Trọng Sinh Chi Ôn Uyển
Quyển 7 - Chương 24: Phúc nhi mất tích
Minh Cẩn đối với việc gần đây thời gian Ôn Uyển ở cùng hắn ngày càng ít rất không hài lòng, gục ở trên người Ôn Uyển lầm bầm kêu: “Mẹ, người làm cái gì vậy, con thường không tìm thấy mẹ nha.”
Ôn Uyển ôm Minh Cẩn vẻ mặt đầy ủy khuất vào lòng, vui vẻ nói nàng phải đi kiếm tiền: “Nếu mẹ không đi kiếm tiền, con và ca ca không có nhiều đồ chơi như vậy đâu.”
Minh Cẩn nhìn một phòng toàn đồ chơi của mình, lại nhìn Ôn Uyển, phân vân một hồi lâu mới lên tiếng: “Con không cần đồ chơi nữa, muốn có mẹ chơi cùng cơ.” Mẹ vẫn quan trọng hơn đồ chơi nha.
Ôn Uyển mừng rỡ hôn Minh Cẩn, hôn đến mức trên mặt Minh Cẩn toàn là nước miếng. Minh Duệ ở bên cạnh nhìn, liền kín đáo lui về phía sau ba bước. Ôn Uyển không chú ý tới hành động mờ ám của Minh Duệ, cười nói: “Tiểu bảo nhà ta thật là một hài tử ngoan hiếu thuận, nhưng nếu mẹ không đi kiếm tiền, ba mẹ con ta sẽ không có cơm ăn. Đồ chơi có thể không cần, nhưng cơm thì không thể không ăn. Tiểu bảo, mẹ thấy mắt con đều đỏ lên rồi, có phải ca ca bắt nạt con không? Chọc cho con khóc?” Đối với Minh Duệ, Ôn Uyển chọn thái độ đối đãi ngang hàng, còn Minh Cẩn, nàng hoàn toàn đối xử như hài tử bình thường, đa số là dụ dỗ.
Ôn Uyển sau đó cũng tự trách mình, cảm giác gần đây thời gian dành cho hai con quá ít. Hôm sau liền nghỉ ngơi một ngày, chơi cùng Minh Cẩn và Minh Duệ, hai đứa trẻ đặc biệt vui vẻ.
Ôn Uyển thừa dịp rảnh rỗi liền hỏi Hạ Dao: “Ngươi vốn tên là gì?”
Đáp án khiến Ôn Uyển chỉ biết im lặng. Nàng ấy vừa mới ra đời không lâu đã phải rời khỏi vương phủ (Vương phủ liên quan đến Hạ Dao đã sớm biến mất), ở Thần Cơ Doanh nàng ấy cũng chỉ có danh hiệu.
Ôn Uyển không có biện pháp, chỉ có thể dùng hai chữ Tinh và Dao khắc lên nhẫn vậy. Nàng suy nghĩ sau đó lại hỏi: “Vậy ngươi thích hoa gì? Ta sẽ thiết kế cho ngươi một bộ hỷ phục, để thêu nương thêu cho ngươi đúng loại hoa ngươi thích. Thành thân không thể theo những đám cưới tầm thường, mặc uyên ương tục khí, phải đặc biệt định chế đồ cưới, ngươi thấy thế nào?” Nếu Hạ Dao nguyện ý, Ôn Uyển sẽ thiết kế cho nàng ấy đồ cưới theo hơi thở hiện đại.
Hạ Dao có chút do dự: “Quận chúa, tùy ý là được rồi, đừng quá mất thời gian.” Quận chúa bận rộn như vậy, sao có thể vì nàng mà lãng phí thêm thời gian? Thành thân nha, làm đủ lệ bộ, đơn giản là được, tốn công tốn sức như thế không cần thiết.
Ôn Uyển không tán thành: “Không được, thành thân là chuyện cả đời, sao có thể để ngươi thiệt thòi chứ. Ngươi cũng đừng lo lắng ta mệt mỏi, ta chẳng qua chỉ là động miệng, chuyện cụ thể đều có người phía dưới làm. Ngươi yên tâm, ta nhất định đem hôn lễ làm thật mới mẻ độc đáo, cả đời cũng không quên được.” Ôn Uyển đã có những phác thảo sơ bộ về hôn lễ của Hạ Dao. Hôn lễ lần này không cần quá náo nhiệt, nhưng nhất định sẽ vô cùng lãng mạn.
