Trọng Sinh Thành Bóng Dáng Của Anh
Chương 39: 39: Bị Bắt
Không bao lâu, cúp vàng liền đuổi theo kịp Minibus của Hùng Võ, hai chiếc xe xa xa đi theo phía sau chiếc BYD của ba người kia.
P/s: Tui nghĩ chiếc xe cúp vàng này là dạng xe Mini Cooper á! Cuối chương tui sẽ để hình xe BYD và Mini Cooper nhé .
“BOSS, đến nơi rồi, giờ vượt lên trước hay sao?” Phụ trách lái xe Tư Mỏng vội báo cáo tình huống.
“Vượt lên đi, trực tiếp chặn lại.
” Tiêu Ảnh nói.
Tư Mỏng gật đầu, vội dẫm chân ga dùng tốc độ nhanh nhất, vượt qua chiếc BYD phía trước sau đó nhanh chóng bẻ tay lái, chắn ngang đường đi của bọn hắn.
“Kít Kít ——” tiếng thắng xe chói tai cũng tùy theo vang lên.
Hùng Võ cũng theo sau vội đánh tay lái, hoành đổ ở sau chiếc BYD tránh cho bọn hắn lui xe lại.
BYD lẳng lặng ngừng tại chỗ cả nửa ngày, một lúc sau một người có làn da ngăm đen từ trên ghế phụ bước ra, đó là một gã trung niên có dáng người thấp bé, mặt chữ điền, người nọ nhổ xuống một ngụm nước bọt, hướng cúp vàng hùng hùng hổ hổ quát: “Mẹ nó! Không biết lái xe thì cũng đừng lấy ra chạy a, hù chết lão tử!!”
Phía sau gã, từ ghế lái cùng ghế sau của chiếc BYD cũng theo xuống hai gã trung niên có thân hình cường tráng, bọn côn đồ ấy đi đến trước chiếc cúp vàng, đứng ở mui xe gõ gõ kính chắn gió quát, “Này, lăn hết xuống đây cho tao, hôm nay không cho tao một cái cách nói, thì đừng hòng chạy thoát!!”
“A ——” Mạc Cảnh Tuyên cười lạnh một tiếng.
“Đi xuống.
” Tiêu Ảnh dẫn đầu kéo cửa xe ra.
Thấy cửa xe được mở ra, gã trung niên có vóc dáng thấp bé vội từ mui xe vòng đến trước cửa xe nói “Chà chà, tụi tao đều bị bọn mày hù sợ không nhẹ đó nha, nói đi, muốn bồi thường cho bọn tao như thế ——” lời còn chưa nói xong, thấy trên mặt mấy người vừa ra khỏi xe đều mang theo mặt nạ, trong lòng lộp bộp một chút, vội lui về phía sau vài bước, “Các -- các ngươi —— muốn —— muốn làm cái gì?!!”
“Đừng để cho bọn hắn chạy.
” Tiêu Ảnh trầm giọng phân phó, dứt lời tiến lên một bước dùng một chân quét qua khiến nam nhân có vóc dáng thấp bé đang muốn cất bước chạy kia té ngã trên mặt đất.
Tư Mỏng cùng Hạ Khải Phàm ăn ý tiến lên đè người gã lại, Nhậm Duyệt nhanh nhẹn trói chặt tay chân cùng lấp kín miệng của gã lại, cuối cùng Lương Lạnh cũng chạy tới dùng chui đao đánh vào ót gã khiến gã ngất đi.
Hai người khác thấy tình huống không ổn, lập tức xoay người liền chạy, còn không có chạy ra hai bước, đã bị Hùng Võ vừa mới nghênh diện lại đây đẩy ngã xuống đất, hai người giãy giụa muốn bò dậy, Mạc Cảnh Tuyên tiến lên đánh vào gáy của cả hai, hai người liền thuận thế té xỉu trên mặt đất.
Hướng Mạc Cảnh Tuyên dựng lên ngón tay cái, Hạ Khải Phàm cùng Nhậm Duyệt mới tiến lên cột chặt hai người kia lại ném vào trong xe.
Sau khi an trí bọn hắn xong, bảy người phân ra hai xe, mang theo ba gã trung niên ấy tới nơi Tư Mỏng chỉ định, đó là một nhà xưởng bị bỏ hoang ở vùng ngoại ô.
Một khắc sau bọn họ cũng đã chạy tới nơi, nâng ba người kia xuống xe xong, Hạ Khải Phàm lấy miếng vải trong miệng bọn hắn ra, dùng chân đá đá vào người của ba người đang bị vứt trên mặt đất, “Tỉnh tỉnh! Tỉnh tỉnh!”
“Nước.
