Trọng Sinh Chi Ôn Uyển
Quyển 7 - Chương 101: Thất vọng
Linh Đông đang nhớ lại Minh Duệ từng kể với hắn một chuyện xưa rằng có một mẫu thân muốn những nhi tử khác làm đá kê chân cho nhi tử thương yêu của bà: “Mẫu phi, con không muốn học làm ăn. Thương nhân là nghề nghiệp hạ tiện, con không muốn học. Con là nhi tử của phụ vương cùng mẫu phi, con không muốn bị người đời nhạo báng. Mẫu phi, người có thể nói một chút với cô cô không?” Sĩ nông công thương, thương nhân có địa vị hạ đẳng nhất. Ôn Uyển có thân phận tôn quý như vậy, song làm ăn vẫn bị rất nhiều người công kích. Ngay cả hiện tại, rất nhiều người đối với sự thể lần này cũng kín đáo phê bình. Dĩ nhiên, Ôn Uyển được giáo dục không giống với họ, nàng không để ở trong lòng. Nhưng lại ngại trò đời, Ôn Uyển cũng không muốn để cho nhi tử tiếp tục như vậy. Cho nên càng không có khả năng để cho Linh Đông tiếp nhận.
Hải Như Vũ hơi chậm lại, suy nghĩ một lúc mới nói: ” Cô cô con nguyện ý dạy con, con hãy theo học. Học xong không nhất định sau này sẽ phải làm ăn.” Bảo nàng nói không muốn để Ôn Uyển dạy nhi tử làm ăn, nàng không có cách nào mở miệng.
Đáy mắt Linh Đông rõ ràng hiện lên sự thất vọng tràn trề. Ôn Uyển từng nói với hắn kinh doanh sẽ khiến rất nhiều người xem thường. Chính là bởi vì như thế nên bảo hắn đối ngoại nói rằng ở đây học làm ăn, như vậy nghi kỵ của mọi người sẽ giảm bớt. những gì học được bên trong thì không muốn bất luận kẻ nào biết, bao gồm thân sinh phụ mẫu của hắn.
Trước kia Hải Như Vũ không có đem quá nhiều tâm tư đặt trên người Linh Đông, tất nhiên sẽ không có chú ý tâm tình của Linh Đông. Hiện tại muốn thâu tâm nhi tử, nhưng lại phát hiện Linh Đông đối với nàng nổi lên tâm tư phòng bị. Hải Như Vũ có thể có địa vị như ngày hôm nay không đơn thuần là thủ đoạn cùng tâm cơ. Nhận thấy được Linh Đông phòng bị, Hải Như Vũ vô cùng kinh sợ, chẳng lẽ Ôn Uyển thật đang dùng kế ly gián mẹ con bọn họ?
Linh Đông lần này hồi Đông cung, chân chính hưởng thụ sự ân cần quan tâm chăm sóc đến từ mẫu thân. Nhưng Linh Đông làm sao cũng không thoải mái. Thậm chí khi biết mẫu phi hắn nói với Ôn Uyển để cho hắn nghỉ ngơi mấy ngày rồi hẵng trở về, trong lòng khó chịu không dứt.
Đây cũng là Hải Như Vũ tính toán trừ sạch mối hoạ tiềm ẩn. Giờ Linh Đông đang ở trong Đông cung, ôn nhu ấm áp như vậy, cho dù một hai ngày không tan chảy thì qua thời gian dài ngăn cách tự nhiên cũng biến mất. Đáng tiếc thời gian Linh Đông ở nhà vô cùng ngắn ngủi. Lại có Minh Duệ bên cạnh bất động thanh sắc khích bác, hiềm khích giữ hai mẹ con càng lúc càng lớn.
Hải Như Vũ đối xử với Linh Đông càng tốt, Linh Đông hồi đáp lại càng lãnh đạm. Khi có đệ đệ thì không hề nhớ tới nàng có một đứa con trai như vậy. Không phải có ca ca ư? Linh Đông nghĩ tới danh xưng ca ca càng ngày càng mới lạ, khóe miệng khẽ nhếch lên đầy đau khổ. Thời điểm mỗi lần bọn họ không chơi đùa cùng nhau, Minh Duệ đối với việc Minh Cẩn làm nũng khoe mẽ, mặc dù vẻ mặt ra vẻ hết cách nhưng kỳ thật lại rất dung túng Minh Cẩn. Đó mới là người nhà, cùng hoà thuận vui vẻ. Mỗi lúc như thế hắn lại không nhịn được mà nghĩ đến ca ca lúc nhỏ cũng rất thương hắn. Là từ khi nào thì bắt đầu xa cách? Hẳn là từ khi hắn tiến nhập phủ Quận chúa, bắt đầu theo cô cô học tập.