Hạ Dao có chút phân vân.
Ôn Uyển vội vàng nói: “Coi như hoàn thành tiếc nuối của ta được không? Thật sự không phức tạp, ngươi yên tâm, nhất định tận lực đơn giản lễ số. Nhưng đơn giản không phải là vắng lạnh, chúng ta cũng phải đem hôn lễ làm náo nhiệt, vui vẻ nha, ngươi nói đúng không?”
Hạ Dao biết Ôn Uyển là người không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua, nếu nói như vậy khẳng định đã có chủ ý, nàng nhiều lời cũng vô dụng, liền đáp: “Ta thích hoa đào.”
Hạ Dao đồng ý với ý kiến ở rừng đào tổ chức hôn lễ, thứ nhất là bởi vì thời điểm hoa đào nở rộ, rừng đào quả thật đẹp như tiên cảnh, thứ hai cũng bởi nàng thích hoa đào. Nàng thích những đóa hoa đào nở rực rỡ, mỹ lệ, cũng chính là tượng trưng cho tương lai tốt đẹp.
Ôn Uyển thật sự không biết điều này: “Được, là hoa đào, ta sẽ thiết kế cho ngươi một bộ đồ cưới có vạn đóa hoa đào. Ha ha, chỉ mới nghĩ thôi đã thấy vui rồi. Chính là từ giờ tới lúc ấy chỉ còn 4 tháng, có chút gấp.” Điểm này có chút tiếc nuối, nhưng phải rèn sắt ngay khi còn đang nóng. Ôn Uyển muốn thừa dịp Hạ Dao chưa kịp đổi ý làm cho xong chuyện này.
Ôn Uyển không có thiên phú về thiết kế, nhưng nàng có thể vẽ lại những kiểu nhẫn ở thời hiện đại nha. Dĩ nhiên kiểu dáng tương đối đơn giản, bởi vì nơi này không có thiết bị cắt kim cương, chỉ có thể chọn một viên đá kiểu dáng không quá khác biệt đến để nạm. Có chút tương đối mới mẻ là Ôn Uyển lồng hai chữ viết tắt tên của Võ Tinh và Hạ Dao, sau đó ở giữa vẽ một đóa hoa đào. Hạ Dao thích hoa đào, vừa lúc thích hợp nha.
Ôn Uyển đưa bản vẽ hình dáng chiếc nhẫn cho Võ Tinh: “Ngươi yên tâm, khẳng định Hạ Dao thích chiếc nhẫn này. Nhanh cầm tới tiệm kim hoàn cho họ chuẩn bị, dựa theo thứ tự bình thường khẳng định không kịp, để họ làm trước cho ngươi, cho nhiều tiền hơn một chút, nói với họ phải chuẩn bị tốt trước hôn lễ, nếu chuẩn bị không tốt thì tất cả trách nhiệm bọn họ phải chịu.” Ở hôn lễ phải trao đổi nhẫn cưới, nàng không muốn Võ Tinh và Hạ Dao giống nàng, sau khi cưới hai tháng mới nhận được nhẫn, thiếu một phần mừng rỡ.
Võ Tinh nhận bản thiết kế liền mừng rỡ đi ra ngoài.
Hạ Ảnh biết Võ Tinh tìm quận chúa hỗ trợ, gần đây lúc nào cũng thấy nụ cười trên mặt Võ Tinh, còn ai không biết là chuyện tốt sắp tới chứ. Trong phủ đều đang bàn tán có phải hai người sắp kết hôn (Ôn Uyển chưa công bố tin tức này ra ngoài, không phải Ôn Uyển không muốn mà là Hạ Dao không muốn.)
Ôn Uyển đang làm việc thì Hạ Ảnh sắc mặt hầm hầm đi vào.
Ôn Uyển vừa thấy thần sắc khó coi của Hạ Ảnh, trong lòng cũng không thoải mái. Lần trước Hạ Ảnh có thần sắc khó coi đã khiến nàng mất nửa cái mạng.
