Trọng Sinh Chi Ôn Uyển
Quyển 5 - Chương 112: Thanh nhi là Ôn Uyển
Hoàng đế đến phủ Quận chúa, thấy Ôn Uyển ở trên giường rên hừ hừ
giống như là chỉ có khí đi vào mà không thở ra. Hoàng đế bị sợ tới mức
mặt mũi trắng bệnh, vội vàng tới hỏi thái y xem rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, ngày hôm qua còn đang tốt như vậy mà hôm nay sao nghiêm trọng
như thế?
Thái y nào dám đồng lõa hồ ngôn loạn ngữ như Ôn Uyển, đây chính là tội khi quân. Vội vàng giải thích nói quận chúa chẳng qua là mệt nhọc, nghỉ ngơi hai ngày là tốt rồi.
Hoàng đế thở phào một hơi, mới vừa rồi nhìn qua còn thật sự khiến cho hắn sợ hãi. Lo lắng của hoàng đế trôi qua thì lửa giận lại lên, cái nha đầu chết tiệt này có chủ tâm hù chết hắn a. Nhưng quay đầu lại thấy vẻ tội nghiệp của Ôn Uyển, trên mặt còn vương vài giọt nước mắt (thật ra chỉ là nước) thì hoàng đế chốc lát liền mềm lòng, một ít lời tức giận cũng tiêu tán đi. Khụ, hắn biết rõ là nha đầu kia đang giả bộ nhưng lại vẫn không nỡ trách cứ. Lập tức tức giận nói: “Không muốn làm thì cứ nói, làm gì mà phải giả bệnh, còn nói tới nghiêm trọng như vậy, làm sao mà cái gì cũng không kiêng kỵ, giống như là một đứa bé thế, cũng không tự nhìn một chút xem mình lớn tới như thế nào rồi.”
“Cậu Hoàng đế, con muốn được sống lâu, con không muốn chết sớm, con cũng không muốn chịu tiếng xấu muôn đời.” Ôn Uyển đáng thương liệt kê hết kết quả của những cô gái tham lam, một phi tử nào đó vô ý nói một câu tới chính vụ thì lập tức bị đánh vào lãnh cung, không bao lâu liền chết, một vị phu nhân nào đó nhúng tay vào chính vụ mà đảo mắt đã bị bỏ. . . Ôn Uyển liệt kê hết tất cả những ví dụ thu thập được ra cho hoàng đế nghe.
“Con bây giờ là Ngự tôn quý Hưng Quốc Quận chúa, cho dù con có nhúng tay chính vụ cũng sẽ không có người dám nói gì. Tại sao khi con một mực ở ngự thư phòng lắng nghe chính vụ thì không có ngự sử tới buộc tội con? Đó là vì con chính là Hưng Quốc quận chúa. Ngay cả chính vụ cũng không thông thì làm sao có nền tảng mà hưng quốc dẫn đường.” Hoàng đế vuốt đầu, rất nhức đầu. Nhiều năm như vậy, làm sao cái bệnh sợ chết của Ôn Uyển một chút cũng không thay đổi, ngược lại càng ngày càng có khuynh hướng tăng lên.
“Không làm! Kiên quyết không làm!” Ôn Uyển chết cũng không nguyện ý. Can thiệp chính vụ, giao thiệp với chính trị, đó là một chuyện có hệ số nguy hiểm quá cao, hơn nữa Ôn Uyển cũng tự mình hiểu lấy, nàng thật sự không lường trước được là phải tham gia vào chính vụ. Ngay cả hiện tại trên tay cầm số sản nghiệp lớn như vậy, nếu không có hoàng đế đứng ở phía sau thì nàng cũng không có lòng tin. Nàng đều tự mình hiểu lấy, việc có thể làm thì làm, việc không thể làm thì không thể lung tung đụng chạm tới được.
“Chẳng qua là hiệp trợ thôi. Xem một chút nơi đó có cái gì sơ hở, nơi nào cần cải tiến, con nói cho cậu biết thêm cái nhìn của mình là được. Cũng không phải là muốn con đi tới Hộ Bộ để nhận chức. Con yên tâm, có miễn tử kim bài ở đây thì sẽ không có người nào dám tới lấy cái đầu nhỏ của con. Con nhìn xem, cậu Hoàng đế ngày ngày đều vì tiền mà buồn bực tới đầu tóc đều bạc trắng ra rồi.” Hoàng đế dụ dỗ Ôn Uyển hồi lâu, cuối cùng cũng chỉ có thể đánh bài tình cảm.
Ôn Uyển vẫn không làm: “Cậu Hoàng đế, thứ đồ chơi chính trị kia quá cao sâu khó lường rồi, hệ số nguy hiểm lại quá cao, chỉ động chút thôi là có thể rơi đầu. Con sẽ không tham sự nữa, nhưng nếu người thấy con có thể giúp người ít bận hơn thì con sẽ làm, chẳng qua là phải bí mật, con chỉ đề nghị một số chuyện cho mình người biết, chứ tuyệt đối sẽ không cùng triều thần thảo luận tới chính vụ.”
“Còn không nhìn thấy ai lại sợ chết như vậy, yên tâm đi, chỉ cần có cậu ở đây thì sẽ không có bất cứ ai dám làm gì con.” Hoàng đế nói rất nhiều. Đáng tiếc lần này Ôn Uyển dù có chết thì cũng không chịu nhả ra.
Ôn Uyển vẫn liên tục lắc đầu, nguyên tắc này nọ của nàng chính là không thể nhượng bộ, một bước cũng không lùi. Nếu không thì một bước lùi chính là từng bước lùi, có thể cuối cùng nàng phải trả giá bằng cái mạng nhỏ của mình rồi: “Cậu Hoàng đế, con sẽ giúp người. Con sẽ nghe nhiều, nhìn nhiều, hỏi nhiều, sẽ viết ra toàn bộ những chỗ con thấy đúng hoặc thấy có sai trái, chỗ nào cảm thấy cần thay đổi, tất cả đều viết thành một chương trình thỏa đáng, tới lúc đó để cho người tham khảo, nhưng chỉ được một mình người biết, hơn nữa không được nói với bên ngoài. Nếu như người không đáp ứng thì ngay cả cái này con cũng không làm. Con sẽ ngủ không ngồi dậy nữa.” Ý tứ của Ôn Uyển chính là, nàng chỉ làm một nhân vật phụ tá núp ở sau màn, kiên quyết không đi ra ngoài, lại càng không thảo luận chính vụ với triều thần.
