Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Quyển 6 - Chương 186: Ngày mồng một tết ( thượng)


Ba mươi tết, theo quy định thì sẽ phải đi hoàng cung hành lễ. Ôn Uyển căn chuẩn thời gian để, để đến lúc trở về hài tử còn chưa có tỉnh.


Ngày ba mươi thì có thể tránh né cho qua. Nhưng ngày mồng một tết thì tránh không thoát được. Ôn Uyển xác định chắc chắn là phải một mình đi hoàng cung chúc tết hoàng đế. Bởi vì hài tử còn nhỏ nên Ôn Uyển không muốn mang đi theo. Lần trước là do hoàng đế muốn nhìn, lần này cũng không có thánh chỉ nói nhất định phải thấy hài tử. Nhưng mà Ôn Uyển lo lắng mình rời đi không thể trở về đúng lúc, sợ hài tử tỉnh lại tìm không thấy mình sẽ khóc. Lần trước khóc đến lợi hại như vậy. Ngày hôm sau mắt hai hài tử mới tiêu sưng. Lần này, nàng đi ra ngoài thời gian nhất định sẽ càng dài, đến lúc đó hài tử chẳng phải là sẽ khóc đến mắt thành bóng đèn sao?


Ôn Uyển đang phân vân thì thấy hoàng đế cho người đến truyền lời, nói muốn nhìn thấy hai đứa nhỏ. Hoàng đế cũng nghĩ đến hài tử còn nhỏ, mà hôm nay bên ngoài gió lớn, hài tử trúng gió sẽ bị cảm lạnh, nên lại để cho người chuyển cáo xe ngựa của Ôn Uyển có thể trực tiếp đến Vĩnh Ninh cung. Hắn đi đến Vĩnh Ninh cung gặp hài tử.


Ôn Uyển suy nghĩ xong. Trong phủ đệ xe ngựa có thể thông đến bên ngoài viện. Đến trong hoàng cung từ trên xe ngựa xuống Vĩnh Ninh cung, cũng không tổn thời gian uống miếng nước. Chắc có lẽ không bị gió thổi trúng. Ôn Uyển trưng cầu ý kiến của Hạ Dao. Hạ Dao cho rằng không có vấn đề: “Sẽ không sao đâu. Sắp xếp ổn thỏa sẽ không có việc gì.” Hoàng thượng muốn gặp, khẳng định phải để cho hoàng đế thấy.


Ngày mồng một tháng giêng, Ôn Uyển mang theo hai hài tử tiến cung. Bởi vì hôm đó là ngày may mắn, nhưng lại không phải thiết triều, cho nên Ôn Uyển cũng không có mặc triều phục. Ngày hôm đó Ôn Uyển cũng coi như hao hết khổ tâm, mặc một kiện trường bào lông chồn màu đỏ thẫm thêu Phượng Vân kim tuyến, áo khoác da chồn trắng thêu hoa lụa năm màu, bên dưới là váy đinh hương ngũ sắc. Trên đầu đeo bộ trang sức bằng ngọc, tai đeo khuyên tai bảo thạch vàng điểm xanh, trên cổ không đeo cái gì, sợ bị Cẩn ca nhi giật. Nhưng mà trên tay Ôn Uyển có đeo một cái vòng bạch ngọc điêu khắc hoa ngọc lan, dùng một đầu gấm quấn quanh. Những quần áo này toàn bộ đều là mới làm, mặc lên người cũng không có thấy quá mập mạp.


Dù là như thế, Ôn Uyển soi gương, vẫn còn rất bất mãn mà lầm bầm: “Thật khó nhìn.” Quần áo hoa lệ, những vẫn không tiêu trừ được dáng người mập mập mạp mạp, nhìn thấy thật không thoải mái. Ừm, nhất định phải giảm béo. Qua hết năm, chờ đến tháng hai thời tiết trở nên ấm áp, nàng sẽ đi đến thôn trang. Mỗi ngày leo núi rèn luyện thân thể, tranh thủ khi ở thôn trang vứt bỏ một thân toàn thịt.


Hai ma ma cũng mặc xiêm y cho hài tử. Hai hài tử bên trong mặc áo bông giữ ấm, bên ngoài mặc áo lông chồn đen nhỏ. Đầu đội mũ da tiểu hổ màu tím. Lúc ra cửa, lại dùng cái mền dày quấn lấy giống như ôm hai cái chăn lớn vậy.


