Trọng Sinh Chi Ôn Uyển
Quyển 6 - Chương 263: Tái nhậm chức (thượng)
Diệp Tuần nghe thấy Bạch Thế Niên nói Hạ Nhàn tuyệt đối sẽ không đối với hắn sinh lòng ái mộ, lầm bầm nói: “Làm sao ngươi dám khẳng định như vậy?” Không trách Diệp Tuần đem lòng sinh nghi, kỳ thật ở trong mắt Diệp Tuần, Bạch Thế Niên chính là vạn người mê a! Mê hoặc những nữ nhân kia đến Đông Tây Nam Bắc cũng không phân rõ ràng. Những năm này tai họa biết bao nhiêu cô nương a! Trước kia tai họa bao nhiêu cũng thôi đi, cô nương tốt như vậy nếu lại bị Bạch Thế Niên mê hoặc nữa, thực sự chính là thiên lý khó dung.( Bạch Thế Niên hết sức im lặng: ta khi nào thì tai họa đến cô nương nhà người ta rồi. Còn tai họa rất nhiều nữa, đừng chụp mũ loạn được không?)
Diệp Tuần đến bây giờ không thể không nói, nam nhân này chính là trời sinh thích bị coi thường, Ôn Uyển Quận chúa nhiều năm không để mắt đến hắn như vậy, cuối cùng còn sống chết không lấy hắn. Hắn lại vui vẻ chờ đợi nhiều năm, sống chết cũng phải cưới. Cho nên mới nói, thế gian vạn vật này, vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Bạch Thế Niên không nghĩ tới Diệp Tuần lại hoài nghi Hạ Nhàn đối với hắn nổi lên tâm tư ái mộ. Hắn không muốn chuyện này trở nên ầm ĩ, đến lúc đó Ôn Uyển thật sự hoài nghi Hạ Nhàn vậy sẽ liên lụy đến Hạ Nhàn cô nương rồi ( Ôn Uyển ói: dùng người thì không nên nghi ngờ, nghi ngờ thì không nên dùng, ta mới không có nhàm chán như vậy ). Cho nên vội vàng giải thích: “Ngươi thật sự nghĩ sai rồi. Bây giờ Hạ Nhàn, thái độ so với lúc trước cũng vẫn thế. Nàng chẳng qua là tuân theo lời Ôn Uyển…, cố gắng chiếu cố ta. Hơn nữa, thật ra có mấy lần Hạ Nhàn để lộ ra ý tứ, cuối năm nàng phải trở lại trong kinh thành. Ngươi cũng biết, người nàng thật sự trung thành là Ôn Uyển, cũng không phải là ta. Nàng tới chiếu cố ta, chỉ là phụng mệnh làm việc.” Người giống như Hạ Nhàn, đối với Ôn Uyển là tuyệt đối trung thành .
Diệp Tuần lẩm bẩm nói: “Thật sự nghĩ sai rồi.” Nói xong, lại lầm bầm một câu, thật nghĩ sai rồi cũng rất tốt. Nếu không thật làm chậm trễ cô nương người ta.
Bạch Thế Niên không biết nhưng cũng không hỏi nhiều: “Sau này không nên nghi thần nghi quỷ nữa. Ngươi chỉ cần nhớ được Hạ Nhàn là người Ôn Uyển đưa tới đây là đủ rồi.”
Diệp Tuần ồ một tiếng, không có nói tiếp. Bạch Thế Niên nhìn bộ dáng Diệp Tuần lúc này, không hiểu sao lại cảm thấy hắn bước đi thoải mái tự tại.
Sau khi Thích Tuyền từ nhậm, tất nhiên là thu thập đồ đạc trở lại kinh thành. Bạch Thế Niên mang người tự mình tiễn đưa. Ở trên đường, lại gặp Trần A Bố.
Sau khi Bạch Thế Niên trọng thương khỏi hẳn, Thích Tuyền bởi vì Trần A Bố bên này tiết lộ tin tức, đã làm chủ hạ hắn tam cấp. Đối với chuyện này, Bạch Thế Niên giữ vững thái độ trầm mặc, không phản đối.
Trần A Bố trong lòng chột dạ: “Nguyên soái. . . . . .” Một câu nói này đã biểu lộ thái độ cùng lập trường của Trần A Bố. Hắn đã bỏ xuống lòng phản kháng, thật lòng ủng hộ Bạch Thế Niên.
