Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Quyển 7 - Chương 217: Manh mối

Đoàn người ra roi thúc ngựa, buổi chiều ngày hôm sau đã đến hải khẩu.

Đến hải khẩu, Thiên Long sai người đưa tin cho Đông Thanh, Đông Thanh nhận được tin lập tức tới đây. Thấy Minh Duệ và Minh Cẩn đều lớn lên không ít thì rất vui, cũng không có thời gian ôn chuyện, Hạ Dao nói ra tính toán của họ.

Đông Thanh nghe yêu cầu của họ lập tức nói: “Ta lập tức sắp xếp thuyền cho mọi người.”

Minh Duệ vừa định nói chuyện Hạ Dao đã cắt ngang lời Minh Duệ định nói: “Ngươi bảo Khương trưởng quỹ chuẩn bị thuyền bè tốt nhất. Chúng ta nghỉ ngơi một đêm, ngày mai lên đường hồi kinh.” Hạ Dao không hi vọng Minh Duệ biểu hiện quá mức khiến người khác chú ý, đứa bé này, bỗng nhiên biểu hiện tốt như vậy làm gì? Hạ Dao rất lo lắng Thiên Long sẽ đánh chủ ý lên Minh Duệ. Mặc dù xác suất để Minh Duệ gia nhập Thần Cơ Doanh là rất nhỏ, nhưng theo bản năng Hạ Dao vẫn không hi vọng Minh Duệ bị Thiên Long chú ý quá nhiều.

Minh Duệ không hiểu nhưng cũng không lên tiếng.

Đông Thanh gật đầu, xoay người đi ra ngoài, cho người phân phó Khương Lâm chuẩn bị thuyền.

Đông Thanh cảm thấy Hạ Dao mang theo quá ít người: “Mấy người các ngươi như vậy sao đã đủ được? Theo ta vẫn là bảo Hổ Uy quân phái ra 300 binh sĩ hộ tống các ngươi trở về. Như vậy an toàn hơn.” Chỉ cần không đi đường thủy hung hiểm, người đi theo đều biết bơi, cho dù gặp kẻ có dụng tâm bất lương cũng không sợ xuất hiện vấn đề. Đông Thanh cho là nếu bọn chúng làm loạn trên nước ngược lại càng dễ truy bắt hơn.

Đề nghị của Đông Thanh cũng không phải hoàn toàn không hợp lý. Đoàn người của Hạ Dao chỉ có hai mươi người, mặc dù mọi người đều là cao thủ, nhưng nếu xuất hiện mấy chục, hơn trăm người biết bơi thì cũng là chuyện cực kỳ nguy hiểm.

Hạ Dao gật đầu, Hoa trưởng quỹ cũng có ý này. Có Hổ Uy quân hộ tống bảo vệ, đường thủy không cần lo lắng. Bọn họ đi thuyền lớn, muốn động tay chân trên thuyền rất khó.



Minh Duệ thì trực tiếp từ chối đề nghị của Đông Thanh. Lý do Minh Duệ từ chối rất đơn giản, hiện tại Hổ Uy quân đang đánh giặc, tình huống cụ thể Minh Duệ không rõ lắm nhưng trong thời điểm quan trọng đánh giặc lại phái binh lính xuất trận ra hộ vệ huynh đệ hai người rõ ràng là không thích hợp: “Làm như vậy hiển thị rõ ràng nhược điểm. Đến lúc đó đám ngự sử kia lại nói mẹ ta. Ta không hi vọng vì hai huynh đệ mình mà rước phiền toái cho cha mẹ.” Cả nhà họ đều đang trên đầu sóng ngọn gió, lại càng phải khiêm tốn , cẩn thận.

Hoa trưởng quỹ có chút ngoài ý muốn nhìn Minh Duệ.

Đông Thanh có chút do dự, băn khoăn của Minh Duệ cũng đúng. Ngày thường thì cũng thôi, hiện tại đang lúc đánh giặc quan trọng, rất dễ dàng rơi vào miệng lưỡi của người khác. Lúc này quận chúa chính là nhiếp chính quận chúa, tướng quân lại có quân công, hồi kinh sẽ được phong tước. Chuyện này bị kẻ có ác ý nói cũng là một việc phiền toái.