Ôn Uyển ban đầu còn lo lắng hai hài tử không quen ở trên xe ngựa. Nào đâu biết rằng, vừa lên đến xe ngựa, hai hài tử lại đánh giá xe ngựa. Đứa lớn hơn ba tháng rồi, càng ngày càng chắc nịch. Lão nhị còn đỡ, chứ lão đại thì lại không có một khắc ngừng, đứa nhỏ ba tháng, vốn là đúng thời điểm lật người. Hắn thì ngược lại, vừa mới biết lật người rồi, hắn đã muốn học bò. Bò thì bò nhưng lực tay còn chưa đủ nên luôn ở trên giường lăn qua lăn lại. Nếu không phải bên cạnh có người giúp chiếu cố, Ôn Uyển đều lo lắng không cần làm vận động thì sẽ bị tiểu tử này làm cho mệt mỏi gầy một vòng đấy.



Ôn Uyển vén rèm xe lên, nhìn tuyết rơi bên ngoài, chỉ thấy bông tuyết như sợi bông, lả tả bay xuống, rơi xuống xuôi theo bên cạnh xe. Nếu không phải là có hai hài tử, có lẽ Ôn Uyển đã mở cửa sổ ra đón đỡ bông tuyết rồi.


Hạ Dao trở mình cho Duệ ca nhi đang nằm sấp bốn chân dậy, không có tiếp tục để cho Duệ ca nhi làm con rùa đen. Có lẽ là lăn mệt mỏi, Duệ ca nhi cũng không có tiếp tục giày vò, thành thực mà nằm. Cẩn ca nhi ở bên cạnh cười khanh khách, cảm thấy ca ca làm ầm ĩ như vậy rất thú vị.


Bên ngoài gió lại thổi mạnh, nhưng cũng không thổi vào trong xe ngựa. Hơn nữa cửa thủy tinh trong suốt, cũng có thể nhìn thấy cảnh sắc bên ngoài, không giống như trước, che lụa mỏng làm cảnh sắc rất mơ hồ.


Hạ Dao thấy Ôn Uyển ngồi xuống lần nữa: “Quận chúa, lúc trước người đem phương pháp làm ngọc lưu ly đưa ra, tạo phúc cho rất nhiều người. Hiện tại người bình thường hay giàu có đều có thể sử dụng ngọc lưu ly rồi.” Ví như ở trên xe ngựa bây giờ đã có thủy tinh rất thuận tiện.


Ôn Uyển cười cười, cái này ở hiện đại cũng không phải chuyện gì hiếm có. Hạ Dao thấy thần sắc Ôn Uyển, liền nói một chuyện: “Quận chúa, hai ngày trước người bên dưới nói xưởng đồng hồ có chỗ tiến triển, khả năng không bao lâu có thể làm ra thành phẩm. Bên trại trân châu kia cũng nuôi dưỡng ra được một đám trân châu. Tuy nhiên số lượng không nhiều lắm, những cũng coi như là có một chút đột phá.”


Ôn Uyển mặt mày không chớp một cái: “Ngươi không nhìn xem ta mấy năm nay bỏ vào đó bao nhiêu tiền. Bọn hắn nếu không có một chút thành tích, tiền ta bỏ ra nhiều như vậy sẽ bị trôi theo dòng nước rồi.” Đây là hai cái sản nghiệp của Ôn Uyển, trước trước sau sau đều bỏ vào hơn ba mươi vạn lượng bạc, đây tuyệt đối là món tiền to. Bình thường người ta làm sao cam lòng cho được, đâu giống như Ôn Uyển nguyện ý dùng nhiều tiền và nhân tài để làm.


Hạ Dao vừa cười vừa nói: “Đầu tư thật là lớn, nhưng nếu làm ra được, hồi báo cũng lớn. Tiền vốn quăng ra ngoài rất nhanh có thể thu hồi lại được. Quận chúa, có nghĩ kỹ sẽ làm như thế nào chưa? Sẽ không lại nhập vào trong phủ nội vụ chứ?” Ôn Uyển đặt mua sản nghiệp, cũng chỉ có mấy cái lợi nhuận ít hoặc là lỗ lã vẫn còn ở trong tay Ôn Uyển đây ny! Cái này nếu lại nhập vào thì cũng quá thua lỗ.


 


Ôn Uyển lắc đầu. Hai cái sản nghiệp này đến bây giờ vẫn còn ở trong tay Ôn Uyển. Nguyên nhân cũng rất đơn giản, là chúng vẫn chưa xuất ra tiền. Nếu như giao ra rồi, đoán chừng không bao lâu sẽ bị giải tán. Số tiền nàng đầu tư vào có thể toàn bộ trôi không theo dòng nước: “Cái này có thể coi như là tài sản riêng của ta, không nhập vào phủ nội vụ. So với mậu dịch thương hội thì hai cái sản nghiệp này cũng không coi vào đâu.” Hai cái sản nghiệp này một khi đi ra, một năm thế nào cũng có mấy mươi vạn lượng bạc tiền lời. Hiện tại đã có thương hội tiền lời gấp đôi, thì Hoàng đế cũng sẽ không đi truy cứu hơn mười vạn tiền lợi nhuận. Hơn nữa, bây giờ chỗ cần dùng tiền của nàng khá nhiều!