Nàng đã thấy qua vô số người, nếu như nàng còn tham chính thì tất nhiên phải bồi dưỡng thế lực của mình (nếu không phải người của mình thì mọi chuyện đều không dễ làm), hoàng đế thật tâm với nàng, nàng cũng tin tưởng hoàng đế đối với nàng là tốt. Nhưng làm việc tốt nhất nên giữ lại một đường. Đứng quá cao, vinh quang quá lớn, quyền thế quá thịnh thì Ôn Uyển cảm thấy đó cũng chính là một lá bùa đòi mạng.
Hoàng đế khẽ than thở, cái nha đầu này, hơn mười năm rồi càng ngày càng sợ chết. Hắn không hiểu rốt cục là nàng đang sợ cái gì: “Được rồi, đều tùy theo con. Tới lúc đó con muốn làm cái gì thì làm cái đó đi. Để cho Hạ Ảnh giúp con đi làm.”
Ôn Uyển gật đầu.
Hạ Nhàn bưng một bát thuốc bổ tới. Hoàng đế liền nhận lấy, Ôn Uyển vừa nghe cũng biết là lộc nhung hoài sơn trúc kê khang. Lộc nhung có thể bổ xung máu thiếu trên thân thể, rất có hiệu quả đối với những người thân thể suy yếu, thiếu máu. Ôn Uyển mấy năm nay đều ăn thuốc bổ, khụ, cũng không có cách nào khác. Vì thân thể đành phải ăn thôi.
Hoàng đế nhận lấy, thử nhiệt độ một chút. Thấy nhiệt độ vừa phải liền cầm một chiếc thìa bạc sáng bóng múc lên một muỗng, Ôn Uyển há mồm ăn.
Sau khi uống xong thì Hạ Nhàn cũng nhẹ nhàng cầm chén mang đi.
Hoàng đế nhìn Ôn Uyển còn đang nằm ì lại thì buồn cười nói: “Làm sao, còn muốn tiếp tục giả vờ. Không đứng lên nữa. Mau dậy đi, cùng cậu đi dạo trong viện một chút.” Nói xong hoàng đế liền đi ra ngoài.
Ôn Uyển đàng hoàng bò dậy trang điểm, lại cùng hoàng đế đi dạo trong vườn của nàng.
Kính Hoa Viên thì lúc trước hoàng đế cũng đã đến mấy lần, cùng với hiện tại không có khác biệt bao nhiêu. Đơn giản chính là chỗ này có nhiều chỗ Ôn Uyển xem không thuận mắt nên để người tu sửa, nhưng toàn bộ chỉnh thể cũng không thay đổi.
Ôn Uyển bí mật tìm hiểu rõ công việc bên trong Hộ Bộ. Tất nhiên chỉ là người ở phía sau màn thôi. Hộ bộ trông coi tiền thuế má trong thiên hạ, Ôn Uyển nhìn chằm chằm một khối thuế má này. Để cho Hạ Ảnh ra ngoài đi thu thập tình huống thuế má của các châu huyện trong gần mười năm trở lại đây. Hơn nữa từng loại thuế còn phải có tư liệu vô cùng kỹ càng. Trước đó nàng cũng chỉ đại khái hiểu rõ. Hôm nay là muốn tìm hiểu tường tận.
Ôn Uyển biết, đây không phải là chuyện mà có thể giải quyết được trong một hai ngày nên chẳng qua chỉ để cho bọn họ lồi một chút chuyện tình ra ngoài. Ở Hộ Bộ, đặc biệt là Thượng thư Hộ Bộ ngày ngày chăm chăm chờ đợi Ôn Uyển có thể đưa ra hai cái chủ ý để về báo cáo tốt kết quả. Chẳng qua là bên kia cách đoạn thời gian sẽ phải đưa tài liệu. Cũng không có công văn xuống, hắn lại không có lá gan mà đi thúc giục Ôn Uyển.
Ôn Uyển quả thật là tra cứu thể chế thuế má, nhưng nàng không trực tiếp định đề ra phương pháp gì. Nàng chỉ sai Hạ Ảnh phái người tới kinh thành, còn đi tới những chỗ nông thôn, thậm chí tới rất nhiều chỗ ở Giang Nam, đối với một loại thuế má xuất hiện thì tiến hành khảo sát thực tế, phân tích ra tệ nạn (Ôn Uyển chỉ nắm bắt vài chỗ lớn, vài chỗ có sưu cao thuế nặng, đó chính là chuyện của hoàng đế rồi).
Hai năm qua mưa thuận gió hòa. Toàn bộ mấy thứ lương thực kia được mở rộng và thu hoạch. Trong tay dân chúng đã có thừa lương thực rồi nên không sợ thiên tai khiến cho triều đình phải gia tăng gánh nặng nữa. Ôn Uyển cho là kho lương thực của hoàng đế tràn đầy. Trên đầu hoàng đế không còn gấp gáp như trước, chuyện nên làm tự nhiên cũng trở nên thoải mái rất nhiều.
Hoàng đế chủ động bắt tay làm mấy chuyện, đầu tiên là tận lực thu hồi đất đai, thứ hai chính là khai khẩn đất hoang, mở rộng trồng ruộng nước, còn tiếp thu ý kiến của Ôn Uyển mà khích lệ nông dân cải tiến kỹ thuật sản xuất, lấy hi vọng đề cao sản lượng nông nghiệp, thứ ba chính là khởi công xây dựng công trình thủy lợi. Đây là điểm quan trọng nhất. Ba dạng này hôm nay hoàn toàn được thi hành, không cần tới ba năm thì quốc khố sẽ không phải chỉ có nhập vào không có ra nữa. Tất nhiên, một thứ quan trọng khác chính là ban bố chính lệnh của triều đình, khai thông cửa biển.
