Trọng Sinh Chi Ôn Uyển
Quyển 4 - Chương 201: Định lực của Bạch Thế Niên
Editor: Asita
Beta: Tiểu Tuyền
Bạch Thế Niên thu dọn đồ đạc chỉnh tề, lại đi đến Ngọc Tuyền Tự một chuyến. Bạch Thế Niên châm đèn chong cho Thanh nhi rồi nói: “Thanh nhi, ta phải đi rồi. Có lẽ phải rất nhiều năm nữa mới có thể trở về, cũng có lẽ vĩnh viễn không thể trở về được nữa. Thanh nhi, nàng ở trên trời nhất định phải sống thật tốt nhé. Hãy chờ ta, ta sẽ tới tìm nàng.” Bạch Thế Niên chôn giấu đi nửa phần nghi ngờ cuối cùng kia. Mặc kệ nửa phần kia rốt cuộc là ra sao, hắn đều lựa chọn tin tưởng người chết đi chính là Thanh nhi. Bởi vì nửa phần kia, là một cái rãnh vĩnh viễn cũng khó vượt qua được.
Da ngựa bọc thây, mới là kết quả của hắn.
Một ngày trước lúc Bạch Thế Niên sắp chia tay, mọi người trong Hầu phủ làm tiệc tiễn đưa bọn hắn. Bạch Thế Niên không uống rượu, bởi vì vừa rạng sáng ngày hôm sau đã phải lên đường nên chỉ lấy trà thay rượu.
Vốn hắn chuẩn bị trở về phủ Tướng quân, nhưng lão phu nhân muốn hắn ở lại bồi mình buổi tối cuối cùng: “Thế Niên, con đi chuyến này, cũng không biết tổ mẫu còn có thể nhìn thấy con hay không? Tổ mẫu già rồi, con ở lại bồi tổ mẫu đi!”
Bạch Thế Niên đương nhiên đồng ý yêu cầu lần này. Nhưng khi Bạch Thế Niên nhìn thấy nữ tử đi vào, sắc mặt bỗng chốc thay đổi. Bởi vì người đi vào chính là Đinh thị mà hắn cho quản gia đuổi về Đinh gia.
Bạch lão phu nhân trong mắt có kiên trì không được phép nghi ngờ: “Thế Niên, khuya hôm nay, con phải viên phòng với Đinh thị, lần này con đi nguy hiểm trùng trùng, cũng không biết lúc nào trở lại. Dù sao vẫn phải để lại cốt nhục mới được. Thế Niên, coi như là tổ mẫu xin con đấy.”
Đinh thị cũng nhân cơ hội quỳ gối bên cạnh Bạch Thế Niên, kéo tay Bạch Thế Niên khóc lóc nói: “Tướng công, tướng công.” Nếu như tối hôm nay không chiếm được sự thương yêu của Bạch Thế Niên, không có được nhất nhi bán nữ. Chờ khi Bạch Thế Niên trở lại, nói không chừng nàng đã già nua khô héo rồi.
Bạch Thế Niên một phát hất tay Đinh thị ra, trong mắt tràn đầy sự chán ghét: “Tổ mẫu, Thanh nhi vừa mất, hiện tại cháu trai không có tâm tư này. Chờ khi nào cháu thủ tang ba năm cho Thanh nhi xong ( vợ chết chồng thủ tang ba năm ), gặp phải người nào phù hợp thì cháu sẽ nạp một phòng thiếp thất lưu lại huyết mạch.” Hắn vốn muốn nói ba năm sau sẽ nạp, nhưng mà lời nói ra đến khóe miệng đã nuốt trở về. Hắn không muốn lừa gạt tổ mẫu thương yêu hắn nhất. Trước khi hắn chưa hoàn toàn bỏ được nghi ngờ thì hắn sẽ không lấy bất cứ nữ tử nào.
Bạch lão phu nhân tay cầm lấy quải trượng nói: “Con hồ đồ rồi sao? Vì một thế thân, một nữ tử vĩnh viễn không thế thấy ánh sáng mà con muốn cả đời góa vợ à. Có phải con muốn khoét tim tổ mẫu ra con mới cam lòng hay không đây.”
Thái độ Bạch Thế Niên rất kiên quyết “Tổ mẫu, con đã đồng ý với Thanh nhi. Đời này trừ nàng ra, con sẽ không lấy nữ tử khác. Nam tử đỉnh thiên lập địa, chuyện đã đồng ý rồi đương nhiên phải thực hiện. Tổ mẫu, cháu trai bất hiếu.”
