Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Quyển 7 - Chương 220: Ám sát (hạ)

Đêm trăng tối giết người, gió to dễ phóng hoả

Đoàn người dừng lại xong, Minh Duệ cảm giác, cảm thấy có cái gì không đúng.

Minh Duệ đang muốn mở miệng, Hạ Dao và Võ Tinh ôm bọn họ ngồi xuống đất. Minh Duệ còn chưa nói ra là lạ ở chỗ nào, đã nhìn thấy một cái lưới lớn từ trên trời giáng xuống, hướng về phía bọn họ chụp xuống .

Hạ Dao và Võ Tinh lập tức đem áo choàng trên người cởi xuống, ôm Minh Duệ và Minh Cẩn bao lại.

Hai hộ vệ bên cạnh cũng dùng vũ khí trong tay đem lưới chống đỡ, mang lưới đẩy ở giữa không trung, không để cho lưới lớn rơi xuống chụp vào trên thân người.

Cùng một thời gian lúc lưới lớn rơi xuống, trạm dịch bên kia liên tiếp phát sinh nổ mạnh. Tiếng vang này cũng có thể đem lỗ tai người chấn điếc. Minh Duệ và Minh Cẩn bị che đầu, nhìn không thấy được quang cảnh phía ngoài.

Nhưng một loại tiếng vang như sấm này, lại khiến Minh Cẩn bị che nhìn không thấy phía ngoài làm cho sợ đến toàn thân run rẩy. Hai người cũng không biết phía bên ngoài rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Minh Cẩn lại càng muốn giật áo choàng ra xem phía ngoài. Nhưng Võ Tinh lại không cho, chẳng qua là nhỏ giọng an ủi Minh Cẩn nói: “Không cần sợ. Không có chuyện gì đâu.” Sở dĩ dùng áo choàng phủ trên người, thứ nhất là sợ lưới có độc. Thứ hai cũng là sợ Minh Cẩn chịu không được kinh sợ này.

So sánh với Minh Cẩn, Minh Duệ bình tĩnh hơn rất nhiều. Tới rồi thì tốt, vốn lo lắng đề phòng như vậy, cuộc sống trôi qua cũng không an bình. Còn không bằng những tên trộm này xuất hiện, sau đó giải quyết. Xóa cái họa lớn trong lòng, cuộc sống cũng sẽ thái bình.

Sáu người bị lưới bao phủ, cũng không có giãy dụa. Võ Tinh và Hạ Dao nhìn từ nơi xa đi tới một nhóm người. Hai người đồng thời nghĩ đến, hi vọng Thích Ngọc thật sự xuất hiện. Nếu không một trận cực khổ này chính là bận rộn vô ích.

Một người mặc quần áo màu đen đi tới trước mặt bọn họ: “Các ngươi cũng quá cẩn thận rồi. Nhưng các ngươi yên tâm ta không dùng loại thủ đoạn hạ độc hạ lưu này.”

Minh Duệ nghe nói như thế, mặc dù hắn nhìn không thấy nam nhân trước mặt là cái dạng gì. Nhưng lại cười ha ha, trong tươi cười tràn đầy căm ghét và khinh bỉ: “Thủ đoạn hạ lưu? Cũng không biết ban đầu là người nào đánh lén cha ta, để cho cha ta ở trong ba quân bị trúng tên độc, cũng không biết là người nào dùng loại thủ đoạn hạ lưu này muốn độc chết đệ đệ của ta?” Minh Duệ vô cùng khinh bỉ nam nhân trước mặt. Được làm vua thua làm giặc, thua thì thua. Nói nhảm nhiều như vậy làm cái gì? Còn nói đến mình giống như Thánh mẫu, buồn nôn.

Thích Ngọc nhìn người trong ngực Hạ Dao, mặc dù nhìn không thấy mặt, nhưng là nghe nói cũng biết là Minh Duệ: “Chết đến nơi, còn có thể trấn định như vậy. Thật không hỗ là con của Bình Ôn Uyển.”



Người bên cạnh Thích Ngọc còn chưa chờ Thích Ngọc ra lệnh đã như chớp nhanh chóng đánh về phía Hạ Dao. Đáng tiếc, còn không có dính vào góc áo của Hạ Dao đã bị buộc lui về.

