Trọng Sinh: Khổ Tận Cam Lai

Chương 64: Chương 64: Trọng sinh khổ tận cam lai

Diệp Thủy Thanh nghe tiếng kêu khóc của Náo Náo bên ngoài, trong lòng sốt ruột, di chuyển đến cạnh giường cầm gậy chống khập khễnh đi ra.
 
“Náo Náo, sao vậy, đến chỗ mẹ! Tiểu Hạo, con cũng qua đây!” Diệp Thủy Thanh ra ngoài thì thấy Náo Náo ngửa đầu gào khóc, Thẩm Hạo đứng trước mặt con bé lườm Trịnh Quốc Phương ở đối diện, thì biết là chuyện không hay thế là vội bảo Náo Náo và Thẩm Hạo qua bên cạnh mình trước, lòng dạ của người phụ nữ Trịnh Quốc Phương này hiểm độc như thế, ai biết chị ta có làm hại hai đứa nhỏ hay không.
 
Thẩm Hạo nghe lời dẫn Náo Náo Náo qua, rồi lại lấy khăn tay lau nước mắt cho con bé, Náo Náo sắp khóc đến nghẹn: “Mẹ ơi! Bác hai gái mắng con, nói con là kẻ trộm! Con không trộm đồ! Không trộm!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Diệp Thủy Thanh tức đến run rẩy, quay đầu nhìn Trịnh Quốc Phương, lúc này mới phát hiện Cận Thăng đang trốn phía sau chị ta, cũng đang khóc.
 
“Nhìn gì mà nhìn! Con nít sai thì người làm bác hai gái như chị đây cũng không được quản à? Chị nói nè vợ chú út, đứa con gái này không bằng con trai, phải dạy dỗ đàng hoàng từ nhỏ, đừng có học thói miệng mồm thèm ăn, chị đây vẫn luôn để Cận Thăng ở nhà mẹ đẻ sống cũng không biết cuộc sống của em với chú út có phải ngày càng tệ không, nhưng có khổ đi nữa cũng đừng ngược đãi con nít, đặc biệt là con gái nếu không thì lớn lên chắc sẽ không học tốt được. Chị vừa cho Cận Thăng tiêu hai đồng năm để mua một túi bò khô, chớp mắt đã bị Cận Nhu cướp đi, nếu nó muốn ăn thì nói thẳng với chị, chị có thể không mua cho nó sao? Cứ phải học thói lén lén lút lút như vậy! Đây chẳng phải là chuyện của bọn cướp với kẻ cắp mới làm ra à?” Trịnh Quốc Phương cũng không nhìn thẳng vào Diệp Thủy Thanh, nói to mới cách kỳ quái.
 
Con gái mình mình biết, tuy là có hơi thích ăn nhưng tuyệt đối có thể phân rõ trong ngoài, bình thường hàng xóm cho đồ ăn trừ phi mình và Cận Văn Lễ gật đầu đồng ý, nếu không thì căn bản Náo Náo sẽ không nhận, làm sao lại cướp bò khô của Cận Thăng chứ! Hơn nữa nhà mình làm gì thiếu ăn đến vậy, chưa kể hôm nay khắp phòng đều là đồ ăn! Diệp Thủy Thanh nghe Trịnh Quốc Phương nói xong thì càng phát cáu.
 
“Chị hai, Náo Náo chẳng qua chỉ là đứa nhỏ hai tuổi, dù chị có lời gì thì cũng nên nói với em mới đúng, không phân biệt trắng đen vu oan Náo Náo nhà em như thế, chị còn ra dáng một người lớn không?”
 
“Ai vu oan cho nó? Không tin em hỏi Cận Thăng, có phải Náo Náo cướp bò khô của thằng bé không?” Trịnh Quốc Phương nói xong thì kéo con trai mình qua bảo cậu bé nói chuyện.
 
