Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 389: Nhanh chân đến trước

Edit: Ntsubasa04 Beta: Tiểu Tuyền “Gì thiên lý, giang hải?” Trương thị xoay qua, hỏi Liên Mạn Nhi.

“Chính là ý tứ lấy ít tụ nhiều.” Liên Mạn Nhi nói, “Trong sách viết.”

“Mẹ, đây là bài “ Tuân tử ”khuyên học, ” Tiểu Thất liền chen vào nói nói, “Nói đạo lý được. Cả bài con đều đã thuộc, mẹ, con ngâm cho mẹ nghe nhé.”

Vừa nói như thế, Tiểu Thất liền chắp hai tay ra sau lưng, rung đùi đắc ý ngâm nga.

“Quân tử viết: Học bất khả dĩ dĩ. Thanh, thủ chi vu lam, nhi thanh vu lam; Băng, thủy vi chi, nhi hàn vu thủy. Mộc…”

Tuy không thâm thuý lại ẩn chứa triết lý văn tự, dùng giọng nói trẻ con đọc ra. Liên Thủ Tín cùng Trương thị nghe đến mặt đầy nụ cười, thậm chí là say mê ở trong giọng nói của Tiểu Thất. Mặc dù là cũng không thể hoàn toàn hiểu rõ đạo lý trong văn vẻ, nhưng mà bọn hắn vẫn thích nghe.

Chờ Tiểu Thất ngâm nga xong rồi, Liên Thủ Tín liên tục nói vài chữ tốt.

” Tiểu Thất nhà của ta có thể ngâm văn vẻ như vậy…” ánh mắt Trương thị, hận không thể đem Tiểu Thất thu vào trong lòng.

Trương thị và Liên Thủ Tín như vậy, Tiểu Thất vừa đắc ý, lại có chút ngượng ngùng.

“Ca và nhị tỷ cũng sẽ ngâm được. Ca còn thuộc nhiều hơn con.” Tiểu Thất dựa vào trong lòng Trương thị, mặt mày vui vẻ nói.

“Sách này là thứ tốt.” Liên Thủ Tín như được uống ngụm nước mát, vui sướng hài lòng nói, “Ta ban ngày làm việc, vốn rất mệt mỏi, nghe con ta ngâm một đoạn này, ta cảm giác sao không hề thấy mệt mỏi nữa?”

“Cha, về sau mỗi ngày buổi tối con đều đọc cho cha nghe một đoạn.” Tiểu Thất liền từ Trương thị trong lòng chui ra, nhảy đến trên lưng Liên Thủ Tín, cười hì hì nói.


“Vậy thì tốt.” Liên Thủ Tín cười nói.

Liên Mạn Nhi, Ngũ Lang cùng Liên Chi Nhi nhìn bộ dáng Tiểu Thất đùa giỡn, đem Trương thị cùng Liên Thủ Tín dỗ vui vẻ. Cũng không khỏi nhìn nhau cười.

“… ta thấy, trồng trái tầm bóp vừa nhẹ nhàng, so với trồng hoa mầu lại kiếm tiền nhiều hơn. Mọi người nói xem, sang năm còn trồng hoa màu không. Hay đều trồng trái tầm bóp?” Trương thị nói.

Đề tài lại lần nữa về với trái tầm bóp.

“Mẹ, trái tầm bóp không phải lương thực, trồng nhiều sẽ thừa. Đến lúc đó sẽ không có người cần.” Liên Mạn Nhi nói, thị trường trái tầm bóp dù sao cũng có hạn, không phải nói trồng bao nhiêu đều sẽ có người mua.

“Đây là một chuyện, còn có một chuyện khác. Ta nông dân thì trồng đều là lương thực, bình thường không có người trồng loại này.” Liên Thủ Tín nói tiếp.

“Đúng vậy.” Liên Mạn Nhi gật đầu. Hộ nông dân người ta, bình thường có vẻ truyền thống, bảo thủ. Trái tầm bóp không thể so với khoai lang và ngô, trái tầm bóp không thể làm lương thực ăn. Hơn nữa bộ rễ của nó quá mức phát triển, nông dân luyến tiếc dùng đất tốt trồng nó. Ví dụ như nhà Liên Mạn Nhi, lúc đó chẳng phải là dùng đấy chưa khai hoang trồng trái tầm bóp sao, mà còn chọn dùng đất tách xa đất tốt.

Tình huống như lời Trương thị nói, sẽ không xảy ra.

“Sau buổi trưa đi trấn trên. Gặp lão Hoàng, hắn nói nho dại sau ngọn núi cũng chín rồi, hỏi ta lúc nào thì đi hái?” Liên Thủ Tín đột nhiên nói.

“Bình rượu đặt làm ở chỗ Triệu gia, hẳn là đã xong?” Ngũ Lang nói, “Nếu không, ngày mai chúng ta đi xem, nếu xong, bảo hắn đưa tới nhà chúng ta?”