Bạch Thế Niên cũng không bày ra bộ dáng đại nguyên soái, cũng chủ động cùng Trần A Bố nói đến quân vụ. Trần A Bố thấy Bạch Thế Niên thẳng thắn phóng túng như vậy, trong lòng đột nhiên sinh ra vài phần kính nể. Chỉ dựa vào điểm này, hắn đã thua kém.
Diệp Tuần ở bên cạnh nhìn thấy thì rất vui mừng, một khi đoàn kết các tướng sĩ ở biên thành rồi, thì đánh bại Mãn Thanh thát tử cũng chỉ còn là vấn đề thời gian.
Trần A Bố trở lại trong phủ đệ, chuyện đầu tiên là đi gặp nhi tử, ôm nhi tử, nhìn Thích Lệ Nương. Trong lòng còn có chút lưỡng lự, sau lại nhìn nhi tử, Trần A Bố cuối cùng vẫn cúi đầu, vì nhi tử, có một số việc phải đưa ra quyết định. Trần A Bố đem Thích Lệ Nương đưa đi am ni cô.
Ôn Uyển mang theo hai đứa bé trở lại kinh thành. Ở trên đường, Cẩn ca nhi gục ở trên cửa sổ ra nhìn phía ngoài: “Mẹ. Vì sao phía ngoài kia lại nhộn nhịp như vậy?”
Ôn Uyển ló đầu ra nhìn: “Đó là một đám hỏi a, đọc theo mẹ nào. Nga, nga, nga, Khúc hạng hướng thiên ca, bạch mao hồ lục thủy, hồng chưởng bát thanh ba*.”
*Đoạn trích trong bài thơ “Vịnh ngỗng” của Lạc Tân Vương trong “Toàn đường sơ tập”
Phiên âm: Nga, nga, nga
Khúc hạng hướng thiên ca
Bạch mao hồ lục thủy
Hồng chưởng bát thanh ba.
Dịch nghĩa: cạp cạp cạp
Cổ cong hướng lên trời mà hát
Lông trắng nổi trên mặt nước xanh
Dịch thơ: Cạp cạp cạp
Cổ cong hướng trời ca
Lông trắng phô nước biếc
Chân hồng sóng trong qua
Cẩn ca nhi ngoan ngoãn theo sát Ôn Uyển đọc, Duệ ca nhi đọc một lần rồi ngửa đầu hỏi: “Mẹ, người nào viết bài này?” Còn rất thông tục .
Ôn Uyển lắc đầu, không nhớ rõ.
Dọc theo đường đi, Cẩn ca nhi hỏi không ngừng, có thể tạo thành mười vạn câu hỏi vì sao rồi. Ôn Uyển vẫn luôn kiên nhẫn trả lời.
Duệ ca nhi an tĩnh ngồi bên cạnh nghe Ôn Uyển giải thích, mẹ của bé dường như rất uyên bác, cái gì cũng đều biết, so với lúc trước bé biết thì biết hơn nhiều lắm. Duệ ca nhi mơ hồ phát hiện hình như bản thân đã xem nhẹ mẹ rồi.
Trở lại phủ đệ, trời đã chuyển tối, hai hài tử ăn cơm tối xong thì nằm trên giường. Cái bàn cạnh giường đặt mâm đồ sứ, đốt nến ở bên trong. Hạ Dao còn phân phó người ở trong góc bày đèn cung đình che lụa mỏng. Thật ra thì Ôn Uyển đề nghị dùng lụa trắng, như vậy ánh sáng sẽ tốt hơn, nhưng lại bị mọi người phủ quyết. Bởi vì ở cổ đại chỉ có người chết mới dùng lụa trắng che đèn. Đang yên đang lành dùng cái này là điềm xấu. Ôn Uyển phản kháng không được, đành phải nhập gia tùy tục.
Ôn Uyển nằm xuống, nhẹ nhàng xoa bóp bụng nhỏ cho hai hài tử. Duệ ca nhi không muốn Ôn Uyển xoa, nói tự mình xoa. Cẩn ca nhi bị Ôn Uyển xoa nhẹ hai cái, liền khanh khách cười không ngừng. Ngứa a.
Ôn Uyển vỗ vỗ cái mông của Cẩn ca nhi: “Tiểu tử này, đụng vào liền cười.”
