Trọng Sinh Chi Ôn Uyển
Quyển 2 - Chương 16: Quý Quận chúa
Edit: Trần Phương
Ôn Uyển nhìn hoàng đế, chuyện này cũng quá khác thường đi. Quận chúa? Không phải nên là hương quân hoặc huyện chủ sao? Nàng lúc trước tra sách sử, chỉ thấy nói con gái của công chúa thường được phong làm huyện chủ hoặc hương quân, cho nên cũng không nhìn cặn kẽ tài liệu về quận chúa. Người bên cạnh không nói gì, cũng không biết quận chúa là lớn hay nhỏ. Nếu là nhỏ không biết có nhỏ hơn hương quân không? Nhìn mọi người giật mình, đoán chừng có thể là tước vị lớn, vận khí tốt, một bộ câu đối có thể được ông ngoại hoàng đế phong cho tước vị cao.
Hoàng đế nhìn Ôn Uyển cảm thấy nàng đang ngơ ngác, vắt hết óc để suy nghĩ xem quận chúa là cái gì. Không khỏi lại càng vui vẻ “Quận chúa là một vị trí quân chủ, được phong quận chúa là một chuyện tốt. Chờ đến khi ngươi làm quận chúa sẽ không còn ai dám khi dễ ngươi”
Ôn Uyển vô cùng vui vẻ, lại có chút nghi ngờ, làm kí hiệu hai cái, ý là có phải mình được phong tước vị cao sau này còn có thể sẽ được làm quan.
“Ha ha, Quận chúa là tước vị, không phải là chức quan. Một cô gái thì không thể làm quan được.” Hoàng thượng nhìn nàng đang vừa vui mừng vừa sợ hãi bộ dạng mơ hồ, cảm thấy cô cháu ngoại này đúng thật là khả ái, tâm tình lại càng vui vẻ.
Ôn Uyển lúc này mới chợt hiểu hiểu ra, tiện đà nghĩ tới mình cũng không nói ra miệng, chẳng qua là lấy bút vẽ ra mấy cái, ông ngoại hoàng đế làm sao mà lại hiểu được? Lập tức kính sợ nhìn hoàng đế ông ngoại của nàng. Hoàng đế phất phất tay, một thái giám đứng dậy.
“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Con gái của Phúc Huy công chúa, lan tâm huệ chất, rất được lòng trẫm, nay đặc biệt phong làm Quận chúa Ôn Uyển, khâm thử” nghe giọng vịt đực của thái giám, lỗ tai của Ôn Uyển cảm thấy ong ong.
“Ngoài ra, phong thêm danh hiệu là “quý”” thái giám tuyên đọc xong, hoàng đế tự mình nói thêm một câu.
Sắc phong một người câm làm Quận chúa, hiện tại lại còn thêm danh hiệu “quý” nữa. Người phía dưới như trong giấc mộng, đây là tình huống gì thế, phong danh hiệu “quý”, đây là một danh hiệu tôn quý cỡ nào. Ân sủng này có phải nhiều quá mức hay không.
Không nói người khác, ngay cả Trịnh vương cũng có chút ngoài ý muốn, nhưng khuôn mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh, chỉ có trong ánh mắt hiện lên vẻ kinh dị. Trong lòng hắn rất rõ ràng, chuyện có thêm phong hào này trên cơ bản là do lễ vật của Ôn Uyển có tác dụng. Chuyện này, thật có chút ngoài dự liệu của hắn. Trên tờ giấy nhỏ Ôn Uyển viết dâng lên hoàng thượng đến tột cùng là viết cái gì, mà làm cho phụ hoàng cao hứng như thế.
Có ý tứ, vừa nhìn đã biết thánh chỉ đã sớm chuẩn bị xong từ trước. Phong hào là mới cộng thêm đi, đoán chừng là lễ vật tạo niềm vui. Không biết Ôn uyển đã đưa lễ vật gì mà làm cho Hoàng đế vui vẻ như vậy. Được thưởng lớn như thế. Trong lòng mọi người đều có toan tính. Phía sau những người còn chưa dâng lên lễ vật, cũng có thể được một lần ân sủng, không nói tước vị, thế nào cũng có thể có được hồi báo.
