Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
Chương 276: Cày bừa vụ xuân
Chung quản sự đến rồi, trong lòng Liên Mạn Nhi rất vui mừng, vội vàng đi ra ngoài tiếp đón. Trong tay Chung
quản sự cầm một cái túi, đang chào hỏi cùng Liên Thủ Tín. Liên Mạn Nhi
nhìn thấy cái túi trong tay Chung quản sự, hai mắt không khỏi tỏa sáng,
nàng càng thêm chắc chắn mục đích lần này tới của Chung quản sự.
Mời Chung quản sự vào trong phòng ngồi xuống, Liên Mạn Nhi vội vàng pha trà, bưng hộp điểm tâm và trái cây tốt nhất trong nhà lên.
“Liên cô nương không cần phải khách khí.” Chung quản sự khom người, khách khí nói cám ơn với Liên Mạn Nhi.
“Chung quản sự, đến đây, ngài cũng không cần khách khí với chúng ta.” Liên Thủ Tín cười nói.
“Lục gia và cửu gia vẫn khỏe chứ?” Liên Mạn Nhi bày trà và trái cây ra bàn, liền cười hỏi.
“Hai vị gia đều tốt, hai vị ấy muốn ta chuyển lời giúp, cũng hỏi thăm sức khỏe của cô nương và cả nhà.” Chung quản sự vẻ mặt tươi cười, nói xong liền đưa cái túi trong tay tới. “Trước khi đi, Cửu gia đã đáp ứng sẽ tặng cho cô nương một ít cây ngô, nên cố ý bảo ta đem tới.”
“Này chúng ta thế nhưng không dám.” Liên Thủ Tín vội nói, “Khuê nữ nhà ta tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện. Lời nói lúc vô ý của trẻ con, mà Lục gia cùng Cửu gia lại để tâm ghi nhớ, còn để cho Chung quản sự cố ý đi một chuyến tới đây, chúng ta thật sự cảm thấy có lỗi.”
Ở bên này, Liên Thủ Tín đang khách khí với Chung quản sự, ở bên kia Liên Mạn Nhi đã thò tay nhận lấy cái túi. Cái túi hơi nặng, Liên Mạn Nhi mở túi ra, bên trong là hạt ngô đã tách rồi. Hiển nhiên là Trầm tiểu béo đã đưa những thứ tốt nhất cho nàng, từng hạt ngô vàng bóng, no đủ. Cái túi hạt ngô này ít nhất phải ba bốn mươi cân chứ không ít.
Số hạt ngô này có thể trồng được không ít mẫu đất a!
Liên Mạn Nhi không nhịn cười được, mặt mày cong cong. Liên Mạn Nhi dùng tay nắm một nấm hạt ngô lên, hình tượng của Trầm tiểu béo trong suy nghĩ của nàng đã cao lớn hơn rất nhiều. Lúc đó, nàng nói với Trầm tiểu béo muốn một ít hạt ngô, kỳ thật trong lòng nàng cũng không thể xác định, Trầm gia có đồng ý hay không, sau khi Trầm tiểu béo trở về Trầm gia, không biết có còn nhớ đến chuyện này hay không.
Mấy ngày nay, trong lòng Liên Mạn Nhi vẫn luôn nhớ đến chuyện này, mỗi ngày trôi qua, hy vọng trong lòng nàng lại ít đi một chút. Hôm nay, Chung quản sự đem ngô đến tặng, đương nhiên Liên Mạn Nhi vô cùng vui mừng.
Trầm tiểu béo đúng là bạn chí cốt của nàng, mặc dù còn nhỏ tuổi nhưng là người nói được thì làm được. Điều này khiến cho Liên Mạn Nhi phải có cái nhìn khác về Trầm tiểu béo. Cho dù còn nhỏ tuổi, dáng người to béo, lại có khuynh hướng ăn hàng, nhưng chỉ với phẩm chất nói lời giữ lời đã đủ để trở thành bạn chí cốt của nàng, Trầm tiểu béo đạt tiêu chuẩn là tiểu nam tử hán.
”Chung quản sự, tiểu… Cửu gia nhờ người đưa ngô đến đây, Lục gia có biết chuyện này không?” rốt cuộc Liên Mạn Nhi cũng cam lòng để túi hạt ngô xuống, ngẩng đầu hỏi Chung quản sự “Lục gia có nói gì không? Cửu gia có nói giúp chúng ta hay không?”