” Mạc Cảnh Tuyên nhíu mày duỗi tay, Nhậm Duyệt vặn nắp chai nước khoáng ra sau đó liền đưa chai nước ấy cho Mạc Cảnh Tuyên.
Tiếp nhận nước, trực tiếp đổ hết vào mặt ba người, “Ngô —— khụ khụ ——” sau một trận ho khan, ba người từ từ tỉnh lại.
Người có vóc dáng thấp bé là người tỉnh lại đầu tiên, nhìn hoàn cảnh lạ lẫm cùng đám người đeo mặt nạ ở trước mặt mình, gã bắt đầu hoảng sợ lên, ở trên mặt đất giãy giụa cố sức bò tới một góc tường, thẳng đến khi đã có thể dựa lưng vào góc tường, gã mới bình tĩnh lại chút, run rẩy hỏi, “Các ngươi là ai?!! Muốn làm gì?!! Vì sao lại bắt chúng ta?”
Một người khác cũng giãy giụa bò dậy nói: “Chúng tôi không có tiền, bắt chúng tôi lại các ngươi cũng không vớt được chỗ tốt nào cả!!”
Chỉ có một người duy nhất nằm yên trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch, run run hỏi: “Là —— là muốn lấy nội —— nội tạng sao?!”
Đám người Mạc Cảnh Tuyên nhướng mày không nói gì.
Hạ Khải Phàm lấy ống chích ra chuẩn bị tiêm ketamin cho ba người.
Thấy ống tiêm, tự cho là đã đoán được mục đích của bọn họ, sắc mặt của cả ba lại trắng thêm vài phần.
“Tôi sẽ giúp các ngươi bắt tới càng nhiều người hơn!” Người có vóc dáng thấp thử ra điều kiện, “Chỉ cần các ngươi buông tha chúng tôi, chúng tôi khẳng định có thể thay các ngươi bắt lại đây càng nhiều người hơn!!”
Đáy mắt hiện lên tinh quang, Mạc Cảnh Tuyên vỗ vỗ bả vai của nam nhân bên cạnh mình, nói nhỏ vào tai hắn.
Nghe Mạc Cảnh Tuyên nói xong, Tiêu Ảnh cong cong khóe miệng, giơ tay ngăn lại Hạ Khải Phàm đang muốn động thủ.
"Tụi tao không cần nội tạng.
” Mạc Cảnh Tuyên tiến lên một bước, “Chỉ cần mạng của bọn mày.
”
“Vì cái gì?!!”
Mạc Cảnh Tuyên bĩu môi, “Mẹ kiếp —— còn không phải là bởi vì bọn mày không chịu tuân theo ước định ban đầu hay sao.
”
Đám người Tư Mỏng hoang mang nhìn Mạc Cảnh Tuyên, không hiểu vì sao đột nhiên lại thay đổi kịch bản như vậy……
Nghĩ đến những hành động của mình trong hai ngày này, ánh mắt của cả ba người có chút phóng không, nam nhân có vóc dáng thấp bé vội ổn định lại thần sắc của mình, thật cẩn thận hỏi: “Chúng tôi cái —— cái gì cũng không có làm, nơi —— nơi nào đã ra sai lầm?”
mũi chân của Mạc Cảnh Tuyên chỉa xuống mặt đất, “Tiểu thư nhà bọn tao không muốn xảy ra tình huống cành mẹ đẻ cành con, đã dặn mày phải hành động một mình rồi, vậy mà mày lại tìm tới hai người khác…… Tiểu thư cực kỳ chán ghét những người không chịu nghe lời như vậy.
”
“Nữ nhân kia?” Không đợi Mạc Cảnh Tuyên xác định lại, nam nhân có vóc dáng thấp bé ấy liền đã kích động nói: “Chỉ bởi vì việc này mà ả liền muốn giết tao sao?!!” Nam nhân nghiến răng nghiến lợi, “Gì mà cành mẹ đẻ cành con? Vậy các ngươi tính thứ gì?!!”
Mạc Cảnh Tuyên lắc lắc ngón tay, “Tất nhiên là tụi tao khác với bọn chuột nhắt như bọn mày rồi, tụi tao tồn tại đối Triệu gia tới nói liền giống như vệ sĩ vậy, tụi tao chỉ phụ trách những nhiệm vụ lớn mà thôi, chứ mấy chuyện dơ bẩn như giết người này, đương nhiên tiểu thư sẽ không nỡ sai tụi tao đi làm rồi, vạn nhất thất bại, nàng sẽ mất đi đám phụ tá đắc lực như tụi tao không phải sao, cho nên nha, mấy chuyện dơ bẩn này nên từ mấy tên dơ bẩn như bọn mày đi làm mới phải, nếu bọn mày bị gi3t chết thì cũng không quá đáng tiếc.