Ôn Uyển nhìn mấy thứ biện pháp này có cảm giác mình hoàn toàn không cần tốn công tốn sức nữa, bởi vì không dưới năm năm thì quốc khố sẽ cải thiện được tình trạng hôm nay, cho nên cũng chỉ suy nghĩ, cùng hoàng đế đề nghị tới mấy loại vấn đề về thuế, đừng để cho tình trạng thuế má lặp lại khiến cho dân chúng khốn khổ đáng thương.
Ôn Uyển nghe được tin tức, nói rằng hoàng đế ra lệnh Kỵ Binh đi đến biên quan. Kỵ binh ở trên danh nghĩa được nguyên soái Thích Tuyền thống lãnh, nhưng thực tế lại là do hoàng đế quản lý.
Ôn Uyển đối với hành động của hoàng đế thì rất kỳ quái: “Không phải là muốn huấn luyện Kỵ Binh thành tinh binh sao? Giờ ngược lại người không coi người mãn thanh vào đâu rồi, cho dù là Kỵ Binh nhưng nếu có đánh bất ngờ thì biết làm sao bây giờ?”
Hoàng đế cười nói: “Uyển Nhi là người trong nghề làm ăn, thật sự không hiểu lắm về quân sự rồi.”
Ôn Uyển nổi giận bĩu môi, trong lòng oán thầm. Ta cần gì phải hiểu, ta chính là người toàn năng nha. Chẳng qua đây là sự thật, nàng thật sự không có hiểu biết đối với quân sự, mà nàng cũng không muốn tìm hiểu.
Thống lĩnh Kỵ Binh chính là tâm phúc của hoàng đế, Thích Tuyền đã xuất ra một mảnh đất chuyện dụng để cho Kỵ Binh đóng tại đó.
Kỵ binh Doanh. Số người cũng không nhiều lắm, chỉ có năm ngàn người, nhưng yên ngựa, trang bị của kỵ binh chính là tốt nhất. Toàn bộ binh lính đều được tỉ mỉ tuyển ra, vừa tới biên qua thì tướng lãnh cũng chú ý tới sự khác biệt ở trong đó.
Những tướng lãnh cao cấp của biên quan nhận được tin tức thì rất tức giận bất bình. Bảo Bảo Cương trực tiếp mở miệng mắng: “Mẹ kiếp. Kỵ binh Doanh chính là con vợ cả nuôi, chúng ta chỉ là con vợ lẽ nuôi.”
Bạch Thế Niên liền quát lớn: “Câm mồm, lời này sao có thể nói lung tung được.”
Diệp Tuần phe phẩy chiếc quạt đen, bộ dáng vô cùng thảnh thơi. Bạch Thế Niên đi tới trước mặt hắn hỏi: “Quân sư, ngươi nghĩ xem việc này nên xử lý như thế nào?”
Diệp Tuần cười híp mắt nói: “Các ngươi bất bình cái gì ? Không bao lâu nữa là có thể thấy chân tướng được rồi, nếu có bản lĩnh này thì tất nhiên có thể làm cho người ta tin phục, nhược bằng không có bản lĩnh này. . . . . .” Nói xong lại ha hả cười gian hai tiếng, mấy câu phía sau không cần nói cũng có thể biết.
Trương Nghĩa và Bảo Bảo Cương đều gật đầu. Bạch Thế Niên cau mày, trong bụng đầy suy tư. Hành động lần này của hoàng đế có ý nghĩa là gì ? Một đội quân như vậy nhưng lại không do nguyên soái quản lý thì tất nhiên sẽ khiến tướng lãnh biên quan bất mãn, vạn nhất… Thì sẽ không ổn.
Diệp Tuần giống như đã nhìn thấu được tâm tư của Bạch Thế Niên nên cười nói: “Thật ra thì ngươi cũng không cần lo lắng. Ta nghe tin đồn nói, tiền bạc để thành lập Kỵ Binh Doanh đều không phải lấy từ trong quốc khố ra.”
Lời này khiến cho Trương Nghĩa và Bảo Bảo Cương đều mở to mắt: “Không từ trong quốc khố ra thì từ nơi nào ra.”
Diệp Tuần cầm lấy quạt lông, nhẹ nhàng quạt, lắc đầu nói: “Không biết, có tin đồn là tiền bạc được lấy ra từ tư khố của hoàng thượng. Tiền của Kỵ Binh Doanh không lấy từ trong quốc khố ra.”
Trương Nghĩa cùng Bảo Bảo Cương mang vẻ mặt khinh bỉ: “Tư khố còn không phải là cầm từ trong quốc khố hay sao?”
Diệp Tuần mang vẻ mặt cao thâm nói: “Trước kia có thể là vậy. Hiện tại thì có thể không nhất định rồi nha. Nghe nói hiện tại tư khố của hoàng đế hàng năm đều có một khoản tiền lớn đi vào. Tiền này không phải là tiền trong quốc khố thông qua, mà là tiền của bản thân hoàng thượng.”
Trương Nghĩa và Bảo Bảo Cương không được rõ ràng lắm.
Bạch Thế Niên giận tái mặt. Hắn biết ý tứ của Diệp Tuần, mặc dù hắn đang ở trong biên quan nhưng tin tức trong kinh thành hắn cũng biết. Chẳng qua chỉ chậm hơn so với người kinh thành khoảng hơn một tháng mà thôi. Tiền trong tư khố của hoàng đế tràn đầy không phải là tiền của quốc khố đưa sang thì chỉ có thông qua những con đường khác mới có được. Con đường đó là gì, đương nhiên chính là làm ăn rồi.
Diệp Tuần cười ha hả nói: “Nghe nói Ôn Uyển Quận chúa hàng năm nhập sổ có hơn ngàn vạn.” Dĩ nhiên, cụ thể buôn bán lời bao nhiêu, chỉ có Ôn Uyển Quận chúa và hoàng đế lão nhân hai người biết với nhau. Hơn ngàn vạn có thể không có, nhưng là bảy tám trăm vạn hẳn là cũng có, mua bán Viễn Dương cùng cửa hàng ngọc lưu ly có lợi tức thu vào mỗi năm tới ba bốn trăm vạn.
Trương Nghĩa trợn tròn mắt. Trước mắt như hiện ra hình ảnh nữ tử thanh tân tươi mát giống như tiểu cô nương nhà bên. Chỉ là nữ tử này một năm lại kiếm được tài sản hơn ngàn vạn. Biên quan hơn hai mươi vạn tướng sĩ có một năm quân lương, lương thảo cộng thêm binh khí cũng không tiêu tốn tới nhiều như vậy.
