Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
Chương 169: Kinh sợ
Edit: Sakurahương
Beta: Sakura
“Gì, tiểu Thất vừa mơ thấy…” Trương thị cùng Liên Thủ Tín đều lấy làm kinh hãi.
Liên Mạn Nhi một đôi mắt vẫn không rời Chu thị, nàng xem thấy khi nàng nói tiểu Thất mơ thấy em bé, Chu thị trên mặt da thịt không bị khống chế trừu động một chút.
Liên Mạn Nhi không có tận mắt nhìn thấy Chu thị ngã nhào, không biết thương thế của nàng như thế nào, bất quá bây giờ xem ra cũng không đến mức Chu thị sẽ hôn mê bất tỉnh. Nếu như nàng cái gì cũng không làm, lấy Chu thị cá tính, nhất định chuyện nhỏ hóa lớn, nhân cơ hội này hành hạ cùng đắn đo bọn họ. Mà Trương thị cùng Liên Thủ Tín vốn là lòng dạ mềm hơn so với người bình thường, nhìn Chu thị ngã, bọn họ sẽ đáng thương Chu thị, có khi còn có thể cảm thấy đau lòng. Vì vậy, vô luận Chu thị làm sao làm ầm ĩ, hoặc là nói lên yêu cầu vô lí cái gì, bọn họ đều có thể đáp ứng.
Nàng không thể để cho loại chuyện này phát sinh.
“Ừ, lại là em bé kia… Chỉ mặc một cái yếm đứng ở ngoài cửa sổ,nó hỏi tiểu Thất bánh trái ở đâu, nó muốn ăn bánh trái, nó còn nói, một người sợ, muốn tìm người theo nó chơi. Tiểu Thất nói, bộ dáng của nó rất dọa người.” Liên Mạn Nhi liền cũng làm bộ như sợ hãi nói.
“Chớ nói, ta không nghe.” Liên Tú Nhi mặt trắng bệch như tờ giấy, che lỗ tai kêu lên.
Chu thị đang nằm, cái trán toát ra mảnh mồ hôi. Tiểu Thất mơ thấy tiểu hài nhi mang cái yếm là ai, không cần phải nói nàng cũng biết. Đứa bé này, còn không có đi tới trên đời liền… mặc dù ngoài miệng nói cứng rắn, nhưng trong lòng Chu thị hiểu, nếu không phải Liên Tú Nhi, nếu như không phải bà, đưa bé kia của Trương thị kia sẽ không bị sẩy. Liên Mạn Nhi nói đứa bé kia đứng ở ngoài cửa sổ tây sương phòng, đứa bé kia cô linh linh một người, hay là chết oan. Nó không chịu rời đi Liên gia. Nó muốn tìm người chơi, chính là muốn kéo người đi thấy Diêm Vương a…
Nàng mới vừa rồi té một cái, Hà thị cùng Tứ Lang ở gần như vậy lại không đỡ lấy nàng. Này, đây là bởi vì cái gì?
Đứa bé kia là tới tìm nàng báo thù!
Chu thị không sợ trời không sợ đất, nhưng là cùng đại đa số nông thôn lão thái thái giống nhau, nàng sợ quỷ. Thậm chí so sánh với đại đa số người càng sợ quỷ.
Trong nhà đang an tĩnh đột nhiên vang lên thanh âm khanh khách, đó là hàm trên cùng hàm dưới của Chu thị đang va vào nhau.
“Oan nghiệt!” Liên lão gia tử phát ra một tiếng thở dài.
Trương thị cùng Liên Thủ Tín đều có chút ngơ ngác.
“Mẹ, mau đi xem một chút Tiểu Thất đi. Tiểu Thất khóc rất… dọa người.” Liên Mạn Nhi nói.
Trương thị lúc này mới như ở trong mộng tỉnh. Oa một tiếng khóc lên.
Không làm mẫu thân thì không cách nào cảm thụ được thống khổ khắc cốt minh tâm khi mất đi con cái ruột thịt. Trương thị thật ra vẫn chưa quên, nhưng vì tiếp tục sống nàng chỉ có thể đem phần thống khổ này giấu đi. Đây là khi loài người đối mặt với thống khổ cùng thương tổn khổng lồ, bản năng chọn dùng phương pháp tự vệ .
