh ấy đã phải vào kinh rồi, có lẽ tháng hai mới trở về.”
“Vào kinh rồi?”
“Ừ, hoàng thượng triệu kiến.” Trầm Khiêm gật đầu, nói.
“Chắc không có đại sự gì chứ?” Liên Mạn Nhi cơ hồ là tự nhủ, nói.
“Hẳn là không có. Trước lễ mừng năm mới, Lục ca cũng đã nói sẽ phải vào kinh.” Trầm Khiêm lại đáp.
Nói qua nói lại đã tới tháp chín tầng, Liên Mạn Nhi chỉ ồ một tiếng cũng không nói thêm gì nữa.
Tết nguyên tiêu, bên trong bên ngoài tháp chín tầng, tất cả đều là đèn dầu sáng rực rỡ. Bởi vì tháp chín tầng rất cao, chỉ cần đứng ở tầng thứ tư là đã có thể quan sát toàn cảnh huyện thành rất tốt. Bởi vì có Lý thị tuổi cao, và đám trẻ nhỏ như Tiểu Thất, Tiểu Long, Tiểu Hổ nên mọi người dừng lại ở tầng tư, dựa vào lan can ngắm đèn.
Liên Mạn Nhi, Trầm Khiêm, Ngũ lang, Tiểu Thất đang đứng cùng một chỗ. Không biết Trầm Khiêm nói gì cùng Ngũ lang và Tiểu Thất mà cả ba người cùng để lại Liên Mạn Nhi ở chỗ này, chạy tới một tầng khác. Liên Mạn Nhi thấy bọn họ không gọi mình, nàng cũng không chạy theo, đang vui vẻ đứng dựa lan can ngắm đèn một mình, đột nhiên cảm thấy lòng bàn tay ngưa ngứa. Quay đầu lại, hóa ra là Trầm Khiêm không biết đã quay trở lại lúc nào, đang len lén gãi gãi lòng bàn tay nàng. Tiểu hài tử xấu xa này, gan lớn rồi phải không? Liên Mạn Nhi lúc này nắm chặt lòng bàn tay, trừng mắt lên đe dọa.
“Mạn Nhi, chúng ta lên trên đi, trên tầng chót đẹp vô cùng.” Trầm Khiêm thấy Liên Mạn Nhi nghiêng đầu vội nhỏ giọng nói.
“Có thể không?” Nghe nói có thể đi lên tầng chót, Liên Mạn Nhi tạm thời dừng lại việc muốn phát tác với Trầm Khiêm, vội hỏi.
“Đương nhiên là có thể, vừa nãy huynh đã đi gọi người mở khóa rồi.” Trầm Khiêm gật đầu, lại đi lên tầng trên chỉ chỉ.
Thì ra vừa rồi là chạy đi tìm người mở khóa. Liên Mạn Nhi nghĩ vậy, nhưng có chút kì quái, tại sao Ngũ lang và Tiểu Thất không cùng trở về. Có điều, Liên Mạn Nhi cực kỳ nguyện ý lên tầng chót ngắm đèn. Mà nàng cũng tin tưởng chỉ cần Trầm Khiêm đánh ra chiêu bài Trầm gia, đừng nói tầng chót, chính là ngọn tháp cũng đi được.
Thứ tốt dĩ nhiên muốn chia sẻ với mọi người.
Sau một hồi, mọi người đều biết có thể đi lên được tầng chót ngắm đèn.
“Thật tốt quá, Tiểu Cửu ca.” Tiểu Thất từ bên cạnh đã chạy tới, vừa nhảy nhót vừa nói, bộ dạng kia giống như là muốn nói cho Liên Mạn Nhi biết nhóc vừa mới nhận được tin có thể đi lên tầng chót.
Liên Mạn Nhi không khỏi liếc nhìn Trầm Khiêm một cái. Trầm Khiêm chỉ đứng đó mỉm cười. Bọn họ đối với việc được lên tầng chót rất là vui sướng. Còn người lớn phản ứng tương đối bình thản. Mấy tầng phía trên của tháp chín tầng quanh năm đóng cửa, kể cả Tri huyện muốn đi lên cũng phải xem xét là trường hợp nào, hơn nữa phải là lý do cực kỳ chính đáng mới được. Mọi người thương lượng xem ai đi, Tiểu Hổ và Tiểu Long thì không được phép lên, Liên Chi Nhi cũng không đi, cuối cùng chỉ có Liên Mạn Nhi, Ngũ lang, Tiểu Thất, Trầm Khiêm, Liên Diệp Nhi và Trương Thái Vân muốn đi. Liên Thủ Tín vốn muốn đi theo, nhưng thấy Trầm Khiêm mang theo nhiều tùy tùng, đành thôi, để cho Tiểu Hỉ, Tiểu Phúc đi theo Liên Mạn Nhi, và dặn Ngũ lang trông trừng bọn nhỏ.
……………………..
Leo mấy tầng lầu đối với những người nhà nông như Liên Mạn Nhi mà nói căn bản không tính là vấn đề. Vốn nàng còn có chút lo lắng cho Trầm Khiêm, thấy hắn cước bộ nhẹ nhàng không có chút khó khăn nào, lúc này mới thả lỏng tâm tình. Rất nhanh mấy người đã lên tới tầng trên cùng. Tháp chín tầng cao chừng hai mươi ba trượng, đứng ở tầng chót, Liên Mạn Nhi nhất thời cảm thấy mọi thứ thật yên tĩnh, mênh mông, trong không khí hàn khí tựa hồ như nặng hơn. Nhưng mà khi dựa vào lan can ngắm nhìn cảnh vật bên dưới, tất cả đều bị sự vui sướng thay thế. Ở đây cảnh đêm của thành Cẩm Dương được thu hết vào tầm mắt. Hàng nghìn hàng vạn ngọn đèn dầu của các gia đình giống như sao lốm đốm đầy trời, mà sáng ngời nhất, phồn hoa nhất chính là chợ đèn hoa trên đường cái, trông giống như là hai dải ngân hà tuyệt diệu. Tiểu Thất đã sớm vui mừng tới nhảy nhót, Ngũ lang chững chạc hơn chút ít, có điều cũng có thể nhìn ra sự kích động của hắn, dù sao hắn cũng mới chỉ là thiếu niên. Về phần mấy nữ hài tử, hào hứng nhất là Trương Thái Vân đang lôi kéo Liên Diệp Nhi vui mừng líu ríu bàn luận không ngừng.
“Đẹp không?” Trầm Khiêm đi bên cạnh Liên Mạn Nhi, híp mắt hồ ly cười hỏi.
“Ừ.” Liên Mạn Nhi gật đầu: “Tiểu Cửu, huynh đã tới đây rồi phải không?”
“Ừ đã tới hai lần.” Trầm Khiêm cũng gật đầu.
“Lát nữa sẽ có múa rồng đấy, đừng bỏ lỡ.” Ngũ lang ở bên cạnh nói: “Xem từ trên cao như thế này chắc sẽ thú vị lắm.”
Trong thời gian diễn ra chợ đèn hoa, buổi tối mỗi ngày ở một canh giờ cố định sẽ có múa rồng, múa từ đầu đường tới cuối phố, nhìn đẹp vô cùng. Tới đây xem hội, ngắm đèn, nhất định là phải xem múa rồng.
Quả nhiên, sau một hồi chờ đợi, hai cái đèn rồng thật dài đã xuất hiện ở đầu chợ đèn hoa, từ đỉnh tháp nhìn xuống phảng phất như hai con rồng đang đi du ngoạn trong biển đèn, một vài chỗ còn đốt pháo hoa, nhìn pháo hoa như nở rộ ngay trước mắt, mấy tiểu hài tử phát ra tiếng hoan hô đầy thỏa mãn. Múa rồng đi tới giữa đường thì tiếp tục đi về hướng đông, mọi người cũng từ tháp Tây đi sang tháp Đông. Liên Mạn Nhi cũng muốn đi qua, nhưng tay lại bị người kéo lại. Kéo Liên Mạn Nhi là Trầm Khiêm, hắn không dùng sức, chỉ là nhẹ nhàng mà lôi kéo. Quả nhiên là tay Tiểu Mập mà, toàn thịt là thịt, trong một nháy mắt Liên Mạn Nhi đã nghĩ như thế.
Thấy Liên Mạn Nhi cúi nhìn tay hai người đang ở chung một chỗ, Trầm Khiêm rất không tình nguyện mà bỏ tay ra, cũng hướng về một bên tháp vẫy vẫy. Lập tức có một gã sai vặt đi tới, đưa đồ trong tay cho Trầm Khiêm.
“Mạn Nhi, cái này tặng muội.” Trầm Khiêm đưa đèn lồng trong tay cho Liên Mạn Nhi, khóe miệng cong cong nói, đôi mắt hồ ly có vẻ như cũng mở lớn hơn một chút.
“Oa…” ánh mắt Liên Mạn Nhi khẽ mở to hơn, bởi vì đèn lồng của Trầm Khiêm quá đẹp.
Đó là một chiếc đèn Lưu Ly bát giác. Đèn cung đình từ khung đèn, viền đèn tới tay cầm đều làm bằng gỗ tử đàn hương đỏ thượng hạng. Tám góc phía trên của đèn đều được điêu khắc đầu rồng tinh xảo, mỗi đầu rồng trong miệng đều ngậm một viên bạch châu, mỗi viên bạch châu còn thả xuống một dải tơ lụa. Đầu còn lại của mỗi dải tơ lụa đều gắn một tấm bạch ngọc tròn, dưới ánh đèn có thể mơ hồ nhìn thấy mỗi tấm bạch ngọc này cũng được trạm trổ hoa văn tinh xảo. Phía dưới mỗi tấm bạch ngọc và dưới đáy đèn lưu ly được trang trí bằng những sợi tua rua đỏ chót được buông thõng vô cùng mềm mại xinh đẹp.
Mà hấp dẫn nhất chính là xung quanh đèn đều được khảm ngọc lưu ly, mỗi một mặt lưu ly đều được khảm nạm tô màu rất thật, các bức tranh lụa trông cũng rất sống động, như lưu hải đùa giỡn kim thiền, cá chép hóa rồng,v.v… không phải là ít. Càng đặc biệt hơn chính là những bức tranh lụa kia được đặt ở giữa hai tấm ngọc Lưu ly mỏng manh.
Trầm Khiêm nhìn vẻ mặt của Liên Mạn Nhi, hiển nhiên nàng rất thích đèn mình tặng, đôi mắt hồ ly không khỏi cong lên thành hình bán nguyệt.
“Huynh biết muội chắc chắn sẽ rất thích mà. Mạn Nhi….tặng…..muội nè……” Trầm Khiêm đem đèn lồng đặt vào trong tay Liên Mạn Nhi.
Thích thì thích, đồ đẹp như vậy có ai mà không thích chứ, nhưng mà……. ánh mắt của Liên Mạn Nhi chuyển từ đèn lưu ly sang nhìn vẻ mặt của Trầm Khiêm. Tuy có một đôi mắt hồ ly, nhưng nụ cười của Trầm Khiêm lúc này tuyệt đối không có bộ dạng của hồ ly chút nào, ngược lại hơi có chút ngốc nghếch, cực giống bộ dạng muốn lấy lòng của Đại Mập cùng Tiểu Mập. Cười như vậy khiến cho lòng của Liên Mạn Nhi……
Đèn Lưu Ly bát giác
mh
Chương 585: Tâm sự của thiếu niên
Trầm Khiêm thấy mắt Liên Mạn Nhi mở lớn, liền cầm đèn cung đình đi qua đi lại, còn bắt tay Liên Mạn Nhi thăm dò, lắc lắc chiếc đèn. Lúc làm những động tác này, thần sắc Trầm Khiêm cẩn thận từng li từng tí, tận tới khi giao đèn vào trong tay Liên Mạn Nhi rồi hắn mới thở dài một hơi nhẹ nhõm, dường như là đã hoàn thành một đại sự khó khăn gì đó. Đúng lúc này Liên Mạn Nhi cũng phục hồi lại tinh thần, nhìn đèn cầm trong tay, lại nhìn Trầm Khiêm, không khỏi cười một tiếng thoải mái.
