Trọng Sinh Chi Ôn Uyển
Quyển 7 - Chương 210: Đại thắng
Bạch Thế Niên đứng trên sườn núi nhìn tình thế đang nghiêng về một phía ở dưới, lộ ra vẻ mặt tươi cười. Đánh xong trận này là có thể về nhà.
Trận đánh này rất tàn khốc, người Mãn Thanh ngoan cố chống lại đến phút cuối. Nhưng dưới sự uy mãnh của đại pháo Hồng Y và mười vạn đại quân, người Mãn Thanh cuối cùng cũng có ý đào vong.
Có tướng lãnh đề nghị Bạch Thế Niên thừa cơ truy kích, Bạch Thế Niên do dự, người Mãn Thanh không còn đường đi, mới phải xuống núi, hắn có thể hiểu điều kiện nơi đó vô cùng ác liệt, ác liệt gấp mấy lần nơi này. Đuổi theo, rất nguy hiểm.
Hai tháng đại chiến này đã đánh rớt vẻ kiêu ngạo của người Mãn Thanh. Người Mãn Thanh tử thương vô số, nam nhân trưởng thành không còn bao nhiêu, không qua ba, năm mươi năm người Mãn Thanh đừng nghĩ đến việc khôi phục sinh cơ. Bạch Thế Niên cho là mục đích đã đạt được nên hắn không dĩ thân phạm hiểm.
Có một tướng lãnh đứng ra xin được đuổi bắt đào binh. Tiếp theo lại có mấy tướng lãnh đứng ra nguyện ý đuổi bắt.
Bạch Thế Niên suy nghĩ rồi đồng ý. Cho họ đủ nhân mã, chỉ vào bản đồ bảo họ truy kích bốn phương tám hướng. Như vậy có thể tạo thành thế bao vây, về phần có bắt được thủ lĩnh của những người Mãn Thanh này không còn phải dựa vào vận khí.
Vận khí của bốn tướng lãnh đều không được tốt, không bắt được đại đầu lĩnh của bọn họ nhưng lại bắt được vợ và con cái của đại đầu lĩnh.
Bạch Thế Niên phân phó đem tù binh về biên thành.
Hoàng đế rất hài lòng về lần này. Lật tung sào huyệt của người Mãn Thanh, khiến người Mãn Thanh phải cụp đuôi, trốn vào chỗ sâu nhất trong thảo nguyên. Việc ông thân chinh lần này đã hạ màn một cách đại viên mãn.
Hoàng đế phong thưởng cho mọi người, đồng thời tuyên bố khải hoàn hồi triều. Hoàng đế triệu Bạch Thế Niên đến, hỏi hắn người nào ở lại biên thành nhậm chức thì tốt.
Bạch Thế Niên suy nghĩ, không đề cử thuộc hạ của mình mà đề cử thủ lĩnh Kỵ Binh doanh – La tướng quân. Hắn sợ Hoàng đế nghĩ nhiều, vạn nhất hoàng đế muốn đoạt lại quân quyền, hắn lại dùng người của mình thì không thích hợp rồi. Chủ tướng biên thành đổi, tướng lãnh tâm phúc của hắn cũng phải đổi, qua năm năm, mười năm hắn sẽ không còn lực ảnh hưởng ở chỗ này nữa (trận chiến này tám chín phần mười công lao đều quy cho Hoàng đế, lần này danh tiếng của Bạch Thế Niên cũng không vang dội như lần đánh giặc Oa trước kia).
Trở lại kinh thành, cái gì hắn cũng không làm, chỉ ở nhà bồi vợ con. Thứ nhất để bù đắp áy náy, thứ hai là tránh đầu gió. Danh tiếng nhà họ quá thịnh rồi, tốt quá hóa dở.
Hoàng đế gật đầu tán thưởng. Bạch Thế Niên quan sát một chút, lúc đó trong doanh trướng có một nhóm tướng lãnh, nhìn hoàng đế nói mình đã bị thương, cần trở về dưỡng thương. Những chuyện khác tạm thời không làm được, muốn giao lại ấn soái.