Lời của Liên Mạn Nhi mở ra thống khổ mà nàng chôn dấu, giống như vạch trần vết thương còn chưa liền sẹo, để cho thống khổ kia bén nhọn hơn găm vào lòng nàng.
“Con trai của ta!” Trương thị khóc ròng nói, “Đều tại ta, đều tại ta. Ta không có một hài tử. Tiểu Thất, Tiểu Thất không thể có chuyện nữa.”
Trương thị khóc sải bước chạy ra ngoài. Nàng cũng tin lời Liên Mạn Nhi, hơn nữa bị một câu nói trong đó bắt được tâm. Đứa bé đáng thuơng kia cô đơn, muốn Tiểu Thất đi cho hắn làm bạn.
“Mẹ, đi chậm chút. Phía ngoài trơn!” Liên Mạn Nhi vội vàng la, vừa đẩy Liên Thủ Tín đang ngẩn người.”Cha, cha mặc kệ mẹ à?”
“Ta đi nhìn xem.” Liên Thủ Tín bị Liên Mạn Nhi đánh thức, sải bước đi theo ra ngoài. Chu thị rất có thể lại đang giả bộ, hơn nữa nơi này có rất nhiều người phụng bồi Chu thị. Nhưng Trương thị cùng các con chỉ có hắn. Hắn không thể để cho Trương thị, hoặc là Tiểu Thất gặp chuyện không may.
Liên Mạn Nhi không có lập tức đi theo Liên Thủ Tín cùng Trương thị đi, nàng lưu lại.
“Bà nội đây là làm sao nữa?” Liên Mạn Nhi cố ý hỏi, “Có phải hay không cũng nói mớ?”
Chu thị nằm ở kia, dưới ngực đắp một cái chăn, Liên Mạn Nhi có thể nhìn thấy thân thể Chu thị đang run nhẹ. Phòng rất ấm áp, Chu thị cái trán có mồ hôi, Chu thị phát run, tự nhiên không phải bởi vì lạnh.
Trong lòng có quỷ, cho nên đặc biệt sợ quỷ.
“Bà nội cháu không có chuyện gì.” Liên lão gia tử nói, “Mạn Nhi, cháu mau trở về phụng bồi cha mẹ cùng đệ đệ đu, nếu là, nếu là có chuyện gì, cháu nhanh chóng tới nói cho ông một tiếng.”
“Vâng.” Liên lão gia tử nói như vậy rồi, Liên Mạn Nhi tự nhiên đáp ứng, xoay người đi tới cửa, lại dừng lại, “Cho bà nội đắp thêm một cái chăn xem cháu thấy bà nội lạnh run kìa.”
Tây sương phòng, Trương thị đang ôm tiểu Thất lau nước mắt, Liên Thủ Tín, Liên Chi Nhi cùng Ngũ Lang ngồi ở bên cạnh, mọi người ai cũng không nói chuyện.
“Tiểu Thất, tiểu Thất thật mơ thấy…” Liên Thủ Tín đem đầu đang buông thõng ngẩng lên, có chút kinh nghi bất định hỏi.
Tiểu Thất tựa vào Trương thị trong ngực, ánh mắt lại nhìn về phía Liên Mạn Nhi.
Liên Mạn Nhi liền trừng mắt nhìn, tiểu Thất rất cơ trí, nàng không sợ bị lộ. Cho dù lộ thì thế nào, chuyện kia dù sao cũng đã từng phát sinh qua.
“Vâng.” Tiểu Thất khẽ gật đầu một cái.
“Đứa bé kia hướng mẹ , sợ mẹ không có bánh trái ăn…” Trương thị khóc ròng nói, “Mẹ thật xin lỗi nó…”
Liên Mạn Nhi liền bò lên giường, đụng tới Trương thị đang ngồi. Nhắc tới chuyện xưa, hù dọa Chu thị, bất quá cũng làm cho Liên Thủ Tín cùng Trương thị thương tâm một lần. Nhưng là không có biện pháp khác.
“Mạn Nhi,bà nội làm sao rồi?” Liên Thủ Tín hỏi một câu.