Phải biết rằng có phong hào cùng với không có phong hào đó là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Tương đương với sự khác biệt một trời một vực. Có phong hào, lại là do hoàng đế đích thân ban tặng, ý nghĩa của nó là rất có thể sẽ được phong đất; không có phong hào thì danh hiệu chỉ là một cái hư danh. Dĩ nhiên, đối với rất nhiều người mà nói, cái danh hiệu rỗng không này cũng là mong muốn không thể có được.
Ôn Uyển đang kỳ quái phong hào là thứ gì, trong lòng tiếc nuối vì ngày đó không chịu tra sách sử. Cũng nên hỏi nhiều hơn hai câu, dè dặt làm như hiện tại thật là ngu ngốc, cái gì cũng không hiểu. Thế tử ở bên cạnh nhẹ giọng kêu làm cho nàng vội vàng tạ ơn.
Ôn Uyển ngốc nghếch dập đầu ba cái lớn, dập đầu thật quá thật tình đi, trán đập trên nền đá cẩm thạch thô sáp, trán sưng đỏ một mảnh. Hoàng đế nhìn Ôn Uyển cái trán sưng đỏ, vết thương trên mặt vẫn chưa nhạt bớt đi, nghĩ tới bộ dạng bi thảm mấy hôm trước, thì trong lòng mềm nhũn. Đứa nhỏ này bị đãi ngộ như vậy mà vẫn giữ được nụ cười thuần khiết, thật là đáng quý. Trong lòng tràn đầy yêu thương, đưa nhỏ này đúng là hiếu thuận chân thành, sự kiêng kị cũng giảm đi không ít.
“Cái roi đen kia của ngươi dùng không tốt, ông ngoại ban thưởng cho ngươi một cây kim roi. Từ nay về sau, từ hoàng thân quốc thích cho tới lê dân bách tính, nếu lại có người dám cam đảm khi dễ ngươi, ngươi cứ việc dùng cây kim roi này quất thẳng vào hắn, chết hay sống không cần lo” Lời này của hoàng đế vừa nói ra, người phía dưới cảm thấy một luồng khí lạnh.
Thế này không thể gọi là ân sủng rồi, đây là thiên đại phúc khí (phúc khí vô cùng lớn). Hoàng đế miệng vàng lời ngọc, ban thưởng kim roi đến tay, tương đương với ban cho thượng phương bảo kiếm. Sau này còn ai dám khi dễ người.
Không đúng, cái gì gọi là lại có người, nói cách khác lúc trước lời đồn đãi trong kinh thành là thật, đứa bé này đúng là thiếu chút nữa bị hại chết nhưng may tìm được đường sống trong chỗ chết. Khó trách hoàng thượng đột nhiên lại cho nàng ân sủng lớn quá mức như vậy, thì ra là vì nàng mà ra mặt.
Rất nhiều người nhìn Bình quốc công và Bình thế tử. Có người thấy tiếc cho bọn họ, có người thấy hả hê, còn lại thì thờ ơ lạnh nhạt. Ân sủng quá thịnh, có đôi khi cũng là một loại tai họa.
Có thể đoán rằng lễ vật kia đã tác động đến hoàng thượng. Cũng không biết cô cháu gái này tặng cho Hoàng thượng lễ vật gì, mà có thể được mặt rồng tán thưởng, nhanh như vậy đã vì nàng làm chủ.
Ôn Uyển vô cùng cảm kích, thì ra là ông ngoại hoàng đế thật sự chú ý đến việc mình làm cái gì. Cố ma ma nói đúng, có chuyện gì còn có ông ngoại làm chủ. Có người yêu thương mình thật tốt. Có người làm chỗ dựa thật tốt. Về phần chiếc kim roi, chính là bùa hộ mệnh của nàng. Ôn Uyển lại dập đầu ba cái thật sâu để tạ ơn.