” Móc ra khăn tay xoa xoa tay, Mạc Cảnh Tuyên nhìn chằm chằm vào người có vóc dáng thấp bé nói: “Nếu một mình mày đi thu phục thôi thì tốt biết bao, tụi tao cũng đỡ phải ra tay động thủ.
”
Hai người khác sau khi nghe xong đoạn đối thoại của bọn họ, liền liều mạng biện bạch cho chính mình, “Chúng tôi không có quan hệ gì tới chuyện này cả, chúng tôi cái gì cũng không biết, các ngươi thả chúng tôi ra đi, chuyện hôm nay chúng tôi sẽ không nói đi ra ngoài!!”
Cho đến hiện tại, đám người Tư Mỏng cũng đã đại khái minh bạch được ý tưởng của Mạc Cảnh Tuyên, đây là muốn họa thủy đông dẫn, muốn cho bọn họ trở mặt thành thù đây mà.
Chú thích: Hoạ thủy đông dẫn là một câu thành ngữ của Trung quốc, ý nói những kẻ nham hiểm lấy người khác ra để chịu tội thay mình.
Hạ Khải Phàm phụ họa, “Khiếp! Bọn mày cũng quá ngây thơ rồi, đã bị bắt đến đây, nào có đạo lý thả người đi cơ chứ!” Dứt lời lại giơ ống tiêm lên, tiến lên hai bước nói: “Kỳ thật bọn mày cũng không cần phải sợ hãi như vậy, chỉ cần tao đâm xuống một phát, bọn mày sẽ cảm thấy khó chịu trong chốc lát liền đã quy thiên rồi, sẽ không quá thống khổ đâu.
”
“Không —— không —— không!!” Hai người kia liều mạng lắc đầu, đã một phen tuổi, lại giống như một đứa trẻ cứ khóc la om sòm hết đợt này đến đợt khác, “Tôi không muốn chết, tôi còn có vợ và con đang ở nhà chờ tôi, cầu xin các ngươi buông tha tôi đi——”
Nam nhân có vóc dáng thấp bé cười nhạo một tiếng, “Muốn giết tao? Vậy chờ ngồi tù chung đi, trên tay tao còn có băng ghi hình, bao gồm cả việc năm đó ả đã phái tao đi giết nữ nhân kia, năm đó tao đã ghi âm lại đoạn đối thoại ấy, a —— nhiều năm nay tao vẫn luôn bảo tồn cẩn thận, chính là sợ các ngươi sẽ qua cầu rút ván, không nghĩ tới hôm nay thật sự cần dùng tới.
” Gã tỏ ra không kiêng nể gì cười nói: “Tao đã đem toàn bộ chứng cứ đều đặt ở cùng một chỗ, chỉ cần trong vòng một tháng tao không có đúng hạn tới nơi ấy một chuyến, liền sẽ có người đem đồ vật mà tao lưu tại nơi đó gửi đi ra ngoài.
”
“Vật ấy ở nơi nào?” Hạ Khải Phàm trầm giọng uy hiếp hỏi.
“Chỉ cần các ngươi nguyện ý thả tụi tao đi, tao liền nói địa chỉ cho các ngươi biết.
”
“Tiêm cho hắn đi.
” Tiêu Ảnh lạnh giọng phân phó.
Gã giật mình trừng lớn đôi mắt: “Các ngươi không sợ bọn họ sẽ bị ngồi tù hay sao??!! Tao không có lừa gạt các ngươi, tao thật sự có để lại chứng cứ!! Các ngươi sẽ phải hối hận!!”
Hạ Khải Phàm cười ha hả, không có tiếp tục vòng vo thêm, vài bước tiến lên dùng kim tiêm đâm vào động mạch chủ của nam nhân.
Không bao lâu, nam nhân thấp bé ấy đã không còn giãy giụa nữa, chậm rãi rơi vào trạng thái vô lực, ánh mắt cũng dần dần mê mang lên.
Hai người khác thấy thế liền cho rằng gã sắp chết, hoảng sợ kêu khóc liều mạng động đậy thân thể, muốn thoát khỏi trói buộc.
Tiêu Ảnh nâng nâng cằm, Hùng Võ hiểu ý tiến lên, đánh vào ót của cả hai người.
Rốt cuộc cũng đã an tĩnh trở lại…… Hùng Võ vừa lòng gật gật đầu.
Thấy trạng thái của gã đã như là ngấm thuốc, Hạ Khải Phàm tiến lên ở bên tai gã nhỏ giọng hỏi xem gã đã đem đồ vật giấu ở nơi nào.
Mê mê hoặc hoặc, gã cười ngây ngô đem địa chỉ trong đầu dùng thanh âm bằng phẳng máy móc đọc ra tới.
Hạ Khải Phàm phi một tiếng, nguyên lai người này căn bản không có đem đồ vật giao cho ai cả, mà là giấu ở trong nhà.