Bạch lão phu nhân thấy bộ dáng nghiêm túc của Bạch Thế Niên thì bỗng chốc choáng váng. Ý của đứa cháu trai này là gì đây, muốn thủ thân cả đời vì đứa thế thân kia, vậy thì không phải là cháu trai cả đời không lấy vợ, cả đời làm người góa vợ sao?
Bạch lão phu nhân biết tính tình của Bạch Thế Niên, cố chấp sẽ không được. Mặc dù không đáp ứng, nhưng chỉ hơi hơi thở dài nói: “Từ nhỏ bản tính của con chính là một đứa ngang bướng. Nếu con đã quyết định, tổ mẫu cũng không ép buộc. Chỉ hy vọng con có thể thực sự làm được như lời con nói, để lại chút huyết mạch. Được rồi, con ăn bát cháo nhân sâm này rồi đi nghỉ ngơi đi! Ngày mai còn phải lên đường.”
Bạch Thế Niên chỉ vài hớp đã uống sạch bát cháo nhân sâm. Lại chúc Bạch lão phu nhân ngủ ngon, rồi đi vào trong sương phòng Bạch lão phu nhân sắp xếp cho hắn nghỉ ngơi.
Vào đến sương phòng. Bạch Thế Niên nhìn thấy tấm màn đỏ tươi trên giường, đệm chăn màu đỏ tươi, trong phòng còn đốt hai cây nến đỏ.
Bạch Thế Niên ngồi ở trên giường, nghĩ về hơn một tháng trước, hắn và Thanh nhi ngồi chung trên hỉ giường, hai người nói chuyện phiếm, đùa giỡn. Tình cảnh kia, dường như đang ở trước mắt hắn. Hắn sai rồi, Ôn Uyển Quận chúa nói không sai. Là hắn sai rồi, là hắn hại chết Thanh nhi. Nếu như lúc ấy hắn nghe Thanh nhi, lập tức đưa nàng trở về. Mặc kệ kết quả như thế nào thì ít nhất chuyện bọn họ bái đường thành thân đã thành sự thật, Vương gia tuyệt đối sẽ cho phần thể diện này. Có hắn ở đó, Thanh nhi sẽ không phải chết.
Bên ngoài sương phòng có rất nhiều tiếng bước chân, còn có tiếng cười nói khe khẽ của nữ tử. Phía ngoài rất náo nhiệt. Nhưng loại này náo nhiệt, lại càng khơi gợi ra bi thương và cô độc trong lòng Bạch Thế Niên lúc này. Cầm lấy tấm bùa bình an kia, trong mắt hổ của Bạch Thế Niên có lệ quang: “Thanh nhi, là ta hại chết nàng, đều là lỗi của ta. Nếu như không phải ta quá mức tự tin, thì nàng sẽ không phải chết.”
Nếu như thực sự có một thế thân như vậy mà nói, thì cách làm của Bạch Thế Niên, quả thật cũng chỉ khiến cho thế thân này chết sớm hơn một chút. Bởi cho dù Ôn Uyển không ngại, không có nghĩa là Hoàng Đế không ngại, không có nghĩa là Hạ Dao không ngại. Lấy tính tình của Hạ Dao, nàng ta tuyệt đối sẽ để ý. Cho dù là tướng quân tay cầm trọng quyền thì như thế nào. Bạch Thế Niên biết thì như thế nào, nếu dám lộn xộn, cũng chỉ tăng lên sự nghi ngờ trong lòng Đế Vương, sẽ cho là hắn có xương phản kháng mà thôi. Quân quyền, vẫn luôn là thứ kiêng kỵ nhất. Tướng quân tay cầm trọng binh, nhất định phải biểu hiện được sự trung thành trăm phần trăm, mới có thể khiến cho Hoàng Đế yên tâm. Nếu không sẽ chỉ mang đến họa sát thân. Bạch Thế Niên đã nhất thời bị sự kiêu ngạo che mờ tâm trí.
Bạch Thế Niên cởi quần áo, vừa mới lên giường, thời gian không đến một lúc, đã nghe thấy phía ngoài có tiếng bước chân, hơn nữa còn là càng đi càng gần. Không phải đưa đồ vào phòng, mà tiếng bước chân kia lại càng ngày càng hướng về phía bên này của hắn.
Bạch Thế Niên mở mắt, lại nhìn thấy Đinh thị. Đinh thị chỉ mặc một cái yếm đỏ tươi và quần cụt. Làn da tuyết trắng, bộ ngực phồng lên kéo căng cái yếm đỏ, lộ ra đường cong đẫy đà true người, một cơ thể mềm mại xinh đẹp trong trắng như ngọc ( trong phòng không đốt đèn ).
Trong cơn giận dữ, Bạch Thế Niên quát lên một tiếng lớn: “Cút.”
