Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
Chương 577: Tuyết Dạ
Edit: Anh Vu
Beta: Tiểu Tuyền
Sau khi đuổi mẹ con vợ Hà lão lục đi, xác định Liên Thủ Lễ không có gì đáng ngại, vừa đợi Tiểu Phúc mang thuốc trở lại, Trương thị, Ngô Vương thị liền mang Liên Mạn Nhi, Tiểu Thất và Trương Thái Vân về nhà trước, sau đó, Liên Thủ Tín, Ngũ lang, Ngô Gia Hưng cũng trở về, nói Liên Thủ Tín sau khi uống thuốc đã ngủ rồi.
Lúc này, đã đến giờ Hợi.
Tiểu Thất sờ sờ bụng của mình.
Đêm rồi mọi người mới bắt đầu ăn cơm, trải qua cuộc tìm kiếm như vậy, hiện tại, không chỉ Tiểu Thất mà tất cả mọi người ai cũng đói bụng. Trương thị vội vàng chuẩn bị cơm nóng, thức ăn nóng, mời mấy người Ngô gia ở lại ăn cơm xong rồi mới trở về.
Liên Chi Nhi và Ngô Gia Ngọc hai người vẫn ở nhà giữ nhà, đối với chuyện xảy ra ở nhà cũ họ vẫn không biết rõ ràng lắm, nên hỏi Liên Mạn Nhi. Đương nhiên là Liên Mạn Nhi kể rõ đầu đuôi câu chuyện.
Ngô Vương thị và Trương thị ở bên cạnh, đối với chuyện này mang thái độ thờ ơ.
“Ta cũng có khuê nữ, có cái gì nói cái đấy. Đối với khuê nữ ấy mà, chỉ cần hiểu đạo lý, biết lễ độ, tâm địa tốt là được. Có đôi khi, nên lợi hại thì vẫn phải lợi hại một chút.” Ngô Vương thị nhỏ giọng nói với Trương thị: “Như vậy mình mới không phải chịu thiệt thòi, cũng mới ở được.”
Trương thị gật đầu.
Chuyện ngày hôm nay, tất cả các nàng đều đứng về phía Triệu thị. Hơn nữa đối phương là vợ Hà lão lục – một con người không ra gì, nếu Triệu thị không mềm yếu như vậy, chuyện về sau căn bản sẽ không phát triển tới trình độ thê thảm đến thế. Vì vậy, hai người này đều có nữ nhi, nên đều sinh ra lòng cảnh giác, không có cứng nhắc giấu diếm sự tình với các nàng, hơn nữa lại còn vô tình cố ý mà để cho các nàng biết toàn bộ quá trình.
Như vậy, cho dù sau này xảy ra chuyện tương tự như vậy. Mấy nữ hài tử cũng sẽ biết phải đối phó như thế nào.
Người hai nhà ăn cơm cùng nhau. Sau đó mấy người Ngô gia trở về.
Chỉ còn lại người nhà Liên Mạn Nhi, mặc dù mọi người đều mệt chết đi, nhưng không ai có ý định đi ngủ. Cả nhà ngồi vây quanh chiếc đèn. Mỗi người một câu nghị luận.
“….Chuyện hôm nay quá nguy hiểm, nếu như không có ai nhìn thấy, cái mạng của Tam bá khẳng định đã được báo dưới âm phủ rồi.” Trương thị thở dài: “Đem người thành thật bức thành như vậy….”
“Sớm đem mấy người kia đuổi đi, không phải chuyện gì cũng không có rồi sao?Haizzz” Liên Thủ Tín cũng thở dài.
“Ban đầu cũng không nên cho mấy người Hà gia vào cửa.” Ngũ lang cũng nói.
Trong nhà bỗng dưng trầm mặc.
“Lão gia tử vừa rồi còn lao ra theo, ông cũng rất hối hận, nói rằng sớm biết như vậy, lúc đầu cho dù ai nói gì cũng không cho họ vào ở.” Một hồi lâu Liên Thủ Tín mở miệng: “Ông cũng nói, ông không biết rằng vợ Hà lão lục lại là người như vậy.”
Cái này thì đúng. Trước kia ai cũng biết Hà lão lục là kẻ vô pháp vô thiên, về phần vợ Hà lão lục, chỉ là làm ăn lôi thôi, còn tiếng xấu khác thì cũng không có.