Linh Đông tinh thần chán nản hồi lâu. Cuối cùng cười khổ: “Có lẽ chỉ có không hi vọng, mới không thất vọng, càng không khổ sở.”
Linh Đông ở lại Đông cung năm ngày, Ôn Uyển cảm thấy có cái gì không đúng. Phái Hạ Ngữ tự mình tới đây hỏi thăm Linh Đông có ngã bệnh hay không.
Ngày tiếp theo Linh Đông phải về phủ Quận chúa.
Hải Như Vũ nắm tay thành nắm đấm, thần sắc thay đổi: “Ma ma, người nói ta nên làm thế nào mới khiến Linh Đông trở về?” Tiếp tục như vậy, Hải Như Vũ vô cùng tin tưởng nàng với Linh Đông sẽ càng ngày càng xa lạ. Thậm chí có thể sẽ mất đi đứa con trai này. Bất kể nàng ngăn cản như thế nào, Ôn Uyển sẽ không làm chuyện như vậy. Nhưng cái ý nghĩ này một khi tạo thành, cũng sẽ không cách nào nhổ đi.
Dung ma ma trong lòng thở dài. Hiện tại đã không phải là ngươi nói như thế nào thì chính là như thế ấy rồi. Đây lại không phải đi học đường, tiên sinh không tốt ta đổi tiên sinh khác. Dù là Ôn Uyển Quận chúa nguyện ý, hoàng thượng nguyện ý, thái tử cũng không nguyện ý . Thái Tử Phi dù có tính toán đến mấy nhưng thái tử mới là chủ nhân chân chính của Đông cung.
Hải Như Vũ cũng biết cái biện pháp này không được. Nhưng nghĩ tới nhi tử sẽ bị đoạt đi, trong lòng làm sao bình tĩnh cho được.
Dung ma ma biết Ôn Uyển Quận chúa thật đúng là chưa từng khích bác qua. Nếu không sẽ không phải là xa cách, mà là chán ghét rồi. Nhưng Thái Tử Phi muốn Tam điện hạ cùng Trưởng Tôn điện hạ thân thiết, hiếu thuận đó là không có khả năng. Thật ra Dung ma ma cảm thấy Thái Tử Phi đây là được voi đòi tiên. Chỉ cần phần tình cảm mẫu tử là đủ rồi. Muốn nhận được trợ giúp đỡ lại muốn thân tình mẫu tử. Ở đời làm gì có chuyện tốt như vậy?
Dung ma ma khẽ than thở. Con người ta được một lại muốn hai. Trước kia Thái Tử Phi rất lý trí, đáng tiếc đang dần dần mất đi tâm tính này, hi vọng Thái Tử Phi có thể nhanh chóng cứu vãn trở lại.
Linh Đông trở lại Quận chúa phủ, Ôn Uyển thấy Linh Đông sắc mặt rất kém. Lần này Ôn Uyển phá lệ hỏi Linh Đông tại sao.
Linh Đông nhìn Ôn Uyển, hồi lâu cũng không chịu kể ra buồn bực trong lòng.
Nhưng Ôn Uyển đã đoán được rồi: “Mười đầu ngón tay còn có chiều dài ngắn. Con xem có phải cô cô đối với Minh Cẩn tốt hơn với Minh Duệ không? Nhưng con không thể nói cô cô không thương Minh Duệ. Con là do mẫu phi con chín tháng mười ngày hoài thai mới sinh ra, mặc dù lúc trước có lơ là một chút nhưng vẫn rất thương con.”
Linh Đông đột nhiên ngửa đầu hỏi: “Cô cô, nếu có một ngày, cần hy sinh Minh Duệ để thành toàn Minh Cẩn, người sẽ làm sao?”
