Trọng Sinh Chi Ôn Uyển
Quyển 6 - Chương 103: Tâm tư của Bạch Thế Niên
Ôn Uyển cuộn người ở trong ngực của Bạch Thế Niên, nhưng tay thì vuốt bụng của mình. Nhất định là do thời gian còn sớm nên nhìn chưa ra. Mạch lúc này hình như phải qua một tháng mới có thể nhìn ra. Trong khoảng thời gian này mình phải chú ý rồi.
Mặc dù đáy lòng Ôn Uyển có sáu phần khẳng định. Nhưng nàng sợ nói ra, vạn nhất chỉ là một sự hiểu lầm, sẽ khiến cho Bạch Thế Niên không vui. Như vậy sẽ không tốt, cho nên không nói.
Hai người nói một hồi cũng không có buồn ngủ. Nếu là ngày thường, hai người khẳng định sẽ làm tiếp vận động rồi. Nhưng hôm nay hai người lại không cái tâm tư này.
Ôn Uyển suy nghĩ kỹ một lúc, cuối cùng vẫn đứng dậy. Bạch Thế Niên cho là Ôn Uyển muốn đi nhà xí. Không ngờ Ôn Uyển lại lôi hắn đứng lên: “Đi với ta tới thư phòng, ta cho chàng xem một vật.” Nếu thật sự có hài tử, thì chuyện hòn đảo cũng nên nói với Bạch Thế Niên. Chỉ một mình nàng xây dựng, nhân thủ sẽ không đủ. Dù sao cũng đã báo cáo qua với hoàng đế, nếu để cho Bạch Thế Niên giúp đở có thể giảm bớt không ít gánh nặng cho nàng.
Dù hai người đã mặc đồ ngủ thật dày, Bạch Thế Niên không có mặc thêm nữa. Nhưng Ôn Uyển còn bọc một áo khoác lông chồn thật dày. Che phủ rất kín.
Thời điểm hai người đến thư phòng, trong thư phòng đã bày đặt hai hỏa lò, là trước khi Ôn Uyển đi vào một lúc đã được mang qua tới.
Bạch Thế Niên là lần đầu tiên tới thư phòng của Ôn Uyển. Thư phòng rất sạch sẽ, vô cùng sạch sẽ. Cùng với thư phòng của hắn ở trong phủ Quận chúa bố trí không khác lắm, điều duy nhất khác nhiều chính là trên giá sách trong phòng rất nhiều sách Tây Dương.
Ôn Uyển bảo Bạch Thế Niên đem một trong những hộp gấm trên giá sách lấy xuống. Nàng mặc quá nhiều nên tương đối cồng kềnh, hành động không có tiện.
Ôn Uyển từ trong hộp gấm, lấy ra một bức họa, trải lên trên bàn sách. Bạch Thế Niên nhìn Ôn Uyển mở ra một tấm bản đồ. Hắn vừa nhìn tên đánh dấu phía trên, cũng biết đây là bản đồ trên biển. Bạch Thế Niên có chút không rõ, hỏi: “Vợ, nàng làm cái gì vậy?” Hơn nửa đêm, sao lại cầm một tờ hải đồ cho hắn xem?
Ôn Uyển chỉ vào chỗ phía trên vẻ năm khoanh tròn màu đỏ: “Đây là hòn đảo của ta. Năm hòn đảo này cái cách đất liền gần nhất, đi năm ngày là có thể đến, xa nhất cũng chỉ có nửa tháng.” Nói xong, Ôn Uyển vẽ lên một hòn đảo chính giữa: “Cái hòn đảo này đã tiến hành xây dựng bên trong rồi. Quy mô hiện tại còn đơn giản. Chờ xây dựng xong là có thể bắt đầu sử dụng rồi.”
Bạch Thế Niên vẫn còn có chút không rõ. Muốn những thứ hòn đảo này để làm cái gì.
Ôn Uyển đem chuyện tình mình lo lắng nói một lần.
Bạch Thế Niên cũng có lo lắng giống vậy. Hắn đang tính toán đợi sau này khải hoàn trở về, sẽ đem quân quyền nộp. Ở nhà cùng nàng và hài tử. Nhưng như thế sẽ ở vào địa vị rất bị động. Vạn nhất sau này tân Hoàng Đế không muốn bỏ qua cho họ thì tương lai rất đáng lo. Nhưng nếu không giao binh quyền, đoán chừng còn bị chết nhanh hơn. Chẳng qua là hắn không muốn phá hư thời gian khó được nhàn hạ của hai người. Sợ Ôn Uyển lo lắng, cho nên cố che dấu. Nhưng đáy lòng sầu lo rất nặng. Hắn thật không nghĩ tới, Ôn Uyển đã sớm nghĩ kỹ chừa đường lui. Chẳng qua cái đường lui này, trong suy nghĩ của Bạch Thế Niên không có quá nhiều tác dụng: “Chỉ là năm hòn đảo. Có thể làm đường lui của chúng ta sao? Chỉ cần quân đội vừa ra, lập tức sẽ bị diệt.”
Ôn Uyển cười: “Không phải là làm đường lui, mà là làm trụ sở.” Nếu làm đường lui thì quá kém. Còn không bằng đem vàng bạc châu báu, chạy đến quốc gia khác an cư.
Bạch Thế Niên đối với danh từ trụ sở này, không rõ, cũng không nghe nói qua.
Ôn Uyển cười nói”Trụ sở ý trên mặt nói là một đường lui. Thật ra chính là nơi bồi dưỡng nhân tài. Công lao của ta ở trong tối, chiến công của chàng ở mặt ngoài, ta với chàng chỉ cần không làm chuyện mưu nghịch ( ở trong mắt Ôn Uyển. Mọi việc không có tuyệt đối ), tất nhiên có thể an hưởng tuổi già. Nhưng hài tử chúng ta thì không nhất định. Chúng ta còn mà nói…, đương nhiên là có thể bảo vệ chu toàn cho bọn chúng. Vạn nhất chúng ta mất đi, tân Hoàng Đế nhất định nghi kỵ. Mỗi thế gia đều có nội tình của mình, đây chính là nội tình của chúng ta. Thay vì để lại cho hài tử tài phú to lớn làm cho người khác mơ ước, còn không bằng để lại cho bọn chúng rất nhiều nhân tài đắc dụng. Dĩ nhiên, trên đời không có an toàn tuyệt đối. Quan trọng nhất vẫn là dựa vào chính mình. Nơi này, chẳng qua là làm một thủ đoạn phòng bị, cung cấp trợ lực cho hài tử chúng ta. Vạn nhất thật có chuyện, lòng hoàng đế Đại Tề trong tương lai không chứa được bọn chúng, thì sẽ đi hải ngoại. Miễn là còn sống, thì có hy vọng.”
Trong mắt Bạch Thế Niên có áy náy: “Vợ, xin lỗi nàng.” Vốn là những điều này nên do hắn suy nghĩ , không nghĩ tới toàn bộ để cho Ôn Uyển quan tâm. Mấy ngày nay hắn không thể không nghĩ tới biện pháp, chỉ là nghĩ tới nghĩ lui. Cũng không nghĩ ra biện pháp thích đáng. Thiên hạ to lớn đâu cũng là vương thổ, dân chúng nào cũng là thần tử.
Ôn Uyển cười nói: “Hài tử cũng là của ta, ta tính toán cho bọn chúng là phải. Nói xin lỗi cái gì. Có điều muốn thành lập năm hòn đảo phải cần nhân thủ. Nhân thủ trong tay của ta không đủ. Cần chàng hiệp trợ. Bạch Thế Niên, có thể di chuyển đến trên đảo, nhất định là người tuyệt đối yên tâm.”
Bạch Thế Niên trầm ngâm chốc lát “Chuyện nhân thủ, để ta giải quyết.”
Ôn Uyển nhìn Bạch Thế Niên bộ dáng trầm trọng, cười nói: “Mặc dù phía trước chúng ta nguy cơ trùng trùng. Nhưng cũng không cần quá lo lắng. Nếu như là nữ nhi, nữ nhi chung quy chính là người nhà khác, những thứ này của ta chuẩn bị cũng không dùng được. Nhưng nếu như là nhi tử, ta nhất định sẽ đem bọn chúng bồi dưỡng thành tài. Tương lai không nói kiến công lập nghiệp, nhưng là ta nhất định sẽ dạy tốt hắn, để cho hắn là tự có bản lãnh bảo vệ. Có những thứ bản lĩnh này, cho dù thật chạy đi đến nước ngoài, cũng có thể có cuộc sống tốt lắm. Cho nên, không cần lo lắng.”