“Danh tiếng xấu xa của lão Lục quá vang. Nên người nhà hắn cho dù đồng dạng như hắn, thì mọi người cũng không biết được.” Liên Mạn Nhi suy nghĩ một chút liền nói.
Bởi Hà lão lục vô pháp vô thiên, nên cuộc sống của vợ Hà lão lục và mấy hài tử tự nhiên là sẽ trôi qua không quá tốt. Trong lòng mọi người đều thương cảm cho kẻ yếu, chỉ thấy được vợ Hà lão lục thật đáng thương mà không thấy được cái khác.
“Có lẽ bà ta cũng chẳng thiện lương gì.” Trương thị lên tiếng: “Nếu không cũng chẳng xảy ra chuyện này. Thử nhìn mọi người trong thôn chúng ta mà xem. Có nhiều nhà mấy gia đình ở trong cùng một viện, cuộc sống của họ cũng không tốt lắm, nhưng cũng không có chuyện nhàn thoại ra ngoài.”
Người nông dân phần lớn là chất phác, ở chung với nhau, bình thường hay giúp đỡ lẫn nhau, thân mật giống như người một nhà, mặc dù sau này cũng có người chuyển đi, nhưng vẫn qua lại giống như thân thích, so với máu mủ ruột thịt cũng không khác biệt lắm.
Cũng mềm lòng, sĩ diện giống như Liên lão gia tử, trung thực như Liên Thủ Lễ và Triệu thị, chỉ cần đối phương có hơi chút lạnh nhạt là sẽ không vui vướng mắc mãi trong lòng.
Trương thị và Liên Thủ Tín nhướng mày , hai người lúc này ý niệm trong đầu đều giống nhau.
Ở cái thời đại này, quan niệm về trinh tiết của người phụ nữ là cực mạnh, giống như vợ Hà lão lục không hề có danh tiếng phong lưu, hôm nay lại bò lên giường của Liên Thủ Lễ, lại còn không biết liêm sỉ mà đổ tội cho Liên Thủ Lễ, trừ cuộc sống bức bách, hay chính bản thân bà ta cũng là người bất chánh, thì nhất định còn có nguyên nhân khác.
“Cha bọn nhỏ, chàng nói xem, chuyện này Nhị đương gia dính vào bao nhiêu phần?” Trương thị hỏi Liên Thủ Tín.
“Tám chín phần mười là bọn họ thương lượng với nhau làm chuyện này.” Liên Thủ Tín tức giận, nếu không phải như vậy thì hắn cũng không thẳng chân đạp Liên Thủ Nghĩa. “Một mình vợ Hà lão lục nói, ai có thể nghe bà ta? Còn không phải cái miệng hai người bọn họ. Đông một lời Tây một lời, lảm nhảm sao lại ở chung một chỗ, trong đám người ở đó nói cũng không nhất định là vậy, người ta cũng nhìn ra đấy.”
“Không phải ai cũng là người ngu đâu.” Trương thị thở dài: “Lúc Tam bá tỉnh dậy, cương quyết đòi xây phòng, dọn nhà, đây là do tâm đã lạnh rồi.”
“Cũng không biết có thành hay không nữa cơ.” Liên Mạn Nhi nói: “Mọi người không thấy bộ dạng của bà nội à, rất là không nỡ rời xa Tam bá, chắc chắn sẽ không đồng ý cho Tam bá dọn ra.”
“Cũng biết không nỡ ư, những người ở nhà cũ đó, đâu có ai nghe sao làm vậy, họ chỉ đâu phải đánh đó giống như Tam bá con. Hiện tại hai lão nhân không chừng lại rất hối hận, trước kia không nên để cho mấy người của nhà Tam bá con ở riêng.” Trương thị nói.
“Đúng vậy, hai gia đình ở nhà cũ, hiện tại người thượng phòng cũng chỉ có thể mò được chỗ tốt từ hai người già, cuộc sống dựa vào hai người họ. Mà theo con nhà Tam bá, cũng chẳng trông cậy gì được vào bọn họ, nhưng lại rất nghe lời, lại còn kiếm được ra tiền nữa.” Liên Mạn Nhi cười lạnh nói.
Cả nhà nói chuyện một hồi đã thấy tới nửa đêm, liền đứng dậy trở về phòng riêng của mình.
“Mẹ, bà ta có nói gì với mẹ không?” Liên Mạn Nhi cảnh giác.