“Cảm ơn huynh, Tiểu Cửu.” tự đáy lòng Liên Mạn Nhi phát ra tiếng nói. Muốn biết một người đối xử với mình ra sao, đôi khi rất đơn giản. Nếu có một người luôn để ý, trân trọng mình, mà người đó cho rằng mình rất thích đồ nào đó, thì sẽ không chút do dự mang tặng mình, hơn nữa còn lo lắng sợ mình không thích, không chấp nhận. Vậy tình cảm của người này đối với mình là không cần hoài nghi. Mà người như vậy, một phần tâm ý như vậy, cần phải được nâng niu quý trong và bảo vệ. Liên Mạn Nhi cầm đèn trong tay, lại đánh giá một phen, càng xem càng thích.
“Tiểu Cửu, cái này huynh có được ở đâu đấy?” Liên Mạn Nhi hỏi Trầm Khiêm. Công nghệ tinh xảo như vậy, không biết là ở đâu có người thợ tay nghề giỏi làm được như thế này
“Lúc tám tuổi huynh vào kinh thành, là hoàng hậu cô cô tặng cho huynh.” Thẩm Khiêm vui tươi hớn hở đáp.
“Aaa, trân quý như vậy?”
“Cô cô đã tặng cho huynh thì là đồ của huynh. Hiện tại huynh tặng cho muội thì nó là của muội rồi Mạn Nhi. Chỗ huynh có rất nhiều đồ tốt, chờ khi nào muội đến phủ thành, huynh sẽ lấy ra cho muội từ từ xem.” Dường như là sợ Liên Mạn Nhi trả đèn lại cho mình, Trầm Khiêm vội vàng giải thích. Mà nói tới lúc Liên Mạn Nhi sẽ tới phủ thành, sự mong đợi trong ánh mắt Trầm Khiêm cứ như muốn tràn cả ra ngoài.
Liên Mạn Nhi nhìn Trầm Khiêm một chút, ý muốn đem đèn trả lại đành phải thu về. Trầm Khiêm mặc dù tuổi không lớn lắm nhưng làm việc luôn có chừng mực. Hắn sẽ không đem đồ không thể tặng cho người khác mà lấy ra đem tặng nàng. Mặc dù là đèn cố hoàng hậu tặng, nhưng cũng chỉ là đèn cung đình thôi. Cái đèn này quý trọng ở chỗ tâm ý của người tặng.
“Tiểu Cửu, huynh cầm giúp muội một lát.” Liên Mạn Nhi đem đèn giao cho Trầm Khiêm. Sau đó giơ tay lên, đem chuỗi hạt châu đàn hương điêu khắc Phật ở tay trái tháo ra đưa cho Trầm Khiêm: “Tiểu Cửu, cái này cho huynh. Đây là năm trước mẹ muội đã xin cho muội đấy, để trong chùa bốn mươi chín ngày, lại mời trụ trì đại sư khai quang nữa, nói là có thể bảo vệ bình an. Muội luôn đeo nó bên người. Cái này một năm qua rất hiệu nghiệm đó, một chút tai ương hay bệnh tật vụn vặt cũng không có.”
Năm trước, Liên Mạn Nhi bắt đầu đeo chiếc vòng này, căn cứ vào truyền thống và cách nói của người nông dân, cái này sẽ giúp mình vượt qua các tai ách trong một năm. Trương thị nhờ Lý thị cầu người xin chuỗi phật châu này, nhờ Phật khai quang, cung phụng ở chùa, rồi mang về cho Liên Mạn Nhi đeo làm bùa hộ mệnh.
“Tặng cho huynh, cũng có thể bảo vệ bình an cho huynh.”
Trầm Khiêm không ngờ tới Liên Mạn Nhi cũng sẽ tặng đồ cho hắn, vui mừng tới choáng váng, một hồi lâu mới vui tươi hớn hở trở lại, đem đèn cung đình đưa cho Liên Mạn Nhi, cầm chuỗi phật châu trong tay vuốt ve một lúc mới cẩn thận từng li từng tí đeo lên cổ tay. Sau đó, hai người cầm đèn lồng, đứng tựa lan can xem cảnh đêm chợ đèn hoa.
“Ngư Long, múa Ngư Long.” Trầm Khiêm xem một lúc, liền mang bộ dạng suy tư, trong miệng không nhịn được mà lẩm bẩm, mắt thì vẫn nhìn Liên Mạn Nhi.
“Cái gì mà Ngư Long, Tiểu Cửu, huynh làm thơ à?” Liên Mạn Nhi cười rộ lên hỏi.
“Không phải là làm thơ, đột nhiên nhớ tới, có một bài thơ ghi lại cảnh hội đèn lồng ngày tết nguyên tiêu đấy, từ nơi này xem hội rất giống với miêu tả trong tài liệu kia.Chỉ nhớ trong đó có một câu là Ngư long vũ, còn những cái khác nghĩ mãi không ra.” Trầm Khiêm híp híp mắt cười nói.
“Thế mà cũng đòi là tú tài.” Liên Mạn Nhi cười. Kỳ thật, khoa cử quan trọng nhất là những bài văn chương bát cổ, còn thi từ theo lối ngược lại sẽ bị cho là tạp nham. Nhất là tại triều đại này, xem nặng nhất chính là thực lực. “Cái bài thơ này, ngay cả muội cũng biết.”
Trầm Khiêm nói tới múa Ngư Long, Liên Mạn Nhi mới nhớ tới quả thật cũng có một bài thơ như vậy, miêu tả đúng cảnh tượng đang diễn ra trước mắt hai người.
“Mạn Nhi muội gạt huynh hả? Huynh không phải Tiểu Thất đâu nhé.” Mắt Trầm Khiêm mở lớn, bộ dãng rõ ràng là không tin lời Liên Mạn Nhi một chút nào.
“Xem thường muội không được đi học phải không?” Liên Mạn Nhi nhìn qua Trầm Khiêm một cái, vừa nhìn trong lòng liền động: “Tiểu Cửu, cổ nhân có một chữ Sư. Hôm nay, huynh không nhớ ra được bài thơ viến về múa Ngư Long này, muội nói cho huynh biết. Vậy huynh sẽ tôn muội là vi sư chứ?”
“Cái này….vậy cũng được. Nhưng mà Mạn Nhi, nếu muội chỉ biết đôi ba câu thì sẽ không được tính.”
“Ta không phải chỉ biết đôi ba câu thôi đâu.” Liên Mạn Nhi nhíu mày, thầm nghĩ, tên mập này tôn nàng làm sư, vậy sau này nàng cũng không cần phải vướng bận việc gọi hắn là Tiểu Mập hay Tiểu Cửu ca nữa rồi.
Trầm Khiêm thấy Liên Mạn Nhi nhíu mi liền làm ra bộ dáng khiêm tốn, sẵn sàng học hỏi.
“Mạn Nhi, nếu muội biết thì đọc cho huynh nghe đi.”
“Bài thơ này tên là Thanh Ngọc án…” Liên Mạn Nhi nhẹ nhàng nói
Thanh Ngọc án (người dịch: Diệp Luyến Hoa)
Đêm xuân gió thổi ngàn hoa nở,
Rụng như mưa, sao rực rỡ.
Ngựa quý, hương đưa, xe trạm trổ.
Phụng tiêu uyển chuyển,
Ánh trăn lay động,
Suốt đêm rồng cá rộn.
Ngôn ngữ luôn có mị lực đặc biệt của nó, mà cảnh trí trước mắt cùng với những áng thơ này lại cực kỳ phù hợp, Liên Mạn Nhi không khỏi chìm đắm trong cảnh đẹp và ý từ….
Ngài tằm, liễu tuyết, tơ vàng rủ,
Phảng phất hương bay, cười nói rộ,
Giữa đám tìm người…..
Đọc đến đây, Liên Mạn Nhi đột nhiên phát giác thần sắc Trầm Khiêm khác thường, bất giác trong lòng lại khẽ động, nàng ngừng miệng lại từ lúc nào không hay.
Lúc này Trầm Khiêm căn bản cũng không xem cảnh chợ đèn hoa phía dưới, mà đưa lưng về phía ngoài tháp, nhìn nàng. Hai mắt kia híp lại, khóe miệng mỉm cười, ở đâu có bộ dạng của cún con chứ, rõ ràng là một con hồ ly. Trong đôi mắt thông minh mang theo một chút tính toán, mà trong mắt của tiểu hồ ly vì sự toan tính đó thành công liền tràn đầy vẻ dương dương đắc ý.
Trầm Khiêm đợi một lúc không thấy nàng đọc tiếp liền tự mình tiếp tục:
Giữa đám tìm người trăm ngàn độ,
Bỗng quay đầu lại,
Người ngay trước mắt,
Dưới lửa tàn đứng đó.
[ Đây là bài thơ Thời đường tên Thanh Ngọc Án- TG: Tân Khí Tật
Dịch theo: thivien.net
Đông phong dạ phóng hoa thiên thụ,
Cánh xuy lạc, tinh như vũ.
Bảo mã điêu xa hương mãn lộ.
Phụng tiêu thanh động,
Ngọc hồ quang chuyển,
Nhất dạ ngư long vũ.
Nga nhi tuyết liễu hoàng kim lũ,
Tiếu ngữ doanh doanh ám hương khứ.
Chúng lý tầm tha thiên bách độ,
Mạch nhiên hồi thủ,
Na nhân khước tại,
Đăng hoả lan san xứ. ]
Liên Mạn Nhi nheo mắt nhìn lại Trầm Khiêm. Nàng vừa rồi mới quên mất, bài Thanh ngọc án này, mặc dù bản thân tác giả muốn biểu đạt lập trường thanh liêm cùng hoài bão chính trị, nhưng hậu nhân thường sử dụng để gán ghép cho những người có tình duyên, ước hẹn ngày hội tháng Giêng, còn có một số loại nghĩa rộng khác không thể không liên quan tới tình yêu.
Trầm tiểu mập này, không phải là cố ý dụ dỗ nàng đọc bài thơ này đấy chứ? Bằng không sao lúc đầu nói chỉ nhớ có một câu, mà về sau lại có thể tiếp lời nàng một cách trôi chảy được chứ. Là do nàng sai khi đem tiểu hồ ly coi thành chú cún nhỏ? Vẻ mặt Liên Mạn Nhi càng ngày càng nguy hiểm.
Trầm Khiêm cũng nhìn Liên Mạn Nhi, ánh đèn chiếu vào trong đôi mắt khiến cho nó càng có vẻ sáng ngời, trong suốt, long lanh, lóe lên một tia mong đợi, đắc ý còn có chút khẩn trương.
Liên Mạn Nhi vươn tay….
“Mạn Nhi, Tiểu Cửu, sao các đệ còn ở chỗ này?” Ngũ lang từ tháp bên kia quay lại đây, kinh ngạc nói. Vừa nãy hắn mang theo mấy đứa Tiểu Thất đuổi theo đoàn múa rồng hướng bên kia đi, một lúc lâu sau mới phát hiện Liên Mạn Nhi và Trầm Khiêm không đi cùng nên quay lại tìm.
Ngũ lang xuất hiện khiến cho hai người đang nhìn nhau dịch chuyển ánh mắt, Liên Mạn Nhi cũng thu cánh tay vừa mới đưa ra của mình.