Nàng quen gọi thầm trong lòng là Trầm tiểu béo, giờ phải sửa lại gọi Cửu gia gì gì đấy, thật có chút không được tự nhiên, không quen, Liên Mạn Nhi cười thầm nói.
“… Việc này, Cửu gia đã nói với Lục gia rồi. Những hạt ngô này là do Lục gia sai thủ hạ của mình chuẩn bị giúp đấy. Biết rõ Liên cô nương muốn trồng trong đất, Lục gia và cửu gia đều phân phó xuống dưới, sai người tìm loại tốt nhất. Trước khi đến đây, ta đã đi thỉnh an Lục gia và cửu gia. Lục gia không có căn dặn đặc biệt gì, chỉ nói, nếu Liên cô nương có chuyện gì thì gởi thư cho người, ngược lại cửu gia dặn dò rất nhiều…”
Chung quản sự nói đến đây, chính mình cũng nở nụ cười.
“Cửu gia hỏi Liên cô nương, còn có Ngũ thiếu gia và tiểu Thất thiếu gia có khỏe không, có chuyện thú vị gì cũng đừng quên người, còn hỏi Liên cô nương lúc nào rảnh, đến phủ thành, nhớ phải đi tìm người.”
Lần này Chung quản sự nói chuyện khách khí hơn những lần trước rất nhiều, đều gọi Ngũ Lang và Tiểu Thất là thiếu gia rồi.
“Cửu gia về đến nhà, thường xuyên nhắc đến Liên cô nương, Ngũ thiếu gia và tiểu Thất thiếu gia, hận không thể mỗi ngày đều chơi cùng một chỗ với mọi người.” Chung quản sự lại nói, “Sai người đưa hạt ngô đến đây, sợ tìm phải người không thỏa đáng sẽ làm chậm trễ công việc của Liên cô nương…Vì thấy mấy năm qua ta làm việc ổn thỏa, lại có quen biết với Liên chưởng quầy, nên mới cố ý chọn ta đi. Ta vừa nhận được nhiệm vụ, một khắc cũng không dám chậm trễ, chỉ sợ lỡ mùa vụ.”
Đưa đồ vật quả thật có thể tùy tiện chọn đại một gã sai vặt nào đó. Chung quản sự ở Trầm gia rất có mặt mũi, lại rất có năng lực làm việc. Hơn nữa, sớm có quen biết với Liên gia, cho hắn đi, vì thế có thể thấy được Trầm Lục và Trầm tiểu béo rất coi trọng chuyện này.
”Đây là ân điển của Lục gia và cửu gia đối với chúng ta.” trong lòng Liên Thủ Tín tràn đầy cảm kích, nói.
Chung quản sự là người bận rộn, bàn giao xong chuyện cây ngô, liền cáo từ muốn đi. Liên Thủ Tín đương nhiên cố gắng giữ người lại, cuối cùng Liên Mạn Nhi đặt một bàn tiệc rượu trên thị trấn, mang đến cửa hàng, Liên Thủ Tín ăn cùng với Chung quản sự.
Thừa dịp Chung quản sự ăn cơm, Liên Mạn Nhi còn viết một phong thơ. Phong thơ này viết gởi cho Trầm Khiêm, trước tiên là cám ơn hắn đã sai người đưa ngô đến cho nàng, sau đó là tán gẫu chút chuyện nhà, cái gì mà Tiểu Hoàng ngưu lại lớn hơn rồi, sức ăn của tiểu trư lại tăng lên, tiểu gà mái biến thành tiểu gà trống, ngày hôm qua hái được một rổ hoa hòe, nhào với bột mì, nướng thành bánh ăn rất ngon,…dĩ nhiên còn nói đến việc học của Ngũ Lang và Tiểu Thất nữa.
“Lỗ tiên sinh nói, nếu ca ca của ta cố gắng học, sang năm là có thể tham gia thi đồng sinh rồi. Tiểu Thất tuổi còn nhỏ, còn phải đợi thêm một thời gian nữa. Trầm tiểu béo, không phải ngươi nói ngươi đã đọc sách nhiều năm rồi sao? Khi nào thì ngươi đi thi?”