Giọng Bạch Thế Niên trầm thấp nói: “Ta xin lỗi nàng. Cũng xin lỗi. . . . . .” Ừ, giống như chuyện hài tử còn không có bóng dáng. Thái y vừa mới nói, chẳng lẽ Ôn Uyển muốn hài tử? Bạch Thế Niên vội vàng ngừng phát tán suy nghĩ của mình, nhưng áy náy dưới đáy lòng càng đậm hơn.
Ôn Uyển ngăn hắn một cái: “Có cái gì xin lỗi. Cái này ta đã chuẩn bị từ sớm. Về phần hài tử, có thể ban cho bọn chúng tánh mạng, bảo vệ bọn chúng trưởng thành, chính là ân đức đối với bọn chúng. Tương lai trôi qua như thế nào, phải dựa vào chính bọn hắn. Nhân sinh trên đời, ai cũng không thể dựa vào cha mẹ mà qua cả đời.”
Bạch Thế Niên xúc động nói: “Vợ, cưới được nàng, thật là phúc khí mà Bạch Thế Niên ta đã tu luyện ba đời. Ông trời đối với ta rất tốt.”
Ôn Uyển cười đến rất thoải mái “Vậy chàng sẽ phải cố gắng tiếc phúc rồi.”
Bạch Thế Niên đem Ôn Uyển ôm trở về, đi tới trên giường: “Yên tâm, ta sẽ cố gắng tiếc phúc, hết lòng thương nàng.”
Ôn Uyển cùng Bạch Thế Niên náo loạn một trận, náo đủ rồi hai người lại nói chuyện một hồi lâu mới ngủ. Sau khi Ôn Uyển ngủ, không có phát hiện Bạch Thế Niên còn đang nhìn nàng, trong mắt tràn đầy mong mỏi.
Trong kinh thành, bên trong phủ Đại công chúa. Đại cung nữ của Tư Thông ở bên ngoài cùng bà vú của Tư Thông nói thầm hồi lâu. Tư Thông để cho hai người đi vào: “Đã xảy ra chuyện gì?” Nàng bây giờ còn chưa có ra tháng. Tào Tụng thì bị nhốt trong đại lao. Cả phủ công chúa, bịt kín một tầng sắc khí buồn bã. Vốn là Tư Thông tính toán sinh nhi tử sẽ nhờ hoàng đế đặt tên, nhưng hôm nay hoàng đế cũng không chào đón nàng. Tư Thông không thể không hối hận, sớm biết vậy ngày đó sẽ không đem chuyện náo lớn. Mấy kẻ dưới lắm mồm, cũng bị đưa đi xử lý. Hôm nay Đại cung nữ bên cạnh nói thầm cùng bà vú, sao nàng có thể không sinh nghi.
Bà vú của Tư Thông biết tâm tình Đại công chúa gần vẫn không tốt. Nên cân nhắc một hồi lâu mới lên tiếng: “Công chúa, tiện nhân kia bị nhốt tại trong phòng chứa củi , không ngờ ả còn muốn chạy trốn. Công chúa, có phải trực tiếp đánh chết hay không?”
Tư Thông cười lạnh một cái: “Thế nào? Nàng ta còn muốn đi Thiên Lao gặp Tào Tụng mà không thành. Nếu nghĩ vậy ta cũng có thể thành toàn cho nàng ta.” Nếu không phải muốn giữ lại từ từ hành hạ, thì đã sớm phân phó chuyện kéo xuống đánh chết. Còn để cho nàng ta được sống.
Bà vú cẩn thận nói: “Giống như không phải. Hiện tại đang hôn mê, nhưng trong miệng thật giống như lầm bầm Ôn Uyển Quận chúa. Công chúa vẫn là trực tiếp đem tai họa này đánh chết.”
Trong khoảng thời gian này Đan Nương bị hành hạ chỉ còn lại có một hơi thở. Người trong hoàng cung, muốn hành hạ đến mức làm cho ngươi sống không bằng chết thì có nhiều biện pháp. Hôm nay Đan Nương muốn sống không được, muốn chết không xong.
Thời điểm mang Đan Nương tới, gầy trơ cả xương, phảng phất như một lá lục bình, tùy thời cũng sẽ bị gió thổi bay. Nhìn thấy Tư Thông, đáy mắt cũng không có sợ hãi. Mặc dù công tử bị giam rồi, nhưng nàng biết công tử tất nhiên sẽ bình an. Bởi vì công tử không có đánh công chúa.
Nguyên nhân lúc trước Tư Thông không có đánh chết Đan Nương, là không muốn vì thứ đồ chơi mà làm bị thương tình vợ chồng. Chỉ muốn để cho Đan Nương không có bị người phát hiện từ từ mà chết đi. Sau lại bởi vì Tào Tụng cùng quan trường vô duyên, cho nên say mê họa nghệ. Toàn tâm toàn ý ở trên đó. Đối với nữ sắc không quá để tâm. Trừ Tư Thông ra, Tào Tụng cũng chỉ có một nữ nhân là Đan Nương. Tư Thông nghĩ, đổi mới còn không bằng dùng cũ. Nên đã đem Đan Nương ném đi rất xa.
Đan Nương yếu ớt, đến đi đường cũng không nỗi, nhìn sẽ làm cho người ta không đành lòng. Tất cả mọi người đều khinh bỉ, cho là Phò mã có ở đây sao. Đan Nương hành lễ, “Công chúa cát tường.”
Tư Thông chán ghét nhất chính là thấy Đan Nương giả bộ dáng đáng thương: “Bây giò Phò mã còn bị nhốt trong nhà giam, làm sao, ngươi còn không vừa lòng. Có phải ngươi hi vọng Phò mã sớm ngày đi Âm Tào Địa Phủ báo cáo, ngươi mới vừa lòng hay không?” Tư Thông oán hận cực kỳ. Sớm biết vậy ban đầu nên sớm đánh chết đi là tốt.
Thật ra thì hôm nay Đan Nương đã biết, cả đời này nàng đều xong, cái gì trông cậy vào cũng không có. Công tử đi ra ngoài nàng cũng không thể ở lại bên người công tử nữa “Công chúa. Nô tỳ không dám. Công chúa như mây trên trời, nô tỳ chỉ là bùn đất. Một trời một vực, nô tỳ không dám tồn tại ý nghĩ không an phận.”
Trên mặt Tư Thông lộ vẻ khinh bỉ, lúc trước mình đã bị bộ dáng đáng thương như vậy lừa gạt: “Không dám? Không dám trong miệng ngươi lẩm bẩm Ôn Uyển làm cái gì? Chẳng lẽ ngươi không phải là ôm tính toán đi về phía Ôn Uyển cầu tình? Vậy thì ngươi tính toán đi cầu Ôn Uyển, để nàng cho ngươi một chén cơm ăn sao?” Ôn Uyển người đàn bà kia là người máu lạnh nhất. Cầu xin nàng ta, không bị đang sống đánh chết mới là lạ. Cũng chỉ có nàng mới có thể chịu đựng.
Đan Nương cắn răng. Đôi môi cũng bị cắn ra tia máu: “Nô tỳ không dám, hôm nay Nô tỳ chỉ có một tâm nguyện, chính là gặp Ôn Uyển Quận chúa một lần. Hoàn thành điều tâm nguyện này, Nô tỳ chết cũng không hối tiếc.” Về phần Tào Tụng, Đan Nương biết rất rõ ràng, Tào Tụng vừa rồi không có thật sự đánh Đại công chúa. Hoàng thượng cũng chỉ khiển trách một phen. Nhưng nàng thì không sống được rồi. Dù công tử không trách cứ nàng, nhưng ngày Tào gia được ra ngoài cũng sẽ xé xác nàng.
Mặt Tư Thông lộ vẻ cười lạnh “Tâm nguyện cuối cùng?” Tào Tụng đối với nàng mặc dù chưa được tốt như trong lời đồn đãi Bạch Thế Niên đối với Ôn Uyển, nhưng Tào Tụng rất ôn nhu cũng rất săn sóc. Nàng vẫn tương đối hài lòng . Đặc biệt là thời gian dài như vậy, Tào Tụng đối với nàng coi như là tương đối thân mật, từ từ giọng nói Phò mã cũng tiến vào trong lòng. Nhưng Đan Nương chính là một cây gai trong đáy lòng nàng. Cho nên, bên ngoài cũng không có cách nào khác hành hạ, nàng liền ngầm hành hạ.