Đinh thị nhìn thấy Bạch Thế Niên lúc này như thần chết, bị dọa đến nỗi toàn thân phát run. Nhưng nếu như hôm nay không chiếm được sự thương yêu của người nam nhân này, vậy thì sẽ có kết như lời lão phu nhân nói, cả đời này nàng sẽ bị giam ở hậu viện Hầu phủ mà tự sinh tự diệt. Chỉ đành phải lấy hết dũng khí run rẩy kêu một tiếng “tướng công.”
Bạch Thế Niên đứng lên, vốn muốn đẩy người ra. Nhưng sau khi hắn chạm vào thân thể Đinh thị thì lại ngây người. Cảm giác này không đúng, toàn thân hắn trở nên nóng bỏng.
Đinh thị thấy bộ dáng của Bạch Thế Niên, thì ổn định tinh thần, dịu dàng kêu một tiếng tướng công. Một đôi chân ngọc rướn lên, hôn lên mặt Bạch Thế Niên. Một đôi tay ngọc lần vào trong chiếc áo mỏng mở bung bắt đầu sờ soạng. Đôi tay nhỏ bé trắng muốt mềm mại, dụ dỗ dục vọng của Bạch Thế Niên. Nàng ta thấy Bạch Thế Niên bất động, thì kéo tay Bạch Thế Niên đặt lên bộ ngực mình.
Lúc này Bạch Thế Niên đã ý thức được có điều không đúng, cháo nhân sâm vừa ăn lúc nãy hẳn là đã bị bỏ xuân dược. Không ngờ, tổ mẫu lại dùng chiêu này để đối phó mình. Trong lòng Bạch Thế Niên tràn ngập sự bi thương. Người hắn thân nhất, kính yêu nhất, lại dùng thủ đoạn như vậy với mình. Mặc dù là vì tốt cho hắn, nhưng mà hắn không thể chấp nhận được.
Bạch Thế Niên thấy bộ dáng của Đinh thị, hắn không có một chút ý nghĩ thương hương tiếc ngọc nào, một tay hất người ra. Sải bước lớn đi về phía cửa phòng, chuẩn bị rời khỏi sương phòng. Phải mau chóng trở về phủ Tướng quân, người trong Hầu phủ không đáng tin. Đáng tiếc, cửa sương phòng đã bị khóa không mở được.
Đinh thị nghĩ đến sự uy hiếp của Bạch lão phu nhân. Nhìn thấy Bạch Thế Niên đến lúc này vẫn không muốn nàng, trong lòng ủy khuất không gì sánh bằng. Nhưng nàng biết mình không có cách nào, nếu như hôm nay không chiếm được thương yêu của Bạch Thế Niên, vậy cả đời của nàng sẽ bị hủy toàn bộ. Nàng cắn răng một cái, cởi bỏ chiếc yếm đỏ tươi và quần đùi đang mặc trên người, xông lên phía trước ôm lấy Bạch Thế Niên.
Bạch lão phu nhân bỏ thuốc là xuân dược cực mạnh. Một cái ôm này của Đinh thị, giống như đốt chút lửa lên đống củi khô. Nam nhân bình thường tuyệt đối không thể cự tuyệt.
Đáng tiếc, Đinh thị đụng phải không phải là một nam nhân bình thường. Bạch Thế Niên dùng sức một chút, Đinh thị đã bị quăng xuống đất. Cửa phòng bị khóa cũng không sao, Bạch Thế Niên xoay người lại, cầm lấy kiếm của mình bổ xuống một kiếm. Hai nha hoàn bên ngoài sương phòng bước lên muốn ngăn cản, bị Bạch Thế Niên đá một cái. Hắn cất bước lớn đi về phía phòng giữ ngựa.
Chờ sau khi lão phu nhân biết được, lập tức kêu người ngăn cản.
Bạch Thế Niên chạy thẳng tới phòng giữ ngựa, quản sự phòng giữ ngựa nhìn Lục gia anh minh thần võ nhà bọn họ, chỉ mặc một thân áo mỏng. Hắn còn chưa kịp hô một tiếng, đã thấy con ngựa riêng của Bạch Thế Niên phóng ra khỏi phòng giữ ngựa, Bạch Thế Niên cưỡi trên người ngựa, hắn nói một tiếng về phủ Tướng quân, con ngựa đã nhanh như chớp phóng ra ngoài.
Bạch lão phu nhân biết Bạch Thế Niên trở về phủ Tướng quân, tức giận đến nỗi thiếu chút nữa té xỉu. Có điều, lão phu nhân kìm một hơi không có ngất đi, là vì bà muốn chạy tới phủ tướng quân.