Linh Đông sắc mặt có chút âm u: “Cô cô, mẫu phi đưa con đến Quận chúa phủ, chính là vì muốn cho Đông cung nhận được giúp đỡ của Cô cô. Cô cô, người nói cho con biết, có phải con rốt cục cũng chỉ là một con cờ hay không?”
Con cờ? Ôn Uyển cười một tiếng. Năm đó nàng cũng là một con cờ đây: “Dưới gầm trời này ai cũng là con cờ hết. Cô cô cũng là một con cờ trong số đó, chẳng qua là một con cờ hết sức quan trọng. Con đã nói như vậy, cô cô cũng không dối gạt con. Có một số việc nên nói cho con biết rồi.”
Dĩ nhiên, Ôn Uyển không có nói gì mà thái tử cùng Thái Tử Phi dùng Linh Đông như đá kê chân hay là con cờ. Chỉ là phân tích triều cục cùng Linh Đông.
Ôn Uyển lần đầu tiên đối diện với Linh Đông nói về tình cảnh của hắn: “Phụ vương con là cột chống trời của Đông cung, một khi phụ vương của con bị thua, chẳng khác gì bầu trời của các con sụp đổ. Con đã học hai năm sử ký, nên biết phụ vương của con bị thua con sẽ có kết quả gì.”
Linh Đông sắc mặt nhợt nhạt, một khi thái tử bị thua, bất kể thái tử đã chết hay là bị nhốt. Hắn cũng sẽ không có kết quả tốt . Không phải là chết theo thì cả đời phải chịu nghi kỵ và áp chế, phải chịu cuộc sống cẩn thận từng li từng tí nhìn ánh mắt người ta. Qua thật lâu, thật lâu Linh Đông mới lên tiếng: “Cô cô, vậy người có thể nói cho ta biết tại sao người lại chọn con không? Con muốn biết.”
Ôn Uyển khẽ than thở: “Chờ thời cơ chín muồi tất nhiên cô cô sẽ nói cho con biết. Hiện tại, việc con cần làm chính là ngoãn ngoãn mà học. Bất kể làcô cô dạy, hay là Phương tiên sinh dạy, hay là Hạ Dao Hạ Ảnh dạy, cũng phải thật tâm mà học. Những thứ khác con không cần suy nghĩ. Cô cô không dám bảo đảm quá nhiều, nhưng chỉ cần cô cô ở đây một ngày, cô cô sẽ bảo vệ cho con Bình An.” Cái gọi là thời cơ chín muồi còn phải nhìn xem Linh Đông có tư cách kia hay không.
Linh Đông cũng biết bên ngoài có tin đồn nói lời hứa hẹn Ôn Uyển Quận chúa có giá ngàn vàng. Đây là cô cô hứa chịu trách nhiệm với hắn, hứa hẹn tận tâm lực bảo hộ hắn. Mặc dù Linh Đông đến bây giờ vẫn không rõ cô cô chọn hắn có thâm ý gì, nhưng hắn có thể cảm giác được cô cô đối với hắn là thật tâm thực lòng. Linh Đông trịnh trọng gật đầu: “Cô cô. Con sẽ học thật tốt!”
Sau khi Linh Đông đi. Hạ Dao cảm thấy cố gắng trước kia toàn bộ đều uổng phí rồi:”Quận chúa, những thứ này hắn có thể suy nghĩ cẩn thận. Người không cần phải nói.”
Ôn Uyển liếc Hạ Dao một cái: “Ngươi thì biết cái gì? Nếu đổi lại là ngươi, biết cha mẹ thật ra chỉ coi mình như một con cờ, ngươi sẽ như thế nào? Thời gian dài tất nhiên tâm tính cũng phải chịu ảnh hưởng . Hạ Dao, ngươi không nên lẫn lộn đầu đuôi. Cho dù tương lai Hải Như Vũ muốn gây sóng gió, núi tựa của nàng cũng chỉ có thể là trượng phu, nhi tử. Nếu trượng phu cùng nhi tử không ủng hộ, nàng lật không nổi bọt sóng đâu. Còn nếu tâm tính Linh Đông chịu ảnh hưởng, thì ta thật uổng phí công phu và thời gian rồi.” Ôn Uyển có ý là cho dù thái tử làm hoàng đế, Hải Như Vũ là hoàng hậu. Cũng chỉ là ở phía sau thổi được ít gió mà thôi. Nếu là thật sự đợi đến Linh Đông làm hoàng đế, Hải Như Vũ là Thái hậu, một Thái hậu bị giam trong cung, chỉ cần nhi tử không hàng phục nàng thì cũng chỉ là một Thái hậu hữu danh vô thực. Cho nên, suy nghĩ cẩn thận một chút, chỉ cần Linh Đông không bị Hải Như Vũ ảnh hưởng, Hải Như Vũ muốn tính toán thì cũng chẳng tính đến đâu.