Ôn Uyển có chút giận dữ nói: “Ta một mực muốn đi thăm thú Giang Nam. Cái này đã nhắc hơn mười năm rồi, vậy mà vẫn không bước ra khỏi kinh thành nửa bước. Cũng không biết lúc sinh thời có thể đi đến Giang Nam lãnh hội một chút xem Giang Nam phồn hoa giàu có và đông đúc, lại đi sông Tần Hoài ngắm cảnh, cảm thụ một chút hơn mười dặm hương tràng.” Mặc dù nói trong kinh thành cũng có, nhưng những cái kia đều làm cho có thôi, không đẹp.


Hạ Dao thiếu chút nữa bị nghẹn: “Quận chúa, người còn muốn nữ giả nam trang đi dạo thuyền hoa sao ?”


Ôn Uyển nhướng mày lên: “Tại sao không?”


Hạ Ảnh lành lạnh nói một câu: “Không biết tương lai sau khi Duệ ca nhi và Cẩn ca nhi lớn lên, biết được Quận chúa ưa thích đi dạo thuyền hoa thì sẽ như thế nào? Quận chúa, người nói hai anh em có học theo không, đến lúc đó người sẽ làm sao bây giờ?” Thượng bất chính, hạ tắc loạn.


Ôn Uyển trừng mắt Hạ Ảnh, thấy Duệ ca nhi mở to mắt nghe bọn hắn nói chuyện. Liền vội vàng ngậm miệng, thoáng chút đã quên mất lão đại nhà nàng giống như thông minh sớm. Về sau ở trước mặt hai hài tử nói chuyện phải chú ý, không được làm hư mất hai hài tử.


Xe ngựa của Ôn Uyển trực tiếp tiến vào hoàng cung, hoàng đế có đặc chỉ, người coi giữ cửa cung sảng khoái cho xe đi vào. Xe ngựa trực tiếp đến cửa cung điện Vĩnh Ninh cung.


Nha hoàn Vĩnh Ninh cung đã sớm trải vải xanh cầm dù đi ra. Ôn Uyển ôm hai hài tử được bao như cái bánh chưng vào trong phòng.


Trong phòng đã sớm được đốt địa long, nên trong nhà rất ấm áp. Đến Vĩnh Ninh cung, hai hài tử tinh thần rất tốt, Ôn Uyển dỗ một lúc lâu hai hài tử mới đi ngủ.


Nhân dịp hài tử đang ngủ, Ôn Uyển đi Khôn Ninh cung bái kiến hoàng hậu. Trước kia bởi vì hoàng hậu ăn chay niệm phật, nhưng lần này hoàng hậu lại ở Khôn Ninh cung nên tất cả mọi người đều bái kiến ở bên trong Khôn Ninh cung. Tuy nàng phẩm giai cao, nhưng chỉ cần hoàng hậu một ngày vẫn là nhất quốc chi mẫu thì Ôn Uyển vẫn phải thủ lễ. Bằng không lại bị Ngự Sử tham gia tấu một bản. Ôn Uyển không muốn vì loại chuyện nhỏ nhặt này mà bị người bên trên nắm thóp.



Sau khi Ôn Uyển đi đến Khôn Ninh cung, nhìn thấy trong phòng một đám oanh oanh yến yến. Ôn Uyển dựa theo quy củ, hành lễ với hoàng hậu, cũng cùng mọi người làm lễ ra mắt.


Mọi người thấy Ôn uyển, đều có chút kinh ngạc. Lúc trước đều nghe nói Ôn Uyển sau khi sinh, thì mập mạp rất nhiều. Hôm nay cái bộ dạng này, tuy không có khoa trương như tin đồn, nhưng cũng không có đạt tới tình trạng bà mập. Nhưng bộ dáng hôm nay cũng là châu tròn ngọc sáng rồi.


Như Vũ kinh ngạc nhìn Ôn Uyển, Ôn Uyển so với lần trước nàng nhìn thấy thì gầy đi rất nhiều. Quý nữ hoàng gia, cũng không phải thanh lâu nghệ kỹ, muốn dùng sắc hầu người, cũng không cần phải bớt ăn (trong mắt người thời đó, thân gầy là biểu thị cho phải nhịn ăn uống. Bởi vì lúc ấy không như hiện đại nhiều biện pháp giảm béo như vậy. Hơn nữa ở cổ đại, người bình thường đều cảm thấy mượt mà là phúc khí, sẽ không tận lực giảm béo): “Ôn Uyển, làm sao mới hai tháng không thấy, lại gầy đi nhiều như vậy? Không được lấy thân thể ra mà đùa giỡn à?”