“Ta làm con dâu là không nên nói lời này, nhưng hôm nay ta là muốn nói.” Không đợi Liên Mạn Nhi trả lời, Trương thị liền mở miệng nói. Tâm tình của nàng có chút thất thố, thanh âm đều biến cường điệu. “Bà có tư cách làm bà nội ư, có tư cách làm trưởng bối sao? Tiểu Thất làm nũng hỏi một câu, bà ấy liền quăng chén, chỉ vì chuyện này, cuối cùng còn phải bắt ngươi quỳ xuống cho bà ta, bà ta mới thỏa mãn.”
“Ta lấy bánh trái, đó là ta nên được. Bà không thể hỏi một tiếng? Đứng ở trong viện mắng ta là trộm… Đá cửa vườn nhà chúng ta, muốn đem bánh trái đều vứt đi, không để cho ta ăn. Chết đói ta, bà ta sẽ vui vẻ phải không?”
Liên Thủ Tín có chút bất lực, Trương thị cho tới bây giờ cũng là nhẹ nhàng, mặc dù bị Liên lão gia tử cùng Chu thị mắng, nói chuyện cũng là cung kính. Dùng khẩu khí này nói chuyện, tựa hồ là lần đầu tiên.
Liên Mạn Nhi cũng có chút cảm khái, làm con dâu Chu thị, Trương thị có thể duy trì bề ngoài cùng nội tâm hiền thục đến bây giờ quả thực là kỳ tích, đổi lại người khác, chính là một con cừu cũng phải bị ép thành lão hổ, thục nữ bị ép thành người đàn bà chanh chua.
“Đây là lão nhân sao, đây là ác bá, ác bá!” Trương thị đề cao âm điệu, “Ngươi còn hỏi bà ấy. Ngươi còn không nhìn nhìn tiểu Thất đều bị hù dọa thành cái dạng gì rồi, ngươi sao không suy nghĩ…”
Trương thị nước mắt đổ rào rào rơi xuống đất.
Liên Thủ Tín mười ngón tay đều cắm vào tóc của mình bới, buồn rầu gãi đầu.
“Con của ta, trong lòng ta có thể không đau. Một con ngựa là một con ngựa, nhưng nàng là người già, là mẫu thân ta.” Lúc này, Liên Thủ Tín nếu như thông minh thì không nên nói như vậy. Nhưng giờ phút này tim của hắn cũng nhéo lại với nhau, mấy loại cảm xúc hoàn toàn ấy tái ngược cùng sôi trào trong lồng ngực hắn, làm cho hắn có chút không biết theo ai.
Bị kìm kẹp giữa mẹ ruột và vợ là hình tượng kinh điển của nam nhân. Thật ra thì Liên Thủ Tín vẫn là may mắn, bởi vì Trương thị hiền thục, hắn cũng không từng bị kìm kẹp quá. Nhưng là hôm nay, Trương thị nổi đóa.
“Ngươi muốn quan tâm mẫu thân, ngươi đến thượng phòng đi, cho ngươi xem mẫu thân.” Trương thị khóc ròng nói. “Chính ta tự mang theo bọn nhỏ, có ăn chúng ta liền ăn, không có ăn chúng ta liền đói bụng. Cái danh hiền lương gì ta cũng không cần. Tâm huyết của ta những năm nay ta coi như cho chó rồi!”
“Ngươi cút.” Trương thị đối với Liên Thủ Tín rống.
Đáng thương Liên Thủ Tín dĩ nhiên sẽ không cút, chỉ có thể tội nghiệp nhìn về phía mấy đứa con cầu viện.
Trương thị thật sự bị kích thích, nói nhiều lời nói quyết liệt như vậy, hữu lực nhất là câu kia, “Danh hiền lương” nàng không cần.
Không thể không nói, quá khứ Trương thị có đủ loại hành động như bánh bao, mặc dù có liên quan đến tính cách mềm mại của nàng, nhưng là vì đối với danh hiền lương nóng bỏng theo đuổi cũng là một trong những nguyên nhân trọng yếu. Làm Trương thị không hề muốn theo đuổi danh hiền lương nữa, như vậy nàng liền thật có thể thoát khỏi vận mệnh bánh bao.