“Lỗ tiên sinh còn khen ngợi ta, nói ta nếu là nam tử, cũng có thể được như ca ca của ta đấy.”Liên Mạn Nhi suy nghĩ một chút, lại viết thêm một câu.
Chỉ kể về chuyện nhà nhưng viết đến hai trang giấy.
Sau khi viết xong, Liên Mạn Nhi đọc lại một lần nữa, cảm thấy tương đối hài lòng, mới gấp thư lại, bỏ vào phong thư. Lúc tiễn Chung quản sự đi, Liên Mạn Nhi liền lấy thư ra, nhờ Chung quản sự giao cho Trầm Khiêm.
Về phần thăm hỏi Trầm Lục, thì Liên Mạn Nhi nhờ Chung quản sự biểu đạt thay. Thứ nhất, Liên Mạn Nhi không nghĩ là Trầm Lục sẽ bỏ thời gian ra đọc thư của nàng. Thứ hai, Trầm Lục khác với Trầm Khiêm, nàng không thể nào viết thơ cho Trầm Lục. Hơn nữa, nàng luôn cảm thấy mình thân thiết, gần gũi với Trầm Khiêm hơn một chút.
Bây giờ Trầm Khiêm còn nhỏ, viết thư cho hắn không có việc gì, nhưng chờ đến lúc hắn trưởng thành, sẽ có rất nhiều điều nghi kỵ.
Chung quản sự cẩn thận nhận lấy thư của Liên Mạn Nhi, nói nhất định sẽ đưa đến tay Trầm Khiêm.
Mặt khác, Liên Mạn Nhi cũng chuẩn bị rất nhiều bao tiền thưởng, đi theo Chung quản sự tới bên cạnh người đánh xe, phát cho mỗi người một bao. Phần của Chung quản sự đương nhiên sẽ dầy hơn một chút.
Lần này, Chung quản sự chỉ hơi từ chối, liền cười nhận lấy.
… …
Đặt hạt ngô ở trên giường gạch thúc mầm, mầm đã dài ra bằng nửa ngón tay út, Liên Mạn Nhi cố ý mở rộng vườn rau ra thêm một chút, phân chuồng, xới đất, trồng trọt, cày sâu cuốc bẫm, đem mầm cây ngô gieo xuống.
Cố gắng chăm bón, phục thiên năm nay (tháng nóng nhất trong mùa hè), nàng có thể ăn được hạt ngô non nấu thơm ngào ngạt rồi! Trong lòng Liên Mạn Nhi suy nghĩ.
Đảo mắt là đến tiết cốc vũ (một trong 24 tiết trong năm, vào khoảng 19, 20 hay 21 trong năm), giống như trong thơ miêu tả “Thanh minh thời tiết vũ phân phân” (4), nếu như hai chữ “cốc vũ” được thể hiện đầy đủ, có hai trận mưa liên tiếp rơi xuống thấm đất, thôn Tam Thập Lý sẽ bắt đầu cày bừa vụ xuân.
Nhà Liên Mạn Nhi, so với những nhà khác càng bận rộn hơn. Các nàng cố gắng lo lắng chu toàn cho cửa hàng điểm tâm, vừa cố gắng thích nghi với thời tiết, lo cho xong việc trồng trọt.
Trước khi trồng trọt, cả nhà ngồi xuống cùng nhau, lên kế hoạch cẩn thận một phen.
Năm nay, nhà các nàng có năm mươi mốt mẫu đất cần trồng trọt. Ở dưới Nam Sơn có sáu mẫu đất, lúc ra riêng được chia, cả nhà định dùng để trồng đậu phộng. Đậu phộng là cây công nghiệp có giá trị tương đối cao, người nông dân trồng đậu phộng rất ít để cho nhà mình ăn, mà đều đem bán lấy tiền.
Sáu mẫu đất này trồng đậu phộng, đến lúc thu hoạch, không sai biệt lắm có thể bán được hơn ba mươi mấy lượng bạc. Đây chỉ là thu nhập ước chừng, chưa tính tiền giống, nếu trừ ra thì tiền lời chắc khoảng ba mươi lượng bạc.