“Ca, bọn muội cũng đang định qua đó. Ca nhìn này, là Tiểu Cửu tặng cho muội đấy.” Liên Mạn Nhi vừa nói vừa đem đèn trong tay giơ cao lên cho Ngũ lang nhìn.
“Oa…….” Ngũ lang chưa kịp nói gì thì Tiểu Thất đã chạy tới đây/
“Đẹp thật đấy, ngày mai vẫn còn nữa, ca, tỷ, Tiểu Cửu ca mai chúng ta có thể tới đây xem nữa không?” Tiểu Thất vừa nói chuyện, lại nhìn thấy chiếc đèn trong tay Liên Mạn Nhi liền trợn to hai mắt nhìn.
“Đèn này đẹp quá. Tiểu Cửu ca, là của huynh à? Huynh tặng cho tỷ của đệ?”
Tiểu Thất vòng qua Ngũ lang, chạy đến bên cạnh Liên Mạn Nhi và Trầm Khiêm, vòng quanh đèn cung đình một vòng, rất hâm mộ mà hỏi.
“Ừ.” Trầm Khiêm gật đầu: “Tiểu Thất, nếu ngày mai đệ vẫn còn muốn xem đèn thì huynh sẽ nói một tiếng với người canh tháp.”
Trầm Khiêm nói như vậy, ngược lại Tiểu Thất không có ý tốt chẳng nói câu nào chỉ cười hi hi hai tiếng rồi chạy qua chỗ Ngũ lang và Liên Mạn Nhi.
Lúc này mọi người đã xem xong múa rồng, rối rít từ tháp bên kia quay trở lại. Ngũ lang thấy trời không còn sớm, đã đến lúc phải về. Tất cả mọi người đều đồng ý, cùng nhau từ đỉnh tháp đi xuống. Đi tới tầng bốn tụ họp cùng với nhóm người Liên Thủ Tín rồi cùng nhau ra khỏi tòa tháp.
Trời đã về đêm, nhưng trên đường người qua lại vẫn tấp nập, náo nhiệt. Bọn họ mặc dù vẫn còn ham chơi vui vẻ, nhưng lại không chịu được khí lạnh ban đêm, hơn nữa còn có một người lớn tuổi là Lý thị, mọi người đành thương lượng, bắt đầu trở về. Trầm Khiêm vẫn đi cùng Liên Mạn Nhi, Ngũ lang và Tiểu Thất như lúc đầu.
“Tiểu Cửu, tối nay chắc chắn đệ không thể quay về phủ thành rồi, đệ đã sắp xếp chỗ ở tốt chưa?” Ngũ lang hỏi Trầm Khiêm.
“Tiểu Cửu ca, huynh không dễ dàng mà được ra ngoài một chuyến, hay là ở lại huyện thành chơi thêm vài ngày. Sau đó lại tới thôn nhà đệ chơi thêm vài ngày nhé.” Tiểu Thất vô cùng nhiệt tình, nó rất thích Trầm Khiêm.
Trước khi trả lời, Trầm Khiêm len lén nhìn Liên Mạn Nhi một cái. Thấy sắc mặt Liên Mạn Nhi không giận dữ, nhất thời cũng có chút yên tâm. Nhưng cũng không thấy Liên Mạn Nhi có chút nào vui mừng, cái này lại khiến hắn có chút bất an.
“Huynh chỉ có thể ở lại một buổi chiều nay thôi, mai phải quay về. Còn chỗ ở à….” Trầm Khiêm nói đến đây thì liếc trộm Liên Mạn Nhi một cái, nếu như chưa sắp xếp chỗ ở liệu có thể theo Liên Mạn Nhi về, đến nhà Liên Mạn Nhi ở nhờ một đêm không?
Không đợi Trầm Khiêm quyết định xong nên nói như thế nào, đã thấy hai người lớn tuổi bộ dáng là quản sự tách từ trong đám người đi ra.
“Đã tìm thấy rồi.”
“Cửu gia, ngài khiến chúng tiểu nhân tìm vất vả quá.”
Tới đây chính là hai quản sự của Trầm gia, trong đó có một người mà nhà Liên Mạn Nhi quen biết, chính là Chung quản sự. Sắc mặt Trầm Khiêm khẽ biến.
“Cửu gia, mời ngài trở về ngay lập tức, trong phủ đã náo loạn tới ngất trời rồi.” Chung quản sự chỉ kịp ôm quyền với Liên Thủ Tín một cái liền quay ra thấp giọng nói với Trầm Khiêm.
Liên Mạn Nhi không biết Chung quản sự đã nói những gì, nhưng qua vẻ mặt và thần thái có vẻ rất cấp bách. Chẳng lẽ Trầm Tiểu Mập chưa hỏi ý kiến người nhà đã chạy qua nhà nàng sao?
Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
“Tiểu Cửu chỉ một mình huynh tới thôi sao?” Liên Mạn Nhi thấy những người đi theo Trầm Khiêm chỉ có gã sai vặt và gia đinh vì vậy liền hỏi. Theo nàng biết, đối với tuổi này của Trầm Khiêm ở Trầm gia là không thể nào ra khỏi cửa mà chỉ có một mình, muốn đi đâu cũng phải có trưởng bối đưa đi. Nói ví dụ như mấy lần hắn tới Tam Thập Lý Doanh Tử đều là đi theo Trầm Lục. Đây cũng là lý do tại sao Liên Mạn Nhi luôn cảm thấy Trầm Khiêm vẫn còn bé.
“Đúng vậy, Tiểu Cửu ca, người nhà huynh yên tâm để cho huynh ra ngoài chơi một mình à?” Tiểu Thất cũng hỏi theo. Mặc dù nhóc vẫn gọi là Tiểu Cửu ca, nhưng trong mắt nhóc thì Trầm Khiêm cũng giống như bạn cùng lứa tuổi với mình vậy. Ai bảo thời điểm Trầm Khiêm xuất hiện trước mặt tỷ đệ Liên gia mang bộ dạng mập mạp, hổng răng như vậy.
“Chỉ có mình huynh thôi. Giờ huynh đã mười ba tuổi rồi, nên có thể tự mình ra khỏi cửa.” Trầm Khiêm kiên nhẫn giải thích, vừa quay đầu hỏi Liên Mạn Nhi: “Mạn Nhi, lần trước huynh nhờ Ngũ ca tặng muội cái hộp âm nhạc Tây Dương kia, muội thích không?”
Năm trước, Liên Thủ Tín và Ngũ lang cùng nhau vào thành tặng lễ tết, Trầm Khiêm cũng chọn không ít đồ tặng cho Liên Mạn Nhi và Tiểu Thất, trong đó bao gồm cả hộp âm nhạc Tây Dương. Phía trên hộp âm nhạc gắn một hình người nho nhỏ mặc trang phục cung đình Tây Dương, chỉ cần vặn dây cót là hình người này có thể khiêu vũ xoay tròn theo tiếng nhạc. Bởi vì ở nơi đây ít trò tiêu khiển, cho nên cũng khó mà được nghe nhạc, khi Liên Mạn Nhi nhận được cái hộp âm nhạc này thì rất vui mừng, chơi liên tục mấy ngày liền.
“Thích lắm. Cám ơn huynh nha, Tiểu Cửu.” Liên Mạn Nhi liền đáp: “Đúng rồi, Lỗ Tiên Sinh còn nói chữ viết của huynh rất tốt đấy.”
“Mạn Nhi muội cũng cảm thấy như vậy?” Trầm Khiêm lại hỏi Mạn Nhi.
“Cái này còn phải nói.” Liên Mạn Nhi vốn chỉ muốn nói một câu, quay đầu thấy vẻ mặt mong đợi của Trầm Khiêm lại nói tiếp: “Lần đầu tiên xem thư huynh viết cho chúng muội, muội và Tiểu Thất đã nói chữ huynh viết thật tốt. Tiểu Thất còn nói muốn học theo huynh nữa kìa.”
“Mạn Nhi, chữ của muội viết cũng tốt cực kỳ.” Trầm Khiêm híp ánh mắt, cười nói. Đáng tiếc là người hồi âm cho hắn luôn là Tiểu Thất, còn Liên Mạn Nhi chỉ thi thoảng mới viết vài chữ thôi. Có điều, hôm nay tới thật sự là đúng dịp, thu hoạch ngoài mong đợi. Nghĩ như vậy, Trầm Khiêm theo bản năng sờ sờ bộ ngực, khóe miệng cười càng đậm.
“Tiểu Cửu, Lục ca của huynh lần này không đi cùng sao?” Đi xuống ngọn núi đá giả, mắt thấy phía trước là tháp chín tầng, Liên Mạn Nhi lại hỏi.
“Lục ca không ở nhà.” Trầm Khiêm trả lời cực kỳ nhanh: “Vừa qua năm mới, huynh ấy đã phải vào kinh rồi, có lẽ tháng hai mới trở về.”
“Vào kinh rồi?”
“Ừ, hoàng thượng triệu kiến.” Trầm Khiêm gật đầu, nói.
“Chắc không có đại sự gì chứ?” Liên Mạn Nhi cơ hồ là tự nhủ, nói.
“Hẳn là không có. Trước lễ mừng năm mới, Lục ca cũng đã nói sẽ phải vào kinh.” Trầm Khiêm lại đáp.
Nói qua nói lại đã tới tháp chín tầng, Liên Mạn Nhi chỉ ồ một tiếng cũng không nói thêm gì nữa.
Tết nguyên tiêu, bên trong bên ngoài tháp chín tầng, tất cả đều là đèn dầu sáng rực rỡ. Bởi vì tháp chín tầng rất cao, chỉ cần đứng ở tầng thứ tư là đã có thể quan sát toàn cảnh huyện thành rất tốt. Bởi vì có Lý thị tuổi cao, và đám trẻ nhỏ như Tiểu Thất, Tiểu Long, Tiểu Hổ nên mọi người dừng lại ở tầng tư, dựa vào lan can ngắm đèn.
Liên Mạn Nhi, Trầm Khiêm, Ngũ lang, Tiểu Thất đang đứng cùng một chỗ. Không biết Trầm Khiêm nói gì cùng Ngũ lang và Tiểu Thất mà cả ba người cùng để lại Liên Mạn Nhi ở chỗ này, chạy tới một tầng khác. Liên Mạn Nhi thấy bọn họ không gọi mình, nàng cũng không chạy theo, đang vui vẻ đứng dựa lan can ngắm đèn một mình, đột nhiên cảm thấy lòng bàn tay ngưa ngứa. Quay đầu lại, hóa ra là Trầm Khiêm không biết đã quay trở lại lúc nào, đang len lén gãi gãi lòng bàn tay nàng. Tiểu hài tử xấu xa này, gan lớn rồi phải không? Liên Mạn Nhi lúc này nắm chặt lòng bàn tay, trừng mắt lên đe dọa.
“Mạn Nhi, chúng ta lên trên đi, trên tầng chót đẹp vô cùng.” Trầm Khiêm thấy Liên Mạn Nhi nghiêng đầu vội nhỏ giọng nói.
“Có thể không?” Nghe nói có thể đi lên tầng chót, Liên Mạn Nhi tạm thời dừng lại việc muốn phát tác với Trầm Khiêm, vội hỏi.
“Đương nhiên là có thể, vừa nãy huynh đã đi gọi người mở khóa rồi.” Trầm Khiêm gật đầu, lại đi lên tầng trên chỉ chỉ.