Vốn dĩ Cận Thăng chậm nói, bình thường nói chuyện cũng thốt ra từng chữ từng chữ, lúc này làm sao có thể nói ra, chỉ là bị dọa khóc lóc cố tránh ra sau.
 
“Con không cướp, cái con ăn là của bản thân con!”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Chà! Chà! Xem xem dạy dỗ này, mới lớn chút như vậy đã biết vừa la vừa hét với người lớn, sau này còn có thể tốt được sao?”
 
Diệp Thủy Thanh hận không thể tát Trịnh Quốc Phương một bạt tai: “Chị hai, chị vẫn nên tích chút đức đi, bản thân còn có con nữa đấy, không cần rủa con nhà người ta!”
 
“Cô nói cái gì, cô nói lại lần nữa! Cô mới thất đức đấy, nếu không thì sao lại gãy chân, sao chị lại chẳng bị gì cả!” Miệng của Trịnh Quốc Phương cũng không phải để không, bình thường cãi nhau với Cận Văn Bách cũng đã có kinh nghiệm.
 
Diệp Thủy Thanh cười khẩy: “Chị còn nói không sao? Người cũng có lúc té ngã, chân của em cũng sẽ khỏi thôi, hơn nữa còn có người nhà chăm sóc, trong nhà chị có ai?”
 
“Cô, cô nói láo!” Trịnh Quốc Phương bị chọc vào chỗ đau, lập tức trở mặt.

 


“Thịt bò khô của Cận Thăng đã ăn hết từ lâu rồi, cái Náo Náo ăn là cái của em ấy, là thím hai không nói lý lẽ đổ oan cho Náo Náo!”
 
“Được nhỉ, thằng nhóc như mày cũng không phải thứ tốt, thân với ai thì lại nói chuyện giúp người đó, mau cút về nhà mày đi!” Trịnh Quốc Phương bắt đầu mắng Thẩm Hạo như điên.
 
Thẩm Hạo lập tức hét lớn chỉ vào Trịnh Quốc Phương: “Thím mắng cháu, cháu sẽ về nhà nói với bố, để bố cháu tính sổ với thím!”
 
Lúc này Trịnh Quốc Phương mới phản ứng lại bố của Thẩm Hạo chính là Thẩm Chấn Sơn, nếu ầm ĩ lên chẳng phải sẽ dỡ tung nhà của mình lên sao! Nhưng đã nói ra rồi, mình cũng không thể yếu thế trước mặt một đứa nhóc tám tuổi được?
 
“Lại làm sao thế? Thủy Thanh, chân em không thể xuống đất bản thân em không biết ư, sao còn chạy ra ngoài?” Cận Văn Lễ đẩy xe máy vào sân.
 
“Bố, bác hai gái mắng con là ăn trộm!” Náo Náo chạy qua lập tức nhào vào lòng Cận Văn Lễ tiếp tục khóc lớn.
 
Cận Văn Lễ nhìn mặt con gái khóc đến đỏ ửng, mắt cũng sưng lên, trái tim lập tức xót theo: “Náo Náo ngoan nhé, không khóc nữa, bố ở đây.”
 
“Chú, thím hai còn nói Náo Náo thèm ăn, nhỏ như vậy đã giống như bọn cướp kẻ trộm, lớn lên chắc chắn cũng không học tốt được!” Thẩm Hạo học mỉa mai khó nghe.
 
Diệp Thủy Thanh nhìn Thẩm Hạo với ánh mắt khen ngợi, đứa bé này, thông minh! Câu này do cậu bé nói ra thì còn mạnh hơn mình nói gấp trăm lần.
 
Cận Văn Lễ buông lỏng nắm đấm mới cố nén sự kích động muốn đánh người xuống: “Thẩm Hạo, vào nhà lấy chút thịt bò khô cho Cận Thăng, rồi lại cầm hai hộp thịt hộp ra đây!”
 