Thần Tiễn Hầu ngăn lại nói: “Nương, nó trở về thì coi như thôi đi. Đừng làm lớn chuyện, sáng sớm mai nó phải đi biên quan rồi. Tội gì vì chuyện này mà lại nổi lên hiềm khích. Nương à, tính tình Thế Niên người còn rõ hơn con mà. Chuyện gì nó đã quyết định, sợ là sẽ không dễ thay đổi như vậy đâu. Nương, người đã đợi nhiều năm như vậy rồi, thì đợi thêm ba năm đi!”
Nước mắt Bạch lão phu nhân trực tiếp chảy xuống: “Cũng là bởi vì quá hiểu, cho nên ta mới phải làm như vậy. Nó nói ba năm con cũng tin à. Nó rõ rang không muốn lấy vợ nữa đấy. Nó nói nạp thiếp chỉ là lừa ta thôi. Nếu ta không làm như vậy, thì nó sẽ một thân một mình đến già mất. Ta cũng sống không được hai năm nữa, thế này thì làm sao ta yên lòng được.”
Thần tiễn hầu cũng không còn cách nào: “Nương, tính tình đó của nó người ép buộc cũng vô dụng. Thật sự không có cách nào khác, nếu nó không bằng lòng lấy thê nạp thiếp, nếu thực sự không được thì đến lúc đó cứ chọn một đứa nhỏ làm con thừa tự dưới danh nghĩa của nó. Sẽ không để cho nó phải chịu cảnh đêm thê lương. Nhưng dĩ nhiên, đây chỉ là hạ sách.”
Bạch lão phu nhân giận dữ: “Con nói cái gì vậy chứ, con thừa tự có thể so với con ruột của mình à? Con thừa tự có thể đồng lòng với nó sao?” Lão phu nhân vùng vẫy, bà vẫn muốn đến phủ Tướng quân.
Thần Tiễn Hầu khổ sở khuyên nhủ: “Nương, người đừng cố chấp nữa. Con trai van người, bà cháu hai người cố chấp chỉ làm tổn thương tình cảm mà thôi.” Trái khuyên phải khuyên, cuối cùng Thần Tiễn Hầu chỉ phải để cho con lớn nhất Thế Hoa đến phủ Tướng quân.
Đại quản gia thấy Bạch Thế Niên cỡi ngựa xông về phủ Tướng quân sắc mặt ửng hồng. Còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, đã nghe thấy Bạch Thế Niên kêu một tiếng: “Mang nước lạnh đến đây.”
Đại quản gia vốn nói muốn để cho thị nữ hầu hạ, rốt cuộc bị Bạch Thế Niên mắng một câu. Đại quản gia thấyvậy, chỉ đành phải nghĩ tới biện pháp hạ hỏa cho hắn. Giằng co một buổi tối, mãi cho đến trời tờ mờ sáng mới tốt.
Đồ đạc đã thu dọn chỉnh tề, thật ra thì cái gọi là thu dọn, cũng chỉ có mấy bộ quần áo, hắn cũng không mang nhiều hơn nữa. Trước lúc hắn đi, rốt cuộc vẫn trở về Hầu phủ gặp lão phu nhân.
Bạch lão phu nhân nằm ở trên giường hừ hừ hừ.
Bạch Thế Niên quỳ gối trước giường: “Tổ mẫu, cháu trai biết bà tốt với con. Nhưng mà, người không thể nói không giữ lời được. Chuyện con đã đồng ý, con nhất định sẽ làm được .”
Bạch lão phu nhân chỉ đành phải thở dài. Bà cũng không phải là người không hiểu lý lẽ, chỉ vì bà nghĩ đến tâm nguyện cuối cùng của mình nhưng lại không nghĩ, ông trời cứ không cho. Nếu đã là mệnh, bà đành phải nhận thôi. Bà cũng không muốn vào thời khắc ly biệt cuối cùng này lại mang đến gánh nặng cho cháu trai. Bà chỉ căn dặn khi tròn ba năm, nhất định phải lấy cho bà một đứa cháu dâu.
Dưới sự ân cần đưa tiễn của Bạch lão phu nhân, Bạch Thế Niên xông về biên quan.
Bạch lão phu nhân chờ đến khi không còn nghe thấy tiếng của Bạch Thế Niên, mới hầm hừ nói “Cuối cùng đã lấy về thứ gì đây a. Chết rồi mà còn khiến cho cháu trai không lấy vợ, chỉ một buổi tối đã câu mất hồn của Thế Niên đi rồi."