Ôn Uyển vừa cười vừa nói: “Không có, ta nào dám lấy thân thể ra để đùa giỡn. Ta còn có hai hài tử đây này! Nhưng mà so với lúc ở cữ sẽ được bớt chút ít. Nhưng mà mỗi ngày vẫn ba chén thuốc bổ, cơm mỗi ngày ăn hai chén, đồ ăn mỗi món ăn cũng phải hai ba đĩa ( loại đĩa nhỏ này không phải chén đĩa). Những thứ này còn không ngớt, còn phải ăn một ít vật gì đó khác. So với lúc ta mang thai ăn được không sai biệt lắm.” Nếu nàng không ăn cơm ăn uống điều độ giảm béo, cũng phải xem Hạ Dao Hạ Ảnh bên cạnh nàng như hổ như sói có đáp ứng hay không ah ? Chớ đừng nói chi là nàng còn có một đống người nhìn xem.


Giảm hơn mười cân, đều là Ôn Uyển ngày thường vất vả rèn luyện, sau đó ăn đồ dinh dưỡng không ăn nhiều thịt mà có hiệu quả. Hơn hai tháng này cố gắng cũng không có uổng phí cống sức. Mục tiêu của Ôn Uyển là xuống hàng bốn mươi cân, mỗi tháng giảm bớt năm cân, một năm sau thì khôi phục dáng người như cũ rồi.


Như Vũ ngạc nhiên vạn phần: “Vậy làm sao ngươi lại gầy nhiều như vậy ? Ngươi làm sao làm được?” Kỳ quái ở chỗ là không chỉ gầy xuống không ít, những khí sắc cũng tốt hơn so với lúc ở cữ nhiều.


Ôn Uyển thấy tất cả mọi người đều nhìn về phía mình, thì cười rất sáng lạn. Nữ nhân nha, yêu cái đẹp là thiên tính. Được người khác khen không có khả năng không vui.


Ôn Uyển rất hưởng thụ ánh mắt cực nóng của mọi người lúc này: “Cũng không có làm gì, chỉ là mỗi sáng sớm bắt đầu đánh quyền dưỡng thân sau đó nhân dịp hài tử ngủ thì đi bộ hoa viên nửa vòng. Qua hai tháng thì gầy như vậy rồi.” Ôn Uyển thấy Như Vũ trong mắt có hâm mộ: “Ngươi đừng hâm mộ ta, ta ngược lại phải hâm mộ ngươi mới đúng? Sinh ra hai hài tử cũng không thấy béo một tí tẹo nào. Nhìn ta xem, sinh hết hài tử, cũng không biết thành cái dạng gì rồi. Trực tiếp từ thiếu nữ trẻ tuổi thành thiếu phụ luống tuổi có chồng rồi.” Ôn Uyển nhớ rõ lúc Như Vũ sinh, sau tháng ở cữ dáng người đã về như trước.


Hạ Dao ở bên cạnh không có lên tiếng, khóe mắt có chút vui vẻ, nói thì đơn giản nhẹ nhõm. Chính thức phải kiên trì làm thì mới thấy khó khắn. Quận chúa mỗi sáng sớm đều đánh quyền, trước kia là đánh một lần là tốt rồi. Hôm này thì phải đánh đến lúc cả người đầy mồ hôi mới thôi. Tản bộ, thì không gọi là tản bộ, cái kia gọi là đi đường hơn nữa bước đi rất nhanh. Nhất định phải người đầy mồ hôi mới được, buổi tối chỉ cần hài tử ngủ rồi, thì lại vận động, nói vận động nhiều mới có thể tiêu hao mỡ (Hạ Dao lý giải vì tiêu hao hết thịt thừa trên người). Những cũng Hạ Nhàn tận lực làm các món ăn dinh dưỡng không béo mới có hiệu quả này. Trên thực tế, Ôn Uyển còn nói thầm nếu không phải thời gian vận động chỉ có vào lúc hai hài tử ngủ thì sẽ còn giảm được hơn nữa….



Trọng Sinh Chi Ôn Uyển
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Trọng Sinh Chi Ôn Uyển Truyện Trọng Sinh Chi Ôn Uyển Story Quyển 6 - Chương 186: Ngày mồng một tết ( thượng)
10.0/10 từ 36 lượt.
loading...