Thẩm Hạo đáp một tiếng rồi chạy vào nhà, không bao lâu thì xách một cái túi ra, đến trước mặt Cận Thăng, túm hơn mười túi thịt bò khô từ trong túi cho cậu bé, rồi lại lấy không ít miếng cá nướng nhét vào lòng Cận Thăng: “Cho em ăn đó, em ăn xong rồi thì xin anh, trong phòng còn nhiều lắm, nếu không thì anh với Náo Náo ăn không hết.”
 
Tay Cận Thăng nhỏ cầm không hết, có không ít món đều rơi xuống đất.
 
Sau khi cho xong, Thẩm Hạo đưa đồ hộp cho Cận Văn Lễ.
 
“Thằng bé ngoan, biết làm người, biết xử lý việc!”
 
Cận Văn Lễ vỗ đầu Thẩm Hạo khen ngợi cậu bé, sau đó mở một hộp đồ hộp đổ thịt bên trong ra ngoài sân, lập tức có mèo hoang đến giành.

 
“Chị hai nhìn thấy chưa, con gái của em có thèm ăn đi nữa em cũng nuôi nổi, ở đây còn dư một hộp, chị muốn ăn thì ăn, không muốn thì vứt! Anh hai không đàng hoàng thì đừng làm Cận Thăng hư theo! Đi, vào nhà về phòng!”
 

Cận Văn Lễ nói xong đi qua ôm thẳng Diệp Thủy Thanh lên rồi đi vào phòng, Thẩm Hạo thì kéo tay Náo Náo làm mặt quỷ với Trịnh Quốc Phương rồi cũng theo vào, chỉ để lại Trịnh Quốc Phương túm lấy Cận Thăng đứng ngẩn ngơ trong sân.
 
“Chân vừa đỡ một chút đừng để bị thương nữa, em nói xem em chạy ra ngoài làm gì!” Cận Văn Lễ sợ xương của Diệp Thủy Thanh phát triển không tốt, lo lắng trách móc.
 
“Con gái khóc ở ngoài em không ra được sao? Ngày mốt phải gỡ bột rồi, xương sớm đã liền lại, sao có thể bị thương nữa chứ.” Giọng của Diệp Thủy Thanh rất khó chịu.
 
“Liền lại rồi cũng phải phát triển tốt mới được. Con nhỏ khóc cũng không sao, anh làm sườn cho em.”
 
“Em nói này có phải chị hai của anh có vấn đề không, trước đây cũng không phát hiện chị ấy chẳng ra gì như thế!”
 
Cận Văn Lễ bất lực: “Chị ấy không có vấn đề được sao, em xem một tháng anh hai của anh cũng không về được một lần, cứ như không có đứa con trai như Cận Thăng vậy, tiền trong tay chị ấy cũng ít ỏi, nếu không thì cũng không thể ôm con đến nhà mẹ đẻ, rất là đáng thương.”
 
“Người đáng thương nhất định có chỗ đáng hận, anh hai của anh không tốt, cũng không phải chị hai của anh không có chút tật xấu nào, nếu chị ấy còn không thay đổi, Cận Thăng cũng bị chị ấy dạy hư mất.”
 
“Haiz, Cận Phúc thì không được việc, nhà họ Cận chúng ta bây giờ chỉ còn một đứa con trai như vậy, anh cũng lo lắng đây.”
 
“Con trai thì làm sao? Quan tâm gì con trai con gái, nếu không học tốt thì làm sao cũng vô dụng, anh mau đi nấu cơm của anh đi.”
 
Cận Văn Lễ lại cười: “Anh chỉ nói như vậy thôi, không ai so được với con gái mũm mĩm mà vợ anh sinh cho anh!”
 