Trọng Sinh Chi Ôn Uyển
Beta: Tiểu Tuyền
Bạch Thế Niên thu dọn đồ đạc chỉnh tề, lại đi đến Ngọc Tuyền Tự một chuyến. Bạch Thế Niên châm đèn chong cho Thanh nhi rồi nói: “Thanh nhi, ta phải đi rồi. Có lẽ phải rất nhiều năm nữa mới có thể trở về, cũng có lẽ vĩnh viễn không thể trở về được nữa. Thanh nhi, nàng ở trên trời nhất định phải sống thật tốt nhé. Hãy chờ ta, ta sẽ tới tìm nàng.” Bạch Thế Niên chôn giấu đi nửa phần nghi ngờ cuối cùng kia. Mặc kệ nửa phần kia rốt cuộc là ra sao, hắn đều lựa chọn tin tưởng người chết đi chính là Thanh nhi. Bởi vì nửa phần kia, là một cái rãnh vĩnh viễn cũng khó vượt qua được.
Da ngựa bọc thây, mới là kết quả của hắn.
Một ngày trước lúc Bạch Thế Niên sắp chia tay, mọi người trong Hầu phủ làm tiệc tiễn đưa bọn hắn. Bạch Thế Niên không uống rượu, bởi vì vừa rạng sáng ngày hôm sau đã phải lên đường nên chỉ lấy trà thay rượu.
Vốn hắn chuẩn bị trở về phủ Tướng quân, nhưng lão phu nhân muốn hắn ở lại bồi mình buổi tối cuối cùng: “Thế Niên, con đi chuyến này, cũng không biết tổ mẫu còn có thể nhìn thấy con hay không? Tổ mẫu già rồi, con ở lại bồi tổ mẫu đi!”
Bạch Thế Niên đương nhiên đồng ý yêu cầu lần này. Nhưng khi Bạch Thế Niên nhìn thấy nữ tử đi vào, sắc mặt bỗng chốc thay đổi. Bởi vì người đi vào chính là Đinh thị mà hắn cho quản gia đuổi về Đinh gia.
Bạch lão phu nhân trong mắt có kiên trì không được phép nghi ngờ: “Thế Niên, khuya hôm nay, con phải viên phòng với Đinh thị, lần này con đi nguy hiểm trùng trùng, cũng không biết lúc nào trở lại. Dù sao vẫn phải để lại cốt nhục mới được. Thế Niên, coi như là tổ mẫu xin con đấy.”
Đinh thị cũng nhân cơ hội quỳ gối bên cạnh Bạch Thế Niên, kéo tay Bạch Thế Niên khóc lóc nói: “Tướng công, tướng công.” Nếu như tối hôm nay không chiếm được sự thương yêu của Bạch Thế Niên, không có được nhất nhi bán nữ. Chờ khi Bạch Thế Niên trở lại, nói không chừng nàng đã già nua khô héo rồi.
Bạch Thế Niên một phát hất tay Đinh thị ra, trong mắt tràn đầy sự chán ghét: “Tổ mẫu, Thanh nhi vừa mất, hiện tại cháu trai không có tâm tư này. Chờ khi nào cháu thủ tang ba năm cho Thanh nhi xong ( vợ chết chồng thủ tang ba năm ), gặp phải người nào phù hợp thì cháu sẽ nạp một phòng thiếp thất lưu lại huyết mạch.” Hắn vốn muốn nói ba năm sau sẽ nạp, nhưng mà lời nói ra đến khóe miệng đã nuốt trở về. Hắn không muốn lừa gạt tổ mẫu thương yêu hắn nhất. Trước khi hắn chưa hoàn toàn bỏ được nghi ngờ thì hắn sẽ không lấy bất cứ nữ tử nào.
Bạch lão phu nhân tay cầm lấy quải trượng nói: “Con hồ đồ rồi sao? Vì một thế thân, một nữ tử vĩnh viễn không thế thấy ánh sáng mà con muốn cả đời góa vợ à. Có phải con muốn khoét tim tổ mẫu ra con mới cam lòng hay không đây.”
Thái độ Bạch Thế Niên rất kiên quyết “Tổ mẫu, con đã đồng ý với Thanh nhi. Đời này trừ nàng ra, con sẽ không lấy nữ tử khác. Nam tử đỉnh thiên lập địa, chuyện đã đồng ý rồi đương nhiên phải thực hiện. Tổ mẫu, cháu trai bất hiếu.”
Bạch lão phu nhân thấy bộ dáng nghiêm túc của Bạch Thế Niên thì bỗng chốc choáng váng. Ý của đứa cháu trai này là gì đây, muốn thủ thân cả đời vì đứa thế thân kia, vậy thì không phải là cháu trai cả đời không lấy vợ, cả đời làm người góa vợ sao?