Ôn Uyển cười đem hai hài tử đặt trên giường, hiện giờ Duệ ca nhi và Cẩn ca nhi cũng không muốn ngủ giường nhỏ, muốn ngủ cùng Ôn Uyển. Kể từ khi Ôn Uyển ngủ cùng hài tử, không còn đá chăn vân vân, càng sẽ không đè ép hài tử. Tư thế ngủ của Ôn Uyển bây giờ cực kỳ chuẩn mực.
Giọng nói của Ôn Uyển vốn dễ nghe, lại chậm dần chậm dần, càng dễ nghe hơn. Cẩn ca nhi nghe một lúc liền ngủ mất. Duệ ca nhi thì phải có Ôn Uyển kêu ngủ, mới đi ngủ.
Ôn Uyển trở lại phủ đệ, tin tức nên nhận được cũng đều đã nhận được. Hạo thân vương lắc đầu: “Ôn Uyển đã nhúng tay vào, cái gì cũng đừng suy nghĩ.”
Phụ tá cảm thấy Hạo thân vương quá bi quan rồi: “Vương gia, Quận chúa rời đi cũng hai năm rồi. Thương hành ngoại trừ Khương Lâm, thì những chưởng quỹ khác đều sinh dị tâm. Quản sự phía dưới khá hơn một chút cũng đều tìm chủ mới. Quận chúa muốn trong thời gian ngắn nắm trong tay toàn cục, là không thể. Ít nhất cũng phải nửa năm . Có nửa năm . . . . . .”
Hạo thân vương khoát tay: “Ngươi nói đó là người bình thường. Ngươi cứ nhìn xem! Không đến một tháng, Ôn Uyển nhất định có thể bình định trận phong ba này.” Hạo thân vương lần này chỉ cho rằng Ôn Uyển hỗ trợ cho thương hành, hoặc là đem quyền chưởng sự thương hành giao lại. Nhưng không ngờ được, Ôn Uyển lại một lần nữa đi ra ngoài chưởng sự.
Thái tử nghe được tin Ôn Uyển trở lại, trong lòng có chút nôn nóng hấp tấp. Tại sao sớm không trở lại, muộn không trở lại, hết lần này tới lần khác lại trở lại vào lúc này? Ôn Uyển đây là có ý gì?
Thái tử không hiểu được mục đích của Ôn Uyển. Phụ tá bên cạnh đều là khuyên nhủ, có thể chỉ là trùng hợp. Nhưng đáy lòng của mọi người cũng không yên tâm. Ôn Uyển Quận chúa làm việc luôn theo quy tắc. Lần trở về này tất nhiên là có huyền cơ khác.
So với thái tử, Tam hoàng tử Kỳ Mộ sau khi nghe tin Ôn Uyển trở lại, liền biết rằng Ôn Uyển trở về là vì chuyện thương hành. Bất quá ý nghĩ của hắn cùng Hạo thân vương tương đồng. Cho rằng lần này Ôn Uyển ra mặt, chẳng qua là tạm thời khống chế cục diện một chút. Nhưng đi ra ngoài chưởng sự, dù sao hài tử vẫn còn nhỏ như vậy.
Ngày thứ hai sau khi trở lại kinh thành, Ôn Uyển muốn mang theo hai đứa bé vào cung gặp hoàng đế. Thế nhưng hài tử ngủ nhiều một chút, nên dậy tương đối trễ. Trong lúc chờ đợi, Ôn Uyển nhận được ba tấm thiệp.
Ôn Uyển nhìn thiệp rồi cười: “Nhanh như vậy đã không kiên nhẫn rồi.”
Sau khi hài tử tỉnh lại, Ôn Uyển đi qua giúp bọn nhóc mặc quần áo. Duệ ca nhi muốn tự mình mặc quần áo, nhưng cánh tay bắp chân nhỏ xíu, mặc không tốt. Giằng co hồi lâu, đến khi Ôn Uyển đã mặc xong quần áo cho Cẩn ca nhi rồi, còn chưa có chuẩn bị tốt.
Cẩn ca nhi vừa thấy hoàng đế đã bổ nhào qua: “Ông cậu hoàng đế, nhớ người muốn chết.” Sau khi được hoàng đế ôm lấy, lại chủ động hôn hoàng đế một cái. Cẩn ca nhi học được một chiêu khoe mẽ này của Ôn Uyển, đáng tiếc ở trước mặt Ôn Uyển một chiêu này lại vô dụng. Đối với chuyện này Minh Cẩn vô cùng oán niệm.