Về phần Trương thị phát hỏa với Liên Thủ Tín, đại khái chính là giận chó đánh mèo. Trương thị tính tình là phúc hậu, không có đi thượng phòng tìm Chu thị tính sổ, vừa lúc oán khí không có nơi phát tiết, chỉ có thể phát tiết tại trên người trượng phu của mình, chính là con trai của Chu thị .
“Mẹ, xin bớt giận, uy tiểu Thất uống nước được không?” Liên Mạn Nhi thấy Trương thị hỏa khí phát tiết không sai biệt lắm, vội mở miệng nói.
Liên Chi Nhi nhanh nhẹn đi rót một chén chè nóng. Trương thị nhận lấy, cẩn thận đút cho tiểu Thất uống, dường như tiểu Thất chỉ là trẻ nít trong lồng ngực.
Tiểu Thất khóc một hồi lâu, cổ họng thật sự có chút rát, hắn thật biết điều đúng dịp uống vài ngụm, liền để cho Trương thị uống. Hai mẹ con uống xong một chén nước đều bình tĩnh rất nhiều.
“Ông nội nói, bà không có chuyện gì.” Liên Mạn Nhi ở bên tai Liên Thủ Tín nhẹ giọng nói.
Liên Thủ Tín gật đầu, thượng phòng bên kia một điểm động tĩnh cũng không có, hắn cũng tin tưởng Chu thị thật sự không có chuyện gì.
“Rửa ráy rồi ngủ đi.”
Làm ầm ĩ hồi lâu, tất cả mọi người mỏi mệt không chịu nổi, nằm xuống không một hồi liền ngủ mất.
Không thể không nói, nhờ có Liên Mạn Nhi linh cơ vừa động, nghĩ ra một chủ ý như vậy, không chỉ có cứu các nàng, còn làm cả nhà Liên gia đều đi theo được lợi. Bởi vì nếu không phải như thế, Chu thị làm ầm ĩ, tất cả mọi người sẽ không có giấc ngủ an bình.
Ngày thứ hai lúc Liên Mạn Nhi thức dậy đã là sắc trời sáng choang, Liên Thủ Tín đi theo Liên lão gia tử từ bên ngoài nhặt phẩn đều đã trở về.
“Không đợi ta cùng phụ thân nói, phụ thân đã nói với ta trước.” Liên Thủ Tín ngồi ở kháng dọc, “Bánh trái trong vườn nếu chúng ta ăn hết, không đủ nữa có thể đi thượng phòng lấy thêm.”
“Lão gia tử là sẽ không trách chúng ta.” Trương thị nói.
“Phụ thân biết ta cũng là dạng người gì, sẽ tin ta.” Liên Thủ Tín nói, “Phụ thân nói, mẫu thân bị bệnh…”
Chu thị quả thật bị bệnh nằm mấy ngày. Mời lang trung tới cũng nói không rõ ràng lắm là chuyện gì xảy ra. Liên Mạn đi thượng phòng nhìn một hồi, nhìn thấy Chu thị mắt sáng đều đã ủ rũ xuống, ánh mắt thanh hắc một mảnh.
Liên tiếp mấy ngày, Liên Tú Nhi ở trong phòng không dám đi ra, bất đắc dĩ lúc đi nhà xí, chính là ban ngày cũng phải nhờ người phụng bồi.
Vừa xuống một trận tuyết, Liên gia trong viện ít khi có yên lặng.
Ngày này sáng sớm, khí trời phá lệ trong trẻo, Tiểu Thất đột nhiên nhớ tới một chuyện.
“Nhị tỷ, tỷ đã hứa mua cho đệ bánh quẩy.”
Liên Mạn Nhi liền cười.
“Mẹ, con mang Tiểu Thất đi trấn trên ăn bánh quẩy đi.” Liên Mạn Nhi đối với Trương thị nói.
Trương thị từ trong túi tiền lấy ra một dây đồng tiền giao cho Liên Mạn Nhi, là tiền những ngày qua nàng bán mầm đậu kiếm được.
“Đi đi, trên đường cẩn thận một chút.”
Liên Mạn Nhi liền lôi kéo Tiểu Thất đi ra ngoài, lúc đi tới đầu miếu nhìn thấy phía ngoài thổ miếu vây quanh rất nhiều người.
“Di, đây là có chuyện gì?” Liên Mạn Nhi có chút kỳ quái.