Ôn Uyển còn bí mật cùng Minh Duệ nói một chút chuyện này: “Minh Duệ, chín quá hóa nẫu. Không nên cùng Linh Đông nói chuyện tình Đông cung nữa. Sau này chuyện tình liên quan đến Đông cung, một chữ đều không được nói nữa. Biết không?” Kích đến thế này, Ôn Uyển cảm thấy đủ rồi. Ai cũng không phải là kẻ ngốc, thời gian dài, nhiều lần Linh Đông cuối cùng sẽ nhận ra là Minh Duệ đang khích bác, đến lúc đó sẽ như thế nào không cần nói cũng biết. Ôn Uyển không cho phép chuyện như vậy phát sinh. Nếu không một phen tâm huyết uổng phí rồi.
Minh Duệ không có lên tiếng.
Ôn Uyển lắc đầu, đem tính toán ban đầu của mình nói cho Minh Duệ: “Minh Duệ, con phải nhớ kỹ, huynh đệ bằng hữu có thể có rất nhiều, nhưng mẫu thân chỉ có một. Mẫu tử thân tình dứt bỏ như thế nào cũng dứt không xong. Lúc trước mẹ chưa nói con là bởi vì nhất định phải để cho Linh Đông cùng Thái Tử Phi bất hòa, như vậy mới sẽ không bị ảnh hưởng. Hơn nữa, như vậy có thể tôi luyện Linh Đông, kích phát tiềm lực. Nhưng chín quá hóa nẫu, con nói nhiều ắt sẽ có ngày bại lộ. Minh Duệ, đã đủ rồi. Duệ Nhi, nếu Linh Đông thật có cái mệnh này, con chỉ cần cùng hắn duy trì quan hệ tốt đẹp là đủ.” Ngay cả Ôn Uyển cũng chưa từng nghĩ tới muốn Linh Đông nhận nàng làm mẹ, coi như thân mẫu, nhưng cũng chỉ là coi như, cuối cùng cũng không phải thân mẫu. nhìn chênh lệch thì rất nhỏ, thực tế lại là thiên soa địa biệt (cách biệt như trời với đất). Cho nên, Ôn Uyển cũng không phí tâm lực vào việc này.
Ôn Uyển nhẹ giọng: “Minh Duệ, có một số việc phải có chừng mực. Hiện tại đã đến độ này, không cần làm tiếp nữa. Minh Duệ, sau này làm việc phải nắm vững mọi thứ trong tay, một khi thoát khỏi tầm kiểm soát, tất cả đều làm thành phí công.”
Minh Duệ đối với Ôn Uyển từ trước đến giờ đều tin phục, gật đầu nói: “Mẹ, sau này con sẽ không làm tiếp đâu.” Nếu mẹ nói không thích hợp nữa, vậy thì không làm.
Ôn Uyển đối với nhi tử nghe lời như vậy, thật cao hứng. So sánh với hai người Hạ Dao cùng Hạ Ảnh, nhi tử hơn ở điểm rất nghe lời mẹ.
Ôn Uyển nhân cơ hội giáo huấn Hạ Dao cùng Hạ Ảnh: “Hai người các ngươi là người lớn ngay cả Minh Duệ của ta cũng không bằng. Thật là. . . . . .”
Hạ Dao cùng Hạ Ảnh đối mặt Ôn Uyển quở trách, liếc mắt nhìn nhau. Sau đó rất có ăn ý lắng nghe Ôn Uyển trách móc. Để cho Ôn Uyển khiển trách đủ, sau đó mới nhỏ giọng tránh ra.
Hai người ra khỏi phòng, Hạ Ảnh quái dị nói: “Hạ Dao, ngươi có phát hiện Quận chúa gần đây rất dài dòng hay không?”
So với những người khác, Hạo thân vương đối với việc Minh Duệ vào Đại Lý Tự dự thính lần này tán dương không dứt.