Hoàng đế từ chối, không phải là Hoàng đế không muốn thu hồi ấn soái mà là lúc này vừa mới thắng trận đã vội vàng thu hồi ấn soái sẽ lộ vẻ đế vương không có khí độ. Sau này còn ai bán mạng cho ngươi.
Nhưng Bạch Thế Niên lại nóng lòng, một bộ ngài không thu hồi ấn soái ta liền quỳ xuống không dậy. Hoàng đế sợ loại uy hiếp này của ngươi sao? Thậm chí còn đương trường quát Bạch Thế Niên.
Chuyện này rất nhanh liền lan truyền ra ngoài. Trương Nghĩa và Bảo Bảo Cương đều đến đây hỏi chuyện gì xảy ra. Tất cả mọi người đều cho rằng hoàng đế muốn qua sông đoạn cầu. Nếu không sao người còn chưa đi đã vội thu ấn soái. Cho dù cấp bách thu hồi ấn soái như thế nào thì cũng đợi sau khi hồi kinh rồi nói.
Lúc này Bạch Thế Niên khẳng định phải đứng ra cải chính cho Hoàng đế rồi, thấy mọi người lo lắng, cười nói: “Chuyện này không liên quan đến Hoàng đế, là ta muốn giao ấn soái ra. Ta đã đáp ứng quận chúa, chờ chiến sự kết thúc, ta sẽ trở về với nàng và hai con, cùng nhau sống thật tốt. Cho nên ấn soái này dù hiện tại không giao thì đến lúc về kinh cũng giao ra.”
Diệp Tuần rất ảo não vì hành động thất trách của Bạch Thế Niên: “Tướng quân à, ngài đây chẳng phải là đẩy hoàng đế vào chỗ bất nghĩa sao?” Về kinh thành rồi giao cũng không muộn. Lúc này giao ấn soái Hoàng đế phải làm thế nào đây? Không biết còn tưởng là chọc ngài ấy khó chịu.
Bạch Thế Niên cũng có chút hối hận, nhưng không phải hắn hối hận việc hiện tại giao ấn soái mà hối hận sao lúc hoàng đế đến không giao ấn soái luôn, như vậy sẽ không có phiền não như bây giờ: “Trước lúc hồi kinh ta phải giao ấn soái. Người nhà ta danh khí quá thịnh.” Ôn Uyển hiện tại đang giám quốc, hắn còn nắm ấn soái, điều này có thể khiến Hoàng đế an tâm sao?
Diệp Tuần cũng hiểu lo lắng của Bạch Thế Niên, nhưng việc này cũng quá hấp tấp.
Bạch Thế Niên không có biện pháp: “Hiện tại giao hay về kinh thành giao ấn soái thì cũng đều như nhau. Chỉ cần ta nói, lại thêm các tướng sĩ đều rõ thái độ của Hoàng đế, sẽ không có chuyện gì.” Chỉ cần hắn chủ động giao, lại thêm lời thề năm đó, dù sao toàn quân trên dưới đều biết hắn sợ vợ, không liên quan đến hoàng đế.
Ôn Uyển đáng thương, dưới sự tán dương của Bạch Thế Niên uy danh lại càng hiển hách. Nhưng mà chúng tướng nghĩ đến quận chúa Ôn Uyển tọa trấn kinh thành lập tức ai cũng không dám giễu cợt.
Bạch Thế Niên lại một lần nữa biểu hiện trung tâm, cũng thỉnh cầu hoàng đế đừng biến hắn thành một nam nhân không biết giữ lời hứa. Ôn Uyển coi trọng lời hứa, thiên hạ đều biết. Nếu hắn không tuân thủ lời hứa có thể sẽ phải chịu tội.
Bạch Thế Niên đã nói vậy, Hoàng đế cũng thuận theo Bạch Thế Niên, thu hồi ấn soái. Thật ra đối với Hoàng đế, ấn soái này sớm muộn cũng phải thu, nếu Bạch Thế Niên nguyện ý làm hỏng thanh danh cũng phải giao ấn soái, vậy hoàng đế liền tiếp lấy. Hoàng đế cũng biết Bạch Thế Niên kiêng kỵ, dù sao một nhà họ danh tiếng cũng quá lớn.