Bảo Bảo Cương trực tiếp dại ra.
Trong lòng Bạch Thế Niên vạn phần phức tạp. Bắt đầu từ năm trước thì tướng sĩ biên quan đã được nhận lương đúng hạn, triều đình không có trì hoãn lâu hơn. Khi đó hắn biết là do Ôn Uyển ở sau lưng trợ lực, nhưng lại không biết là có thể kiếm được nhiều tới như thế.
Diệp Tuần than thở không dứt: “Hưng quốc Quận chúa chẳng lẽ lại không hưng quốc sao? Hoàng thượng của chúng ta quả thật là thánh minh, hoàng thượng chính là một thánh chủ vạn năm khó gặp được a.” Diệp Tuần quả thật rất bội phục hoàng đế. Phải biết rằng, một hoàng đế làm chuyện buôn bán thì sẽ bị người đời khinh bỉ, sử quan sau này cũng lưu lại một điểm đen. Mặc dù do Tôn Quý quận chúa đứng ra, nhưng người nào sáng suốt lại không biết ông chủ lớn chân chính đằng sau là hoàng đế, nếu không tại sao quốc khố không có tiền mà phủ nội vụ lại có tiền như vậy. Tất nhiên điều này không thể không nói là đã giúp cho triều đình có một quang cảnh lớn khác.
Mọi người đi hết rồi chỉ còn một mình Bạch Thế Niên ở trong doanh trướng, cầm lấy bút viết lên tờ giấy trắng: “Ôn Uyển Quận chúa.” Trước mắt không tự chủ liền hiện ra hình ảnh đêm thành thân hôm đó, hắn trò chuyện cùng với Thanh nhi cũng chính là chuyện triều chính, thời gian càng chuyển dần về sau xuống tới mấy năm này. Bạch Thế Niên nhận được tin tức của Ôn Uyển càng nhiều, đối với Ôn Uyển cũng là càng thêm hiểu rõ. Từ đủ loại dấu vết cho tới mọi chuyện đều có thể suy đoán ra được Ôn Uyển chính là một người cực kỳ cẩn thận, có thể nói Ôn Uyển đối với mọi người đều có lòng phòng bị vô cùng nặng. Những người thâm giao cùng nàng thì ngay cả một bàn tay cũng đếm không tới.
Bạch Thế Niên càng nghĩ tới nhiều thì những chỗ sơ hở ở quá khứ đều bắt đầu lộ diện dần ra, đêm hôm đó mọi thứ Thanh nhi nói với hắn chính là đại sự quốc gia. Lấy tính tình cẩn thận của Ôn Uyển quận chúa thì làm sao có thể nói chuyện quốc gia đại sự với một thế thân được. Dần dần hắn rốt cục cũng biết mình phạm phải nhầm lẫn ngu ngốc nào. Thế thân chẳng qua chính là một con tép riu, Ôn Uyển có thể nói chuyện quốc gia đại sự với một con tép riu sao?
Bạch Thế Niên nghĩ tới vẻ mặt của Ôn Uyển Quận chúa đối với hắn, còn thêm khí thế cùng với vẻ mặt kia đều không cho hắn cảm giác giống với Thanh nhi nên hắn mới có thể loạn trận, mới có thể cho rằng bản thân mình đã nghĩ sai rồi. Bây giờ nghĩ lại một chút mới nhận ra người có thể từ trong hoàng cung đi ra thì không ai là người trước sau như một. Hai mặt chồng lại với nhau cũng có thể vô cùng hài hòa.
Bạch Thế Niên lầm bầm nói: “Ôn Uyển, nàng quả nhiên là Thanh nhi.” Sau khi xác nhận xong thì sắc mặt hắn có chút trắng bệch. Mặc dù hắn biết Thanh nhi chính là Ôn Uyển thì cũng không thể khác được.
Trong mắt Bạch Thế Niên vô cùng bi thương. Nghĩ tới cảnh tượng mà hai người gặp mặt ngày đó, xác nhận thì như thế nào? Ôn Uyển chết cũng không thừa nhận, để cho hắn quấn quýt bi thương hối hận tới nhiều năm sau này. Bạch Thế Niên không nhẫn nại được nữa, mắng lên: “Bình Ôn Uyển, nữ nhân ngoan độc này.”
Ôn Uyển đang bị Bạch Thế Niên nhắc tới, lúc này cũng hắt xì mất mấy cái. Ôn Uyển vuốt vuốt cái mũi của mình, trong lòng giận trách, đây rốt cuộc là người nào a, ban ngày mà còn nhắc tới nàng.
Lại đánh hắt xì thêm một cái, Ôn Uyển lầm bầm: “Người nào ở sau lưng rủa ta (ngươi cũng biết ngươi bị người ta hận a)?”
Hạ Dao rất lo lắng, sợ Ôn Uyển bị lạnh. Vội vàng gọi thái y tới đây bắt mạch cho nàng. Kết quả Diệp thái y chẩn đoán ra chỉ có chút bệnh thương hàn, biết rõ Ôn Uyển không muốn uống thuốc bắc nên đặc biệt luyện chế thành thuốc viên, sau đó thì mở ra một chỗ để thuốc bổ.
Ôn Uyển chờ sau khi Diệp thái y đi liền cười híp mắt nói: “Ngươi nói trong nhà các cô nương của nhà hào môn đều xây bằng vàng, ngươi nhìn ta xem có phải nên xây bằng vàng không a?”
Hạ Dao lắc đầu nói: “Quận chúa, người không phải là vàng chồng chất nữa mà là bảo thạch luyện ra rồi, chẳng qua có nhiều bảo thạch hơn nữa cũng không đáng giá bằng quận chúa.”
Ôn Uyển nghe xong thì rất vui mừng: “Vậy ngươi nói, ta có thể bán bao nhiêu tiền?” Hạ Dao lắc đầu.
Hai người đang cười đùa thì nghe thấy phía ngoài có người tới nói: “Quận chúa, Thái Tử Phi tới, đang chờ quận chúa ở chính sảnh!”