“Muốn nịnh nọt mẹ chứ sao!” Trương thị liền nói: “Nịnh nọt mẹ đến nỗi nổi cả da gà. Nhìn bộ dáng của bà ta còn rất đáng thương nữa, bà ta như vậy còn khiến mẹ thấy sợ hơn. Không biết bà ta lại muốn tính toán cái gì nữa đây?”
“Mẹ a, lần này me thông minh thật.” Liên Mạn Nhi cười nói.
“Con còn chê cười mẹ.” Trương thị giận Liên Mạn Nhi một cái: “Mẹ thấy hơi mờ mịt trong lòng, có cảm giác bà ta không có ý tốt gì. Bà ta là loại người không có lợi thì còn lâu mới thân quen.”
“Mẹ biết cái này là được rồi. Dù sao bà ta nói gì thì mẹ cũng đừng có nghe….” Liên Mạn Nhi suy nghĩ một chút rồi nói: “Hiện tại bộ dáng của bà ta như vậy, chắc muốn tính toán gì ta đấy. Mẹ thật có mắt nhìn người, chúng ta phải dứt khoát, sau này, mẹ cũng đừng cho bà ta có cơ hội thân thiết với mẹ, cũng đừng cho bà ta cơ hội nói chuyện với mẹ nhé.”
Cổ thị nịnh bợ Trương thị, muốn tính toán các nàng, Liên Mạn Nhi cũng chẳng thấy có gì kỳ quái. Cổ thị nếu không làm như vậy thì không phải Cổ thị rồi. Nhưng thế thì sao chứ, Cổ thị có suy nghĩ như vậy thì cũng chỉ là suy nghĩ của bà ta thôi. Hôm nay, chỉ cần các nàng không giả vờ mình ngớ ngẩn, thì bất kỳ tính toán nào của Cổ thị cũng đều thành công dã tràng hết.
Hơn nữa, Cổ thị cho rằng chỉ cần nịnh bợ Trương thị, thì Trương thị sẽ bị bà ta lợi dụng? Nếu là trước kia, có lẽ còn có thể. Nhưng hiện tại, Trương thị đối với Cổ thị là tâm thái trông gà hóa cuốc, bất kỳ hành động nào của Cổ thị đều bị Trương thị hoài nghi.
Trương thị nơi này, Cổ thị đã không thể kiếm được gì tốt rồi.
Trong hai gia đình bên nhà cũ kia, hiện nay có thể nói chuyện được với Trương thị chỉ có Tưởng thị. Nhưng mà ấn tượng của Trương thị với Tưởng thị cũng không còn tốt như xưa. Tưởng thị lại là người thông minh, rất thông minh,rất biết cách suy nghĩ tính toán vì mình.
Cổ thị, Liên Hoa Nhi, và Liên Đóa Nhi tương lai đã được định đoạt rồi, căn bản sẽ không có khả năng xoay mình, Tưởng thị không thể không hiểu điểm này.
Liên Mạn Nhi hoàn toàn tin tưởng, Cổ thị tính toán lợi dụng Trương thị, Tưởng thị tuyệt đối sẽ đứng bên cạnh Trương thị. Bởi vì, bên này mới có lợi cho nàng.
Ngày thứ hai, tuyết đã ngừng rơi, Liên Thủ Tín vẫn như trước cùng với Ngũ lang và Tiểu Thất bị mời ra ngoài uống rượu. Sau buổi trưa, ba người trở lại mang theo một tin tức.
“Ngày hôm qua không phải là chúng ta đuổi mẹ con Hà gia ra khỏi thôn rồi sao? Bọn họ trở về Tây thôn. Kết quả hôm nay bọn họ bị người Tây thôn đuổi ra ngoài.” Liên Thủ Tín nói cho Trương thị.
Trộm vài ba bó củi, mấy quả trứng gà, người trong thôn có thể nhịn xuống, nhưng mấu chốt là, hiện tại Hà gia còn thăng cấp tới trộm đồ dùng. Vợ Hà lão lục còn muốn cướp chồng người ta, để nuôi sống bà ta, và mấy hài tử của bà ta. Vì vậy, nữ nhân Tây thôn cảm giác có nguy cơ.
“Những thôn khác cũng chẳng có chỗ để ở, nghe nói là đi hướng tây, về nhà mẹ đẻ vợ Hà lão lục ở bên kia.”