Bạch lão phu nhân biết tính tình của Bạch Thế Niên, cố chấp sẽ không được. Mặc dù không đáp ứng, nhưng chỉ hơi hơi thở dài nói: “Từ nhỏ bản tính của con chính là một đứa ngang bướng. Nếu con đã quyết định, tổ mẫu cũng không ép buộc. Chỉ hy vọng con có thể thực sự làm được như lời con nói, để lại chút huyết mạch. Được rồi, con ăn bát cháo nhân sâm này rồi đi nghỉ ngơi đi! Ngày mai còn phải lên đường.”
Bạch Thế Niên chỉ vài hớp đã uống sạch bát cháo nhân sâm. Lại chúc Bạch lão phu nhân ngủ ngon, rồi đi vào trong sương phòng Bạch lão phu nhân sắp xếp cho hắn nghỉ ngơi.
Vào đến sương phòng. Bạch Thế Niên nhìn thấy tấm màn đỏ tươi trên giường, đệm chăn màu đỏ tươi, trong phòng còn đốt hai cây nến đỏ.
Bạch Thế Niên ngồi ở trên giường, nghĩ về hơn một tháng trước, hắn và Thanh nhi ngồi chung trên hỉ giường, hai người nói chuyện phiếm, đùa giỡn. Tình cảnh kia, dường như đang ở trước mắt hắn. Hắn sai rồi, Ôn Uyển Quận chúa nói không sai. Là hắn sai rồi, là hắn hại chết Thanh nhi. Nếu như lúc ấy hắn nghe Thanh nhi, lập tức đưa nàng trở về. Mặc kệ kết quả như thế nào thì ít nhất chuyện bọn họ bái đường thành thân đã thành sự thật, Vương gia tuyệt đối sẽ cho phần thể diện này. Có hắn ở đó, Thanh nhi sẽ không phải chết.
Bên ngoài sương phòng có rất nhiều tiếng bước chân, còn có tiếng cười nói khe khẽ của nữ tử. Phía ngoài rất náo nhiệt. Nhưng loại này náo nhiệt, lại càng khơi gợi ra bi thương và cô độc trong lòng Bạch Thế Niên lúc này. Cầm lấy tấm bùa bình an kia, trong mắt hổ của Bạch Thế Niên có lệ quang: “Thanh nhi, là ta hại chết nàng, đều là lỗi của ta. Nếu như không phải ta quá mức tự tin, thì nàng sẽ không phải chết.”
Nếu như thực sự có một thế thân như vậy mà nói, thì cách làm của Bạch Thế Niên, quả thật cũng chỉ khiến cho thế thân này chết sớm hơn một chút. Bởi cho dù Ôn Uyển không ngại, không có nghĩa là Hoàng Đế không ngại, không có nghĩa là Hạ Dao không ngại. Lấy tính tình của Hạ Dao, nàng ta tuyệt đối sẽ để ý. Cho dù là tướng quân tay cầm trọng quyền thì như thế nào. Bạch Thế Niên biết thì như thế nào, nếu dám lộn xộn, cũng chỉ tăng lên sự nghi ngờ trong lòng Đế Vương, sẽ cho là hắn có xương phản kháng mà thôi. Quân quyền, vẫn luôn là thứ kiêng kỵ nhất. Tướng quân tay cầm trọng binh, nhất định phải biểu hiện được sự trung thành trăm phần trăm, mới có thể khiến cho Hoàng Đế yên tâm. Nếu không sẽ chỉ mang đến họa sát thân. Bạch Thế Niên đã nhất thời bị sự kiêu ngạo che mờ tâm trí.
Bạch Thế Niên cởi quần áo, vừa mới lên giường, thời gian không đến một lúc, đã nghe thấy phía ngoài có tiếng bước chân, hơn nữa còn là càng đi càng gần. Không phải đưa đồ vào phòng, mà tiếng bước chân kia lại càng ngày càng hướng về phía bên này của hắn.
Bạch Thế Niên mở mắt, lại nhìn thấy Đinh thị. Đinh thị chỉ mặc một cái yếm đỏ tươi và quần cụt. Làn da tuyết trắng, bộ ngực phồng lên kéo căng cái yếm đỏ, lộ ra đường cong đẫy đà true người, một cơ thể mềm mại xinh đẹp trong trắng như ngọc ( trong phòng không đốt đèn ).
Trong cơn giận dữ, Bạch Thế Niên quát lên một tiếng lớn: “Cút.”