Ôn Uyển buồn bực hỏi: “Lại có chuyện gì? Người đừng nói là Bạch Thế Niên lại xảy ra chuyện? Nếu hắn lại có chuyện mà chưa chết, ta sẽ lập tức tới biên quan tặng thêm hắn hai đao, để hắn sớm đi gặp Diêm vương. Kẻo hắn không chết, mà hành hạ ta và hài tử lo đến chết.”
Mấy ngày Bạch Thế Niên bị thương hôn mê bất tỉnh trước đó, nói Ôn Uyển sống một ngày như một năm cũng không quá. Đặc biệt giấc mộng khi đó làm nàng cả người hoảng hốt, mỗi ngày trôi qua trong sợ hãi. Bây giờ nhớ tới, Ôn Uyển vẫn còn sợ. Chuyện như vậy có một lần là đủ rồi, nhiều thêm một lần nữa nàng sợ mình không thể chịu đựng nổi. Lần trước Bạch Thế Niên có một nửa trách nhiệm do sơ suất, lơ là nhưng ít nhất một nửa kia là ngoài dự đoán.
Hạ Ảnh nghe thấy Ôn Uyển hung hãn kêu muốn bổ thêm hai đao, nhịn không được cười lên. Ngày xưa Quận chúa phảng phất như người từ trên trời xuống, không dính khói lửa nhân gian (Trong mắt Hạ Ảnh và Hạ Dao, Ôn Uyển giống tiên nữ từ trên trời xuống), bây giờ đã có biểu hiện đúng theo phong phạm người đàn bà đanh đá, thật không uổng cho danh tiếng đó nha. “Quận chúa, không phải tướng quân. Có lần dạy dỗ đó, tướng quân khẳng định không dám lần nữa dễ dàng mang thân phạm hiểm.” Chuyện lần trước một phần là ngoài ý muốn, một phần là thân phận khi đó của Bạch Thế Niên chưa đủ. Hiện tại địa vị vững chắc, nếu Bạch Thế Niên còn xảy ra chuyện, không ai có thể tha thứ cho hắn.
Lần trước khi ở biên thành, Hạ Ảnh bởi vì lo lắng Bạch Thế Niên khi lành vết thương liền quên luôn, cố ý đem những khổ sở của Ôn Uyển, cường điệu nói ra. Nếu Hắn còn không ghi nhớ, Ôn Uyển muốn hoà ly, nàng tuyệt đối đồng ý cả hai tay hai chân.
Ôn Uyển thấy Hạ Ảnh mỉm cười, biết không phải chuyện của Bạch Thế Niên, cũng thở phào nhẹ nhõm. Không phải chuyện của Bạch Thế Niên, trời có sập xuống nàng cũng không sợ. “Xảy ra chuyện gì? Sao sắc mặt ngươi khó coi như vậy?” Trừ Bạch Thế Niên và Minh Duệ, Minh Cẩn, bây giờ không ai có địa vị khiến nàng phân tâm. Nếu nói Linh Đông thì hôm nay Linh Đông chính là bảo bối phải giữ gìn của Đông cung, Thái tử và Như Vũ sẽ không để hắn xảy ra chuyện gì.
Hạ Ảnh đã khôi phục sắc mặt bình tĩn, đáp lời: “Quận chúa, là Phúc ca nhi đã xảy ra chuyện. Thời điểm ra ngoài du ngoạn bị đi lạc, tới giờ còn chưa tìm thấy.”
Ôn Uyển hắc hắc cười gằn: “Đi lạc? Đường đường là con trai trưởng của quan lớn mà đi lạc? Trong phủ đệ đều là bọn giá áo túi cơm sao?” Chuyện Phúc ca nhi biến mất nhất định là do nội tặc, không có nội tặc mà có thể làm thằng bé mất tích thì thật là chuyện đùa.
Ôn Uyển không cần suy nghĩ cũng biết đây là tiết mục do ái thiếp tranh sủng. Trước đó nàng đã nghe không ít chuyện bát quái, nhưng chuyện nhà người khác là cho những đứa con vợ kế được sủng ái biến mất, còn để trưởng tử đi lạc thì thật sự là lần đầu tiên: “Thật là quá ngu ngốc.” Ngay cả nhi tử của mình cũng có thể để xảy ra chuyện, có thể thấy Tô Chân Chân vô năng, kém cỏi đến mức nào. Hạ Dao nói thật không sai, vô năng đến nước này đúng là lãng phí lương thực, cái gì cũng không làm được.