Thích Ngọc nhìn Hoa chưởng quỹ giống như đột nhiên từ trong không khí nhô ra: “Ngươi là ai?”

Hắn không ngờ bên cạnh hai đứa bé trừ Hạ Dao và Võ Tinh, còn cất giấu cao thủ như thế.

Cùng nhau đi đến đoạn đường này, Hoa chưởng quỹ phần lớn là ẩn thân bên trong thị vệ. Thích Ngọc biết bên cạnh hai hài tử trừ Võ Tinh và Hạ Dao còn có những cao thủ khác, nhưng không biết còn có cao thủ bậc này.

Thích Ngọc vừa nói xong, từ chỗ tối có bốn người đi ra ngoài. Nhìn lên cũng biết đều là cao thủ. Điều này làm cho đoàn người Thích Ngọc biết là không ổn.

Bốn người trong đó một người rút bảo kiếm trong tay ra, chém về phía lưới sắt. Người này đang ở trong đoàn người của Thích Ngọc, dễ dàng đem lưới cắt ra.

Lưới rơi trên mặt đất Hạ Dao và Võ Tinh cũng đem áo choàng trên người lấy xuống. Minh Duệ nhìn Hoa chưởng quỹ đứng thẳng trước mặt, hiện tại hắn coi như là biết rồi, lấy võ công sâu không lường được của người này, cũng đủ bảo vệ huynh đệ bọn họ. Xem ra người này thật sự không có nói mạnh miệng a!

Hoa chưởng quỹ đứng ở đối diệnThích Ngọc, nhàn nhạt nói: “Ta chờ ngươi đã lâu.” Những lời này của Hoa chưởng quỹ, giống như là lão bằng hữu hơn nhiều năm không gặp mặt, rốt cục lại thấy nhau.

Thích Ngọc lạnh lùng nói: “Ngươi rốt cuộc là người nào?”

Giọng của Hoa chưởng quỹ so với Thích Ngọc còn lạnh hơn: “Người đưa ngươi đi gặp Diêm Vương.”

Thích Ngọc cười ha hả không ngừng: “Nếu như ta đoán không sai, các ngươi là người của Thần Cơ Doanh thần bí khó lường trong truyền thuyết. Cũng không biết ngươi là thần thánh phương nào ở Thần Cơ Doanh. Có chết cũng phải để ta biết tại sao là quỷ. . . . . . . . . . . . . . .”


Hoa chưởng quỹ lạnh nhạt nói: “Đã chết, thì là đã chết. Hiểu hay là hồ đồ cũng đều giống nhau.”

Thích Ngọc thấy đối phương không có phủ nhận trong bụng hiểu được nam nhân ở trước mắt thật sự là người Thần Cơ Doanh. Thích Ngọc làm sao cũng không nghĩ ra, Ôn Uyển lại để cho người Thần Cơ Doanh đến đón hai đứa bé. Trong truyền thuyết, mọi người trong Thần Cơ Doanh võ công sâu không lường được. Hôm nay cầu ra, hai đứa bé đúng là quan trọng,

Thế nhưng mục đích của những người này, là dùng hai đứa bé này câu bọn họ đi ra ngoài. Chỉ trách bọn họ vẫn là không có đem lai lịch người bên cạnh đối phương tra rõ ràng. Mới đưa tới cửa thế này.

Thích Ngọc cười ha ha không ngừng: “Chúng ta thua, Bình Ôn Uyển ngay cả cốt nhục của mình cũng bỏ ra làm mồi câu. Đối diện với người ác độc như vậy bại cũng không có gì phải thẹn.”

Người bên cạnh Thích Ngọc cũng kêu lên: “Chủ thượng, chúng ta ngăn cản, người đi mau.”

Đi là không thể nào đi được . Cái bẫy rập này do Thiên Long tỉ mỉ chuẩn bị, làm sao có thể cho Thích Ngọc thoát đi lần nữa.

Minh Duệ ở trong ngực Hạ Dao, nghiêm túc nhìn đoàn người tranh đấu. Hạ Dao ôm hắn rất câm nín, đứa nhỏ này rốt cuộc có biết sợ hay không nha? Không có thấy Minh Cẩn nhắm mắt lại không dám nhìn sao?