Tại thời điểm Hoa trưởng quỹ nói ra đề nghị này Minh Duệ đã nghĩ biện pháp ứng đối: “Đông Thanh cô cô, cháu nghe mẹ nói mọi người trên thuyền hành đều có thân thủ tốt, hơn nữa bọn họ thân kinh bách chiến. Cháu nghĩ những người này có thể so với Hổ Uy quân, có thể điều đi mà không sao cả. Cháu thấy cứ chọn người từ thuyền hành thì tốt hơn. Hơn nữa cháu thấy bọn họ tốt hơn Hổ Uy quân.” Minh Duệ nhớ hộ vệ của thương hành, Ôn Uyển vì muốn tăng kiến thức của hài tử, mấy hài tử đi theo nói thương hành Quảng Nguyên kiếm tiền là kiếm tiền nhưng cũngbạo lực, kỳ thật rất nguy hiểm. Chạy ngoài biển thường xuyên gặp hải tặc, thời điểm gặp cướp cũng không thể chỉ dựa vào quan binh, chờ quan binh tới hoa cúc cũng lạnh rồi, lúc đó chỉ có thể dựa vào mình, tự mình chống hải tặc.

Chính vì thế Minh Duệ biết người trên thuyền hành, thời điểm bình thường họ chính là thủy thủ nhưng thời điểm có chuyện họ là những người hung hãn giết người không chớp mắt. Cho nên Minh Duệ cho rằng bản lãnh của họ không kém chút nào so với binh lính Hổ Uy quân, thậm chí ở một số phương diện khác còn cưỡng hãn hơn một chút. Hơn nữa Minh Duệ cho là những người này kiếm ăn dưới trướng của mẹ, biết rõ gốc rễ của họ, so ra an toàn hơn nhiều.

Đông Thanh suy nghĩ thấy đề nghị này rất tốt, đây cũng là quan niệm tư tưởng của con người đang tác quái, không phải người nhà mình thì không tốt, mà mình cảm giác Hổ Uy quân sẽ lợi hại hơn, nghe ra cũng thấy êm tai, Minh Duệ phân tích như vậy so với dùng Hổ Uy quân thì tốt hơn nhiều: “Được, hiện tại ta đi an bài. Các ngươi thấy 100 người có đủ không?” An bài một thuyền lớn, 100 người cũng không xê xích gì nhiều.

Minh Duệ lắc đầu: “Vậy đủ rồi, người không cần nhiều mà cần tinh anh. Đông Thanh cô cô, nhất định phải chọn người đáng tin.”

Đông Thanh cười nói: “Đại công tử cứ yên tâm về chuyện này. Ta và Khương chưởng quỹ sẽ tỉ mỉ lựa chọn.” Người nào ở thuyền hành đáng tin, người nào không tin được, lai lịch của mỗi người bọn họ đều nắm rõ.


Thời điểm Đông Thanh muốn đi, Hạ Dao nhắc nhở: “Đông Thanh, chuyện này chỉ ngươi và Khương Lâm biết là được. Không nên để người thứ ba biết.”

Đông Thanh gật đầu: “Tỷ yên tâm, người không liên quan sẽ không biết.” Trừ mấy tâm phúc bên cạnh, những người còn lại nàng đều không nói. Về phần sự trung thành của mấy tâm phúc thì khỏi cần nói. Chuyện cơ mật cũng là do họ làm.

Hạ Dao chờ sau khi Đông Thanh đi, cười hỏi: “Minh Duệ, làm sao cháu biết người trong thương hành không kém Hổ Uy quân?” Hạ Dao tất nhiên biết nguyên nhân, hỏi vậy chỉ để Thiên Long biết thôi. Hạ Dao không hi vọng Thiên Long đánh chủ ý lên Minh Duệ.

Minh Duệ cười nói: “Mẹ đã từng kể, kiếm sống trên biển không dễ dàng. Không chỉ phải đối mặt với thiên tai mà còn phải đối mặt với cường đạo. Những thủy thủ hộ vệ kia đều có bản lãnh thực sự.”