Hạ Ảnh nghe thấy tiếng cười của Ôn Uyển thì trong lòng sợ hãi. Thật ra khi nàng mới nghe tin tức kia cũng sắc mặt đại biến. Phúc ca nhi chính là người thừa tự tương lai cho Phúc Huy công chúa. Vạn nhất có việc gì, nhất mạch này sẽ bị chặt đứt. Những người ở bên cạnh Ôn Uyển đều bị ảnh hưởng, nên chỉ nhận thức đích, không nhận thứ. Những đứa trẻ dòng thứ kia, ở trong con mắt các nàng không khác gì cỏ dại ven đường.
Hạ Ảnh cẩn thận nói: “Quận chúa, có cần phái người đi tìm hay không?” Ôn Uyển và Bình gia đã không còn quan hệ, nhưng Phúc ca nhi được coi như cháu ruột của Công chúa, hỗ trợ tìm kiếm cũng hợp tình nghĩa.
Ôn Uyển lắc đầu: “Con trai của Bình Thượng Đường mất tích, để hắn tự tìm. Chỗ của ta cách quá xa, cử người đưa tin tới thì cũng chẳng có ý nghĩa. Cứ để cho bọn họ tự mình tìm đi, mới có thể tìm được.” Chỉ cần có thể tìm được người là tốt rồi. Bé trai không giống bé gái, đi lạc cũng không có chuyện ảnh hưởng hay tổn hại tới danh tiết (Mặc dù Ôn Uyển cũng không nghĩ là một đứa trẻ năm tuổi có danh tiết gì để có thể tổn hại.)
Ôn Uyển tiếp tục hạ bút lần này nàng quyết định không thèm quan tâm. Mẹ ruột mà không bảo hộ được con trai của mình, nàng cũng không cần trộn lẫn vào, nhiều năm như vậy nàng quan tâm cũng quá nhiều rồi.
Ôn Uyển viết hai chữ, nhớ tới lần trước nàng đã từng nhắc nhở qua Hạ Dao, Hạ Dao làm việc luôn cẩn thận, liền đặt bút xuống bàn: “Hạ Ảnh, gọi Hạ Dao tới đây, ta có việc hỏi nàng.” Mặc dù nói là không thèm quan tâm nữa, nhưng nếu đứa bé kia không tìm lại được thì cả đời nàng cũng không thoải mái. Rốt cuộc vẫn là đứa trẻ mình đã trông chừng từ khi sinh ra, thật sự không quản tới, Ôn Uyển không làm được.
Hạ Dao biết Phúc ca nhi mất tích, có chút ngạc nhiên, bởi vì nàng chưa nhận được tin tức. Bây giờ, đối với tin tức bên ngoài, trừ vùng duyên hải có thế lực thuộc về phủ quận chúa, còn những vùng khác tin tức chậm hơn so với Hạ Ảnh. “Quận chúa, khi người nhắc nhở, ta đã phân phó người đi bảo vệ, hiện nay chưa thấy có tin tức. Quận chúa chờ một chút, tin rằng rất nhanh sẽ có tin tức thôi.”
Giống như Ôn Uyển vẫn nghĩ, nếu muốn chu toàn nhất định không chỉ cần quản lý nội viện, ngoại viện cũng cần chú ý tới. Nội viện có quản sự ma ma và nha hoàn, không gây nổi sóng gió, còn ngoại viện thì không thể nói chính xác. Nhưng bây giờ chưa có tin tức, Hạ Dao cũng không dám đảm bảo nhất định không có chuyện gì.
Ôn Uyển nghe Hạ Dao xác nhận có thả người bên cạnh Phúc ca nhi thì liền yên lòng. Mấy nữ nhân kia có thủ đoạn, cũng không thể so với thủ đoạn và năng lực của các phi tử. Đã có phòng bị hẳn là không xảy ra chuyện gì. Ôn Uyển buông lỏng lo lắng, liền suy nghĩ, thật ra làm mất nhi tử một lần cũng tốt (Ôn Uyển tin tưởng hài tử nhất định đã được an bài tốt, nàng đối với thủ hạ của chính mình rất có lòng tin). Chuyện lần này có thể dạy cho Tô Chân Chân một bài học lớn. Có chuyện này, Tô Chân Chân vốn vẫn sống trên mây chắc chắn sẽ tỉnh táo lại.