Trong phủ đệ, tất cả mọi người lạnh nhạt Đan Nương. Đến người chiếu cố nàng, cũng là một tiểu cô nương trầm mặc ít nói. Nhưng là vẫn không thể nói gì.
“Nô tỳ chỉ cầu xin, công chúa để cho nô tỳ cùng Hưng Quốc Quận chúa gặp mặt một lần. Gặp xong Hưng Quốc Quận chúa, Nô tỳ cũng đã không còn chuyện để quan tâm nữa rồi.” Chuyện cho tới bây giờ, Đan Nương biết rõ nàng chỉ có một đường chết, nàng đã không có những đường khác có thể đi. Hiện tại mà chết, công tử còn có thể nhớ. Nếu còn sống, sớm muộn cũng có một ngày chán ghét mình, đây mới thực sự là sống không bằng chết. Nhưng trước khi chết, đáy lòng còn có một phần không cam lòng, phần không cam lòng này cũng thúc đẩy nàng muốn đi tìm đáp án.
Người Tư Thông ghét nhất, Đan Nương cũng chỉ có thể đứng hàng thứ hai. Đứng nhất không phải Ôn Uyển thì không ai có thể hơn. Nàng ở trong tay Ôn Uyển ăn nhiều lần thiệt thòi. Từ nhỏ đến lớn, nàng bị Ôn Uyển đặt ở dưới, ép nàng tới mức không thở nổi. Không chỉ chính mình, lão Nhị đã bị thủ hạ của Ôn Uyển cho ăn một thiệt thòi lớn. Ôn Uyển chính là khắc tinh của tỷ muội các nàng. Trong mắt phụ hoàng chỉ có nàng ta, không có những thứ nữ nhi thân sinh bọn họ. Nàng đương nhiên không cam lòng, nhưng lại bị mẫu phi nàng khiển trách vài lần, đến hoàng huynh nàng cũng khiển trách vài lần, lúc này mới đè đáy lòng không cam tâm kia lại.
Nàng biết Ôn Uyển gả một người đàn ông như vậy. Nghe được Ôn Uyển cùng Bạch Thế Niên ngày ngày cãi nhau, thành thân ba ngày bỏ chạy về ở trong phủ Quận chúa, cao hứng còn kém không có hoan ca nhảy múa. Nghe được hai người ầm ĩ mâu thuẫn chạy đi Ôn Tuyền thôn trang, lại càng hưng phấn đến không chịu được. Đáng tiếc. Gần đây thật giống như truyền tới tin tức hai người hòa hảo như lúc ban đầu. Làm cho trong lòng nàng mắng Bạch Thế Niên không phải là đàn ông ( mồ hôi, Bạch Thế Niên không phải là nam nhân, vậy Tào Tụng chính là thái giám ).
Có điều Tư Thông mặc dù chán ghét Ôn Uyển. Nhưng cũng không phải là người không có đầu óc. Lập tức lạnh lùng nói”Ngươi gặp Hưng Quốc Quận chúa, ngươi muốn làm cái gì?” .
Trong mắt Đan Nương tràn đầy hi vọng”Nô tỳ từng có một lần gặp mặt Hưng Quốc Quận Chúa, nàng đã để lại nghi vấn trong lòng. Nô tỳ muốn Quận chúa giải thích nghi hoặc cho nô tỳ. Công chúa yên tâm, điều nô tỳ hỏi không liên quan công chúa. Cũng không liên quan đến Phò mã.”
Tư Thông phất phất tay, làm cho nàng ta đi xuống, rồi lâm vào trầm tư. Dĩ nhiên, Tư Thông không thể nào để cho Đan Nương thật sự đi gặp Ôn Uyển. Nếu Ôn Uyển đem khoản sổ sách này tính trên đầu nàng, nhất định là có phiền toái. Đây là chuyện nhỏ, lỡ mà có tin đồn gì nữa truyền đi, nàng cũng mất hết mặt mũi.
Ôn Uyển khiến Tư Thông phải suy nghĩ, lúc này đang cùng Hạ Dao nói thầm: “Hạ Dao, ngươi nói xem, ta có phải mang thai không?” Hôm nay đã hai mươi chín rồi, thời gian càng dài, Ôn Uyển cũng càng khẳng định.
Hạ Dao cười nói: “Tám chín phần mười rồi.”
Ôn Uyển nghi ngờ hỏi: “Làm sao ngươi biết tám chín phần mười rồi?” Nàng thì dựa vào cảm giác ( thay vì nói là mình cảm giác. Không bằng nói là vẫn mơ tưởng hài tử ).
Hạ Dao cười nói: “Quận chúa, mấy ngày nay, điều dưỡng thân thể cho người, cũng là vì để cho thân thể của người đạt tới trạng thái tốt nhất, có thể mang thai hài tử. Còn người nữa từ trong hoàng cung mượn tập tranh kia, cũng là mục đích như vậy.”
Ôn Uyển a một cái, ngược lại trong lòng rất cảm động: “Cám ơn ngươi, Hạ Dao.” Hạ Dao lần đầu tiên có mà nhận lời cám ơn.
Ôn Uyển vuốt bụng của mình, lại chần chờ nếu vạn nhất không có thì bị vui mừng hụt một trận rồi: “Nếu ăn nhiều thuốc như vậy, tại sao tháng trước lại không có mang thai?” Sớm mang thai, sớm an tâm.
Hạ Dao cười nói: “Cơ duyên không tới.” Chuyện này, dù cho làm tốt chuẩn bị, vậy cũng phải xem duyên phận. Hôm nay duyên phận đến, dĩ nhiên là có: “Chờ trở lại kinh thành. Để cho Trương thái y xem cho Quận chúa người một cái.”
Ôn Uyển gật đầu, quyết định vẫn là tạm thời không nói cho Bạch Thế Niên. Vạn nhất không có mang thai, chẳng phải sẽ khiến Bạch Thế Niên cao hứng rất nhiều lại thất vọng nhiều sao? Vậy thì không tốt.
Hạ Dao nhỏ giọng nói: “Quận chúa, mang thai hài tử xác suất rất lớn. Người vẫn nên cẩn thận một chút.” Hạ Dao là sợ hai người không có tiết chế, làm bị thương hài tử. Đến lúc đó hối tiếc không kịp.
Ôn Uyển gật đầu, Hạ Dao cũng nói như vậy, xem ra hi vọng là rất lớn . Ôn Uyển không tự chủ được mà vuốt bụng của mình. Hài tử, nếu nàng có con của mình, một đứa con hoàn toàn thuộc về của nàng, cùng nàng huyết mạch tương liên. Nàng sắp làm mẹ rồi, Ôn Uyển cảm thấy có một loại ánh sáng rất thần kỳ chiếu vào nàng.
Hạ Dao thấy Ôn Uyển vui mừng đến không biết như thế nào, mặc dù không muốn đả kích, nhưng vẫn lên tiếng nói: “Quận chúa, người cần phải chuẩn bị sẵn sàng. Chẳng qua là có xác suất bảy thành. Còn có xác suất ba thành không có.”
Hạ Dao vốn tưởng rằng Ôn Uyển sẽ uể oải hoặc là ảo não, hoặc hơn là mắng nàng. Lại thấy Ôn Uyển một chút cũng không để ý mà nói: “Không có vậy thì tiếp tục cố gắng.”
Hạ Dao không rõ ràng cho lắm. Ôn Uyển ha hả cười nói: “Nếu lần này không có mang thai, vậy chờ ta an trí thỏa đáng chuyện trên đầu, ta liền đi biên quan. Không có hài tử ta muốn, ta tuyệt đối là sẽ không trở lại .” Đây là lời Ôn Uyển nói thật. Mặc dù quá trình thi hành dường như khó. Nhưng lỡ như lần này thật không có mang thai, hoàng đế cũng không ngăn cản được nàng nện bước đi biên quan. Hài tử, nàng hy vọng nhiều năm như vậy, ngày hôm nay địa lợi chỉ còn kém nhân hòa nữa thôi. Nàng mới không cần thật sự chờ mười năm. Mười năm nữa nàng đã ba mươi rồi, nàng mới không cần làm sản phụ có tuổi, nơi này thiếu y thiếu thuốc sẽ rất nguy hiểm .
Hạ Dao mở to hai mắt nhìn, cuối cùng chỉ ngầm thấy may mắn. Cũng may nàng đã làm đầy đủ chuẩn bị. Nếu không, lấy tính tình của Quận chúa thì không đạt mục đích không bỏ qua, đến lúc đó hoàng thượng sẽ thật nhức đầu rồi.