“Đi càng xa càng tốt, đi tới chỗ nào là gây họa chỗ đó, mắt không thấy tâm không phiền.” Trương thị liền nói.
Đang nói chuyện thì Liên Diệp Nhi tới.
“Cha cháu có uống thuốc không, đã tốt hơn chưa? Mẹ cháu hôm nay sao rồi, buổi trưa có ăn cơm không?” Trương thị vội vàng bảo Liên Diệp Nhi lên kháng ngồi, hỏi liên tiếp.
“Sau khi ăn cơm trưa xong, cha cháu đã uống thuốc rồi. Mẹ cháu cũng tốt hơn nhiều rồi ạ.” Ánh mắt Liên Diệp Nhi vẫn còn sưng đỏ, giọng nói cũng chưa khôi phục, có chút khàn khàn. “Cháu cảm ơn Tứ thẩm hôm nay đã mang gà tới, chỗ đó đủ cho cha và mẹ cháu uống cháo gà trong mấy ngày.”
“Cái này thì có gì mà ơn với huệ.” Trương thị liền nói: “Diệp Nhi, cha với mẹ cháu sống tằn tiện, nhưng cháu phải nghe thẩm nói. Biết tiết kiệm là tốt, có điều trước hết phải để cho cha mẹ cháu điều dưỡng thân thể tốt đã, đây là việc cần nhất lúc này. Cháo gà bổ người, một lát nữa tứ thẩm lại chọn cho cháu hai con gà mập nữa.”
Liên Thủ Lễ và Triệu thị sống tằn tiện, nhưng lại rất có chí khí, không chiếm lợi của người khác, lại càng không thích nợ nhân tình của ai. Cũng bởi vì…chuyện này, lúc nhà Liên Mạn Nhi muốn giúp đỡ họ cũng phải tốn rất nhiều tâm tư.
“Những thứ này đều tốt, nhưng mà ở đây thì cũng không dùng tới ngay.” Liên Mạn Nhi nói: “Diệp Nhi, muội tới là có việc phải không?”
“Vâng.” Liên Diệp Nhi gật đầu.
Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
Beta: Tiểu Tuyền
Sau khi đuổi mẹ con vợ Hà lão lục đi, xác định Liên Thủ Lễ không có gì đáng ngại, vừa đợi Tiểu Phúc mang thuốc trở lại, Trương thị, Ngô Vương thị liền mang Liên Mạn Nhi, Tiểu Thất và Trương Thái Vân về nhà trước, sau đó, Liên Thủ Tín, Ngũ lang, Ngô Gia Hưng cũng trở về, nói Liên Thủ Tín sau khi uống thuốc đã ngủ rồi.
Lúc này, đã đến giờ Hợi.
Tiểu Thất sờ sờ bụng của mình.
Đêm rồi mọi người mới bắt đầu ăn cơm, trải qua cuộc tìm kiếm như vậy, hiện tại, không chỉ Tiểu Thất mà tất cả mọi người ai cũng đói bụng. Trương thị vội vàng chuẩn bị cơm nóng, thức ăn nóng, mời mấy người Ngô gia ở lại ăn cơm xong rồi mới trở về.
Liên Chi Nhi và Ngô Gia Ngọc hai người vẫn ở nhà giữ nhà, đối với chuyện xảy ra ở nhà cũ họ vẫn không biết rõ ràng lắm, nên hỏi Liên Mạn Nhi. Đương nhiên là Liên Mạn Nhi kể rõ đầu đuôi câu chuyện.
Ngô Vương thị và Trương thị ở bên cạnh, đối với chuyện này mang thái độ thờ ơ.
“Ta cũng có khuê nữ, có cái gì nói cái đấy. Đối với khuê nữ ấy mà, chỉ cần hiểu đạo lý, biết lễ độ, tâm địa tốt là được. Có đôi khi, nên lợi hại thì vẫn phải lợi hại một chút.” Ngô Vương thị nhỏ giọng nói với Trương thị: “Như vậy mình mới không phải chịu thiệt thòi, cũng mới ở được.”
Trương thị gật đầu.