Ôn Uyển cảm thấy kỳ quái, nàng ấy tới làm gì? Không xuất ra thiệp mời liền trực tiếp đi tới đây, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì, Ôn Uyển vội vàng đi thay quần áo.
Trọng Sinh Chi Ôn Uyển
Thái y nào dám đồng lõa hồ ngôn loạn ngữ như Ôn Uyển, đây chính là tội khi quân. Vội vàng giải thích nói quận chúa chẳng qua là mệt nhọc, nghỉ ngơi hai ngày là tốt rồi.
Hoàng đế thở phào một hơi, mới vừa rồi nhìn qua còn thật sự khiến cho hắn sợ hãi. Lo lắng của hoàng đế trôi qua thì lửa giận lại lên, cái nha đầu chết tiệt này có chủ tâm hù chết hắn a. Nhưng quay đầu lại thấy vẻ tội nghiệp của Ôn Uyển, trên mặt còn vương vài giọt nước mắt (thật ra chỉ là nước) thì hoàng đế chốc lát liền mềm lòng, một ít lời tức giận cũng tiêu tán đi. Khụ, hắn biết rõ là nha đầu kia đang giả bộ nhưng lại vẫn không nỡ trách cứ. Lập tức tức giận nói: “Không muốn làm thì cứ nói, làm gì mà phải giả bệnh, còn nói tới nghiêm trọng như vậy, làm sao mà cái gì cũng không kiêng kỵ, giống như là một đứa bé thế, cũng không tự nhìn một chút xem mình lớn tới như thế nào rồi.”
“Cậu Hoàng đế, con muốn được sống lâu, con không muốn chết sớm, con cũng không muốn chịu tiếng xấu muôn đời.” Ôn Uyển đáng thương liệt kê hết kết quả của những cô gái tham lam, một phi tử nào đó vô ý nói một câu tới chính vụ thì lập tức bị đánh vào lãnh cung, không bao lâu liền chết, một vị phu nhân nào đó nhúng tay vào chính vụ mà đảo mắt đã bị bỏ. . . Ôn Uyển liệt kê hết tất cả những ví dụ thu thập được ra cho hoàng đế nghe.
“Con bây giờ là Ngự tôn quý Hưng Quốc Quận chúa, cho dù con có nhúng tay chính vụ cũng sẽ không có người dám nói gì. Tại sao khi con một mực ở ngự thư phòng lắng nghe chính vụ thì không có ngự sử tới buộc tội con? Đó là vì con chính là Hưng Quốc quận chúa. Ngay cả chính vụ cũng không thông thì làm sao có nền tảng mà hưng quốc dẫn đường.” Hoàng đế vuốt đầu, rất nhức đầu. Nhiều năm như vậy, làm sao cái bệnh sợ chết của Ôn Uyển một chút cũng không thay đổi, ngược lại càng ngày càng có khuynh hướng tăng lên.
“Không làm! Kiên quyết không làm!” Ôn Uyển chết cũng không nguyện ý. Can thiệp chính vụ, giao thiệp với chính trị, đó là một chuyện có hệ số nguy hiểm quá cao, hơn nữa Ôn Uyển cũng tự mình hiểu lấy, nàng thật sự không lường trước được là phải tham gia vào chính vụ. Ngay cả hiện tại trên tay cầm số sản nghiệp lớn như vậy, nếu không có hoàng đế đứng ở phía sau thì nàng cũng không có lòng tin. Nàng đều tự mình hiểu lấy, việc có thể làm thì làm, việc không thể làm thì không thể lung tung đụng chạm tới được.
“Chẳng qua là hiệp trợ thôi. Xem một chút nơi đó có cái gì sơ hở, nơi nào cần cải tiến, con nói cho cậu biết thêm cái nhìn của mình là được. Cũng không phải là muốn con đi tới Hộ Bộ để nhận chức. Con yên tâm, có miễn tử kim bài ở đây thì sẽ không có người nào dám tới lấy cái đầu nhỏ của con. Con nhìn xem, cậu Hoàng đế ngày ngày đều vì tiền mà buồn bực tới đầu tóc đều bạc trắng ra rồi.” Hoàng đế dụ dỗ Ôn Uyển hồi lâu, cuối cùng cũng chỉ có thể đánh bài tình cảm.
Ôn Uyển vẫn không làm: “Cậu Hoàng đế, thứ đồ chơi chính trị kia quá cao sâu khó lường rồi, hệ số nguy hiểm lại quá cao, chỉ động chút thôi là có thể rơi đầu. Con sẽ không tham sự nữa, nhưng nếu người thấy con có thể giúp người ít bận hơn thì con sẽ làm, chẳng qua là phải bí mật, con chỉ đề nghị một số chuyện cho mình người biết, chứ tuyệt đối sẽ không cùng triều thần thảo luận tới chính vụ.”
“Còn không nhìn thấy ai lại sợ chết như vậy, yên tâm đi, chỉ cần có cậu ở đây thì sẽ không có bất cứ ai dám làm gì con.” Hoàng đế nói rất nhiều. Đáng tiếc lần này Ôn Uyển dù có chết thì cũng không chịu nhả ra.
Ôn Uyển vẫn liên tục lắc đầu, nguyên tắc này nọ của nàng chính là không thể nhượng bộ, một bước cũng không lùi. Nếu không thì một bước lùi chính là từng bước lùi, có thể cuối cùng nàng phải trả giá bằng cái mạng nhỏ của mình rồi: “Cậu Hoàng đế, con sẽ giúp người. Con sẽ nghe nhiều, nhìn nhiều, hỏi nhiều, sẽ viết ra toàn bộ những chỗ con thấy đúng hoặc thấy có sai trái, chỗ nào cảm thấy cần thay đổi, tất cả đều viết thành một chương trình thỏa đáng, tới lúc đó để cho người tham khảo, nhưng chỉ được một mình người biết, hơn nữa không được nói với bên ngoài. Nếu như người không đáp ứng thì ngay cả cái này con cũng không làm. Con sẽ ngủ không ngồi dậy nữa.” Ý tứ của Ôn Uyển chính là, nàng chỉ làm một nhân vật phụ tá núp ở sau màn, kiên quyết không đi ra ngoài, lại càng không thảo luận chính vụ với triều thần.