“Nhị tỷ, tỷ nhìn, đó là ai?”
Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
Liên Mạn Nhi một đôi mắt vẫn không rời Chu thị, nàng xem thấy khi nàng nói tiểu Thất mơ thấy em bé, Chu thị trên mặt da thịt không bị khống chế trừu động một chút.
Liên Mạn Nhi không có tận mắt nhìn thấy Chu thị ngã nhào, không biết thương thế của nàng như thế nào, bất quá bây giờ xem ra cũng không đến mức Chu thị sẽ hôn mê bất tỉnh. Nếu như nàng cái gì cũng không làm, lấy Chu thị cá tính, nhất định chuyện nhỏ hóa lớn, nhân cơ hội này hành hạ cùng đắn đo bọn họ. Mà Trương thị cùng Liên Thủ Tín vốn là lòng dạ mềm hơn so với người bình thường, nhìn Chu thị ngã, bọn họ sẽ đáng thương Chu thị, có khi còn có thể cảm thấy đau lòng. Vì vậy, vô luận Chu thị làm sao làm ầm ĩ, hoặc là nói lên yêu cầu vô lí cái gì, bọn họ đều có thể đáp ứng.
Nàng không thể để cho loại chuyện này phát sinh.
“Ừ, lại là em bé kia… Chỉ mặc một cái yếm đứng ở ngoài cửa sổ,nó hỏi tiểu Thất bánh trái ở đâu, nó muốn ăn bánh trái, nó còn nói, một người sợ, muốn tìm người theo nó chơi. Tiểu Thất nói, bộ dáng của nó rất dọa người.” Liên Mạn Nhi liền cũng làm bộ như sợ hãi nói.
“Chớ nói, ta không nghe.” Liên Tú Nhi mặt trắng bệch như tờ giấy, che lỗ tai kêu lên.
Chu thị đang nằm, cái trán toát ra mảnh mồ hôi. Tiểu Thất mơ thấy tiểu hài nhi mang cái yếm là ai, không cần phải nói nàng cũng biết. Đứa bé này, còn không có đi tới trên đời liền… mặc dù ngoài miệng nói cứng rắn, nhưng trong lòng Chu thị hiểu, nếu không phải Liên Tú Nhi, nếu như không phải bà, đưa bé kia của Trương thị kia sẽ không bị sẩy. Liên Mạn Nhi nói đứa bé kia đứng ở ngoài cửa sổ tây sương phòng, đứa bé kia cô linh linh một người, hay là chết oan. Nó không chịu rời đi Liên gia. Nó muốn tìm người chơi, chính là muốn kéo người đi thấy Diêm Vương a…
Nàng mới vừa rồi té một cái, Hà thị cùng Tứ Lang ở gần như vậy lại không đỡ lấy nàng. Này, đây là bởi vì cái gì?
Đứa bé kia là tới tìm nàng báo thù!
Chu thị không sợ trời không sợ đất, nhưng là cùng đại đa số nông thôn lão thái thái giống nhau, nàng sợ quỷ. Thậm chí so sánh với đại đa số người càng sợ quỷ.
Trong nhà đang an tĩnh đột nhiên vang lên thanh âm khanh khách, đó là hàm trên cùng hàm dưới của Chu thị đang va vào nhau.
“Oan nghiệt!” Liên lão gia tử phát ra một tiếng thở dài.
Trương thị cùng Liên Thủ Tín đều có chút ngơ ngác.
“Mẹ, mau đi xem một chút Tiểu Thất đi. Tiểu Thất khóc rất… dọa người.” Liên Mạn Nhi nói.
Trương thị lúc này mới như ở trong mộng tỉnh. Oa một tiếng khóc lên.
Không làm mẫu thân thì không cách nào cảm thụ được thống khổ khắc cốt minh tâm khi mất đi con cái ruột thịt. Trương thị thật ra vẫn chưa quên, nhưng vì tiếp tục sống nàng chỉ có thể đem phần thống khổ này giấu đi. Đây là khi loài người đối mặt với thống khổ cùng thương tổn khổng lồ, bản năng chọn dùng phương pháp tự vệ .
Lời của Liên Mạn Nhi mở ra thống khổ mà nàng chôn dấu, giống như vạch trần vết thương còn chưa liền sẹo, để cho thống khổ kia bén nhọn hơn găm vào lòng nàng.