Buổi tối lúc ngủ, Ôn Uyển thấy người nào đó rục rịch, Ôn Uyển bất động. Bạch Thế Niên thấy Ôn Uyển thật sự không muốn, cũng không miễn cưỡng, chẳng qua là ôm Ôn Uyển. Sau đó, tay không tự chủ được mà vuốt hướng phía bụng Ôn Uyển.
Mặc dù chỉ dừng lại trong nháy mắt, lại bị Ôn Uyển nhạy cảm mà cảm nhận được. Ôn Uyển mở to hai mắt nhìn, đoạn thời gian này chính mình muốn có hài tử, mà không để ý đến cảm thụ của Bạch Thế Niên. Thì ra là trong khoảng thời gian này, người này cố gắng như vậy, như là sắc quỷ đầu thai, nguyên lai là muốn gieo rắc mầm móng. Khụ, nàng làm sao lại không nghĩ tới một tầng khác đây!
Bạch Thế Niên thấy Ôn Uyển hiểu ý tứ của hắn, liền sờ xoa xoa bụng Ôn Uyển. Không nói chuyện. Thế nhưng trong lòng có chút ảm đạm. Nếu có hẳn là tốt. Hắn có thể làm cha rồi.
Đôi môi Ôn Uyển mấp máy vài cái, cuối cùng chẳng qua chỉ bắt được tay Bạch Thế Niên nhưng không nói gì. Thì ra là Bạch Thế Niên cũng nóng nảy muốn có một hài tử. Cho nên mới có thể cố gắng như vậy. Nàng còn tưởng rằng, Bạch Thế Niên bị cấm dục thời gian dài, cộng thêm sau này phải độc thân, cho nên mới phải liều mạng mà hành hạ. Thì ra cũng muốn có đứa bé. Ôn Uyển nghĩ tới đây liền thấy ê ẩm. Bạch Thế Niên năm nay đã hai mươi chín rồi. Ở hiện đại ba mươi không có kết hôn cũng là chuyện rất bình thường . Nhưng nơi này, bởi vì tuổi thọ không dài. Ba mươi là tuổi xây dựng sự nghiệp, rất nhiều người đều cho rằng là tuổi nửa bước chân vào trong quan tài rồi. Chỉ do lúc trước Bạch Thế Niên che dấu vô cùng tốt, bọn họ không có phát hiện.
Ôn Uyển đè thấp giọng mà nói: “Ngủ đi, chớ suy nghĩ quá nhiều. Nên tới cuối cùng sẽ tới. Ta tin tưởng, ông trời sẽ có hậu đãi chúng ta .” Ông trời không hậu đãi, nàng cũng muốn con của mình. Lúc trước lời nói cùng Hạ Dao, chẳng qua thuận mồm mà nói ra. Nhưng hiện tại, nàng kiên định ý nghĩ này. Nếu thật sự không có mang thai. Hoàng đế cho Bạch Thế Niên trở lại là không thực tế. Nên nàng sẽ đi biên quan, ai cũng không ngăn cản được, hoàng đế cũng không ngoại lệ.
Bạch Thế Niên ôm Ôn Uyển. Ừ thật nhỏ. Ngày thứ hai, người lại như không có chuyện gì. Để cho Ôn Uyển cũng hoài nghi tối ngày hôm qua có phải mình bị ảo giác hay không? Ôn Uyển cũng âm thầm trách cứ mình, xem ra đã không đủ dụng tâm, cũng không đủ tỉ mỉ a!
Hoàng đế nhìn tin tức đưa tới liền cười. Ôn Uyển cùng Bạch Thế Niên ở trên thôn trang như hình với bóng, phảng phất giống như trẻ sinh đôi kết hợp. Hơn nữa Bạch Thế Niên đối với Ôn Uyển muốn gì được đó, nói đông không dám đi tây “Nha đầu này, cuộc sống hôm nay trôi qua như thần tiên. Cũng không nỡ trở lại.” Ôn Uyển ở trên thôn trang, hoàng đế đã thành thói quen. Hàng năm lúc này Ôn Uyển sẽ phải đi thôn trang tránh đông. Cũng may Ôn Uyển giống y như năm trước, mỗi cách ba ngày sẽ viết phong thư cho hắn. Vừa gả cho người. Có tướng công thì quên mất cậu.
Hoàng đế đối với Ôn Uyển ở thôn trang làm cái gì, đương nhiên là biết rõ một hai. Nên cũng vui mừng thay nàng. Bạch Thế Niên cùng Diệp tuần đều không biết Ôn Uyển mong muốn cái gì, nhưng hoàng đế thì biết. Nhưng bởi vì biết, đồng thời vui mừng, rồi lại có vô cùng đau lòng.
Ngũ hoàng tử được tin tức “Phải trở về rồi, không biết sau khi trở về. Lại có một cuộc náo nhiệt như thế nào.” Rất mong đợi biểu hiện của Ôn Uyển. Hi vọng biểu hiện của Ôn Uyển, sẽ không để cho hắn thất vọng.
“Điện hạ, nếu chúng ta có thể đem Bạch Thế Niên lung lạc đến nơi này của chúng ta, Hưng Quốc Quận Chúa cũng sẽ phản chiến đến bên chúng ta, chúng ta sẽ có phần thắng hơn nhiều.” Một phụ tá hướng tới nói.
“Cho dù Bạch Thế Niên bị chúng ta lôi kéo tới đây, Ôn Uyển tuyệt đối sẽ không phản chiến đến bên chúng ta. Nữ nhân này, không phải thông minh bình thường. Nếu không, năm đó sẽ không từ một đứa trẻ bị vứt bỏ, nhận được Hoàng gia gia vạn phần sủng ái. Lại càng không có địa vị dưới một người, trên trăm triệu người như hôm nay. Cũng may nàng rất thông minh, không đảo hướng về chúng ta, nhưng cũng sẽ không đảo hướng thế lực khác. Chỉ cần không cùng nàng kết thù kết oán là tốt rồi.” Ngũ hoàng tử lắc đầu.
Đáng tiếc một người tinh xảo đặc sắc như vậy, nếu gả cho mình. Vợ chồng hai người đồng tâm hiệp lực, còn sợ đại sự không thành sao?
Yến Kỳ Huyên nghĩ tới đây, liền hỏi người bên cạnh: “Trấn Nam Hầu tới rồi chưa?” Nhận được truyền còn chưa tới, trong mắt hắn thoáng hiện ánh sáng lạnh.
Một lát sau, có người đáp lời nói: “Điện hạ. Trấn Nam Hầu nói, phu nhân hắn đang có thai, nên muốn làm bạn Hầu gia phu nhân nhiều hơn. Cho nên hôm nay sẽ không tới.”
Yến Kỳ Huyên cho người đi xuống, nhưng trong mắt dần hiện ra âm tàn . Cũng không phải là hắn nghi ngờ. Nhưng gần đây, Từ Trọng Nhiên lấy các loại lý do tìm cớ, từ chối lời hắn mời.
Từ Trọng Nhiên kiếm cớ từ chối lời mời của Yến Kỳ Huyên. Hắn không phải là muốn thoát khỏi trận doanh của Yến Kỳ Huyên. Hắn biết rõ, quan hệ của hắn cùng với Yến Kỳ Huyên nghĩ thoát khỏi cũng thoát khỏi không được. Chẳng qua là, hắn muốn cho Yến Kỳ Huyên bình tĩnh xuống. Hôm nay Yến Kỳ Huyên càng ngày càng táo bạo, muốn lôi kéo Ôn Uyển và Bạch Thế Niên. Ôn Uyển trung thành với hoàng đế, Từ Trọng Nhiên thấy rất rõ ràng. Như vậy sao Yến Kỳ Huyên có thể lôi kéo được. Hơn nữa, Ôn Uyển cũng không phải là kẻ ngu, chỉ cần một ngày hoàng đế còn tại vị, địa vị Ôn Uyển sẽ kiên cố như bàn thạch. Về phần sau này hoàng đế không còn, nhìn tình cảnh hoàng đế cũng biết tuổi thọ còn dài. Nếu như hoàng đế tuổi thọ rất dài, sống thêm hai ba chục năm, thì đại địch chân chính không phải là thái tử, cũng không phải là Tam hoàng tử, mà là hoàng đế . Hiện tại mà tới đánh nhau chết sống, quả thực chính là tự tìm đường chết. Nếu thật như thế, việc trừ bỏ đi lòng nghi ngờ của hoàng đế mới là quan trọng nhất. Từ Trọng Nhiên thật không rõ, hiện tại Yến Kỳ Huyên làm sao càng ngày càng thiếu kiên nhẫn rồi
Trọng Sinh Chi Ôn Uyển
Mặc dù đáy lòng Ôn Uyển có sáu phần khẳng định. Nhưng nàng sợ nói ra, vạn nhất chỉ là một sự hiểu lầm, sẽ khiến cho Bạch Thế Niên không vui. Như vậy sẽ không tốt, cho nên không nói.
