Trọng Sinh Chi Ôn Uyển
Quyển 3 - Chương 39: Đến rạp hát xem hí kịch ( Hạ )
Edit: Tuyết Y
Những đại lão gia kia vốn là phát hiện Ngọc Quan đưa làn thu thủy nhìn một tên Hắc tiểu tử, thì đều xoay đầu lại nhìn Ôn Uyển, trong đôi mắt nhiều người còn bốc hỏa. Cái cục than đen này, kiếp trước chắc làm nghề đốt hương. Nhưng mà mọi người thấy Ôn Uyển ở đó bị dọa đến mức không ngừng run rẩy, lại không khỏi buồn cười. Những người kia vốn oán hận thèm muốn ghen tỵ, nhưng khi nhìn thấy thần sắc vẻ mặt Ôn Uyển bị dọa, đều cúi đầu mà cười. Đứa nhỏ nhỏ như vậy, làm sao biết được niềm vui thú của chuyện này chứ. Nghĩ như vậy, cũng đều quay đầu lại, tiếp tục xem mỹ nhân trên đài. Nghĩ tới, đoán chừng mỹ nhân trên đài hẳn là thích thân đồng tử nha!
Ngọc Quan kia hát quả thật không phải tầm thường, vô cùng giỏi, nhưng rất nhiều người xem hí kịch đều phân phó người bên cạnh nói chờ khi tan hát muốn bao hết Ngọc Quan hát hí khúc này. Tình cảnh vô cùng sinh động.
Ôn Uyển lúc này đã phục hồi lại tinh thần, thấy vậy trên mặt lộ vẻ khinh bỉ. À ha, nàng quên mất, nam nhân cổ đại khẩu vị rất tốt. Lúc này nàng vẫn đang suy nghĩ, đã thấy trên đài cao thấp bắt đầu nổi lên trận mưa tiền.
Ôn Uyển mở to ánh mắt nhìn, nhìn thấy trên đài rơi nào là đồng hồ bỏ túi, túi hương, kim bài, trang sức vàng ròng bảo thạch, lại còn ném lên vàng bạc. Ôn Uyển lập tức dụi dụi mắt, lại trừng to mắt, trời ạ, không có nhìn lầm. Lúc này, trên đài tất cả đều là vàng bạc châu báu các loại đồ vật quý giá a.
Ôn Uyển lại đảo mắt về, thấy Yến Kỳ Hiên cũng chuẩn bị lấy chuỗi hạt trai Lưu Vân Bách Phúc ở ngang hông ném lên đó. Ôn Uyển lấy tốc độ tia chớp nhanh tay lẹ mắt cướp đi, nhét vào trong tay áo: “Cho ta.”
Yến Kỳ Hiên nhìn ánh mắt Ôn Uyển, lóe lóe sáng, thì dở khóc dở cười. Không nghĩ tới, tên này, yêu tài lại yêu đến nước này. Thật ra thì Ôn Uyển cũng không phải là yêu tiền tài đến mức này, chỉ cảm thấy đã tốn vé vào cửa. Vì sao còn phải cho đồ quý giá như vậy, không có lời mà.
“Hay, hay, Ngọc Quan, hay. . . . . .” Ôn Uyển lúc này nhìn về phía phát ra tiếng nói vang dội nhất, nhìn thấy là một nam tử mi thanh mục tú, ở đằng kia vung rất nhiều tiền. Càng khoa trương hơn chính là, bên cạnh hắn xếp mấy sọt bạc, một thỏi lại một thỏi, xem ra ít nhất cũng hơn một ngàn lượng bạc. Cũng không sợ thỏi bạc lớn như vậy, vạn nhất nện vào người, sẽ nện chết người sao.
Ôn Uyển nhìn nam tử kia, người ta cái này mới chân chính gọi tài thần, nhìn bộ dạng tán tài này, thật sự là cực kỳ lợi hại.
“Cái tên Ngọc Quan này, là người được coi trọng gần đây, được hoan nghênh vô cùng. Đây là Khương thiếu gia, là con trai của thiên hạ thủ phủ [nhà giàu có nhất thiên hạ]. Trong hí kịch mỗi cảnh có Ngọc Quan thì nhất định sẽ đến, mỗi cảnh đều phải ném lên mấy ngàn lượng bạc. Chúng ta nhìn, thì đều cảm thán không thôi. Không hổ là thiên hạ thủ phủ, đúng là có tiền” một vị khách ở bên cạnh nhìn thấy bộ dạng kinh ngạc của Ôn Uyển, thì vui cười hớn hở giải thích.