Chuyện ngày hôm nay, tất cả các nàng đều đứng về phía Triệu thị. Hơn nữa đối phương là vợ Hà lão lục – một con người không ra gì, nếu Triệu thị không mềm yếu như vậy, chuyện về sau căn bản sẽ không phát triển tới trình độ thê thảm đến thế. Vì vậy, hai người này đều có nữ nhi, nên đều sinh ra lòng cảnh giác, không có cứng nhắc giấu diếm sự tình với các nàng, hơn nữa lại còn vô tình cố ý mà để cho các nàng biết toàn bộ quá trình.
Như vậy, cho dù sau này xảy ra chuyện tương tự như vậy. Mấy nữ hài tử cũng sẽ biết phải đối phó như thế nào.
Người hai nhà ăn cơm cùng nhau. Sau đó mấy người Ngô gia trở về.
Chỉ còn lại người nhà Liên Mạn Nhi, mặc dù mọi người đều mệt chết đi, nhưng không ai có ý định đi ngủ. Cả nhà ngồi vây quanh chiếc đèn. Mỗi người một câu nghị luận.
“….Chuyện hôm nay quá nguy hiểm, nếu như không có ai nhìn thấy, cái mạng của Tam bá khẳng định đã được báo dưới âm phủ rồi.” Trương thị thở dài: “Đem người thành thật bức thành như vậy….”
“Sớm đem mấy người kia đuổi đi, không phải chuyện gì cũng không có rồi sao?Haizzz” Liên Thủ Tín cũng thở dài.
“Ban đầu cũng không nên cho mấy người Hà gia vào cửa.” Ngũ lang cũng nói.
Trong nhà bỗng dưng trầm mặc.
“Lão gia tử vừa rồi còn lao ra theo, ông cũng rất hối hận, nói rằng sớm biết như vậy, lúc đầu cho dù ai nói gì cũng không cho họ vào ở.” Một hồi lâu Liên Thủ Tín mở miệng: “Ông cũng nói, ông không biết rằng vợ Hà lão lục lại là người như vậy.”
Cái này thì đúng. Trước kia ai cũng biết Hà lão lục là kẻ vô pháp vô thiên, về phần vợ Hà lão lục, chỉ là làm ăn lôi thôi, còn tiếng xấu khác thì cũng không có.
“Danh tiếng xấu xa của lão Lục quá vang. Nên người nhà hắn cho dù đồng dạng như hắn, thì mọi người cũng không biết được.” Liên Mạn Nhi suy nghĩ một chút liền nói.
Bởi Hà lão lục vô pháp vô thiên, nên cuộc sống của vợ Hà lão lục và mấy hài tử tự nhiên là sẽ trôi qua không quá tốt. Trong lòng mọi người đều thương cảm cho kẻ yếu, chỉ thấy được vợ Hà lão lục thật đáng thương mà không thấy được cái khác.
“Có lẽ bà ta cũng chẳng thiện lương gì.” Trương thị lên tiếng: “Nếu không cũng chẳng xảy ra chuyện này. Thử nhìn mọi người trong thôn chúng ta mà xem. Có nhiều nhà mấy gia đình ở trong cùng một viện, cuộc sống của họ cũng không tốt lắm, nhưng cũng không có chuyện nhàn thoại ra ngoài.”
Người nông dân phần lớn là chất phác, ở chung với nhau, bình thường hay giúp đỡ lẫn nhau, thân mật giống như người một nhà, mặc dù sau này cũng có người chuyển đi, nhưng vẫn qua lại giống như thân thích, so với máu mủ ruột thịt cũng không khác biệt lắm.
Cũng mềm lòng, sĩ diện giống như Liên lão gia tử, trung thực như Liên Thủ Lễ và Triệu thị, chỉ cần đối phương có hơi chút lạnh nhạt là sẽ không vui vướng mắc mãi trong lòng.
Trương thị và Liên Thủ Tín nhướng mày , hai người lúc này ý niệm trong đầu đều giống nhau.
Ở cái thời đại này, quan niệm về trinh tiết của người phụ nữ là cực mạnh, giống như vợ Hà lão lục không hề có danh tiếng phong lưu, hôm nay lại bò lên giường của Liên Thủ Lễ, lại còn không biết liêm sỉ mà đổ tội cho Liên Thủ Lễ, trừ cuộc sống bức bách, hay chính bản thân bà ta cũng là người bất chánh, thì nhất định còn có nguyên nhân khác.
“Cha bọn nhỏ, chàng nói xem, chuyện này Nhị đương gia dính vào bao nhiêu phần?” Trương thị hỏi Liên Thủ Tín.