Hoàng đế thấy vậy liền khoát tay chặn lại, Trịnh vương lập tức lui xuống dưới, thế tử cũng vội vàng kéo Ôn Uyển lui về chỗ ngồi. Ôn Uyển hỏi, phong hào nghĩa là gì? Quận chúa nàng còn biết sơ sơ nghĩa là gì, nhưng mà phong hào thì có lợi ích gì thì nàng hoàn toàn không biết.
“Đợi lát nữa nói, hiện tại ngồi đàng hoàng đi, không cho ngây ngốc lộn xộn nữa.” Nhìn Ôn Uyển hiếu kỳ, thấy cái gì là lạ lại muốn hỏi, không có cách nào đành nghiêm khắc cảnh cáo. Ôn Uyển cúi đầu, xem ra trở về chính mình phải tra sách, bản thân mình thực sự là hiểu biết quá ít đi.
Sau đó những người còn lại tiến lên chúc thọ, cũng chưa có ý gì lạ. Bất quá Ôn Uyển đoán những lễ vật này đều là đồ rất quý, có khi còn là trân bảo hiếm có, khó tìm.
Lễ bái phức tạp không thú vị rốt cục cũng qua đi. Gian giữa là yến hội long trọng. Lúc Ôn Uyển đến yến hội, trong lòng cảm thấy cực kỳ may mắn. Nếu không phải buổi sáng ăn tương đối nhiều, thì đợi được đến lúc yến hội đã chết đói rồi. Thật vất vả mới đến lúc được ăn, nhìn những thứ đó, tâm tình có chút thất vọng. Những thức ăn kia, tất cả đều là thịt béo lại còn được trình bầy như một tác phẩm nghệ thuật, người cũng không nỡ nhẫn tâm gắp. Cho dù ngươi chính là một người rất thích việc ăn uống, cũng chỉ có thể gắp một chút ít bên ngoài.
Chờ kết thúc buổi yến hội, lúc lên xe ngựa để trở về phủ cũng đã là giờ thân. Bụng đói đến dính cả vào lưng, khi bánh xe bắt đầu chuyển động liền kêu ọc ọc. Ôn Uyển ngượng ngùng nhìn Trịnh vương cùng thế tử. Trịnh vương từ trong xe ngựa lấy ra một chút điểm tâm. Ôn Uyển nghĩ ra rằng đúng thật là làm cái gì có kinh nghiệm cũng đều tốt. Cũng không ngần ngại cầm lấy ăn, ăn xong hai khối thì thở phào nhẹ nhõm. Đem phần còn lại đưa cho hai người ăn.
“Có thể nói cho cậu, lúc vừa rồi ngươi viết gì trên mảnh giấy nhỏ?” Trịnh vương tiểu tâm dực dực hỏi. Trừ lễ vật của Ôn Uyển tất cả những lễ vật của vương tôn quý tộc, văn võ đại thần hoàng thượng cũng chỉ nhàn nhạt nhìn qua. Cho nên Trịnh vương muốn biết, nhiều người cũng muốn biết. Nhưng chỉ có mình Trịnh vương có thể”gần quan được lộc”.
Ôn Uyển cầm giấy viết viết vẽ vẽ lên đó. Sau chỉ thấy trên giấy viết:
Ông ngoại hoàng đế:
Sinh nhật vui vẻ!
Nếu ông hài lòng với lễ vật của cháu gái, xin hãy cười thật thỏa mái để làm phần thưởng.
Phía dưới còn vẽ ba cái mặt thật to đang cười toe toét. Vô cùng đáng yêu.
Trịnh vương nhìn, vuốt đầu Ôn Uyển, hồi lâu không nói. Thế tử nhìn, vô cùng buồn bực, mình tỉ mỉ chuẩn bị lễ vật còn không bằng Ôn Uyển ba xạo một hồi.
“Chúc mừng Quý quận chúa, Chúc mừng Quý quận chúa” Lâm quản gia mang theo mọi người tới nghênh đón. Trịnh vương quát lớn, hiện tại thánh chỉ còn chưa tới, chờ sau khi thánh chỉ đến chúc mừng cũng không muộn. Bởi vì, phong hào lúc sau mà thánh chỉ viết trước đó phải hủy đi, phải lần nữa ban một đạo thánh chỉ khác. Thánh chỉ có thể sẽ đưa đến Vương phủ cũng có thể đưa tới Bình quốc công phủ.