Thì ra vừa rồi là chạy đi tìm người mở khóa. Liên Mạn Nhi nghĩ vậy, nhưng có chút kì quái, tại sao Ngũ lang và Tiểu Thất không cùng trở về. Có điều, Liên Mạn Nhi cực kỳ nguyện ý lên tầng chót ngắm đèn. Mà nàng cũng tin tưởng chỉ cần Trầm Khiêm đánh ra chiêu bài Trầm gia, đừng nói tầng chót, chính là ngọn tháp cũng đi được.
Thứ tốt dĩ nhiên muốn chia sẻ với mọi người.
Sau một hồi, mọi người đều biết có thể đi lên được tầng chót ngắm đèn.
“Thật tốt quá, Tiểu Cửu ca.” Tiểu Thất từ bên cạnh đã chạy tới, vừa nhảy nhót vừa nói, bộ dạng kia giống như là muốn nói cho Liên Mạn Nhi biết nhóc vừa mới nhận được tin có thể đi lên tầng chót.
Liên Mạn Nhi không khỏi liếc nhìn Trầm Khiêm một cái. Trầm Khiêm chỉ đứng đó mỉm cười. Bọn họ đối với việc được lên tầng chót rất là vui sướng. Còn người lớn phản ứng tương đối bình thản. Mấy tầng phía trên của tháp chín tầng quanh năm đóng cửa, kể cả Tri huyện muốn đi lên cũng phải xem xét là trường hợp nào, hơn nữa phải là lý do cực kỳ chính đáng mới được. Mọi người thương lượng xem ai đi, Tiểu Hổ và Tiểu Long thì không được phép lên, Liên Chi Nhi cũng không đi, cuối cùng chỉ có Liên Mạn Nhi, Ngũ lang, Tiểu Thất, Trầm Khiêm, Liên Diệp Nhi và Trương Thái Vân muốn đi. Liên Thủ Tín vốn muốn đi theo, nhưng thấy Trầm Khiêm mang theo nhiều tùy tùng, đành thôi, để cho Tiểu Hỉ, Tiểu Phúc đi theo Liên Mạn Nhi, và dặn Ngũ lang trông trừng bọn nhỏ.
……………………..
Leo mấy tầng lầu đối với những người nhà nông như Liên Mạn Nhi mà nói căn bản không tính là vấn đề. Vốn nàng còn có chút lo lắng cho Trầm Khiêm, thấy hắn cước bộ nhẹ nhàng không có chút khó khăn nào, lúc này mới thả lỏng tâm tình. Rất nhanh mấy người đã lên tới tầng trên cùng. Tháp chín tầng cao chừng hai mươi ba trượng, đứng ở tầng chót, Liên Mạn Nhi nhất thời cảm thấy mọi thứ thật yên tĩnh, mênh mông, trong không khí hàn khí tựa hồ như nặng hơn. Nhưng mà khi dựa vào lan can ngắm nhìn cảnh vật bên dưới, tất cả đều bị sự vui sướng thay thế. Ở đây cảnh đêm của thành Cẩm Dương được thu hết vào tầm mắt. Hàng nghìn hàng vạn ngọn đèn dầu của các gia đình giống như sao lốm đốm đầy trời, mà sáng ngời nhất, phồn hoa nhất chính là chợ đèn hoa trên đường cái, trông giống như là hai dải ngân hà tuyệt diệu. Tiểu Thất đã sớm vui mừng tới nhảy nhót, Ngũ lang chững chạc hơn chút ít, có điều cũng có thể nhìn ra sự kích động của hắn, dù sao hắn cũng mới chỉ là thiếu niên. Về phần mấy nữ hài tử, hào hứng nhất là Trương Thái Vân đang lôi kéo Liên Diệp Nhi vui mừng líu ríu bàn luận không ngừng.
“Đẹp không?” Trầm Khiêm đi bên cạnh Liên Mạn Nhi, híp mắt hồ ly cười hỏi.
“Ừ.” Liên Mạn Nhi gật đầu: “Tiểu Cửu, huynh đã tới đây rồi phải không?”
“Ừ đã tới hai lần.” Trầm Khiêm cũng gật đầu.
“Lát nữa sẽ có múa rồng đấy, đừng bỏ lỡ.” Ngũ lang ở bên cạnh nói: “Xem từ trên cao như thế này chắc sẽ thú vị lắm.”
Trong thời gian diễn ra chợ đèn hoa, buổi tối mỗi ngày ở một canh giờ cố định sẽ có múa rồng, múa từ đầu đường tới cuối phố, nhìn đẹp vô cùng. Tới đây xem hội, ngắm đèn, nhất định là phải xem múa rồng.
Quả nhiên, sau một hồi chờ đợi, hai cái đèn rồng thật dài đã xuất hiện ở đầu chợ đèn hoa, từ đỉnh tháp nhìn xuống phảng phất như hai con rồng đang đi du ngoạn trong biển đèn, một vài chỗ còn đốt pháo hoa, nhìn pháo hoa như nở rộ ngay trước mắt, mấy tiểu hài tử phát ra tiếng hoan hô đầy thỏa mãn. Múa rồng đi tới giữa đường thì tiếp tục đi về hướng đông, mọi người cũng từ tháp Tây đi sang tháp Đông. Liên Mạn Nhi cũng muốn đi qua, nhưng tay lại bị người kéo lại. Kéo Liên Mạn Nhi là Trầm Khiêm, hắn không dùng sức, chỉ là nhẹ nhàng mà lôi kéo. Quả nhiên là tay Tiểu Mập mà, toàn thịt là thịt, trong một nháy mắt Liên Mạn Nhi đã nghĩ như thế.
Thấy Liên Mạn Nhi cúi nhìn tay hai người đang ở chung một chỗ, Trầm Khiêm rất không tình nguyện mà bỏ tay ra, cũng hướng về một bên tháp vẫy vẫy. Lập tức có một gã sai vặt đi tới, đưa đồ trong tay cho Trầm Khiêm.
“Mạn Nhi, cái này tặng muội.” Trầm Khiêm đưa đèn lồng trong tay cho Liên Mạn Nhi, khóe miệng cong cong nói, đôi mắt hồ ly có vẻ như cũng mở lớn hơn một chút.
“Oa…” ánh mắt Liên Mạn Nhi khẽ mở to hơn, bởi vì đèn lồng của Trầm Khiêm quá đẹp.
Đó là một chiếc đèn Lưu Ly bát giác. Đèn cung đình từ khung đèn, viền đèn tới tay cầm đều làm bằng gỗ tử đàn hương đỏ thượng hạng. Tám góc phía trên của đèn đều được điêu khắc đầu rồng tinh xảo, mỗi đầu rồng trong miệng đều ngậm một viên bạch châu, mỗi viên bạch châu còn thả xuống một dải tơ lụa. Đầu còn lại của mỗi dải tơ lụa đều gắn một tấm bạch ngọc tròn, dưới ánh đèn có thể mơ hồ nhìn thấy mỗi tấm bạch ngọc này cũng được trạm trổ hoa văn tinh xảo. Phía dưới mỗi tấm bạch ngọc và dưới đáy đèn lưu ly được trang trí bằng những sợi tua rua đỏ chót được buông thõng vô cùng mềm mại xinh đẹp.
Mà hấp dẫn nhất chính là xung quanh đèn đều được khảm ngọc lưu ly, mỗi một mặt lưu ly đều được khảm nạm tô màu rất thật, các bức tranh lụa trông cũng rất sống động, như lưu hải đùa giỡn kim thiền, cá chép hóa rồng,v.v… không phải là ít. Càng đặc biệt hơn chính là những bức tranh lụa kia được đặt ở giữa hai tấm ngọc Lưu ly mỏng manh.
Trầm Khiêm nhìn vẻ mặt của Liên Mạn Nhi, hiển nhiên nàng rất thích đèn mình tặng, đôi mắt hồ ly không khỏi cong lên thành hình bán nguyệt.
“Huynh biết muội chắc chắn sẽ rất thích mà. Mạn Nhi….tặng…..muội nè……” Trầm Khiêm đem đèn lồng đặt vào trong tay Liên Mạn Nhi.
Thích thì thích, đồ đẹp như vậy có ai mà không thích chứ, nhưng mà……. ánh mắt của Liên Mạn Nhi chuyển từ đèn lưu ly sang nhìn vẻ mặt của Trầm Khiêm. Tuy có một đôi mắt hồ ly, nhưng nụ cười của Trầm Khiêm lúc này tuyệt đối không có bộ dạng của hồ ly chút nào, ngược lại hơi có chút ngốc nghếch, cực giống bộ dạng muốn lấy lòng của Đại Mập cùng Tiểu Mập. Cười như vậy khiến cho lòng của Liên Mạn Nhi……
Đèn Lưu Ly bát giác
mh
Chương 585: Tâm sự của thiếu niên
Trầm Khiêm thấy mắt Liên Mạn Nhi mở lớn, liền cầm đèn cung đình đi qua đi lại, còn bắt tay Liên Mạn Nhi thăm dò, lắc lắc chiếc đèn. Lúc làm những động tác này, thần sắc Trầm Khiêm cẩn thận từng li từng tí, tận tới khi giao đèn vào trong tay Liên Mạn Nhi rồi hắn mới thở dài một hơi nhẹ nhõm, dường như là đã hoàn thành một đại sự khó khăn gì đó. Đúng lúc này Liên Mạn Nhi cũng phục hồi lại tinh thần, nhìn đèn cầm trong tay, lại nhìn Trầm Khiêm, không khỏi cười một tiếng thoải mái.
“Cảm ơn huynh, Tiểu Cửu.” tự đáy lòng Liên Mạn Nhi phát ra tiếng nói. Muốn biết một người đối xử với mình ra sao, đôi khi rất đơn giản. Nếu có một người luôn để ý, trân trọng mình, mà người đó cho rằng mình rất thích đồ nào đó, thì sẽ không chút do dự mang tặng mình, hơn nữa còn lo lắng sợ mình không thích, không chấp nhận. Vậy tình cảm của người này đối với mình là không cần hoài nghi. Mà người như vậy, một phần tâm ý như vậy, cần phải được nâng niu quý trong và bảo vệ. Liên Mạn Nhi cầm đèn trong tay, lại đánh giá một phen, càng xem càng thích.
“Tiểu Cửu, cái này huynh có được ở đâu đấy?” Liên Mạn Nhi hỏi Trầm Khiêm. Công nghệ tinh xảo như vậy, không biết là ở đâu có người thợ tay nghề giỏi làm được như thế này
“Lúc tám tuổi huynh vào kinh thành, là hoàng hậu cô cô tặng cho huynh.” Thẩm Khiêm vui tươi hớn hở đáp.
“Aaa, trân quý như vậy?”
“Cô cô đã tặng cho huynh thì là đồ của huynh. Hiện tại huynh tặng cho muội thì nó là của muội rồi Mạn Nhi. Chỗ huynh có rất nhiều đồ tốt, chờ khi nào muội đến phủ thành, huynh sẽ lấy ra cho muội từ từ xem.” Dường như là sợ Liên Mạn Nhi trả đèn lại cho mình, Trầm Khiêm vội vàng giải thích. Mà nói tới lúc Liên Mạn Nhi sẽ tới phủ thành, sự mong đợi trong ánh mắt Trầm Khiêm cứ như muốn tràn cả ra ngoài.
Liên Mạn Nhi nhìn Trầm Khiêm một chút, ý muốn đem đèn trả lại đành phải thu về. Trầm Khiêm mặc dù tuổi không lớn lắm nhưng làm việc luôn có chừng mực. Hắn sẽ không đem đồ không thể tặng cho người khác mà lấy ra đem tặng nàng. Mặc dù là đèn cố hoàng hậu tặng, nhưng cũng chỉ là đèn cung đình thôi. Cái đèn này quý trọng ở chỗ tâm ý của người tặng.