Hai người nói một hồi cũng không có buồn ngủ. Nếu là ngày thường, hai người khẳng định sẽ làm tiếp vận động rồi. Nhưng hôm nay hai người lại không cái tâm tư này.
Ôn Uyển suy nghĩ kỹ một lúc, cuối cùng vẫn đứng dậy. Bạch Thế Niên cho là Ôn Uyển muốn đi nhà xí. Không ngờ Ôn Uyển lại lôi hắn đứng lên: “Đi với ta tới thư phòng, ta cho chàng xem một vật.” Nếu thật sự có hài tử, thì chuyện hòn đảo cũng nên nói với Bạch Thế Niên. Chỉ một mình nàng xây dựng, nhân thủ sẽ không đủ. Dù sao cũng đã báo cáo qua với hoàng đế, nếu để cho Bạch Thế Niên giúp đở có thể giảm bớt không ít gánh nặng cho nàng.
Dù hai người đã mặc đồ ngủ thật dày, Bạch Thế Niên không có mặc thêm nữa. Nhưng Ôn Uyển còn bọc một áo khoác lông chồn thật dày. Che phủ rất kín.
Thời điểm hai người đến thư phòng, trong thư phòng đã bày đặt hai hỏa lò, là trước khi Ôn Uyển đi vào một lúc đã được mang qua tới.
Bạch Thế Niên là lần đầu tiên tới thư phòng của Ôn Uyển. Thư phòng rất sạch sẽ, vô cùng sạch sẽ. Cùng với thư phòng của hắn ở trong phủ Quận chúa bố trí không khác lắm, điều duy nhất khác nhiều chính là trên giá sách trong phòng rất nhiều sách Tây Dương.
Ôn Uyển bảo Bạch Thế Niên đem một trong những hộp gấm trên giá sách lấy xuống. Nàng mặc quá nhiều nên tương đối cồng kềnh, hành động không có tiện.
Ôn Uyển từ trong hộp gấm, lấy ra một bức họa, trải lên trên bàn sách. Bạch Thế Niên nhìn Ôn Uyển mở ra một tấm bản đồ. Hắn vừa nhìn tên đánh dấu phía trên, cũng biết đây là bản đồ trên biển. Bạch Thế Niên có chút không rõ, hỏi: “Vợ, nàng làm cái gì vậy?” Hơn nửa đêm, sao lại cầm một tờ hải đồ cho hắn xem?
Ôn Uyển chỉ vào chỗ phía trên vẻ năm khoanh tròn màu đỏ: “Đây là hòn đảo của ta. Năm hòn đảo này cái cách đất liền gần nhất, đi năm ngày là có thể đến, xa nhất cũng chỉ có nửa tháng.” Nói xong, Ôn Uyển vẽ lên một hòn đảo chính giữa: “Cái hòn đảo này đã tiến hành xây dựng bên trong rồi. Quy mô hiện tại còn đơn giản. Chờ xây dựng xong là có thể bắt đầu sử dụng rồi.”
Bạch Thế Niên vẫn còn có chút không rõ. Muốn những thứ hòn đảo này để làm cái gì.
Ôn Uyển đem chuyện tình mình lo lắng nói một lần.
Bạch Thế Niên cũng có lo lắng giống vậy. Hắn đang tính toán đợi sau này khải hoàn trở về, sẽ đem quân quyền nộp. Ở nhà cùng nàng và hài tử. Nhưng như thế sẽ ở vào địa vị rất bị động. Vạn nhất sau này tân Hoàng Đế không muốn bỏ qua cho họ thì tương lai rất đáng lo. Nhưng nếu không giao binh quyền, đoán chừng còn bị chết nhanh hơn. Chẳng qua là hắn không muốn phá hư thời gian khó được nhàn hạ của hai người. Sợ Ôn Uyển lo lắng, cho nên cố che dấu. Nhưng đáy lòng sầu lo rất nặng. Hắn thật không nghĩ tới, Ôn Uyển đã sớm nghĩ kỹ chừa đường lui. Chẳng qua cái đường lui này, trong suy nghĩ của Bạch Thế Niên không có quá nhiều tác dụng: “Chỉ là năm hòn đảo. Có thể làm đường lui của chúng ta sao? Chỉ cần quân đội vừa ra, lập tức sẽ bị diệt.”
Ôn Uyển cười: “Không phải là làm đường lui, mà là làm trụ sở.” Nếu làm đường lui thì quá kém. Còn không bằng đem vàng bạc châu báu, chạy đến quốc gia khác an cư.
Bạch Thế Niên đối với danh từ trụ sở này, không rõ, cũng không nghe nói qua.
Ôn Uyển cười nói”Trụ sở ý trên mặt nói là một đường lui. Thật ra chính là nơi bồi dưỡng nhân tài. Công lao của ta ở trong tối, chiến công của chàng ở mặt ngoài, ta với chàng chỉ cần không làm chuyện mưu nghịch ( ở trong mắt Ôn Uyển. Mọi việc không có tuyệt đối ), tất nhiên có thể an hưởng tuổi già. Nhưng hài tử chúng ta thì không nhất định. Chúng ta còn mà nói…, đương nhiên là có thể bảo vệ chu toàn cho bọn chúng. Vạn nhất chúng ta mất đi, tân Hoàng Đế nhất định nghi kỵ. Mỗi thế gia đều có nội tình của mình, đây chính là nội tình của chúng ta. Thay vì để lại cho hài tử tài phú to lớn làm cho người khác mơ ước, còn không bằng để lại cho bọn chúng rất nhiều nhân tài đắc dụng. Dĩ nhiên, trên đời không có an toàn tuyệt đối. Quan trọng nhất vẫn là dựa vào chính mình. Nơi này, chẳng qua là làm một thủ đoạn phòng bị, cung cấp trợ lực cho hài tử chúng ta. Vạn nhất thật có chuyện, lòng hoàng đế Đại Tề trong tương lai không chứa được bọn chúng, thì sẽ đi hải ngoại. Miễn là còn sống, thì có hy vọng.”
Trong mắt Bạch Thế Niên có áy náy: “Vợ, xin lỗi nàng.” Vốn là những điều này nên do hắn suy nghĩ , không nghĩ tới toàn bộ để cho Ôn Uyển quan tâm. Mấy ngày nay hắn không thể không nghĩ tới biện pháp, chỉ là nghĩ tới nghĩ lui. Cũng không nghĩ ra biện pháp thích đáng. Thiên hạ to lớn đâu cũng là vương thổ, dân chúng nào cũng là thần tử.
Ôn Uyển cười nói: “Hài tử cũng là của ta, ta tính toán cho bọn chúng là phải. Nói xin lỗi cái gì. Có điều muốn thành lập năm hòn đảo phải cần nhân thủ. Nhân thủ trong tay của ta không đủ. Cần chàng hiệp trợ. Bạch Thế Niên, có thể di chuyển đến trên đảo, nhất định là người tuyệt đối yên tâm.”
Bạch Thế Niên trầm ngâm chốc lát “Chuyện nhân thủ, để ta giải quyết.”
Ôn Uyển nhìn Bạch Thế Niên bộ dáng trầm trọng, cười nói: “Mặc dù phía trước chúng ta nguy cơ trùng trùng. Nhưng cũng không cần quá lo lắng. Nếu như là nữ nhi, nữ nhi chung quy chính là người nhà khác, những thứ này của ta chuẩn bị cũng không dùng được. Nhưng nếu như là nhi tử, ta nhất định sẽ đem bọn chúng bồi dưỡng thành tài. Tương lai không nói kiến công lập nghiệp, nhưng là ta nhất định sẽ dạy tốt hắn, để cho hắn là tự có bản lãnh bảo vệ. Có những thứ bản lĩnh này, cho dù thật chạy đi đến nước ngoài, cũng có thể có cuộc sống tốt lắm. Cho nên, không cần lo lắng.”
Giọng Bạch Thế Niên trầm thấp nói: “Ta xin lỗi nàng. Cũng xin lỗi. . . . . .” Ừ, giống như chuyện hài tử còn không có bóng dáng. Thái y vừa mới nói, chẳng lẽ Ôn Uyển muốn hài tử? Bạch Thế Niên vội vàng ngừng phát tán suy nghĩ của mình, nhưng áy náy dưới đáy lòng càng đậm hơn.