“Vậy đi.” Liên Mạn Nhi nghĩ nghĩ, liền gật đầu nói.”Chờ bình rượu đến, ta phải đi hái Nho, ủ rượu.”

“Chúng ta thừa dịp trước thu hoạch vụ thu, ủ rượu sẽ tốt hơn. Nếu không đến lúc đó, sợ ta bận việc không làm được.” Liên Mạn Nhi lại nói.



Ngày hôm sau, thời điểm Ngũ Lang cùng Tiểu Thất đi đến trường, liền đi đường vòng đến Triệu gia thôn một chuyến. Ngay sau đó, phụ tử Triệu Liên Sinh liền chạy xe, đem từng xe từng xe bình rượu đưa tới.

Vẫn như trước là dùng bình rượu hai mươi cân, mỗi cái bình mười văn tiền, nhà Liên Mạn Nhi một lần liền đặt mua một trăm năm mươi bình. Bởi vì là khách hàng quen, lại mua nhiều, nên Triệu Liên Sinh đã tặng không mười cái.

“… Nếu không đủ, cứ phái người đưa thư cho ta, ta sẽ bỏ việc khác, lập tức liền làm cho các ngươi.” Tiếp nhận một ngàn năm trăm văn tiền của Liên Mạn Nhi đưa, Triệu Liên Sinh tươi cười đầy mặt nói.”Bình rượu, bình muối đồ ăn, cỡ lớn, cỡ nhỏ gì, hình dạng gì ta đều có thể làm, nếu hữu dụng, cứ việc tới tìm ta, giá thì sẽ thương lượng.”

Liên gia nay là người ta nổi danh giàu có, hơn nữa mua bán công bằng, trả thù lao sảng khoái, Triệu Liên Sinh đương nhiên nguyện ý kết giao với khách hàng lớn này.

Bình rượu chuẩn bị xong, một nhà Liên Mạn Nhi liền vội vàng đánh xe vào núi hái Nho, chuẩn bị ủ rượu.

Bởi vì có một câu của Trầm Lục, nên năm nay nho dại trên ngọn núi không chỉ có không có người động vào, ngược lại còn được chăm sóc, bởi vậy nho mọc lên và sản lượng đều tốt hơn so với năm trước.

Lão Hoàng biết nhà Liên Mạn Nhi muốn hái Nho, sợ nhà nàng lao động thiếu, nên cố ý từ công nhân trên núi chọn ra mấy người làm việc khéo léo, dẫn theo sáu bảy người, giúp đỡ hái Nho.

Trừ bỏ xe bò nhà mình, Liên Thủ Tín lại mướn thêm hai cỗ xe ngựa, kéo Nho về trong nhà.

Năm nay sân ủ rượu, liền chọn sân ở trong nhà mới. Hai viện, đều đã xây sắp xong, trong đó còn đặt biệt xây liều ủ rượu, hơn một trăm bình rượu bày đầy ra.

Từng xe Nho đưa lại đây, rồi tháo dỡ sọt xuống thì để ở bên cạnh ao. Sau khi lại dùng nước trong suốt sạch sẽ để rửa, ở trong lúc này, Tiểu Thất nhìn người ta đem Nho rửa sạch, sẽ đưa vào phòng ủ rượu ở Nhưỡng Tửu phường.

Phòng ủ rượu nơi này, dùng là đều là người trong nhà, Liên Thủ Tín, Trương thị, Liên Mạn Nhi, Liên Chi Nhi, Ngũ Lang, Triệu thị, Liên Diệp Nhi, Tiểu Đàn Tử cũng bị gọi tới hỗ trợ. Bọn họ phụ trách đem lượng Nho bỏ vào bình rượu, xử lý một chút, chờ đợi lên men.

Liên tục bận việc trong ba ngày, một trăm năm mươi bồn rượu nho đều được ủ xong, mặt khác còn dùng cái bình lớn năm mươi cân, lại ủ thêm hai bồn. Cái này là chọn nho dại còn lại có chất lượng không tốt lắm, Liên Mạn Nhi tính ủ để nhà mình uống. Xem tình huống lên men, nếu có thể ủ rượu thì liền ủ rượu, nếu ủ không thành rượu, vậy gây thành nước nho, bình thường uống cũng không tồi.


Rượu nho ủ xong, người một nhà đều thở dài nhẹ nhõm một hơi, Liên Mạn Nhi lại nghĩ tới chuyện khác quan trọng hơn.

“Cha, mẹ, con nghĩ…” Triệu tập người một nhà đến, Liên Mạn Nhi đem ý nghĩ của chính mình nói ra. Mọi người thương lượng một trận, cuối cùng đều gật đầu đồng ý.

Hôm nay, Nhà Liên Mạn Nhi chuẩn bị một bàn tiệc rượu, mời lão Hoàng đến.

Rượu quá ba tuần, đồ ăn quá ngũ vị, Liên Thủ Tín liền hỏi lão Hoàng.

“… Núi kia đều là của nhà nương nương, chung quanh chân núi, cũng đều là của nhà nương đúng không?”