“Tám chín phần mười là bọn họ thương lượng với nhau làm chuyện này.” Liên Thủ Tín tức giận, nếu không phải như vậy thì hắn cũng không thẳng chân đạp Liên Thủ Nghĩa. “Một mình vợ Hà lão lục nói, ai có thể nghe bà ta? Còn không phải cái miệng hai người bọn họ. Đông một lời Tây một lời, lảm nhảm sao lại ở chung một chỗ, trong đám người ở đó nói cũng không nhất định là vậy, người ta cũng nhìn ra đấy.”
“Không phải ai cũng là người ngu đâu.” Trương thị thở dài: “Lúc Tam bá tỉnh dậy, cương quyết đòi xây phòng, dọn nhà, đây là do tâm đã lạnh rồi.”
“Cũng không biết có thành hay không nữa cơ.” Liên Mạn Nhi nói: “Mọi người không thấy bộ dạng của bà nội à, rất là không nỡ rời xa Tam bá, chắc chắn sẽ không đồng ý cho Tam bá dọn ra.”
“Cũng biết không nỡ ư, những người ở nhà cũ đó, đâu có ai nghe sao làm vậy, họ chỉ đâu phải đánh đó giống như Tam bá con. Hiện tại hai lão nhân không chừng lại rất hối hận, trước kia không nên để cho mấy người của nhà Tam bá con ở riêng.” Trương thị nói.
“Đúng vậy, hai gia đình ở nhà cũ, hiện tại người thượng phòng cũng chỉ có thể mò được chỗ tốt từ hai người già, cuộc sống dựa vào hai người họ. Mà theo con nhà Tam bá, cũng chẳng trông cậy gì được vào bọn họ, nhưng lại rất nghe lời, lại còn kiếm được ra tiền nữa.” Liên Mạn Nhi cười lạnh nói.
Cả nhà nói chuyện một hồi đã thấy tới nửa đêm, liền đứng dậy trở về phòng riêng của mình.
“Mẹ, bà ta có nói gì với mẹ không?” Liên Mạn Nhi cảnh giác.
“Muốn nịnh nọt mẹ chứ sao!” Trương thị liền nói: “Nịnh nọt mẹ đến nỗi nổi cả da gà. Nhìn bộ dáng của bà ta còn rất đáng thương nữa, bà ta như vậy còn khiến mẹ thấy sợ hơn. Không biết bà ta lại muốn tính toán cái gì nữa đây?”
“Mẹ a, lần này me thông minh thật.” Liên Mạn Nhi cười nói.
“Con còn chê cười mẹ.” Trương thị giận Liên Mạn Nhi một cái: “Mẹ thấy hơi mờ mịt trong lòng, có cảm giác bà ta không có ý tốt gì. Bà ta là loại người không có lợi thì còn lâu mới thân quen.”
“Mẹ biết cái này là được rồi. Dù sao bà ta nói gì thì mẹ cũng đừng có nghe….” Liên Mạn Nhi suy nghĩ một chút rồi nói: “Hiện tại bộ dáng của bà ta như vậy, chắc muốn tính toán gì ta đấy. Mẹ thật có mắt nhìn người, chúng ta phải dứt khoát, sau này, mẹ cũng đừng cho bà ta có cơ hội thân thiết với mẹ, cũng đừng cho bà ta cơ hội nói chuyện với mẹ nhé.”
Cổ thị nịnh bợ Trương thị, muốn tính toán các nàng, Liên Mạn Nhi cũng chẳng thấy có gì kỳ quái. Cổ thị nếu không làm như vậy thì không phải Cổ thị rồi. Nhưng thế thì sao chứ, Cổ thị có suy nghĩ như vậy thì cũng chỉ là suy nghĩ của bà ta thôi. Hôm nay, chỉ cần các nàng không giả vờ mình ngớ ngẩn, thì bất kỳ tính toán nào của Cổ thị cũng đều thành công dã tràng hết.
Hơn nữa, Cổ thị cho rằng chỉ cần nịnh bợ Trương thị, thì Trương thị sẽ bị bà ta lợi dụng? Nếu là trước kia, có lẽ còn có thể. Nhưng hiện tại, Trương thị đối với Cổ thị là tâm thái trông gà hóa cuốc, bất kỳ hành động nào của Cổ thị đều bị Trương thị hoài nghi.