Nàng đã thấy qua vô số người, nếu như nàng còn tham chính thì tất nhiên phải bồi dưỡng thế lực của mình (nếu không phải người của mình thì mọi chuyện đều không dễ làm), hoàng đế thật tâm với nàng, nàng cũng tin tưởng hoàng đế đối với nàng là tốt. Nhưng làm việc tốt nhất nên giữ lại một đường. Đứng quá cao, vinh quang quá lớn, quyền thế quá thịnh thì Ôn Uyển cảm thấy đó cũng chính là một lá bùa đòi mạng.
Hoàng đế khẽ than thở, cái nha đầu này, hơn mười năm rồi càng ngày càng sợ chết. Hắn không hiểu rốt cục là nàng đang sợ cái gì: “Được rồi, đều tùy theo con. Tới lúc đó con muốn làm cái gì thì làm cái đó đi. Để cho Hạ Ảnh giúp con đi làm.”
Ôn Uyển gật đầu.
Hạ Nhàn bưng một bát thuốc bổ tới. Hoàng đế liền nhận lấy, Ôn Uyển vừa nghe cũng biết là lộc nhung hoài sơn trúc kê khang. Lộc nhung có thể bổ xung máu thiếu trên thân thể, rất có hiệu quả đối với những người thân thể suy yếu, thiếu máu. Ôn Uyển mấy năm nay đều ăn thuốc bổ, khụ, cũng không có cách nào khác. Vì thân thể đành phải ăn thôi.
Hoàng đế nhận lấy, thử nhiệt độ một chút. Thấy nhiệt độ vừa phải liền cầm một chiếc thìa bạc sáng bóng múc lên một muỗng, Ôn Uyển há mồm ăn.
Sau khi uống xong thì Hạ Nhàn cũng nhẹ nhàng cầm chén mang đi.
Hoàng đế nhìn Ôn Uyển còn đang nằm ì lại thì buồn cười nói: “Làm sao, còn muốn tiếp tục giả vờ. Không đứng lên nữa. Mau dậy đi, cùng cậu đi dạo trong viện một chút.” Nói xong hoàng đế liền đi ra ngoài.
Ôn Uyển đàng hoàng bò dậy trang điểm, lại cùng hoàng đế đi dạo trong vườn của nàng.
Kính Hoa Viên thì lúc trước hoàng đế cũng đã đến mấy lần, cùng với hiện tại không có khác biệt bao nhiêu. Đơn giản chính là chỗ này có nhiều chỗ Ôn Uyển xem không thuận mắt nên để người tu sửa, nhưng toàn bộ chỉnh thể cũng không thay đổi.
Ôn Uyển bí mật tìm hiểu rõ công việc bên trong Hộ Bộ. Tất nhiên chỉ là người ở phía sau màn thôi. Hộ bộ trông coi tiền thuế má trong thiên hạ, Ôn Uyển nhìn chằm chằm một khối thuế má này. Để cho Hạ Ảnh ra ngoài đi thu thập tình huống thuế má của các châu huyện trong gần mười năm trở lại đây. Hơn nữa từng loại thuế còn phải có tư liệu vô cùng kỹ càng. Trước đó nàng cũng chỉ đại khái hiểu rõ. Hôm nay là muốn tìm hiểu tường tận.
Ôn Uyển biết, đây không phải là chuyện mà có thể giải quyết được trong một hai ngày nên chẳng qua chỉ để cho bọn họ lồi một chút chuyện tình ra ngoài. Ở Hộ Bộ, đặc biệt là Thượng thư Hộ Bộ ngày ngày chăm chăm chờ đợi Ôn Uyển có thể đưa ra hai cái chủ ý để về báo cáo tốt kết quả. Chẳng qua là bên kia cách đoạn thời gian sẽ phải đưa tài liệu. Cũng không có công văn xuống, hắn lại không có lá gan mà đi thúc giục Ôn Uyển.
Ôn Uyển quả thật là tra cứu thể chế thuế má, nhưng nàng không trực tiếp định đề ra phương pháp gì. Nàng chỉ sai Hạ Ảnh phái người tới kinh thành, còn đi tới những chỗ nông thôn, thậm chí tới rất nhiều chỗ ở Giang Nam, đối với một loại thuế má xuất hiện thì tiến hành khảo sát thực tế, phân tích ra tệ nạn (Ôn Uyển chỉ nắm bắt vài chỗ lớn, vài chỗ có sưu cao thuế nặng, đó chính là chuyện của hoàng đế rồi).
Hai năm qua mưa thuận gió hòa. Toàn bộ mấy thứ lương thực kia được mở rộng và thu hoạch. Trong tay dân chúng đã có thừa lương thực rồi nên không sợ thiên tai khiến cho triều đình phải gia tăng gánh nặng nữa. Ôn Uyển cho là kho lương thực của hoàng đế tràn đầy. Trên đầu hoàng đế không còn gấp gáp như trước, chuyện nên làm tự nhiên cũng trở nên thoải mái rất nhiều.
Hoàng đế chủ động bắt tay làm mấy chuyện, đầu tiên là tận lực thu hồi đất đai, thứ hai chính là khai khẩn đất hoang, mở rộng trồng ruộng nước, còn tiếp thu ý kiến của Ôn Uyển mà khích lệ nông dân cải tiến kỹ thuật sản xuất, lấy hi vọng đề cao sản lượng nông nghiệp, thứ ba chính là khởi công xây dựng công trình thủy lợi. Đây là điểm quan trọng nhất. Ba dạng này hôm nay hoàn toàn được thi hành, không cần tới ba năm thì quốc khố sẽ không phải chỉ có nhập vào không có ra nữa. Tất nhiên, một thứ quan trọng khác chính là ban bố chính lệnh của triều đình, khai thông cửa biển.
Ôn Uyển nhìn mấy thứ biện pháp này có cảm giác mình hoàn toàn không cần tốn công tốn sức nữa, bởi vì không dưới năm năm thì quốc khố sẽ cải thiện được tình trạng hôm nay, cho nên cũng chỉ suy nghĩ, cùng hoàng đế đề nghị tới mấy loại vấn đề về thuế, đừng để cho tình trạng thuế má lặp lại khiến cho dân chúng khốn khổ đáng thương.