Hoa trưởng quỹ nhìn Minh Duệ một cái, xoay người đi ra ngoài.

Hạ Dao bị cái nhìn kia của Hoa trưởng quỹ kinh tâm đảm chiến. Phải dặn dò Minh Duệ thêm hai câu để Minh Duệ đừng bộc lộ tài năng như vậy. Nếu vạn nhất Thiên Long nổi lên tâm tư này, đến lúc đó mặc dù không sợ nhưng cũng là một chuyện phiền phức.

Minh Duệ rất kỳ quái, Hạ Dao cô cô luôn không sợ trời không sợ đất sao lại sợ một người như vậy. Rốt cuộc người này là người nào.

Hạ Dao thấy Minh Duệ lơ đễnh lại càng lo lắng: “Minh Duệ, vạn nhất hắn nổi lên tâm tư để cháu tiếp nhận vị trí của hắn, đến lúc đó sẽ là một chuyện phiền phức.”

Minh Duệ nghe vậy thấy buồn cười, đến bây giờ Minh Duệ có thể khẳng định thân phận của Hoa trưởng quỹ rất cao nhưng muốn hắn làm chuyện này là không thể: “Hạ Dao cô cô, cô nghĩ nhiều rồi.” Muốn tìm người nối nghiệp nhất định phải ngươi tình ta nguyện, hắn không muốn, Hoa trưởng quỹ có thể thế nào.

Dĩ nhiên còn một tình huống, bị ép buộc. Nhưng vấn đề là thân phận người này dù có cao hơn nữa, còn có thể bức bách được mẹ hắn sao? Nghĩ mà xem, mẹ hắn còn ép buộc ông ta thề độc, Minh Duệ nửa phần lo lắng cũng không có. Ừ, đừng nói những người này, dù ông cậu hoàng đế cũng không được.

Minh Duệ nhớ lúc trước Ôn Uyển kể chuyện cho hắn nghe, còn nói chờ cha trở về sẽ cho hắn học tập cùng cha. Thật ra Minh Duệ biết mẹ không muốn hắn tòng quân, cho là rất nguy hiểm nhưng vì là chí nguyện của hắn nên không ngăn trở, ngược lại tận lực cho hắn học nhiều thêm, nói học thành tài sẽ đỡ phải đi đường vòng. Nghĩ đến đây trong lòng Minh Duệ thấy ấm áp. Đời này hắn rất may mắn. Ông trời vẫn rất ưu ái hắn.

Hạ Dao thấy Minh Duệ không để trong lòng, tâm sự nặng nề trở về phòng. Nói lo lắng của mình cho Võ Tinh.

Võ Tinh bật cười: “Nàng lo lắng quá rồi. Cho dù hắn thật có tâm tư này, Minh Duệ cũng không phải cô nhi, không có người nào làm chủ cho nó, có thể bắt buộc được. Cho dù không có quận chúa thì vẫn còn tướng quân đó! Nàng thật là, lo lắng không đâu.” Nào có nghe qua trưởng tử nhà công hầu đi làm ám vệ. Ám vệ nhất lưu không phải cô nhi thì cũng là chọn mấy mầm mống tốt trong gia đình bình dân. Giống như Minh Duệ, cho dù không có quận chúa, chỉ bằng tướng quân cũng là chuyện không thể.

Dĩ nhiên nếu bản thân nguyện ý thì cũng được thôi. Nhưng Minh Duệ đã nói rõ sau này muốn làm đại tướng quân cho nên Võ Tinh không có nửa điểm lo lắng.

Hạ Dao lo lắng cho hai đứa bé quá mức rồi. Gần đây có lẽ là do đi đường có khả năng gặp nguy hiểm nên trong lòng bất ổn. Võ Tinh nói mấy lần cũng không được cuối cùng bất đắc dĩ lắc đầu, thôi, tùy Hạ Dao đi.