Đánh gã hôn mê xong, Tiêu Ảnh hướng Hùng Võ nói: “Đi lấy đi.
”
Hùng Võ gật đầu lái xe rời đi, nửa tiếng sau hắn liền đã trở lại, tay trái của hắn thì kẹp lấy một cuộn băng cassette, tay phải thì kẹp một máy phát băng cassette mới tinh cùng một chiếc iPad.
“Anh nhìn xem có phải là mấy thứ này hay không!” Hùng Võ đem toàn bộ đồ vật giao cho Tiêu Ảnh.
Tiêu Ảnh mở túi ra, đem cuốn băng từ cũ xưa ấy đặt vào trong máy phát, ôm chặt lấy Mạc Cảnh Tuyên lẳng lặng nghe xong toàn bộ, sau đó lại đem memory card c ắm vào iPad, hình ảnh của cả hai người cùng đoạn đối thoại đều rành mạch hiện ra trước mắt mọi người……
Đem cuộn băng cùng toàn bộ đồ vật cất vào túi đựng hồ sơ, Tiêu Ảnh nói: “Gọi cho cảnh sát đi, liền nói nơi này xảy ra án mạng.
”
“Được.
” Tư Mỏng gật đầu lấy ra điện thoại cùng thẻ sim đã được chuẩn bị từ trước gọi cho cảnh sát.
Hết thảy đều được chuẩn bị thỏa đáng, đem túi văn kiện đặt ở chỗ dễ thấy nhất cũng ở gần ba người bọn họ nhất, vội xác nhận lại lần nữa, sau khi đã chắc chắn trong khoảng thời gian ngắn bọn họ sẽ không tỉnh lại được, Tiêu Ảnh liền dẫn theo mọi người rời đi.
Không lâu sau, tiếng còi cảnh sát đã vang lên khắp khu xưởng bỏ hoang ấy, cảnh sát đuổi tới đưa ba người đang hôn mê đi, cũng mang túi văn kiện cách chỗ ba người bọn họ không xa kia về cục cảnh sát.
Sau khi xét nghiệm, trong cơ thể của ba người thì chỉ có một người bị tiêm vào chất gây ảo giác, còn hai người khác thì bị công kích ở phía sau cổ dẫn tới hôn mê, đem tất cả đồ vật trong túi văn kiện kiểm tra qua một lần, ở ngay khi ba người vừa mới tỉnh lại liền đã bị cảnh sát tiến hành thẩm vấn.
Ban đầu ba người liều chết không nhận, trải qua một ngày xa luân chiến cùng đám cảnh sát, cuối cùng ba người cũng chịu không nổi việc tinh thần bị tàn phá, liền đã chịu mở miệng cung khai.
Chú thích Trong Binh thư của Tôn Tử, “xa luân chiến” là phương pháp sử dụng 2 cánh quân xa thay nhau tấn công làm đối thủ xoay xở không kịp, liên tục bị động, không biết nên tập trung đối phó với bên nào.
Nguồn: Soha.
vn
Hai ngày sau, cha con Triệu gia nhân bị nghi ngờ có liên quan đến việc cố ý giết người cho nên đã bị bắt lại, thẩm phán gõ định cảnh lực tội cố ý giết người, phán xử tử hình, Triệu Thanh Vân, Triệu Linh Quân bị phán ở tù chung thân, hai người khác thì bị phán xử mười năm tù có thời hạn.
Một hồi án mạng đã trôi qua nhiều năm cuối cùng cũng đã được xử quyết, chỉ có điều ba người kia còn có nhắc tới một đám người mang theo mặt nạ đã trói bọn họ lại cũng là người tiêm thuốc vào thân thể của bọn họ, cảnh sát trước sau cũng chưa thể điều tra ra thân phận thật sự của nhóm người đó.
Tin tức cha con Triệu thị bị bắt nháo đến nỗi ai ở đế đô cũng đều biết, sau khi Tiêu Diệu biết được tin tức liền đã từ bộ lạc nguyên thủy vội trở về nhà, do dự thật lâu, vài ngày sau, rốt cuộc cũng đã quyết định đem tin tức này nói cho Tiêu Nghi Tu.
Chỗ dựa của mình trong nhiều năm nay đã bị sụp đổ, Tiêu Nghi Tu vô pháp tiếp thu việc Tiêu Diệu không có trợ giúp mẹ cùng ông ngoại mình một phen, cuối cùng lựa chọn đoạn tuyệt quan hệ cha con với Tiêu Diệu, một mình trở lại đế đô, tiếp nhận Triệu thị, thề sẽ luôn cùng Tiêu thị đứng ở mặt đối lập với nhau.
.
Trọng Sinh Thành Bóng Dáng Của Anh