Sau đó là phía bắc, phần đất các nàng mua sau khi ra ở riêng, một khối hai mươi lăm mẫu, một khối hai mươi mẫu, hai khối này không liền một chỗ mà cách nhau một dãy ở giữa. Hai ngày trước, Liên Thủ Tín tìm được chủ nhà của dãy đất đó, thương lượng xem có thể đổi vị trí cho nhau được không. Bởi vì cùng tồn tại trên cùng một mảnh đất, cấu tạo và tính chất của đất đai đều giống nhau, vì vậy không cần phải phí lời, mọi chuyện đều đã được thảo luận thỏa đáng.
Nhà Liên Mạn Nhi có bốn mươi lăm mẫu, nối liền thành một dãy, thuận tiện cho việc trồng trọt hơn.
“Cao lương cùng hạt kê, hai thứ này cũng không thể thiếu.” Liên Thủ Tín nói, hạt cao lương là lương thực chính của hộ nông dân, tới mùa đông, hạt kê mài thành bánh bao, bánh nhân đậu, đây là món ăn chính không thể thiếu. Cho nên, hai thứ này đều phải trồng.” Nhà chúng ta có sáu miệng ăn, ta thấy nhà mình phải trồng ít nhất mười mẫu cao lương, còn hạt kê, trồng khoảng năm sáu mẫu là được rồi. Vậy thì khẩu phần lương thực và thuế lương thực trong một năm của chúng ta cũng đủ rồi.”
“Ừ, như vậy đi.” Trương thị gật đầu đồng ý.
Trước khi xác định diện tích gieo trồng khẩu phần lương thực và thuế lương thực, thứ Liên Mạn Nhi coi trọng nhất là cây ngô và khoai lang.
“Hiện tại chúng ta có khoảng bốn mươi cân hạt giống cây ngô, ngày đó chúng ta đã trồng trước một ít, theo như sự tính toán của cha, một mẫu đất có thể trồng khoảng hai cân hạt giống, vậy số giống đó có thể trồng được hai mươi mẫu.” Liên Mạn Nhi nói, “Cây giống của khoai lang còn chưa đủ dài, trước hết chúng ta dành ra một mẫu để trồng, dư dả một chút, nếu cây giống không đủ, ta có thể trồng cây đậu gì đấy, cũng không bị hỏng việc.”
Hai mươi mốt mẫu đất này trồng tốt rồi, tạm thời không cách nào tính được sẽ lời bao nhiêu, bất quá có thể khẳng định, con số này sẽ khiến cho người ta vui mừng.
“Tính thế này, ta thấy được, năm nay chúng ta trồng đủ loại, ngoài khẩu phần lương thực ra, còn có cây ngô và khoai lang, đất còn dư lại thì trồng những loại khác nữa.” Liên Thủ Tín nói.
“Theo như tính toán của chúng ta, trồng sáu mẫu hạt kê, thì mới có ba mươi bảy mẫu, còn lại tám mẫu.” Tiểu Thất nói. Bây giờ, hắn còn đi theo Lỗ tiên sinh học tính toán, tính toán sổ sách nhanh hơn rồi, bình thường số lượng nhỏ, hắn không cần bàn tính.
“Trồng sáu mẫu hạt kê, đậu đỏ cũng không thể thiếu. Nếu không, đến lúc muốn làm bánh, ta lại phải đi mua đậu đỏ.” Trương thị lên tiếng.
“Còn có đậu nành,” Ngũ Lang nói, thương lượng việc trồng trọt là chuyện lớn nên hiếm thấy hôm nay trong tay hắn không ôm quyển sách. “Ta làm rau giá, đổi dầu, đổi đậu hủ cái gì đấy, một năm cũng không thể thiếu đậu nành.”
“Ừ, cần phải trồng nhiều đậu nành.”Trương thị lên tiếng.
Người một nhà thương lượng hồi lâu, cuối cùng quyết định trồng năm mẫu đậu nành, một mẫu rưỡi đậu đỏ, còn lại một mẫu rưỡi dùng để trồng một ít đậu xanh, hạt vừng…hoa màu.
“Ngày mai, ta sẽ bắt đầu trồng sáu mẫu đất ở phía nam trước.” Liên Thủ Tín nói.
“Cha bọn nhỏ, chúng ta có cần tìm người trồng trọt giúp không?”Trương thị liền hỏi.
