Trọng Sinh Chi Ôn Uyển
Quyển 7 - Chương 268: Phiên ngoại: Yến Kỳ Hiên
Mấy năm nay Yến Kỳ Hiên đã đi qua rất nhiều nơi, sa mạc ngàn dặm, hoang nguyên mênh mông, núi cao nguy nga, chân trời mờ mịt đều in lại dấu chân hắn.
Yến Kỳ Hiên ngắm nhìn núi cao nguy nga, mỗi lần nhìn một lần nhìn kỳ tích của thiên nhiên lại khiến hắn cảm thấy nơi đây ẩn chứa lực lượng vô cùng, cây cối um tùm, sinh cơ bừng bừng.
Trường Thuận theo Yến Kỳ Hiên đã hơn hai mươi năm, mấy năm nay vẫn cùng Yến Kỳ Hiên đi các nơi, Trường Thuận tận mắt nhìn thấy vương gia nhà mình từ một kẻ hoàn khố trở thành một đại họa sĩ của Đại Tề.
Trường Thuận nhìn vương gia đang ngây người ngắm cảnh đẹp, trong lòng buồn bã không thôi. Mấy năm nay vương gia vẫn chưa buông quận chúa Ôn Uyển xuống. Vì vậy không muốn ở kinh thành, đem tất cả tưởng niệm gửi vào thanh sơn lục thủy.
Đến thời gian dùng bữa, Trường Thuận cẩn thận nhắc nhở Yến Kỳ Hiên: “Vương gia, còn bốn tháng nữa là đại hôn của thế tử, ngài nên về tặng quà.” Ba năm trước lão vương gia đã lâm trọng bệnh, bọn họ nhận được tin tức vội vã về kinh, sớm xuất hiện trước mắt lão vương gia. Kìm nén ở kinh thành hai năm, vương gia lại đi.
Yến Kỳ Hiên nghe vậy dừng lại một chút: “Vài năm nữa là đến hôn sự của Mẫn Gia.” Mẫn Gia đính hôn với Minh Cẩn, nghe vương phi nói Minh Cẩn rất thích Mẫn Gia. Như vậy hắn liền an tâm. Ôn Uyển là người khoan hậu tất nhiên sẽ đối xử với Mẫn Gia như con gái.
Trường Thuận vội vàng gật đầu: “Đúng vậy lão gia, quận chúa đã mười hai tuổi, ba năm rưỡi nữa quận chúa sẽ thành thân!”
Yến Kỳ Hiên nghe vậy lầm bầm nói: “Thời gian trôi qua thật nhanh. Lúc mới quen Ôn Uyển, Ôn Uyển cũng mới mười tuổi. Không ngờ nháy mắt hai mươi năm đã trôi qua, hai mươi năm.” Nháy mắt hắn đã đến tuổi nhi lập (con cái lập gia đình).
Trường Thuận biết đây là nỗi đau vĩnh viễn trong lòng lão gia: “Vương gia không phải ngài vẫn nói quận chúa sống rất tốt sao, ngài còn gì để tiếc nuối? Vương gia, chuyện đã qua lâu rồi, nên quên thì quên đi. Nghĩ đến vương phi, nghĩ đến thế tử gia, nghĩ đến quận chúa.”
Yến Kỳ Hiên khẽ cười một tiếng: “Chờ sau đại hôn của Kỳ Nhi, ta sẽ dâng sổ con nhường tước vị cho nó! Sau này càng thêm tự tại.” Sao hắn lại không biết hắn thường xuyên vân du tại ngoại (ra ngoài du lịch) căn bản không để ý đến sự vụ trong phủ, cũng không quan tâm đến nhi nữ (con trai, con gái) đây là việc làm rất vô trách nhiệm? Nhưng mà chuyện đã rồi có hối tiếc cũng vô dụng.
Trường Thuận nghe vậy cực kỳ vui vẻ: “Vương gia, người…….”