Ôn Uyển nhớ đến thiên hạ thủ phủ Khương gia, việc lần trước kia, cộng thêm việc này, Ôn Uyển gật đầu cười tủm tỉm, không nghĩ tới, Khương gia đã thối nát đến trình độ này. Nhìn tình hình này, sau này muốn gây phiền toái cho Khương gia, thì cơ hội rất lớn. Ôn Uyển đang suy nghĩ, đã bị Yến Kỳ Hiên bên cạnh đẩy một phát. Hỏi nàng đang suy nghĩ gì, Ôn Uyển lắc đầu.
“Coi như không mang theo đi.” Ôn Uyển lại nhìn xung quanh một vòng, phát hiện hơn phân nửa nam tử có mặt ở đây, đều si mê nhìn Ngọc Quan trên đài. Thì không nhịn được run cầm cập. Những công tử thế gia vọng tộc cổ đại kia, đều có khẩu vị tốt như vậy. Một đám người ma quỷ biến thái ngông cuồng. Lúc này Ôn Uyển rốt cục hiểu được Yến Kỳ Hiên lúc trước mặc dù luôn thầm hô hào, nhưng cũng không làm chuyện thật. Không nghĩ tới, hóa ra đã thành phong trào.
Ôn Uyển quay đầu nhìn Yến Kỳ Hiên , cảm thấy ở đây rất dơ bẩn, nên kéo tay Yến Kỳ Hiên đòi rời khỏi nơi này. Nơi này chướng khí mù mịt, nàng rất không quen. Xem kịch ở nơi này, quả thực là tìm tình nhân trá hình. Nam nhân cổ đại, phần lớn đều thô tục không chịu nổi.
“Ha ha, ngươi yên tâm, dù thế nào, cũng không đến lượt ngươi. Bằng cái dạng than củi như ngươi thế này, dù đưa lên, Ngọc Quan cũng sẽ không nhìn trúng ngươi. Ngọc Quan cũng không phải giống như những người khác, không kỵ chay mặn, một chút phẩm vị cũng không có.” Đứa bé trai mới vừa rồi nhìn thấy, cười nhạo nói.
“Ngươi nói cái gì? Chán sống đúng không?” Yến Kỳ Hiên xanh mặt, đứng bật dậy. Lại dám so sánh Ôn Uyển với tiểu quan, đây không phải là trá hình vũ nhục hắn sao! Nói hắn không có phẩm vị. Hắn không thích nam nhân, chỉ thích nữ nhân thôi. Hơn nữa cho dù thích nam nhân, cũng không tìm cái tên bao hắc tử thế này. Nếu như Ôn Uyển biết nguyên nhân chính khiến hắn tức giận, đoán chừng sẽ muốn đạp chết Yến Kỳ Hiên. Nàng ngoại trừ đen một chút, so với người khác kém ở chỗ nào chứ.
“Chẳng lẽ ta nói sai rồi, đây không phải là một cục than. Một cục than đen khiến người ta chán ghét. Mà là một mỹ nhân đen sao. Ha hả, thật không nghĩ tới, khẩu vị Thuần Thế Tử Gia, lại đặc biệt như vậy. Thật không ngờ không ngờ a!” Người nọ ngẩng đầu lên, một chút cũng không sợ Yến Kỳ Hiên, bắt đầu đứng lên.
“Ta xem ngươi chính là muốn bị đánh mà.” Yến Kỳ Hiên bình thường cũng là cao cao tại thượng, lúc này làm sao chịu được người khác đối với hắn ngạo mạn vô lễ như vậy, giơ băng ghế lên liền đập tới. Tình cảnh nhất thời hỗn loạn thành một đoàn. Đông Thanh lập tức đứng bên cạnh che chở cho Ôn Uyển.
“Chủ tử, đây là thiếu gia cháu đích tôn của Chỉ Thân Vương Phủ, bên cạnh cũng là thiếu gia cháu đích tôn của Chỉ Thân Vương Phủ.” Đông Thanh nhìn Ôn Uyển, lập tức giải thích.