“… Lão gia tử nói với ta, năm nay, người định trồng vài mẫu đất….” Liên Thủ Tín đột nhiên nói.
Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
Mời Chung quản sự vào trong phòng ngồi xuống, Liên Mạn Nhi vội vàng pha trà, bưng hộp điểm tâm và trái cây tốt nhất trong nhà lên.
“Liên cô nương không cần phải khách khí.” Chung quản sự khom người, khách khí nói cám ơn với Liên Mạn Nhi.
“Chung quản sự, đến đây, ngài cũng không cần khách khí với chúng ta.” Liên Thủ Tín cười nói.
“Lục gia và cửu gia vẫn khỏe chứ?” Liên Mạn Nhi bày trà và trái cây ra bàn, liền cười hỏi.
“Hai vị gia đều tốt, hai vị ấy muốn ta chuyển lời giúp, cũng hỏi thăm sức khỏe của cô nương và cả nhà.” Chung quản sự vẻ mặt tươi cười, nói xong liền đưa cái túi trong tay tới. “Trước khi đi, Cửu gia đã đáp ứng sẽ tặng cho cô nương một ít cây ngô, nên cố ý bảo ta đem tới.”
“Này chúng ta thế nhưng không dám.” Liên Thủ Tín vội nói, “Khuê nữ nhà ta tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện. Lời nói lúc vô ý của trẻ con, mà Lục gia cùng Cửu gia lại để tâm ghi nhớ, còn để cho Chung quản sự cố ý đi một chuyến tới đây, chúng ta thật sự cảm thấy có lỗi.”
Ở bên này, Liên Thủ Tín đang khách khí với Chung quản sự, ở bên kia Liên Mạn Nhi đã thò tay nhận lấy cái túi. Cái túi hơi nặng, Liên Mạn Nhi mở túi ra, bên trong là hạt ngô đã tách rồi. Hiển nhiên là Trầm tiểu béo đã đưa những thứ tốt nhất cho nàng, từng hạt ngô vàng bóng, no đủ. Cái túi hạt ngô này ít nhất phải ba bốn mươi cân chứ không ít.
Số hạt ngô này có thể trồng được không ít mẫu đất a!
Liên Mạn Nhi không nhịn cười được, mặt mày cong cong. Liên Mạn Nhi dùng tay nắm một nấm hạt ngô lên, hình tượng của Trầm tiểu béo trong suy nghĩ của nàng đã cao lớn hơn rất nhiều. Lúc đó, nàng nói với Trầm tiểu béo muốn một ít hạt ngô, kỳ thật trong lòng nàng cũng không thể xác định, Trầm gia có đồng ý hay không, sau khi Trầm tiểu béo trở về Trầm gia, không biết có còn nhớ đến chuyện này hay không.
Mấy ngày nay, trong lòng Liên Mạn Nhi vẫn luôn nhớ đến chuyện này, mỗi ngày trôi qua, hy vọng trong lòng nàng lại ít đi một chút. Hôm nay, Chung quản sự đem ngô đến tặng, đương nhiên Liên Mạn Nhi vô cùng vui mừng.
Trầm tiểu béo đúng là bạn chí cốt của nàng, mặc dù còn nhỏ tuổi nhưng là người nói được thì làm được. Điều này khiến cho Liên Mạn Nhi phải có cái nhìn khác về Trầm tiểu béo. Cho dù còn nhỏ tuổi, dáng người to béo, lại có khuynh hướng ăn hàng, nhưng chỉ với phẩm chất nói lời giữ lời đã đủ để trở thành bạn chí cốt của nàng, Trầm tiểu béo đạt tiêu chuẩn là tiểu nam tử hán.
”Chung quản sự, tiểu… Cửu gia nhờ người đưa ngô đến đây, Lục gia có biết chuyện này không?” rốt cuộc Liên Mạn Nhi cũng cam lòng để túi hạt ngô xuống, ngẩng đầu hỏi Chung quản sự “Lục gia có nói gì không? Cửu gia có nói giúp chúng ta hay không?”
Nàng quen gọi thầm trong lòng là Trầm tiểu béo, giờ phải sửa lại gọi Cửu gia gì gì đấy, thật có chút không được tự nhiên, không quen, Liên Mạn Nhi cười thầm nói.