Sau khi Cận Văn Lễ ra ngoài, Diệp Thủy Thanh gọi Thẩm Hạo và Náo Náo qua, chọc bọn chúng lấy bút màu vẽ lên bột bó chân mình, hai đứa nhỏ lập tức quên đi chuyện vừa nãy, cười đùa vui vẻ vẽ bậy bạ lên chân của Diệp Thủy Thanh, Cận Văn Lễ nấu cơm xong mang đồ ăn vào phòng rồi nhìn thấy, cũng cười đùa theo vẽ mấy nét, rồi lại để Thẩm Hạo và Náo Náo đến phòng bếp cầm bát cơm vào, bốn người vui vẻ ăn một bữa. 
 
Qua mấy ngày đột nhiên Náo Náo bắt đầu ho, Diệp Thủy Thanh than phiền với Cận Văn Lễ nói Náo Náo bị nóng rồi, hai người dẫn con đến bệnh viện, bác sĩ nói không phát hiện có bệnh viêm, chỉ bảo ăn uống thanh đạm chút, uống nhiều nước là được.
 
Về đến nhà Diệp Thủy Thanh làm theo lời bác sĩ nói, không tới mấy ngày quả nhiên Náo Náo đã đỡ nhiều, lúc này mới yên tâm, sau đó lại nghĩ đến một chuyện liền bàn bạc với Cận Văn Lễ: “Náo Náo cứ ở nhà như vậy cũng không được, em thấy hay là đưa con bé đến nhà trẻ trong xưởng đi, ít nhiều cũng có thể học được chút thứ, còn có thể thích ứng với cuộc sống tập thể, sau này đi học cũng dễ chung sống.”
 

“Náo Náo chịu đi không, đừng để đến lúc đó vừa đưa đến thì bị nóng thật.” Cận Văn Lễ có chút không nỡ, đến nhà trẻ thì phải bị trói buộc, sao tự do bằng ở nhà được.
 
Diệp Thủy Thanh vỗ Cận Văn Lễ: “Anh vậy không phải là thương con mà là anh hại con, theo như anh nghĩ vậy sau này đi học phải làm sao? Chuyện này cứ quyết định như vậy, ngày mai em đến xưởng làm thủ tục.”
 
“Phải, vốn dĩ chuyện nhà chúng ta đều là em quyết định, có điều anh thấy hay là để chân em khỏi hoàn toàn rồi hãy nói, đến lúc đó em có thể đưa đón Náo Náo.” Mặc dù gỡ bột rồi, nhưng Cận Văn Lễ vẫn kiên quyết để Diệp Thủy Thanh nghỉ ngơi thêm một thời gian, Diệp Thủy Thanh cũng thấy có lý nên không phản bác.
 

Sau đó mỗi tối Cận Văn Lễ vẫn tiếp tục chườm nóng cho Diệp Thủy Thanh, rồi lại chăm suốt hai tháng mới chịu thả Diệp Thủy Thanh ra ngoài, Diệp Thủy Thanh có thể lấy lại được tự do thì vô cùng vui mừng, cảm thấy cho dù mình ở cữ cũng không ngột ngạt như vậy, chuyện đầu tiên sau khi ra ngoài chính là làm thủ tục nhập học cho Náo Náo.
 
Náo Náo cũng không khóc quấy như trong tưởng tượng của hai người, trái lại còn vui vẻ vào nhà trẻ, người bị nóng là Cận Văn Lễ, miệng nổi đầy mụn lở, còn hay tìm cớ đến nhà trẻ xin nghỉ cho Náo Náo, sau đó dẫn Náo Náo đi chơi khắp nơi, cả ngày Náo Náo đều vui vẻ, Diệp Thủy Thanh thấy con gái vui như vậy thì cũng vui theo, bắt đầu tập trung vào tiệm sách.
 
Trải qua chuyện thu tiền sách lần này, Diệp Thủy Thanh ý thức được nếu tiệm sách Văn Lễ muốn tạo quy mô thì không thể làm việc theo kiểu gia đình như xưởng nhỏ bây giờ được, buộc phải có nề nếp lại, còn phải có phân công rõ ràng đây là điều tối thiểu nhất.
 