Ôn Uyển thật sự bội phục Tô Chân Chân, nàng ta cũng là một nhân tài a. Có nhiều thủ hạ đắc lực như vậy, mà còn có thể để một thiếp thất tính toán khiến đánh mất cả nhi tử. Lần này nếu nàng ta vẫn không thay đổi, còn tiếp tục sống trên mây, mấy hài tử của nàng ta sớm muộn cũng bị chính nàng hại chết.
Ôn Uyển viết chữ không bao lâu, đã nghe có bái thiếp của Tô lão phu nhân. Ôn Uyển vứt bái thiếp trên mặt đất: “Nói với bà ấy, ta bận rộn, không có thời gian tiếp khách.” Những năm qua chuyện nàng làm cho Tô Chân Chân còn chưa đủ nhiều sao? Nàng cũng không phải bảo mẫu nhà bọn họ, gặp chuyện không may liền đến tìm nàng.
Hạ Dao trực tiếp hơn nhiều, phân phó Hạ Ngữ: “Sau này, những bái thiếp như vậy trước hết để ta và Hạ Ảnh xem xét.” Nàng thật không còn lời nào để nói về Tô phu nhân. Nếu ban đầu, khi quận chúa mới ra đời, bọn họ ra mặt làm chỗ dựa hoặc khi Quận chúa bị đẩy về nông thôn, bọn họ có chút giúp đỡ, chỉ cần đưa chút ít lương thực thôi, thì giờ muốn lúc lắc ra vẻ trưởng bối cũng được. Nhưng bọn họ chưa hề làm bất cứ chuyện gì, ngay cả có một người như Ôn Uyển tồn tại cũng không biết. Thế mà khi Quận chúa phong quang lại có thể cậy vào bối phận. Ngay cả Tướng Gia còn không dám ra vẻ trưởng bối với Quận chúa, mà Tô phu nhân thì không có chút khiêm nhường, thật là không biết nên nói gì.
Hạ Ngữ vội vàng ứng tiếng.
Tô lão phu nhân nghe thấy Ôn Uyển không tiếp thiệp, cũng không có thời gian gặp bà, nước mắt liền lã chã rơi: “Quận chúa tại sao có thể nhẫn tâm như vậy? Đó cũng là cháu của nàng a, sao nàng có thể không quản, không hỏi chứ?” Tô lão phu nhân là nghĩ với quyền thế lớn của Ôn Uyển, phái người giúp đỡ nhất định càng hiệu quả.
Hải thị ở bên cạnh nghe được chỉ biết im lặng. Chưa nói đến chuyện Thiên Nam Hải Bắc (Trời nam biển bắc, ý chỉ khoảng cách xa xôi) đưa người đi tìm cũng đã muộn, Ôn Uyển quận chúa cũng không nói là không để ý đến, chẳng qua không gặp mẹ chồng mà thôi. Lui một vạn bước mà nói, thì tuy kêu là cháu nhưng giờ trên mặt luật pháp thì không còn liên quan gì nữa. Sống hay chết có quan hệ gì với quận chúa đâu. “Mẹ chồng đừng lo lắng, có lẽ bây giờ đã tìm được rồi.” Nàng trừ an ủi không còn biện pháp nào khác.
Trấn an Tô lão phu nhân hồi lâu, Hải thị mới đi ra ngoài. Trên mặt nàng mang theo nụ cười khổ, hiện nay Quận chúa và tướng phủ ngày càng bất hòa, chỉ còn tình nghĩa trên mặt mũi. Có lẽ, chờ Tướng gia đi rồi, ngay cả điểm tình nghĩa đó cũng sẽ không còn nữa. Giờ đúng là, một như mặt trời ban trưa, một như Tây Sơn khuất bóng (mặt trời khuất sau núi ở phía Tây).
Ma ma bên cạnh Hải thị nhỏ giọng hỏi: “Phu nhân, quận chúa thật sự không quản sao?”