Yến Kỳ Hiên nhìn núi rừng xanh tươi cao vời vợi: “Cho người thu thập đồ đạc, ngày mai trở về kinh.” Yến Kỳ Hiên bỏ ra không ít tâm huyết cho trưởng tử, con trai đại hôn, là phụ thân chung quy vẫn phải có mặt. Nếu không ở đó, đối với nhi tử mà nói cũng sẽ có chút tiếc nuối.
Bây giờ cách đại hôn của thế tử Thuần vương chỉ còn hai tháng, phụ vương còn chưa trở về. Nên có chút lo lắng: “Mẫu phi, không phải phụ vương sẽ không về chứ?” Trong lòng thế tử Thuần vương, ký ức về cha rất ít. Hắn biết cha mình vẫn vân du tứ hải (đi khắp nơi du lịch), bình thường 3 đến 5 năm mới về nhà một chuyến, mấy năm qua danh khí của phụ vương càng ngày càng lớn, số lần về nhà lại càng ngày càng ít. Tất cả mọi chuyện trong phủ đều đặt lên vai mẫu phi. Mà hắn sớm phải gánh vác trách nhiệm của một nam nhân.
Hắn không oán lại càng không hận. Bởi vì hắn biết phụ vương còn thương hắn. Mỗi lần về đều mang cho hắn rất nhiều đồ. Sau khi về cũng bồi huynh muội hắn, mẫu phi nói phải hiểu cho phụ vương, phụ vương có chuyện mà người muốn làm.
Hắn hiểu, cũng chấp nhận, hắn vẫn kính yêu vị phụ thân vài năm mới gặp một lần này. Nhưng cũng không thể đến ngày đại hôn của hắn cũng không về chứ? Sẽ khiến người khác chê cười.
Giang Lâm cười nói: “Con yên tâm, cha con sẽ về. Ta đã phái người đi truyền tin, đừng lo lắng.” Sau khi lão vương gia ra đi, tâm tình bình thản hơn rất nhiều. Lần này xa nhà đã nói cho nàng đại khái lộ trình. Lúc đó cũng dặn nàng nếu định ra hôn kỳ (thời gian kết hôn) của nhi tử thì phái người đến truyền tin. Hắn sẽ lập tức quay về tham dự hôn lễ.
Thế tử nghe xong lời này mới tốt hơn một chút. Bằng không ngày đại hôn phụ vương lại không có mặt khi đó sẽ thành trò cười rồi.
Cũng trong ngày hôm đó hai người nhận được thư của Trường Thuận. Giang Lâm cười nói: “Bây giờ thì yên tâm rồi. Phụ vương con tối đa nửa tháng nữa sẽ về đến nhà.” Dù có kéo dài còn hai tháng đủ để về đến kinh thành trước hôn lễ.
Thế tử triệt để thoải mái gật đầu.
Mẹ con đang nói chuyện thì nghe bên ngoài thông báo quận chúa tới.
Mẫn Gia vào phòng thấy thế tử đã ở đó, hành lễ với hai người: “Mẫu phi, đại ca.” Mẫn Gia nhận sự được giáo dục dành cho sĩ nữ chính thống nhất.
Huynh muội hai người trò chuyện vài câu thế tử liền lui xuống. Giang Lâm cầm tay con gái cười nói: “Mẹ nghe Thiền nha đầu nói hai bữa nay con ăn ít hơn, đã xảy ra chuyện gì?”
Mẫn Gia khó xử nhìn Giang Lâm: “Mẫu phi, không có. Chỉ là gần đây thời tiết nóng nực nên ăn ít đi.”
Giang Lâm là người thế nào, vừa thấy bộ dáng này của nữ nhi đã biết là có chuyện: “Nói đi! Có chuyện đừng để buồn bực trong lòng, con có chuyện gì không thể nói với mẹ sao?”
Mẫn Gia do dự hồi lâu mới lên tiếng: “Mẹ, con nghe tam muội nói cửa hôn sự này là cha năm đó….., mẹ, có phải vậy không……” Kỳ thực lời nói còn khó nghe hơn rất nhiều. Chỉ là Mẫn Gia nhận sự giáo dục không giống, không thể thốt ra lời thô tục.