“Tiểu Cửu, huynh cầm giúp muội một lát.” Liên Mạn Nhi đem đèn giao cho Trầm Khiêm. Sau đó giơ tay lên, đem chuỗi hạt châu đàn hương điêu khắc Phật ở tay trái tháo ra đưa cho Trầm Khiêm: “Tiểu Cửu, cái này cho huynh. Đây là năm trước mẹ muội đã xin cho muội đấy, để trong chùa bốn mươi chín ngày, lại mời trụ trì đại sư khai quang nữa, nói là có thể bảo vệ bình an. Muội luôn đeo nó bên người. Cái này một năm qua rất hiệu nghiệm đó, một chút tai ương hay bệnh tật vụn vặt cũng không có.”
Năm trước, Liên Mạn Nhi bắt đầu đeo chiếc vòng này, căn cứ vào truyền thống và cách nói của người nông dân, cái này sẽ giúp mình vượt qua các tai ách trong một năm. Trương thị nhờ Lý thị cầu người xin chuỗi phật châu này, nhờ Phật khai quang, cung phụng ở chùa, rồi mang về cho Liên Mạn Nhi đeo làm bùa hộ mệnh.
“Tặng cho huynh, cũng có thể bảo vệ bình an cho huynh.”
Trầm Khiêm không ngờ tới Liên Mạn Nhi cũng sẽ tặng đồ cho hắn, vui mừng tới choáng váng, một hồi lâu mới vui tươi hớn hở trở lại, đem đèn cung đình đưa cho Liên Mạn Nhi, cầm chuỗi phật châu trong tay vuốt ve một lúc mới cẩn thận từng li từng tí đeo lên cổ tay. Sau đó, hai người cầm đèn lồng, đứng tựa lan can xem cảnh đêm chợ đèn hoa.
“Ngư Long, múa Ngư Long.” Trầm Khiêm xem một lúc, liền mang bộ dạng suy tư, trong miệng không nhịn được mà lẩm bẩm, mắt thì vẫn nhìn Liên Mạn Nhi.
“Cái gì mà Ngư Long, Tiểu Cửu, huynh làm thơ à?” Liên Mạn Nhi cười rộ lên hỏi.
“Không phải là làm thơ, đột nhiên nhớ tới, có một bài thơ ghi lại cảnh hội đèn lồng ngày tết nguyên tiêu đấy, từ nơi này xem hội rất giống với miêu tả trong tài liệu kia.Chỉ nhớ trong đó có một câu là Ngư long vũ, còn những cái khác nghĩ mãi không ra.” Trầm Khiêm híp híp mắt cười nói.
“Thế mà cũng đòi là tú tài.” Liên Mạn Nhi cười. Kỳ thật, khoa cử quan trọng nhất là những bài văn chương bát cổ, còn thi từ theo lối ngược lại sẽ bị cho là tạp nham. Nhất là tại triều đại này, xem nặng nhất chính là thực lực. “Cái bài thơ này, ngay cả muội cũng biết.”
Trầm Khiêm nói tới múa Ngư Long, Liên Mạn Nhi mới nhớ tới quả thật cũng có một bài thơ như vậy, miêu tả đúng cảnh tượng đang diễn ra trước mắt hai người.
“Mạn Nhi muội gạt huynh hả? Huynh không phải Tiểu Thất đâu nhé.” Mắt Trầm Khiêm mở lớn, bộ dãng rõ ràng là không tin lời Liên Mạn Nhi một chút nào.
“Xem thường muội không được đi học phải không?” Liên Mạn Nhi nhìn qua Trầm Khiêm một cái, vừa nhìn trong lòng liền động: “Tiểu Cửu, cổ nhân có một chữ Sư. Hôm nay, huynh không nhớ ra được bài thơ viến về múa Ngư Long này, muội nói cho huynh biết. Vậy huynh sẽ tôn muội là vi sư chứ?”
“Cái này….vậy cũng được. Nhưng mà Mạn Nhi, nếu muội chỉ biết đôi ba câu thì sẽ không được tính.”
“Ta không phải chỉ biết đôi ba câu thôi đâu.” Liên Mạn Nhi nhíu mày, thầm nghĩ, tên mập này tôn nàng làm sư, vậy sau này nàng cũng không cần phải vướng bận việc gọi hắn là Tiểu Mập hay Tiểu Cửu ca nữa rồi.
Trầm Khiêm thấy Liên Mạn Nhi nhíu mi liền làm ra bộ dáng khiêm tốn, sẵn sàng học hỏi.
“Mạn Nhi, nếu muội biết thì đọc cho huynh nghe đi.”
“Bài thơ này tên là Thanh Ngọc án…” Liên Mạn Nhi nhẹ nhàng nói
Thanh Ngọc án (người dịch: Diệp Luyến Hoa)
Đêm xuân gió thổi ngàn hoa nở,
Rụng như mưa, sao rực rỡ.
Ngựa quý, hương đưa, xe trạm trổ.
Phụng tiêu uyển chuyển,
Ánh trăn lay động,
Suốt đêm rồng cá rộn.
Ngôn ngữ luôn có mị lực đặc biệt của nó, mà cảnh trí trước mắt cùng với những áng thơ này lại cực kỳ phù hợp, Liên Mạn Nhi không khỏi chìm đắm trong cảnh đẹp và ý từ….
Ngài tằm, liễu tuyết, tơ vàng rủ,
Phảng phất hương bay, cười nói rộ,
Giữa đám tìm người…..
Đọc đến đây, Liên Mạn Nhi đột nhiên phát giác thần sắc Trầm Khiêm khác thường, bất giác trong lòng lại khẽ động, nàng ngừng miệng lại từ lúc nào không hay.
Lúc này Trầm Khiêm căn bản cũng không xem cảnh chợ đèn hoa phía dưới, mà đưa lưng về phía ngoài tháp, nhìn nàng. Hai mắt kia híp lại, khóe miệng mỉm cười, ở đâu có bộ dạng của cún con chứ, rõ ràng là một con hồ ly. Trong đôi mắt thông minh mang theo một chút tính toán, mà trong mắt của tiểu hồ ly vì sự toan tính đó thành công liền tràn đầy vẻ dương dương đắc ý.
Trầm Khiêm đợi một lúc không thấy nàng đọc tiếp liền tự mình tiếp tục:
Giữa đám tìm người trăm ngàn độ,
Bỗng quay đầu lại,
Người ngay trước mắt,
Dưới lửa tàn đứng đó.
[ Đây là bài thơ Thời đường tên Thanh Ngọc Án- TG: Tân Khí Tật
Dịch theo: thivien.net
Đông phong dạ phóng hoa thiên thụ,
Cánh xuy lạc, tinh như vũ.
Bảo mã điêu xa hương mãn lộ.
Phụng tiêu thanh động,
Ngọc hồ quang chuyển,
Nhất dạ ngư long vũ.
Nga nhi tuyết liễu hoàng kim lũ,
Tiếu ngữ doanh doanh ám hương khứ.
Chúng lý tầm tha thiên bách độ,
Mạch nhiên hồi thủ,
Na nhân khước tại,
Đăng hoả lan san xứ. ]
Liên Mạn Nhi nheo mắt nhìn lại Trầm Khiêm. Nàng vừa rồi mới quên mất, bài Thanh ngọc án này, mặc dù bản thân tác giả muốn biểu đạt lập trường thanh liêm cùng hoài bão chính trị, nhưng hậu nhân thường sử dụng để gán ghép cho những người có tình duyên, ước hẹn ngày hội tháng Giêng, còn có một số loại nghĩa rộng khác không thể không liên quan tới tình yêu.
Trầm tiểu mập này, không phải là cố ý dụ dỗ nàng đọc bài thơ này đấy chứ? Bằng không sao lúc đầu nói chỉ nhớ có một câu, mà về sau lại có thể tiếp lời nàng một cách trôi chảy được chứ. Là do nàng sai khi đem tiểu hồ ly coi thành chú cún nhỏ? Vẻ mặt Liên Mạn Nhi càng ngày càng nguy hiểm.
Trầm Khiêm cũng nhìn Liên Mạn Nhi, ánh đèn chiếu vào trong đôi mắt khiến cho nó càng có vẻ sáng ngời, trong suốt, long lanh, lóe lên một tia mong đợi, đắc ý còn có chút khẩn trương.
Liên Mạn Nhi vươn tay….
“Mạn Nhi, Tiểu Cửu, sao các đệ còn ở chỗ này?” Ngũ lang từ tháp bên kia quay lại đây, kinh ngạc nói. Vừa nãy hắn mang theo mấy đứa Tiểu Thất đuổi theo đoàn múa rồng hướng bên kia đi, một lúc lâu sau mới phát hiện Liên Mạn Nhi và Trầm Khiêm không đi cùng nên quay lại tìm.
Ngũ lang xuất hiện khiến cho hai người đang nhìn nhau dịch chuyển ánh mắt, Liên Mạn Nhi cũng thu cánh tay vừa mới đưa ra của mình.
“Ca, bọn muội cũng đang định qua đó. Ca nhìn này, là Tiểu Cửu tặng cho muội đấy.” Liên Mạn Nhi vừa nói vừa đem đèn trong tay giơ cao lên cho Ngũ lang nhìn.
“Oa…….” Ngũ lang chưa kịp nói gì thì Tiểu Thất đã chạy tới đây/
“Đẹp thật đấy, ngày mai vẫn còn nữa, ca, tỷ, Tiểu Cửu ca mai chúng ta có thể tới đây xem nữa không?” Tiểu Thất vừa nói chuyện, lại nhìn thấy chiếc đèn trong tay Liên Mạn Nhi liền trợn to hai mắt nhìn.
“Đèn này đẹp quá. Tiểu Cửu ca, là của huynh à? Huynh tặng cho tỷ của đệ?”
Tiểu Thất vòng qua Ngũ lang, chạy đến bên cạnh Liên Mạn Nhi và Trầm Khiêm, vòng quanh đèn cung đình một vòng, rất hâm mộ mà hỏi.
“Ừ.” Trầm Khiêm gật đầu: “Tiểu Thất, nếu ngày mai đệ vẫn còn muốn xem đèn thì huynh sẽ nói một tiếng với người canh tháp.”
Trầm Khiêm nói như vậy, ngược lại Tiểu Thất không có ý tốt chẳng nói câu nào chỉ cười hi hi hai tiếng rồi chạy qua chỗ Ngũ lang và Liên Mạn Nhi.
Lúc này mọi người đã xem xong múa rồng, rối rít từ tháp bên kia quay trở lại. Ngũ lang thấy trời không còn sớm, đã đến lúc phải về. Tất cả mọi người đều đồng ý, cùng nhau từ đỉnh tháp đi xuống. Đi tới tầng bốn tụ họp cùng với nhóm người Liên Thủ Tín rồi cùng nhau ra khỏi tòa tháp.
Trời đã về đêm, nhưng trên đường người qua lại vẫn tấp nập, náo nhiệt. Bọn họ mặc dù vẫn còn ham chơi vui vẻ, nhưng lại không chịu được khí lạnh ban đêm, hơn nữa còn có một người lớn tuổi là Lý thị, mọi người đành thương lượng, bắt đầu trở về. Trầm Khiêm vẫn đi cùng Liên Mạn Nhi, Ngũ lang và Tiểu Thất như lúc đầu.
“Tiểu Cửu, tối nay chắc chắn đệ không thể quay về phủ thành rồi, đệ đã sắp xếp chỗ ở tốt chưa?” Ngũ lang hỏi Trầm Khiêm.
“Tiểu Cửu ca, huynh không dễ dàng mà được ra ngoài một chuyến, hay là ở lại huyện thành chơi thêm vài ngày. Sau đó lại tới thôn nhà đệ chơi thêm vài ngày nhé.” Tiểu Thất vô cùng nhiệt tình, nó rất thích Trầm Khiêm.