Hải thị cười lạnh đáp: “Không quan tâm thì sao? Ta chưa từng thấy Bạch Nhãn lang như thế? Hắn được Quận chúa trông nom, lấy được bao nhiêu chỗ tốt. Kết quả hắn lại ngược ngạo, cho là quận chúa khiến hắn có áp lực. Năm đó, Tướng gia có thể vào thời điểm phụ thân hắn đầy tiếng xấu đem cô nãi nãi gả cho hắn, đối với hắn là ân nghĩa lớn đến bực nào. Kết quả đâu, vừa ra khỏi kinh thành liền không kiềm chế nổi, lập vợ nhỏ. Chân chính là đồ Bạch Nhãn lang.” Trước kia còn tưởng rằng Bình Thượng Đường biết tự giữ mình trong sạch, bây giờ nhìn lại, chẳng qua do Ôn Uyển vẫn ở bên cạnh đè ép mới không dám cưới vợ bé. Khụ, muốn trách chỉ có thể trách Chân Chân quá không hiểu chuyện. Hy vọng thông qua chuyện này, về sau có thể tỉnh ngộ lại. Đối đãi với Bạch Nhãn lang như vậy, nên cho hắn ngã thật mạnh.
Ma ma bên cạnh Hải thị cũng không dám nói gì nữa. Nguyên tưởng gả được chỗ tốt, không nghĩ tới ở Giang Nam cuộc sống trôi qua như vậy.
Hải thị chỉ có thể giận Tô Chân Chân ngốc ngếch. Ôn Uyển là núi dựa lớn như vậy, nàng ấy lại có thể theo bạch nhãn lang Bình Thượng Đường mà làm mất quan hệ tốt. Nếu vẫn có Ôn Uyển làm chỗ dựa, thì sao Bình Thượng Đường có thể ra ngoài hoa hoa cỏ cỏ gì chứ? “Lần này nếu có thể tìm Phúc ca nhi về, mà nàng ấy còn không thay đổi, không chống đỡ nổi chuyện, tương lai mấy hài tử bị lũ vô pháp vô thiên kia hại chết, cũng là do lỗi của nàng.”
Ma ma có chút chần chờ: “Nhưng cũng thật đáng thương cho cô nãi nãi, quận chúa thật sự không để ý sao? Mấy hài tử đều do Quận chúa trông chừng từ nhỏ, chắc không ác tâm như vậy?”
Hải thị cười lạnh: “Từ nhỏ tới lớn? Bản thân không có bản lãnh bảo vệ hài tử của mình, chỉ dựa vào người khác, xảy ra chuyện gì cũng không trách được người nào. Hơn nữa, rõ ràng Bình Thượng Đường đã đắc tội hẳn với Ôn Uyển. Chuyện trên quan trường thay đổi trong nháy mắt, Bình Thượng Đường mất hẳn núi dựa lớn như Ôn Uyển, ngươi cứ chờ nhìn xem, nhất định hắn sẽ sớm rơi xuống thôi.” Bình Thượng Đường có địa vị hôm nay, chín phần là dựa vào Ôn Uyển mà có, một phần dựa vào Tướng phủ. Hiện nay Ôn Uyển đang thịnh sủng, hắn dám trắng trợn muốn thoát khỏi Ôn Uyển, Hoàng thượng sẽ đánh giá hắn thế nào? Nếu Hoàng thượng thật sự đánh giá cao hắn, thì sẽ không để hắn leo nhanh như bây giờ. Phải hiểu rằng, không có căn cơ mà leo quá nhanh, đối với Bình Thượng Đường là có hại chứ không phải phúc. Đối với hoàng đế, không chừng hắn đã trở thành con cờ bỏ đi.
Hải thị nghĩ rằng Ôn Uyển trọng tình, chắc chắn sẽ không mặc kệ. Nếu không, ban đầu nàng cũng không tìm mấy ma ma từ trong cung ra, để bên cạnh mỗi cô nương một người. Phải biết rằng, gia đình bình thường như thế không thể mời được những ma ma có kinh nghiệm, nhãn quang như vậy. Nhưng mà chuyện gì cũng luôn có một hạn độ nhất định, nếu tiểu cô còn không tỉnh ngộ thì quả thật là sẽ mất hẳn núi dựa lớn nhất này.