Ôn Uyển ngăn hắn một cái: “Có cái gì xin lỗi. Cái này ta đã chuẩn bị từ sớm. Về phần hài tử, có thể ban cho bọn chúng tánh mạng, bảo vệ bọn chúng trưởng thành, chính là ân đức đối với bọn chúng. Tương lai trôi qua như thế nào, phải dựa vào chính bọn hắn. Nhân sinh trên đời, ai cũng không thể dựa vào cha mẹ mà qua cả đời.”
Bạch Thế Niên xúc động nói: “Vợ, cưới được nàng, thật là phúc khí mà Bạch Thế Niên ta đã tu luyện ba đời. Ông trời đối với ta rất tốt.”
Ôn Uyển cười đến rất thoải mái “Vậy chàng sẽ phải cố gắng tiếc phúc rồi.”
Bạch Thế Niên đem Ôn Uyển ôm trở về, đi tới trên giường: “Yên tâm, ta sẽ cố gắng tiếc phúc, hết lòng thương nàng.”
Ôn Uyển cùng Bạch Thế Niên náo loạn một trận, náo đủ rồi hai người lại nói chuyện một hồi lâu mới ngủ. Sau khi Ôn Uyển ngủ, không có phát hiện Bạch Thế Niên còn đang nhìn nàng, trong mắt tràn đầy mong mỏi.
Trong kinh thành, bên trong phủ Đại công chúa. Đại cung nữ của Tư Thông ở bên ngoài cùng bà vú của Tư Thông nói thầm hồi lâu. Tư Thông để cho hai người đi vào: “Đã xảy ra chuyện gì?” Nàng bây giờ còn chưa có ra tháng. Tào Tụng thì bị nhốt trong đại lao. Cả phủ công chúa, bịt kín một tầng sắc khí buồn bã. Vốn là Tư Thông tính toán sinh nhi tử sẽ nhờ hoàng đế đặt tên, nhưng hôm nay hoàng đế cũng không chào đón nàng. Tư Thông không thể không hối hận, sớm biết vậy ngày đó sẽ không đem chuyện náo lớn. Mấy kẻ dưới lắm mồm, cũng bị đưa đi xử lý. Hôm nay Đại cung nữ bên cạnh nói thầm cùng bà vú, sao nàng có thể không sinh nghi.
Bà vú của Tư Thông biết tâm tình Đại công chúa gần vẫn không tốt. Nên cân nhắc một hồi lâu mới lên tiếng: “Công chúa, tiện nhân kia bị nhốt tại trong phòng chứa củi , không ngờ ả còn muốn chạy trốn. Công chúa, có phải trực tiếp đánh chết hay không?”
Tư Thông cười lạnh một cái: “Thế nào? Nàng ta còn muốn đi Thiên Lao gặp Tào Tụng mà không thành. Nếu nghĩ vậy ta cũng có thể thành toàn cho nàng ta.” Nếu không phải muốn giữ lại từ từ hành hạ, thì đã sớm phân phó chuyện kéo xuống đánh chết. Còn để cho nàng ta được sống.
Bà vú cẩn thận nói: “Giống như không phải. Hiện tại đang hôn mê, nhưng trong miệng thật giống như lầm bầm Ôn Uyển Quận chúa. Công chúa vẫn là trực tiếp đem tai họa này đánh chết.”
Trong khoảng thời gian này Đan Nương bị hành hạ chỉ còn lại có một hơi thở. Người trong hoàng cung, muốn hành hạ đến mức làm cho ngươi sống không bằng chết thì có nhiều biện pháp. Hôm nay Đan Nương muốn sống không được, muốn chết không xong.
Thời điểm mang Đan Nương tới, gầy trơ cả xương, phảng phất như một lá lục bình, tùy thời cũng sẽ bị gió thổi bay. Nhìn thấy Tư Thông, đáy mắt cũng không có sợ hãi. Mặc dù công tử bị giam rồi, nhưng nàng biết công tử tất nhiên sẽ bình an. Bởi vì công tử không có đánh công chúa.
Nguyên nhân lúc trước Tư Thông không có đánh chết Đan Nương, là không muốn vì thứ đồ chơi mà làm bị thương tình vợ chồng. Chỉ muốn để cho Đan Nương không có bị người phát hiện từ từ mà chết đi. Sau lại bởi vì Tào Tụng cùng quan trường vô duyên, cho nên say mê họa nghệ. Toàn tâm toàn ý ở trên đó. Đối với nữ sắc không quá để tâm. Trừ Tư Thông ra, Tào Tụng cũng chỉ có một nữ nhân là Đan Nương. Tư Thông nghĩ, đổi mới còn không bằng dùng cũ. Nên đã đem Đan Nương ném đi rất xa.
Đan Nương yếu ớt, đến đi đường cũng không nỗi, nhìn sẽ làm cho người ta không đành lòng. Tất cả mọi người đều khinh bỉ, cho là Phò mã có ở đây sao. Đan Nương hành lễ, “Công chúa cát tường.”
Tư Thông chán ghét nhất chính là thấy Đan Nương giả bộ dáng đáng thương: “Bây giò Phò mã còn bị nhốt trong nhà giam, làm sao, ngươi còn không vừa lòng. Có phải ngươi hi vọng Phò mã sớm ngày đi Âm Tào Địa Phủ báo cáo, ngươi mới vừa lòng hay không?” Tư Thông oán hận cực kỳ. Sớm biết vậy ban đầu nên sớm đánh chết đi là tốt.
Thật ra thì hôm nay Đan Nương đã biết, cả đời này nàng đều xong, cái gì trông cậy vào cũng không có. Công tử đi ra ngoài nàng cũng không thể ở lại bên người công tử nữa “Công chúa. Nô tỳ không dám. Công chúa như mây trên trời, nô tỳ chỉ là bùn đất. Một trời một vực, nô tỳ không dám tồn tại ý nghĩ không an phận.”
Trên mặt Tư Thông lộ vẻ khinh bỉ, lúc trước mình đã bị bộ dáng đáng thương như vậy lừa gạt: “Không dám? Không dám trong miệng ngươi lẩm bẩm Ôn Uyển làm cái gì? Chẳng lẽ ngươi không phải là ôm tính toán đi về phía Ôn Uyển cầu tình? Vậy thì ngươi tính toán đi cầu Ôn Uyển, để nàng cho ngươi một chén cơm ăn sao?” Ôn Uyển người đàn bà kia là người máu lạnh nhất. Cầu xin nàng ta, không bị đang sống đánh chết mới là lạ. Cũng chỉ có nàng mới có thể chịu đựng.
Đan Nương cắn răng. Đôi môi cũng bị cắn ra tia máu: “Nô tỳ không dám, hôm nay Nô tỳ chỉ có một tâm nguyện, chính là gặp Ôn Uyển Quận chúa một lần. Hoàn thành điều tâm nguyện này, Nô tỳ chết cũng không hối tiếc.” Về phần Tào Tụng, Đan Nương biết rất rõ ràng, Tào Tụng vừa rồi không có thật sự đánh Đại công chúa. Hoàng thượng cũng chỉ khiển trách một phen. Nhưng nàng thì không sống được rồi. Dù công tử không trách cứ nàng, nhưng ngày Tào gia được ra ngoài cũng sẽ xé xác nàng.
Mặt Tư Thông lộ vẻ cười lạnh “Tâm nguyện cuối cùng?” Tào Tụng đối với nàng mặc dù chưa được tốt như trong lời đồn đãi Bạch Thế Niên đối với Ôn Uyển, nhưng Tào Tụng rất ôn nhu cũng rất săn sóc. Nàng vẫn tương đối hài lòng . Đặc biệt là thời gian dài như vậy, Tào Tụng đối với nàng coi như là tương đối thân mật, từ từ giọng nói Phò mã cũng tiến vào trong lòng. Nhưng Đan Nương chính là một cây gai trong đáy lòng nàng. Cho nên, bên ngoài cũng không có cách nào khác hành hạ, nàng liền ngầm hành hạ.
Trong phủ đệ, tất cả mọi người lạnh nhạt Đan Nương. Đến người chiếu cố nàng, cũng là một tiểu cô nương trầm mặc ít nói. Nhưng là vẫn không thể nói gì.