Đinh thị nhìn thấy Bạch Thế Niên lúc này như thần chết, bị dọa đến nỗi toàn thân phát run. Nhưng nếu như hôm nay không chiếm được sự thương yêu của người nam nhân này, vậy thì sẽ có kết như lời lão phu nhân nói, cả đời này nàng sẽ bị giam ở hậu viện Hầu phủ mà tự sinh tự diệt. Chỉ đành phải lấy hết dũng khí run rẩy kêu một tiếng “tướng công.”
Bạch Thế Niên đứng lên, vốn muốn đẩy người ra. Nhưng sau khi hắn chạm vào thân thể Đinh thị thì lại ngây người. Cảm giác này không đúng, toàn thân hắn trở nên nóng bỏng.
Đinh thị thấy bộ dáng của Bạch Thế Niên, thì ổn định tinh thần, dịu dàng kêu một tiếng tướng công. Một đôi chân ngọc rướn lên, hôn lên mặt Bạch Thế Niên. Một đôi tay ngọc lần vào trong chiếc áo mỏng mở bung bắt đầu sờ soạng. Đôi tay nhỏ bé trắng muốt mềm mại, dụ dỗ dục vọng của Bạch Thế Niên. Nàng ta thấy Bạch Thế Niên bất động, thì kéo tay Bạch Thế Niên đặt lên bộ ngực mình.
Lúc này Bạch Thế Niên đã ý thức được có điều không đúng, cháo nhân sâm vừa ăn lúc nãy hẳn là đã bị bỏ xuân dược. Không ngờ, tổ mẫu lại dùng chiêu này để đối phó mình. Trong lòng Bạch Thế Niên tràn ngập sự bi thương. Người hắn thân nhất, kính yêu nhất, lại dùng thủ đoạn như vậy với mình. Mặc dù là vì tốt cho hắn, nhưng mà hắn không thể chấp nhận được.
Bạch Thế Niên thấy bộ dáng của Đinh thị, hắn không có một chút ý nghĩ thương hương tiếc ngọc nào, một tay hất người ra. Sải bước lớn đi về phía cửa phòng, chuẩn bị rời khỏi sương phòng. Phải mau chóng trở về phủ Tướng quân, người trong Hầu phủ không đáng tin. Đáng tiếc, cửa sương phòng đã bị khóa không mở được.
Đinh thị nghĩ đến sự uy hiếp của Bạch lão phu nhân. Nhìn thấy Bạch Thế Niên đến lúc này vẫn không muốn nàng, trong lòng ủy khuất không gì sánh bằng. Nhưng nàng biết mình không có cách nào, nếu như hôm nay không chiếm được thương yêu của Bạch Thế Niên, vậy cả đời của nàng sẽ bị hủy toàn bộ. Nàng cắn răng một cái, cởi bỏ chiếc yếm đỏ tươi và quần đùi đang mặc trên người, xông lên phía trước ôm lấy Bạch Thế Niên.
Bạch lão phu nhân bỏ thuốc là xuân dược cực mạnh. Một cái ôm này của Đinh thị, giống như đốt chút lửa lên đống củi khô. Nam nhân bình thường tuyệt đối không thể cự tuyệt.
Đáng tiếc, Đinh thị đụng phải không phải là một nam nhân bình thường. Bạch Thế Niên dùng sức một chút, Đinh thị đã bị quăng xuống đất. Cửa phòng bị khóa cũng không sao, Bạch Thế Niên xoay người lại, cầm lấy kiếm của mình bổ xuống một kiếm. Hai nha hoàn bên ngoài sương phòng bước lên muốn ngăn cản, bị Bạch Thế Niên đá một cái. Hắn cất bước lớn đi về phía phòng giữ ngựa.
Chờ sau khi lão phu nhân biết được, lập tức kêu người ngăn cản.
Bạch Thế Niên chạy thẳng tới phòng giữ ngựa, quản sự phòng giữ ngựa nhìn Lục gia anh minh thần võ nhà bọn họ, chỉ mặc một thân áo mỏng. Hắn còn chưa kịp hô một tiếng, đã thấy con ngựa riêng của Bạch Thế Niên phóng ra khỏi phòng giữ ngựa, Bạch Thế Niên cưỡi trên người ngựa, hắn nói một tiếng về phủ Tướng quân, con ngựa đã nhanh như chớp phóng ra ngoài.
Bạch lão phu nhân biết Bạch Thế Niên trở về phủ Tướng quân, tức giận đến nỗi thiếu chút nữa té xỉu. Có điều, lão phu nhân kìm một hơi không có ngất đi, là vì bà muốn chạy tới phủ tướng quân.