Ôn Uyển lúc này mới hiểu rõ, thì ra cũng là hoàng thân quốc thích. Lần trước Thuần Vương dường như đã từng nói qua, trong mười tên quần là áo lượt bị nàng đánh kia, dường như lại cố tình có một người có quan hệ họ hàng với Chỉ Thân Vương. Xem ra, là vì chuyện lần trước đến báo thù rửa hận rồi. À, còn có chuyện sòng bạc nữa, xem ra, hôm nay sẽ không có việc gì hay rồi. Thật là ăn no không có chuyện gì làm. Bọn hắn cũng không phải tự nàng đánh. Đúng là thói xấu.
“Hai vị Gia, hai vị Gia, đây là chút vốn liếng làm ăn nhỏ của ta. Không chịu nổi các người giày vò như thế.” Thành lão bản đi tới, khom người khuyên ngăn , nhưng mà khẩu khí ở bên trong, không kiêu ngạo không siểm nịnh, thậm chí có chứa sự cường ngạnh. Chủ nhân sau lưng hắn, bối cảnh không kém, cũng không sợ hai nhà này.
Nhưng mà người hai bên, làm sao để mắt đến hắn.
“Xem kịch thì xem kịch, không xem thì lập tức cút về nhà đi. Để khỏi mất thể diện ở đây, thế nào, lời nói của ta các ngươi không nghe thấy sao?”. Nhìn lên phía trên, có một nam tử mặc mãng bào, bộ dáng nhìn qua ba mươi tuổi, trán rộng mặt chữ điền, mày rậm mắt sắc, giữa hai lông mày lóe lên sự lăng lệ ác liệt, ánh mắt sâu không thấy đáy, đi tới tức giận quát lớn với những người huyên náo không ra bộ dạng gì phía dưới.
Ôn Uyển thấy hai bên đều dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn xem là nhân vật nào mà tất cả mọi người lại nghe lời như vậy. Ngẩng đầu liếc một cái, nhìn thấy Hạo Thân Vương. Không nghĩ tới, ra cửa, tất cả người gặp được đều là thân thích nhà mình. Khụ, trong kinh thành, khắp nơi đều là thân thích nhà nàng. Chẳng qua là không thân thiết thôi.
Hạo Thân Vương thấy Ôn Uyển không tránh né không kiêng kị nhìn về phía hắn, trong mắt cũng không có một tia kính sợ. Hạo thân Vương cũng nhịn không được nhìn nàng nhiều hơn một cái. Thấy Ôn Uyển cúi đầu, lại quay đầu chuyển toàn bộ lực chú ý lên người Yến Kỳ Hiên. Hạo Thân Vương nhìn tình hình này, đại khái cũng đoán được tên Hắc tiểu tử kia chính là tiểu tử đến từ Giang Nam rồi. Ôn Uyển không biết, bởi vì hành động tát tiền ngày đó của nàng, đã khiến cho không biết bao nhiêu người biết tới nàng rồi.
Hạo Thân Vương nhìn một cách khinh thường, đúng là một người không biết trời cao đất rộng, cho rằng có chút tài năng, là có thể đi tung hoành trong kinh thành sao. Bất quá, hắn cũng sẽ không tự hạ thân phận so đo với tên này.
Hạo Thân Vương lạnh lùng nói: “Thế nào, còn muốn đánh nhau ở đây sao?”
Đối phương lại còn oán hận liếc nhìn Yến Kỳ Hiên một cái, nhưng mà cũng biết không thể lại làm ầm ĩ tiếp nữa, nếu không, cũng không có quả ngon để ăn. Trong triều đình dòng họ thân thuộc của Hạo Thân Vương là được hoan nghênh nhất, cộng thêm bối phận hắn cao, thủ đoạn lợi hại, rất có uy vọng trong tôn thất hoàng tộc, xử sự cũng rất công bằng. Có điều, nếu như Yến Kỳ Hiên chủ động khiêu khích, vậy thì không gì tốt hơn.
Yến Kỳ Hiên còn muốn nói hai câu, liền bị Ôn Uyển nắm tay lại. Lắc đầu với hắn, Yến Kỳ Hiên chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, bất quá cũng biết hảo hán không ăn thiệt thòi trước mắt: “Không dám, ông chú.”
“Nghe theo lời của ông chú.” Người bên kia cũng thông minh, lập tức thuận theo mà nói. Nói xong, vẫn không quên khiêu khích Yến Kỳ Hiên một cái.
Ôn Uyển nhìn Yến Kỳ Hiên vẫn còn bộ dạng thở hổn hển, vội vàng cúi đầu xuống dỗ dành nói: “Chúng ta là người có tố chất, không so đo với người không có tố chất.” Lúc này toàn trường đang rất yên tĩnh, lời nói của nàng, không phải chính là nói ọi người biết, hai người kia là người không có tố chất sao.