“Con trai của ta!” Trương thị khóc ròng nói, “Đều tại ta, đều tại ta. Ta không có một hài tử. Tiểu Thất, Tiểu Thất không thể có chuyện nữa.”
Trương thị khóc sải bước chạy ra ngoài. Nàng cũng tin lời Liên Mạn Nhi, hơn nữa bị một câu nói trong đó bắt được tâm. Đứa bé đáng thuơng kia cô đơn, muốn Tiểu Thất đi cho hắn làm bạn.
“Mẹ, đi chậm chút. Phía ngoài trơn!” Liên Mạn Nhi vội vàng la, vừa đẩy Liên Thủ Tín đang ngẩn người.”Cha, cha mặc kệ mẹ à?”
“Ta đi nhìn xem.” Liên Thủ Tín bị Liên Mạn Nhi đánh thức, sải bước đi theo ra ngoài. Chu thị rất có thể lại đang giả bộ, hơn nữa nơi này có rất nhiều người phụng bồi Chu thị. Nhưng Trương thị cùng các con chỉ có hắn. Hắn không thể để cho Trương thị, hoặc là Tiểu Thất gặp chuyện không may.
Liên Mạn Nhi không có lập tức đi theo Liên Thủ Tín cùng Trương thị đi, nàng lưu lại.
“Bà nội đây là làm sao nữa?” Liên Mạn Nhi cố ý hỏi, “Có phải hay không cũng nói mớ?”
Chu thị nằm ở kia, dưới ngực đắp một cái chăn, Liên Mạn Nhi có thể nhìn thấy thân thể Chu thị đang run nhẹ. Phòng rất ấm áp, Chu thị cái trán có mồ hôi, Chu thị phát run, tự nhiên không phải bởi vì lạnh.
Trong lòng có quỷ, cho nên đặc biệt sợ quỷ.
“Bà nội cháu không có chuyện gì.” Liên lão gia tử nói, “Mạn Nhi, cháu mau trở về phụng bồi cha mẹ cùng đệ đệ đu, nếu là, nếu là có chuyện gì, cháu nhanh chóng tới nói cho ông một tiếng.”
“Vâng.” Liên lão gia tử nói như vậy rồi, Liên Mạn Nhi tự nhiên đáp ứng, xoay người đi tới cửa, lại dừng lại, “Cho bà nội đắp thêm một cái chăn xem cháu thấy bà nội lạnh run kìa.”
Tây sương phòng, Trương thị đang ôm tiểu Thất lau nước mắt, Liên Thủ Tín, Liên Chi Nhi cùng Ngũ Lang ngồi ở bên cạnh, mọi người ai cũng không nói chuyện.
“Tiểu Thất, tiểu Thất thật mơ thấy…” Liên Thủ Tín đem đầu đang buông thõng ngẩng lên, có chút kinh nghi bất định hỏi.
Tiểu Thất tựa vào Trương thị trong ngực, ánh mắt lại nhìn về phía Liên Mạn Nhi.
Liên Mạn Nhi liền trừng mắt nhìn, tiểu Thất rất cơ trí, nàng không sợ bị lộ. Cho dù lộ thì thế nào, chuyện kia dù sao cũng đã từng phát sinh qua.
“Vâng.” Tiểu Thất khẽ gật đầu một cái.
“Đứa bé kia hướng mẹ , sợ mẹ không có bánh trái ăn…” Trương thị khóc ròng nói, “Mẹ thật xin lỗi nó…”
Liên Mạn Nhi liền bò lên giường, đụng tới Trương thị đang ngồi. Nhắc tới chuyện xưa, hù dọa Chu thị, bất quá cũng làm cho Liên Thủ Tín cùng Trương thị thương tâm một lần. Nhưng là không có biện pháp khác.
“Mạn Nhi,bà nội làm sao rồi?” Liên Thủ Tín hỏi một câu.