“… Việc này, Cửu gia đã nói với Lục gia rồi. Những hạt ngô này là do Lục gia sai thủ hạ của mình chuẩn bị giúp đấy. Biết rõ Liên cô nương muốn trồng trong đất, Lục gia và cửu gia đều phân phó xuống dưới, sai người tìm loại tốt nhất. Trước khi đến đây, ta đã đi thỉnh an Lục gia và cửu gia. Lục gia không có căn dặn đặc biệt gì, chỉ nói, nếu Liên cô nương có chuyện gì thì gởi thư cho người, ngược lại cửu gia dặn dò rất nhiều…”
Chung quản sự nói đến đây, chính mình cũng nở nụ cười.
“Cửu gia hỏi Liên cô nương, còn có Ngũ thiếu gia và tiểu Thất thiếu gia có khỏe không, có chuyện thú vị gì cũng đừng quên người, còn hỏi Liên cô nương lúc nào rảnh, đến phủ thành, nhớ phải đi tìm người.”
Lần này Chung quản sự nói chuyện khách khí hơn những lần trước rất nhiều, đều gọi Ngũ Lang và Tiểu Thất là thiếu gia rồi.
“Cửu gia về đến nhà, thường xuyên nhắc đến Liên cô nương, Ngũ thiếu gia và tiểu Thất thiếu gia, hận không thể mỗi ngày đều chơi cùng một chỗ với mọi người.” Chung quản sự lại nói, “Sai người đưa hạt ngô đến đây, sợ tìm phải người không thỏa đáng sẽ làm chậm trễ công việc của Liên cô nương…Vì thấy mấy năm qua ta làm việc ổn thỏa, lại có quen biết với Liên chưởng quầy, nên mới cố ý chọn ta đi. Ta vừa nhận được nhiệm vụ, một khắc cũng không dám chậm trễ, chỉ sợ lỡ mùa vụ.”
Đưa đồ vật quả thật có thể tùy tiện chọn đại một gã sai vặt nào đó. Chung quản sự ở Trầm gia rất có mặt mũi, lại rất có năng lực làm việc. Hơn nữa, sớm có quen biết với Liên gia, cho hắn đi, vì thế có thể thấy được Trầm Lục và Trầm tiểu béo rất coi trọng chuyện này.
”Đây là ân điển của Lục gia và cửu gia đối với chúng ta.” trong lòng Liên Thủ Tín tràn đầy cảm kích, nói.
Chung quản sự là người bận rộn, bàn giao xong chuyện cây ngô, liền cáo từ muốn đi. Liên Thủ Tín đương nhiên cố gắng giữ người lại, cuối cùng Liên Mạn Nhi đặt một bàn tiệc rượu trên thị trấn, mang đến cửa hàng, Liên Thủ Tín ăn cùng với Chung quản sự.
Thừa dịp Chung quản sự ăn cơm, Liên Mạn Nhi còn viết một phong thơ. Phong thơ này viết gởi cho Trầm Khiêm, trước tiên là cám ơn hắn đã sai người đưa ngô đến cho nàng, sau đó là tán gẫu chút chuyện nhà, cái gì mà Tiểu Hoàng ngưu lại lớn hơn rồi, sức ăn của tiểu trư lại tăng lên, tiểu gà mái biến thành tiểu gà trống, ngày hôm qua hái được một rổ hoa hòe, nhào với bột mì, nướng thành bánh ăn rất ngon,…dĩ nhiên còn nói đến việc học của Ngũ Lang và Tiểu Thất nữa.
“Lỗ tiên sinh nói, nếu ca ca của ta cố gắng học, sang năm là có thể tham gia thi đồng sinh rồi. Tiểu Thất tuổi còn nhỏ, còn phải đợi thêm một thời gian nữa. Trầm tiểu béo, không phải ngươi nói ngươi đã đọc sách nhiều năm rồi sao? Khi nào thì ngươi đi thi?”
“Lỗ tiên sinh còn khen ngợi ta, nói ta nếu là nam tử, cũng có thể được như ca ca của ta đấy.”Liên Mạn Nhi suy nghĩ một chút, lại viết thêm một câu.