Người dưới lập tức im lặng. Lâm quản gia vội vàng hầu hạ Trịnh vương thay y phục tắm rửa – dùng cơm.
Đến trên bàn ăn, Ôn Uyển thực đã đói meo đói mốc, lập tức gắp một miếng lớn. Khoát khoát tay điệu bộ, tỏ vẻ nếu như không phải là bắt buộc, tuyệt đối sẽ không tham gia những bữa tiệc tương tự. Quá mệt mỏi, quá hành hạ con người, quả thật chính là tinh thần bị tàn phá. Dùng xong đồ ăn, Trịnh vương nắm tay Ôn Uyển dắt vào thư phòng.
“Nói cho cậu biết, ngươi làm thế nào nghĩ được phương pháp này” Trịnh vương thật tình nghiêm túc hỏi.
“Có thể nói cho cậu, tại sao phải tặng bộ câu đối cho Ông ngoại, còn muốn cộng thêm một cái thiếp nhỏ như vậy” Trịnh vương nghiêm túc thỉnh giáo.
“Ông ngoại hoàng đế cái gì mà không có, ta đưa vật gì tốt người cũng không để ý. Nhưng nếu như là đồ tự mình làm ra, người nhất định sẽ rất vui vẻ. Ông ngoại muốn chính là tâm ý, cho nên sẽ rất vui vẻ” Ôn Uyển viết.
Nàng không nói ông ngoại hoàng đế cấp bậc cao cỡ nào, cũng giống như ở hiện đại mọi người tặng bà nội lễ vật, hai bác của nàng mua cái gì bà cũng không vui. Ngược lại là tiểu biểu muội tự mình làm một cái thẻ đấm lưng, khiến cho bà nội cao hứng cười thật to. Cái mà lão nhân gia muốn chỉ là một phần tâm ý, chứ không nhìn vào đồ vật.
“Uyển nhi thật thông minh, giờ cậu mới hiểu ra đó” Trịnh vương cao hứng nói. Hai người ở trong thư phòng một nói một viết, biến thành khí thế ngất trời, bên ngoài thánh chỉ đã tới.
Trịnh vương lôi kéo Ôn Uyển ra khỏi nội viện, đến chính sảnh. Chính sảnh được đốt hương thơm, tất cả mọi người đều đã quỳ xuống. Trịnh vương và Ôn Uyển quỳ ngối ở hàng thứ nhất.
Nội dung của thánh chỉ lần này cùng với thánh chỉ lần trước là như nhau, tăng thêm phía sau một câu nói phong hào vị Quý. Mặt khác ban thưởng hai ma ma cùng tám cung nữ, cùng một đống vàng bạc và đầ vật quý giá.
Thánh chỉ đọc xong, Ôn Uyển quỳ tạ ơn lại đập đầu lạy ba cái thật mạnh, trán vốn đã đỏ lại càng đỏ hơn. Ôn Uyển hai tay giơ lên, thái giám đem thánh chỉ thả vào lòng bàn tay nàng.
Thái giám kia thấy Ôn Uyển thành thực như vậy, không khỏi cười nói, khó trách hoàng thượng sủng ái quận chúa như vậy, quận chúa thật là làm cho người yêu thương.
Tiếp theo lại nhận lấy một kim sách, mở ra liền nhìn thấy được viền vàng xung quanh. Đây chính là nghị định bổ nhiệm. Cái này có phải giống như giấy chứng nhận ở thời hiện đại, nhưng dường như so với giấy chứng nhận ở hiện đại còn quý hơn nhiều.
Trịnh vương phong thưởng cho Thai giám tuyên chỉ phong bì thật dầy, thái giám kia thực vui sướng. Ở bên tai Trịnh vương nói thầm hai câu, Trịnh vương lại đưa ột cái phong bì lì xì nữa, thái giám lại cúi đầu nói cám ơn rồi kêu những người khác trở về.