“Ta làm con dâu là không nên nói lời này, nhưng hôm nay ta là muốn nói.” Không đợi Liên Mạn Nhi trả lời, Trương thị liền mở miệng nói. Tâm tình của nàng có chút thất thố, thanh âm đều biến cường điệu. “Bà có tư cách làm bà nội ư, có tư cách làm trưởng bối sao? Tiểu Thất làm nũng hỏi một câu, bà ấy liền quăng chén, chỉ vì chuyện này, cuối cùng còn phải bắt ngươi quỳ xuống cho bà ta, bà ta mới thỏa mãn.”
“Ta lấy bánh trái, đó là ta nên được. Bà không thể hỏi một tiếng? Đứng ở trong viện mắng ta là trộm… Đá cửa vườn nhà chúng ta, muốn đem bánh trái đều vứt đi, không để cho ta ăn. Chết đói ta, bà ta sẽ vui vẻ phải không?”
Liên Thủ Tín có chút bất lực, Trương thị cho tới bây giờ cũng là nhẹ nhàng, mặc dù bị Liên lão gia tử cùng Chu thị mắng, nói chuyện cũng là cung kính. Dùng khẩu khí này nói chuyện, tựa hồ là lần đầu tiên.
Liên Mạn Nhi cũng có chút cảm khái, làm con dâu Chu thị, Trương thị có thể duy trì bề ngoài cùng nội tâm hiền thục đến bây giờ quả thực là kỳ tích, đổi lại người khác, chính là một con cừu cũng phải bị ép thành lão hổ, thục nữ bị ép thành người đàn bà chanh chua.
“Đây là lão nhân sao, đây là ác bá, ác bá!” Trương thị đề cao âm điệu, “Ngươi còn hỏi bà ấy. Ngươi còn không nhìn nhìn tiểu Thất đều bị hù dọa thành cái dạng gì rồi, ngươi sao không suy nghĩ…”
Trương thị nước mắt đổ rào rào rơi xuống đất.
Liên Thủ Tín mười ngón tay đều cắm vào tóc của mình bới, buồn rầu gãi đầu.
“Con của ta, trong lòng ta có thể không đau. Một con ngựa là một con ngựa, nhưng nàng là người già, là mẫu thân ta.” Lúc này, Liên Thủ Tín nếu như thông minh thì không nên nói như vậy. Nhưng giờ phút này tim của hắn cũng nhéo lại với nhau, mấy loại cảm xúc hoàn toàn ấy tái ngược cùng sôi trào trong lồng ngực hắn, làm cho hắn có chút không biết theo ai.
Bị kìm kẹp giữa mẹ ruột và vợ là hình tượng kinh điển của nam nhân. Thật ra thì Liên Thủ Tín vẫn là may mắn, bởi vì Trương thị hiền thục, hắn cũng không từng bị kìm kẹp quá. Nhưng là hôm nay, Trương thị nổi đóa.
“Ngươi muốn quan tâm mẫu thân, ngươi đến thượng phòng đi, cho ngươi xem mẫu thân.” Trương thị khóc ròng nói. “Chính ta tự mang theo bọn nhỏ, có ăn chúng ta liền ăn, không có ăn chúng ta liền đói bụng. Cái danh hiền lương gì ta cũng không cần. Tâm huyết của ta những năm nay ta coi như cho chó rồi!”
“Ngươi cút.” Trương thị đối với Liên Thủ Tín rống.
Đáng thương Liên Thủ Tín dĩ nhiên sẽ không cút, chỉ có thể tội nghiệp nhìn về phía mấy đứa con cầu viện.
Trương thị thật sự bị kích thích, nói nhiều lời nói quyết liệt như vậy, hữu lực nhất là câu kia, “Danh hiền lương” nàng không cần.
Không thể không nói, quá khứ Trương thị có đủ loại hành động như bánh bao, mặc dù có liên quan đến tính cách mềm mại của nàng, nhưng là vì đối với danh hiền lương nóng bỏng theo đuổi cũng là một trong những nguyên nhân trọng yếu. Làm Trương thị không hề muốn theo đuổi danh hiền lương nữa, như vậy nàng liền thật có thể thoát khỏi vận mệnh bánh bao.
Về phần Trương thị phát hỏa với Liên Thủ Tín, đại khái chính là giận chó đánh mèo. Trương thị tính tình là phúc hậu, không có đi thượng phòng tìm Chu thị tính sổ, vừa lúc oán khí không có nơi phát tiết, chỉ có thể phát tiết tại trên người trượng phu của mình, chính là con trai của Chu thị .