Yến Kỳ Hiên nghe, thoáng cái liền vui vẻ lên, ngẩng đầu lên, khinh thường mà nhìn hai tiểu tử đối diện kia. Hai tiểu tử đối diện kia tức giận đến mức gân xanh nổi lên. Trong mắt tất cả đều là lệ khí, oán hận nhìn về phía Ôn Uyển, trong mắt có ánh lửa. Ánh mắt kia, rất hiển nhiên, đúng sẽ không từ bỏ ý đồ.
Cái vị gọi là ông chú kia, Hạo Thân Vương có chút hứng thú mà nhìn Ôn Uyển một cái. Tiểu tử này, là không biết hay là ngu xuẩn : “Ngẩng đầu lên, lá gan cũng không nhỏ, lại dám chế nhạo người hoàng tộc.”
Nói thì cũng nói đến nước này rồi, chẳng lẽ một trưởng bối như hắn còn đi so đo với một tiểu bối: “Muốn xem kịch thì yên lặng mà ở lại đó. Không xem kịch, thì trở về nhà đi.”
Hạo Thân Vương thấy tất cả đều đã ngoan ngoãn mà dừng lại, cũng không nói thêm lời nào nữa, xoay người trở về bao sương.
Chờ khi Hạo Thân Vương xoay người đi rồi, lúc này Ôn Uyển mới ngẩng đầu lên. Trong lòng âm thầm líu lưỡi, làm sao ở nơi này tùy tiện chạy ra một người cũng đều là huân quý vậy, thật sự có cảm giác huân quý đã không đáng giá nữa.
Yến Kỳ Hiên cúi đầu rồi, bên kia đương nhiên cũng trung thực cũng không lại đi bới lông tìm vết nữa. Mọi người ngồi xuống, hí kịch trên đài vừa bị cắt ngang lại tiếp tục. Ôn Uyển nhìn thấy vẫn còn rất nhiều người, thì suýt nữa hôn mê mất. Thì ra tình cảnh này mọi người đã quen lắm rồi, nếu không thì làm sao một chút sợ hãi cũng không có, cũng không có lặn mất đi !
Sau này Ôn Uyển hỏi ra mới biết được, ông chủ phía sau Lê Viên này, chính là Hạo Thân Vương Gia. Về phần khách nhân tại sao lại không đi, có thể tới nơi này, tất cả ít nhiều cũng đều có bối cảnh, hơn nữa lúc ấy cũng chỉ là trận cãi nhau của mấy đứa nhỏ, Xuân Hỉ Đường đi ra ngoài hát một lần cũng không dễ. Vì thế sao mà cam lòng bỏ đi chứ.
Sau khi ngồi xuống, Ôn Uyển hỏi qua Đông Thanh. Rốt cuộc biết được hai thiếu niên này là tằng tôn [cháu cố trai] của Chỉ Thân Vương Phủ, trong đó cái thiếu niên đội tử kim quan ngạo mạn nhất kia, là đích trưởng tôn của Thế Tử Gia. Còn cái thiếu niên đội trân châu quan, toàn thân đều là lệ khí kia, chính là người mà Chỉ Thân Vương đã từng cầu Hoàng Đế gả Ôn Uyển cho hắn, Yến Kỳ Thiệu.
Ôn Uyển đầu óc choáng váng, làm sao mà đâu đâu cũng đều có thể chạm mặt vậy chứ. Lần trước là Nam An Thế Tử, sau lại là một Tào Tụng, bây giờ thì có tên Kỳ Thiệu này. Đều hội tụ đầy đủ hết rồi. Ba nhân tuyển nhà quyền quý, nàng đều gặp hết rồi. Chỉ hơi chút vừa lòng với Tào Tụng, những người khác, thì xong rồi, không thể vừa mắt.
Biểu diễn tại nhà rất nhanh đã kết thúc, sau khi tan hát, rất nhiều người vẫn còn vô cùng hứng thú, Ôn Uyển lại cảm thấy xem không có gì hay cả. Sau này muốn xem hí kịch, nhất định phải xem trong bao sương. Xem như thế này, một chút hứng thú cũng không có. Hơn nữa, cái tên nam nhân kia cũng quá kiều mỵ rồi. Khiến cho nàng lúc này vẫn có chút tâm lý ám ảnh.