Trọng Sinh Chi Ôn Uyển
Ôn Uyển nhìn hoàng đế, chuyện này cũng quá khác thường đi. Quận chúa? Không phải nên là hương quân hoặc huyện chủ sao? Nàng lúc trước tra sách sử, chỉ thấy nói con gái của công chúa thường được phong làm huyện chủ hoặc hương quân, cho nên cũng không nhìn cặn kẽ tài liệu về quận chúa. Người bên cạnh không nói gì, cũng không biết quận chúa là lớn hay nhỏ. Nếu là nhỏ không biết có nhỏ hơn hương quân không? Nhìn mọi người giật mình, đoán chừng có thể là tước vị lớn, vận khí tốt, một bộ câu đối có thể được ông ngoại hoàng đế phong cho tước vị cao.
Hoàng đế nhìn Ôn Uyển cảm thấy nàng đang ngơ ngác, vắt hết óc để suy nghĩ xem quận chúa là cái gì. Không khỏi lại càng vui vẻ “Quận chúa là một vị trí quân chủ, được phong quận chúa là một chuyện tốt. Chờ đến khi ngươi làm quận chúa sẽ không còn ai dám khi dễ ngươi”
Ôn Uyển vô cùng vui vẻ, lại có chút nghi ngờ, làm kí hiệu hai cái, ý là có phải mình được phong tước vị cao sau này còn có thể sẽ được làm quan.
“Ha ha, Quận chúa là tước vị, không phải là chức quan. Một cô gái thì không thể làm quan được.” Hoàng thượng nhìn nàng đang vừa vui mừng vừa sợ hãi bộ dạng mơ hồ, cảm thấy cô cháu ngoại này đúng thật là khả ái, tâm tình lại càng vui vẻ.
Ôn Uyển lúc này mới chợt hiểu hiểu ra, tiện đà nghĩ tới mình cũng không nói ra miệng, chẳng qua là lấy bút vẽ ra mấy cái, ông ngoại hoàng đế làm sao mà lại hiểu được? Lập tức kính sợ nhìn hoàng đế ông ngoại của nàng. Hoàng đế phất phất tay, một thái giám đứng dậy.
“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Con gái của Phúc Huy công chúa, lan tâm huệ chất, rất được lòng trẫm, nay đặc biệt phong làm Quận chúa Ôn Uyển, khâm thử” nghe giọng vịt đực của thái giám, lỗ tai của Ôn Uyển cảm thấy ong ong.
“Ngoài ra, phong thêm danh hiệu là “quý”” thái giám tuyên đọc xong, hoàng đế tự mình nói thêm một câu.
Sắc phong một người câm làm Quận chúa, hiện tại lại còn thêm danh hiệu “quý” nữa. Người phía dưới như trong giấc mộng, đây là tình huống gì thế, phong danh hiệu “quý”, đây là một danh hiệu tôn quý cỡ nào. Ân sủng này có phải nhiều quá mức hay không.
Không nói người khác, ngay cả Trịnh vương cũng có chút ngoài ý muốn, nhưng khuôn mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh, chỉ có trong ánh mắt hiện lên vẻ kinh dị. Trong lòng hắn rất rõ ràng, chuyện có thêm phong hào này trên cơ bản là do lễ vật của Ôn Uyển có tác dụng. Chuyện này, thật có chút ngoài dự liệu của hắn. Trên tờ giấy nhỏ Ôn Uyển viết dâng lên hoàng thượng đến tột cùng là viết cái gì, mà làm cho phụ hoàng cao hứng như thế.
Có ý tứ, vừa nhìn đã biết thánh chỉ đã sớm chuẩn bị xong từ trước. Phong hào là mới cộng thêm đi, đoán chừng là lễ vật tạo niềm vui. Không biết Ôn uyển đã đưa lễ vật gì mà làm cho Hoàng đế vui vẻ như vậy. Được thưởng lớn như thế. Trong lòng mọi người đều có toan tính. Phía sau những người còn chưa dâng lên lễ vật, cũng có thể được một lần ân sủng, không nói tước vị, thế nào cũng có thể có được hồi báo.