Trong nội viện Giang Nam bố chính sứ, vì nhi tử mất tích, Tô Chân Chân như mất nửa cái mạng. Nếu nhận được tin túc xác thực Phúc ca nhi không có, nhất định phải chuẩn bị hậu sự cho nàng luôn. Nàng bệnh như vậy, hai thiếp thất ở hậu viện bắt đầu vọng động muốn quản gia.
Bình Thượng Đường có chút động lòng.
Đại quản gia Hạ Vượng nhận được tin tức đó, thấy không thỏa đáng, vội can ngăn: “Lão gia, nếu để lan truyền ra ngoài, nội viện nhà chúng ta để di nương làm chủ, những quan viên khác sẽ chê cười. Lão gia, hiện nay phủ đệ đang ở thời điểm rối ren, hai di nương có xuất thuân như vậy, thật sự không thỏa đáng.” Tuy Hạ Vượng là do Ôn Uyển cho Bình Thượng Đường, nhưng đã đi theo hắn từ nhỏ, hôm nay là trợ thủ đắc lực nhất, nên lời Hạ Vượng nói, Bình Thượng Đường có thể nghe lọt mấy phần.
Hắn nghe Hạ Vượng phân tích, cũng để ý tới: “Nếu không cho Mộc thị và Dương thị quản gia, hiện nay phu nhân bệnh, nội viện để cho ai quản.”
Hạ Vượng cẩn thận nói: “Lão gia, Đại tiểu thư và nhị tiểu thư đều đã lớn. Nội viện có quản sự ma ma, sẽ không có đại sự gì. Kể cả có đại sự không phải còn có lão gia sao?”
Bình Thượng Đường nghĩ tới nhi tử không biết đang thất lạc ở đâu, trong bụng cũng khó chịu, đáp ứng để cho Mộng Lan và Mộng Tuyền cùng nhau quản gia. Mộc thị và Dương thị tranh thủ tình cảm, không phải Bình Thượng Đường không biết, chẳng qua hắn rất hưởng thụ tranh đoạt như vậy. Nhưng nếu liên quan tới vấn đề lợi ích, thì đều phải nằm lại phía sau.
Mộng Lan và Mộng Tuyền nghe được để cho bọn họ quản gia, tất nhiên đồng ý. Mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng bên cạnh hai nàng luôn có hai ma ma dốc lòng dạy dỗ, khả năng quản gia đều có, chỉ là chưa được làm thực tế. Hôm nay vừa lúc có cơ hội cho bọn họ thử, bên cạnh có ma ma giúp đỡ, ngoài có vợ con của đại quản gia, nên không ai dám to gan dùng mánh lới, quản gia cũng yên ổn.
Mộc thị và Dương thị hận đến cắn nát hàm răng, biết người khởi xướng là Hạ Vượng, càng hận đến mức muốn cắn người. Nhưng Hạ Vượng là trợ thủ đắc lực nhất của Bình Thượng Đường, đối với Bình Thượng Đường lại trung thành cảnh cảnh, thổi gió bên gối cũng không dễ dàng. Có điều, thật sự Hạ Vượng đã đắc tội với hai vị di nương.
Hạ Vượng không bị ảnh hưởng, nhưng vợ hắn thì bị không ít, thê tử Hạ Vượng oán giận: “Chàng cũng thật là, chuyện của chủ tử lẫn vào làm cái gì nha. Hiện tại đắc tội với cả hai vị di nương. Hiện nay Đại thiếu gia không thấy tung tích, một khi hai vị di nương có thế, sau này cuộc sống của chúng ta ở phủ đệ làm sao trôi qua an ổn.” Nếu không phải vì chuyện vừa rồi, thì tương lai bất kể người nào thượng vị đối với nhà bọn họ cũng không có ảnh hưởng lớn.
Hạ Vượng lộ vẻ mặt khinh thường: “Các nàng muốn có thế? Ngươi không cần sợ các nàng, chỉ cần trên mặt không gây sự là được. Chủ tử chân chính vẫn là phu nhân và ba vị tiểu thư.”