Tam muội mà Mẫn Gia nhắc đến là do cơ thiếp của Yến Kỳ Hiên sinh ra. Giang Lâm là người dễ ăn dễ nói nhưng sự giáo dục như với Mẫn Gia thì hoàn toàn không có, chính vì vậy đã bị mẹ ruột dạy thành kẻ không biết trời cao đất dày là gì, tiểu cô nương kia đã gặp Minh Cẩn một lần, trong lòng liền không quên, sau đó lại nghe mẹ ruột nói nguyên do của cuộc hôn sự này, tất nhiên sẽ đem ra chọc Mẫn Gia.
Trong mắt Giang Lâm dần hiện lên tàn khốc, xem ra nàng quá mức dung túng những người này. Vương gia 3 đến 5 năm mới về nhà, cả nhà có trượng phu cũng như không, đều coi như hoạt quả phụ, chỉ cần không quá mức Giang Lâm đều mắt nhắm mắt mở cho qua, có thể cho qua liền cho qua. Nhưng thật không ngờ vậy mà lại khiến tâm tư của những người này lớn vậy.
Sau đó Ôn Uyển cũng nói rõ với nàng, muốn Minh Cẩn và Mẫn Gia bồi dưỡng tình cảm. Bây giờ bồi dưỡng tình cảm tốt, sau này thành thân phu thê mới ân ân ái ái. Cho nên Giang Lâm cũng không can thiệp nhiều. Tùy Minh Cẩn làm. Hai đứa bé hiện tại cũng không tệ, cứ tiếp tực như vậy tương lai Mẫn Gia thế nào có thể biết được.
Mẫn Gia cẩn thận nói: “Mẹ, nhưng mà con cảm thấy Thần Vũ hầu không thích con lắm.” Lần đầu tiên thấy ngài ấy lại dùng ánh mắt soi mói nhìn nàng. Lần thứ hai trong mắt còn mang theo bất mãn, lần thứ ba là phiền không chịu được. Trong lòng Mẫn Gia có chút thấp thỏm.
Kỳ thực Giang Lâm cũng đoán được tại sao Bạch Thế Niên không thích con gái mình. Đơn giản vì vương gia. Nhưng chỉ cần Ôn Uyển và Minh Cẩn đều thích con gái mình là được, Bạch Thế Niên chỉ là cha chồng, con dâu và cha chồng không qua lại nhiều, không cần lo lắng qua mức.
Giang Lâm nghĩ hoàn toàn không sai, lúc đầu Bạch Thế Niên cũng đã bỏ ý niệm này. Sở dĩ càng ngày càng bất mãn với Mẫn Gia là vì thái độ của Minh Cẩn. Ngoại trừ học tập Minh Cẩn yêu thích nhất chính kiếm đồ tốt cho vị hôn thê để hôn thê được vui vẻ. Điều này khiến Bạch Thế Niên thuận mắt sao được? Mọi người đều nói nữ nhi hướng ngoại, nhà họ thì ngược lại.
Được rồi, kỳ thực cùng một chuyện như vậy trong lòng ăn dấm là mẹ đó. Nhưng mà Ôn Uyển là nhạc kiến kỳ thành (hi vọng chuyện sẽ thành), cho nên càng hiển rõ là Bạch Thế Niên hẹp hòi.
Sau chuyện này Giang Lâm ra lệnh cưỡng chế mẹ con tam cô nương ở trong viện, không cho xuất môn nửa bước. Mặt khác bắt đầu để Mẫn Gia theo xử lý hôn sự. Năm ngoái đã mang theo nữ nhi quản gia. Theo tin tức Mai Nhi tiết lộ, nữ nhi sau khi gả qua sẽ là đương gia vì theo tính Ôn Uyển sẽ không quản cho nên trước khi lập gia đình con gái phải biết những cái này.
Nói ra trong lòng Giang Lâm rất vui vẻ, ý Mai Nhi tiết lộ tất nhiên là ý Ôn Uyển. Ôn Uyển có thể buông lỏng cũng là phúc phận của nữ nhi. Cũng đúng, Ôn Uyển mọi chuyện đều như ý tất nhiên cũng muốn con trai vợ chồng hòa hảo.