“Đó là đương nhiên.” Lão Hoàng nói, “Chẳng qua, nếu nói chính xác nơi nào, thì ta còn thực không rõ ràng lắm. Lão đệ, đệ hỏi cái này là tính làm gì?”

Lão Hoàng là người ngay thẳng, Liên Thủ Tín cũng không giỏi về quanh co lòng vòng, liền đem việc nhà hắn tính toán trực tiếp nói ra.

“… Về sau tính ủ rượu, cần có nho dại, chúng ta còn tính từ nơi khác lấy cây non tới, trồng nhiều chút. Đất dưới chân núi, gặp khó khăn, vẫn đều để hoang, liền nho dại dễ lớn…”

Nhà Liên Mạn Nhi tính muốn mua một miếng đất hoang dưới chân núi, trừ bỏ nho dại vốn có, lại gieo trồng một ít nho dại, gia tăng sản lượng.

Quyết định này, ở thời điểm đầu xuân năm nay, Liên Mạn Nhi liền nghĩ tới. Chỉ vì công trình trên núi, còn có thời điểm kia tiền dư sở hữu trong tay đều dùng để mua ruộng cày, cho nên vẫn không có nói ra.

Về sau hàng năm đều phải ủ rượu, nho dại này sinh trưởng trên đất của người khác, dù sao có chút không tiện. Liên Mạn Nhi vốn là muốn mua mảnh nho dại này kéo dài đến khe suối, nhưng vì đã xây miếu cho Thẩm hoàng hậu, cái này sợ là không có khả năng. Nhưng nàng vẫn như trước muốn mua núi ở gần đây, bởi vì nơi đó rất lợi cho nho dại sinh trưởng.

“Nếu là chuyện khác, ta có thể đáp ứng, chuyện này… Ta còn phải hỏi lại.” Lão Hoàng suy tư uống một ngụm rượu, nói.

“Đương nhiên, huynh đệ với nhau không cần khách khí, lời khách khí nói ta cũng đừng nói. Chuyện này, chúng ta đã có thể trông cậy vào lão Hoàng đại ca.” Liên Thủ Tín lại rót một chung rượu cho lão Hoàng, nói.”Còn có một việc…”

Liên Mạn Nhi vào nhà thêm đồ ăn, liền cười ngăn cản Liên Thủ Tín.

“Cha, uống rượu dùng bữa trước, có gì, ăn xong rồi nói sau.”

“Đúng.” Liên Thủ Tín gật đầu cười nói.

Ăn xong, mang trà lên, Liên Thủ Tín mới lại nhắc lên lời nói mới rồi.

“… Không phải nói, về sau chờ miếu xây xong, còn phải chịu hương khói tứ phương sao? Đến lúc đó, khẳng định là hương khói tràn đầy, người đến người đi nhiều…. Ta tính ngay tại chân núi, xây một tòa nhà vệ sinh, liền giống nhà ta lúc trước, khẳng định so với cái kia còn tốt hơn, mỗi ngày mướn người quét tước, cam đoan làm cho sạch sẽ, cung cấp tiện ích cho mọi người. Mặt khác, coi như là dâng cho miếu của nương nương một phần tâm ý.”

Sau khi miếu của Trầm hoàng hậu xây xong, cũngtính mở ra cho công chúng viếng. Đến lúc đó sẽ có nhiều người dâng hương, đại tiểu tiện đã trở thành một vấn đề. Trong miếu cho dù có nhà vệ sinh, có năng lực xây bao nhiêu, hơn nữa quét tước, vệ sinh cũng phí công phu.

Nhà Liên Mạn Nhi ra tiền ở chân núi xây một tòa nhà vệ sinh công cộng, ra tiền mướn người quản lý, quét tước. Có thể vì khách hành hương cung cấp phương tiện, giảm bớt gánh nặng trong miếu, cũng có lợi cho làm sạch trong miếu.

Đây là đề nghị thực hay.

Những chuyện này, đều là kết quả ngày hôm qua một nhà Liên Mạn Nhi thương lượng tốt. Làm như vậy, đương nhiên không chỉ là muốn làm chuyện tốt. Năm nay hoa mầu nhà Liên Mạn Nhi mọc khỏe mạnh so với người khác, đó là vì, các nàng bón phân nhiều hơn nhà người khác.

Về sau nhà Liên Mạn Nhi khẳng định mua càng nhiều đất, cũng cần càng nhiều phân chuồng. Đây vốn là chuyện nhất cữ lưỡng tiện, có lợi cho người cũng như cho mình.

Hiện tại miếu còn chưa xây xong, nhà Liên Mạn Nhi đề suất trước hết, thì đã chiếm trước tiên cơ, nhanh chân đến trước.

Lão Hoàng đồng ý sẽ hết sức hỗ trợ, hắn cũng quả thật là hán tử nói chuyện giữ lời, không đến vài ngày thời gian, liền trở về nói chuyện đã thành công…

Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ Truyện Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ Story Chương 389: Nhanh chân đến trước
9.7/10 từ 30 lượt.
loading...