Thần Tiễn Hầu ngăn lại nói: “Nương, nó trở về thì coi như thôi đi. Đừng làm lớn chuyện, sáng sớm mai nó phải đi biên quan rồi. Tội gì vì chuyện này mà lại nổi lên hiềm khích. Nương à, tính tình Thế Niên người còn rõ hơn con mà. Chuyện gì nó đã quyết định, sợ là sẽ không dễ thay đổi như vậy đâu. Nương, người đã đợi nhiều năm như vậy rồi, thì đợi thêm ba năm đi!”
Nước mắt Bạch lão phu nhân trực tiếp chảy xuống: “Cũng là bởi vì quá hiểu, cho nên ta mới phải làm như vậy. Nó nói ba năm con cũng tin à. Nó rõ rang không muốn lấy vợ nữa đấy. Nó nói nạp thiếp chỉ là lừa ta thôi. Nếu ta không làm như vậy, thì nó sẽ một thân một mình đến già mất. Ta cũng sống không được hai năm nữa, thế này thì làm sao ta yên lòng được.”
Thần tiễn hầu cũng không còn cách nào: “Nương, tính tình đó của nó người ép buộc cũng vô dụng. Thật sự không có cách nào khác, nếu nó không bằng lòng lấy thê nạp thiếp, nếu thực sự không được thì đến lúc đó cứ chọn một đứa nhỏ làm con thừa tự dưới danh nghĩa của nó. Sẽ không để cho nó phải chịu cảnh đêm thê lương. Nhưng dĩ nhiên, đây chỉ là hạ sách.”
Bạch lão phu nhân giận dữ: “Con nói cái gì vậy chứ, con thừa tự có thể so với con ruột của mình à? Con thừa tự có thể đồng lòng với nó sao?” Lão phu nhân vùng vẫy, bà vẫn muốn đến phủ Tướng quân.
Thần Tiễn Hầu khổ sở khuyên nhủ: “Nương, người đừng cố chấp nữa. Con trai van người, bà cháu hai người cố chấp chỉ làm tổn thương tình cảm mà thôi.” Trái khuyên phải khuyên, cuối cùng Thần Tiễn Hầu chỉ phải để cho con lớn nhất Thế Hoa đến phủ Tướng quân.
Đại quản gia thấy Bạch Thế Niên cỡi ngựa xông về phủ Tướng quân sắc mặt ửng hồng. Còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, đã nghe thấy Bạch Thế Niên kêu một tiếng: “Mang nước lạnh đến đây.”
Đại quản gia vốn nói muốn để cho thị nữ hầu hạ, rốt cuộc bị Bạch Thế Niên mắng một câu. Đại quản gia thấyvậy, chỉ đành phải nghĩ tới biện pháp hạ hỏa cho hắn. Giằng co một buổi tối, mãi cho đến trời tờ mờ sáng mới tốt.
Đồ đạc đã thu dọn chỉnh tề, thật ra thì cái gọi là thu dọn, cũng chỉ có mấy bộ quần áo, hắn cũng không mang nhiều hơn nữa. Trước lúc hắn đi, rốt cuộc vẫn trở về Hầu phủ gặp lão phu nhân.
Bạch lão phu nhân nằm ở trên giường hừ hừ hừ.
Bạch Thế Niên quỳ gối trước giường: “Tổ mẫu, cháu trai biết bà tốt với con. Nhưng mà, người không thể nói không giữ lời được. Chuyện con đã đồng ý, con nhất định sẽ làm được .”
Bạch lão phu nhân chỉ đành phải thở dài. Bà cũng không phải là người không hiểu lý lẽ, chỉ vì bà nghĩ đến tâm nguyện cuối cùng của mình nhưng lại không nghĩ, ông trời cứ không cho. Nếu đã là mệnh, bà đành phải nhận thôi. Bà cũng không muốn vào thời khắc ly biệt cuối cùng này lại mang đến gánh nặng cho cháu trai. Bà chỉ căn dặn khi tròn ba năm, nhất định phải lấy cho bà một đứa cháu dâu.
Dưới sự ân cần đưa tiễn của Bạch lão phu nhân, Bạch Thế Niên xông về biên quan.
Bạch lão phu nhân chờ đến khi không còn nghe thấy tiếng của Bạch Thế Niên, mới hầm hừ nói “Cuối cùng đã lấy về thứ gì đây a. Chết rồi mà còn khiến cho cháu trai không lấy vợ, chỉ một buổi tối đã câu mất hồn của Thế Niên đi rồi."
Trọng Sinh Chi Ôn Uyển
Đánh giá:
Truyện Trọng Sinh Chi Ôn Uyển
Story
Quyển 4 - Chương 201: Định lực của Bạch Thế Niên
10.0/10 từ 36 lượt.