Trước ngày nhi tử thành thân một tháng, Yến Kỳ Hiên hồi kinh. Lúc này vương phủ đã bận thành một đoàn. Dù sao thế tử đại hôn quy cách chia ra cũng không hề ít. Giang Lâm cũng không muốn ủy khuất con dâu tương lai, cho nên hôn sự mới lo liệu náo nhiệt như vậy.
Chuẩn bị cho hôn lễ là chuyện rất rắc rối nhưng điều này cũng không liên quan đến Yến Kỳ Hiên. Hắn không quan tâm đến những chuyện vụn vặt, Giang Lâm cũng không để hắn dính vào chuyện này.
Chuyện Yến Kỳ Hiên cần làm là gặp gỡ bạn bè, uống chứt rượu, trò chuyện với nhau. Hắn chân chính phủi tay nhưng chuyện cần hắn ra mặt cũng không khiến vợ con thất vọng. Vẫn là kỳ vọng của vợ con thấp, họ chỉ mong người về là được rồi, không cần hắn hỗ trợ gì.
Sau hôn lễ, Yến Kỳ Hiên nói chuyện nhường tước với nhi tử. Thế tử tất nhiên không muốn: “Phụ vương, ngài bây giờ con trẻ, tuổi con…….”
Yến Kỳ Hiên khoát khoát tay: “Chuyện của ta ta tự biết. Mấy năm nay ta một mực ở bên ngoài, chưa từng quản chuyện trong phủ. Đều do mẫu phi của con chống đỡ. Các con sau này phải hiếu thuận với nàng.” Thấy con trai còn muốn nói, vội nói: “Không cần nói thêm gì nữa, ta đã quyết định. Chờ qua đông, ta còn muốn ra ngoài. Sau này chuyện trong phủ đều phải nhờ vào con.”
Yến Kỳ Hiên tuy quanh năm không ở trong phủ nhưng rốt cuộc vẫn là nam chủ nhân trong phủ. Khí thế của người đứng đầu một nhà vẫn phải có. Giang Lâm và thế tử thấy hắn đã quyết, cũng không nói thêm gì. Kỳ thực nhường tước hay không cũng không khác nhau. Dù sao hắn cũng chưa làm được chuyện gì.
Thế tử đại hôn được bốn ngày, Yến Kỳ Hiên dâng sổ con nói muốn nhường tước. Đây là chuyện lạ, bình thường dưới ba mươi tuổi rất ít người nhường tước. Nhưng Yến Kỳ Hiên có chút đặc thù, mấy năm nay ở bên ngoài du ngoạn, chuyện trong kinh thành đều ném cho vợ con.
Chuyện nhường tước rất thuận lợi, hoàng đế cũng nhanh chóng phê duyệt. Yến Kỳ Hiên vinh quang thăng thành lão vương gia, nhi tử thành thế hệ Thuần vương mới.
Yến Kỳ Hiên ở kinh thành bốn tháng, bốn tháng này thời gian ở nhà cực kỳ ít. Đều ra ngoài gặp gỡ hội hữu. Có khi mấy ngày cũng không về nhà, có khi hơn nửa tháng cũng không về. Những người trong nhà đều quen rồi.
Đợi đến lúc tiết trời ấm áp sẽ cho người chuẩn bị đồ cho chuyến đi xa. Vợ con sẽ tiễn hắn. Hắn vẫy vẫy ta ra hiệu bọn họ không cần tiễn nữa.
Giang Lâm nhìn xe ngựa chạy càng ngày càng xa thần sắc trong mắt rất bình tĩnh. Quay đầu thấy ánh mắt khổ sở của nhi tử, khẽ cười nói: “Phụ vương con có chuyện mà người muốn làm, chúng ta phải vui mừng cho người. Chờ phụ vương con già rồi, đi không được nữa, tất nhiên sẽ không rời xa các con.”
Thuần vương gật đầu: “Vâng.” Hắn chưa từng oán giận phụ vương. Cha có chuyện muốn làm, muốn thực hiện lý tưởng của mình. Làm con trai chỉ nên ủng hộ, không nên oán hận.
Trọng Sinh Chi Ôn Uyển