Trước khi trả lời, Trầm Khiêm len lén nhìn Liên Mạn Nhi một cái. Thấy sắc mặt Liên Mạn Nhi không giận dữ, nhất thời cũng có chút yên tâm. Nhưng cũng không thấy Liên Mạn Nhi có chút nào vui mừng, cái này lại khiến hắn có chút bất an.
“Huynh chỉ có thể ở lại một buổi chiều nay thôi, mai phải quay về. Còn chỗ ở à….” Trầm Khiêm nói đến đây thì liếc trộm Liên Mạn Nhi một cái, nếu như chưa sắp xếp chỗ ở liệu có thể theo Liên Mạn Nhi về, đến nhà Liên Mạn Nhi ở nhờ một đêm không?
Không đợi Trầm Khiêm quyết định xong nên nói như thế nào, đã thấy hai người lớn tuổi bộ dáng là quản sự tách từ trong đám người đi ra.
“Đã tìm thấy rồi.”
“Cửu gia, ngài khiến chúng tiểu nhân tìm vất vả quá.”
Tới đây chính là hai quản sự của Trầm gia, trong đó có một người mà nhà Liên Mạn Nhi quen biết, chính là Chung quản sự. Sắc mặt Trầm Khiêm khẽ biến.
“Cửu gia, mời ngài trở về ngay lập tức, trong phủ đã náo loạn tới ngất trời rồi.” Chung quản sự chỉ kịp ôm quyền với Liên Thủ Tín một cái liền quay ra thấp giọng nói với Trầm Khiêm.
Liên Mạn Nhi không biết Chung quản sự đã nói những gì, nhưng qua vẻ mặt và thần thái có vẻ rất cấp bách. Chẳng lẽ Trầm Tiểu Mập chưa hỏi ý kiến người nhà đã chạy qua nhà nàng sao?Từ tửu lâu Liên Ký tới tháp chín tầng có một con đường tắt, đi qua ngõ nhỏ ở phía sau tửu lâu Liên Ký, lại qua một ngọn núi đá giả là có thể tới tháp chín tầng. Đám người Liên Mạn Nhi tự nhiên là đi đường tắt này, bởi vì con hẻm kia rất vắng vẻ, vì vậy trên đường chỉ có đoàn người bọn họ. Gã sai vặt Hỏa Kế của Liên gia và tùy tùng của Trầm Khiêm cầm đèn lồng dẫn đường khiến cho cả con ngõ nhỏ sáng như ban ngày. Liên Mạn Nhi, Ngũ lang, Trầm Khiêm và Tiểu Thất, bốn người vừa đi vừa tán gẫu.
“Tiểu Cửu chỉ một mình huynh tới thôi sao?” Liên Mạn Nhi thấy những người đi theo Trầm Khiêm chỉ có gã sai vặt và gia đinh vì vậy liền hỏi. Theo nàng biết, đối với tuổi này của Trầm Khiêm ở Trầm gia là không thể nào ra khỏi cửa mà chỉ có một mình, muốn đi đâu cũng phải có trưởng bối đưa đi. Nói ví dụ như mấy lần hắn tới Tam Thập Lý Doanh Tử đều là đi theo Trầm Lục. Đây cũng là lý do tại sao Liên Mạn Nhi luôn cảm thấy Trầm Khiêm vẫn còn bé.
“Đúng vậy, Tiểu Cửu ca, người nhà huynh yên tâm để cho huynh ra ngoài chơi một mình à?” Tiểu Thất cũng hỏi theo. Mặc dù nhóc vẫn gọi là Tiểu Cửu ca, nhưng trong mắt nhóc thì Trầm Khiêm cũng giống như bạn cùng lứa tuổi với mình vậy. Ai bảo thời điểm Trầm Khiêm xuất hiện trước mặt tỷ đệ Liên gia mang bộ dạng mập mạp, hổng răng như vậy.
“Chỉ có mình huynh thôi. Giờ huynh đã mười ba tuổi rồi, nên có thể tự mình ra khỏi cửa.” Trầm Khiêm kiên nhẫn giải thích, vừa quay đầu hỏi Liên Mạn Nhi: “Mạn Nhi, lần trước huynh nhờ Ngũ ca tặng muội cái hộp âm nhạc Tây Dương kia, muội thích không?”
Năm trước, Liên Thủ Tín và Ngũ lang cùng nhau vào thành tặng lễ tết, Trầm Khiêm cũng chọn không ít đồ tặng cho Liên Mạn Nhi và Tiểu Thất, trong đó bao gồm cả hộp âm nhạc Tây Dương. Phía trên hộp âm nhạc gắn một hình người nho nhỏ mặc trang phục cung đình Tây Dương, chỉ cần vặn dây cót là hình người này có thể khiêu vũ xoay tròn theo tiếng nhạc. Bởi vì ở nơi đây ít trò tiêu khiển, cho nên cũng khó mà được nghe nhạc, khi Liên Mạn Nhi nhận được cái hộp âm nhạc này thì rất vui mừng, chơi liên tục mấy ngày liền.
“Thích lắm. Cám ơn huynh nha, Tiểu Cửu.” Liên Mạn Nhi liền đáp: “Đúng rồi, Lỗ Tiên Sinh còn nói chữ viết của huynh rất tốt đấy.”
“Mạn Nhi muội cũng cảm thấy như vậy?” Trầm Khiêm lại hỏi Mạn Nhi.
“Cái này còn phải nói.” Liên Mạn Nhi vốn chỉ muốn nói một câu, quay đầu thấy vẻ mặt mong đợi của Trầm Khiêm lại nói tiếp: “Lần đầu tiên xem thư huynh viết cho chúng muội, muội và Tiểu Thất đã nói chữ huynh viết thật tốt. Tiểu Thất còn nói muốn học theo huynh nữa kìa.”
“Mạn Nhi, chữ của muội viết cũng tốt cực kỳ.” Trầm Khiêm híp ánh mắt, cười nói. Đáng tiếc là người hồi âm cho hắn luôn là Tiểu Thất, còn Liên Mạn Nhi chỉ thi thoảng mới viết vài chữ thôi. Có điều, hôm nay tới thật sự là đúng dịp, thu hoạch ngoài mong đợi. Nghĩ như vậy, Trầm Khiêm theo bản năng sờ sờ bộ ngực, khóe miệng cười càng đậm.
“Tiểu Cửu, Lục ca của huynh lần này không đi cùng sao?” Đi xuống ngọn núi đá giả, mắt thấy phía trước là tháp chín tầng, Liên Mạn Nhi lại hỏi.
“Lục ca không ở nhà.” Trầm Khiêm trả lời cực kỳ nhanh: “Vừa qua năm mới, huynh ấy đã phải vào kinh rồi, có lẽ tháng hai mới trở về.”
“Vào kinh rồi?”
“Ừ, hoàng thượng triệu kiến.” Trầm Khiêm gật đầu, nói.
“Chắc không có đại sự gì chứ?” Liên Mạn Nhi cơ hồ là tự nhủ, nói.
“Hẳn là không có. Trước lễ mừng năm mới, Lục ca cũng đã nói sẽ phải vào kinh.” Trầm Khiêm lại đáp.
Nói qua nói lại đã tới tháp chín tầng, Liên Mạn Nhi chỉ ồ một tiếng cũng không nói thêm gì nữa.
Tết nguyên tiêu, bên trong bên ngoài tháp chín tầng, tất cả đều là đèn dầu sáng rực rỡ. Bởi vì tháp chín tầng rất cao, chỉ cần đứng ở tầng thứ tư là đã có thể quan sát toàn cảnh huyện thành rất tốt. Bởi vì có Lý thị tuổi cao, và đám trẻ nhỏ như Tiểu Thất, Tiểu Long, Tiểu Hổ nên mọi người dừng lại ở tầng tư, dựa vào lan can ngắm đèn.
Liên Mạn Nhi, Trầm Khiêm, Ngũ lang, Tiểu Thất đang đứng cùng một chỗ. Không biết Trầm Khiêm nói gì cùng Ngũ lang và Tiểu Thất mà cả ba người cùng để lại Liên Mạn Nhi ở chỗ này, chạy tới một tầng khác. Liên Mạn Nhi thấy bọn họ không gọi mình, nàng cũng không chạy theo, đang vui vẻ đứng dựa lan can ngắm đèn một mình, đột nhiên cảm thấy lòng bàn tay ngưa ngứa. Quay đầu lại, hóa ra là Trầm Khiêm không biết đã quay trở lại lúc nào, đang len lén gãi gãi lòng bàn tay nàng. Tiểu hài tử xấu xa này, gan lớn rồi phải không? Liên Mạn Nhi lúc này nắm chặt lòng bàn tay, trừng mắt lên đe dọa.
“Mạn Nhi, chúng ta lên trên đi, trên tầng chót đẹp vô cùng.” Trầm Khiêm thấy Liên Mạn Nhi nghiêng đầu vội nhỏ giọng nói.
“Có thể không?” Nghe nói có thể đi lên tầng chót, Liên Mạn Nhi tạm thời dừng lại việc muốn phát tác với Trầm Khiêm, vội hỏi.
“Đương nhiên là có thể, vừa nãy huynh đã đi gọi người mở khóa rồi.” Trầm Khiêm gật đầu, lại đi lên tầng trên chỉ chỉ.
Thì ra vừa rồi là chạy đi tìm người mở khóa. Liên Mạn Nhi nghĩ vậy, nhưng có chút kì quái, tại sao Ngũ lang và Tiểu Thất không cùng trở về. Có điều, Liên Mạn Nhi cực kỳ nguyện ý lên tầng chót ngắm đèn. Mà nàng cũng tin tưởng chỉ cần Trầm Khiêm đánh ra chiêu bài Trầm gia, đừng nói tầng chót, chính là ngọn tháp cũng đi được.
Thứ tốt dĩ nhiên muốn chia sẻ với mọi người.
Sau một hồi, mọi người đều biết có thể đi lên được tầng chót ngắm đèn.
“Thật tốt quá, Tiểu Cửu ca.” Tiểu Thất từ bên cạnh đã chạy tới, vừa nhảy nhót vừa nói, bộ dạng kia giống như là muốn nói cho Liên Mạn Nhi biết nhóc vừa mới nhận được tin có thể đi lên tầng chót.
Liên Mạn Nhi không khỏi liếc nhìn Trầm Khiêm một cái. Trầm Khiêm chỉ đứng đó mỉm cười. Bọn họ đối với việc được lên tầng chót rất là vui sướng. Còn người lớn phản ứng tương đối bình thản. Mấy tầng phía trên của tháp chín tầng quanh năm đóng cửa, kể cả Tri huyện muốn đi lên cũng phải xem xét là trường hợp nào, hơn nữa phải là lý do cực kỳ chính đáng mới được. Mọi người thương lượng xem ai đi, Tiểu Hổ và Tiểu Long thì không được phép lên, Liên Chi Nhi cũng không đi, cuối cùng chỉ có Liên Mạn Nhi, Ngũ lang, Tiểu Thất, Trầm Khiêm, Liên Diệp Nhi và Trương Thái Vân muốn đi. Liên Thủ Tín vốn muốn đi theo, nhưng thấy Trầm Khiêm mang theo nhiều tùy tùng, đành thôi, để cho Tiểu Hỉ, Tiểu Phúc đi theo Liên Mạn Nhi, và dặn Ngũ lang trông trừng bọn nhỏ.
……………………..