So với Cẩn ca nhi, Duệ ca nhi lại giống như tiểu đại nhân đứng ở bên cạnh Ôn Uyển, quy củ kêu lên: “Ông cậu hoàng đế.” Tính tình hai đứa bé, nhìn một cái đã ra.
Hoàng đế hưởng thụ Cẩn ca nhi nhiệt tình làm nũng, Ôn Uyển để Hạ Dao mang hài tử dẫn về Vĩnh Ninh Cung trước, đợi nàng cùng hoàng đế nói xong chuyện sẽ đi qua.
Hài tử đi rồi, sắc mặt hoàng đế lập tức trầm xuống, có chút âm trầm: “Chuyện trong thương hành cháu cũng biết rồi?” Đối với chuyện này, từ đầu đến cuối, phải nói hoàng đế so với Ôn Uyển còn rõ ràng hơn. Hoàng đế vạn phần tức giận, người nào không biết núi dựa sau lưng là hắn, vậy mà ai cũng đều đi tới cắn một ngụm. Nhưng bởi vì luật pháp không thể trừng trị số đông, hoàng đế chỉ có thể tạm thời áp chế.
Ôn Uyển gật đầu: “Dạ đã biết. Lần này trở về chính là chuẩn bị tiếp nhận cái cục diện rối rắm này. Bằng không, tâm huyết bao nhiêu năm của con bị phá hủy sao?” Nghĩ chiếm lợi, phân chia cái bánh ngọt lớn này, cũng phải nhìn xem nàng có đáp ứng hay không đã.
Hoàng đế nghe được Ôn Uyển tiếp nhận, sắc mặt hơi hòa hoãn một chút: “Là tính toán chỉ tiếp nhận thương hành, hay hiện tại tiếp nhận toàn bộ trở về.” Hoàng đế lo lắng Ôn Uyển ngại quá mệt mỏi, không có thời gian làm bạn với hài tử, chỉ tính toán trước tiếp nhận lại thương hành, những khác để sau.
Ôn Uyển cười: “Nếu đã tiếp nhận, đương nhiên là tiếp nhận lại toàn bộ. Lúc này mới hai năm, đã có thể làm cho ngổn ngang như vậy. Nếu không quản, đoán chừng toàn bộ đều đến lúc đóng cửa.” Nếu nàng còn không tiếp nhận lại, trong vòng một năm, bảo đảm toàn bộ đều đóng cửa. Bọn hắn sửa lại được hay không thì không biết, nhưng nhất định phải hao vốn. Nàng hiện tại cũng muốn dùng tiền, cũng tốn hao rất khổng lồ. Sản nghiệp của nàng toàn bộ bị mất, vậy bảo nàng tìm ai đòi tiền đây.
Hoàng đế nghe được câu này, bỏ xuống lửa giận nói: “Vậy chuyện này toàn bộ giao lại cho cháu.” Người phía dưới thật đúng là giá áo túi cơm.
Ôn Uyển lại cùng hoàng đế nói một ít chuyện. Hoàng đế đều nhất nhất đáp ứng, lần này nói chuyện rất vui vẻ. Đến lúc dùng cơm, Ôn Uyển mang theo hai đứa bé theo hoàng đế dùng bữa.
Hoàng đế nhìn Duệ ca nhi ăn cơm quy củ, lễ nghi không sai. Duệ ca nhi trưởng thành sớm cũng không có gì lạ. Nhưng Cẩn ca nhi cũng cầm lấy muỗng nhỏ được chuẩn bị, ăn rất thuần thục.
Hoàng đế nhìn hai đứa bé, quay sang nói với Ôn Uyển: “Lúc này hài tử mới hai tuổi, cháu lại để chính bọn nhỏ tự mình ăn cơm. Cháu cái người làm Mẹ này thật nhẫn tâm.” Rất nhiều hài tử nhà phú quý, đến bốn năm tuổi còn phải có người chăm sóc. Ôn Uyển thì ngược lại, hài tử hơn một tuổi sẽ tự mình ăn cơm.
Ôn Uyển cười nói: “Chờ bọn nhỏ lớn hơn nữa, chuyện của chính bọn chúng thì phải tự mình làm. Cháu không muốn đến khi bọn nhỏ hơn mười tuổi rồi mà quần áo còn không biết mặc. Thậm chí ngũ cốc cũng chẳng phân biệt được . Vậy thì không phải là thương yêu bọn chúng, mà là hại bọn chúng.”
Trọng Sinh Chi Ôn Uyển