Trọng Sinh Chi Ôn Uyển
Những đại lão gia kia vốn là phát hiện Ngọc Quan đưa làn thu thủy nhìn một tên Hắc tiểu tử, thì đều xoay đầu lại nhìn Ôn Uyển, trong đôi mắt nhiều người còn bốc hỏa. Cái cục than đen này, kiếp trước chắc làm nghề đốt hương. Nhưng mà mọi người thấy Ôn Uyển ở đó bị dọa đến mức không ngừng run rẩy, lại không khỏi buồn cười. Những người kia vốn oán hận thèm muốn ghen tỵ, nhưng khi nhìn thấy thần sắc vẻ mặt Ôn Uyển bị dọa, đều cúi đầu mà cười. Đứa nhỏ nhỏ như vậy, làm sao biết được niềm vui thú của chuyện này chứ. Nghĩ như vậy, cũng đều quay đầu lại, tiếp tục xem mỹ nhân trên đài. Nghĩ tới, đoán chừng mỹ nhân trên đài hẳn là thích thân đồng tử nha!
Ngọc Quan kia hát quả thật không phải tầm thường, vô cùng giỏi, nhưng rất nhiều người xem hí kịch đều phân phó người bên cạnh nói chờ khi tan hát muốn bao hết Ngọc Quan hát hí khúc này. Tình cảnh vô cùng sinh động.
Ôn Uyển lúc này đã phục hồi lại tinh thần, thấy vậy trên mặt lộ vẻ khinh bỉ. À ha, nàng quên mất, nam nhân cổ đại khẩu vị rất tốt. Lúc này nàng vẫn đang suy nghĩ, đã thấy trên đài cao thấp bắt đầu nổi lên trận mưa tiền.
Ôn Uyển mở to ánh mắt nhìn, nhìn thấy trên đài rơi nào là đồng hồ bỏ túi, túi hương, kim bài, trang sức vàng ròng bảo thạch, lại còn ném lên vàng bạc. Ôn Uyển lập tức dụi dụi mắt, lại trừng to mắt, trời ạ, không có nhìn lầm. Lúc này, trên đài tất cả đều là vàng bạc châu báu các loại đồ vật quý giá a.
Ôn Uyển lại đảo mắt về, thấy Yến Kỳ Hiên cũng chuẩn bị lấy chuỗi hạt trai Lưu Vân Bách Phúc ở ngang hông ném lên đó. Ôn Uyển lấy tốc độ tia chớp nhanh tay lẹ mắt cướp đi, nhét vào trong tay áo: “Cho ta.”
Yến Kỳ Hiên nhìn ánh mắt Ôn Uyển, lóe lóe sáng, thì dở khóc dở cười. Không nghĩ tới, tên này, yêu tài lại yêu đến nước này. Thật ra thì Ôn Uyển cũng không phải là yêu tiền tài đến mức này, chỉ cảm thấy đã tốn vé vào cửa. Vì sao còn phải cho đồ quý giá như vậy, không có lời mà.
“Hay, hay, Ngọc Quan, hay. . . . . .” Ôn Uyển lúc này nhìn về phía phát ra tiếng nói vang dội nhất, nhìn thấy là một nam tử mi thanh mục tú, ở đằng kia vung rất nhiều tiền. Càng khoa trương hơn chính là, bên cạnh hắn xếp mấy sọt bạc, một thỏi lại một thỏi, xem ra ít nhất cũng hơn một ngàn lượng bạc. Cũng không sợ thỏi bạc lớn như vậy, vạn nhất nện vào người, sẽ nện chết người sao.
Ôn Uyển nhìn nam tử kia, người ta cái này mới chân chính gọi tài thần, nhìn bộ dạng tán tài này, thật sự là cực kỳ lợi hại.
“Cái tên Ngọc Quan này, là người được coi trọng gần đây, được hoan nghênh vô cùng. Đây là Khương thiếu gia, là con trai của thiên hạ thủ phủ [nhà giàu có nhất thiên hạ]. Trong hí kịch mỗi cảnh có Ngọc Quan thì nhất định sẽ đến, mỗi cảnh đều phải ném lên mấy ngàn lượng bạc. Chúng ta nhìn, thì đều cảm thán không thôi. Không hổ là thiên hạ thủ phủ, đúng là có tiền” một vị khách ở bên cạnh nhìn thấy bộ dạng kinh ngạc của Ôn Uyển, thì vui cười hớn hở giải thích.