Leo mấy tầng lầu đối với những người nhà nông như Liên Mạn Nhi mà nói căn bản không tính là vấn đề. Vốn nàng còn có chút lo lắng cho Trầm Khiêm, thấy hắn cước bộ nhẹ nhàng không có chút khó khăn nào, lúc này mới thả lỏng tâm tình. Rất nhanh mấy người đã lên tới tầng trên cùng. Tháp chín tầng cao chừng hai mươi ba trượng, đứng ở tầng chót, Liên Mạn Nhi nhất thời cảm thấy mọi thứ thật yên tĩnh, mênh mông, trong không khí hàn khí tựa hồ như nặng hơn. Nhưng mà khi dựa vào lan can ngắm nhìn cảnh vật bên dưới, tất cả đều bị sự vui sướng thay thế. Ở đây cảnh đêm của thành Cẩm Dương được thu hết vào tầm mắt. Hàng nghìn hàng vạn ngọn đèn dầu của các gia đình giống như sao lốm đốm đầy trời, mà sáng ngời nhất, phồn hoa nhất chính là chợ đèn hoa trên đường cái, trông giống như là hai dải ngân hà tuyệt diệu. Tiểu Thất đã sớm vui mừng tới nhảy nhót, Ngũ lang chững chạc hơn chút ít, có điều cũng có thể nhìn ra sự kích động của hắn, dù sao hắn cũng mới chỉ là thiếu niên. Về phần mấy nữ hài tử, hào hứng nhất là Trương Thái Vân đang lôi kéo Liên Diệp Nhi vui mừng líu ríu bàn luận không ngừng.
“Đẹp không?” Trầm Khiêm đi bên cạnh Liên Mạn Nhi, híp mắt hồ ly cười hỏi.
“Ừ.” Liên Mạn Nhi gật đầu: “Tiểu Cửu, huynh đã tới đây rồi phải không?”
“Ừ đã tới hai lần.” Trầm Khiêm cũng gật đầu.
“Lát nữa sẽ có múa rồng đấy, đừng bỏ lỡ.” Ngũ lang ở bên cạnh nói: “Xem từ trên cao như thế này chắc sẽ thú vị lắm.”
Trong thời gian diễn ra chợ đèn hoa, buổi tối mỗi ngày ở một canh giờ cố định sẽ có múa rồng, múa từ đầu đường tới cuối phố, nhìn đẹp vô cùng. Tới đây xem hội, ngắm đèn, nhất định là phải xem múa rồng.
Quả nhiên, sau một hồi chờ đợi, hai cái đèn rồng thật dài đã xuất hiện ở đầu chợ đèn hoa, từ đỉnh tháp nhìn xuống phảng phất như hai con rồng đang đi du ngoạn trong biển đèn, một vài chỗ còn đốt pháo hoa, nhìn pháo hoa như nở rộ ngay trước mắt, mấy tiểu hài tử phát ra tiếng hoan hô đầy thỏa mãn. Múa rồng đi tới giữa đường thì tiếp tục đi về hướng đông, mọi người cũng từ tháp Tây đi sang tháp Đông. Liên Mạn Nhi cũng muốn đi qua, nhưng tay lại bị người kéo lại. Kéo Liên Mạn Nhi là Trầm Khiêm, hắn không dùng sức, chỉ là nhẹ nhàng mà lôi kéo. Quả nhiên là tay Tiểu Mập mà, toàn thịt là thịt, trong một nháy mắt Liên Mạn Nhi đã nghĩ như thế.
Thấy Liên Mạn Nhi cúi nhìn tay hai người đang ở chung một chỗ, Trầm Khiêm rất không tình nguyện mà bỏ tay ra, cũng hướng về một bên tháp vẫy vẫy. Lập tức có một gã sai vặt đi tới, đưa đồ trong tay cho Trầm Khiêm.
“Mạn Nhi, cái này tặng muội.” Trầm Khiêm đưa đèn lồng trong tay cho Liên Mạn Nhi, khóe miệng cong cong nói, đôi mắt hồ ly có vẻ như cũng mở lớn hơn một chút.
“Oa…” ánh mắt Liên Mạn Nhi khẽ mở to hơn, bởi vì đèn lồng của Trầm Khiêm quá đẹp.
Đó là một chiếc đèn Lưu Ly bát giác. Đèn cung đình từ khung đèn, viền đèn tới tay cầm đều làm bằng gỗ tử đàn hương đỏ thượng hạng. Tám góc phía trên của đèn đều được điêu khắc đầu rồng tinh xảo, mỗi đầu rồng trong miệng đều ngậm một viên bạch châu, mỗi viên bạch châu còn thả xuống một dải tơ lụa. Đầu còn lại của mỗi dải tơ lụa đều gắn một tấm bạch ngọc tròn, dưới ánh đèn có thể mơ hồ nhìn thấy mỗi tấm bạch ngọc này cũng được trạm trổ hoa văn tinh xảo. Phía dưới mỗi tấm bạch ngọc và dưới đáy đèn lưu ly được trang trí bằng những sợi tua rua đỏ chót được buông thõng vô cùng mềm mại xinh đẹp.
Mà hấp dẫn nhất chính là xung quanh đèn đều được khảm ngọc lưu ly, mỗi một mặt lưu ly đều được khảm nạm tô màu rất thật, các bức tranh lụa trông cũng rất sống động, như lưu hải đùa giỡn kim thiền, cá chép hóa rồng,v.v… không phải là ít. Càng đặc biệt hơn chính là những bức tranh lụa kia được đặt ở giữa hai tấm ngọc Lưu ly mỏng manh.
Trầm Khiêm nhìn vẻ mặt của Liên Mạn Nhi, hiển nhiên nàng rất thích đèn mình tặng, đôi mắt hồ ly không khỏi cong lên thành hình bán nguyệt.
“Huynh biết muội chắc chắn sẽ rất thích mà. Mạn Nhi….tặng…..muội nè……” Trầm Khiêm đem đèn lồng đặt vào trong tay Liên Mạn Nhi.
Thích thì thích, đồ đẹp như vậy có ai mà không thích chứ, nhưng mà……. ánh mắt của Liên Mạn Nhi chuyển từ đèn lưu ly sang nhìn vẻ mặt của Trầm Khiêm. Tuy có một đôi mắt hồ ly, nhưng nụ cười của Trầm Khiêm lúc này tuyệt đối không có bộ dạng của hồ ly chút nào, ngược lại hơi có chút ngốc nghếch, cực giống bộ dạng muốn lấy lòng của Đại Mập cùng Tiểu Mập. Cười như vậy khiến cho lòng của Liên Mạn Nhi……
Đèn Lưu Ly bát giác
mh
Chương 585: Tâm sự của thiếu niên
Trầm Khiêm thấy mắt Liên Mạn Nhi mở lớn, liền cầm đèn cung đình đi qua đi lại, còn bắt tay Liên Mạn Nhi thăm dò, lắc lắc chiếc đèn. Lúc làm những động tác này, thần sắc Trầm Khiêm cẩn thận từng li từng tí, tận tới khi giao đèn vào trong tay Liên Mạn Nhi rồi hắn mới thở dài một hơi nhẹ nhõm, dường như là đã hoàn thành một đại sự khó khăn gì đó. Đúng lúc này Liên Mạn Nhi cũng phục hồi lại tinh thần, nhìn đèn cầm trong tay, lại nhìn Trầm Khiêm, không khỏi cười một tiếng thoải mái.
“Cảm ơn huynh, Tiểu Cửu.” tự đáy lòng Liên Mạn Nhi phát ra tiếng nói. Muốn biết một người đối xử với mình ra sao, đôi khi rất đơn giản. Nếu có một người luôn để ý, trân trọng mình, mà người đó cho rằng mình rất thích đồ nào đó, thì sẽ không chút do dự mang tặng mình, hơn nữa còn lo lắng sợ mình không thích, không chấp nhận. Vậy tình cảm của người này đối với mình là không cần hoài nghi. Mà người như vậy, một phần tâm ý như vậy, cần phải được nâng niu quý trong và bảo vệ. Liên Mạn Nhi cầm đèn trong tay, lại đánh giá một phen, càng xem càng thích.
“Tiểu Cửu, cái này huynh có được ở đâu đấy?” Liên Mạn Nhi hỏi Trầm Khiêm. Công nghệ tinh xảo như vậy, không biết là ở đâu có người thợ tay nghề giỏi làm được như thế này
“Lúc tám tuổi huynh vào kinh thành, là hoàng hậu cô cô tặng cho huynh.” Thẩm Khiêm vui tươi hớn hở đáp.
“Aaa, trân quý như vậy?”
“Cô cô đã tặng cho huynh thì là đồ của huynh. Hiện tại huynh tặng cho muội thì nó là của muội rồi Mạn Nhi. Chỗ huynh có rất nhiều đồ tốt, chờ khi nào muội đến phủ thành, huynh sẽ lấy ra cho muội từ từ xem.” Dường như là sợ Liên Mạn Nhi trả đèn lại cho mình, Trầm Khiêm vội vàng giải thích. Mà nói tới lúc Liên Mạn Nhi sẽ tới phủ thành, sự mong đợi trong ánh mắt Trầm Khiêm cứ như muốn tràn cả ra ngoài.
Liên Mạn Nhi nhìn Trầm Khiêm một chút, ý muốn đem đèn trả lại đành phải thu về. Trầm Khiêm mặc dù tuổi không lớn lắm nhưng làm việc luôn có chừng mực. Hắn sẽ không đem đồ không thể tặng cho người khác mà lấy ra đem tặng nàng. Mặc dù là đèn cố hoàng hậu tặng, nhưng cũng chỉ là đèn cung đình thôi. Cái đèn này quý trọng ở chỗ tâm ý của người tặng.
“Tiểu Cửu, huynh cầm giúp muội một lát.” Liên Mạn Nhi đem đèn giao cho Trầm Khiêm. Sau đó giơ tay lên, đem chuỗi hạt châu đàn hương điêu khắc Phật ở tay trái tháo ra đưa cho Trầm Khiêm: “Tiểu Cửu, cái này cho huynh. Đây là năm trước mẹ muội đã xin cho muội đấy, để trong chùa bốn mươi chín ngày, lại mời trụ trì đại sư khai quang nữa, nói là có thể bảo vệ bình an. Muội luôn đeo nó bên người. Cái này một năm qua rất hiệu nghiệm đó, một chút tai ương hay bệnh tật vụn vặt cũng không có.”
Năm trước, Liên Mạn Nhi bắt đầu đeo chiếc vòng này, căn cứ vào truyền thống và cách nói của người nông dân, cái này sẽ giúp mình vượt qua các tai ách trong một năm. Trương thị nhờ Lý thị cầu người xin chuỗi phật châu này, nhờ Phật khai quang, cung phụng ở chùa, rồi mang về cho Liên Mạn Nhi đeo làm bùa hộ mệnh.
“Tặng cho huynh, cũng có thể bảo vệ bình an cho huynh.”
Trầm Khiêm không ngờ tới Liên Mạn Nhi cũng sẽ tặng đồ cho hắn, vui mừng tới choáng váng, một hồi lâu mới vui tươi hớn hở trở lại, đem đèn cung đình đưa cho Liên Mạn Nhi, cầm chuỗi phật châu trong tay vuốt ve một lúc mới cẩn thận từng li từng tí đeo lên cổ tay. Sau đó, hai người cầm đèn lồng, đứng tựa lan can xem cảnh đêm chợ đèn hoa.
“Ngư Long, múa Ngư Long.” Trầm Khiêm xem một lúc, liền mang bộ dạng suy tư, trong miệng không nhịn được mà lẩm bẩm, mắt thì vẫn nhìn Liên Mạn Nhi.
“Cái gì mà Ngư Long, Tiểu Cửu, huynh làm thơ à?” Liên Mạn Nhi cười rộ lên hỏi.