Trương thị nơi này, Cổ thị đã không thể kiếm được gì tốt rồi.
Trong hai gia đình bên nhà cũ kia, hiện nay có thể nói chuyện được với Trương thị chỉ có Tưởng thị. Nhưng mà ấn tượng của Trương thị với Tưởng thị cũng không còn tốt như xưa. Tưởng thị lại là người thông minh, rất thông minh,rất biết cách suy nghĩ tính toán vì mình.
Cổ thị, Liên Hoa Nhi, và Liên Đóa Nhi tương lai đã được định đoạt rồi, căn bản sẽ không có khả năng xoay mình, Tưởng thị không thể không hiểu điểm này.
Liên Mạn Nhi hoàn toàn tin tưởng, Cổ thị tính toán lợi dụng Trương thị, Tưởng thị tuyệt đối sẽ đứng bên cạnh Trương thị. Bởi vì, bên này mới có lợi cho nàng.
Ngày thứ hai, tuyết đã ngừng rơi, Liên Thủ Tín vẫn như trước cùng với Ngũ lang và Tiểu Thất bị mời ra ngoài uống rượu. Sau buổi trưa, ba người trở lại mang theo một tin tức.
“Ngày hôm qua không phải là chúng ta đuổi mẹ con Hà gia ra khỏi thôn rồi sao? Bọn họ trở về Tây thôn. Kết quả hôm nay bọn họ bị người Tây thôn đuổi ra ngoài.” Liên Thủ Tín nói cho Trương thị.
Trộm vài ba bó củi, mấy quả trứng gà, người trong thôn có thể nhịn xuống, nhưng mấu chốt là, hiện tại Hà gia còn thăng cấp tới trộm đồ dùng. Vợ Hà lão lục còn muốn cướp chồng người ta, để nuôi sống bà ta, và mấy hài tử của bà ta. Vì vậy, nữ nhân Tây thôn cảm giác có nguy cơ.
“Những thôn khác cũng chẳng có chỗ để ở, nghe nói là đi hướng tây, về nhà mẹ đẻ vợ Hà lão lục ở bên kia.”
“Đi càng xa càng tốt, đi tới chỗ nào là gây họa chỗ đó, mắt không thấy tâm không phiền.” Trương thị liền nói.
Đang nói chuyện thì Liên Diệp Nhi tới.
“Cha cháu có uống thuốc không, đã tốt hơn chưa? Mẹ cháu hôm nay sao rồi, buổi trưa có ăn cơm không?” Trương thị vội vàng bảo Liên Diệp Nhi lên kháng ngồi, hỏi liên tiếp.
“Sau khi ăn cơm trưa xong, cha cháu đã uống thuốc rồi. Mẹ cháu cũng tốt hơn nhiều rồi ạ.” Ánh mắt Liên Diệp Nhi vẫn còn sưng đỏ, giọng nói cũng chưa khôi phục, có chút khàn khàn. “Cháu cảm ơn Tứ thẩm hôm nay đã mang gà tới, chỗ đó đủ cho cha và mẹ cháu uống cháo gà trong mấy ngày.”
“Cái này thì có gì mà ơn với huệ.” Trương thị liền nói: “Diệp Nhi, cha với mẹ cháu sống tằn tiện, nhưng cháu phải nghe thẩm nói. Biết tiết kiệm là tốt, có điều trước hết phải để cho cha mẹ cháu điều dưỡng thân thể tốt đã, đây là việc cần nhất lúc này. Cháo gà bổ người, một lát nữa tứ thẩm lại chọn cho cháu hai con gà mập nữa.”
Liên Thủ Lễ và Triệu thị sống tằn tiện, nhưng lại rất có chí khí, không chiếm lợi của người khác, lại càng không thích nợ nhân tình của ai. Cũng bởi vì…chuyện này, lúc nhà Liên Mạn Nhi muốn giúp đỡ họ cũng phải tốn rất nhiều tâm tư.
“Những thứ này đều tốt, nhưng mà ở đây thì cũng không dùng tới ngay.” Liên Mạn Nhi nói: “Diệp Nhi, muội tới là có việc phải không?”
“Vâng.” Liên Diệp Nhi gật đầu.
Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
Đánh giá:
Truyện Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
Story
Chương 577: Tuyết Dạ
9.7/10 từ 30 lượt.