“Nô tỳ chỉ cầu xin, công chúa để cho nô tỳ cùng Hưng Quốc Quận chúa gặp mặt một lần. Gặp xong Hưng Quốc Quận chúa, Nô tỳ cũng đã không còn chuyện để quan tâm nữa rồi.” Chuyện cho tới bây giờ, Đan Nương biết rõ nàng chỉ có một đường chết, nàng đã không có những đường khác có thể đi. Hiện tại mà chết, công tử còn có thể nhớ. Nếu còn sống, sớm muộn cũng có một ngày chán ghét mình, đây mới thực sự là sống không bằng chết. Nhưng trước khi chết, đáy lòng còn có một phần không cam lòng, phần không cam lòng này cũng thúc đẩy nàng muốn đi tìm đáp án.
Người Tư Thông ghét nhất, Đan Nương cũng chỉ có thể đứng hàng thứ hai. Đứng nhất không phải Ôn Uyển thì không ai có thể hơn. Nàng ở trong tay Ôn Uyển ăn nhiều lần thiệt thòi. Từ nhỏ đến lớn, nàng bị Ôn Uyển đặt ở dưới, ép nàng tới mức không thở nổi. Không chỉ chính mình, lão Nhị đã bị thủ hạ của Ôn Uyển cho ăn một thiệt thòi lớn. Ôn Uyển chính là khắc tinh của tỷ muội các nàng. Trong mắt phụ hoàng chỉ có nàng ta, không có những thứ nữ nhi thân sinh bọn họ. Nàng đương nhiên không cam lòng, nhưng lại bị mẫu phi nàng khiển trách vài lần, đến hoàng huynh nàng cũng khiển trách vài lần, lúc này mới đè đáy lòng không cam tâm kia lại.
Nàng biết Ôn Uyển gả một người đàn ông như vậy. Nghe được Ôn Uyển cùng Bạch Thế Niên ngày ngày cãi nhau, thành thân ba ngày bỏ chạy về ở trong phủ Quận chúa, cao hứng còn kém không có hoan ca nhảy múa. Nghe được hai người ầm ĩ mâu thuẫn chạy đi Ôn Tuyền thôn trang, lại càng hưng phấn đến không chịu được. Đáng tiếc. Gần đây thật giống như truyền tới tin tức hai người hòa hảo như lúc ban đầu. Làm cho trong lòng nàng mắng Bạch Thế Niên không phải là đàn ông ( mồ hôi, Bạch Thế Niên không phải là nam nhân, vậy Tào Tụng chính là thái giám ).
Có điều Tư Thông mặc dù chán ghét Ôn Uyển. Nhưng cũng không phải là người không có đầu óc. Lập tức lạnh lùng nói”Ngươi gặp Hưng Quốc Quận chúa, ngươi muốn làm cái gì?” .
Trong mắt Đan Nương tràn đầy hi vọng”Nô tỳ từng có một lần gặp mặt Hưng Quốc Quận Chúa, nàng đã để lại nghi vấn trong lòng. Nô tỳ muốn Quận chúa giải thích nghi hoặc cho nô tỳ. Công chúa yên tâm, điều nô tỳ hỏi không liên quan công chúa. Cũng không liên quan đến Phò mã.”
Tư Thông phất phất tay, làm cho nàng ta đi xuống, rồi lâm vào trầm tư. Dĩ nhiên, Tư Thông không thể nào để cho Đan Nương thật sự đi gặp Ôn Uyển. Nếu Ôn Uyển đem khoản sổ sách này tính trên đầu nàng, nhất định là có phiền toái. Đây là chuyện nhỏ, lỡ mà có tin đồn gì nữa truyền đi, nàng cũng mất hết mặt mũi.
Ôn Uyển khiến Tư Thông phải suy nghĩ, lúc này đang cùng Hạ Dao nói thầm: “Hạ Dao, ngươi nói xem, ta có phải mang thai không?” Hôm nay đã hai mươi chín rồi, thời gian càng dài, Ôn Uyển cũng càng khẳng định.
Hạ Dao cười nói: “Tám chín phần mười rồi.”
Ôn Uyển nghi ngờ hỏi: “Làm sao ngươi biết tám chín phần mười rồi?” Nàng thì dựa vào cảm giác ( thay vì nói là mình cảm giác. Không bằng nói là vẫn mơ tưởng hài tử ).
Hạ Dao cười nói: “Quận chúa, mấy ngày nay, điều dưỡng thân thể cho người, cũng là vì để cho thân thể của người đạt tới trạng thái tốt nhất, có thể mang thai hài tử. Còn người nữa từ trong hoàng cung mượn tập tranh kia, cũng là mục đích như vậy.”
Ôn Uyển a một cái, ngược lại trong lòng rất cảm động: “Cám ơn ngươi, Hạ Dao.” Hạ Dao lần đầu tiên có mà nhận lời cám ơn.
Ôn Uyển vuốt bụng của mình, lại chần chờ nếu vạn nhất không có thì bị vui mừng hụt một trận rồi: “Nếu ăn nhiều thuốc như vậy, tại sao tháng trước lại không có mang thai?” Sớm mang thai, sớm an tâm.
Hạ Dao cười nói: “Cơ duyên không tới.” Chuyện này, dù cho làm tốt chuẩn bị, vậy cũng phải xem duyên phận. Hôm nay duyên phận đến, dĩ nhiên là có: “Chờ trở lại kinh thành. Để cho Trương thái y xem cho Quận chúa người một cái.”
Ôn Uyển gật đầu, quyết định vẫn là tạm thời không nói cho Bạch Thế Niên. Vạn nhất không có mang thai, chẳng phải sẽ khiến Bạch Thế Niên cao hứng rất nhiều lại thất vọng nhiều sao? Vậy thì không tốt.
Hạ Dao nhỏ giọng nói: “Quận chúa, mang thai hài tử xác suất rất lớn. Người vẫn nên cẩn thận một chút.” Hạ Dao là sợ hai người không có tiết chế, làm bị thương hài tử. Đến lúc đó hối tiếc không kịp.
Ôn Uyển gật đầu, Hạ Dao cũng nói như vậy, xem ra hi vọng là rất lớn . Ôn Uyển không tự chủ được mà vuốt bụng của mình. Hài tử, nếu nàng có con của mình, một đứa con hoàn toàn thuộc về của nàng, cùng nàng huyết mạch tương liên. Nàng sắp làm mẹ rồi, Ôn Uyển cảm thấy có một loại ánh sáng rất thần kỳ chiếu vào nàng.
Hạ Dao thấy Ôn Uyển vui mừng đến không biết như thế nào, mặc dù không muốn đả kích, nhưng vẫn lên tiếng nói: “Quận chúa, người cần phải chuẩn bị sẵn sàng. Chẳng qua là có xác suất bảy thành. Còn có xác suất ba thành không có.”
Hạ Dao vốn tưởng rằng Ôn Uyển sẽ uể oải hoặc là ảo não, hoặc hơn là mắng nàng. Lại thấy Ôn Uyển một chút cũng không để ý mà nói: “Không có vậy thì tiếp tục cố gắng.”
Hạ Dao không rõ ràng cho lắm. Ôn Uyển ha hả cười nói: “Nếu lần này không có mang thai, vậy chờ ta an trí thỏa đáng chuyện trên đầu, ta liền đi biên quan. Không có hài tử ta muốn, ta tuyệt đối là sẽ không trở lại .” Đây là lời Ôn Uyển nói thật. Mặc dù quá trình thi hành dường như khó. Nhưng lỡ như lần này thật không có mang thai, hoàng đế cũng không ngăn cản được nàng nện bước đi biên quan. Hài tử, nàng hy vọng nhiều năm như vậy, ngày hôm nay địa lợi chỉ còn kém nhân hòa nữa thôi. Nàng mới không cần thật sự chờ mười năm. Mười năm nữa nàng đã ba mươi rồi, nàng mới không cần làm sản phụ có tuổi, nơi này thiếu y thiếu thuốc sẽ rất nguy hiểm .
Hạ Dao mở to hai mắt nhìn, cuối cùng chỉ ngầm thấy may mắn. Cũng may nàng đã làm đầy đủ chuẩn bị. Nếu không, lấy tính tình của Quận chúa thì không đạt mục đích không bỏ qua, đến lúc đó hoàng thượng sẽ thật nhức đầu rồi.
Buổi tối lúc ngủ, Ôn Uyển thấy người nào đó rục rịch, Ôn Uyển bất động. Bạch Thế Niên thấy Ôn Uyển thật sự không muốn, cũng không miễn cưỡng, chẳng qua là ôm Ôn Uyển. Sau đó, tay không tự chủ được mà vuốt hướng phía bụng Ôn Uyển.