“Không phải là làm thơ, đột nhiên nhớ tới, có một bài thơ ghi lại cảnh hội đèn lồng ngày tết nguyên tiêu đấy, từ nơi này xem hội rất giống với miêu tả trong tài liệu kia.Chỉ nhớ trong đó có một câu là Ngư long vũ, còn những cái khác nghĩ mãi không ra.” Trầm Khiêm híp híp mắt cười nói.
“Thế mà cũng đòi là tú tài.” Liên Mạn Nhi cười. Kỳ thật, khoa cử quan trọng nhất là những bài văn chương bát cổ, còn thi từ theo lối ngược lại sẽ bị cho là tạp nham. Nhất là tại triều đại này, xem nặng nhất chính là thực lực. “Cái bài thơ này, ngay cả muội cũng biết.”
Trầm Khiêm nói tới múa Ngư Long, Liên Mạn Nhi mới nhớ tới quả thật cũng có một bài thơ như vậy, miêu tả đúng cảnh tượng đang diễn ra trước mắt hai người.
“Mạn Nhi muội gạt huynh hả? Huynh không phải Tiểu Thất đâu nhé.” Mắt Trầm Khiêm mở lớn, bộ dãng rõ ràng là không tin lời Liên Mạn Nhi một chút nào.
“Xem thường muội không được đi học phải không?” Liên Mạn Nhi nhìn qua Trầm Khiêm một cái, vừa nhìn trong lòng liền động: “Tiểu Cửu, cổ nhân có một chữ Sư. Hôm nay, huynh không nhớ ra được bài thơ viến về múa Ngư Long này, muội nói cho huynh biết. Vậy huynh sẽ tôn muội là vi sư chứ?”
“Cái này….vậy cũng được. Nhưng mà Mạn Nhi, nếu muội chỉ biết đôi ba câu thì sẽ không được tính.”
“Ta không phải chỉ biết đôi ba câu thôi đâu.” Liên Mạn Nhi nhíu mày, thầm nghĩ, tên mập này tôn nàng làm sư, vậy sau này nàng cũng không cần phải vướng bận việc gọi hắn là Tiểu Mập hay Tiểu Cửu ca nữa rồi.
Trầm Khiêm thấy Liên Mạn Nhi nhíu mi liền làm ra bộ dáng khiêm tốn, sẵn sàng học hỏi.
“Mạn Nhi, nếu muội biết thì đọc cho huynh nghe đi.”
“Bài thơ này tên là Thanh Ngọc án…” Liên Mạn Nhi nhẹ nhàng nói
Thanh Ngọc án (người dịch: Diệp Luyến Hoa)
Đêm xuân gió thổi ngàn hoa nở,
Rụng như mưa, sao rực rỡ.
Ngựa quý, hương đưa, xe trạm trổ.
Phụng tiêu uyển chuyển,
Ánh trăn lay động,
Suốt đêm rồng cá rộn.
Ngôn ngữ luôn có mị lực đặc biệt của nó, mà cảnh trí trước mắt cùng với những áng thơ này lại cực kỳ phù hợp, Liên Mạn Nhi không khỏi chìm đắm trong cảnh đẹp và ý từ….
Ngài tằm, liễu tuyết, tơ vàng rủ,
Phảng phất hương bay, cười nói rộ,
Giữa đám tìm người…..
Đọc đến đây, Liên Mạn Nhi đột nhiên phát giác thần sắc Trầm Khiêm khác thường, bất giác trong lòng lại khẽ động, nàng ngừng miệng lại từ lúc nào không hay.
Lúc này Trầm Khiêm căn bản cũng không xem cảnh chợ đèn hoa phía dưới, mà đưa lưng về phía ngoài tháp, nhìn nàng. Hai mắt kia híp lại, khóe miệng mỉm cười, ở đâu có bộ dạng của cún con chứ, rõ ràng là một con hồ ly. Trong đôi mắt thông minh mang theo một chút tính toán, mà trong mắt của tiểu hồ ly vì sự toan tính đó thành công liền tràn đầy vẻ dương dương đắc ý.
Trầm Khiêm đợi một lúc không thấy nàng đọc tiếp liền tự mình tiếp tục:
Giữa đám tìm người trăm ngàn độ,
Bỗng quay đầu lại,
Người ngay trước mắt,
Dưới lửa tàn đứng đó.
[ Đây là bài thơ Thời đường tên Thanh Ngọc Án- TG: Tân Khí Tật
Dịch theo: thivien.net
Đông phong dạ phóng hoa thiên thụ,
Cánh xuy lạc, tinh như vũ.
Bảo mã điêu xa hương mãn lộ.
Phụng tiêu thanh động,
Ngọc hồ quang chuyển,
Nhất dạ ngư long vũ.
Nga nhi tuyết liễu hoàng kim lũ,
Tiếu ngữ doanh doanh ám hương khứ.
Chúng lý tầm tha thiên bách độ,
Mạch nhiên hồi thủ,
Na nhân khước tại,
Đăng hoả lan san xứ. ]
Liên Mạn Nhi nheo mắt nhìn lại Trầm Khiêm. Nàng vừa rồi mới quên mất, bài Thanh ngọc án này, mặc dù bản thân tác giả muốn biểu đạt lập trường thanh liêm cùng hoài bão chính trị, nhưng hậu nhân thường sử dụng để gán ghép cho những người có tình duyên, ước hẹn ngày hội tháng Giêng, còn có một số loại nghĩa rộng khác không thể không liên quan tới tình yêu.
Trầm tiểu mập này, không phải là cố ý dụ dỗ nàng đọc bài thơ này đấy chứ? Bằng không sao lúc đầu nói chỉ nhớ có một câu, mà về sau lại có thể tiếp lời nàng một cách trôi chảy được chứ. Là do nàng sai khi đem tiểu hồ ly coi thành chú cún nhỏ? Vẻ mặt Liên Mạn Nhi càng ngày càng nguy hiểm.
Trầm Khiêm cũng nhìn Liên Mạn Nhi, ánh đèn chiếu vào trong đôi mắt khiến cho nó càng có vẻ sáng ngời, trong suốt, long lanh, lóe lên một tia mong đợi, đắc ý còn có chút khẩn trương.
Liên Mạn Nhi vươn tay….
“Mạn Nhi, Tiểu Cửu, sao các đệ còn ở chỗ này?” Ngũ lang từ tháp bên kia quay lại đây, kinh ngạc nói. Vừa nãy hắn mang theo mấy đứa Tiểu Thất đuổi theo đoàn múa rồng hướng bên kia đi, một lúc lâu sau mới phát hiện Liên Mạn Nhi và Trầm Khiêm không đi cùng nên quay lại tìm.
Ngũ lang xuất hiện khiến cho hai người đang nhìn nhau dịch chuyển ánh mắt, Liên Mạn Nhi cũng thu cánh tay vừa mới đưa ra của mình.
“Ca, bọn muội cũng đang định qua đó. Ca nhìn này, là Tiểu Cửu tặng cho muội đấy.” Liên Mạn Nhi vừa nói vừa đem đèn trong tay giơ cao lên cho Ngũ lang nhìn.
“Oa…….” Ngũ lang chưa kịp nói gì thì Tiểu Thất đã chạy tới đây/
“Đẹp thật đấy, ngày mai vẫn còn nữa, ca, tỷ, Tiểu Cửu ca mai chúng ta có thể tới đây xem nữa không?” Tiểu Thất vừa nói chuyện, lại nhìn thấy chiếc đèn trong tay Liên Mạn Nhi liền trợn to hai mắt nhìn.
“Đèn này đẹp quá. Tiểu Cửu ca, là của huynh à? Huynh tặng cho tỷ của đệ?”
Tiểu Thất vòng qua Ngũ lang, chạy đến bên cạnh Liên Mạn Nhi và Trầm Khiêm, vòng quanh đèn cung đình một vòng, rất hâm mộ mà hỏi.
“Ừ.” Trầm Khiêm gật đầu: “Tiểu Thất, nếu ngày mai đệ vẫn còn muốn xem đèn thì huynh sẽ nói một tiếng với người canh tháp.”
Trầm Khiêm nói như vậy, ngược lại Tiểu Thất không có ý tốt chẳng nói câu nào chỉ cười hi hi hai tiếng rồi chạy qua chỗ Ngũ lang và Liên Mạn Nhi.
Lúc này mọi người đã xem xong múa rồng, rối rít từ tháp bên kia quay trở lại. Ngũ lang thấy trời không còn sớm, đã đến lúc phải về. Tất cả mọi người đều đồng ý, cùng nhau từ đỉnh tháp đi xuống. Đi tới tầng bốn tụ họp cùng với nhóm người Liên Thủ Tín rồi cùng nhau ra khỏi tòa tháp.
Trời đã về đêm, nhưng trên đường người qua lại vẫn tấp nập, náo nhiệt. Bọn họ mặc dù vẫn còn ham chơi vui vẻ, nhưng lại không chịu được khí lạnh ban đêm, hơn nữa còn có một người lớn tuổi là Lý thị, mọi người đành thương lượng, bắt đầu trở về. Trầm Khiêm vẫn đi cùng Liên Mạn Nhi, Ngũ lang và Tiểu Thất như lúc đầu.
“Tiểu Cửu, tối nay chắc chắn đệ không thể quay về phủ thành rồi, đệ đã sắp xếp chỗ ở tốt chưa?” Ngũ lang hỏi Trầm Khiêm.
“Tiểu Cửu ca, huynh không dễ dàng mà được ra ngoài một chuyến, hay là ở lại huyện thành chơi thêm vài ngày. Sau đó lại tới thôn nhà đệ chơi thêm vài ngày nhé.” Tiểu Thất vô cùng nhiệt tình, nó rất thích Trầm Khiêm.
Trước khi trả lời, Trầm Khiêm len lén nhìn Liên Mạn Nhi một cái. Thấy sắc mặt Liên Mạn Nhi không giận dữ, nhất thời cũng có chút yên tâm. Nhưng cũng không thấy Liên Mạn Nhi có chút nào vui mừng, cái này lại khiến hắn có chút bất an.
“Huynh chỉ có thể ở lại một buổi chiều nay thôi, mai phải quay về. Còn chỗ ở à….” Trầm Khiêm nói đến đây thì liếc trộm Liên Mạn Nhi một cái, nếu như chưa sắp xếp chỗ ở liệu có thể theo Liên Mạn Nhi về, đến nhà Liên Mạn Nhi ở nhờ một đêm không?
Không đợi Trầm Khiêm quyết định xong nên nói như thế nào, đã thấy hai người lớn tuổi bộ dáng là quản sự tách từ trong đám người đi ra.
“Đã tìm thấy rồi.”
“Cửu gia, ngài khiến chúng tiểu nhân tìm vất vả quá.”
Tới đây chính là hai quản sự của Trầm gia, trong đó có một người mà nhà Liên Mạn Nhi quen biết, chính là Chung quản sự. Sắc mặt Trầm Khiêm khẽ biến.
“Cửu gia, mời ngài trở về ngay lập tức, trong phủ đã náo loạn tới ngất trời rồi.” Chung quản sự chỉ kịp ôm quyền với Liên Thủ Tín một cái liền quay ra thấp giọng nói với Trầm Khiêm.
Liên Mạn Nhi không biết Chung quản sự đã nói những gì, nhưng qua vẻ mặt và thần thái có vẻ rất cấp bách. Chẳng lẽ Trầm Tiểu Mập chưa hỏi ý kiến người nhà đã chạy qua nhà nàng sao?
Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
Đánh giá:
Truyện Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
Story
Chương 586: Đèn Cung Đình
9.7/10 từ 30 lượt.