Ôn Uyển nhớ đến thiên hạ thủ phủ Khương gia, việc lần trước kia, cộng thêm việc này, Ôn Uyển gật đầu cười tủm tỉm, không nghĩ tới, Khương gia đã thối nát đến trình độ này. Nhìn tình hình này, sau này muốn gây phiền toái cho Khương gia, thì cơ hội rất lớn. Ôn Uyển đang suy nghĩ, đã bị Yến Kỳ Hiên bên cạnh đẩy một phát. Hỏi nàng đang suy nghĩ gì, Ôn Uyển lắc đầu.
“Coi như không mang theo đi.” Ôn Uyển lại nhìn xung quanh một vòng, phát hiện hơn phân nửa nam tử có mặt ở đây, đều si mê nhìn Ngọc Quan trên đài. Thì không nhịn được run cầm cập. Những công tử thế gia vọng tộc cổ đại kia, đều có khẩu vị tốt như vậy. Một đám người ma quỷ biến thái ngông cuồng. Lúc này Ôn Uyển rốt cục hiểu được Yến Kỳ Hiên lúc trước mặc dù luôn thầm hô hào, nhưng cũng không làm chuyện thật. Không nghĩ tới, hóa ra đã thành phong trào.
Ôn Uyển quay đầu nhìn Yến Kỳ Hiên , cảm thấy ở đây rất dơ bẩn, nên kéo tay Yến Kỳ Hiên đòi rời khỏi nơi này. Nơi này chướng khí mù mịt, nàng rất không quen. Xem kịch ở nơi này, quả thực là tìm tình nhân trá hình. Nam nhân cổ đại, phần lớn đều thô tục không chịu nổi.
“Ha ha, ngươi yên tâm, dù thế nào, cũng không đến lượt ngươi. Bằng cái dạng than củi như ngươi thế này, dù đưa lên, Ngọc Quan cũng sẽ không nhìn trúng ngươi. Ngọc Quan cũng không phải giống như những người khác, không kỵ chay mặn, một chút phẩm vị cũng không có.” Đứa bé trai mới vừa rồi nhìn thấy, cười nhạo nói.
“Ngươi nói cái gì? Chán sống đúng không?” Yến Kỳ Hiên xanh mặt, đứng bật dậy. Lại dám so sánh Ôn Uyển với tiểu quan, đây không phải là trá hình vũ nhục hắn sao! Nói hắn không có phẩm vị. Hắn không thích nam nhân, chỉ thích nữ nhân thôi. Hơn nữa cho dù thích nam nhân, cũng không tìm cái tên bao hắc tử thế này. Nếu như Ôn Uyển biết nguyên nhân chính khiến hắn tức giận, đoán chừng sẽ muốn đạp chết Yến Kỳ Hiên. Nàng ngoại trừ đen một chút, so với người khác kém ở chỗ nào chứ.
“Chẳng lẽ ta nói sai rồi, đây không phải là một cục than. Một cục than đen khiến người ta chán ghét. Mà là một mỹ nhân đen sao. Ha hả, thật không nghĩ tới, khẩu vị Thuần Thế Tử Gia, lại đặc biệt như vậy. Thật không ngờ không ngờ a!” Người nọ ngẩng đầu lên, một chút cũng không sợ Yến Kỳ Hiên, bắt đầu đứng lên.
“Ta xem ngươi chính là muốn bị đánh mà.” Yến Kỳ Hiên bình thường cũng là cao cao tại thượng, lúc này làm sao chịu được người khác đối với hắn ngạo mạn vô lễ như vậy, giơ băng ghế lên liền đập tới. Tình cảnh nhất thời hỗn loạn thành một đoàn. Đông Thanh lập tức đứng bên cạnh che chở cho Ôn Uyển.
“Chủ tử, đây là thiếu gia cháu đích tôn của Chỉ Thân Vương Phủ, bên cạnh cũng là thiếu gia cháu đích tôn của Chỉ Thân Vương Phủ.” Đông Thanh nhìn Ôn Uyển, lập tức giải thích.
Ôn Uyển lúc này mới hiểu rõ, thì ra cũng là hoàng thân quốc thích. Lần trước Thuần Vương dường như đã từng nói qua, trong mười tên quần là áo lượt bị nàng đánh kia, dường như lại cố tình có một người có quan hệ họ hàng với Chỉ Thân Vương. Xem ra, là vì chuyện lần trước đến báo thù rửa hận rồi. À, còn có chuyện sòng bạc nữa, xem ra, hôm nay sẽ không có việc gì hay rồi. Thật là ăn no không có chuyện gì làm. Bọn hắn cũng không phải tự nàng đánh. Đúng là thói xấu.