Chỉ kể về chuyện nhà nhưng viết đến hai trang giấy.
Sau khi viết xong, Liên Mạn Nhi đọc lại một lần nữa, cảm thấy tương đối hài lòng, mới gấp thư lại, bỏ vào phong thư. Lúc tiễn Chung quản sự đi, Liên Mạn Nhi liền lấy thư ra, nhờ Chung quản sự giao cho Trầm Khiêm.
Về phần thăm hỏi Trầm Lục, thì Liên Mạn Nhi nhờ Chung quản sự biểu đạt thay. Thứ nhất, Liên Mạn Nhi không nghĩ là Trầm Lục sẽ bỏ thời gian ra đọc thư của nàng. Thứ hai, Trầm Lục khác với Trầm Khiêm, nàng không thể nào viết thơ cho Trầm Lục. Hơn nữa, nàng luôn cảm thấy mình thân thiết, gần gũi với Trầm Khiêm hơn một chút.
Bây giờ Trầm Khiêm còn nhỏ, viết thư cho hắn không có việc gì, nhưng chờ đến lúc hắn trưởng thành, sẽ có rất nhiều điều nghi kỵ.
Chung quản sự cẩn thận nhận lấy thư của Liên Mạn Nhi, nói nhất định sẽ đưa đến tay Trầm Khiêm.
Mặt khác, Liên Mạn Nhi cũng chuẩn bị rất nhiều bao tiền thưởng, đi theo Chung quản sự tới bên cạnh người đánh xe, phát cho mỗi người một bao. Phần của Chung quản sự đương nhiên sẽ dầy hơn một chút.
Lần này, Chung quản sự chỉ hơi từ chối, liền cười nhận lấy.
… …
Đặt hạt ngô ở trên giường gạch thúc mầm, mầm đã dài ra bằng nửa ngón tay út, Liên Mạn Nhi cố ý mở rộng vườn rau ra thêm một chút, phân chuồng, xới đất, trồng trọt, cày sâu cuốc bẫm, đem mầm cây ngô gieo xuống.
Cố gắng chăm bón, phục thiên năm nay (tháng nóng nhất trong mùa hè), nàng có thể ăn được hạt ngô non nấu thơm ngào ngạt rồi! Trong lòng Liên Mạn Nhi suy nghĩ.
Đảo mắt là đến tiết cốc vũ (một trong 24 tiết trong năm, vào khoảng 19, 20 hay 21 trong năm), giống như trong thơ miêu tả “Thanh minh thời tiết vũ phân phân” (4), nếu như hai chữ “cốc vũ” được thể hiện đầy đủ, có hai trận mưa liên tiếp rơi xuống thấm đất, thôn Tam Thập Lý sẽ bắt đầu cày bừa vụ xuân.
Nhà Liên Mạn Nhi, so với những nhà khác càng bận rộn hơn. Các nàng cố gắng lo lắng chu toàn cho cửa hàng điểm tâm, vừa cố gắng thích nghi với thời tiết, lo cho xong việc trồng trọt.
Trước khi trồng trọt, cả nhà ngồi xuống cùng nhau, lên kế hoạch cẩn thận một phen.
Năm nay, nhà các nàng có năm mươi mốt mẫu đất cần trồng trọt. Ở dưới Nam Sơn có sáu mẫu đất, lúc ra riêng được chia, cả nhà định dùng để trồng đậu phộng. Đậu phộng là cây công nghiệp có giá trị tương đối cao, người nông dân trồng đậu phộng rất ít để cho nhà mình ăn, mà đều đem bán lấy tiền.
Sáu mẫu đất này trồng đậu phộng, đến lúc thu hoạch, không sai biệt lắm có thể bán được hơn ba mươi mấy lượng bạc. Đây chỉ là thu nhập ước chừng, chưa tính tiền giống, nếu trừ ra thì tiền lời chắc khoảng ba mươi lượng bạc.
Sau đó là phía bắc, phần đất các nàng mua sau khi ra ở riêng, một khối hai mươi lăm mẫu, một khối hai mươi mẫu, hai khối này không liền một chỗ mà cách nhau một dãy ở giữa. Hai ngày trước, Liên Thủ Tín tìm được chủ nhà của dãy đất đó, thương lượng xem có thể đổi vị trí cho nhau được không. Bởi vì cùng tồn tại trên cùng một mảnh đất, cấu tạo và tính chất của đất đai đều giống nhau, vì vậy không cần phải phí lời, mọi chuyện đều đã được thảo luận thỏa đáng.