Ôn Uyển nghe được tin tức, nói rằng hoàng đế ra lệnh Kỵ Binh đi đến biên quan. Kỵ binh ở trên danh nghĩa được nguyên soái Thích Tuyền thống lãnh, nhưng thực tế lại là do hoàng đế quản lý.
Ôn Uyển đối với hành động của hoàng đế thì rất kỳ quái: “Không phải là muốn huấn luyện Kỵ Binh thành tinh binh sao? Giờ ngược lại người không coi người mãn thanh vào đâu rồi, cho dù là Kỵ Binh nhưng nếu có đánh bất ngờ thì biết làm sao bây giờ?”
Hoàng đế cười nói: “Uyển Nhi là người trong nghề làm ăn, thật sự không hiểu lắm về quân sự rồi.”
Ôn Uyển nổi giận bĩu môi, trong lòng oán thầm. Ta cần gì phải hiểu, ta chính là người toàn năng nha. Chẳng qua đây là sự thật, nàng thật sự không có hiểu biết đối với quân sự, mà nàng cũng không muốn tìm hiểu.
Thống lĩnh Kỵ Binh chính là tâm phúc của hoàng đế, Thích Tuyền đã xuất ra một mảnh đất chuyện dụng để cho Kỵ Binh đóng tại đó.
Kỵ binh Doanh. Số người cũng không nhiều lắm, chỉ có năm ngàn người, nhưng yên ngựa, trang bị của kỵ binh chính là tốt nhất. Toàn bộ binh lính đều được tỉ mỉ tuyển ra, vừa tới biên qua thì tướng lãnh cũng chú ý tới sự khác biệt ở trong đó.
Những tướng lãnh cao cấp của biên quan nhận được tin tức thì rất tức giận bất bình. Bảo Bảo Cương trực tiếp mở miệng mắng: “Mẹ kiếp. Kỵ binh Doanh chính là con vợ cả nuôi, chúng ta chỉ là con vợ lẽ nuôi.”
Bạch Thế Niên liền quát lớn: “Câm mồm, lời này sao có thể nói lung tung được.”
Diệp Tuần phe phẩy chiếc quạt đen, bộ dáng vô cùng thảnh thơi. Bạch Thế Niên đi tới trước mặt hắn hỏi: “Quân sư, ngươi nghĩ xem việc này nên xử lý như thế nào?”
Diệp Tuần cười híp mắt nói: “Các ngươi bất bình cái gì ? Không bao lâu nữa là có thể thấy chân tướng được rồi, nếu có bản lĩnh này thì tất nhiên có thể làm cho người ta tin phục, nhược bằng không có bản lĩnh này. . . . . .” Nói xong lại ha hả cười gian hai tiếng, mấy câu phía sau không cần nói cũng có thể biết.
Trương Nghĩa và Bảo Bảo Cương đều gật đầu. Bạch Thế Niên cau mày, trong bụng đầy suy tư. Hành động lần này của hoàng đế có ý nghĩa là gì ? Một đội quân như vậy nhưng lại không do nguyên soái quản lý thì tất nhiên sẽ khiến tướng lãnh biên quan bất mãn, vạn nhất… Thì sẽ không ổn.
Diệp Tuần giống như đã nhìn thấu được tâm tư của Bạch Thế Niên nên cười nói: “Thật ra thì ngươi cũng không cần lo lắng. Ta nghe tin đồn nói, tiền bạc để thành lập Kỵ Binh Doanh đều không phải lấy từ trong quốc khố ra.”
Lời này khiến cho Trương Nghĩa và Bảo Bảo Cương đều mở to mắt: “Không từ trong quốc khố ra thì từ nơi nào ra.”
Diệp Tuần cầm lấy quạt lông, nhẹ nhàng quạt, lắc đầu nói: “Không biết, có tin đồn là tiền bạc được lấy ra từ tư khố của hoàng thượng. Tiền của Kỵ Binh Doanh không lấy từ trong quốc khố ra.”
Trương Nghĩa cùng Bảo Bảo Cương mang vẻ mặt khinh bỉ: “Tư khố còn không phải là cầm từ trong quốc khố hay sao?”
Diệp Tuần mang vẻ mặt cao thâm nói: “Trước kia có thể là vậy. Hiện tại thì có thể không nhất định rồi nha. Nghe nói hiện tại tư khố của hoàng đế hàng năm đều có một khoản tiền lớn đi vào. Tiền này không phải là tiền trong quốc khố thông qua, mà là tiền của bản thân hoàng thượng.”
Trương Nghĩa và Bảo Bảo Cương không được rõ ràng lắm.
Bạch Thế Niên giận tái mặt. Hắn biết ý tứ của Diệp Tuần, mặc dù hắn đang ở trong biên quan nhưng tin tức trong kinh thành hắn cũng biết. Chẳng qua chỉ chậm hơn so với người kinh thành khoảng hơn một tháng mà thôi. Tiền trong tư khố của hoàng đế tràn đầy không phải là tiền của quốc khố đưa sang thì chỉ có thông qua những con đường khác mới có được. Con đường đó là gì, đương nhiên chính là làm ăn rồi.
Diệp Tuần cười ha hả nói: “Nghe nói Ôn Uyển Quận chúa hàng năm nhập sổ có hơn ngàn vạn.” Dĩ nhiên, cụ thể buôn bán lời bao nhiêu, chỉ có Ôn Uyển Quận chúa và hoàng đế lão nhân hai người biết với nhau. Hơn ngàn vạn có thể không có, nhưng là bảy tám trăm vạn hẳn là cũng có, mua bán Viễn Dương cùng cửa hàng ngọc lưu ly có lợi tức thu vào mỗi năm tới ba bốn trăm vạn.
Trương Nghĩa trợn tròn mắt. Trước mắt như hiện ra hình ảnh nữ tử thanh tân tươi mát giống như tiểu cô nương nhà bên. Chỉ là nữ tử này một năm lại kiếm được tài sản hơn ngàn vạn. Biên quan hơn hai mươi vạn tướng sĩ có một năm quân lương, lương thảo cộng thêm binh khí cũng không tiêu tốn tới nhiều như vậy.
Bảo Bảo Cương trực tiếp dại ra.