“Nếu muốn có nề nếp tôi thấy đầu tiên phải đổi tên của tiệm sách Văn Lễ trước, không phổ biến thì không nói, cũng không có lý nào tên của anh Văn Lễ suốt ngày cứ bị người khác nhắc tới.”
 
Diệp Thủy Thanh cũng không dám nhắc cái tên này là Dương Lạc đặt, nhưng cũng cảm thấy nên đổi, thế là hỏi Lý Như có tên nào hay không.
 
Lý Như cười nói: “Ngành cô học là tiếng Hán, còn hỏi tôi đặt tên gì sao?”
 
“Vậy tôi về nhà suy nghĩ. Lý Như này, tôi muốn tách nghiệp vụ ra hết, cứ để một mình anh Thẩm quản lý anh ấy cũng mệt, có khi còn không hiểu.”
 
“Cô muốn đổi thế nào?”
 
“Tôi với cô hai người chúng ta là một nhóm, phụ trách chọn sách ra sách, còn anh Thẩm tôi định để anh ấy chuyện phụ trách điều hành giao hàng lấy hàng, bên phía anh ấy có không ít người biết lái xe, có thể mua mấy chiếc xe van cỡ nhỏ trước xem thử, còn nữa chính là người nghiệp vụ giao tiếp và quản lý sổ sách đều phải sắp xếp khác, không được thì tìm người ngoài, chỉ là quản lý sổ sách không dễ tìm lắm, buộc phải đáng tin mới được.”
 
“Thật ra sổ sách rất dễ làm, nhà xuất bản chúng tôi rất nhẹ nhàng, một tuần có thể đi làm ba ngày đã không tệ rồi, ngoài tôi ra thì người bên này đều không có nghiệp vụ gì, tôi có thể nhờ chị Quan kế toán trong nhà xuất bản giúp thay mặt, chỉ là cô thay đổi như vậy thì quy mô tiệm sách có thể mở rộng hơn ban đầu không ít, hay là dứt khoát lập một công ty luôn đi!” Lý Như nhanh trí nghĩ ra một cách.
 
Đúng nhỉ, mở công ty! Sao mình mãi không nghĩ ra chứ! Vừa nghĩ đến mình có thể làm chủ thật sự, Diệp Thủy Thanh vô cùng phấn khích. 
 
“Cách của cô hay đấy, tôi về bàn với Văn Lễ, rồi nhờ anh ấy hỏi thăm giúp xem cần những thủ tục gì, cần bao nhiêu tiền.”
 
“Vậy được, nếu thật sự mở công ty thì tôi có thể đầu tư cổ phần, có điều tôi chỉ bỏ tiền chứ không quản lý, vẫn làm việc biên kịch ở nhà xuất bản, như vậy đều có lợi với mọi người.” Lý Như nghĩ thông, Cận Văn Lễ và Diệp Thủy Thanh đều là người có đầu óc kinh tế, đặc biệt là sau khi bổ túc thì suy nghĩ đã nâng cao không chỉ một cấp độ, mình không thể càn rỡ dính vào đó, chi bằng phát huy chọn bản thảo đàng hoàng, như vậy vừa không làm lỡ việc kiếm tiền, lại không nảy sinh mâu thuẫn với hai vợ chồng họ trong việc quản lý công ty, một công đôi việc cớ sao lại không làm chứ.
 
Diệp Thủy Thanh cười đồng ý, sau đó lại nói: “Bên phía giáo viên cô phải đốc thúc một chút, bảo bọn họ đừng cứ do dự, dự thi giáo dục chính là khuynh hướng lớn, biển câu hỏi, ngân hàng câu hỏi nhất định phải tranh thủ thời gian cho ra số lượng lớn.”
 
“Đã có tầm nhìn ra như vậy rồi à, xem ra khoảng thời gian này ở nhà nghỉ ngơi đã bỏ ra không ít thời gian sức lực nhỉ.”