“Mẹ, xin bớt giận, uy tiểu Thất uống nước được không?” Liên Mạn Nhi thấy Trương thị hỏa khí phát tiết không sai biệt lắm, vội mở miệng nói.
Liên Chi Nhi nhanh nhẹn đi rót một chén chè nóng. Trương thị nhận lấy, cẩn thận đút cho tiểu Thất uống, dường như tiểu Thất chỉ là trẻ nít trong lồng ngực.
Tiểu Thất khóc một hồi lâu, cổ họng thật sự có chút rát, hắn thật biết điều đúng dịp uống vài ngụm, liền để cho Trương thị uống. Hai mẹ con uống xong một chén nước đều bình tĩnh rất nhiều.
“Ông nội nói, bà không có chuyện gì.” Liên Mạn Nhi ở bên tai Liên Thủ Tín nhẹ giọng nói.
Liên Thủ Tín gật đầu, thượng phòng bên kia một điểm động tĩnh cũng không có, hắn cũng tin tưởng Chu thị thật sự không có chuyện gì.
“Rửa ráy rồi ngủ đi.”
Làm ầm ĩ hồi lâu, tất cả mọi người mỏi mệt không chịu nổi, nằm xuống không một hồi liền ngủ mất.
Không thể không nói, nhờ có Liên Mạn Nhi linh cơ vừa động, nghĩ ra một chủ ý như vậy, không chỉ có cứu các nàng, còn làm cả nhà Liên gia đều đi theo được lợi. Bởi vì nếu không phải như thế, Chu thị làm ầm ĩ, tất cả mọi người sẽ không có giấc ngủ an bình.
Ngày thứ hai lúc Liên Mạn Nhi thức dậy đã là sắc trời sáng choang, Liên Thủ Tín đi theo Liên lão gia tử từ bên ngoài nhặt phẩn đều đã trở về.
“Không đợi ta cùng phụ thân nói, phụ thân đã nói với ta trước.” Liên Thủ Tín ngồi ở kháng dọc, “Bánh trái trong vườn nếu chúng ta ăn hết, không đủ nữa có thể đi thượng phòng lấy thêm.”
“Lão gia tử là sẽ không trách chúng ta.” Trương thị nói.
“Phụ thân biết ta cũng là dạng người gì, sẽ tin ta.” Liên Thủ Tín nói, “Phụ thân nói, mẫu thân bị bệnh…”
Chu thị quả thật bị bệnh nằm mấy ngày. Mời lang trung tới cũng nói không rõ ràng lắm là chuyện gì xảy ra. Liên Mạn đi thượng phòng nhìn một hồi, nhìn thấy Chu thị mắt sáng đều đã ủ rũ xuống, ánh mắt thanh hắc một mảnh.
Liên tiếp mấy ngày, Liên Tú Nhi ở trong phòng không dám đi ra, bất đắc dĩ lúc đi nhà xí, chính là ban ngày cũng phải nhờ người phụng bồi.
Vừa xuống một trận tuyết, Liên gia trong viện ít khi có yên lặng.
Ngày này sáng sớm, khí trời phá lệ trong trẻo, Tiểu Thất đột nhiên nhớ tới một chuyện.
“Nhị tỷ, tỷ đã hứa mua cho đệ bánh quẩy.”
Liên Mạn Nhi liền cười.
“Mẹ, con mang Tiểu Thất đi trấn trên ăn bánh quẩy đi.” Liên Mạn Nhi đối với Trương thị nói.
Trương thị từ trong túi tiền lấy ra một dây đồng tiền giao cho Liên Mạn Nhi, là tiền những ngày qua nàng bán mầm đậu kiếm được.
“Đi đi, trên đường cẩn thận một chút.”
Liên Mạn Nhi liền lôi kéo Tiểu Thất đi ra ngoài, lúc đi tới đầu miếu nhìn thấy phía ngoài thổ miếu vây quanh rất nhiều người.
“Di, đây là có chuyện gì?” Liên Mạn Nhi có chút kỳ quái.
“Nhị tỷ, tỷ nhìn, đó là ai?”
Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
Đánh giá:
Truyện Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
Story
Chương 169: Kinh sợ
9.7/10 từ 30 lượt.