Vợ hắn sắc mặt đau khổ: “Chủ nhà? Đại thiếu gia đã mất tích, nếu không tìm lại được, tương lai nhà này ai làm chủ còn không biết đâu. Nếu vạn nhất không thể tìm lại, sau này nhị thiếu gia là chủ nhà thì sao? Chuyện sau này chúng ta không nên tham gia vào vẫn hơn.” Bao nhiêu ngày như vậy vẫn chưa thể tìm đại thiếu gia về, mỗi tấc đất đều đã bị lật qua một lần.
Hạ Vượng chỉ nói như thế, có thể tìm được hay không thì là chuyện khác, nhưng cũng không giải thích cho thê tử: “Ngươi yên tâm, ta tự có định liệu”. Hạ Vượng căn bản không để Mộc Thị và Dương thị vào trong mắt. Cho dù đã sinh nhị thiếu gia thì sao? Có thể ở phủ đệ khác có bất đồng, nhưng ở phủ đệ của mình thì không giống. Hai người này ở Giang Nam còn có thể hoành hành ngang ngược, nếu trở về kinh thành, thì là thời điểm chết của các nàng. Ai mà không biết Quận chúa chán ghét nhất là thông phòng thiếp thất? Dĩ nhiên những lời này hắn chỉ giữ ở trong lòng.
Hiện tại, vấn đề hắn lo âu nhất chính là chưa tìm thấy Đại thiếu gia. Nếu trong kinh thành nhận được tin tức, không biết sẽ ồn ào thành cái dạng gì? Khụ, một khi quận chúa biết rồi, cũng không biết sẽ ra sao.
Mộng Tuyền mơ hồ nghe được tiếng gió, liền hỏi ma ma dạy dỗ mình. Mộng Tuyền mới tám tuổi đã rất hiểu biết: “Ma ma, Đại quản gia nói tốt cho chúng ra, có phải vì cô cô hay không?” Mộng Tuyền biết Hạ Vượng là người năm đó cô cô lựa chọn cho phụ thân. Trừ nguyên nhân này, Mộng Tuyền không thấy còn nguyên nhân gì khác. Phải biết rằng nếu đệ đệ của nàng thật sự không còn, sau này trong nhà gió thổi hướng nào không ai biết được, có khi các nàng còn phải dựa vào nhị đệ. Mỗi lần nghĩ đến đây, Mộc Tuyền muốn cắn nát hàm răng. Nếu nàng không đoán sai, đệ đệ mất tích nhất định do Mộc thị dở trò, tiếc là nàng không có chứng cớ.
Ma ma nuôi dạy Mộc Tuyền là Triệu ma ma gật đầu đáp: “Tiểu thư nghĩ không sai, đại quản gia cũng bởi vì quận chúa mới giúp các tiểu thư nói chuyện. Chỉ do phu nhân bị lão gia ảnh hưởng, làm lạnh nhạt quan hệ với quận chúa, nếu không sao có thể bị khổ sở như thế. Tiểu thư phải nhớ kỹ, Quận chúa mới là chỗ dựa lớn nhất của chúng ta.”
Mộng Tuyền tất nhiên biết Ôn Uyển là chỗ dựa lớn nhất, nhưng nàng nghe lời này thì buồn bã: “Ta nhớ lúc nhỏ thường xuyên đi qua phủ đệ của cô cô chơi. Người đối với chúng ta rất tốt, rất thương ta, còn tặng chúng ta rất nhiều đồ chơi, búp bê.” Đến bây giờ Mộng Tuyền vẫn còn lưu giữ rất nhiều búp bê trẻ em xinh đẹp.
Triệu ma ma cười đáp: “Tiểu thư không cần lo lắng, trải qua chuyện lần này phu nhân sẽ nhớ rõ và hiểu chuyện. Phu nhân và Quận chúa có tình nghĩa từ nhỏ, lại là biểu tỷ muội, hơn nữa mấy tiểu thư đều do Quận chúa nhìn thấy lớn lên từ nhỏ, tên đều do quận chúa đặt, tình cảm không dễ mất, chờ trở về kinh thành đi lại thăm hỏi nhiều hơn quan hệ tự nhiên sẽ gần lại.” Bây giờ cái gì cũng không cần làm, bởi vì làm cái gì cũng không thỏa đáng. Lão gia và phu nhân cùng quận chúa quan hệ bất hòa, nhị tiểu thư là con gái không thể lướt qua mặt.
Trọng Sinh Chi Ôn Uyển