Sau hôm Bạch Thế Niên giao ấn soái thì nhận được thư tay của Ôn Uyển. Bạch Thế Niên khiến Ôn Uyển ở trước vài chục vạn đại quân có thanh danh như vậy, trong lòng có chút chột dạ. Không dám đọc thư, vẫn là Cao Tần ở bên cạnh cười nói: “Tướng quân, thư này nhất định là được đưa đi từ một tháng trước.” Ý là chuyện ngài làm mới xảy ra được mấy ngày, quận chúa không nhận được tin sớm như vậy. Chắc chắn không phải là quận chúa chửi mắng người ở trong thư.
Bạch Thế Niên gật đầu, lúc này mới mở thư. Trong thư cũng không nói nhiều, chẳng qua chỉ bảo Bạch Thế Niên chú ý an toàn, cần bình an trở về. Nàng chờ một nhà đoàn viên.
Mặc dù Bạch Thế Niên đã xác định hai con trai không việc gì, nhưng tự mình khẳng định lại không có thư của Ôn Uyển sao hắn có thể an tâm được! Nghĩ tới việc một nhà sắp được đoàn tụ rồi, nụ cười trên mặt không kiềm lại được.
Tam hoàng tử xác định Bạch Thế Niên đã giao ấn soái, sắc mặt không vui không buồn. Phụ tá bên cạnh cũng có chút lo lắng: “Vương gia, tình thế kinh thành đối với chúng ta không ổn.” Quận chúa Ôn Uyển cầm quyền, không thiên vị ai cả, hoàn toàn công bằng. Nhưng vấn đề là bên cạnh quận chúa luôn có một cái đuôi khiến bọn họ nhức đầu. Nếu cái đuôi này là con Ôn Uyển thì không có gì để nói, dù sao cũng không phải huyết mạch hoàng gia, cũng không một chút quan hệ đến vương gia. Nhưng khổ một điều cái đuôi này lại là Linh Đông. Mắt thấy thái tử sắp đổ rồi, Ôn Uyển lại đẩy Linh Đông ra.
Tam hoàng tử cũng hồ đồ rồi, không biết Ôn Uyển nghĩ gì. Hiện tại Linh Đông mới mười tuổi, chưa đủ lông cánh, dựa vào gì tranh giành cùng hắn. Còn không nói hắn tích lũy quân công. Nếu người khác mang Linh Đông ra ngoài thì cũng thôi, đằng này lại là Ôn Uyển. Ôn Uyển khác với người khác, trải qua chuyện lần này, uy vọng của Ôn Uyển ở triều đình đến hắn còn kém xa. Thủ đoạn của Ôn Uyển sâu không lường được, nắm tâm tư phụ hoàng vô cùng tốt, Bạch Thế Niên lại là đại tướng quân, uy vọng trong quân rất cao. Nếu Ôn Uyển ủng hộ Linh Đông, hắn không nắm chắc có thể thắng được đứa con nít chưa mọc đủ lông cánh này.
Kỳ Mộ không thể không nghĩ đến việc kéo Ôn Uyển xuống, nhưng suy nghĩ cả buổi cuối cùng cũng bỏ qua. Muốn lật đổ Ôn Uyển cũng không phải không thể, chỉ cần để phụ hoàng nổi lòng nghi kỵ với Ôn Uyển không còn tín nhiệm như vậy nữa tự nhiên có thể kéo Ôn Uyển xuống. Nhưng vấn đề là đến lá bài tẩy của Ôn Uyển cũng không biết, cũng không biết khích bác quan hệ giữa phụ hoàng và Ôn Uyển như thế nào, phải biết rằng chuyện này nếu làm không tốt đến lúc đó có thể dẫn đến bản thân.
Một phụ tá tâm phúc khác cũng không đồng ý: “Bất kể quận chúa coi trọng thế nào đó cũng chỉ là một đứa bé mười tuổi, có thể trưởng thành hay không còn chưa biết.”
Tam hoàng tử không lên tiếng. Phía Ôn Uyển kia làm hắn không nghĩ đến Linh Đông chỉ là một đứa trẻ mười tuổi, chẳng qua hắn không biết phía phụ hoàng nghĩ gì, nếu phụ hoàng cũng có ý nghĩ này, thật đến nước này, cho dù hạ sát thủ cũng phải làm.