Phải biết rằng có phong hào cùng với không có phong hào đó là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Tương đương với sự khác biệt một trời một vực. Có phong hào, lại là do hoàng đế đích thân ban tặng, ý nghĩa của nó là rất có thể sẽ được phong đất; không có phong hào thì danh hiệu chỉ là một cái hư danh. Dĩ nhiên, đối với rất nhiều người mà nói, cái danh hiệu rỗng không này cũng là mong muốn không thể có được.
Ôn Uyển đang kỳ quái phong hào là thứ gì, trong lòng tiếc nuối vì ngày đó không chịu tra sách sử. Cũng nên hỏi nhiều hơn hai câu, dè dặt làm như hiện tại thật là ngu ngốc, cái gì cũng không hiểu. Thế tử ở bên cạnh nhẹ giọng kêu làm cho nàng vội vàng tạ ơn.
Ôn Uyển ngốc nghếch dập đầu ba cái lớn, dập đầu thật quá thật tình đi, trán đập trên nền đá cẩm thạch thô sáp, trán sưng đỏ một mảnh. Hoàng đế nhìn Ôn Uyển cái trán sưng đỏ, vết thương trên mặt vẫn chưa nhạt bớt đi, nghĩ tới bộ dạng bi thảm mấy hôm trước, thì trong lòng mềm nhũn. Đứa nhỏ này bị đãi ngộ như vậy mà vẫn giữ được nụ cười thuần khiết, thật là đáng quý. Trong lòng tràn đầy yêu thương, đưa nhỏ này đúng là hiếu thuận chân thành, sự kiêng kị cũng giảm đi không ít.
“Cái roi đen kia của ngươi dùng không tốt, ông ngoại ban thưởng cho ngươi một cây kim roi. Từ nay về sau, từ hoàng thân quốc thích cho tới lê dân bách tính, nếu lại có người dám cam đảm khi dễ ngươi, ngươi cứ việc dùng cây kim roi này quất thẳng vào hắn, chết hay sống không cần lo” Lời này của hoàng đế vừa nói ra, người phía dưới cảm thấy một luồng khí lạnh.
Thế này không thể gọi là ân sủng rồi, đây là thiên đại phúc khí (phúc khí vô cùng lớn). Hoàng đế miệng vàng lời ngọc, ban thưởng kim roi đến tay, tương đương với ban cho thượng phương bảo kiếm. Sau này còn ai dám khi dễ người.
Không đúng, cái gì gọi là lại có người, nói cách khác lúc trước lời đồn đãi trong kinh thành là thật, đứa bé này đúng là thiếu chút nữa bị hại chết nhưng may tìm được đường sống trong chỗ chết. Khó trách hoàng thượng đột nhiên lại cho nàng ân sủng lớn quá mức như vậy, thì ra là vì nàng mà ra mặt.
Rất nhiều người nhìn Bình quốc công và Bình thế tử. Có người thấy tiếc cho bọn họ, có người thấy hả hê, còn lại thì thờ ơ lạnh nhạt. Ân sủng quá thịnh, có đôi khi cũng là một loại tai họa.
Có thể đoán rằng lễ vật kia đã tác động đến hoàng thượng. Cũng không biết cô cháu gái này tặng cho Hoàng thượng lễ vật gì, mà có thể được mặt rồng tán thưởng, nhanh như vậy đã vì nàng làm chủ.
Ôn Uyển vô cùng cảm kích, thì ra là ông ngoại hoàng đế thật sự chú ý đến việc mình làm cái gì. Cố ma ma nói đúng, có chuyện gì còn có ông ngoại làm chủ. Có người yêu thương mình thật tốt. Có người làm chỗ dựa thật tốt. Về phần chiếc kim roi, chính là bùa hộ mệnh của nàng. Ôn Uyển lại dập đầu ba cái thật sâu để tạ ơn.
Hoàng đế thấy vậy liền khoát tay chặn lại, Trịnh vương lập tức lui xuống dưới, thế tử cũng vội vàng kéo Ôn Uyển lui về chỗ ngồi. Ôn Uyển hỏi, phong hào nghĩa là gì? Quận chúa nàng còn biết sơ sơ nghĩa là gì, nhưng mà phong hào thì có lợi ích gì thì nàng hoàn toàn không biết.