Hạo thân vương thế tử nghe cha hắn ca ngợi Ôn Uyển, không nhịn được nhỏ giọng phản bác một chút: “Cha, người không cảm thấy Ôn Uyển quá nôn nóng à? Hài tử mới sáu tuổi, nàng lại cho hài tử tham chính. Cái này quá hồ nháo rồi. Hoàng thượng cũng quá dung túng nàng, triều đình đâu phải trò đùa.” Đây là ý nghĩ chân thật nhất của thế tử Hạo thân vương. Hài tử mới sáu tuổi, cho dù muốn trở thành nhân tài cũng không nên áp bách hài tử như vậy.
Hạo thân vương trên mặt không có nụ cười, vẻ mặt bình tĩnh hỏi: “Con cho là Ôn Uyển dạy hư trẻ nhỏ?”
Thế tử Hạo thân vương gật đầu.
Hạo thân vương lắc lắc: “Ôn Uyển là hạng người gì, làm sao có chuyện dạy hư hài tử. Con quá xem thường Ôn Uyển rồi. Ôn Uyển làm như vậy nhất định là có nguyên nhân của nàng . Chẳng qua để cho một hài tử sáu tuổi đi dự thính án kiện quan trọng như vậy, ta cũng đoán không ra mưu đồ thật sự của nàng.” Tôi luyện hài tử, cái lí do này Hạo thân vương cũng nghĩ đến. Nhưng những ý tứ khác của Ôn Uyển, thật đúng nghĩ không ra.
Thế tử Hạo thân vương vẫn chưa tin, một hài tử sáu tuổi, có thể tài giỏi đến đâu chứ. Hạo thân vương đối với ý nghĩ của nhi tử rất không đồng ý: “Con cũng không nghĩ xem thời điểm Ôn Uyển sáu tuổi đã làm chuyện gì. Nếu không phải Hiền phi và Triệu vương xem thường Ôn Uyển, hôm nay ngồi ở trên ghế rồng còn không biết là ai đây! Nhìn nhiều nghe nhiều học nhiều, không nên nhìn gió thì đoán sẽ mưa.” Đối với tật tai mềm của nhi tử, Hạo thân vương rất nhức đầu, cũng là do Vương Phi làm hại. Cũng may Tôn Tử đắc lực, cũng do tự mình dạy, không có để cho lão thất vọng. Nhưng so với hai tiểu tử nhà Ôn Uyển, Hạo thân vương lại cảm thấy không còn chút tư vị gì! Không phải là Tôn Tử không tốt mà là mình dạy hài tử không bằng Ôn Uyển!
Không được, không được, Hạo thân vương nghĩ đến Ôn Uyển để cho Minh Duệ đi Đại Lý Tự nghe án, lập tức để cho đưa bái thiếp muốn gặp Ôn Uyển. Bất kể như thế nào, lần này nhất định phải gặp.
Thế tử Hạo thân vương đối với Hạo thân vương cứng như vậy, quan tâm nhi tử Ôn Uyển đi nơi nào bèn rất buồn bực. Quay về oán trách với Đông thế tử phi rằng Ôn Uyển là dị số, khiến cho nhi tử cũng thành dị số.
Đông thế tử phi cũng cười một tiếng: “Chàng chưa từng thấy hai hài tử kia, thực sự làm cho người ta yêu thích không thôi. Tiểu tử nhà ta so với chúng cũng không chên lệch là bao, song lại kém bọn họ ở điểm tinh thần.” Đông thế tử phi nói thật ra là chỉ Minh Cẩn. Minh Duệ vẫn luôn là ông cụ non, Minh Cẩn thì hoạt bát hơn nhiều.
Nếu Ôn Uyển ở đây, nhất định phải khịt mũi khinh bỉ vài phát. Việc này làm sao có thể so sánh, phương thức dạy con của Ôn Uyển, cho dù hiện tại có tiên sinh cũng yêu cầu tiên sinh phải như thế. Còn Hạo phủ thân vương, đó là dùng phương thức truyền thống của trường học, chỉ một chữ: Ép. Ép lâu, hài tử dù có thiên tính cũng bị ép thành không có. Cũng không còn tinh thần hoạt bát như Minh Cẩn.
Trọng Sinh Chi Ôn Uyển