 
“Đương nhiên là phải bỏ thời gian sức lực rồi, nếu không thì làm sao tiến bộ, không chỉ thế tôi còn muốn tham gia triển lãm sách nữa, có thể học nhiều thứ thật sự.”
 

Lý Như vỗ tay: “Vậy thì tốt quá, đơn vị chúng tôi có sắp xếp việc này, tôi về xin lãnh đạo cho tôi đi, đến lúc đó cô có thể đi cùng tôi, có điều vé xe và phí ở lại cô phải tự trả, nhà xuất bản của chúng tôi không thể thanh toán cho cô.”
 
“Không thành vấn đề, khi nào đi?”
 
“Nhiều nhất là hai tuần sau có thể xuất phát.”
 
Diệp Thủy Thanh thấy ổn, nói tạm thời quyết định như vậy, hai người cùng nhau ăn cơm xong mới ai về nhà nấy.
 
Cận Văn Lễ nghe kế hoạch của Diệp Thủy Thanh thì cảm thấy có chút khó tin: “Vợ ơi, dã tâm của em cũng lớn quá đấy, còn muốn mở công ty à?”
 
“Đây có là gì, chẳng phải hai ba người sao, để anh nói cứ như làm chuyện gì kinh thiên động địa vậy.”
 
“Mấy người cũng gọi là công ty à, em đây sắp trở thành giám đốc rồi, anh vẫn là một xưởng trưởng nhỏ, vừa nghe xưng hô cấp bậc của anh thì rõ ràng không đủ lắm.”
 
“Anh cũng có thể đầu tư cổ phần mà, đến lúc đó cho anh làm phó giám đốc.” Diệp Thủy Thanh nói xong thì tự mình vui vẻ, Cận Văn Lễ cũng cảm thấy buồn cười, hai vợ chồng mình cứ trở thành giám đốc, phó giám đốc như vậy.
 
“Anh có thể bỏ tiền, có điều chuyện thủ tục em vẫn phải đợi, mấy ngày này anh định dẫn người trong xưởng chơi quanh thành phố mấy bữa, mọi người đã mệt mỏi lâu như vậy rồi, leo núi ngắm cảnh cũng coi như là phúc lợi của đơn vị, em cũng đi cùng đi.”
 
“Em đi rồi Náo Náo làm sao? Anh cứ việc lo của anh, em ở nhà trông con.”
 
Cận Văn Lễ chỉ đành thôi, bắt đầu quấn lấy Diệp Thủy Thanh đòi làm chuyện ấy, Diệp Thủy Thanh cũng nghĩ trong lòng, trái lại cũng rất chủ động không khách sáo, hơn nửa đêm phục vụ Cận Văn Lễ đến mức căn bản không muốn ra ngoài, chỉ muốn ở nhà ôm vợ.
 
Sau đó Diệp Thủy Thanh nhân lúc Cận Văn Lễ ra ngoài mấy ngày, bắt đầu sắp xếp thứ mà mình đến triển lãm sách cần dùng, bút bi thì chuẩn bị hơn mười cây, còn có sổ tay cũng mang theo mấy quyển.
 
Cận Văn Lễ leo núi về, mang theo không ít đặc sản địa phương, rồi lại lấy ra một túi ảnh dày cộm cho Diệp Thủy Thanh xem.
 
Diệp Thủy Thanh dọn dẹp đồ của Cận Văn Lễ xong thì ngồi trên giường từ từ xem hình.
 
Lúc xem được hơn nửa thì Diệp Thủy Thanh dừng lại, sau đó lấy một tấm cười với Cận Văn Lễ đang học từ đơn: “Xưởng trưởng Cận, cô gái xinh đẹp chèo thuyền với anh này là ai thế?”

 




Trọng Sinh: Khổ Tận Cam Lai
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Trọng Sinh: Khổ Tận Cam Lai Truyện Trọng Sinh: Khổ Tận Cam Lai Story Chương 64: Chương 64: Trọng sinh khổ tận cam lai
10.0/10 từ 29 lượt.
loading...