Thật ra Hạ Dao cũng biết mình nghĩ quá nhiều: “Ta chỉ nghĩ sợ là sẽ có vạn nhất.” Hạ Dao cũng biết là không tốt, hiện tại Hạ Dao đã hiểu tại sao quận chúa lại lo có vạn nhất rồi.

Đông Thanh tách khỏi đoàn người Hạ Dao liền đi tìm Khương Lâm: “Sáng sớm ngày mai đại công tử và nhị công tử sẽ lên thuyền hồi kinh. Huynh lập tức đi chọn thuyền tốt, lại chọn thêm mấy người tháo vác đi cùng thuyền. Nhớ kỹ nhất định phải chọn người đáng tin.” Hai đứa bé ở trên thuyền tất nhiên không thể xảy ra chuyện gì, nếu không, ưhm, Đông Thanh cho là sẽ không có vạn nhất.

Khương Lâm chấn động: “Đại công tử và nhị công tử hiện tại có khỏe không?” Lúc trước chuyện đại công tử và nhị công tử bị giết hắn cũng không tin. Nếu hai công tử dễ bị hại như vậy thì quận chúa không biết đã chết bao nhiêu lần rồi, đoán chừng đã sớm đầu thai đi. Cho nên bây giờ nghe tin hai đứa bé xuất hiện một chút ngoài ý muốn cũng không có.


Đông Thanh đáp hai chữ: “Mạnh khỏe.”

Đông Thanh vội cam kết gật đầu: “Ngươi yên tâm, ta sẽ chọn người đáng tin. Không biết bao giờ thì đại công tử và nhị công tử đi?” Chuyện này rất quan trọng, nhân viên tất nhiên là phải tự mình chọn. Chọn người khiến hắn yên tâm nhất là được. Không thể lẫn vào kẻ có lòng bất lương.

Đông Thanh khẽ nói: “Sáng sớm mai liền đi. Trước hừng đông phải chuẩn bị thỏa đáng. Đồ ăn uống cũng phải dự trữ thỏa đáng.”

Khương Lâm luôn miệng đáp ứng. Cái này không khó. Trong đại thương hành những cái này đều có. Chỉ cần phân phó người mang lên thuyền là được. Thương lượng xong, Khương Lâm đi chuẩn bị mọi thứ.

Đông Thanh rời khỏi chỗ của Khương Lâm lại đi an bài chuyện khác. Bận rộn đến tận canh tư Đông Thanh mới xử lý mọi chuyện thỏa đáng. Đông Thanh về thay quần áo. Vốn muốn cầm quần áo liền ra ngoài, nhìn thấy Tần lão ngũ đi ra, cười nói: “Bị ta đánh thức?” Đông Thanh đã đi chậm lại, không ngờ vẫn đánh thức Tần lão ngũ.

Tần lão ngũ nhìn bộ dáng kia của Đông Thanh cũng biết nàng bận rộn đến hơn nửa đêm: “Kể từ khi quận chúa phái nàng đến hải khẩu, chưa từng ngừng nghỉ. Sớm biết vậy không bằng ở lại kinh thành!” Phải xây dựng thế lực, phải giám sát việc xây dựng đảo. Còn phải bắt mật thám, so với trước kia ở kinh thành Đông Thanh bận hơn không chỉ mấy lần.

Đông Thanh cười nói: “Người tin được bên qcạnh uận chúa có hạn. Nhưng chờ qua đợt bận rộn này sẽ thoải mái rất nhiều.” Cũng là đoạn thời gian này bận rộn, trước kia còn tốt.

Tân lão ngũ than thở: “Được, vậy nàng để ý thân thể, đừng để mệt nhọc.”

Đông Thanh cười nói mấy câu, bảo Tân lão ngũ tiếp tục ngủ rồi xoay người rời đi. Tần lão ngũ nhìn bước chân vội vã của Đông Thanh, vội ra khỏi nhà, đứng một chỗ rất lâu.



Trọng Sinh Chi Ôn Uyển
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Trọng Sinh Chi Ôn Uyển Truyện Trọng Sinh Chi Ôn Uyển Story Quyển 7 - Chương 217: Manh mối
10.0/10 từ 36 lượt.
loading...