Tam hoàng tử khẽ lắc đầu, cảm thán thái tử phi lợi hại, tính kế quá sâu. Ôn Uyển đã coi Linh Đông như con trai, nếu không Ôn Uyển cũng không tính toán cho Linh Đông như vậy. Không có chuyện của Linh Đông này, một chi thái tử đã hoàn toàn phế rồi.
Về phần hoàng hậu thế nào Kỳ Mộ hoàn toàn không muốn hỏi nhiều. Hoàng hậu dám cả gan hạ độc Ngũ hoàng tử, bất kể thế nào, thân là mẹ cả lại hạ độc con nối dòng, khi trở về phụ hoàng nhất định sẽ không tha. Cho nên ở điểm này Kỳ Mộ vô cùng bội phục Ôn Uyển, dù hoàng hậu hay những hoàng tử khác đều không động đến, giam lỏng toàn bộ.
Kỳ Mộ lắc đầu cười khổ, với sự mẫn duệ, cẩn thận của Ôn Uyển, muốn khích bác quan hệ giữa nàng và phụ hoàng đoán chừng còn khó hơn việc giết Linh Đông. Không phải vạn bất đắc dĩ, hắn thật không muốn làm kẻ địch của Ôn Uyển. Người phụ nữa này thật đáng sợ.
Hoàng đế biết thời điểm Ôn Uyển xử lý công việc còn dẫn theo Linh Đông trước cả Kỳ Mộ. Bởi vì ông cũng ôm kỳ vọng đối với Linh Đông cho nên không nghĩ nhiều về hành động của Ôn Uyển. Học nhiều những thứ này cũng tốt với Linh Đông.
Hạ nhân đưa thư cho hoàng đế: “Hoàng thượng, đây là tin tức truyền từ kinh thành.” Kinh thành cách biên thành xa ngàn dặm, rất nhiều tin tức bị chậm trễ, phải nửa tháng mới có thể biết trừ khi là tin khẩn mới có bồ câu đưa tin.
Hoàng đế nhìn tin tức truyền từ kinh thành đến, sắc mặt khó coi. Thiên Long là làm cái gì vậy? May mà người bên cạnh gạt Ôn Uyển nếu không với tính cách của Ôn Uyển còn không biết sẽ làm ra chuyện gì.
Ôn Uyển cực kỳ coi trọng hai đứa bé, cũng một lòng muốn sống cuộc sống ổn định. Đây là ưu điểm nhưng cũng là nhược điểm. Hoàng đế tức giận thì tức giận nhưng cũng rất tin, không nghi ngờ bản lĩnh của Thiên Long. Có Thiên Long ở đó, lại thêm hai người Võ Tinh , Hạ Dao cao thủ lớp lớp bên cạnh hai đứa bé sẽ không việc gì.
Nhìn sổ con đại thần gửi cho ông, sổ con cũng không nhiều lắm, chỉ chừng mười cái nhưng quyển nào cũng chỉ trích Ôn Uyển tùy ý làm bậy, không chỉ tống giam Hàn Quốc Trụ, Hàn đại nhân vào thiên lao mà còn bãi chức ba ngự sử, những ngự sử khác lớn nhỏ đều bị trừng phạt. Hiện tại Ôn Uyển quận chúa một người độc đại, không nghe lọt những lời phản đối, lời không hay: “Thật là hồ nháo.” Ngự sử kinh thành đã bị Ôn Uyển chèn ép không ai dám nói chuyện. Cái này còn không lưu danh làm xằng làm bậy trong lịch sử sao?
Trong lòng hoàng đế cảm thán, cũng may là rất nhanh sẽ trở về kinh thành rồi, nếu không cứ tiếp tục để Ôn Uyển hồ nháo như vậy còn không biết sẽ náo kinh thành thành cái dạng gì.
Chuyện Bạch Thế Niên lấy Ôn Uyển làm cớ để giao ấn soái lan truyền, không kìm được lại khiến người cảm thán quận chúa Ôn Uyển thật cường hãn.
PS: bắt đầu đếm ngược hoàng đế hồi kinh.
Trọng Sinh Chi Ôn Uyển