“Đợi lát nữa nói, hiện tại ngồi đàng hoàng đi, không cho ngây ngốc lộn xộn nữa.” Nhìn Ôn Uyển hiếu kỳ, thấy cái gì là lạ lại muốn hỏi, không có cách nào đành nghiêm khắc cảnh cáo. Ôn Uyển cúi đầu, xem ra trở về chính mình phải tra sách, bản thân mình thực sự là hiểu biết quá ít đi.
Sau đó những người còn lại tiến lên chúc thọ, cũng chưa có ý gì lạ. Bất quá Ôn Uyển đoán những lễ vật này đều là đồ rất quý, có khi còn là trân bảo hiếm có, khó tìm.
Lễ bái phức tạp không thú vị rốt cục cũng qua đi. Gian giữa là yến hội long trọng. Lúc Ôn Uyển đến yến hội, trong lòng cảm thấy cực kỳ may mắn. Nếu không phải buổi sáng ăn tương đối nhiều, thì đợi được đến lúc yến hội đã chết đói rồi. Thật vất vả mới đến lúc được ăn, nhìn những thứ đó, tâm tình có chút thất vọng. Những thức ăn kia, tất cả đều là thịt béo lại còn được trình bầy như một tác phẩm nghệ thuật, người cũng không nỡ nhẫn tâm gắp. Cho dù ngươi chính là một người rất thích việc ăn uống, cũng chỉ có thể gắp một chút ít bên ngoài.
Chờ kết thúc buổi yến hội, lúc lên xe ngựa để trở về phủ cũng đã là giờ thân. Bụng đói đến dính cả vào lưng, khi bánh xe bắt đầu chuyển động liền kêu ọc ọc. Ôn Uyển ngượng ngùng nhìn Trịnh vương cùng thế tử. Trịnh vương từ trong xe ngựa lấy ra một chút điểm tâm. Ôn Uyển nghĩ ra rằng đúng thật là làm cái gì có kinh nghiệm cũng đều tốt. Cũng không ngần ngại cầm lấy ăn, ăn xong hai khối thì thở phào nhẹ nhõm. Đem phần còn lại đưa cho hai người ăn.
“Có thể nói cho cậu, lúc vừa rồi ngươi viết gì trên mảnh giấy nhỏ?” Trịnh vương tiểu tâm dực dực hỏi. Trừ lễ vật của Ôn Uyển tất cả những lễ vật của vương tôn quý tộc, văn võ đại thần hoàng thượng cũng chỉ nhàn nhạt nhìn qua. Cho nên Trịnh vương muốn biết, nhiều người cũng muốn biết. Nhưng chỉ có mình Trịnh vương có thể”gần quan được lộc”.
Ôn Uyển cầm giấy viết viết vẽ vẽ lên đó. Sau chỉ thấy trên giấy viết:
Ông ngoại hoàng đế:
Sinh nhật vui vẻ!
Nếu ông hài lòng với lễ vật của cháu gái, xin hãy cười thật thỏa mái để làm phần thưởng.
Phía dưới còn vẽ ba cái mặt thật to đang cười toe toét. Vô cùng đáng yêu.
Trịnh vương nhìn, vuốt đầu Ôn Uyển, hồi lâu không nói. Thế tử nhìn, vô cùng buồn bực, mình tỉ mỉ chuẩn bị lễ vật còn không bằng Ôn Uyển ba xạo một hồi.
“Chúc mừng Quý quận chúa, Chúc mừng Quý quận chúa” Lâm quản gia mang theo mọi người tới nghênh đón. Trịnh vương quát lớn, hiện tại thánh chỉ còn chưa tới, chờ sau khi thánh chỉ đến chúc mừng cũng không muộn. Bởi vì, phong hào lúc sau mà thánh chỉ viết trước đó phải hủy đi, phải lần nữa ban một đạo thánh chỉ khác. Thánh chỉ có thể sẽ đưa đến Vương phủ cũng có thể đưa tới Bình quốc công phủ.