Trong lòng Bạch Thế Niên vạn phần phức tạp. Bắt đầu từ năm trước thì tướng sĩ biên quan đã được nhận lương đúng hạn, triều đình không có trì hoãn lâu hơn. Khi đó hắn biết là do Ôn Uyển ở sau lưng trợ lực, nhưng lại không biết là có thể kiếm được nhiều tới như thế.
Diệp Tuần than thở không dứt: “Hưng quốc Quận chúa chẳng lẽ lại không hưng quốc sao? Hoàng thượng của chúng ta quả thật là thánh minh, hoàng thượng chính là một thánh chủ vạn năm khó gặp được a.” Diệp Tuần quả thật rất bội phục hoàng đế. Phải biết rằng, một hoàng đế làm chuyện buôn bán thì sẽ bị người đời khinh bỉ, sử quan sau này cũng lưu lại một điểm đen. Mặc dù do Tôn Quý quận chúa đứng ra, nhưng người nào sáng suốt lại không biết ông chủ lớn chân chính đằng sau là hoàng đế, nếu không tại sao quốc khố không có tiền mà phủ nội vụ lại có tiền như vậy. Tất nhiên điều này không thể không nói là đã giúp cho triều đình có một quang cảnh lớn khác.
Mọi người đi hết rồi chỉ còn một mình Bạch Thế Niên ở trong doanh trướng, cầm lấy bút viết lên tờ giấy trắng: “Ôn Uyển Quận chúa.” Trước mắt không tự chủ liền hiện ra hình ảnh đêm thành thân hôm đó, hắn trò chuyện cùng với Thanh nhi cũng chính là chuyện triều chính, thời gian càng chuyển dần về sau xuống tới mấy năm này. Bạch Thế Niên nhận được tin tức của Ôn Uyển càng nhiều, đối với Ôn Uyển cũng là càng thêm hiểu rõ. Từ đủ loại dấu vết cho tới mọi chuyện đều có thể suy đoán ra được Ôn Uyển chính là một người cực kỳ cẩn thận, có thể nói Ôn Uyển đối với mọi người đều có lòng phòng bị vô cùng nặng. Những người thâm giao cùng nàng thì ngay cả một bàn tay cũng đếm không tới.
Bạch Thế Niên càng nghĩ tới nhiều thì những chỗ sơ hở ở quá khứ đều bắt đầu lộ diện dần ra, đêm hôm đó mọi thứ Thanh nhi nói với hắn chính là đại sự quốc gia. Lấy tính tình cẩn thận của Ôn Uyển quận chúa thì làm sao có thể nói chuyện quốc gia đại sự với một thế thân được. Dần dần hắn rốt cục cũng biết mình phạm phải nhầm lẫn ngu ngốc nào. Thế thân chẳng qua chính là một con tép riu, Ôn Uyển có thể nói chuyện quốc gia đại sự với một con tép riu sao?
Bạch Thế Niên nghĩ tới vẻ mặt của Ôn Uyển Quận chúa đối với hắn, còn thêm khí thế cùng với vẻ mặt kia đều không cho hắn cảm giác giống với Thanh nhi nên hắn mới có thể loạn trận, mới có thể cho rằng bản thân mình đã nghĩ sai rồi. Bây giờ nghĩ lại một chút mới nhận ra người có thể từ trong hoàng cung đi ra thì không ai là người trước sau như một. Hai mặt chồng lại với nhau cũng có thể vô cùng hài hòa.
Bạch Thế Niên lầm bầm nói: “Ôn Uyển, nàng quả nhiên là Thanh nhi.” Sau khi xác nhận xong thì sắc mặt hắn có chút trắng bệch. Mặc dù hắn biết Thanh nhi chính là Ôn Uyển thì cũng không thể khác được.
Trong mắt Bạch Thế Niên vô cùng bi thương. Nghĩ tới cảnh tượng mà hai người gặp mặt ngày đó, xác nhận thì như thế nào? Ôn Uyển chết cũng không thừa nhận, để cho hắn quấn quýt bi thương hối hận tới nhiều năm sau này. Bạch Thế Niên không nhẫn nại được nữa, mắng lên: “Bình Ôn Uyển, nữ nhân ngoan độc này.”
Ôn Uyển đang bị Bạch Thế Niên nhắc tới, lúc này cũng hắt xì mất mấy cái. Ôn Uyển vuốt vuốt cái mũi của mình, trong lòng giận trách, đây rốt cuộc là người nào a, ban ngày mà còn nhắc tới nàng.
Lại đánh hắt xì thêm một cái, Ôn Uyển lầm bầm: “Người nào ở sau lưng rủa ta (ngươi cũng biết ngươi bị người ta hận a)?”
Hạ Dao rất lo lắng, sợ Ôn Uyển bị lạnh. Vội vàng gọi thái y tới đây bắt mạch cho nàng. Kết quả Diệp thái y chẩn đoán ra chỉ có chút bệnh thương hàn, biết rõ Ôn Uyển không muốn uống thuốc bắc nên đặc biệt luyện chế thành thuốc viên, sau đó thì mở ra một chỗ để thuốc bổ.
Ôn Uyển chờ sau khi Diệp thái y đi liền cười híp mắt nói: “Ngươi nói trong nhà các cô nương của nhà hào môn đều xây bằng vàng, ngươi nhìn ta xem có phải nên xây bằng vàng không a?”
Hạ Dao lắc đầu nói: “Quận chúa, người không phải là vàng chồng chất nữa mà là bảo thạch luyện ra rồi, chẳng qua có nhiều bảo thạch hơn nữa cũng không đáng giá bằng quận chúa.”
Ôn Uyển nghe xong thì rất vui mừng: “Vậy ngươi nói, ta có thể bán bao nhiêu tiền?” Hạ Dao lắc đầu.
Hai người đang cười đùa thì nghe thấy phía ngoài có người tới nói: “Quận chúa, Thái Tử Phi tới, đang chờ quận chúa ở chính sảnh!”
Ôn Uyển cảm thấy kỳ quái, nàng ấy tới làm gì? Không xuất ra thiệp mời liền trực tiếp đi tới đây, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì, Ôn Uyển vội vàng đi thay quần áo.
Trọng Sinh Chi Ôn Uyển
Đánh giá:
Truyện Trọng Sinh Chi Ôn Uyển
Story
Quyển 5 - Chương 112: Thanh nhi là Ôn Uyển
10.0/10 từ 36 lượt.