Mắt thấy người bên Thích Ngọc này sẽ phải toàn quân bị diệt. Người bên cạnh Thích Ngọc hướng bên Hạ Dao ném tới mấy viên màu đen.

Hoa chưởng quỹ còn chưa mở miệng nói, Minh Duệ đã thất thanh kêu lên: “Mọi người cẩn thận, đây là Phích Lịch đạn.”

Rất hiển nhiên, Minh Duệ lo lắng là dư thừa. Phích Lịch đạn được ném tới, năm viên bị đá trở về. Một viên nổ tung tại chỗ, bốn viên khác nổ tung bên phía Thích Ngọc. Võ Tinh và Hạ Dao thì ôm bọn họ bay đến trên cây.

Không ngờ Thích Ngọc đều đem ra hết thuốc nổ và Phích Lịch đạn đã tốn hao một cái giá cực lớn mới có. Vẫn không thể giết chết Minh Duệ và Minh Cẩn. Không chỉ có không ám sát thành công ngược lại làm cho mình sa vào trong nguy hiểm.

Thiên Long đến có chuẩn bị, trừ bản thân, mọi người mang đến cũng là cao thủ đứng đầu.


Thích Ngọc chắp cánh cũng khó trốn. Người đi theo Thích Ngọc tới bao gồm cả Thích Ngọc, một cũng không trốn thoát.

Thần Cơ Doanh vốn là muốn bắt sống người đáng tiếc Thích Ngọc cắn độc tự vận. Thiên Long cũng không thấy ngoài ý muốn, chẳng qua sai người xác nhận có phải là hắn thật hay không? Đừng là một thế thân, vậy thì bận rộn vô ích rồi. Trở về cũng không cách nào khai báo cùng Quận chúa.

Minh Duệ nhìn một đống thi thể trên mặt đất kia. Ừ, có phải là quá dễ dàng hay không, còn chưa tới hai khắc, đã giải quyết xong. Lo lắng đề phòng hơn nửa tháng, chỉ được một cái kết quả như vậy. Minh Duệ cảm thấy thật là không đáng giá.

Được rồi, Minh Duệ thừa nhận,thực lực hai bên không cùng một cấp bậc, nên không thể so sánh. Minh Duệ nhìn Hạ Dao, không nhịn được hỏi: “Cô cô, đây rốt cuộc là người nào, thế nhưng mang đến nhiều cao thủ như vậy. Bên cạnh mẹ cũng không có cao thủ đứng đầu thế?” Bên cạnh mẹ võ công cao nhất chính là cô cô và dượng rồi. Những người khác, ừ, có thể cũng không tệ. Nhưng mà không có cao như những người này.

Hạ Dao không có trả lời Minh Duệ, mà là nhìn Minh Cẩn. Minh Cẩn nhìn Phích Lịch đạn đem người nổ tan tành, nhìn lại trên mặt đất cánh tay gãy chân gãy, huyết nhục hỗn độn.

Đầu Minh Cẩn ong ong nổ.

Hạ Dao không nhẫn tâm để cho Minh Cẩn nhìn. Minh Duệ thì không đồng ý ý kiến của Hạ Dao. Đứng trên mặt đất, lôi kéo tay Minh Cẩn, chỉ vào thi thể trên đất: “Đệ đệ, nếu như chúng ta không thay đổi không mạnh lên. Vậy kết quả của bọn họ, chính là kết quả của chúng ta.”

Minh Cẩn nghe những lời này, hàm răng đang run rẩy. Bắt được tay của Minh Duệ đến đau, nhưng Minh Duệ lại không lên tiếng. Đáy mắt toát ra thâm trầm làm cho người ta rung động: “Minh Cẩn, huynh muốn đi trạm dịch xem một chút. Đệ có muốn đi hay không?” Minh Duệ đang cho Minh Cẩn tự mình lựa chọn.

Trạm dịch lúc này vẫn là ánh lửa ngất trời.

Hạ Dao vốn là muốn ngăn cản, nhưng Minh Duệ lại kiên trì. Võ Tinh nắm cánh tay Hạ Dao nhẹ nói: “Minh Duệ đúng.” Minh Cẩn đã tám tuổi rồi, không thể nào giống như trước kia nữa rồi.