Mặc dù chỉ dừng lại trong nháy mắt, lại bị Ôn Uyển nhạy cảm mà cảm nhận được. Ôn Uyển mở to hai mắt nhìn, đoạn thời gian này chính mình muốn có hài tử, mà không để ý đến cảm thụ của Bạch Thế Niên. Thì ra là trong khoảng thời gian này, người này cố gắng như vậy, như là sắc quỷ đầu thai, nguyên lai là muốn gieo rắc mầm móng. Khụ, nàng làm sao lại không nghĩ tới một tầng khác đây!
Bạch Thế Niên thấy Ôn Uyển hiểu ý tứ của hắn, liền sờ xoa xoa bụng Ôn Uyển. Không nói chuyện. Thế nhưng trong lòng có chút ảm đạm. Nếu có hẳn là tốt. Hắn có thể làm cha rồi.
Đôi môi Ôn Uyển mấp máy vài cái, cuối cùng chẳng qua chỉ bắt được tay Bạch Thế Niên nhưng không nói gì. Thì ra là Bạch Thế Niên cũng nóng nảy muốn có một hài tử. Cho nên mới có thể cố gắng như vậy. Nàng còn tưởng rằng, Bạch Thế Niên bị cấm dục thời gian dài, cộng thêm sau này phải độc thân, cho nên mới phải liều mạng mà hành hạ. Thì ra cũng muốn có đứa bé. Ôn Uyển nghĩ tới đây liền thấy ê ẩm. Bạch Thế Niên năm nay đã hai mươi chín rồi. Ở hiện đại ba mươi không có kết hôn cũng là chuyện rất bình thường . Nhưng nơi này, bởi vì tuổi thọ không dài. Ba mươi là tuổi xây dựng sự nghiệp, rất nhiều người đều cho rằng là tuổi nửa bước chân vào trong quan tài rồi. Chỉ do lúc trước Bạch Thế Niên che dấu vô cùng tốt, bọn họ không có phát hiện.
Ôn Uyển đè thấp giọng mà nói: “Ngủ đi, chớ suy nghĩ quá nhiều. Nên tới cuối cùng sẽ tới. Ta tin tưởng, ông trời sẽ có hậu đãi chúng ta .” Ông trời không hậu đãi, nàng cũng muốn con của mình. Lúc trước lời nói cùng Hạ Dao, chẳng qua thuận mồm mà nói ra. Nhưng hiện tại, nàng kiên định ý nghĩ này. Nếu thật sự không có mang thai. Hoàng đế cho Bạch Thế Niên trở lại là không thực tế. Nên nàng sẽ đi biên quan, ai cũng không ngăn cản được, hoàng đế cũng không ngoại lệ.
Bạch Thế Niên ôm Ôn Uyển. Ừ thật nhỏ. Ngày thứ hai, người lại như không có chuyện gì. Để cho Ôn Uyển cũng hoài nghi tối ngày hôm qua có phải mình bị ảo giác hay không? Ôn Uyển cũng âm thầm trách cứ mình, xem ra đã không đủ dụng tâm, cũng không đủ tỉ mỉ a!
Hoàng đế nhìn tin tức đưa tới liền cười. Ôn Uyển cùng Bạch Thế Niên ở trên thôn trang như hình với bóng, phảng phất giống như trẻ sinh đôi kết hợp. Hơn nữa Bạch Thế Niên đối với Ôn Uyển muốn gì được đó, nói đông không dám đi tây “Nha đầu này, cuộc sống hôm nay trôi qua như thần tiên. Cũng không nỡ trở lại.” Ôn Uyển ở trên thôn trang, hoàng đế đã thành thói quen. Hàng năm lúc này Ôn Uyển sẽ phải đi thôn trang tránh đông. Cũng may Ôn Uyển giống y như năm trước, mỗi cách ba ngày sẽ viết phong thư cho hắn. Vừa gả cho người. Có tướng công thì quên mất cậu.
Hoàng đế đối với Ôn Uyển ở thôn trang làm cái gì, đương nhiên là biết rõ một hai. Nên cũng vui mừng thay nàng. Bạch Thế Niên cùng Diệp tuần đều không biết Ôn Uyển mong muốn cái gì, nhưng hoàng đế thì biết. Nhưng bởi vì biết, đồng thời vui mừng, rồi lại có vô cùng đau lòng.
Ngũ hoàng tử được tin tức “Phải trở về rồi, không biết sau khi trở về. Lại có một cuộc náo nhiệt như thế nào.” Rất mong đợi biểu hiện của Ôn Uyển. Hi vọng biểu hiện của Ôn Uyển, sẽ không để cho hắn thất vọng.
“Điện hạ, nếu chúng ta có thể đem Bạch Thế Niên lung lạc đến nơi này của chúng ta, Hưng Quốc Quận Chúa cũng sẽ phản chiến đến bên chúng ta, chúng ta sẽ có phần thắng hơn nhiều.” Một phụ tá hướng tới nói.
“Cho dù Bạch Thế Niên bị chúng ta lôi kéo tới đây, Ôn Uyển tuyệt đối sẽ không phản chiến đến bên chúng ta. Nữ nhân này, không phải thông minh bình thường. Nếu không, năm đó sẽ không từ một đứa trẻ bị vứt bỏ, nhận được Hoàng gia gia vạn phần sủng ái. Lại càng không có địa vị dưới một người, trên trăm triệu người như hôm nay. Cũng may nàng rất thông minh, không đảo hướng về chúng ta, nhưng cũng sẽ không đảo hướng thế lực khác. Chỉ cần không cùng nàng kết thù kết oán là tốt rồi.” Ngũ hoàng tử lắc đầu.
Đáng tiếc một người tinh xảo đặc sắc như vậy, nếu gả cho mình. Vợ chồng hai người đồng tâm hiệp lực, còn sợ đại sự không thành sao?
Yến Kỳ Huyên nghĩ tới đây, liền hỏi người bên cạnh: “Trấn Nam Hầu tới rồi chưa?” Nhận được truyền còn chưa tới, trong mắt hắn thoáng hiện ánh sáng lạnh.
Một lát sau, có người đáp lời nói: “Điện hạ. Trấn Nam Hầu nói, phu nhân hắn đang có thai, nên muốn làm bạn Hầu gia phu nhân nhiều hơn. Cho nên hôm nay sẽ không tới.”
Yến Kỳ Huyên cho người đi xuống, nhưng trong mắt dần hiện ra âm tàn . Cũng không phải là hắn nghi ngờ. Nhưng gần đây, Từ Trọng Nhiên lấy các loại lý do tìm cớ, từ chối lời hắn mời.
Từ Trọng Nhiên kiếm cớ từ chối lời mời của Yến Kỳ Huyên. Hắn không phải là muốn thoát khỏi trận doanh của Yến Kỳ Huyên. Hắn biết rõ, quan hệ của hắn cùng với Yến Kỳ Huyên nghĩ thoát khỏi cũng thoát khỏi không được. Chẳng qua là, hắn muốn cho Yến Kỳ Huyên bình tĩnh xuống. Hôm nay Yến Kỳ Huyên càng ngày càng táo bạo, muốn lôi kéo Ôn Uyển và Bạch Thế Niên. Ôn Uyển trung thành với hoàng đế, Từ Trọng Nhiên thấy rất rõ ràng. Như vậy sao Yến Kỳ Huyên có thể lôi kéo được. Hơn nữa, Ôn Uyển cũng không phải là kẻ ngu, chỉ cần một ngày hoàng đế còn tại vị, địa vị Ôn Uyển sẽ kiên cố như bàn thạch. Về phần sau này hoàng đế không còn, nhìn tình cảnh hoàng đế cũng biết tuổi thọ còn dài. Nếu như hoàng đế tuổi thọ rất dài, sống thêm hai ba chục năm, thì đại địch chân chính không phải là thái tử, cũng không phải là Tam hoàng tử, mà là hoàng đế . Hiện tại mà tới đánh nhau chết sống, quả thực chính là tự tìm đường chết. Nếu thật như thế, việc trừ bỏ đi lòng nghi ngờ của hoàng đế mới là quan trọng nhất. Từ Trọng Nhiên thật không rõ, hiện tại Yến Kỳ Huyên làm sao càng ngày càng thiếu kiên nhẫn rồi
Trọng Sinh Chi Ôn Uyển
Đánh giá:
Truyện Trọng Sinh Chi Ôn Uyển
Story
Quyển 6 - Chương 103: Tâm tư của Bạch Thế Niên
10.0/10 từ 36 lượt.