“Hai vị Gia, hai vị Gia, đây là chút vốn liếng làm ăn nhỏ của ta. Không chịu nổi các người giày vò như thế.” Thành lão bản đi tới, khom người khuyên ngăn , nhưng mà khẩu khí ở bên trong, không kiêu ngạo không siểm nịnh, thậm chí có chứa sự cường ngạnh. Chủ nhân sau lưng hắn, bối cảnh không kém, cũng không sợ hai nhà này.
Nhưng mà người hai bên, làm sao để mắt đến hắn.
“Xem kịch thì xem kịch, không xem thì lập tức cút về nhà đi. Để khỏi mất thể diện ở đây, thế nào, lời nói của ta các ngươi không nghe thấy sao?”. Nhìn lên phía trên, có một nam tử mặc mãng bào, bộ dáng nhìn qua ba mươi tuổi, trán rộng mặt chữ điền, mày rậm mắt sắc, giữa hai lông mày lóe lên sự lăng lệ ác liệt, ánh mắt sâu không thấy đáy, đi tới tức giận quát lớn với những người huyên náo không ra bộ dạng gì phía dưới.
Ôn Uyển thấy hai bên đều dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn xem là nhân vật nào mà tất cả mọi người lại nghe lời như vậy. Ngẩng đầu liếc một cái, nhìn thấy Hạo Thân Vương. Không nghĩ tới, ra cửa, tất cả người gặp được đều là thân thích nhà mình. Khụ, trong kinh thành, khắp nơi đều là thân thích nhà nàng. Chẳng qua là không thân thiết thôi.
Hạo Thân Vương thấy Ôn Uyển không tránh né không kiêng kị nhìn về phía hắn, trong mắt cũng không có một tia kính sợ. Hạo thân Vương cũng nhịn không được nhìn nàng nhiều hơn một cái. Thấy Ôn Uyển cúi đầu, lại quay đầu chuyển toàn bộ lực chú ý lên người Yến Kỳ Hiên. Hạo Thân Vương nhìn tình hình này, đại khái cũng đoán được tên Hắc tiểu tử kia chính là tiểu tử đến từ Giang Nam rồi. Ôn Uyển không biết, bởi vì hành động tát tiền ngày đó của nàng, đã khiến cho không biết bao nhiêu người biết tới nàng rồi.
Hạo Thân Vương nhìn một cách khinh thường, đúng là một người không biết trời cao đất rộng, cho rằng có chút tài năng, là có thể đi tung hoành trong kinh thành sao. Bất quá, hắn cũng sẽ không tự hạ thân phận so đo với tên này.
Hạo Thân Vương lạnh lùng nói: “Thế nào, còn muốn đánh nhau ở đây sao?”
Đối phương lại còn oán hận liếc nhìn Yến Kỳ Hiên một cái, nhưng mà cũng biết không thể lại làm ầm ĩ tiếp nữa, nếu không, cũng không có quả ngon để ăn. Trong triều đình dòng họ thân thuộc của Hạo Thân Vương là được hoan nghênh nhất, cộng thêm bối phận hắn cao, thủ đoạn lợi hại, rất có uy vọng trong tôn thất hoàng tộc, xử sự cũng rất công bằng. Có điều, nếu như Yến Kỳ Hiên chủ động khiêu khích, vậy thì không gì tốt hơn.
Yến Kỳ Hiên còn muốn nói hai câu, liền bị Ôn Uyển nắm tay lại. Lắc đầu với hắn, Yến Kỳ Hiên chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, bất quá cũng biết hảo hán không ăn thiệt thòi trước mắt: “Không dám, ông chú.”
“Nghe theo lời của ông chú.” Người bên kia cũng thông minh, lập tức thuận theo mà nói. Nói xong, vẫn không quên khiêu khích Yến Kỳ Hiên một cái.
Ôn Uyển nhìn Yến Kỳ Hiên vẫn còn bộ dạng thở hổn hển, vội vàng cúi đầu xuống dỗ dành nói: “Chúng ta là người có tố chất, không so đo với người không có tố chất.” Lúc này toàn trường đang rất yên tĩnh, lời nói của nàng, không phải chính là nói ọi người biết, hai người kia là người không có tố chất sao.