Nhà Liên Mạn Nhi có bốn mươi lăm mẫu, nối liền thành một dãy, thuận tiện cho việc trồng trọt hơn.
“Cao lương cùng hạt kê, hai thứ này cũng không thể thiếu.” Liên Thủ Tín nói, hạt cao lương là lương thực chính của hộ nông dân, tới mùa đông, hạt kê mài thành bánh bao, bánh nhân đậu, đây là món ăn chính không thể thiếu. Cho nên, hai thứ này đều phải trồng.” Nhà chúng ta có sáu miệng ăn, ta thấy nhà mình phải trồng ít nhất mười mẫu cao lương, còn hạt kê, trồng khoảng năm sáu mẫu là được rồi. Vậy thì khẩu phần lương thực và thuế lương thực trong một năm của chúng ta cũng đủ rồi.”
“Ừ, như vậy đi.” Trương thị gật đầu đồng ý.
Trước khi xác định diện tích gieo trồng khẩu phần lương thực và thuế lương thực, thứ Liên Mạn Nhi coi trọng nhất là cây ngô và khoai lang.
“Hiện tại chúng ta có khoảng bốn mươi cân hạt giống cây ngô, ngày đó chúng ta đã trồng trước một ít, theo như sự tính toán của cha, một mẫu đất có thể trồng khoảng hai cân hạt giống, vậy số giống đó có thể trồng được hai mươi mẫu.” Liên Mạn Nhi nói, “Cây giống của khoai lang còn chưa đủ dài, trước hết chúng ta dành ra một mẫu để trồng, dư dả một chút, nếu cây giống không đủ, ta có thể trồng cây đậu gì đấy, cũng không bị hỏng việc.”
Hai mươi mốt mẫu đất này trồng tốt rồi, tạm thời không cách nào tính được sẽ lời bao nhiêu, bất quá có thể khẳng định, con số này sẽ khiến cho người ta vui mừng.
“Tính thế này, ta thấy được, năm nay chúng ta trồng đủ loại, ngoài khẩu phần lương thực ra, còn có cây ngô và khoai lang, đất còn dư lại thì trồng những loại khác nữa.” Liên Thủ Tín nói.
“Theo như tính toán của chúng ta, trồng sáu mẫu hạt kê, thì mới có ba mươi bảy mẫu, còn lại tám mẫu.” Tiểu Thất nói. Bây giờ, hắn còn đi theo Lỗ tiên sinh học tính toán, tính toán sổ sách nhanh hơn rồi, bình thường số lượng nhỏ, hắn không cần bàn tính.
“Trồng sáu mẫu hạt kê, đậu đỏ cũng không thể thiếu. Nếu không, đến lúc muốn làm bánh, ta lại phải đi mua đậu đỏ.” Trương thị lên tiếng.
“Còn có đậu nành,” Ngũ Lang nói, thương lượng việc trồng trọt là chuyện lớn nên hiếm thấy hôm nay trong tay hắn không ôm quyển sách. “Ta làm rau giá, đổi dầu, đổi đậu hủ cái gì đấy, một năm cũng không thể thiếu đậu nành.”
“Ừ, cần phải trồng nhiều đậu nành.”Trương thị lên tiếng.
Người một nhà thương lượng hồi lâu, cuối cùng quyết định trồng năm mẫu đậu nành, một mẫu rưỡi đậu đỏ, còn lại một mẫu rưỡi dùng để trồng một ít đậu xanh, hạt vừng…hoa màu.
“Ngày mai, ta sẽ bắt đầu trồng sáu mẫu đất ở phía nam trước.” Liên Thủ Tín nói.
“Cha bọn nhỏ, chúng ta có cần tìm người trồng trọt giúp không?”Trương thị liền hỏi.
“… Lão gia tử nói với ta, năm nay, người định trồng vài mẫu đất….” Liên Thủ Tín đột nhiên nói.
Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
Đánh giá:
Truyện Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
Story
Chương 276: Cày bừa vụ xuân
9.7/10 từ 30 lượt.