Cũng nên hiểu chuyện rồi. Dựa theo Võ Tinh nói, Ôn Uyển đối với Minh Cẩn quả thật nuôi dạy quá mức bảo vệ. Nếu không phải Minh Duệ ở bên cạnh trông chừng, nói không chừng đã dạy thành cô nương.


Tay Minh Cẩn còn đang phát run, nhưng lại kiên định nói: “Ca, đệ đi với huynh.”

Hai người đi tới trạm dịch đang bị cháy lớn hừng hực, nhìn thi thể bị đốt thành đen thùi như than củi, thế này so sánh với mới vừa rồi còn muốn thê thảm hơn.

Minh Cẩn chứng kiến xong, rốt cục nhịn không được, nôn ra. Vừa nôn, thì nôn đến hôn thiên ám địa, nôn đến thể lực chống đỡ hết nổi, vừa bị hù dọa đến kinh sợ, té xỉu.

Hạ Dao nhìn thoáng qua Minh Duệ, cuối cùng cái gì cũng không nói, ôm lấy Minh Cẩn, tìm chỗ bọn họ sớm thu xếp chuẩn bị.

Thời điểm Ôn Uyển ở xử lý triều chính, không biết tại sao, mí mắt phải nhảy không ngừng. Đều nói mắt trái nhảy tài mắt phải nhảy tai họa, lúc này mắt phải nhảy không ngừng, nhìn không giống như là dấu hiệu tốt a!

Ôn Uyển không lo lắng Bạch thế Niên. Bạch thế Niên ở trong quân, những người đó còn không có bản lãnh có thể xuyên qua mấy vạn đại quân ám sát Bạch Thế Niên.

Chuyện không tốt, chỉ có hai đứa bé. Ôn Uyển không lòng dạ nào xử lý triều chính nữa: “Mí mắt phải của ta giật, có phải là Minh Duệvà Minh Cẩn có cái gì không tốt hay không?”

Hạ Hương nghe được cả người rùng mình một cái, có lẽ không đến mức ấy. Cười miễn cưỡng an ủi Ôn Uyển nói: “Sẽ không , Quận chúa, thống lĩnh Thần Cơ Doanh tự mình đón hai đứa bé, sẽ không xảy ra sai lầm .”

Ôn Uyển cũng hy vọng là mình suy nghĩ nhiều rồi, nhưng ý nghĩ này một khi nảy sinh, sẽ rất khó thoát khỏi được. Quấy nhiễu Ôn Uyển sống rất không yên ổn. Buổi tối ngủ liền mơ thấy ác mộng, mộng thấy hai đứa bé gặp phải đuổi giết, Minh Duệ và Minh Cẩn xảy ra nguy hiểm.

Ôn Uyển tỉnh lại, lau một thân mồ hôi lạnh: “Minh Duệ và Minh Cẩn nhất định đã xảy ra chuyện.” Ôn Uyển không mê tín, nhưng nàng chắc chắn sẽ không vô duyên vô cớ có giấc mơ như vậy. Đều nói mẫu tử liền tâm, nhất định là hai đứa bé đã xảy ra chuyện. Ôn Uyển có chút không thể gắng gượng. Nếu là hài tử có việc. . . . . . . . . . . . . . . , Ôn Uyển không dám nghĩ tới.

Ôn Uyển hỏi Hạ Ảnh hai đứa bé hiện tại đến nơi nào, Hạ Ảnh vừa nói đại khái còn có nửa tháng là có thể đến kinh thành: “Lập tức đưa thư, hỏi một chút Minh Duệ và Minh Cẩn như thế nào? Buổi tối ta muốn biết hai đứa bé có mạnh khỏe hay không?” Lộ trình chừng mười ngày, chim bồ câu truyền tin một buổi tối là có thể nhận được tin tức rồi.

Tim của Hạ Ảnh trầm xuống, hi vọng hết thảy đều thuận lợi.



Trọng Sinh Chi Ôn Uyển
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Trọng Sinh Chi Ôn Uyển Truyện Trọng Sinh Chi Ôn Uyển Story Quyển 7 - Chương 220: Ám sát (hạ)
10.0/10 từ 36 lượt.
loading...