Yến Kỳ Hiên nghe, thoáng cái liền vui vẻ lên, ngẩng đầu lên, khinh thường mà nhìn hai tiểu tử đối diện kia. Hai tiểu tử đối diện kia tức giận đến mức gân xanh nổi lên. Trong mắt tất cả đều là lệ khí, oán hận nhìn về phía Ôn Uyển, trong mắt có ánh lửa. Ánh mắt kia, rất hiển nhiên, đúng sẽ không từ bỏ ý đồ.
Cái vị gọi là ông chú kia, Hạo Thân Vương có chút hứng thú mà nhìn Ôn Uyển một cái. Tiểu tử này, là không biết hay là ngu xuẩn : “Ngẩng đầu lên, lá gan cũng không nhỏ, lại dám chế nhạo người hoàng tộc.”
Nói thì cũng nói đến nước này rồi, chẳng lẽ một trưởng bối như hắn còn đi so đo với một tiểu bối: “Muốn xem kịch thì yên lặng mà ở lại đó. Không xem kịch, thì trở về nhà đi.”
Hạo Thân Vương thấy tất cả đều đã ngoan ngoãn mà dừng lại, cũng không nói thêm lời nào nữa, xoay người trở về bao sương.
Chờ khi Hạo Thân Vương xoay người đi rồi, lúc này Ôn Uyển mới ngẩng đầu lên. Trong lòng âm thầm líu lưỡi, làm sao ở nơi này tùy tiện chạy ra một người cũng đều là huân quý vậy, thật sự có cảm giác huân quý đã không đáng giá nữa.
Yến Kỳ Hiên cúi đầu rồi, bên kia đương nhiên cũng trung thực cũng không lại đi bới lông tìm vết nữa. Mọi người ngồi xuống, hí kịch trên đài vừa bị cắt ngang lại tiếp tục. Ôn Uyển nhìn thấy vẫn còn rất nhiều người, thì suýt nữa hôn mê mất. Thì ra tình cảnh này mọi người đã quen lắm rồi, nếu không thì làm sao một chút sợ hãi cũng không có, cũng không có lặn mất đi !
Sau này Ôn Uyển hỏi ra mới biết được, ông chủ phía sau Lê Viên này, chính là Hạo Thân Vương Gia. Về phần khách nhân tại sao lại không đi, có thể tới nơi này, tất cả ít nhiều cũng đều có bối cảnh, hơn nữa lúc ấy cũng chỉ là trận cãi nhau của mấy đứa nhỏ, Xuân Hỉ Đường đi ra ngoài hát một lần cũng không dễ. Vì thế sao mà cam lòng bỏ đi chứ.
Sau khi ngồi xuống, Ôn Uyển hỏi qua Đông Thanh. Rốt cuộc biết được hai thiếu niên này là tằng tôn [cháu cố trai] của Chỉ Thân Vương Phủ, trong đó cái thiếu niên đội tử kim quan ngạo mạn nhất kia, là đích trưởng tôn của Thế Tử Gia. Còn cái thiếu niên đội trân châu quan, toàn thân đều là lệ khí kia, chính là người mà Chỉ Thân Vương đã từng cầu Hoàng Đế gả Ôn Uyển cho hắn, Yến Kỳ Thiệu.
Ôn Uyển đầu óc choáng váng, làm sao mà đâu đâu cũng đều có thể chạm mặt vậy chứ. Lần trước là Nam An Thế Tử, sau lại là một Tào Tụng, bây giờ thì có tên Kỳ Thiệu này. Đều hội tụ đầy đủ hết rồi. Ba nhân tuyển nhà quyền quý, nàng đều gặp hết rồi. Chỉ hơi chút vừa lòng với Tào Tụng, những người khác, thì xong rồi, không thể vừa mắt.
Biểu diễn tại nhà rất nhanh đã kết thúc, sau khi tan hát, rất nhiều người vẫn còn vô cùng hứng thú, Ôn Uyển lại cảm thấy xem không có gì hay cả. Sau này muốn xem hí kịch, nhất định phải xem trong bao sương. Xem như thế này, một chút hứng thú cũng không có. Hơn nữa, cái tên nam nhân kia cũng quá kiều mỵ rồi. Khiến cho nàng lúc này vẫn có chút tâm lý ám ảnh.
Trọng Sinh Chi Ôn Uyển
Đánh giá:
Truyện Trọng Sinh Chi Ôn Uyển
Story
Quyển 3 - Chương 39: Đến rạp hát xem hí kịch ( Hạ )
10.0/10 từ 36 lượt.