Người dưới lập tức im lặng. Lâm quản gia vội vàng hầu hạ Trịnh vương thay y phục tắm rửa – dùng cơm.
Đến trên bàn ăn, Ôn Uyển thực đã đói meo đói mốc, lập tức gắp một miếng lớn. Khoát khoát tay điệu bộ, tỏ vẻ nếu như không phải là bắt buộc, tuyệt đối sẽ không tham gia những bữa tiệc tương tự. Quá mệt mỏi, quá hành hạ con người, quả thật chính là tinh thần bị tàn phá. Dùng xong đồ ăn, Trịnh vương nắm tay Ôn Uyển dắt vào thư phòng.
“Nói cho cậu biết, ngươi làm thế nào nghĩ được phương pháp này” Trịnh vương thật tình nghiêm túc hỏi.
“Có thể nói cho cậu, tại sao phải tặng bộ câu đối cho Ông ngoại, còn muốn cộng thêm một cái thiếp nhỏ như vậy” Trịnh vương nghiêm túc thỉnh giáo.
“Ông ngoại hoàng đế cái gì mà không có, ta đưa vật gì tốt người cũng không để ý. Nhưng nếu như là đồ tự mình làm ra, người nhất định sẽ rất vui vẻ. Ông ngoại muốn chính là tâm ý, cho nên sẽ rất vui vẻ” Ôn Uyển viết.
Nàng không nói ông ngoại hoàng đế cấp bậc cao cỡ nào, cũng giống như ở hiện đại mọi người tặng bà nội lễ vật, hai bác của nàng mua cái gì bà cũng không vui. Ngược lại là tiểu biểu muội tự mình làm một cái thẻ đấm lưng, khiến cho bà nội cao hứng cười thật to. Cái mà lão nhân gia muốn chỉ là một phần tâm ý, chứ không nhìn vào đồ vật.
“Uyển nhi thật thông minh, giờ cậu mới hiểu ra đó” Trịnh vương cao hứng nói. Hai người ở trong thư phòng một nói một viết, biến thành khí thế ngất trời, bên ngoài thánh chỉ đã tới.
Trịnh vương lôi kéo Ôn Uyển ra khỏi nội viện, đến chính sảnh. Chính sảnh được đốt hương thơm, tất cả mọi người đều đã quỳ xuống. Trịnh vương và Ôn Uyển quỳ ngối ở hàng thứ nhất.
Nội dung của thánh chỉ lần này cùng với thánh chỉ lần trước là như nhau, tăng thêm phía sau một câu nói phong hào vị Quý. Mặt khác ban thưởng hai ma ma cùng tám cung nữ, cùng một đống vàng bạc và đầ vật quý giá.
Thánh chỉ đọc xong, Ôn Uyển quỳ tạ ơn lại đập đầu lạy ba cái thật mạnh, trán vốn đã đỏ lại càng đỏ hơn. Ôn Uyển hai tay giơ lên, thái giám đem thánh chỉ thả vào lòng bàn tay nàng.
Thái giám kia thấy Ôn Uyển thành thực như vậy, không khỏi cười nói, khó trách hoàng thượng sủng ái quận chúa như vậy, quận chúa thật là làm cho người yêu thương.
Tiếp theo lại nhận lấy một kim sách, mở ra liền nhìn thấy được viền vàng xung quanh. Đây chính là nghị định bổ nhiệm. Cái này có phải giống như giấy chứng nhận ở thời hiện đại, nhưng dường như so với giấy chứng nhận ở hiện đại còn quý hơn nhiều.
Trịnh vương phong thưởng cho Thai giám tuyên chỉ phong bì thật dầy, thái giám kia thực vui sướng. Ở bên tai Trịnh vương nói thầm hai câu, Trịnh vương lại đưa ột cái phong bì lì xì nữa, thái giám lại cúi đầu nói cám ơn rồi kêu những người khác trở về.
Trọng Sinh Chi Ôn Uyển
Đánh giá:
Truyện Trọng Sinh Chi Ôn Uyển
Story
Quyển 2 - Chương 16: Quý Quận chúa
10.0/10 từ 36 lượt.